Tiếp theo của chương 6
Giọng nói phát ra từ cô gái trạc tuổi cô, có mái tóc hạt dẻ được buộc cao, đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào người định tát cô, nhưng ả cũng đâu vừa, đáp trả bằng ánh mắt sắc lẻm, giận dữ nói.
- Mày là ai? Không liên quan thì đừng có xía mũi vào chuyện người khác.
Sự xuất hiện của cô gái lạ khiến ả khó chịu, ả muốn dạy cho một bài học nhớ đời. Người bên cạnh thấy ả định làm gì liền lên tiếng ngăn ả lại.
- Con nhỏ đó là thành viên CLB Karate, năm ngoái đạt chức quán quân toàn thành phố đấy.
- Người này không dễ đối phó đâu, em nghĩ chúng ta nên rút thì hơn.
Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, ả cùng đàn em bỏ đi, lúc đi ngang qua cô, ả thì thầm vài câu để chỉ mình cô nghe được.
- Mày gặp may đấy, mọi chuyện chưa xong đâu.
Nghe họ nói vậy, một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng cô. Nhỏ nhìn cô cứ đứng thần người ra, lo lắng đến hỏi
- Cậu không sao chứ?
- Ừm, mình không sao.
Cô trả lời, tay vuốt lại mái tóc rối bù, quay ra nhìn nhỏ mỉm cười, cô trông nhỏ quen quen hình như đã gặp ở đâu rồi.
- Không sao thì tốt, mình là Thanh Vân,còn bạn là Băng Linh đúng không, rất vui được gặp.
Cô ngạc nhiên -Sao cậu biết tên mình.
- Tớ là học sinh lớp 11S, cậu là học sinh mới tớ còn lạ gì nữa. Tớ ngồi trước cậu ba bàn đấy.
Trước ba bàn? Cô thầm nghĩ -Bạn là người ngồi cạnh anh Qu....à lớp trưởng, thảo nào nhìn quen quá.
- Ừ, mà công nhận cậu gan thật -Gì cơ, cô hỏi lại.
- Cậu dám cãi tay đôi với tên họ Dịch còn gì, từ lâu tớ đã không ưa tên đó, hắn rất kiêu căng và ngạo mạn, nhưng cậu nên cẩn thận chút đi, kẻo đám fangirl gây rắc rối cho cậu đấy.
Nhỏ quan tâm nhắc nhở cô
- Mình biết rồi, cảm ơn cậu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, dường như cô và nhỏ rất hợp ý nhau. Đến ngã ba, hai người tạm biệt nhau đi về hai hướng.
************************************
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong.
Cô đứng bên cửa sổ phòng ngắm trăng, hưởng thụ từng cơn gió mát thổi vào mặt, cô trầm tư suy nghĩ điều gì đó với ánh mắt kiên định. Như biết mình cần phải làm gì cô rời khỏi phòng tiến đến phòng cha mình.
Đứng trước phòng ông cô chần chừ hồi lâu, lấy hết can đảm cô đưa tay định đẩy cửa nhưng cánh cửa bỗng bật mở, anh từ trong bước ra khiến cô bất ngờ.
- Anh Quân, anh đang....
Anh cắt ngang lời cô nói -Cô không nên tò mò, tôi về phòng đây.
Cô thở dài nhìn bóng lưng anh, đưa tay lên gõ cửa Cộc....cộc...cộc
- Ai vậy.
- Là con Băng Linh.
- Mau vào đi.
Được sự cho phép cô bước vào, ông đang ngồi trên sopha uống trà.
- Con có ngồi thưa cha.
Chưa chờ câu trả lời cô tiến lại gần chiếc ghế ngồi xuống, một chút im lặng ông cất tiếng.
- Bây giờ khuya rồi con chưa ngủ sao, có chuyện gì không?
Giọng nói thường ngày của ông làm cô có chút lo sợ, lấy lại bình tĩnh cô lên tiếng.
- Thưa cha, con muốn sống cuộc sống riêng mình, sống với ước mơ của bản thân.
