Mất khoảng thời gian vài ngày vết thương ở chân của Nguyễn Nhược Nhược bắt đầu hồi phục lại, nhưng đánh vật với “Nữ Giới” tới bây giờ cũng chỉ mới chép được ba bản, xem như là một phần trăm số lượng yêu cầu đi. Nàng đã quyết định không thèm chép nữa, dù sao Nguyễn lao gia cũng không quản chế.
Chẳng qua là nếu không chép “nữ giới” thì cả ngày nàng cũng không biết phải làm gì nữa. Thú tiêu khiển của nữ tử khuê các không nằm ngoài cầm-kỳ-thư-họa, thêu thùa may vá. Trong số ấy, thứ nào nàng cũng không đụng tới nổi. Đánh đàn đi, nàng chẳng biết âm luật là cái quái gì; đánh cờ đi, mấy con cờ trắng đen cũng không phải là thứ nàng có thể lĩnh hội được mà cũng không hứng thú học hỏi; đọc sách đi, sách cổ đại là thứ không nên chạm vào; hội họa càng không cần phải nói, viết vài chữ đã khốn khổ thế này thì còn nói gì tới hội họa; đến cả việc thêu thùa, Hạnh Nhi cầm một vật nhỏ đến đưa nàng xem, bảo rằng đây chính là tác phẩm ngày trước nàng đã thêu. Một chiếc túi thơm nhỏ thêu “bách điểu triêu phượng”, màu sắc huyến lệ làm cho nàng hoa cả mắt, thật không dám tin tưởng một người chỉ dùng đường kim mà có thể tạo nên một tuyệt tác thế này. Thưởng thức một hồi, nàng quyết định “buông tha” thêu thùa, tiếp tục công cuộc ngồi chép “Nữ Giới”. Thứ này còn có thể nguệch ngoạc vài nét rồi cho qua, nhưng thứ kia thì chỉ cần bất cẩn một chút là hỏng bét hết.
Hạnh Nhi cảm thấy nghi ngờ: “Tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy? Trước kia người cầm kỳ thư họa đến thêu thùa mỗi loại đều tinh thông, bây giờ tại sao cái gì cũng không được.”
Nguyễn Nhược Nhược liều mạng nặn óc tìm lý do để giải vây, cuối cùng nghĩ ra một cách. “Ta là người đã chết một lần rồi, đánh một vòng qua quỷ môn quan mới trở lại, những chuyện trước đây quên sạch cũng là điều bình thường.”
Lý do này hiển nhiên rất có sức thuyết phục, Hạnh Nhi cũng không dám nói về vấn đề này nữa, lo sợ tiểu thư nhớ lại chuỵên thương tâm ngày xưa.
Lúc rảnh rỗi thôi thì dứt khoát lên giường đi ngủ. Nguyễn Nhược Nhược hay là Tô San trước khi mỗi ngày điều thống khổ nhất chính là không được ngủ đầy đủ. Nàng thích nằm nướng trên giường. Bình thường lúc tám giờ sáng đồng hồ báo thức sẽ lôi nàng dậy, nếu không muốn dậy cũng phải đứng lên trừ phi không cần đến ngân hàng làm việc. Cho nên được ngủ thẳng cẳng rồi tự nhiên tỉnh dậy chính là tâm nguyện lớn nhất của nàng lúc này. Hiện tại thì tốt rồi, cả ngày không cần phải đi làm, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu. Nàng muốn đem khoảng thời gian thiếu ngủ trước kia đều bù trở lại.
Khuê phòng tĩnh lặng, trong lò thoảng thoảng mùi hương tinh tế, Nguyễn Nhược Nhược chìm sâu trong hương mộng. Đang ngủ say lại bị ai đó lay dậy, “Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại a!”
Bị quấy rầy đương lúc ngủ ngon thế này là điều Nguyễn Nhược Nhược cực kỳ căm tức. “Hạnh Nhi, ngươi gọi là ta tỉnh làm chi? Chẳng lẽ người của Tĩnh An vương phủ lại đến?”
“Tiểu thư, không phải là Tĩnh An vương phủ, là biểu thiếu gia, biểu thiếu gia hắn đến phủ.” Hạnh Nhi hai gò má ửng đỏ, hơi thở không định, hiển nhiên đã chạy một mạch về đây.
Nguyễn Nhược Nhược đầu tiên là ngẩn ra, chợt sực tỉnh. “Ngọc Liên Thành, hắn tới?”
“Đúng nha, biểu thiếu gia là thuận đường mang tặng vật của Ngọc phu nhân nhờ giao cho đại phu nhân nên ghé qua. Hắn lập tức sẽ phải cáo từ, tiểu thư người không nhanh chân sẽ không thấy được đâu.”
“Ở đâu, ở đâu, người kia đang ở đâu!” Nghe nói thời gian gấp gáp như thế, Nguyễn Nhược Nhược phiên thân xuống giường, hài cũng không kịp mang vọt thẳng ra ngoài. Thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy Trường An thành đệ nhất mỹ nam nhân nha, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua. Bộ dáng của nàng như dẫm núi băng sông mà chạy.
“Tiểu thư” Hạnh Nhi cũng không phát hiện tiểu thư nhà mình đến cả hài cũng chưa mang, chỉ lo chạy theo nàng. “Ngươi còn chưa chép xong “Nữ Giới”, lão gia không cho phéo người ra khỏi phòng mà, người ngàn vạn lần không thể lộ diện nha, chúng ta trốn ở ngoài nhìn một cái là được a!”
