Lý Hơi không chịu hỗ trợ, Nguyễn Nhược Nhược cũng không còn cách nào khác, nhất thời cũng không dám đến Hoa Nguyệt Lâu báo cho Thủy Băng Thanh…tin tức xấu này. Những cũng đã qua mấy ngày, lẽ nào còn không đến đó.
Vừa thấy mặt Thủy Băng Thanh đã hỏi, “Ngươi mấy ngày trước thế nào lại đến quán ăn đánh nhau vậy? Còn đập phá quán người ta nữa, chẳng lẽ ngươi đi thu phí bảo kê?”
“Làm gì có, ta đâu phải xã hội đen!” Nguyễn Nhược vội vàng biện bạch, “Cũng không phải ta đánh nhau, là Lý Hơi đánh nha. Ê, ngươi làm sao biết?”
“Ngươi nổi tiếng rồi nha! Một người đứng ra tường thuật trực tiếp hiện trường người ta choảng nhau, ta nghe qua liền biết chỉ có một mình ngươi.” Thủy Băng Thanh cười nàng.
“Haizz, lúc ấy người xem nhiệt tình như vậy, lại không cách nào không thấy được sự tình bên trong nên đã có người lên tiếng yêu cầu “tường thuật trực tiếp”. Ta là ta hưởng ứng dân chúng một chuyến, dù sao cũng nhàn rỗi nên vì mọi người cung cấp thông tin thì có sao đâu. Vì nhân dân phục vụ mà!” Nguyễn Nhược Nhược đại ngôn bất tàm, đỉnh đầu cao cao tại thượng làm Thủy Băng Thanh cười cơ hồ suýt ngất, “Người không sợ sấm sét giáng xuống đầu sao?”
Sau khi cười đủ rồi hắn mới nhớ tới, “A, ngươi tại sao lại đi chung với cái tên Tiểu vương gia kia vậy?”
“Còn không phải vì chuyện của ngươi, ta đây đến mời hắn ăn cơm bàn việc.”
Thủy Băng Thanh lúc này mới sực nhớ, vội vàng nghiêm mặt hỏi, “Vậy thế nào, hắn có đáp ứng không?”
Nhìn vẻ mặt hắn khẩn cấp như vậy, Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ không đành lòng đem kết quả nói ra. Nhưng lừa gạt được nhất thời không lừa gạt được cả đời, chi bằng cứ thẳng thắn nói cho hắn nghe. Thủy Băng Thanh vừa nghe lập tức dậm chân không dứt, “Ta biết thế nào cũng vậy mà, ta biết thế nào cũng vậy mà, ta biết thế nào cũng vậy mà…” Một hơi đem những lời này nói bảy tám lần.
“Tại sao vậy? Tại sao ngươi lại biết trước sẽ như vậy?” Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên hỏi.
“Haizz, ngươi không biết đó thôi!” Thủy Băng Thanh đem sự tình trêu chọc Lý Hơi đêm đó nói cho Nguyễn Nhược Nhược nghe, vừa nghe xong nàng nhảy dựng lên: “Khó trách hắn vừa nghe ta nói tới ngươi liền lập tức bày ra bộ dạng khinh miệt, “cái loại nữ nhân này”, thì ra là ngươi…Xem ra ta phải tìm hắn giải thích một lần nữa”.
“Đúng nha đúng nha! Ngươi nhanh lên thay ta đi tìm hắn, bảo hắn rằng ta không phải là hạng nữ nhân “phóng đãng” gì gì đó, bất quá cũng chỉ muốn đùa giỡn trêu chọc hắn một chút thôi.”
Hai người đang nói chuyện thì tú bà đi vào, “A, nguyên lai là Nguyễn công tử tới, khó trách Thủy Băng Thanh chậm chạp như vậy vẫn chưa chịu đi ra. Thật không phải a, Nguyễn công tử, Băng Thanh có một vị khách đã đợi bên ngoài khá lâu rồi. Băng Thanh, ngươi không nên chậm trễ tiếp đón Ngô lão gia a.”
Thủy Băng Thanh nặn ra một nụ cười, “Chờ một chút, ta đổi lại y phục rồi đến ngay.”
Đợi cho tú bà ra ngoài rồi Thủy Băng Thanh sắc mặt khó coi nói, “Cái lão họ Ngô này, thật không chịu được hắn, đúng là một tên sắc lang mà. Mỗi lần ta đi tiếp đãi, hắn đều không nhịn được động tay động chân lên người ta, lần trước còn nhéo mông ta một cái, chọc ta nổi điên lên!” Thủy Băng Thanh vẻ mặt tức giận cực kỳ, “Khổ nổi ta không có khí lực, công phu quyền đạo gì cũng không thi triển được, nếu không ta nhất định sẽ đánh hắn thành một con cẩu chết.”
Hắn vừa nói như thế, Nguyễn Ngược Nhược lập tức liên tưởng đến chuyện Lý Hơi và Diêu Kế Tông, nàng không nhịn được bật cười, đem chuyện đó nói cho Thủy Băng Thanh nghe, hắn nghe được cũng cười to không dứtt, “Nguyên lai vì như vậy mới đánh nhau, ha ha ha, đáng đánh đáng đánh, đánh cho sướng tay, đánh cho thống khoái, những tên sắc lang phải đánh không chừa một tên!” Thủy Băng Thanh mi phi sắc vũ, phảng phất không phải như Lý Hơi đánh Diêu Kế Tông mà là hắn đánh họ Ngô kia một trận, đúng là hết giận mà.
Hai người đang cười khục khặc thì tú bà tới thúc giục, không kéo dài được nữa, Thủy Băng Thanh phải theo bà ta ra tiếp khách. Nguyễn Nhược Nhược biết hắn đi chuyến này sẽ không trở về nhanh nên quyết định quay về phủ.
***
Trong Nguyễn phủ, Ngọc Liên Thành đang chờ nàng. Nguyễn Nhược Nhược vừa thấy được hắn, tâm tư lập tức thót lên một cái. Nhưng thật ra trong lòng biết rõ Ngọc Liên Thành nhất định từ sớm đã nhìn thấu nàng, chẳng qua là chậm chạp không dứt khoát một lần. Chỉ tại nàng ngày ấy ở xe ngựa lắm chuyện, nói ra những tư tưởng không nên nói với người đời Đường khiến hắn chấn động, không thể không hỏi câu kia, “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?”
