Trước sân nhà thằng Bảo, bên dưới một gốc cây dầu cổ thụ, cái bàn gỗ ọp ẹp xiêu quẹo bị mục rất nhiều chỗ, thằng Bảo ngồi nghiêm túc học theo lời giảng của Thiên Phong. Ánh mặt trời tuy đang dần khuất dạng nhường lại một bầu trời mát rượi với từng cơn gió thổi, Hương lúc chín từ đồng theo gió bay vào, thơm ngát.
Việt Phương tay bưng bê một tô chè to đi thật nhanh đến chỗ hai người đang chăm chỉ học.
- Tèng teng tèng….xem đây. Mỹ vị nhân gian đã đến – Việt Phương tinh nghịch kêu lên.
- Woa….chè ba ba - Thằng Bảo nhìn tô chè thì không kìm nén nổi mà kêu lên.
Thiên Phong cũng ngó vào tô chè, tuy là cậu nhóc không thích ăn chè cho lắm, nhưng cũng biết đây là chè thưng, người giúp việc cũng hay nấu.
- Chè này nấu từ khoai của ông hôm qua còn dư đó nha – Việt Phương khoe ngay – Mau ăn đi bảo đảm vừa bùi vừa ngọt đem đến cho hai người ăn có sức mà học bài.
Thằng Bảo nhanh nhảu chạy vào nhà lấy chén múc cho nó và Thiên Phong mỗi đứa một bát chè. Chè thưng ngọt lịm nhưng không ngấy, lại có đá ăn rất mát miệng, đậu phộng hộp to tròn, khoai lang vừa lớn tới không bị sượn, ăn rất ngon. Nhìn đi nhìn lại, chè này cũng toàn những thứ người nông dân trồng và dự trữ trong nhà, ấy vậy mà lại ngon như thế. Bảo và Thiên Phong ăn xong cũng có hứng thú học bài hơn.
Khi trời đã tối hẳn, nhưng nhà chỉ có ngọn đèn dâu le loét mà thôi. Bà nội thằng Bảo ăn ít cơm, cũng đi ra đi vào vui mừng vì thấy thằng cháu mình đang cố học hành đến rơi nước mắt, cứ giục hai đứa vào nhà có đèn mà học. Nhưng thằng Bảo cứ kiên quyết học bên ngoài, mặc dù cây đèn dầu của nó thỉnh thoảng bị gió thổi tắt, nó không muốn làm ồn bà nội nó nghỉ ngơi.
Học dưới trời tối xem chừng rất chậm, nhưng cảm thông cho số phận của thằng Bảo, thiên Phong cũng ráng ngồi dậy dù rằng chẳng được bao nhiêu và trời bắt đầu lạnh, người chưa quen nắng gió như cậu ít nhiều không khỏi run lên.
- Chào…..- Đám trẻ lục tục kéo đến trên tay chúng là những trứng vịt. Nói chính xác hơn là những vỏ trứng vịt phát sáng.
- Tụi này bắt cả buổi mới được đó – Thằng Hiển vội vàng kể công lao – Tuy không sáng bằng đèn điện, nhưng mày xem, tụi tao đập biết bao nhiêu cái trứng, bắt bao nhiêu con đom đóm, cũng đủ ày học đến sáng mai ý, đèn nhân tạo mà.
Cả bọn cũng cười vui vẻ, Thiên Phong nhìn cái trứng được khoét lỗ bắt đom đóm bỏ vào sau đó bịt miệng trứng lại thì khẽ cười, hóa ra sự tích ngày xưa, lần nữa được lập lại.
Học xong, bọn trẻ nhìn Thiên Phong khẽ bảo:
- Anh đừng chớp mắt nhé.
Ngay sau đó, bọn trẻ mở miệng trứng ra, một loạt những con đom đóm từ trong trứng bay ra khắp nơi.
- Đẹp quá – Thiên Phong thoảng thốt kêu lên.
Trong đêm tối, những con đom đóm vụt bay ra khỏi võ trứng thành một hàng dài sáng rực rỡ khiến bọn trẻ ngẩng đầu lên nhìn quên cả cúi xuống.
- Tụi bây có thấy giống cảnh tuyết rơi không? – Thằng Nam chép miệng khen ngợi.
- Anh thấy nó còn đẹp hơn cảnh tuyết rơi ý – Thiên Phong lắc đầu, mắt vẫn nhìn mấy con đom đóm bắt đầu tản ra bay tứ hướng lấp lánh vô cùng.
- Uhm, em cũng thấy vậy, không ở đâu đẹp bằng nơi mình sống cả - Việt Phương hài lòng với câu nói của Thiên Phong, cô bé gật đầu tán thưởng, rồi quay đầu nhìn Thiên Phong mĩm cười.
Thiên Phong khi trở về nhà thì nhận được điện thoại của ba mình.
