Tần Mại nghe có người gọi, liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Nhược Nhược trên cửa sổ xe ngựa đằng kia. Hắn thả chậm tốc độ rồi dừng lại. Nguyễn Nhược Nhược từ cửa sổ vươn đầu ra hướng hắn la to, “Tần Mại, Tiểu vương gia có trong xe không?”
Tần Mại vẫn chưa trả lời thì màn xe đã vén lên, Lý Hơi gương mặt nhàn nhạt, thần sắc phức tạp nhìn nàng.
“Lại có chuyện gì cần ta hỗ trợ sao?” Lý Hơi mặt không chút thay đổi hỏi.
“Không phải a, Lý Hơi, ta có cái này cho ngươi!” Hạ rèm xe xuống, nàng xoay người tháo bỏ lớp vải bọc hộp đựng thức ăn, vừa làm vừa giải thích cho Ngọc Liên Thành: “Trùng hợp gặp Lý Hơi, hắn từng giúp ta rất nhiều, vậy nên ta đem phần của Diêu Kế Tông chia ra một nửa cho Lý Hơi, dù sao một hộp này để một mình hắn ăn cũng không hết.”
“Không cần chia đôi phiền toái, cầm lấy phần của ta đi. Dù sao ta cũng đã ăn rồi”. Ngọc Liên Thành do dự một chút liền khẳng khái đề nghị.
“Không được a, đây là ta cho ngươi mang về nhà ăn mà! Ngươi là người cực khổ nhất, dù sao cũng nên ăn nhiều một chút…”
Không đợi nàng nói xong, Ngọc Liên Thành cười cắt ngang lời nàng. “Ta hôm nay đã ăn rất nhiều, sau này muốn ăn nữa vẫn có thể đến tìm ngươi mà! Đem phần này cho Tiểu vương gia đi.”
Nguyễn Nhược Nhược vì vậy cung kính chi bằng tuân mệnh, cười nói: “Biểu ca ngươi thật tốt”.
Nàng cầm hộp đựng thức ăn xuống xe, hướng xe ngựa phía đối diện chạy tới. Nàng từ cửa sổ xe đưa cho Lý Hơi, mỉm cười nói, “Lý hơi, cho ngươi ăn.”
Lý Hơi ngây ngốc đưa tay tiếp nhận, vừa chạm vào đã nhận thấy lớp bọc ngoài lành lạnh, nhịn không được liền hỏi: “Đây là cái gì?”
“Nước trái cây đá bào ta tự làm, dám chắc ngươi đến bây giờ cũng chưa từng ăn qua, hôm nay coi như ngươi có lộc ăn”.
Lý Hơi vừa nghe nói nàng tự mình làm đưa cho hắn ăn, sắc mặt nhất thời mềm dịu, không hề có chút xíu nào vẻ…cứng nhắc như ban nãy. Vội vàng mở vải bọc bên ngoài ra, bên trong là nước trái cây lạnh rực rỡ đủ màu sắc, nhìn qua đã cảm thấy rất ngon, Lý Hơi càng thêm cao hứng nói, “Ngươi có thể làm tốt như vậy sao! Làm như thế nào vậy?”
“Làm món này vô cùng lao lực a, thiếu chút nữa mệt chết ta. Một khối băng lớn như vậy nè…” Nguyễn Nhược Nhược vung tay múa chân ước lượng cho hắn hình dung, “phải đem búa đập từng phát từng phát mới vỡ ra, đây là thành quả vĩ đại đó nha!”
“Một mình ngươi đập? Ngươi…thế nào mà đập nổi?! Không nên…quá sức!” Lý Hơi nhìn nàng miêu tả bộ dáng đập băng, vội vàng đến độ suýt chút nữa đã bật ra, “Tại sao không nhờ ta đập giúp cho?”
Lời còn chưa kịp nói ra thì Nguyễn Nhược Nhược đã cười rúc rích nói, “Ta không có đập, ta bắt biểu ca làm tiểu nhị thay ta đem khối băng đập cho tan xương nát thịt, đập xong hắn cơ hồ ngất xỉu. Việc này mà để cho nữ tử trong Trường An thành biết, chỉ sợ bọn họ đến tìm ta liều mạng.”
Lý Hơi trên mặt vừa mới mềm mại một chút, nghe nàng nói xong câu đó liền lập tức ảm đạm như mây đen trong một ngày thời tiết vô cùng tệ hại. Hắn không nói, đem hộp thức ăn nặng nề để sang một bên. Nguyễn Nhược Nhược lại không chú ý động tác này, liếc mắt nhìn sang xe ngựa của mình rồi quay đầu nói với Lý Hơi, “Nước trái cây đá bào này nếu ngươi không ăn ngay sẽ bị tan ra, ăn không ngon, nếu không ngươi phải bọc kín lại rồi bỏ vào hầm băng nha! Ta đi trước, còn phải đem một phần cho bằng hữu nữa!”