Ông nhìn con gái, đôi mày nhăn lại rồi nhanh chóng giãn ra.
- Con sẽ làm gì?
- Con sẽ sống tự lập mà không cần sự trợ giúp từ cha hay bất cứ người nào trong gia đình.
- Con nghĩ mình làm được
Câu hỏi của ông khiến cô cảm thấy chút lo ngại, cô biết những lời cô nói với cha ông xem nó như một trò đùa, ngẩng đầu lên cô nhìn thẳng vào ông.
- Vâng, con tin mình làm được!
Sự im lặng diễn ra làm cho không khí trở nên căng thẳng, đôi mắt cha cô rất là đáng sợ, chưa bao giờ cô dám nhìn vào đôi mắt đó, nhưng hôm nay thì khác cô đang đấu tranh vì cuộc sống của chính mình, đôi mắt cô cho thấy sự quyết tâm. Sau một thời gian, ông thôi không nhìn cô. Cô mỉm cười cảm thấy nhẹ nhõm khi biết mình thắng
- Con cảm ơn cha, con xin phép ra ngoài, cha hãy nghỉ ngơi
- Được rồi, với nụ cười nhẹ tự lập ư, con sẽ phải hối hận vì quyết định ngu ngốc đó nhưng con bé rất quyết tâm ta có thể nhìn thấy trong đôi mắt nó. Băng Linh, hãy chứng minh rằng ta đã sai.
Cả ông và cô đều không biết rằng suốt cuộc nói chuyện anh đã nghe thấy hết. Anh ngạc nhiên khi cô thay đổi nhiều trong thời gian anh không có ở đây, cô sẽ dọn ra ngoài sống, cô - một đại tiểu thư từ nhỏ đã quen với sự chăm sóc của người khác liệu có tự lập được, tôi sẽ để ý đến cô .
************************************
Với tâm trạng thoải mái và hạnh phúc khi nói chuyện với cha, cô thả người xuống giường và chìm vào giấc ngủ, ngày mai sẽ rất bận rộn đây.
Giọng nói phát ra từ cô gái trạc tuổi cô, có mái tóc hạt dẻ được buộc cao, đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào người định tát cô, nhưng ả cũng đâu vừa, đáp trả bằng ánh mắt sắc lẻm, giận dữ nói.
- Mày là ai? Không liên quan thì đừng có xía mũi vào chuyện người khác.
Sự xuất hiện của cô gái lạ khiến ả khó chịu, ả muốn dạy cho một bài học nhớ đời. Người bên cạnh thấy ả định làm gì liền lên tiếng ngăn ả lại.
- Con nhỏ đó là thành viên CLB Karate, năm ngoái đạt chức quán quân toàn thành phố đấy.
- Người này không dễ đối phó đâu, em nghĩ chúng ta nên rút thì hơn.
Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, ả cùng đàn em bỏ đi, lúc đi ngang qua cô, ả thì thầm vài câu để chỉ mình cô nghe được.
- Mày gặp may đấy, mọi chuyện chưa xong đâu.
Nghe họ nói vậy, một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng cô. Nhỏ nhìn cô cứ đứng thần người ra, lo lắng đến hỏi
- Cậu không sao chứ?
- Ừm, mình không sao.
Cô trả lời, tay vuốt lại mái tóc rối bù, quay ra nhìn nhỏ mỉm cười, cô trông nhỏ quen quen hình như đã gặp ở đâu rồi.
- Không sao thì tốt, mình là Thanh Vân,còn bạn là Băng Linh đúng không, rất vui được gặp.
Cô ngạc nhiên -Sao cậu biết tên mình.
- Tớ là học sinh lớp 11S, cậu là học sinh mới tớ còn lạ gì nữa. Tớ ngồi trước cậu ba bàn đấy.
Trước ba bàn? Cô thầm nghĩ -Bạn là người ngồi cạnh anh Qu....à lớp trưởng, thảo nào nhìn quen quá.
- Ừ, mà công nhận cậu gan thật -Gì cơ, cô hỏi lại.