- Con đi đâu từ nãy đến giờ, ba gọi điện thoại rất nhiều lần mà không gặp được con. Con có biết ba lo lắng cho con thế nào hay không? – Giọng ba cậu nhóc đầy sự tức giận.
- Con đi chơi với đám trẻ cùng xóm – Thiên Phong uể oải đáp, chán ngán mấy kiểu quan tâm như thế của ba mình.
- Con đừng có suốt ngày tụm ba tụm bảy với đám trẻ đó rồi học theo mấy cái trò nghịch phá, nói bậy đầy hư hỏng. Con có biết, nếu con có gì thì ba lo lắng lắm hay không hả?
Thiên Phong bị ba mắng, cậu nhóc không thấy buồn, nhưng khi nghe ba chì chiết nói xấu đám nhóc thì rất tức giận bén quát lên trong điện thoại:
- Nếu ba thật sự lo lắng cho con thì ba đã trở về từ lâu rồi. Là ba lo lắng con có chuyện gì xảy ra, hay là ba sợ con sau này sẽ lám mất mặt ba chứ hả. Ba thi1h thì ba cứ việc ở bên đó luôn đi, con sẽ sống một mình ở đây.
- Con từ bao giờ mà dám cãi lời ba như thế hả? Chắc chắn là do bọn trẻ đó dạy hư con mà thôi. 3 ngày nữa ba sẽ trở về, con cứ chuẩn bị hành lí đi, ba về sẽ đưa con về nhà ngay.
- Cái nhà đó còn chỗ đứng nào cho con hay sao? Ba chẳng phải có vợ mới rồi à, cần gì thằng con này chứ, cứ bảo vợ mới của ba sinh cho ba một thàng con trai là được mà – Giọng nói lẫy đầy sự hờn trách trẻ con của Thiên Phong đối với ba mình.
Nói xong, Thiên Phong cúp máy rồi rút cả dây điện thoại ra, quả thật cậu rất buồn.
Ba đi cùng với người đàn bà đó, thỉnh thoảng mới gọi cho cậu nhóc một lần khiến Thiên Phong vô cùng buồn rầu, quyết định về quê sống. Lần này cả hai đều ở nước ngoài vui vẻ bỏ mặc đứa con của mình, vì sao còn muốn rước cậu về chứ, cứ bỏ mặc có phải hay không?
Nhưng dù có thể nào, Thiên Phong cũng hiểu, ba cậu nhóc đã quyết định rồi thì khó lòng thay đổi.
Tâm trạng buồn bực, Thiên Phong nằm hoài không thể ngủ, trong lòng cảm thấy luyến tiếc những ngày tháng tuy ngắn ngủi nhưng rất vui vẻ này.
Mãi đến khi trời sáng, Thiên Phong chỉ ngủ được một chút thì đã tỉnh. Trời vẫn còn rất sớm, ánh mắt trời vừa mới ló dạng. Thiên Phong quyết định cầm bút đi vẽ tranh, mỗi lần có chuyện buồn, cậu nhóc đều trút hết vào trong từng nét vẽ.
Thiên Phong ngồi vẽ không biết là bao lâu, mãi cho đến khi gần hoàn thành bức vẽ thì sau lưng cậu nhóc vang lên tiếng khen ngợi:
- Đẹp quá.
Giọng nói có phần quen thuộc, thiên Phong quay người cười nói với Việt Phương:
- Sao lại biết anh ở đây?
- Thì đi tìm khắp nới chứ sao, dù sao em cũng rãnh rỗi mà – Việt Phương ngồi chồm hỏm xuống bên cạnh Thiên Phong nhìn bức tranh, từ màu sắc đến nét vẽ cô bé đều thấy thích. Trầm ngâm một lúc Việt Phương bỗng nhiên nói – Trước đây em cũng rất thích vẽ tranh, ba em cũng từng hứa sẽ dẫn em đi mua hộp màu. Chỉ tiếc là…
Thiên Phong hiểu lầm ba Việt Phương thất hứa bèn nói:
- Đừng buồn, anh sẽ tặng em một hộp màu chịu không?
Giọng nói đồng cảm lẫn dỗ dành khiến việt Phương bật cười:
- Thà anh bảo dạy vẽ cho em còn hay hơn. Hộp màu thì em thiếu gì, ba em gửi về cho em cả cục hộp mày ý.
- Vậy sao em còn buồn – Thiên phong ngơ ngác chớp mắt nhìn Việt Phương tỏ vẻ đầy khó hiểu.
- Vì cảm giác không giống – Việt Phương không cười mà đáp – Được đi cùng ba mẹ mua vẫn ý nghĩ hơn mà.