Ngọc Liên Thành ngồi thẳng trong phòng khách, bàn tay cầm tách trà từ từ thưởng thức, mi mắt tĩnh như nước giếng. Mà phụng bồi một bên hắn là Nguyễn Nhược Phượng thì loạn như hoa đào rụng tháng ba, gương mặt hồng hồng, phi phi sóng vỗ.
Nhìn Nguyễn Nhược Nhược tiến vào, Ngọc Liên Thành đem tách trà để sang một bên nói, “Tam biểu muội, có chút việc muốn mời ngươi hỗ trợ.”
“Chuyện gì nha?” Nguyễn Nhược Nhược kiên trì hỏi đến cùng.
“Nói rất dài dòng, có thể…mượn ngươi một chút không?” Ngọc Liên Thành đáp thản nhiên.
Ngẫm lại hắn đã từng thay mình sao chép sáu trăm lần “Nữ Giới”, Nguyễn Nhược Nhược không cách nào cự tuyệt hắn như vậy. Biết rõ “có việc muốn nhờ” chỉ là nói khách sáo, hắn đến đây nhất định là hỏi…vấn đề kia. Nàng cắn răng đáp ứng yêu cầu “mượn một chút” của hắn. Chuyện cách đây cũng đã nhiều ngày, bây giờ lại đề cập nghiêm túc như vậy chứng tỏ hắn đã hạ quyết tâm làm rõ ràng. Cũng được, muốn biết thì nàng sẽ nói, dù sao hắn cũng không phải loại người sẽ xem nàng như yêu tinh mà trói lại ném xuống sông dìm chết. Nguyễn Nhựơc Nhược cũng có kinh nghiệm nhìn người, cũng không phải là nữ nhân suốt ngày ẩn trong chốn thâm khuê không hiểu sự đời. Nàng tin tưởng con mắt của mình, hẳn là sẽ không nhìn lầm người. Cuối cùng, nàng quyết định sẽ làm rõ chuyện này với Ngọc Liên Thành.
“Biểu ca, vậy ra vườn vừa đi vừa nói chuyện.”
Vì vậy hai người một trước một sau ra khỏi phòng khách, Ngọc Liên Thành vẫn thập phần lễ phép chu toàn đối với Nguyễn Nhược Phượng, “Nhị biểu muội, thật không phải rồi.”
Ngồi phụng bồi hồi lâu cũng không đợi được một ánh mắt của chú ý của hắn, Nguyễn Nhược Phượng trơ mắt nhìn thân ảnh hai người song song đi xa, nhịn không được khóc òa thành tiếng. Yêu một người không yêu mình thật là đau khổ.
Trong vườn cây lá sum xuê, cỏ xanh mượt trải dài hai bên lối đi, trên những đóa hoa cúc bươm bướm bay chập chờn. Lững lững đi đến nơi này, Nguyễn Nhược Nhược hướng băng ghế đá ngồi xuống. Không đợi Ngọc Liên Thành đặt câu hỏi, nàng thẳng thắng vào đề, “Được rồi, ngươi không cần phải hỏi, ta đây chính mình thừa nhận. Ta không phải là biểu muội Nguyễn Nhược Nhược của ngươi mà là một hồn phách lãng du ngụ trong thân xác của nàng, là ta dùng Tá Thi Hoàn Hồn tới.”
Nguyễn Nhược Nhược cố ý nói cho người ta sợ hãi, xem có thể hù dọa được Ngọc Liên Thành hay không. Chỉ thấy mi mắt hắn mơ hồ chấn động rồi nhanh chóng tĩnh định như lúc ban đầu, thản nhiên nói, “Quả nhiên như ta đoán”
Không phải lại bị hắn đoán trúng chứ? Nguyễn Nhược Nhược vô hạn kinh ngạc nhìn về phía hắn, Ngọc Liên Thành giải thích: “”Kể từ sau khi ngươi tự vẫn không thành liền như hai người hoàn toàn khác nhau. Khả năng cầm kỳ thi họa ngày trước không còn, làm nhiều trò kỳ quái, lại nói ra những ý nghĩ cổ quái ly kỳ. Trừ Tá Thi Hoàn Hồn ra, ta không tìm được giải thích nào khác.”
Nói cũng phải, thật ra chỉ cần lưu tâm đến lời nói của nàng hơn thì muốn nhìn thấu nàng cũng không phải là việc khó. Chẳng qua là không phải ai cũng tâm tư kín đáo như vậy, trừ Ngọc Liên Thành.
“Được rồi, ngươi đã biết ta là Quỷ Hồn, bây giờ định làm thế nào? Có muốn gọi đạo sĩ tới trục xuất ta không?” Nguyễn Nhược Nhược nửa đùa nửa thật hỏi hắn.
Ngọc Liên Thành trầm ngâm không nói, không giống tác phong sảng khoái ngày xưa. Nguyễn Nhược Nhược không ngờ thái độ hắn lại như thế, nhất thời có chút lo sợ. Chẳng lẽ đã nhìn lầm hắn, hắn không thể đón nhận chuyện này? Chẳng lẽ đang tính toán cách đối phó với…Quỷ Hồn? Nguyễn Nhược Nhược cũng không hy vọng bị ngừơi ta ném cát vàng hay hất máu chó gì gì đâu, sắc mặc nàng bắt đầu khẩn trương.
Ngọc Liên Thành phát giác điều này, ngẩng đầu hướng nàng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này làm nàng càng nghi ngờ hơn. Nụ cười vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại thoáng nét u buồn, nhất thời làm Nguyễn Nhược Nhược quên mất mình mà lo lắng quan tâm cho hắn, “Ngươi làm sao vậy? Dường như không cao hứng…” lời nói đến một nửa đã ngừng lại, nàng băng tuyết thông minh suy nghĩ cẩn thận, “Là giận ta đúng không? Trách ta đã chiếm thân thể của biểu muội ngươi?”