Còn muốn cho người khác nữa? Lý Hơi nghe được lại càng cảm thấy khó chịu, đôi mắt cơ hồ mang theo vài phần oán hận nhìn nàng cứ vậy mà lon ton leo lên xe ngựa. Rèm xe vừa vén lên, trong lúc bất chợt Lý Hơi phát hiện phía trong xe còn có một người ngồi. Mặc dù cách một ngã tư đường, nhưng hắn không khó nhận ra người đó…là Ngọc Liên Thành. Nguyễn Nhược Nhược và hắn làm nước trái cây đá bào, rồi lại cùng hắn mang đi cho bằng hữu, nàng và hắn thân mật đến thế sao?
Trong lòng Lý Hơi nhất thời giống như đeo đá tảng, buồn bực rồi lại buồn bực nhìn xe ngựa đi càng lúc càng xa. Đúng là khó chịu, hắn nhất thời tức giận đem hộp thức ăn ném qua cửa sổ.
Tần Mại ngồi phía trước định đánh xe đi thì chợt nghe có tiếng vật gì rơi xuống liền hỏi, “Tiểu vương gia, có rớt vật gì không?”
Bên trong xe một hồi lâu cũng không có thanh âm đáp lại, Tân Mại nhất thời chẳng biết nên làm gì mới phải, vì vậy mở miệng thăm dò một tiếng, “Tiểu vương gia…”
Cửa xe đột nhiên mở ra, Lý Hơi nhảy xuống, chạy ra phía sau rồi liền quay trở lại bên trong xe, trên tay mang theo một hộp đựng thức ăn hoàn hảo không bị hao tổn. Lên xe một lúc, không đầu không đuôi phân phó một câu, “Không đi Đề phủ nữa, trở về vương phủ”.
Lý Hơi mặt mày không vui trở lại “Lưu Tiên Cư” của hắn, Vương phi đang ngồi trên ngồi trên ghế đá cạnh vườn trúc, phụng bồi một bên là một thiếu nữ mặc lục y mềm mại. Vừa gặp hắn trở lại, lục y thiếu nữ đã vội vàng đứng dậy hành lễ, “Thỉnh an Tiểu vương gia”. Thanh âm như châu ngọc, mượt mà uyển chuyển.
Lý Hơi tùy tiện khoát tay, “Không cần đa lễ”.
“Đa tạ Tiểu vương gia”.
Vương phi có điểm ngoài ý muốn, nhưng trong lòng có phần vui mừng, “Hơi Nhi, đến Đề phủ nhanh vậy đã trở về? Ta còn tưởng phải đợi ngươi thật lâu”, lời vừa nói ra đã biết lỡ lời, bất quá Lý Hơi cũng không để ý, chỉ nói đơn giản: “Bên ngoài nóng quá, ta cảm thấy khó chịu một chút nên nửa đường trở về”.
Vương phi lập tức ân cần hỏi thăm, “Có sao không? Tần Mại nhanh đi tuyên thái y”.
“Không cần, trong viện mát mẻ, vừa tiến vào đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi”, Lý Hơi lên tiếng ngăn lại.
Vương phi an tâm nói, “Vậy thì tốt! Nơi này mát mẻ nên mẫu thân mới cố ý đến đây ngồi một chút.”
Đâu chỉ là cố ý, quả thực vương phi có “âm mưu” đến đây. Lần trước sau khi nhìn thấy bộ dáng Lý Hơi ấp a ấp úng, vương phi đã phân phó Phẩm Hương đã phái người âm thầm điều ra, toàn bộ tin tức đều hồi báo lại. Nàng quả thực ngạc nhiên, Hơi Nhi của nàng luôn khiết thân, không gần nữ sắc, đừng nói đến chuyên giao thiệp với chốn thanh lâu. Tại sao hắn lại ra mặt giúp một nữ tử thanh lâu chuộc thân? Nguyễn phủ nha đầu kia, tại sao lại tìm đến nhờ hắn giúp đỡ? Mà hắn lại đồng ý giúp, chuyện này…không thể tưởng tượng được! Nghĩ một hồi, ngày ấy bộ dáng Lý Hơi tựa hồ đối với Nguyễn Nhược Nhược rất có hảo cảm…Không được, nha đầu không có quy củ kia vô luận thế nào cũng không thích hợp với Hơi Nhi của nàng. Vừa nghĩ đến, vương phi bắt đầu âm thầm điều tra gia đình những trọng thần trong triều, nắm trong tay danh sách những nữ tử khuê tú. Nàng muốn xắp xếp để Lý Hơi tiếp xúc với họ. Vương phi cho rằng có lẽ vì hắn thuở nhỏ ít cùng nữ nhân gặp gỡ, nên lần này nhất thời bị nha đầu Nguyễn Nhược Nhược mê hoặc, vậy nên phải giới thiệu cho hắn nhiều cô nương tốt một chút, để hắn nhận ra nha đầu kia…chẳng ra làm sao cả!
