Băng Linh trở về lớp với nụ cười tươi rói trên môi. Vừa ngồi xuống chỗ bên cạnh cậu, đúng lúc chuông reo vào tiết, Băng Linh lấy sách trong ngăn bàn, chúi đầu chuyên tâm đọc, không quan tâm mọi thứ xung quanh. Thầy giáo chủ nghiệm bước vào lớp, ho khan mấy tiếng, tay đồng thời gõ thước dài xuống bàn lấy sự chú ý, nhắc nhở học sinh im lặng. Cả lớp không quậy nữa, biết điều ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn. Hài lòng, thầy lên tiếng:
- Sắp tới trường chúng ta tổ chức chuyến nghiên cứu thực địa cho các lớp khối 11. Địa điểm là Đại Lý. Các em có thể đi hoặc không, cái này tùy. Em nào đi thì điền đầy đủ thông tin vào đây. Lớp trưởng phát cho cả lớp đi.
Tử Quân đứng dậy, lên lấy xấp giấy thầy đưa cho, phát cho mỗi người. Hết một lượt, còn thừa lại vài tờ anh đưa lại cho thầy giáo. Thầy nói tiếp.
- Còn nữa, sáng chủ nhật chúng ta sẽ khởi hành, các em chú ý chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, đừng mang quá nhiều đồ. Thầy có việc, lớp trưởng quản lớp nhé, chào cả lớp.
Thầy giáo đi khỏi, lớp lại nháo lên, bảy tám cái đầu chụm lại bàn chuyện rôm rả. Lúc đầu, Tử Quân mắt nhắm mắt mở bỏ qua, vờ như không nghe thấy gì. Nhưng lần thứ hai, thứ ba, rồi...thứ tư. Hết chịu nổi, anh đập mạnh tay xuống bàn, mọi người dừng hành động, quay nhìn anh.
Ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người một, ai cũng cảm nhận được sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người anh. Mọi người giật thót, cúi đầu không nói gì. Không khí trong lớp u ám, nặng nề, Thanh Vân thở dài nhìn anh, tay khẽ kéo kéo tay áo bảo anh ngồi xuống, ai cũng sắp bị anh hù chết rồi, quả không hổ danh hội trưởng hội học sinh, thật đáng sợ!
Mặc sự tức giận của anh, Băng Linh bình thản cầm tờ giấy lên đọc. Chuyện này cô đã nghe chị Kim nói qua, nên không mấy ngạc nhiên lắm. Ở Đại Lý phong cảnh không chê vào đâu được, cô từng đến đó duy nhất vào năm 6 tuổi, cùng với mẹ dã ngoại. Nhắc đến chuyện này trong lòng cô không khỏi dâng lên chút xót xa, đã lâu không đến đó, cảnh vật chắc cũng thay đổi rất nhiều. Coi như lần này đi chơi một chuyến, đọc qua nội dung trong tờ giấy, Băng Linh cầm bút điền thông tin mình vào.
Liếc qua Thần Phong, cậu ta vẫn chứng nào tật nấy, chung thủy gục đầu xuống bàn...ngủ. Không biết cậu có thật sự ngủ hay chỉ giả vờ, Băng Linh từng có suy nghĩ như vậy, nhưng ngay tắp lự gạt phắt ý nghĩ ấy. Không ngủ thì cậu đâu cần giả vờ mình ngủ làm gì. Băng Linh cụp mắt, dời ánh mắt khỏi cậu, nhìn quyển sách đọc dở, cô tiếp tục sự nghiệp đọc sách của mình.
Thời gian lặng lẽ trôi, chớp mắt cái tiếng chuông lại reo lên báo hết tiết. Chiều nay Băng Linh không có giờ học, vừa hay cô có thể đến nhà hàng làm việc. Sắp sách vở, Băng Linh nhanh chóng về kí túc xá. Thay quần áo nhưng có vẻ cô gặp chút khó khăn.
Ngắm nhìn bộ cánh khoác trên người, Băng Linh chán nản. Cô đã thay đi thay lại mấy lần, nhưng đều không ưng ý. Chỉ là quần áo để đi làm thôi đã làm cô rối lên rồi. Bình thường toàn mặc đồng phục ở trường, đâu có mấy khi ra ngoài, nên cô không quan tâm đến cách ăn mặc, cả khu thẩm mĩ dở tệ nữa, có lẽ lúc nào cô phải nhờ Thanh Vân tư vẫn cho mới được. Chọn đi chọn lại cuối cùng vẫn là lấy bộ mặc đầu tiên. Thay đồ, sửa sang một chút, Băng Linh rời trường, bắt xe buýt đi đến khu phố X.
o00o_o00o
Thiên Minh bực bội nắm chặt điện thoại trong tay. Hắn vừa có cuộc nói chuyện với người cha đáng kính. Quan hệ cha con hắn không được tốt ngay từ khi hắn còn nhỏ. Ông ta luôn so sánh hắn và anh trai hắn, người được mệnh danh là thiên tài của Dịch gia - Dịch Thiên Dương. Bất kể hắn làm việc gì ông đều không hài lòng, cho dù hắn đã cố gắng hoàn thành suất xắc việc mà ông giao. Ông coi hắn như một cái bóng sống dưới anh trai mình, không điều gì có thể thay đổi. Hắn từ nhỏ vì bị coi thường, nên hắn luôn muốn chứng minh cho ông ta thấy bản thân đủ năng lực đứng lên sánh vai bằng Thiên Dương. Nhưng trong mắt ông hắn mãi mãi đứng sau Thiên Dương, anh trai hắn mới là người ông coi trọng.
