Cái gì, ở tiệc chúc thọ Tĩnh An vương phi nhảy Cha Cha Cha?” Thủy Băng Thanh cả kinh nói. “Đúng nha! Ba bước nhanh, bốn bước chậm rồi tìm thêm bạn nhảy nữa, như vậy là thành Cha Cha Cha. Hơn nữa đây là điệu nhảy của tây dương, người đời Đường vẫn chưa biết nên dù ngươi có nhảy thật xấu cũng không sao. Một mình ngươi ở trên vũ đài tha hồ tung hoành mây gió, tuyệt đối sẽ không có ai chất vấn vũ nghệ của Thủy Băng cô nương là cao hay thấp. Thế nào, biện pháp này không tệ đúng không?” Nguyễn Nhược Nhược rạng rỡ với ý kiến hay ho này.
“Chỉ là…điệu nhảy này…ta không biết nó có được hoan nghênh ở đời Đường không nha! Nếu như Vương phi xem không thích, ta uổng công khổ cực một hồi cuối cùng cũng bị bay đầu, vậy chẳng phải oan uổng lắm sao!” Thủy Băng Thanh vẫn còn nghi ngờ.
“Ngươi yên tâm đi. Đời Đường là một triều đại cởi mở, đến cả vũ đạo dị vực cũng được hoan nghênh. Nào là Tuyên Vũ Hồ, Hồi Hồi Vũ, Chá Chi Vũ…tất cả đều được đón nhận. Ngươi đây chỉ nhảy Cha Cha Cha, cũng không thể dẹp đi một thị trường ca múa nhạc tại Trường An thành này” Nguyễn Nhược Nhược bị hắn chọc tức.
“Chỉ là…” Thủy Băng Thanh lại “Chỉ là”, “Dụng cụ chơi nhạc không có, ta nhảy Cha Cha Cha thế nào đây!”
“Cũng không phải cử ngươi đại diện quốc gia đi dự thi, ngươi lo cái gì?” Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được, “Bất quá là để ngươi vượt qua kì kiểm tra ở bữa tiệc chúc thọ của Vương phi thôi, không lẽ ngươi định “nhất cử thành danh”, để thiên hạ biết tên tuổi hả?”
“Vậy cũng không cần, bất quá âm nhạc cũng rất quan trọng, không có âm nhạc thì ta nhảy thế nào được? Vũ đạo cũng cần có vũ sư hướng dẫn, hơn nữa ngươi bảo ta phải sắp xếp bạn nhảy thế nào đây?”
Nguyễn Nhược Nhược đối với điểm này sớm đã lo liệu, “Ta mới vừa thấy đầu đường có người nhảy Chá Chi Vũ, điệu vũ này nhảy với trống, vũ công cũng nhảy cùng với trống, âm điệu vô cùng phong phú. Cha Cha Cha là một kiểu nhảy tiết tấu mạnh, chúng ta có thể dùng…trống của Chá Chi Vũ. Ngươi đi tìm tú bà, nói rằng chúng ta sẽ luyện một vũ điệu mới, bảo bà ta tìm mấy người nhảy giỏi tới đây. Sau đó ngươi hãy tìm ra một người thích hợp trong số đó để làm bạn nhảy, đem vũ khúc cho bọn họ nghe để dựa trên cổ nhạc sáng tạo nhạc nền thích hợp. Vậy là xong!”
Thủy Băng Thanh tâm phục khẩu phục, “Ngươi thật đúng là có biện pháp, cái gì khó giải quyết đến tay ngươi toàn bộ đều được xử lý ổn thõa”.
“Đó là bởi vì ta luôn luôn có thói quen tự xử lý mọi chuyện lớn nhỏ nên năng lực ứng biến cũng không tệ. Không giống như đám công tử các ngươi…sinh trong giàu sang phú quý, chăm êm nệm gấm, chỉ biết ăn uống vui đùa, gặp chuyện là lập tức sai người khác giải quyết cho. Cây nuôi ở nhà lồng kính phải khác với cây sinh trưởng ở dã ngoại.”
“Ngươi sinh trưởng ở dã ngoại đúng không?” Thủy Băng Thanh hiếu kỳ hỏi, “Ta quên mất chưa hỏi danh tính của ngươi”.