Vương phi vì vậy chỉ vào lục y thiếu nữ rồi mỉm cười nói với Lý Hơi: “Vị này là U Tố cô nương, nàng là thiên kim của Lô tướng quốc, cầm-kỳ-thư-họa dạng nào cũng tinh thông.”
Lý Hơi tùy ý nhìn thoáng qua, căn bản không chú ý nàng ta chườn ra bộ dáng gì, chẳng qua là nói bừa cho có, “Nguyên lai là thiên kim của Lô tướng quốc”.
Vương phi cười nói: “Hơi Nhi, ngươi cũng vừa trở về, hay là phụng bồi mẫu thân nói chuyện một chút đi”.
Lý Hơi mặc dù rất muốn vào phòng đóng cửa thanh tĩnh một hồi, nhưng mẫu thân đã phân phó, hắn cũng không tiện từ chối. Lý Hơi đành phải tạm thời ngồi xuống, lúc ngồi thuận tay đem hộp đựng thức ăn để lên trên bàn.
“Đây là cái gì?” Vương phi lúc này mới chú ý tới món đồ trong tay hắn.
Lý Hơi ngây ngốc, hồi sau mới nói: “Trên đường gặp một người bằng hữu, nói là cho ta món ăn mới mẻ.”
“Trong vương phủ cái gì còn chưa ăn qua, còn muốn đem tới biếu sao? A, còn dùng vải bọc kín như vậy, mẫu thân cũng muốn nhìn xem đây là món gì mới mẻ!” Vương phi vừa nói vừa tự động đem hộp thức ăn mở ra. Vừa mới nhìn thấy trái cây tươi ngon bên trong đã không ngừng xuýt xoa. Vương phi phân phó Phẩm Hương đem chén ngọc tới, sau khi ăn một miếng liền gật đầu khen không ngừng, “Đúng là…ta chưa từng ăn qua… băng ngọt cùng với trái cây ngon như vậy, quả nhiên mới mẻ! Hơi Nhi, ngươi cũng nếm thử đi”.
Nước trái cây đá bào Nguyễn Nhược Nhược tự mình làm mặc dù bị Lý Hơi giận dỗi ném qua cửa sổ xe ngựa, nhưng sau đó hắn xem nó như là bảo bối mà nhặt trở về, không nghĩ tới lại bị vương phi ăn miếng đầu tiên, Lý Hơi trong lòng nhắc tới đã buồn bực. Hơn nữa vương phi còn mang ra…đãi khách, cho Lô U Tố một chén! Lý Hơi một bụng khổ nói không ra lời, chỉ đành sai Phẩm Hương múc đầy một chén rồi ăn như hổ, từng miếng từng miếng tan chảy vào tim. Quả thật rất ngon, băng lạnh sảng khoái, ngọt ngào thanh thanh, đã ăn một miếng liền không nỡ ăn nữa. Lý Hơi phân phó Phẩm Hương đang đứng bên cạnh, “Đem phần còn lại gói kỹ, bỏ vào trong hầm băng, ngày mai ta ăn nữa”.
“Chờ một chút, đem một chén cho Vương gia đi”, Vương phi nói.
Cho Vương gia một chén, phần còn lại cũng không còn bao nhiêu, Vương phi nói luôn, “Hơi Nhi, chỉ còn một chút thôi, không cần đem cất vào hầm băng đâu, chi bằng chúng ta dứt khoát…ăn hết đi!”. Nói xong cũng không cần hắn trả lời, vương phi phân phó, “Phẩm Hương, cho Tiểu vương gia thêm một chén, cho Lô tiểu thư thêm một chút nữa”.
Hộp đựng nước trái cây đá bào cứ như vậy bị phân chia xong, Lý Hơi cuối cùng chỉ có thể buồn bực đem chiếc hộp trống rỗng cầm trở về phòng.