Thiên Phong nghe Việt Phương nói thế thì khựng lại, cậu nhóc nghiêng người nhìn Việt Phương, cô bé chỉ mới 9 tuổi mà thôi, nhưng trong suy nghĩ lại đầy chín chắn như thế. Tiếp xúc với sự hồn nhiên của lũ trẻ quê, Thiên Phong thấy tuy tụi nhóc cũng nhiều khi có những suy nghĩ rất hay, nhưng vẫn theo kiểu traẻ con mà thôi. Không giống như Việt Phương, có lẽ suy nghĩ cô bé chín chắn hơn nên lũ trẻ mới nghe theo lời cô bé như thế. Nhưng để có được những suy nghĩ đó, Việt phương chắc chắn trải qua không ít nỗi buồn mà trưởng thành hơn.
Nét buồ hiển hiện trên gương mặt của việt Phương lây sang cả thiên Phong, cậu nhóc cũng thở dài nói:
- Có lẽ anh cũng không thể ở đây dự đám cưới của chú Nhân và chị Nga được.
- Hả? Vì sao lại thế? – Việt Phương quay đầu nhìn Thiên Phong dò hỏi.
- Ba anh sẽ sớm xuống đây rước anh trở về – Thiên Phong buồn bã thú nhận.
- Vậy sao? Dù sao thì anh cũng thích về nhà anh hơn ma – Việt Phương hơi thất vọng bảo.
- Anh thích về nhà mình khi không có người phụ nữ đó hơn – Thiên Phong lắc đầu thở dài nghỉ đến việc đối mặt với mẹ kế của mình.
Việt Phương trước giờ chưa biết rõ hoàn cảnh của Thiên Phong. Nghe vậy bỗng thấy buồn cho Thiên Phong, cô bé cũng thường nghe chuyện mẹ ghẻ con chồng, lỡ như mẹ kế của Thiên Phong giống như mẹ Cám, hay bà Tào thị độc ác trong Phạm Công Cúc Hoa, vậy số phận những người con riêng kia đúng là đáng thương vô cùng.
Có thể hiểu vì sao một thằng bé hơn 10 tuổi đầu như thiên Phong lại sống một mình ở đây.
Việt Phương muốn làm Thiên Phong vui vẻ lên, cô bé liền bảo:
- Đừng buồn nữa, chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính. Em sẽ dạy anh chơi hết các trò chơi dưới quê này, để không bao giờ hồi tiếc.
Ở sân đình của làng, dưới bóng cây đa già rợp bóng mát, tụi nhỏ hào hứng đứng nhìn xem Thiên Phong đang nhắm bắn hòn bi đỏ dưới đất. Việt Phương khinh khỉnh quẹt mũi nhìn Thiên Phong đầy thách thức. Cô bé không tin một người chỉ mới tập chơi bắn bi có hai tuần, hai ngày nay đều luyện tập chơi thử cũng không thể bắn được bi của cô bé một cách chính xác và đưa bi mình vào lỗ được.
- Anh Phong cố lên….- Tiếng đám trẻ hò reo vang dội cổ vũ cho Thiên Phong.
Thiên Phong mĩm cười nhìn đám trẻ, nụ cười ngây ngô, rồi đưa mắt nhìn Việt Phương sau đó nheo mắt ngắm nhìn, ngón tay cầm bi chuẩn bị bắn…..
- Póc….
Viên bi xanh trên tay Thiên Phong bay khỏi tay cậu bé lao nhanh về viên bi đỏ nằm dưới đất của Việt Phương, sau đó chạm mạnh một cái khiến bi của Việt Phương bị lăn xa trước đôi mắt không thể tin được của Việt Phương. Tiếp đó Thiên Phong nhẹ nhàng đưa bi vào lỗ một cách ngon lành.
- Hoan hô…hoan hô…anh Phong giỏi quá – Đám trẻ vui vẻ reo hò, thằng Hải nhìn Việt Phương đầy đắc ý, bởi vì cuối cùng cũng có người hạ được cô bé trong trò chơi bắn bi này.
Việt Phương bĩu môi, chưa bao giờ cô bé chơi thua trò này, kể cả thằng Bảo chơi giỏi như thế cũng không phải là đối thủ của cô bé vậy mà….mới hôm kia, cô bé hướng dẫn Thiên Phong cách chơi, hôm nay Thiên Phong đã chơi giỏi như vậy. Trong lòng Việt Phương có chút buồn bực.
Thiên Phong nhìn đám trẻ và vẻ mặt buồn xo của Việt Phương thì cười xòa bảo:
- Thật ra trò giỏi là nhờ có thầy giỏi mà thôi.
- Đúng đúng….nhờ tao dạy giỏi nên anh Phong mới chơi giỏi thôi – Việt Phương nghe vậy thì hai mắt sáng rực, vui vẻ trở lại liên tục gật đầu đồng ý với lời nói của Thiên Phong.
Cả đám nghe vậy thì không khỏi nhịn cười vui vẻ.