Nguyễn Nhược Nhược trả lời, “Tên của ta rất bình thường, tên tiếng Trung là Tô Nam, tên tiếng Anh là Tô San, là những cái tên thường thấy. Nếu ngươi đứng ở đầu đường Bắc Kinh mà gọi to tên ta, sẽ có một trăm tám mươi phụ nữ quay đầu lại hỏi “gọi ta phải không?” đó nha!”. Nàng cười tự giễu.
“Tên quả thật rất bình thường, nếu so với tên thì người hấp dẫn hơn.” Thủy Băng Thanh mỉm cười nói.
“Ngươi cũng đừng nịnh nọt ta, lo mà tập nhảy Cha Cha Cha nhanh lên. Ta cũng cần phải trở về, nếu không tai họa sẽ lập tức đổ xuống đầu”. Nguyễn Nhược Nhược từ đầu đường chạy về Hoa Nguyệt Lâu, cùng Thủy Băng Thanh bày mưa lập kế một hồi, nếu còn chưa chịu trở về chắc chắn sẽ phá vỡ lời hứa “về trước giờ cơm trưa” của nàng. Nàng luôn luôn nói là làm, lập tức vội vã cáo từ trở về phủ.
Chỉ là đường trở về phủ quả thật không thái bình, nàng “oan gia ngõ hẹp” gặp ngay tên cầu hôn bị cự tuyệt…Diêu Kế Tông. Người này hiển nhiên đã uống nhiều rượu, dáng đi loạng choạng, nhận ra nàng liền tới dây dưa không ngớt.
“Ai da, đây không phải là Nguyễn gia muội tử đó sao, tại sao lại thành bộ dáng tiểu thư sinh thế này? Bất quá…ngươi cải trang như vậy thật đúng là…anh tuấn nha. A a a!” Hắn vừa mở miệng, mùi rượu đã xộc ngay tới.
“Ngươi uống rượu nhiều đến nỗi người không ra người nữa rồi!” Nguyễn Nhược Nhược không phải là không có hiềm ác mà hỏi.
“Không có…bao nhiêu, chỉ mới ba bình thôi.” Hắn vừa nói vừa đưa lên ba ngón tay.
Ba bình! Vẫn chỉ mới ba bình mà thôi? Nguyễn Nhược Nhược biết rõ hán tử say dây dưa khó dứt, hơn nữa loại này uống rượu say liền hạ lưu bại hoại khó lường. Không tính cùng hắn dây dưa làm gì, nàng liền từ bên cạnh hắn chui qua tay để tẩu thoát. Kết quả chẳng những không thành công, ngược lại còn để hắn tóm lại, “Nguyễn gia muội tử, ta vẫn không nghĩ ra ngày đó ngươi tại sao dùng phương pháp hôn môi cứu sống người nha? Ngươi cũng tới hôn ta đi, để ta thử một chút.”
Hai người bọn họ trên đường kẻ đẩy kẻ níu, vốn đã thu hút ánh mắt tò mò của không ít người đi đường. Hơn nữa còn bị Diêu Kế Tông lải nhải cái gì… tiểu thư sinh mi thanh mục tú, nguyên lai là nữ giả nam trang, hay là sự kiện nữ tử “hôn môi cứu người” oanh động thành Trường An…nhiều người đi đường rối rít tranh nhau đứng lại xem.
Nguyễn Nhược Nhược trong lòng nổi lửa! Diêu Kế Tông…, hôm nay không để cho ngươi nếm một chút lợi hại thì ngươi sẽ vẫn tưởng ta là một kẻ “mềm nhũng”. Vì vậy không chần chừ một khắc nào, nàng cúi đầu hung hăng…“táp” vào cổ tay hắn một phát.
A! Hét thảm một tiếng, Diêu Kế Tông vung tay ra. Thừa dịp hắn còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Nhược Nhược giơ chân lên, nhắm vào ngón chân phải của hắn đạp một đạp.
Sau một tiếng la thảm thiết, Diêu Kế Tông ôm chân phải ở tại chỗ nhảy dựng lên. Nguyễn Nhược Nhược nhân cơ hội vắt giò lên cổ chạy thật xa. Diêu Kế Tông liền chạy đuổi theo, vừa đuổi vừa mắng: “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi…Xú nha đầu, thiếu gia ta hôm nay không để yên cho ngươi. Ngươi đừng chạy, ngươi đứng lại.”