***
Lại nói hộp thức ăn ở chỗ Diêu Kế Tông được “xử lý” nhanh gọn hơn nhiều. Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thanh chỉ dừng xe ngựa ở ngoài cửa Diêu phủ, nhờ mấy tên gác cửa vào gọi hắn ra. Diêu Kế Tông vừa nghe nói có hai người bọn họ tới liền như ngựa phi nước kiệu chạy tới, “Nguyễn Nhược Nhược, đặc biệt tới tìm ta nha, có chuyện gì tốt không?”
“Chuyện tốt thì chưa, nhưng món ngon thì có. Nè, ngươi nói xem đây là cái gì?” Nguyễn Nhược Nhược vừa cười vừa đem hộp thức ăn đặt vào tay hắn.
Diêu Kế Tông nhanh chóng mở lớp vải bọc ngoài, mở nắp hộp ra, vừa nhìn thứ bên trong đã lập tức hô to gọi nhỏ, “Lão thiên a, nước trái cây đá bào!”. Rốt cuộc cũng là người của mình, vừa nhìn thấy đã biết ngay Nguyễn Nhược Nhược mang vật gì tới, “Không ngờ ngươi lại làm được thứ này, ta yêu ngươi đến chết mất thôi Nguyễn Nhược Nhược!!!”, Hắn vừa nói vừa nhịn không được, trực tiếp hóa thành con chó nhỏ liếm liếm lên bề mặt đá bào.
Ngọc Liên Thành nghe được câu nói sau cùng liền kinh ngạc một hồi lâu mới bình tĩnh lại. Nhưng liếc nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược chỉ thấy nàng mỉm cười nhẹ nhàng, không có lấy nửa điểm vui sướng vô cùng hoặc ngượng ngùng khó chịu. Nàng hướng về phía Diêu Kế Tông nói: “Làm ơn đi, ngươi ăn uống đẹp mắt một chút có được không? Ngươi ăn như vậy còn nói giống người thế kỉ hai mươi mốt văn minh sao, ta thấy giống người nguyên thủy hơn”.
Diêu Kế Tông từ trong hộp đựng thức ăn ngẩng lên, gương mặt và chóp mũi đều dính đá bào, “Người nguyên thủy thì cứ làm người nguyên thủy đi, ta bây giờ chỉ cần có đá bào ăn. Tháng sáu hạ hỏa tại đời Đường này, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể ăn được nước trái cây đá bào. Nguyễn Nhược Nhược, ngươi quả thực vĩ đại!”
Ăn một hơi hết phân nửa hộp trái cây đá bào, hắn mới vô cùng sảng khoái thở dài một tiếng, sau khi ngẩng lên liền dùng ống tay lau miệng lung tung. Đến lúc này hắn mới hướng Ngọc Liên Thành chào hỏi: “Ngọc Liên Thành, ngươi có khỏe không? Mới vừa rồi để ngươi chê cười rồi.”
Ngọc Liên Thành đúng là cười, nhưng bất quá chỉ là cười vui vẻ, “Ngươi phóng khoáng thoải mái như thế, muốn gì làm đó, ta hâm mộ còn không kịp thì tại sao lại chê cười.”
Diêu Kế Tông đối với hắn không thể không mang thêm vài phần kính trọng, “Khó trách Nguyễn Nhược Nhược chịu đem sự thật nói cho ngươi biết, thì ra ngươi quả nhiên cùng những người đó bất đồng, lực đón nhận của ngươi rất lớn, tính dung nạp cũng không nhỏ. Ngọc Liên Thành, ngươi có thể làm bằng hữu của ta không?”
Ngọc Liên Thành lại cười nói: “Đó là vinh hạnh của ta”.
“À…ngày mai có rảnh không? Ta tới tìm ngươi cùng đi ra ngoài”, Diêu Kế Tông hỏi.
“Các ngươi muốn đi đâu? Ta cũng muốn.” Nguyễn Nhược Nhược vội vàng giơ tay tham gia.
“Tự nhiên không thiếu phần ngươi, chúng ta là đồng bọn mà!”
“Chúng ta đi ra ngoài làm gì?” Nguyễn Nhược Nhược vội vã hỏi.
“Đi du lịch hàng không một chuyến”, Diêu Kế Tông vẻ mặt mi phi sắc vũ.
“Du lịch hàng không?” Nguyễn Nhược Nhược hoài nghi mình nghe lầm, cái từ này ở tại Đại Đường này mà nói, quả thực là khoa học kỹ thuật rất cao siêu.
“Cái gì gọi là du lịch hàng không?” Ngọc Liên Thành không rõ hỏi lại.