Ngọc Liên Thành không đáp, chẳng qua là lẳng lặng ngắm nhìn nàng, đôi mắt phảng phất như mặt hồ sâu thăm thẳm. Một hồi sau hắn mới chậm rãi nói,
“Ta đối với Tam biểu muội thật không có ấn tượng gì. Nàng là nữ nhi của phó thất, trong phủ không được ưu ái nhiều. Rất nhiều trường hợp không đến phiên nàng lên tiếng. Hơn nữa nàng thuở nhỏ thân thể yếu, nhiều bệnh, cả ngày hầu như chỉ ở trong phòng. Tuy nói là hơn mười năm thân thích nhưng ta cũng chỉ thấy nàng mấy lần, sợ là mười lần cũng chưa tới. Ta căn bản không nhớ rõ bộ dáng của nàng. Nàng đối với ta có tâm, chỉ là sau sự việc tùng châm tuyết kia mới hiểu được. Trước đó, ta nửa điểm cũng nhìn không ra.”
Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên nghe hắn nói lại chuyện cũ, mới đầu có điểm lo lắng nhưng rất nhanh bị cuốn theo, thấy Ngọc Liên Thành im lặng liền nhịn không được thúc giục hỏi, “Vậy sau này thế nào? Ngươi đã biết tâm tư của nàng tại sao còn cự tuyệt?”
Ngọc Liên Thành nghiêng đầu đi, ánh mắt rơi vào những thân trúc cao cao bên cạnh. Dừng một chút hắn mới chậm rãi nói: “Vốn là muốn giải thích rõ ràng nhưng thật sự không đành lòng. Nàng ngã bệnh, ta thế nào còn dám nói ra hai chữ “không nên”. Chẳng qua là ba thùng tùng châm tuyết là một tấm chân tình của nàng thật lòng chờ đợi lang quân. Đến lúc đó, ta thế nào đem ba thùng tùng châm tuyết đó về, ta cũng không phải là tình lang của nàng…”
Nguyễn Nhược Nhược nghe được liền kinh ngạc. Còn tưởng Ngọc Liên Thành sớm bị người ái mộ phá hỏng tâm tư, có thể nhẹ nhàng đem vô số trái tim thiếu nữ dẹp sang một bên. Bởi vì có được quá mức dễ dàng nên hắn sẽ không trân trọng. Không ngờ hắn tâm tư tinh tế chu toàn, đối xử tử tế với Nguyễn Nhược Nhược bằng chân tình. Hắn làm rất đúng, tình cảm thiếu nữ ôn nhu chỉ nên dành cho người yêu của nàng, nếu hắn không yêu thì cũng không nên khích lệ, làm nàng cả đời mong đợi hắn.
“Sau vụ ba thùng tùng châm tuyết đó, ta cũng chưa từng nhìn thấy qua Tam biểu muội nữa. Ta…tránh xa nàng, bời vì thân thể nàng vốn đã nhiều bệnh, ta không muốn làm cho nàng thêm khổ sở. Mong rằng lấy việc này mà cắt đứt tâm của nàng. Lúc nghe nói nàng vì hôn nhân với Diêu phủ mà tự vẫn, ta vốn muốn đến thăm nhưng tự thấy…có lẽ không đi thì hơn. Gặp gỡ chi bằng không thấy, ta có đi cũng vô ích, cũng không thể đáp trả nàng một tấm chân tình, vậy thì cần gì làm cho trái tim nàng lại rung động. Để nàng tưởng ta là người vô tình, như vậy mới có thể nhanh nhanh tỉnh ngộ.”
“Ngọc Liên Thành” Nguyễn Nhược Nhược nghe được không thể không xúc động, “Ngươi làm vậy, ta có thể hiểu, là bởi vì ngươi từ bi nên lãnh khốc.”
Ngọc Liên Thành nghe được lời ấy liền nghiêng đầu nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, “Ta không đi tìm nàng nhưng ta đi bái phỏng di mẫu. Ta bên cạnh nói một tiếng, rằng Diêu Kế Tông kia là người không tốt, dụng ý báo rằng hôn sự này không nên. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Nguyễn gia, có nghe hay không cũng không đến phiên ta quyết định, ta cũng chỉ có thể làm đến đây.”
“Ngọc Liên Thành, ngươi…thật tốt!” Nguyễn Nhược Nhược nghe xong chỉ có thể nói ra ba chữ đó.
Ngọc Liên Thành cười nhạt, nụ cười có vài phần khổ sở, “Có gì tốt, điều ta có thể làm đều có hạn, hơn nữa cũng làm quá muộn. Tam biểu muội đã chết, ngồi trước mắt ta dung mạo là nàng nhưng hồn phách giờ cũng là của người khác. Ngươi nói ta nên “xử” ngươi như thế nào bây giờ?”
“Muốn đánh phải không, ta đây tùy cho ngươi đánh, ngàn vạn không nên tìm đạo sĩ tới tạt máu chó gì gì đó là được, nghĩ lại cũng hơi sợ sợ”, Nguyễn Nhược Nhược làm ra bộ dáng sợ hãi. Nhưng thật ra nàng biết Ngọc Liên Thành sẽ không làm như vậy, mới vừa rồi nghe hắn nói một phen, nàng đã hiểu Ngọc Liên Thành ôn nhu lương thiện đến thế nào.
“Dĩ nhiên sẽ không làm thế đối với ngươi, ngươi cũng không phải là ma quỷ hại người. Chẳng qua là nhìn thấy ngươi liền tránh không được thương cảm Tam biểu muội hồng nhan bạc mệnh” Ngọc Liên Thành nói.
“Đừng thương cảm, Ngọc Liên Thành”, Nguyễn Nhược Nhược an ủi hắn, “Biểu muội của người dù bạc mệnh, nhưng hồng nhan vẫn còn đây”, nàng vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ vào mặt mình, “Ngươi nhìn đi, nhìn đi, mặt của nàng vẫn còn ở đây hướng người cười nè.”
Nhìn bộ dáng khả ái của nàng, Ngọc Liên Thành rốt cục cũng nhỏen miệng cười, nụ cười sáng rỡ như hoa cúc, như mật ngọt. Nguyễn Nhược Nhược trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Ta mượn thân thể của Tam biểu muội ngươi, vì vậy sẽ thay nàng ta tiếp tục sống sót. Ta sẽ làm cho nàng sống vui vẻ khỏe mạnh hơn trước kia gấp trăm lần, ngươi cũng không cần vì nàng mà thương cảm khổ sở nữa, có được hay không?”