Đoán chừng Diêu Kế Tông đuổi không kịp tốc độ của nàng nên Nguyễn Nhược Nhược không sợ hãi mà đứng lại. “Tới đi tới đi, mau tới đuổi theo ta nha!” Chờ Diêu Kế Tông tới gần, nàng nhanh chân chạy ra xa một khoảng cách rồi dừng lại. “Đấu lại, đấu lại, nhanh lên một chút đuổi theo đi!” Như thế vài ba lần, nàng biến thành một con chuột đem còn mèo Diêu Kế Tông trêu cợt không tha.
Đuổi theo ba bốn con đường, Diêu Kế Tông sức cùng lực kiệt loạng choạng gục xuống. Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu thở dài không dứt, đám đệ tử lưu linh này sớm đã bị rượu bào mòn thân thể, mới chạy mấy bước đã tái xanh, nằm co quắp thành một đống.
Hắn chắc chắn dậy không nổi, trông giống như con chó gục tại chỗ chỉ biết thở hồng hộc, Nguyễn Nhựơc Nhược xoay người đi ra. Nhưng mới bước được mấy bước, nàng liền cảm giác không đúng. Mới vừa nãy nàng chạy loạn một hồi, căn bản không nhớ đường nữa. Thành Trường An vô số ngã tư đường giống nhau như đúc, tại nơi này nàng…lạc đường rồi!
Giống như con ruồi ở ngã tư đường bay vòng vèo hết chỗ này đến chỗ kia, Nguyễn Nhược Nhược càng đi càng nóng lòng, đây đâu phải là con đường trở về nhà! Dù muốn ngăn một người để hỏi đường nhưng nàng căn bản không biết Nguyễn phủ ở đâu thì làm sao hỏi? Đang lo lắng đến sốt vó, chợt thấy ở ngã tư đường phía trước có một chiếc xe ngựa lạch cạch chạy tới. Hán tử đánh xe sao mà quen quen…Phảng phất giống như thái dương hào quang chói lóa đem đám mây ủ dột trong lòng Nguyễn Nhược Nhược thổi tan đi. Nàng vội vàng chạy theo cầu cứu:
“Tần Mại, Tần Mại, Tần Mại ngươi dừng lại.”
Tần Mại lên tiếng dừng xe ngựa lại, kinh ngạc nhìn người đang chạy tới là…Nguyễn Nhược Nhược. “Nguyễn… Nguyễn Tam tiểu thư!” Hiển nhiên hướng một người mặc nam trang như nàng mà gọi “tiểu thư” khiến hắn cảm giác không được tự nhiên. “Có gì phân phó?”
“Không dám phân phó, chỉ là muốn hỏi ngươi từ nơi này trở về Nguyễn phủ phải đi như thế nào?”
Tần Mại nghe vậy sợ run, vẻ mặt không giải thích được điều này có ý gì.
Nguyễn Nhược Nhược đành phải giải thích với hắn, “Ta bình thường rất ít khi ra khỏi cửa nên không rành đường đi tại Trường An thành. Hôm nay một mình đi ra, kết quả lạc đường, cũng không biết làm sao trở về. Cho nên mới phải hỏi đường ngươi.”
Tần Mại càng thêm kinh dị, “Nguyễn Tam tiểu thư, tại sao ngươi…một vị tiểu thư ra cửa cũng không mang gia đinh hay nha hoàn?”
Nguyễn Nhược Nhược cười khan, “Quên mang quên mang, lần tới ta sẽ nhớ kỹ.” Nàng nói như thể quên mang theo ví tiền vậy, “Ngươi nhanh nói cho ta biết, ta nên đi như thế nào mới trở về phủ được.”
Tần Mại vì vậy bắt đầu vì nàng chỉ đường. Từ con đường này đi thẳng, tại ngã tư thứ hai quẹo trái, đi tiếp, quẹo phải…lại đi…lại quẹo…Hắn còn chưa nói xong, Nguyễn Nhược Nhược hoàn toàn rối loạn, “Làm ơn đi, Tần Mại, ngươi có biết đường nào đơn giản hơn không, như vậy ta thực sự không nhớ.”
Tần Mại còn chưa kịp mở miệng đáp lời thì từ trong xe thanh âm lạnh nhạt của Tiểu vương gia Lý Hơi đã truyền ra. “Tần Mại, hãy mời Nguyễn Tam tiểu thư lên xe rồi đưa nàng trở về phủ.”