Chỉ những ngày ngắn ngủi, Thiên Phong được đám trẻ dẫn đi chơi đủ thứ mà trẻ con thôn quê đều chơi. Bắn bi, tạt lon, trốn tìm, nhảy dây, thắt sỏi, chơi ông quan….không có trò chơi nào mà Thiên Phong không được chơi cả. Thậm chí có đôi lúc, Thiên Phong buộc miệng **** thề theo tụi thằng Hải một câu rồi sau đó luôn miệng xin lỗi làm bọn trẻ cười trêu chọc.
Niềm vui xen lẫn nỗi buồn khi sắp xa bọn trẻ khiến Thiên Phong cũng muốn lưu lại chút kỷ niệm của bản thân mình với bọn trẻ, nhưng cậu nhóc chẳng biết nên lưu lại kỷ niệm gì. Suy nghĩ thật lâu, Thiên Phong quyết định vẻ mấy bức chân dung của đám trẻ.
Thức trắng gần 1 đêm, cuối cùng Thiên Phong cũng đã hoàn thành mấy bức chân dung của bọn trẻ.
- Woa…anh Phong tài quá, ảnh vẻ tao còn đẹp hơn là trong hình chụp nữa, mà giống y chan nha – Thẳng Hiển cầm bức tranh chân dung của mình mà thích thú vô cùng.
- Tất nhiên là đẹp hơn hình chụp rồi, tại vì anh ấy không vẽ vào tranh mấy cái đốt tàn nhang của ông, cho nên mới đẹp như thế haha, chứ ông nghĩ xem, ảnh mà chấm thâm mấy chục vết tàn nhang trên tấm hình này, nói thiệt là nhìn xấu còn hơn cá trê nữa đó – Thằng Nam cười ha ha trêu thằng Hiển.
Cả đám nhỏ đều rất thích, đứa nào cũng nâng niu bức chân dung của mình cẩn thận và cám ơn Thiên Phong rối rít, Thiên Phong rất vui, vì cuối cùng mình cũng đã để lại một món quà ý nghĩa cho đám trẻ.
Đến chiều, Thiên Phong được Việt Phương nắm tay kéo chạy ra ngoài ruộng trống, Thiên Phong không thấy tụi nhỏ đâu hết bèn hỏi:
- Chúng ta ra đây làm gì? Bắt dế à?
Việt Phương lắc đầu. Cô bé mĩm cười chạy đến một bờ ruộng lôi ra một cái gì đó cũng khá lớn làm bằng giấy tập. Việt Phương giơ giơ tay trước mặt Thiên Phong, Thiên Phong không biết là gì bèn hỏi:
- Cái gì vậy?
- Một con diều, là tụi em tự tay làm tặng anh – Việt Phương đáp xong thì cầm hai bên cánh diều, đưa con diều về phía Thiên Phong, cho cậu bé nhìn rõ những dòng chữ trên con diều. Đều là những nét chữ trẻ con, có ngay ngắn, có nghiêng ngả, có cẩu thả, mỗi nét chữ là một màu khác nhau. Đều là những lời nhắn nhủ của đám trẻ với Thiên Phong.
Thằng Hiển viết chữ hơi nghiêng ngã: Anh Phong, nhớ mau quay lại đây nhé. Anh đã hứa rồi, nếu anh thất hứa, anh sẽ hóa thành con lừa đấy, lúc đó em sẽ nắm đuôi anh giật mạnh cho chừa tội lừa em à xem.
Thằng Nam viết chữ khá cẩu thả: Anh Phong, nhớ đến bọn em nhé. Tuy em không thích người thành phố lắm, nhưng anh là người thành phố mà em thích nhất.
Con Thắm viết chữ ngay ngắn nắn nót: Em chúc anh luôn vui vẻ. Nếu trở về, em lại cho anh ăn những món ăn ngon hơn Ngà voi chấm óc khỉ, và rồng xanh vượt vũ môn.
Thiên Phong bật cười trong cảm động nhớ lại có lần nghe con Thắm giới thiệu những món ăn cô bé nấu đãi mình. Ngà voi chấm óc khỉ hóa ra là đậu bắp chấm chao, còn rồng xanh vượt vũ môn hóa ra là rau muốn xào tỏi. Quả thật tên rất hay mà món ăn cũng rất ngon.
Con Thảo thì viết: Nếu có dịp lên thành phố, em sẽ tìm anh. Đừng quên em nhé
Thằng Bảo thì viết: Cám ơn những bài học của anh.
Còn chi chít những hình mặt người đại diện từng đứa. Con diều chỉ đơn thuần làm từ giấy tập, đuôi được làm giống như những mắc xích, trông bình thường giản dị nhưng đầy ý nghĩa với những lời chúc. Tuy không rực rỡ nhưng rất đẹp với những màu chữ trên đó. Một món quà ý nghĩa của đám trẻ nông thôn với cậu trai thành thị như Thiên Phong.