Ngọc Liên Thành nghe lời này đôi chân mày khẽ giãn ra, “Có lẽ đó cũng là thiên ý, để ngươi thay thế nàng sống tốt, ngươi quả thật so với nàng khỏe mạnh vui sướng hơn nhiều. Cũng được, ta sau này sẽ xem ngươi như Tam biểu muội mà đối đãi.”
“Cảm ơn biểu ca”, Nguyễn Nhược Nhược lại đem cách xưng hô đổi đi, ngọt ngào nói.
“Được, ngươi…ngươi làm thế nào nhập vào thân xác của biểu muội?” Ngọc Liên Thành vẫn còn nghi vấn.
Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ra, cái này…phải nói thế nào đây? Nàng chính mình cũng không biết làm thế nào nhập vào thân xác này nên không khỏi thở dài một tiếng, “Cái này…nói thì rất dài, ngươi từ từ nghe đi.”
Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược cố gắng kể lại cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện. Ngọc Liên Thành hoàn toàn kinh ngạc.
Một hồi sau hắn mới phục hồi lại tinh thần, thở dài một tiếng, “Ngươi…Quỷ Hồn thật sự là phức tạp, là từ ngàn năm sau…”
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược, nàng vội vàng thay hắn bổ sung, “Là từ ngàn năm sau tới đây”.
“Ngàn năm sau, nơi này không còn là Đại Đường mà gọi là Trung Quốc?”
“Đúng nha đúng nha! Thời đại của chúng ta không còn tự xưng là đời Đường nữa, những trang phục này cũng gọi là cổ trang rồi, ra ngoài đường cũng ngồi ô tô.”
“Ngươi vừa nói, ra đường ngồi cái gì…lô tô”
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng cắt đứt lời hắn: “Ngọc huynh đài, không phải là lô tô mà là ô tô. Không dùng ngựa đánh xe mà dùng máy móc.”
“Máy móc là cái gì?”
“Lão thiên a, ta đây nói thế nào với ngươi đây?” Nguyễn Nhược Nhược lấy tay quạt phành phạch, “Nói vậy đi, thế kỉ hai mươi mốt là một xã hội văn minh phát triển ở trình độ cao. Điều kiện vật chất so với Đại Đường của các ngươi bây giờ nói quả thật cứ như đem mặt trời mà và so sánh với mặt trăng vậy, các ngươi dùng đèn cầy, bọn ta dùng đèn điện; các ngươi ra cửa ngồi xe ngựa hoặc thuyền, bọn ta có nhiều lựa chọn hơn như ô tô, xe lửa, tàu ngầm, máy bay…” Bất chấp Ngọc Liên Thành nghe có hiểu hay không, Nguyễn Nhược Nhược vẫn thao thao bất tuyệt, kết quả bị Ngọc Liên Thành cắt đứt. “Máy…bay, nó là cái gì?”
Nguyễn Nhược Nhược ngắc ngứ, quyết định dùng từ đơn giản nhất mà giải thích, “Chính là một con chim sắt có thể bay trên trời, mọi người ngồi bên trong, có thể một ngày bay được tám vạn lý”
Lời này hiển nhiên làm Ngọc Liên Thành chấn động, hắn không nhịn được thất thanh nói, “Một ngày đi tám vạn lý! Vậy chẳng phải là cưỡi mây lướt gió rồi sao?”
“Vốn chính là cưỡi mây lướt gió”, Nguyễn Nhược Nhược kết luận.
Ngọc Liên Thành ngạc nhiên hồi lâu mới nói: “Vậy ngươi…các ngươi chẳng phải đều là thần tiên?”
Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được mắc cười, “Cũng đúng cũng đúng, chúng ta…chính xác mà nói thì quả thật so với thần tiên khoái hoạt cũng không khác biệt lắm. Chỉ tiếc là khi hồn phách lãng du đến đây không mang theo được pháp bảo gì, nếu không ta sẽ biểu diễn bản lãnh “thần phong nhĩ, thiên lý nhãn” cho ngươi coi trộm một chút”
Đây cũng không phải là nói mạnh miệng, quả thật nếu Nguyễn Nhược Nhược có thể từ thế kỉ hai mươi mốt mang theo điện thoại di động và Ti Vi tới cho người đời Đường xem thì chẳng phải cổ nhân sẽ xem đây là thần tiên tuyệt kỹ đó sao.
Ngọc Liên Thành kinh ngạc nhìn Nguyễn Nhược Nhược một hồi, “Xem ra gọi Quỷ Hồn không thích hợp, đúng ra phải gọi là Tán Tiên rồi.”
“Cũng tốt cũng tốt” Nguyễn Nhược Nhược cười, cái nhãn “Quỷ Hồn” tự nhiên nghe không lọt lỗ tai lắm, “Ngươi gọi gì cũng được, có gọi thần tiên ta cũng không có ý kiến.” Ngọc Liên Thành nghe nàng nói năng như thế cũng nhịn không được liền bật cười.
Hai người đang nói chuyện thật vui vẻ thì Hạnh Nhi đột nhiên tất tả chạy tới, “Tiểu thư, A Phúc, A phúc đang tìm người gấp, rất gấp. Hắn ở đang ở ngoài cửa đợi người”.
A Phúc là gia phó theo hầu Nguyễn Nhược Long đây mà, hắn có việc gấp gì cần tìm đến nàng chứ? Nguyễn Nhược Nhược nghĩ không ra đành hướng Ngọc Liên Thành nói, “Biểu ca, xin lỗi, bây giờ ta có chuyện không thể cùng ngươi đàm đạo nữa”.
Ngọc Liên Thành nói, “Vậy ngươi đi nhanh lên, ta cáo từ trước, ngày khác lại tìm gặp biểu muội nói chuyện.”
“Được được”
Mặc dù bất đắc dĩ cùng Ngọc Liên Thành bộc lộ thân phận nhưng trong lòng Nguyễn Nhược Nhược quả thật rất nhẹ nhõm, không cần trước mặt hắn giả bộ tới giả bộ lui, đây chắc chắn là một chuyện tốt. Chẳng qua là, phần tâm tình nhẹ nhõm này sau khi gặp A Phúc liền bay mất sạch. A Phúc vừa trông thấy nàng đã thất sắc la lên, “Không tốt rồi, Tam tiểu thư, Thủy Băng Thanh cô nương nhảy lầu chết người!”