Tâm trạng ngày càng tồi tệ, hắn quyết định ra ngoài cho khuây khỏa. Đến cổng trường, một chiếc xe đen bóng loáng đã chờ sẵn ở đó. Cạnh chiếc xe một là người đàn ông trung niên, thân âu phục màu đen, thấy hắn liền cười nhẹ.
Nhận ra trợ thủ đắc lực bên cha mình, mày hắn khẽ chau lại, lúc sau nhanh chóng dãn ra. Người đàn ông thành thục mở cửa xe chờ hắn, hắn không thèm nói một tiếng cảm ơn, ung dung tay đút túi nhàn nhã ngồi vào trong xe. Đóng cửa xe lại, người đàn ông kia vòng qua xe ngồi vào tay lái, khởi động xe xong mới quay ra chào hỏi.
- Thiếu gia, ông chủ hiện đang chờ cậu tại khu phố X.
Khẽ liếc mắt nhìn qua Thiên Minh, hắn mặt không cảm xúc, điềm nhiên bật nhạc lên nghe. Như bỏ ngoài tai lời người đàn ông kia thốt ra, nhưng thực chất hắn nghe rõ từng chữ, chẳng qua lười mở miệng mà thôi.
- Bác Lâm, bác nói xem ông ta gọi tôi có việc gì?- Hắn nhìn cảnh vật qua tấm kính, thanh âm như có như không.
- Hình như là muốn cậu gặp gỡ đối tác cùng ông chủ. Muốn nghe ý kiến của cậu về dự án khu phố cổ X.
Hắn trong thâm tâm thầm hừ lạnh một tiếng, ý kiến sao, có bao giờ ông ta coi trọng ý kiến hắn đưa ra đâu, định đóng kịch cho thiên hạ xem tình cha con nhà hắn sao.
Được, vậy hắn sẵn lòng diễn cùng ông!
-------------------------------------------------
Xin lỗi các bạn, chap này hơi nhàm. Ý tưởng ngắn nên chap ngắn, chap sau mình sẽ viết dài hơn. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình ^-^!
- Sắp tới trường chúng ta tổ chức chuyến nghiên cứu thực địa cho các lớp khối 11. Địa điểm là Đại Lý. Các em có thể đi hoặc không, cái này tùy. Em nào đi thì điền đầy đủ thông tin vào đây. Lớp trưởng phát cho cả lớp đi.
Tử Quân đứng dậy, lên lấy xấp giấy thầy đưa cho, phát cho mỗi người. Hết một lượt, còn thừa lại vài tờ anh đưa lại cho thầy giáo. Thầy nói tiếp.
- Còn nữa, sáng chủ nhật chúng ta sẽ khởi hành, các em chú ý chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, đừng mang quá nhiều đồ. Thầy có việc, lớp trưởng quản lớp nhé, chào cả lớp.
Thầy giáo đi khỏi, lớp lại nháo lên, bảy tám cái đầu chụm lại bàn chuyện rôm rả. Lúc đầu, Tử Quân mắt nhắm mắt mở bỏ qua, vờ như không nghe thấy gì. Nhưng lần thứ hai, thứ ba, rồi...thứ tư. Hết chịu nổi, anh đập mạnh tay xuống bàn, mọi người dừng hành động, quay nhìn anh.
Ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người một, ai cũng cảm nhận được sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người anh. Mọi người giật thót, cúi đầu không nói gì. Không khí trong lớp u ám, nặng nề, Thanh Vân thở dài nhìn anh, tay khẽ kéo kéo tay áo bảo anh ngồi xuống, ai cũng sắp bị anh hù chết rồi, quả không hổ danh hội trưởng hội học sinh, thật đáng sợ!
Mặc sự tức giận của anh, Băng Linh bình thản cầm tờ giấy lên đọc. Chuyện này cô đã nghe chị Kim nói qua, nên không mấy ngạc nhiên lắm. Ở Đại Lý phong cảnh không chê vào đâu được, cô từng đến đó duy nhất vào năm 6 tuổi, cùng với mẹ dã ngoại. Nhắc đến chuyện này trong lòng cô không khỏi dâng lên chút xót xa, đã lâu không đến đó, cảnh vật chắc cũng thay đổi rất nhiều. Coi như lần này đi chơi một chuyến, đọc qua nội dung trong tờ giấy, Băng Linh cầm bút điền thông tin mình vào.