Nhưng trên đó không có lời chúc của Việt Phương, Thiên Phong đọc từng lời chúc xong, chẳng thấy lời chúc nào của Việt Phương, có chút buồn, nhưng vẫn cười bảo với Việt Phương.
- Nói với mấy em ấy, anh cảm ơn rất nhiều.
Việt Phương tay bưng bê một tô chè to đi thật nhanh đến chỗ hai người đang chăm chỉ học.
- Tèng teng tèng….xem đây. Mỹ vị nhân gian đã đến – Việt Phương tinh nghịch kêu lên.
- Woa….chè ba ba - Thằng Bảo nhìn tô chè thì không kìm nén nổi mà kêu lên.
Thiên Phong cũng ngó vào tô chè, tuy là cậu nhóc không thích ăn chè cho lắm, nhưng cũng biết đây là chè thưng, người giúp việc cũng hay nấu.
- Chè này nấu từ khoai của ông hôm qua còn dư đó nha – Việt Phương khoe ngay – Mau ăn đi bảo đảm vừa bùi vừa ngọt đem đến cho hai người ăn có sức mà học bài.
Thằng Bảo nhanh nhảu chạy vào nhà lấy chén múc cho nó và Thiên Phong mỗi đứa một bát chè. Chè thưng ngọt lịm nhưng không ngấy, lại có đá ăn rất mát miệng, đậu phộng hộp to tròn, khoai lang vừa lớn tới không bị sượn, ăn rất ngon. Nhìn đi nhìn lại, chè này cũng toàn những thứ người nông dân trồng và dự trữ trong nhà, ấy vậy mà lại ngon như thế. Bảo và Thiên Phong ăn xong cũng có hứng thú học bài hơn.
Khi trời đã tối hẳn, nhưng nhà chỉ có ngọn đèn dâu le loét mà thôi. Bà nội thằng Bảo ăn ít cơm, cũng đi ra đi vào vui mừng vì thấy thằng cháu mình đang cố học hành đến rơi nước mắt, cứ giục hai đứa vào nhà có đèn mà học. Nhưng thằng Bảo cứ kiên quyết học bên ngoài, mặc dù cây đèn dầu của nó thỉnh thoảng bị gió thổi tắt, nó không muốn làm ồn bà nội nó nghỉ ngơi.
Học dưới trời tối xem chừng rất chậm, nhưng cảm thông cho số phận của thằng Bảo, thiên Phong cũng ráng ngồi dậy dù rằng chẳng được bao nhiêu và trời bắt đầu lạnh, người chưa quen nắng gió như cậu ít nhiều không khỏi run lên.
- Chào…..- Đám trẻ lục tục kéo đến trên tay chúng là những trứng vịt. Nói chính xác hơn là những vỏ trứng vịt phát sáng.
- Tụi này bắt cả buổi mới được đó – Thằng Hiển vội vàng kể công lao – Tuy không sáng bằng đèn điện, nhưng mày xem, tụi tao đập biết bao nhiêu cái trứng, bắt bao nhiêu con đom đóm, cũng đủ ày học đến sáng mai ý, đèn nhân tạo mà.
Cả bọn cũng cười vui vẻ, Thiên Phong nhìn cái trứng được khoét lỗ bắt đom đóm bỏ vào sau đó bịt miệng trứng lại thì khẽ cười, hóa ra sự tích ngày xưa, lần nữa được lập lại.
Học xong, bọn trẻ nhìn Thiên Phong khẽ bảo:
- Anh đừng chớp mắt nhé.
Ngay sau đó, bọn trẻ mở miệng trứng ra, một loạt những con đom đóm từ trong trứng bay ra khắp nơi.
- Đẹp quá – Thiên Phong thoảng thốt kêu lên.
Trong đêm tối, những con đom đóm vụt bay ra khỏi võ trứng thành một hàng dài sáng rực rỡ khiến bọn trẻ ngẩng đầu lên nhìn quên cả cúi xuống.
- Tụi bây có thấy giống cảnh tuyết rơi không? – Thằng Nam chép miệng khen ngợi.
- Anh thấy nó còn đẹp hơn cảnh tuyết rơi ý – Thiên Phong lắc đầu, mắt vẫn nhìn mấy con đom đóm bắt đầu tản ra bay tứ hướng lấp lánh vô cùng.
- Uhm, em cũng thấy vậy, không ở đâu đẹp bằng nơi mình sống cả - Việt Phương hài lòng với câu nói của Thiên Phong, cô bé gật đầu tán thưởng, rồi quay đầu nhìn Thiên Phong mĩm cười.
Thiên Phong khi trở về nhà thì nhận được điện thoại của ba mình.
- Con đi đâu từ nãy đến giờ, ba gọi điện thoại rất nhiều lần mà không gặp được con. Con có biết ba lo lắng cho con thế nào hay không? – Giọng ba cậu nhóc đầy sự tức giận.