Vừa thấy mặt Thủy Băng Thanh đã hỏi, “Ngươi mấy ngày trước thế nào lại đến quán ăn đánh nhau vậy? Còn đập phá quán người ta nữa, chẳng lẽ ngươi đi thu phí bảo kê?”
“Làm gì có, ta đâu phải xã hội đen!” Nguyễn Nhược vội vàng biện bạch, “Cũng không phải ta đánh nhau, là Lý Hơi đánh nha. Ê, ngươi làm sao biết?”
“Ngươi nổi tiếng rồi nha! Một người đứng ra tường thuật trực tiếp hiện trường người ta choảng nhau, ta nghe qua liền biết chỉ có một mình ngươi.” Thủy Băng Thanh cười nàng.
“Haizz, lúc ấy người xem nhiệt tình như vậy, lại không cách nào không thấy được sự tình bên trong nên đã có người lên tiếng yêu cầu “tường thuật trực tiếp”. Ta là ta hưởng ứng dân chúng một chuyến, dù sao cũng nhàn rỗi nên vì mọi người cung cấp thông tin thì có sao đâu. Vì nhân dân phục vụ mà!” Nguyễn Nhược Nhược đại ngôn bất tàm, đỉnh đầu cao cao tại thượng làm Thủy Băng Thanh cười cơ hồ suýt ngất, “Người không sợ sấm sét giáng xuống đầu sao?”
Sau khi cười đủ rồi hắn mới nhớ tới, “A, ngươi tại sao lại đi chung với cái tên Tiểu vương gia kia vậy?”
“Còn không phải vì chuyện của ngươi, ta đây đến mời hắn ăn cơm bàn việc.”
Thủy Băng Thanh lúc này mới sực nhớ, vội vàng nghiêm mặt hỏi, “Vậy thế nào, hắn có đáp ứng không?”
Nhìn vẻ mặt hắn khẩn cấp như vậy, Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ không đành lòng đem kết quả nói ra. Nhưng lừa gạt được nhất thời không lừa gạt được cả đời, chi bằng cứ thẳng thắn nói cho hắn nghe. Thủy Băng Thanh vừa nghe lập tức dậm chân không dứt, “Ta biết thế nào cũng vậy mà, ta biết thế nào cũng vậy mà, ta biết thế nào cũng vậy mà…” Một hơi đem những lời này nói bảy tám lần.
“Tại sao vậy? Tại sao ngươi lại biết trước sẽ như vậy?” Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên hỏi.
“Haizz, ngươi không biết đó thôi!” Thủy Băng Thanh đem sự tình trêu chọc Lý Hơi đêm đó nói cho Nguyễn Nhược Nhược nghe, vừa nghe xong nàng nhảy dựng lên: “Khó trách hắn vừa nghe ta nói tới ngươi liền lập tức bày ra bộ dạng khinh miệt, “cái loại nữ nhân này”, thì ra là ngươi…Xem ra ta phải tìm hắn giải thích một lần nữa”.
“Đúng nha đúng nha! Ngươi nhanh lên thay ta đi tìm hắn, bảo hắn rằng ta không phải là hạng nữ nhân “phóng đãng” gì gì đó, bất quá cũng chỉ muốn đùa giỡn trêu chọc hắn một chút thôi.”
Hai người đang nói chuyện thì tú bà đi vào, “A, nguyên lai là Nguyễn công tử tới, khó trách Thủy Băng Thanh chậm chạp như vậy vẫn chưa chịu đi ra. Thật không phải a, Nguyễn công tử, Băng Thanh có một vị khách đã đợi bên ngoài khá lâu rồi. Băng Thanh, ngươi không nên chậm trễ tiếp đón Ngô lão gia a.”
Thủy Băng Thanh nặn ra một nụ cười, “Chờ một chút, ta đổi lại y phục rồi đến ngay.”
Đợi cho tú bà ra ngoài rồi Thủy Băng Thanh sắc mặt khó coi nói, “Cái lão họ Ngô này, thật không chịu được hắn, đúng là một tên sắc lang mà. Mỗi lần ta đi tiếp đãi, hắn đều không nhịn được động tay động chân lên người ta, lần trước còn nhéo mông ta một cái, chọc ta nổi điên lên!” Thủy Băng Thanh vẻ mặt tức giận cực kỳ, “Khổ nổi ta không có khí lực, công phu quyền đạo gì cũng không thi triển được, nếu không ta nhất định sẽ đánh hắn thành một con cẩu chết.”
Hắn vừa nói như thế, Nguyễn Ngược Nhược lập tức liên tưởng đến chuyện Lý Hơi và Diêu Kế Tông, nàng không nhịn được bật cười, đem chuyện đó nói cho Thủy Băng Thanh nghe, hắn nghe được cũng cười to không dứtt, “Nguyên lai vì như vậy mới đánh nhau, ha ha ha, đáng đánh đáng đánh, đánh cho sướng tay, đánh cho thống khoái, những tên sắc lang phải đánh không chừa một tên!” Thủy Băng Thanh mi phi sắc vũ, phảng phất không phải như Lý Hơi đánh Diêu Kế Tông mà là hắn đánh họ Ngô kia một trận, đúng là hết giận mà.
Hai người đang cười khục khặc thì tú bà tới thúc giục, không kéo dài được nữa, Thủy Băng Thanh phải theo bà ta ra tiếp khách. Nguyễn Nhược Nhược biết hắn đi chuyến này sẽ không trở về nhanh nên quyết định quay về phủ.
***
Trong Nguyễn phủ, Ngọc Liên Thành đang chờ nàng. Nguyễn Nhược Nhược vừa thấy được hắn, tâm tư lập tức thót lên một cái. Nhưng thật ra trong lòng biết rõ Ngọc Liên Thành nhất định từ sớm đã nhìn thấu nàng, chẳng qua là chậm chạp không dứt khoát một lần. Chỉ tại nàng ngày ấy ở xe ngựa lắm chuyện, nói ra những tư tưởng không nên nói với người đời Đường khiến hắn chấn động, không thể không hỏi câu kia, “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?”