Diêu Kế Tông vì vậy hào khí vút đên tận mây xanh, “Chính là…Khinh khí cầu!”
Tần Mại vẫn chưa trả lời thì màn xe đã vén lên, Lý Hơi gương mặt nhàn nhạt, thần sắc phức tạp nhìn nàng.
“Lại có chuyện gì cần ta hỗ trợ sao?” Lý Hơi mặt không chút thay đổi hỏi.
“Không phải a, Lý Hơi, ta có cái này cho ngươi!” Hạ rèm xe xuống, nàng xoay người tháo bỏ lớp vải bọc hộp đựng thức ăn, vừa làm vừa giải thích cho Ngọc Liên Thành: “Trùng hợp gặp Lý Hơi, hắn từng giúp ta rất nhiều, vậy nên ta đem phần của Diêu Kế Tông chia ra một nửa cho Lý Hơi, dù sao một hộp này để một mình hắn ăn cũng không hết.”
“Không cần chia đôi phiền toái, cầm lấy phần của ta đi. Dù sao ta cũng đã ăn rồi”. Ngọc Liên Thành do dự một chút liền khẳng khái đề nghị.
“Không được a, đây là ta cho ngươi mang về nhà ăn mà! Ngươi là người cực khổ nhất, dù sao cũng nên ăn nhiều một chút…”
Không đợi nàng nói xong, Ngọc Liên Thành cười cắt ngang lời nàng. “Ta hôm nay đã ăn rất nhiều, sau này muốn ăn nữa vẫn có thể đến tìm ngươi mà! Đem phần này cho Tiểu vương gia đi.”
Nguyễn Nhược Nhược vì vậy cung kính chi bằng tuân mệnh, cười nói: “Biểu ca ngươi thật tốt”.
Nàng cầm hộp đựng thức ăn xuống xe, hướng xe ngựa phía đối diện chạy tới. Nàng từ cửa sổ xe đưa cho Lý Hơi, mỉm cười nói, “Lý hơi, cho ngươi ăn.”
Lý Hơi ngây ngốc đưa tay tiếp nhận, vừa chạm vào đã nhận thấy lớp bọc ngoài lành lạnh, nhịn không được liền hỏi: “Đây là cái gì?”
“Nước trái cây đá bào ta tự làm, dám chắc ngươi đến bây giờ cũng chưa từng ăn qua, hôm nay coi như ngươi có lộc ăn”.
Lý Hơi vừa nghe nói nàng tự mình làm đưa cho hắn ăn, sắc mặt nhất thời mềm dịu, không hề có chút xíu nào vẻ…cứng nhắc như ban nãy. Vội vàng mở vải bọc bên ngoài ra, bên trong là nước trái cây lạnh rực rỡ đủ màu sắc, nhìn qua đã cảm thấy rất ngon, Lý Hơi càng thêm cao hứng nói, “Ngươi có thể làm tốt như vậy sao! Làm như thế nào vậy?”
“Làm món này vô cùng lao lực a, thiếu chút nữa mệt chết ta. Một khối băng lớn như vậy nè…” Nguyễn Nhược Nhược vung tay múa chân ước lượng cho hắn hình dung, “phải đem búa đập từng phát từng phát mới vỡ ra, đây là thành quả vĩ đại đó nha!”
“Một mình ngươi đập? Ngươi…thế nào mà đập nổi?! Không nên…quá sức!” Lý Hơi nhìn nàng miêu tả bộ dáng đập băng, vội vàng đến độ suýt chút nữa đã bật ra, “Tại sao không nhờ ta đập giúp cho?”
Lời còn chưa kịp nói ra thì Nguyễn Nhược Nhược đã cười rúc rích nói, “Ta không có đập, ta bắt biểu ca làm tiểu nhị thay ta đem khối băng đập cho tan xương nát thịt, đập xong hắn cơ hồ ngất xỉu. Việc này mà để cho nữ tử trong Trường An thành biết, chỉ sợ bọn họ đến tìm ta liều mạng.”
Lý Hơi trên mặt vừa mới mềm mại một chút, nghe nàng nói xong câu đó liền lập tức ảm đạm như mây đen trong một ngày thời tiết vô cùng tệ hại. Hắn không nói, đem hộp thức ăn nặng nề để sang một bên. Nguyễn Nhược Nhược lại không chú ý động tác này, liếc mắt nhìn sang xe ngựa của mình rồi quay đầu nói với Lý Hơi, “Nước trái cây đá bào này nếu ngươi không ăn ngay sẽ bị tan ra, ăn không ngon, nếu không ngươi phải bọc kín lại rồi bỏ vào hầm băng nha! Ta đi trước, còn phải đem một phần cho bằng hữu nữa!”