- Con đi chơi với đám trẻ cùng xóm – Thiên Phong uể oải đáp, chán ngán mấy kiểu quan tâm như thế của ba mình.
- Con đừng có suốt ngày tụm ba tụm bảy với đám trẻ đó rồi học theo mấy cái trò nghịch phá, nói bậy đầy hư hỏng. Con có biết, nếu con có gì thì ba lo lắng lắm hay không hả?
Thiên Phong bị ba mắng, cậu nhóc không thấy buồn, nhưng khi nghe ba chì chiết nói xấu đám nhóc thì rất tức giận bén quát lên trong điện thoại:
- Nếu ba thật sự lo lắng cho con thì ba đã trở về từ lâu rồi. Là ba lo lắng con có chuyện gì xảy ra, hay là ba sợ con sau này sẽ lám mất mặt ba chứ hả. Ba thi1h thì ba cứ việc ở bên đó luôn đi, con sẽ sống một mình ở đây.
- Con từ bao giờ mà dám cãi lời ba như thế hả? Chắc chắn là do bọn trẻ đó dạy hư con mà thôi. 3 ngày nữa ba sẽ trở về, con cứ chuẩn bị hành lí đi, ba về sẽ đưa con về nhà ngay.
- Cái nhà đó còn chỗ đứng nào cho con hay sao? Ba chẳng phải có vợ mới rồi à, cần gì thằng con này chứ, cứ bảo vợ mới của ba sinh cho ba một thàng con trai là được mà – Giọng nói lẫy đầy sự hờn trách trẻ con của Thiên Phong đối với ba mình.
Nói xong, Thiên Phong cúp máy rồi rút cả dây điện thoại ra, quả thật cậu rất buồn.
Ba đi cùng với người đàn bà đó, thỉnh thoảng mới gọi cho cậu nhóc một lần khiến Thiên Phong vô cùng buồn rầu, quyết định về quê sống. Lần này cả hai đều ở nước ngoài vui vẻ bỏ mặc đứa con của mình, vì sao còn muốn rước cậu về chứ, cứ bỏ mặc có phải hay không?
Nhưng dù có thể nào, Thiên Phong cũng hiểu, ba cậu nhóc đã quyết định rồi thì khó lòng thay đổi.
Tâm trạng buồn bực, Thiên Phong nằm hoài không thể ngủ, trong lòng cảm thấy luyến tiếc những ngày tháng tuy ngắn ngủi nhưng rất vui vẻ này.
Mãi đến khi trời sáng, Thiên Phong chỉ ngủ được một chút thì đã tỉnh. Trời vẫn còn rất sớm, ánh mắt trời vừa mới ló dạng. Thiên Phong quyết định cầm bút đi vẽ tranh, mỗi lần có chuyện buồn, cậu nhóc đều trút hết vào trong từng nét vẽ.
Thiên Phong ngồi vẽ không biết là bao lâu, mãi cho đến khi gần hoàn thành bức vẽ thì sau lưng cậu nhóc vang lên tiếng khen ngợi:
- Đẹp quá.
Giọng nói có phần quen thuộc, thiên Phong quay người cười nói với Việt Phương:
- Sao lại biết anh ở đây?
- Thì đi tìm khắp nới chứ sao, dù sao em cũng rãnh rỗi mà – Việt Phương ngồi chồm hỏm xuống bên cạnh Thiên Phong nhìn bức tranh, từ màu sắc đến nét vẽ cô bé đều thấy thích. Trầm ngâm một lúc Việt Phương bỗng nhiên nói – Trước đây em cũng rất thích vẽ tranh, ba em cũng từng hứa sẽ dẫn em đi mua hộp màu. Chỉ tiếc là…
Thiên Phong hiểu lầm ba Việt Phương thất hứa bèn nói:
- Đừng buồn, anh sẽ tặng em một hộp màu chịu không?
Giọng nói đồng cảm lẫn dỗ dành khiến việt Phương bật cười:
- Thà anh bảo dạy vẽ cho em còn hay hơn. Hộp màu thì em thiếu gì, ba em gửi về cho em cả cục hộp mày ý.
- Vậy sao em còn buồn – Thiên phong ngơ ngác chớp mắt nhìn Việt Phương tỏ vẻ đầy khó hiểu.
- Vì cảm giác không giống – Việt Phương không cười mà đáp – Được đi cùng ba mẹ mua vẫn ý nghĩ hơn mà.
Thiên Phong nghe Việt Phương nói thế thì khựng lại, cậu nhóc nghiêng người nhìn Việt Phương, cô bé chỉ mới 9 tuổi mà thôi, nhưng trong suy nghĩ lại đầy chín chắn như thế. Tiếp xúc với sự hồn nhiên của lũ trẻ quê, Thiên Phong thấy tuy tụi nhóc cũng nhiều khi có những suy nghĩ rất hay, nhưng vẫn theo kiểu traẻ con mà thôi. Không giống như Việt Phương, có lẽ suy nghĩ cô bé chín chắn hơn nên lũ trẻ mới nghe theo lời cô bé như thế. Nhưng để có được những suy nghĩ đó, Việt phương chắc chắn trải qua không ít nỗi buồn mà trưởng thành hơn.