- Cậu dám cãi tay đôi với tên họ Dịch còn gì, từ lâu tớ đã không ưa tên đó, hắn rất kiêu căng và ngạo mạn, nhưng cậu nên cẩn thận chút đi, kẻo đám fangirl gây rắc rối cho cậu đấy.
Nhỏ quan tâm nhắc nhở cô
- Mình biết rồi, cảm ơn cậu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, dường như cô và nhỏ rất hợp ý nhau. Đến ngã ba, hai người tạm biệt nhau đi về hai hướng.
************************************
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong.
Cô đứng bên cửa sổ phòng ngắm trăng, hưởng thụ từng cơn gió mát thổi vào mặt, cô trầm tư suy nghĩ điều gì đó với ánh mắt kiên định. Như biết mình cần phải làm gì cô rời khỏi phòng tiến đến phòng cha mình.
Đứng trước phòng ông cô chần chừ hồi lâu, lấy hết can đảm cô đưa tay định đẩy cửa nhưng cánh cửa bỗng bật mở, anh từ trong bước ra khiến cô bất ngờ.
- Anh Quân, anh đang....
Anh cắt ngang lời cô nói -Cô không nên tò mò, tôi về phòng đây.
Cô thở dài nhìn bóng lưng anh, đưa tay lên gõ cửa Cộc....cộc...cộc
- Ai vậy.
- Là con Băng Linh.
- Mau vào đi.
Được sự cho phép cô bước vào, ông đang ngồi trên sopha uống trà.
- Con có ngồi thưa cha.
Chưa chờ câu trả lời cô tiến lại gần chiếc ghế ngồi xuống, một chút im lặng ông cất tiếng.
- Bây giờ khuya rồi con chưa ngủ sao, có chuyện gì không?
Giọng nói thường ngày của ông làm cô có chút lo sợ, lấy lại bình tĩnh cô lên tiếng.
- Thưa cha, con muốn sống cuộc sống riêng mình, sống với ước mơ của bản thân.
Ông nhìn con gái, đôi mày nhăn lại rồi nhanh chóng giãn ra.
- Con sẽ làm gì?
- Con sẽ sống tự lập mà không cần sự trợ giúp từ cha hay bất cứ người nào trong gia đình.
- Con nghĩ mình làm được
Câu hỏi của ông khiến cô cảm thấy chút lo ngại, cô biết những lời cô nói với cha ông xem nó như một trò đùa, ngẩng đầu lên cô nhìn thẳng vào ông.
- Vâng, con tin mình làm được!
Sự im lặng diễn ra làm cho không khí trở nên căng thẳng, đôi mắt cha cô rất là đáng sợ, chưa bao giờ cô dám nhìn vào đôi mắt đó, nhưng hôm nay thì khác cô đang đấu tranh vì cuộc sống của chính mình, đôi mắt cô cho thấy sự quyết tâm. Sau một thời gian, ông thôi không nhìn cô. Cô mỉm cười cảm thấy nhẹ nhõm khi biết mình thắng
- Con cảm ơn cha, con xin phép ra ngoài, cha hãy nghỉ ngơi
- Được rồi, với nụ cười nhẹ tự lập ư, con sẽ phải hối hận vì quyết định ngu ngốc đó nhưng con bé rất quyết tâm ta có thể nhìn thấy trong đôi mắt nó. Băng Linh, hãy chứng minh rằng ta đã sai.
Cả ông và cô đều không biết rằng suốt cuộc nói chuyện anh đã nghe thấy hết. Anh ngạc nhiên khi cô thay đổi nhiều trong thời gian anh không có ở đây, cô sẽ dọn ra ngoài sống, cô - một đại tiểu thư từ nhỏ đã quen với sự chăm sóc của người khác liệu có tự lập được, tôi sẽ để ý đến cô .
************************************
Với tâm trạng thoải mái và hạnh phúc khi nói chuyện với cha, cô thả người xuống giường và chìm vào giấc ngủ, ngày mai sẽ rất bận rộn đây.
/25
|