Còn muốn cho người khác nữa? Lý Hơi nghe được lại càng cảm thấy khó chịu, đôi mắt cơ hồ mang theo vài phần oán hận nhìn nàng cứ vậy mà lon ton leo lên xe ngựa. Rèm xe vừa vén lên, trong lúc bất chợt Lý Hơi phát hiện phía trong xe còn có một người ngồi. Mặc dù cách một ngã tư đường, nhưng hắn không khó nhận ra người đó…là Ngọc Liên Thành. Nguyễn Nhược Nhược và hắn làm nước trái cây đá bào, rồi lại cùng hắn mang đi cho bằng hữu, nàng và hắn thân mật đến thế sao?
Trong lòng Lý Hơi nhất thời giống như đeo đá tảng, buồn bực rồi lại buồn bực nhìn xe ngựa đi càng lúc càng xa. Đúng là khó chịu, hắn nhất thời tức giận đem hộp thức ăn ném qua cửa sổ.
Tần Mại ngồi phía trước định đánh xe đi thì chợt nghe có tiếng vật gì rơi xuống liền hỏi, “Tiểu vương gia, có rớt vật gì không?”
Bên trong xe một hồi lâu cũng không có thanh âm đáp lại, Tân Mại nhất thời chẳng biết nên làm gì mới phải, vì vậy mở miệng thăm dò một tiếng, “Tiểu vương gia…”
Cửa xe đột nhiên mở ra, Lý Hơi nhảy xuống, chạy ra phía sau rồi liền quay trở lại bên trong xe, trên tay mang theo một hộp đựng thức ăn hoàn hảo không bị hao tổn. Lên xe một lúc, không đầu không đuôi phân phó một câu, “Không đi Đề phủ nữa, trở về vương phủ”.
Lý Hơi mặt mày không vui trở lại “Lưu Tiên Cư” của hắn, Vương phi đang ngồi trên ngồi trên ghế đá cạnh vườn trúc, phụng bồi một bên là một thiếu nữ mặc lục y mềm mại. Vừa gặp hắn trở lại, lục y thiếu nữ đã vội vàng đứng dậy hành lễ, “Thỉnh an Tiểu vương gia”. Thanh âm như châu ngọc, mượt mà uyển chuyển.
Lý Hơi tùy tiện khoát tay, “Không cần đa lễ”.
“Đa tạ Tiểu vương gia”.
Vương phi có điểm ngoài ý muốn, nhưng trong lòng có phần vui mừng, “Hơi Nhi, đến Đề phủ nhanh vậy đã trở về? Ta còn tưởng phải đợi ngươi thật lâu”, lời vừa nói ra đã biết lỡ lời, bất quá Lý Hơi cũng không để ý, chỉ nói đơn giản: “Bên ngoài nóng quá, ta cảm thấy khó chịu một chút nên nửa đường trở về”.
Vương phi lập tức ân cần hỏi thăm, “Có sao không? Tần Mại nhanh đi tuyên thái y”.
“Không cần, trong viện mát mẻ, vừa tiến vào đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi”, Lý Hơi lên tiếng ngăn lại.
Vương phi an tâm nói, “Vậy thì tốt! Nơi này mát mẻ nên mẫu thân mới cố ý đến đây ngồi một chút.”
Đâu chỉ là cố ý, quả thực vương phi có “âm mưu” đến đây. Lần trước sau khi nhìn thấy bộ dáng Lý Hơi ấp a ấp úng, vương phi đã phân phó Phẩm Hương đã phái người âm thầm điều ra, toàn bộ tin tức đều hồi báo lại. Nàng quả thực ngạc nhiên, Hơi Nhi của nàng luôn khiết thân, không gần nữ sắc, đừng nói đến chuyên giao thiệp với chốn thanh lâu. Tại sao hắn lại ra mặt giúp một nữ tử thanh lâu chuộc thân? Nguyễn phủ nha đầu kia, tại sao lại tìm đến nhờ hắn giúp đỡ? Mà hắn lại đồng ý giúp, chuyện này…không thể tưởng tượng được! Nghĩ một hồi, ngày ấy bộ dáng Lý Hơi tựa hồ đối với Nguyễn Nhược Nhược rất có hảo cảm…Không được, nha đầu không có quy củ kia vô luận thế nào cũng không thích hợp với Hơi Nhi của nàng. Vừa nghĩ đến, vương phi bắt đầu âm thầm điều tra gia đình những trọng thần trong triều, nắm trong tay danh sách những nữ tử khuê tú. Nàng muốn xắp xếp để Lý Hơi tiếp xúc với họ. Vương phi cho rằng có lẽ vì hắn thuở nhỏ ít cùng nữ nhân gặp gỡ, nên lần này nhất thời bị nha đầu Nguyễn Nhược Nhược mê hoặc, vậy nên phải giới thiệu cho hắn nhiều cô nương tốt một chút, để hắn nhận ra nha đầu kia…chẳng ra làm sao cả!