“Tuân lệnh, Tiểu vương gia.” Tần Mại cung kính thưa, sau đó hướng tới Nguyễn Nhược Nhược nói, “Nguyễn Tam tiểu thư, mời lên xe, ta sẽ đưa ngươi trở về phủ.”
“Chỉ là…điệu nhảy này…ta không biết nó có được hoan nghênh ở đời Đường không nha! Nếu như Vương phi xem không thích, ta uổng công khổ cực một hồi cuối cùng cũng bị bay đầu, vậy chẳng phải oan uổng lắm sao!” Thủy Băng Thanh vẫn còn nghi ngờ.
“Ngươi yên tâm đi. Đời Đường là một triều đại cởi mở, đến cả vũ đạo dị vực cũng được hoan nghênh. Nào là Tuyên Vũ Hồ, Hồi Hồi Vũ, Chá Chi Vũ…tất cả đều được đón nhận. Ngươi đây chỉ nhảy Cha Cha Cha, cũng không thể dẹp đi một thị trường ca múa nhạc tại Trường An thành này” Nguyễn Nhược Nhược bị hắn chọc tức.
“Chỉ là…” Thủy Băng Thanh lại “Chỉ là”, “Dụng cụ chơi nhạc không có, ta nhảy Cha Cha Cha thế nào đây!”
“Cũng không phải cử ngươi đại diện quốc gia đi dự thi, ngươi lo cái gì?” Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được, “Bất quá là để ngươi vượt qua kì kiểm tra ở bữa tiệc chúc thọ của Vương phi thôi, không lẽ ngươi định “nhất cử thành danh”, để thiên hạ biết tên tuổi hả?”
“Vậy cũng không cần, bất quá âm nhạc cũng rất quan trọng, không có âm nhạc thì ta nhảy thế nào được? Vũ đạo cũng cần có vũ sư hướng dẫn, hơn nữa ngươi bảo ta phải sắp xếp bạn nhảy thế nào đây?”
Nguyễn Nhược Nhược đối với điểm này sớm đã lo liệu, “Ta mới vừa thấy đầu đường có người nhảy Chá Chi Vũ, điệu vũ này nhảy với trống, vũ công cũng nhảy cùng với trống, âm điệu vô cùng phong phú. Cha Cha Cha là một kiểu nhảy tiết tấu mạnh, chúng ta có thể dùng…trống của Chá Chi Vũ. Ngươi đi tìm tú bà, nói rằng chúng ta sẽ luyện một vũ điệu mới, bảo bà ta tìm mấy người nhảy giỏi tới đây. Sau đó ngươi hãy tìm ra một người thích hợp trong số đó để làm bạn nhảy, đem vũ khúc cho bọn họ nghe để dựa trên cổ nhạc sáng tạo nhạc nền thích hợp. Vậy là xong!”
Thủy Băng Thanh tâm phục khẩu phục, “Ngươi thật đúng là có biện pháp, cái gì khó giải quyết đến tay ngươi toàn bộ đều được xử lý ổn thõa”.
“Đó là bởi vì ta luôn luôn có thói quen tự xử lý mọi chuyện lớn nhỏ nên năng lực ứng biến cũng không tệ. Không giống như đám công tử các ngươi…sinh trong giàu sang phú quý, chăm êm nệm gấm, chỉ biết ăn uống vui đùa, gặp chuyện là lập tức sai người khác giải quyết cho. Cây nuôi ở nhà lồng kính phải khác với cây sinh trưởng ở dã ngoại.”
“Ngươi sinh trưởng ở dã ngoại đúng không?” Thủy Băng Thanh hiếu kỳ hỏi, “Ta quên mất chưa hỏi danh tính của ngươi”.
Nguyễn Nhược Nhược trả lời, “Tên của ta rất bình thường, tên tiếng Trung là Tô Nam, tên tiếng Anh là Tô San, là những cái tên thường thấy. Nếu ngươi đứng ở đầu đường Bắc Kinh mà gọi to tên ta, sẽ có một trăm tám mươi phụ nữ quay đầu lại hỏi “gọi ta phải không?” đó nha!”. Nàng cười tự giễu.