Nét buồ hiển hiện trên gương mặt của việt Phương lây sang cả thiên Phong, cậu nhóc cũng thở dài nói:
- Có lẽ anh cũng không thể ở đây dự đám cưới của chú Nhân và chị Nga được.
- Hả? Vì sao lại thế? – Việt Phương quay đầu nhìn Thiên Phong dò hỏi.
- Ba anh sẽ sớm xuống đây rước anh trở về – Thiên Phong buồn bã thú nhận.
- Vậy sao? Dù sao thì anh cũng thích về nhà anh hơn ma – Việt Phương hơi thất vọng bảo.
- Anh thích về nhà mình khi không có người phụ nữ đó hơn – Thiên Phong lắc đầu thở dài nghỉ đến việc đối mặt với mẹ kế của mình.
Việt Phương trước giờ chưa biết rõ hoàn cảnh của Thiên Phong. Nghe vậy bỗng thấy buồn cho Thiên Phong, cô bé cũng thường nghe chuyện mẹ ghẻ con chồng, lỡ như mẹ kế của Thiên Phong giống như mẹ Cám, hay bà Tào thị độc ác trong Phạm Công Cúc Hoa, vậy số phận những người con riêng kia đúng là đáng thương vô cùng.
Có thể hiểu vì sao một thằng bé hơn 10 tuổi đầu như thiên Phong lại sống một mình ở đây.
Việt Phương muốn làm Thiên Phong vui vẻ lên, cô bé liền bảo:
- Đừng buồn nữa, chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính. Em sẽ dạy anh chơi hết các trò chơi dưới quê này, để không bao giờ hồi tiếc.
Ở sân đình của làng, dưới bóng cây đa già rợp bóng mát, tụi nhỏ hào hứng đứng nhìn xem Thiên Phong đang nhắm bắn hòn bi đỏ dưới đất. Việt Phương khinh khỉnh quẹt mũi nhìn Thiên Phong đầy thách thức. Cô bé không tin một người chỉ mới tập chơi bắn bi có hai tuần, hai ngày nay đều luyện tập chơi thử cũng không thể bắn được bi của cô bé một cách chính xác và đưa bi mình vào lỗ được.
- Anh Phong cố lên….- Tiếng đám trẻ hò reo vang dội cổ vũ cho Thiên Phong.
Thiên Phong mĩm cười nhìn đám trẻ, nụ cười ngây ngô, rồi đưa mắt nhìn Việt Phương sau đó nheo mắt ngắm nhìn, ngón tay cầm bi chuẩn bị bắn…..
- Póc….
Viên bi xanh trên tay Thiên Phong bay khỏi tay cậu bé lao nhanh về viên bi đỏ nằm dưới đất của Việt Phương, sau đó chạm mạnh một cái khiến bi của Việt Phương bị lăn xa trước đôi mắt không thể tin được của Việt Phương. Tiếp đó Thiên Phong nhẹ nhàng đưa bi vào lỗ một cách ngon lành.
- Hoan hô…hoan hô…anh Phong giỏi quá – Đám trẻ vui vẻ reo hò, thằng Hải nhìn Việt Phương đầy đắc ý, bởi vì cuối cùng cũng có người hạ được cô bé trong trò chơi bắn bi này.
Việt Phương bĩu môi, chưa bao giờ cô bé chơi thua trò này, kể cả thằng Bảo chơi giỏi như thế cũng không phải là đối thủ của cô bé vậy mà….mới hôm kia, cô bé hướng dẫn Thiên Phong cách chơi, hôm nay Thiên Phong đã chơi giỏi như vậy. Trong lòng Việt Phương có chút buồn bực.
Thiên Phong nhìn đám trẻ và vẻ mặt buồn xo của Việt Phương thì cười xòa bảo:
- Thật ra trò giỏi là nhờ có thầy giỏi mà thôi.
- Đúng đúng….nhờ tao dạy giỏi nên anh Phong mới chơi giỏi thôi – Việt Phương nghe vậy thì hai mắt sáng rực, vui vẻ trở lại liên tục gật đầu đồng ý với lời nói của Thiên Phong.
Cả đám nghe vậy thì không khỏi nhịn cười vui vẻ.
Chỉ những ngày ngắn ngủi, Thiên Phong được đám trẻ dẫn đi chơi đủ thứ mà trẻ con thôn quê đều chơi. Bắn bi, tạt lon, trốn tìm, nhảy dây, thắt sỏi, chơi ông quan….không có trò chơi nào mà Thiên Phong không được chơi cả. Thậm chí có đôi lúc, Thiên Phong buộc miệng **** thề theo tụi thằng Hải một câu rồi sau đó luôn miệng xin lỗi làm bọn trẻ cười trêu chọc.