Vương phi vì vậy chỉ vào lục y thiếu nữ rồi mỉm cười nói với Lý Hơi: “Vị này là U Tố cô nương, nàng là thiên kim của Lô tướng quốc, cầm-kỳ-thư-họa dạng nào cũng tinh thông.”
Lý Hơi tùy ý nhìn thoáng qua, căn bản không chú ý nàng ta chườn ra bộ dáng gì, chẳng qua là nói bừa cho có, “Nguyên lai là thiên kim của Lô tướng quốc”.
Vương phi cười nói: “Hơi Nhi, ngươi cũng vừa trở về, hay là phụng bồi mẫu thân nói chuyện một chút đi”.
Lý Hơi mặc dù rất muốn vào phòng đóng cửa thanh tĩnh một hồi, nhưng mẫu thân đã phân phó, hắn cũng không tiện từ chối. Lý Hơi đành phải tạm thời ngồi xuống, lúc ngồi thuận tay đem hộp đựng thức ăn để lên trên bàn.
“Đây là cái gì?” Vương phi lúc này mới chú ý tới món đồ trong tay hắn.
Lý Hơi ngây ngốc, hồi sau mới nói: “Trên đường gặp một người bằng hữu, nói là cho ta món ăn mới mẻ.”
“Trong vương phủ cái gì còn chưa ăn qua, còn muốn đem tới biếu sao? A, còn dùng vải bọc kín như vậy, mẫu thân cũng muốn nhìn xem đây là món gì mới mẻ!” Vương phi vừa nói vừa tự động đem hộp thức ăn mở ra. Vừa mới nhìn thấy trái cây tươi ngon bên trong đã không ngừng xuýt xoa. Vương phi phân phó Phẩm Hương đem chén ngọc tới, sau khi ăn một miếng liền gật đầu khen không ngừng, “Đúng là…ta chưa từng ăn qua… băng ngọt cùng với trái cây ngon như vậy, quả nhiên mới mẻ! Hơi Nhi, ngươi cũng nếm thử đi”.
Nước trái cây đá bào Nguyễn Nhược Nhược tự mình làm mặc dù bị Lý Hơi giận dỗi ném qua cửa sổ xe ngựa, nhưng sau đó hắn xem nó như là bảo bối mà nhặt trở về, không nghĩ tới lại bị vương phi ăn miếng đầu tiên, Lý Hơi trong lòng nhắc tới đã buồn bực. Hơn nữa vương phi còn mang ra…đãi khách, cho Lô U Tố một chén! Lý Hơi một bụng khổ nói không ra lời, chỉ đành sai Phẩm Hương múc đầy một chén rồi ăn như hổ, từng miếng từng miếng tan chảy vào tim. Quả thật rất ngon, băng lạnh sảng khoái, ngọt ngào thanh thanh, đã ăn một miếng liền không nỡ ăn nữa. Lý Hơi phân phó Phẩm Hương đang đứng bên cạnh, “Đem phần còn lại gói kỹ, bỏ vào trong hầm băng, ngày mai ta ăn nữa”.
“Chờ một chút, đem một chén cho Vương gia đi”, Vương phi nói.
Cho Vương gia một chén, phần còn lại cũng không còn bao nhiêu, Vương phi nói luôn, “Hơi Nhi, chỉ còn một chút thôi, không cần đem cất vào hầm băng đâu, chi bằng chúng ta dứt khoát…ăn hết đi!”. Nói xong cũng không cần hắn trả lời, vương phi phân phó, “Phẩm Hương, cho Tiểu vương gia thêm một chén, cho Lô tiểu thư thêm một chút nữa”.
Hộp đựng nước trái cây đá bào cứ như vậy bị phân chia xong, Lý Hơi cuối cùng chỉ có thể buồn bực đem chiếc hộp trống rỗng cầm trở về phòng.