Liếc qua Thần Phong, cậu ta vẫn chứng nào tật nấy, chung thủy gục đầu xuống bàn...ngủ. Không biết cậu có thật sự ngủ hay chỉ giả vờ, Băng Linh từng có suy nghĩ như vậy, nhưng ngay tắp lự gạt phắt ý nghĩ ấy. Không ngủ thì cậu đâu cần giả vờ mình ngủ làm gì. Băng Linh cụp mắt, dời ánh mắt khỏi cậu, nhìn quyển sách đọc dở, cô tiếp tục sự nghiệp đọc sách của mình.
Thời gian lặng lẽ trôi, chớp mắt cái tiếng chuông lại reo lên báo hết tiết. Chiều nay Băng Linh không có giờ học, vừa hay cô có thể đến nhà hàng làm việc. Sắp sách vở, Băng Linh nhanh chóng về kí túc xá. Thay quần áo nhưng có vẻ cô gặp chút khó khăn.
Ngắm nhìn bộ cánh khoác trên người, Băng Linh chán nản. Cô đã thay đi thay lại mấy lần, nhưng đều không ưng ý. Chỉ là quần áo để đi làm thôi đã làm cô rối lên rồi. Bình thường toàn mặc đồng phục ở trường, đâu có mấy khi ra ngoài, nên cô không quan tâm đến cách ăn mặc, cả khu thẩm mĩ dở tệ nữa, có lẽ lúc nào cô phải nhờ Thanh Vân tư vẫn cho mới được. Chọn đi chọn lại cuối cùng vẫn là lấy bộ mặc đầu tiên. Thay đồ, sửa sang một chút, Băng Linh rời trường, bắt xe buýt đi đến khu phố X.
o00o_o00o
Thiên Minh bực bội nắm chặt điện thoại trong tay. Hắn vừa có cuộc nói chuyện với người cha đáng kính. Quan hệ cha con hắn không được tốt ngay từ khi hắn còn nhỏ. Ông ta luôn so sánh hắn và anh trai hắn, người được mệnh danh là thiên tài của Dịch gia - Dịch Thiên Dương. Bất kể hắn làm việc gì ông đều không hài lòng, cho dù hắn đã cố gắng hoàn thành suất xắc việc mà ông giao. Ông coi hắn như một cái bóng sống dưới anh trai mình, không điều gì có thể thay đổi. Hắn từ nhỏ vì bị coi thường, nên hắn luôn muốn chứng minh cho ông ta thấy bản thân đủ năng lực đứng lên sánh vai bằng Thiên Dương. Nhưng trong mắt ông hắn mãi mãi đứng sau Thiên Dương, anh trai hắn mới là người ông coi trọng.
Tâm trạng ngày càng tồi tệ, hắn quyết định ra ngoài cho khuây khỏa. Đến cổng trường, một chiếc xe đen bóng loáng đã chờ sẵn ở đó. Cạnh chiếc xe một là người đàn ông trung niên, thân âu phục màu đen, thấy hắn liền cười nhẹ.
Nhận ra trợ thủ đắc lực bên cha mình, mày hắn khẽ chau lại, lúc sau nhanh chóng dãn ra. Người đàn ông thành thục mở cửa xe chờ hắn, hắn không thèm nói một tiếng cảm ơn, ung dung tay đút túi nhàn nhã ngồi vào trong xe. Đóng cửa xe lại, người đàn ông kia vòng qua xe ngồi vào tay lái, khởi động xe xong mới quay ra chào hỏi.
- Thiếu gia, ông chủ hiện đang chờ cậu tại khu phố X.
Khẽ liếc mắt nhìn qua Thiên Minh, hắn mặt không cảm xúc, điềm nhiên bật nhạc lên nghe. Như bỏ ngoài tai lời người đàn ông kia thốt ra, nhưng thực chất hắn nghe rõ từng chữ, chẳng qua lười mở miệng mà thôi.
- Bác Lâm, bác nói xem ông ta gọi tôi có việc gì?- Hắn nhìn cảnh vật qua tấm kính, thanh âm như có như không.
- Hình như là muốn cậu gặp gỡ đối tác cùng ông chủ. Muốn nghe ý kiến của cậu về dự án khu phố cổ X.
Hắn trong thâm tâm thầm hừ lạnh một tiếng, ý kiến sao, có bao giờ ông ta coi trọng ý kiến hắn đưa ra đâu, định đóng kịch cho thiên hạ xem tình cha con nhà hắn sao.
Được, vậy hắn sẵn lòng diễn cùng ông!
-------------------------------------------------
Xin lỗi các bạn, chap này hơi nhàm. Ý tưởng ngắn nên chap ngắn, chap sau mình sẽ viết dài hơn. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình ^-^!
/25
|