Niềm vui xen lẫn nỗi buồn khi sắp xa bọn trẻ khiến Thiên Phong cũng muốn lưu lại chút kỷ niệm của bản thân mình với bọn trẻ, nhưng cậu nhóc chẳng biết nên lưu lại kỷ niệm gì. Suy nghĩ thật lâu, Thiên Phong quyết định vẻ mấy bức chân dung của đám trẻ.
Thức trắng gần 1 đêm, cuối cùng Thiên Phong cũng đã hoàn thành mấy bức chân dung của bọn trẻ.
- Woa…anh Phong tài quá, ảnh vẻ tao còn đẹp hơn là trong hình chụp nữa, mà giống y chan nha – Thẳng Hiển cầm bức tranh chân dung của mình mà thích thú vô cùng.
- Tất nhiên là đẹp hơn hình chụp rồi, tại vì anh ấy không vẽ vào tranh mấy cái đốt tàn nhang của ông, cho nên mới đẹp như thế haha, chứ ông nghĩ xem, ảnh mà chấm thâm mấy chục vết tàn nhang trên tấm hình này, nói thiệt là nhìn xấu còn hơn cá trê nữa đó – Thằng Nam cười ha ha trêu thằng Hiển.
Cả đám nhỏ đều rất thích, đứa nào cũng nâng niu bức chân dung của mình cẩn thận và cám ơn Thiên Phong rối rít, Thiên Phong rất vui, vì cuối cùng mình cũng đã để lại một món quà ý nghĩa cho đám trẻ.
Đến chiều, Thiên Phong được Việt Phương nắm tay kéo chạy ra ngoài ruộng trống, Thiên Phong không thấy tụi nhỏ đâu hết bèn hỏi:
- Chúng ta ra đây làm gì? Bắt dế à?
Việt Phương lắc đầu. Cô bé mĩm cười chạy đến một bờ ruộng lôi ra một cái gì đó cũng khá lớn làm bằng giấy tập. Việt Phương giơ giơ tay trước mặt Thiên Phong, Thiên Phong không biết là gì bèn hỏi:
- Cái gì vậy?
- Một con diều, là tụi em tự tay làm tặng anh – Việt Phương đáp xong thì cầm hai bên cánh diều, đưa con diều về phía Thiên Phong, cho cậu bé nhìn rõ những dòng chữ trên con diều. Đều là những nét chữ trẻ con, có ngay ngắn, có nghiêng ngả, có cẩu thả, mỗi nét chữ là một màu khác nhau. Đều là những lời nhắn nhủ của đám trẻ với Thiên Phong.
Thằng Hiển viết chữ hơi nghiêng ngã: Anh Phong, nhớ mau quay lại đây nhé. Anh đã hứa rồi, nếu anh thất hứa, anh sẽ hóa thành con lừa đấy, lúc đó em sẽ nắm đuôi anh giật mạnh cho chừa tội lừa em à xem.
Thằng Nam viết chữ khá cẩu thả: Anh Phong, nhớ đến bọn em nhé. Tuy em không thích người thành phố lắm, nhưng anh là người thành phố mà em thích nhất.
Con Thắm viết chữ ngay ngắn nắn nót: Em chúc anh luôn vui vẻ. Nếu trở về, em lại cho anh ăn những món ăn ngon hơn Ngà voi chấm óc khỉ, và rồng xanh vượt vũ môn.
Thiên Phong bật cười trong cảm động nhớ lại có lần nghe con Thắm giới thiệu những món ăn cô bé nấu đãi mình. Ngà voi chấm óc khỉ hóa ra là đậu bắp chấm chao, còn rồng xanh vượt vũ môn hóa ra là rau muốn xào tỏi. Quả thật tên rất hay mà món ăn cũng rất ngon.
Con Thảo thì viết: Nếu có dịp lên thành phố, em sẽ tìm anh. Đừng quên em nhé
Thằng Bảo thì viết: Cám ơn những bài học của anh.
Còn chi chít những hình mặt người đại diện từng đứa. Con diều chỉ đơn thuần làm từ giấy tập, đuôi được làm giống như những mắc xích, trông bình thường giản dị nhưng đầy ý nghĩa với những lời chúc. Tuy không rực rỡ nhưng rất đẹp với những màu chữ trên đó. Một món quà ý nghĩa của đám trẻ nông thôn với cậu trai thành thị như Thiên Phong.
Nhưng trên đó không có lời chúc của Việt Phương, Thiên Phong đọc từng lời chúc xong, chẳng thấy lời chúc nào của Việt Phương, có chút buồn, nhưng vẫn cười bảo với Việt Phương.
- Nói với mấy em ấy, anh cảm ơn rất nhiều.
/50
|