Ngọc Liên Thành ngồi thẳng trong phòng khách, bàn tay cầm tách trà từ từ thưởng thức, mi mắt tĩnh như nước giếng. Mà phụng bồi một bên hắn là Nguyễn Nhược Phượng thì loạn như hoa đào rụng tháng ba, gương mặt hồng hồng, phi phi sóng vỗ.
Nhìn Nguyễn Nhược Nhược tiến vào, Ngọc Liên Thành đem tách trà để sang một bên nói, “Tam biểu muội, có chút việc muốn mời ngươi hỗ trợ.”
“Chuyện gì nha?” Nguyễn Nhược Nhược kiên trì hỏi đến cùng.
“Nói rất dài dòng, có thể…mượn ngươi một chút không?” Ngọc Liên Thành đáp thản nhiên.
Ngẫm lại hắn đã từng thay mình sao chép sáu trăm lần “Nữ Giới”, Nguyễn Nhược Nhược không cách nào cự tuyệt hắn như vậy. Biết rõ “có việc muốn nhờ” chỉ là nói khách sáo, hắn đến đây nhất định là hỏi…vấn đề kia. Nàng cắn răng đáp ứng yêu cầu “mượn một chút” của hắn. Chuyện cách đây cũng đã nhiều ngày, bây giờ lại đề cập nghiêm túc như vậy chứng tỏ hắn đã hạ quyết tâm làm rõ ràng. Cũng được, muốn biết thì nàng sẽ nói, dù sao hắn cũng không phải loại người sẽ xem nàng như yêu tinh mà trói lại ném xuống sông dìm chết. Nguyễn Nhựơc Nhược cũng có kinh nghiệm nhìn người, cũng không phải là nữ nhân suốt ngày ẩn trong chốn thâm khuê không hiểu sự đời. Nàng tin tưởng con mắt của mình, hẳn là sẽ không nhìn lầm người. Cuối cùng, nàng quyết định sẽ làm rõ chuyện này với Ngọc Liên Thành.
“Biểu ca, vậy ra vườn vừa đi vừa nói chuyện.”
Vì vậy hai người một trước một sau ra khỏi phòng khách, Ngọc Liên Thành vẫn thập phần lễ phép chu toàn đối với Nguyễn Nhược Phượng, “Nhị biểu muội, thật không phải rồi.”
Ngồi phụng bồi hồi lâu cũng không đợi được một ánh mắt của chú ý của hắn, Nguyễn Nhược Phượng trơ mắt nhìn thân ảnh hai người song song đi xa, nhịn không được khóc òa thành tiếng. Yêu một người không yêu mình thật là đau khổ.
Trong vườn cây lá sum xuê, cỏ xanh mượt trải dài hai bên lối đi, trên những đóa hoa cúc bươm bướm bay chập chờn. Lững lững đi đến nơi này, Nguyễn Nhược Nhược hướng băng ghế đá ngồi xuống. Không đợi Ngọc Liên Thành đặt câu hỏi, nàng thẳng thắng vào đề, “Được rồi, ngươi không cần phải hỏi, ta đây chính mình thừa nhận. Ta không phải là biểu muội Nguyễn Nhược Nhược của ngươi mà là một hồn phách lãng du ngụ trong thân xác của nàng, là ta dùng Tá Thi Hoàn Hồn tới.”
Nguyễn Nhược Nhược cố ý nói cho người ta sợ hãi, xem có thể hù dọa được Ngọc Liên Thành hay không. Chỉ thấy mi mắt hắn mơ hồ chấn động rồi nhanh chóng tĩnh định như lúc ban đầu, thản nhiên nói, “Quả nhiên như ta đoán”
Không phải lại bị hắn đoán trúng chứ? Nguyễn Nhược Nhược vô hạn kinh ngạc nhìn về phía hắn, Ngọc Liên Thành giải thích: “”Kể từ sau khi ngươi tự vẫn không thành liền như hai người hoàn toàn khác nhau. Khả năng cầm kỳ thi họa ngày trước không còn, làm nhiều trò kỳ quái, lại nói ra những ý nghĩ cổ quái ly kỳ. Trừ Tá Thi Hoàn Hồn ra, ta không tìm được giải thích nào khác.”
Nói cũng phải, thật ra chỉ cần lưu tâm đến lời nói của nàng hơn thì muốn nhìn thấu nàng cũng không phải là việc khó. Chẳng qua là không phải ai cũng tâm tư kín đáo như vậy, trừ Ngọc Liên Thành.
“Được rồi, ngươi đã biết ta là Quỷ Hồn, bây giờ định làm thế nào? Có muốn gọi đạo sĩ tới trục xuất ta không?” Nguyễn Nhược Nhược nửa đùa nửa thật hỏi hắn.
Ngọc Liên Thành trầm ngâm không nói, không giống tác phong sảng khoái ngày xưa. Nguyễn Nhược Nhược không ngờ thái độ hắn lại như thế, nhất thời có chút lo sợ. Chẳng lẽ đã nhìn lầm hắn, hắn không thể đón nhận chuyện này? Chẳng lẽ đang tính toán cách đối phó với…Quỷ Hồn? Nguyễn Nhược Nhược cũng không hy vọng bị ngừơi ta ném cát vàng hay hất máu chó gì gì đâu, sắc mặc nàng bắt đầu khẩn trương.
Ngọc Liên Thành phát giác điều này, ngẩng đầu hướng nàng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này làm nàng càng nghi ngờ hơn. Nụ cười vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại thoáng nét u buồn, nhất thời làm Nguyễn Nhược Nhược quên mất mình mà lo lắng quan tâm cho hắn, “Ngươi làm sao vậy? Dường như không cao hứng…” lời nói đến một nửa đã ngừng lại, nàng băng tuyết thông minh suy nghĩ cẩn thận, “Là giận ta đúng không? Trách ta đã chiếm thân thể của biểu muội ngươi?”