***
Lại nói hộp thức ăn ở chỗ Diêu Kế Tông được “xử lý” nhanh gọn hơn nhiều. Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thanh chỉ dừng xe ngựa ở ngoài cửa Diêu phủ, nhờ mấy tên gác cửa vào gọi hắn ra. Diêu Kế Tông vừa nghe nói có hai người bọn họ tới liền như ngựa phi nước kiệu chạy tới, “Nguyễn Nhược Nhược, đặc biệt tới tìm ta nha, có chuyện gì tốt không?”
“Chuyện tốt thì chưa, nhưng món ngon thì có. Nè, ngươi nói xem đây là cái gì?” Nguyễn Nhược Nhược vừa cười vừa đem hộp thức ăn đặt vào tay hắn.
Diêu Kế Tông nhanh chóng mở lớp vải bọc ngoài, mở nắp hộp ra, vừa nhìn thứ bên trong đã lập tức hô to gọi nhỏ, “Lão thiên a, nước trái cây đá bào!”. Rốt cuộc cũng là người của mình, vừa nhìn thấy đã biết ngay Nguyễn Nhược Nhược mang vật gì tới, “Không ngờ ngươi lại làm được thứ này, ta yêu ngươi đến chết mất thôi Nguyễn Nhược Nhược!!!”, Hắn vừa nói vừa nhịn không được, trực tiếp hóa thành con chó nhỏ liếm liếm lên bề mặt đá bào.
Ngọc Liên Thành nghe được câu nói sau cùng liền kinh ngạc một hồi lâu mới bình tĩnh lại. Nhưng liếc nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược chỉ thấy nàng mỉm cười nhẹ nhàng, không có lấy nửa điểm vui sướng vô cùng hoặc ngượng ngùng khó chịu. Nàng hướng về phía Diêu Kế Tông nói: “Làm ơn đi, ngươi ăn uống đẹp mắt một chút có được không? Ngươi ăn như vậy còn nói giống người thế kỉ hai mươi mốt văn minh sao, ta thấy giống người nguyên thủy hơn”.
Diêu Kế Tông từ trong hộp đựng thức ăn ngẩng lên, gương mặt và chóp mũi đều dính đá bào, “Người nguyên thủy thì cứ làm người nguyên thủy đi, ta bây giờ chỉ cần có đá bào ăn. Tháng sáu hạ hỏa tại đời Đường này, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể ăn được nước trái cây đá bào. Nguyễn Nhược Nhược, ngươi quả thực vĩ đại!”
Ăn một hơi hết phân nửa hộp trái cây đá bào, hắn mới vô cùng sảng khoái thở dài một tiếng, sau khi ngẩng lên liền dùng ống tay lau miệng lung tung. Đến lúc này hắn mới hướng Ngọc Liên Thành chào hỏi: “Ngọc Liên Thành, ngươi có khỏe không? Mới vừa rồi để ngươi chê cười rồi.”
Ngọc Liên Thành đúng là cười, nhưng bất quá chỉ là cười vui vẻ, “Ngươi phóng khoáng thoải mái như thế, muốn gì làm đó, ta hâm mộ còn không kịp thì tại sao lại chê cười.”
Diêu Kế Tông đối với hắn không thể không mang thêm vài phần kính trọng, “Khó trách Nguyễn Nhược Nhược chịu đem sự thật nói cho ngươi biết, thì ra ngươi quả nhiên cùng những người đó bất đồng, lực đón nhận của ngươi rất lớn, tính dung nạp cũng không nhỏ. Ngọc Liên Thành, ngươi có thể làm bằng hữu của ta không?”
Ngọc Liên Thành lại cười nói: “Đó là vinh hạnh của ta”.
“À…ngày mai có rảnh không? Ta tới tìm ngươi cùng đi ra ngoài”, Diêu Kế Tông hỏi.
“Các ngươi muốn đi đâu? Ta cũng muốn.” Nguyễn Nhược Nhược vội vàng giơ tay tham gia.
“Tự nhiên không thiếu phần ngươi, chúng ta là đồng bọn mà!”
“Chúng ta đi ra ngoài làm gì?” Nguyễn Nhược Nhược vội vã hỏi.
“Đi du lịch hàng không một chuyến”, Diêu Kế Tông vẻ mặt mi phi sắc vũ.
“Du lịch hàng không?” Nguyễn Nhược Nhược hoài nghi mình nghe lầm, cái từ này ở tại Đại Đường này mà nói, quả thực là khoa học kỹ thuật rất cao siêu.
“Cái gì gọi là du lịch hàng không?” Ngọc Liên Thành không rõ hỏi lại.
Diêu Kế Tông vì vậy hào khí vút đên tận mây xanh, “Chính là…Khinh khí cầu!”
/85
|