“Tên quả thật rất bình thường, nếu so với tên thì người hấp dẫn hơn.” Thủy Băng Thanh mỉm cười nói.
“Ngươi cũng đừng nịnh nọt ta, lo mà tập nhảy Cha Cha Cha nhanh lên. Ta cũng cần phải trở về, nếu không tai họa sẽ lập tức đổ xuống đầu”. Nguyễn Nhược Nhược từ đầu đường chạy về Hoa Nguyệt Lâu, cùng Thủy Băng Thanh bày mưa lập kế một hồi, nếu còn chưa chịu trở về chắc chắn sẽ phá vỡ lời hứa “về trước giờ cơm trưa” của nàng. Nàng luôn luôn nói là làm, lập tức vội vã cáo từ trở về phủ.
Chỉ là đường trở về phủ quả thật không thái bình, nàng “oan gia ngõ hẹp” gặp ngay tên cầu hôn bị cự tuyệt…Diêu Kế Tông. Người này hiển nhiên đã uống nhiều rượu, dáng đi loạng choạng, nhận ra nàng liền tới dây dưa không ngớt.
“Ai da, đây không phải là Nguyễn gia muội tử đó sao, tại sao lại thành bộ dáng tiểu thư sinh thế này? Bất quá…ngươi cải trang như vậy thật đúng là…anh tuấn nha. A a a!” Hắn vừa mở miệng, mùi rượu đã xộc ngay tới.
“Ngươi uống rượu nhiều đến nỗi người không ra người nữa rồi!” Nguyễn Nhược Nhược không phải là không có hiềm ác mà hỏi.
“Không có…bao nhiêu, chỉ mới ba bình thôi.” Hắn vừa nói vừa đưa lên ba ngón tay.
Ba bình! Vẫn chỉ mới ba bình mà thôi? Nguyễn Nhược Nhược biết rõ hán tử say dây dưa khó dứt, hơn nữa loại này uống rượu say liền hạ lưu bại hoại khó lường. Không tính cùng hắn dây dưa làm gì, nàng liền từ bên cạnh hắn chui qua tay để tẩu thoát. Kết quả chẳng những không thành công, ngược lại còn để hắn tóm lại, “Nguyễn gia muội tử, ta vẫn không nghĩ ra ngày đó ngươi tại sao dùng phương pháp hôn môi cứu sống người nha? Ngươi cũng tới hôn ta đi, để ta thử một chút.”
Hai người bọn họ trên đường kẻ đẩy kẻ níu, vốn đã thu hút ánh mắt tò mò của không ít người đi đường. Hơn nữa còn bị Diêu Kế Tông lải nhải cái gì… tiểu thư sinh mi thanh mục tú, nguyên lai là nữ giả nam trang, hay là sự kiện nữ tử “hôn môi cứu người” oanh động thành Trường An…nhiều người đi đường rối rít tranh nhau đứng lại xem.
Nguyễn Nhược Nhược trong lòng nổi lửa! Diêu Kế Tông…, hôm nay không để cho ngươi nếm một chút lợi hại thì ngươi sẽ vẫn tưởng ta là một kẻ “mềm nhũng”. Vì vậy không chần chừ một khắc nào, nàng cúi đầu hung hăng…“táp” vào cổ tay hắn một phát.
A! Hét thảm một tiếng, Diêu Kế Tông vung tay ra. Thừa dịp hắn còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Nhược Nhược giơ chân lên, nhắm vào ngón chân phải của hắn đạp một đạp.
Sau một tiếng la thảm thiết, Diêu Kế Tông ôm chân phải ở tại chỗ nhảy dựng lên. Nguyễn Nhược Nhược nhân cơ hội vắt giò lên cổ chạy thật xa. Diêu Kế Tông liền chạy đuổi theo, vừa đuổi vừa mắng: “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi…Xú nha đầu, thiếu gia ta hôm nay không để yên cho ngươi. Ngươi đừng chạy, ngươi đứng lại.”
Đoán chừng Diêu Kế Tông đuổi không kịp tốc độ của nàng nên Nguyễn Nhược Nhược không sợ hãi mà đứng lại. “Tới đi tới đi, mau tới đuổi theo ta nha!” Chờ Diêu Kế Tông tới gần, nàng nhanh chân chạy ra xa một khoảng cách rồi dừng lại. “Đấu lại, đấu lại, nhanh lên một chút đuổi theo đi!” Như thế vài ba lần, nàng biến thành một con chuột đem còn mèo Diêu Kế Tông trêu cợt không tha.