Ngọc Liên Thành không đáp, chẳng qua là lẳng lặng ngắm nhìn nàng, đôi mắt phảng phất như mặt hồ sâu thăm thẳm. Một hồi sau hắn mới chậm rãi nói,
“Ta đối với Tam biểu muội thật không có ấn tượng gì. Nàng là nữ nhi của phó thất, trong phủ không được ưu ái nhiều. Rất nhiều trường hợp không đến phiên nàng lên tiếng. Hơn nữa nàng thuở nhỏ thân thể yếu, nhiều bệnh, cả ngày hầu như chỉ ở trong phòng. Tuy nói là hơn mười năm thân thích nhưng ta cũng chỉ thấy nàng mấy lần, sợ là mười lần cũng chưa tới. Ta căn bản không nhớ rõ bộ dáng của nàng. Nàng đối với ta có tâm, chỉ là sau sự việc tùng châm tuyết kia mới hiểu được. Trước đó, ta nửa điểm cũng nhìn không ra.”
Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên nghe hắn nói lại chuyện cũ, mới đầu có điểm lo lắng nhưng rất nhanh bị cuốn theo, thấy Ngọc Liên Thành im lặng liền nhịn không được thúc giục hỏi, “Vậy sau này thế nào? Ngươi đã biết tâm tư của nàng tại sao còn cự tuyệt?”
Ngọc Liên Thành nghiêng đầu đi, ánh mắt rơi vào những thân trúc cao cao bên cạnh. Dừng một chút hắn mới chậm rãi nói: “Vốn là muốn giải thích rõ ràng nhưng thật sự không đành lòng. Nàng ngã bệnh, ta thế nào còn dám nói ra hai chữ “không nên”. Chẳng qua là ba thùng tùng châm tuyết là một tấm chân tình của nàng thật lòng chờ đợi lang quân. Đến lúc đó, ta thế nào đem ba thùng tùng châm tuyết đó về, ta cũng không phải là tình lang của nàng…”
Nguyễn Nhược Nhược nghe được liền kinh ngạc. Còn tưởng Ngọc Liên Thành sớm bị người ái mộ phá hỏng tâm tư, có thể nhẹ nhàng đem vô số trái tim thiếu nữ dẹp sang một bên. Bởi vì có được quá mức dễ dàng nên hắn sẽ không trân trọng. Không ngờ hắn tâm tư tinh tế chu toàn, đối xử tử tế với Nguyễn Nhược Nhược bằng chân tình. Hắn làm rất đúng, tình cảm thiếu nữ ôn nhu chỉ nên dành cho người yêu của nàng, nếu hắn không yêu thì cũng không nên khích lệ, làm nàng cả đời mong đợi hắn.
“Sau vụ ba thùng tùng châm tuyết đó, ta cũng chưa từng nhìn thấy qua Tam biểu muội nữa. Ta…tránh xa nàng, bời vì thân thể nàng vốn đã nhiều bệnh, ta không muốn làm cho nàng thêm khổ sở. Mong rằng lấy việc này mà cắt đứt tâm của nàng. Lúc nghe nói nàng vì hôn nhân với Diêu phủ mà tự vẫn, ta vốn muốn đến thăm nhưng tự thấy…có lẽ không đi thì hơn. Gặp gỡ chi bằng không thấy, ta có đi cũng vô ích, cũng không thể đáp trả nàng một tấm chân tình, vậy thì cần gì làm cho trái tim nàng lại rung động. Để nàng tưởng ta là người vô tình, như vậy mới có thể nhanh nhanh tỉnh ngộ.”
“Ngọc Liên Thành” Nguyễn Nhược Nhược nghe được không thể không xúc động, “Ngươi làm vậy, ta có thể hiểu, là bởi vì ngươi từ bi nên lãnh khốc.”
Ngọc Liên Thành nghe được lời ấy liền nghiêng đầu nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, “Ta không đi tìm nàng nhưng ta đi bái phỏng di mẫu. Ta bên cạnh nói một tiếng, rằng Diêu Kế Tông kia là người không tốt, dụng ý báo rằng hôn sự này không nên. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Nguyễn gia, có nghe hay không cũng không đến phiên ta quyết định, ta cũng chỉ có thể làm đến đây.”
“Ngọc Liên Thành, ngươi…thật tốt!” Nguyễn Nhược Nhược nghe xong chỉ có thể nói ra ba chữ đó.
Ngọc Liên Thành cười nhạt, nụ cười có vài phần khổ sở, “Có gì tốt, điều ta có thể làm đều có hạn, hơn nữa cũng làm quá muộn. Tam biểu muội đã chết, ngồi trước mắt ta dung mạo là nàng nhưng hồn phách giờ cũng là của người khác. Ngươi nói ta nên “xử” ngươi như thế nào bây giờ?”
“Muốn đánh phải không, ta đây tùy cho ngươi đánh, ngàn vạn không nên tìm đạo sĩ tới tạt máu chó gì gì đó là được, nghĩ lại cũng hơi sợ sợ”, Nguyễn Nhược Nhược làm ra bộ dáng sợ hãi. Nhưng thật ra nàng biết Ngọc Liên Thành sẽ không làm như vậy, mới vừa rồi nghe hắn nói một phen, nàng đã hiểu Ngọc Liên Thành ôn nhu lương thiện đến thế nào.
“Dĩ nhiên sẽ không làm thế đối với ngươi, ngươi cũng không phải là ma quỷ hại người. Chẳng qua là nhìn thấy ngươi liền tránh không được thương cảm Tam biểu muội hồng nhan bạc mệnh” Ngọc Liên Thành nói.
“Đừng thương cảm, Ngọc Liên Thành”, Nguyễn Nhược Nhược an ủi hắn, “Biểu muội của người dù bạc mệnh, nhưng hồng nhan vẫn còn đây”, nàng vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ vào mặt mình, “Ngươi nhìn đi, nhìn đi, mặt của nàng vẫn còn ở đây hướng người cười nè.”
Nhìn bộ dáng khả ái của nàng, Ngọc Liên Thành rốt cục cũng nhỏen miệng cười, nụ cười sáng rỡ như hoa cúc, như mật ngọt. Nguyễn Nhược Nhược trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Ta mượn thân thể của Tam biểu muội ngươi, vì vậy sẽ thay nàng ta tiếp tục sống sót. Ta sẽ làm cho nàng sống vui vẻ khỏe mạnh hơn trước kia gấp trăm lần, ngươi cũng không cần vì nàng mà thương cảm khổ sở nữa, có được hay không?”