Đuổi theo ba bốn con đường, Diêu Kế Tông sức cùng lực kiệt loạng choạng gục xuống. Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu thở dài không dứt, đám đệ tử lưu linh này sớm đã bị rượu bào mòn thân thể, mới chạy mấy bước đã tái xanh, nằm co quắp thành một đống.
Hắn chắc chắn dậy không nổi, trông giống như con chó gục tại chỗ chỉ biết thở hồng hộc, Nguyễn Nhựơc Nhược xoay người đi ra. Nhưng mới bước được mấy bước, nàng liền cảm giác không đúng. Mới vừa nãy nàng chạy loạn một hồi, căn bản không nhớ đường nữa. Thành Trường An vô số ngã tư đường giống nhau như đúc, tại nơi này nàng…lạc đường rồi!
Giống như con ruồi ở ngã tư đường bay vòng vèo hết chỗ này đến chỗ kia, Nguyễn Nhược Nhược càng đi càng nóng lòng, đây đâu phải là con đường trở về nhà! Dù muốn ngăn một người để hỏi đường nhưng nàng căn bản không biết Nguyễn phủ ở đâu thì làm sao hỏi? Đang lo lắng đến sốt vó, chợt thấy ở ngã tư đường phía trước có một chiếc xe ngựa lạch cạch chạy tới. Hán tử đánh xe sao mà quen quen…Phảng phất giống như thái dương hào quang chói lóa đem đám mây ủ dột trong lòng Nguyễn Nhược Nhược thổi tan đi. Nàng vội vàng chạy theo cầu cứu:
“Tần Mại, Tần Mại, Tần Mại ngươi dừng lại.”
Tần Mại lên tiếng dừng xe ngựa lại, kinh ngạc nhìn người đang chạy tới là…Nguyễn Nhược Nhược. “Nguyễn… Nguyễn Tam tiểu thư!” Hiển nhiên hướng một người mặc nam trang như nàng mà gọi “tiểu thư” khiến hắn cảm giác không được tự nhiên. “Có gì phân phó?”
“Không dám phân phó, chỉ là muốn hỏi ngươi từ nơi này trở về Nguyễn phủ phải đi như thế nào?”
Tần Mại nghe vậy sợ run, vẻ mặt không giải thích được điều này có ý gì.
Nguyễn Nhược Nhược đành phải giải thích với hắn, “Ta bình thường rất ít khi ra khỏi cửa nên không rành đường đi tại Trường An thành. Hôm nay một mình đi ra, kết quả lạc đường, cũng không biết làm sao trở về. Cho nên mới phải hỏi đường ngươi.”
Tần Mại càng thêm kinh dị, “Nguyễn Tam tiểu thư, tại sao ngươi…một vị tiểu thư ra cửa cũng không mang gia đinh hay nha hoàn?”
Nguyễn Nhược Nhược cười khan, “Quên mang quên mang, lần tới ta sẽ nhớ kỹ.” Nàng nói như thể quên mang theo ví tiền vậy, “Ngươi nhanh nói cho ta biết, ta nên đi như thế nào mới trở về phủ được.”
Tần Mại vì vậy bắt đầu vì nàng chỉ đường. Từ con đường này đi thẳng, tại ngã tư thứ hai quẹo trái, đi tiếp, quẹo phải…lại đi…lại quẹo…Hắn còn chưa nói xong, Nguyễn Nhược Nhược hoàn toàn rối loạn, “Làm ơn đi, Tần Mại, ngươi có biết đường nào đơn giản hơn không, như vậy ta thực sự không nhớ.”
Tần Mại còn chưa kịp mở miệng đáp lời thì từ trong xe thanh âm lạnh nhạt của Tiểu vương gia Lý Hơi đã truyền ra. “Tần Mại, hãy mời Nguyễn Tam tiểu thư lên xe rồi đưa nàng trở về phủ.”
“Tuân lệnh, Tiểu vương gia.” Tần Mại cung kính thưa, sau đó hướng tới Nguyễn Nhược Nhược nói, “Nguyễn Tam tiểu thư, mời lên xe, ta sẽ đưa ngươi trở về phủ.”
/85
|