Ngọc Liên Thành nghe lời này đôi chân mày khẽ giãn ra, “Có lẽ đó cũng là thiên ý, để ngươi thay thế nàng sống tốt, ngươi quả thật so với nàng khỏe mạnh vui sướng hơn nhiều. Cũng được, ta sau này sẽ xem ngươi như Tam biểu muội mà đối đãi.”
“Cảm ơn biểu ca”, Nguyễn Nhược Nhược lại đem cách xưng hô đổi đi, ngọt ngào nói.
“Được, ngươi…ngươi làm thế nào nhập vào thân xác của biểu muội?” Ngọc Liên Thành vẫn còn nghi vấn.
Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ra, cái này…phải nói thế nào đây? Nàng chính mình cũng không biết làm thế nào nhập vào thân xác này nên không khỏi thở dài một tiếng, “Cái này…nói thì rất dài, ngươi từ từ nghe đi.”
Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược cố gắng kể lại cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện. Ngọc Liên Thành hoàn toàn kinh ngạc.
Một hồi sau hắn mới phục hồi lại tinh thần, thở dài một tiếng, “Ngươi…Quỷ Hồn thật sự là phức tạp, là từ ngàn năm sau…”
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược, nàng vội vàng thay hắn bổ sung, “Là từ ngàn năm sau tới đây”.
“Ngàn năm sau, nơi này không còn là Đại Đường mà gọi là Trung Quốc?”
“Đúng nha đúng nha! Thời đại của chúng ta không còn tự xưng là đời Đường nữa, những trang phục này cũng gọi là cổ trang rồi, ra ngoài đường cũng ngồi ô tô.”
“Ngươi vừa nói, ra đường ngồi cái gì…lô tô”
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng cắt đứt lời hắn: “Ngọc huynh đài, không phải là lô tô mà là ô tô. Không dùng ngựa đánh xe mà dùng máy móc.”
“Máy móc là cái gì?”
“Lão thiên a, ta đây nói thế nào với ngươi đây?” Nguyễn Nhược Nhược lấy tay quạt phành phạch, “Nói vậy đi, thế kỉ hai mươi mốt là một xã hội văn minh phát triển ở trình độ cao. Điều kiện vật chất so với Đại Đường của các ngươi bây giờ nói quả thật cứ như đem mặt trời mà và so sánh với mặt trăng vậy, các ngươi dùng đèn cầy, bọn ta dùng đèn điện; các ngươi ra cửa ngồi xe ngựa hoặc thuyền, bọn ta có nhiều lựa chọn hơn như ô tô, xe lửa, tàu ngầm, máy bay…” Bất chấp Ngọc Liên Thành nghe có hiểu hay không, Nguyễn Nhược Nhược vẫn thao thao bất tuyệt, kết quả bị Ngọc Liên Thành cắt đứt. “Máy…bay, nó là cái gì?”
Nguyễn Nhược Nhược ngắc ngứ, quyết định dùng từ đơn giản nhất mà giải thích, “Chính là một con chim sắt có thể bay trên trời, mọi người ngồi bên trong, có thể một ngày bay được tám vạn lý”
Lời này hiển nhiên làm Ngọc Liên Thành chấn động, hắn không nhịn được thất thanh nói, “Một ngày đi tám vạn lý! Vậy chẳng phải là cưỡi mây lướt gió rồi sao?”
“Vốn chính là cưỡi mây lướt gió”, Nguyễn Nhược Nhược kết luận.
Ngọc Liên Thành ngạc nhiên hồi lâu mới nói: “Vậy ngươi…các ngươi chẳng phải đều là thần tiên?”
Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được mắc cười, “Cũng đúng cũng đúng, chúng ta…chính xác mà nói thì quả thật so với thần tiên khoái hoạt cũng không khác biệt lắm. Chỉ tiếc là khi hồn phách lãng du đến đây không mang theo được pháp bảo gì, nếu không ta sẽ biểu diễn bản lãnh “thần phong nhĩ, thiên lý nhãn” cho ngươi coi trộm một chút”
Đây cũng không phải là nói mạnh miệng, quả thật nếu Nguyễn Nhược Nhược có thể từ thế kỉ hai mươi mốt mang theo điện thoại di động và Ti Vi tới cho người đời Đường xem thì chẳng phải cổ nhân sẽ xem đây là thần tiên tuyệt kỹ đó sao.
Ngọc Liên Thành kinh ngạc nhìn Nguyễn Nhược Nhược một hồi, “Xem ra gọi Quỷ Hồn không thích hợp, đúng ra phải gọi là Tán Tiên rồi.”
“Cũng tốt cũng tốt” Nguyễn Nhược Nhược cười, cái nhãn “Quỷ Hồn” tự nhiên nghe không lọt lỗ tai lắm, “Ngươi gọi gì cũng được, có gọi thần tiên ta cũng không có ý kiến.” Ngọc Liên Thành nghe nàng nói năng như thế cũng nhịn không được liền bật cười.
Hai người đang nói chuyện thật vui vẻ thì Hạnh Nhi đột nhiên tất tả chạy tới, “Tiểu thư, A Phúc, A phúc đang tìm người gấp, rất gấp. Hắn ở đang ở ngoài cửa đợi người”.
A Phúc là gia phó theo hầu Nguyễn Nhược Long đây mà, hắn có việc gấp gì cần tìm đến nàng chứ? Nguyễn Nhược Nhược nghĩ không ra đành hướng Ngọc Liên Thành nói, “Biểu ca, xin lỗi, bây giờ ta có chuyện không thể cùng ngươi đàm đạo nữa”.
Ngọc Liên Thành nói, “Vậy ngươi đi nhanh lên, ta cáo từ trước, ngày khác lại tìm gặp biểu muội nói chuyện.”
“Được được”
Mặc dù bất đắc dĩ cùng Ngọc Liên Thành bộc lộ thân phận nhưng trong lòng Nguyễn Nhược Nhược quả thật rất nhẹ nhõm, không cần trước mặt hắn giả bộ tới giả bộ lui, đây chắc chắn là một chuyện tốt. Chẳng qua là, phần tâm tình nhẹ nhõm này sau khi gặp A Phúc liền bay mất sạch. A Phúc vừa trông thấy nàng đã thất sắc la lên, “Không tốt rồi, Tam tiểu thư, Thủy Băng Thanh cô nương nhảy lầu chết người!”
/85
|