Nguyễn Nhược Nhược một thân trang phục vướng víu. Thời Đường váy áo nữ tử rất dài tạo nên dáng người nhẹ nhàng thanh toát. Nhưng nếu mặc nó mà chạy bộ thì thật là…tệ! Còn chưa vọt ra khỏi cửa, Nguyễn Nhược Nhược một cước bước lên chính gấu váy của mình, nếu không phải Hạnh Nhi kịp thời đỡ lấy, nàng suýt nữa đã ngã lăn ra khỏi cửa.
“Tiểu thư đừng vội, coi chừng ngã.”
Nàng đang nhớ đến cái “váy lửng” thập phần hoạt động, chỉ là không dám ở trong phủ mà ăn mặc như thế được. Nguyễn Nhược Nhược đành phải “tùy cơ ứng biến” kéo váy lên, hai bàn chân được được giải phóng, sau vài bước đã như sao chổi hướng thẳng ra ngoài mà chạy. Nàng một khi đã chạy thì Hạnh Nhi có đuổi cũng không kịp. Tô San năm đó chính là nhân vật giật giải nhất điền kinh trong đợt đăng cai vận động hội do trường đại học tổ chức.
Nguyễn phủ rất lớn, gia quyến đều ở tại hậu viện. Từ hậu viện đến sảnh đường phải đi qua không ít đình đài lầu các, sân vườn. Nguyễn Nhược Nhược xắn quần chạy đi, đâm thẳng vào đường mòn trong vườn! Có thể từ chỗ này trực tiếp chạy đến hậu viện, nàng vượt qua mấy khóm hoa như tham gia cuộc thi chạy vượt chướng ngại vật. Nàng chạy nhanh, nhảy cũng cao, chỉ có mấy khóm hoa là gặp phải tai ương. Vốn chúng đang hân hân hoan hoan khoe sắc liền bị nàng ào ào đổ bộ tới, hoa rụng lả tả.
Thóang thấy trước mắt có một đám người đang đi tới, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng thu thế chạy, liếc mắt nhận ra trong đám người có một vị công tử trẻ tuổi. Hắn ở trong đám người thật giống như châu ngọc bị vây khốn. Minh châu tự sinh khí, mỹ ngọc tất có ánh quang, đó là một thứ khí tức bẩm sinh khó mà che giấu, dễ dàng đem đám người bên cạnh biến vật tạo nền.
Nguyễn Nhược Nhược không tự chủ được, đình chỉ hô hấp. Đừng tưởng rằng chỉ có mỹ nữ mới có mị lực làm chúng nhân khuynh đảo, mỹ nam tử cũng tương tự như vậy, làm người ta ngây ngất. Đúng là “khuynh thành chi mị”.
Một đám người vây quanh lấy Ngọc Liên Thành rời tới tiền sảnh, Nguyễn Nhược Phượng theo sát ở bên cạnh hắn, cười tươi và cùng hắn đang nói gì đó. Hắn cũng không đáp lại, chẳng qua là có chút mỉm cười lắng nghe. Nụ cười kia —— thật giống như ánh trăng rằm trong đêm hè.
Dù cách xa như vậy, Nguyễn Nhược Nhược cũng bị nụ cười của hắn làm hoa mắt, một cảnh tượng không thể không nhìn lại. Ngọc Liên Thành —— thật là một nhân vật đầy sức hấp dẫn. Không phải là thần tiên mà tựa như thần tiên. Cứ như vậy mà phong hoa cái thế, bao nhiêu nữ nhân đã vì hắn mà rước khổ đến thân thể tiều tụy.
Chẳng qua là nếu không chép “nữ giới” thì cả ngày nàng cũng không biết phải làm gì nữa. Thú tiêu khiển của nữ tử khuê các không nằm ngoài cầm-kỳ-thư-họa, thêu thùa may vá. Trong số ấy, thứ nào nàng cũng không đụng tới nổi. Đánh đàn đi, nàng chẳng biết âm luật là cái quái gì; đánh cờ đi, mấy con cờ trắng đen cũng không phải là thứ nàng có thể lĩnh hội được mà cũng không hứng thú học hỏi; đọc sách đi, sách cổ đại là thứ không nên chạm vào; hội họa càng không cần phải nói, viết vài chữ đã khốn khổ thế này thì còn nói gì tới hội họa; đến cả việc thêu thùa, Hạnh Nhi cầm một vật nhỏ đến đưa nàng xem, bảo rằng đây chính là tác phẩm ngày trước nàng đã thêu. Một chiếc túi thơm nhỏ thêu “bách điểu triêu phượng”, màu sắc huyến lệ làm cho nàng hoa cả mắt, thật không dám tin tưởng một người chỉ dùng đường kim mà có thể tạo nên một tuyệt tác thế này. Thưởng thức một hồi, nàng quyết định “buông tha” thêu thùa, tiếp tục công cuộc ngồi chép “Nữ Giới”. Thứ này còn có thể nguệch ngoạc vài nét rồi cho qua, nhưng thứ kia thì chỉ cần bất cẩn một chút là hỏng bét hết.
Hạnh Nhi cảm thấy nghi ngờ: “Tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy? Trước kia người cầm kỳ thư họa đến thêu thùa mỗi loại đều tinh thông, bây giờ tại sao cái gì cũng không được.”
Nguyễn Nhược Nhược liều mạng nặn óc tìm lý do để giải vây, cuối cùng nghĩ ra một cách. “Ta là người đã chết một lần rồi, đánh một vòng qua quỷ môn quan mới trở lại, những chuyện trước đây quên sạch cũng là điều bình thường.”
Lý do này hiển nhiên rất có sức thuyết phục, Hạnh Nhi cũng không dám nói về vấn đề này nữa, lo sợ tiểu thư nhớ lại chuỵên thương tâm ngày xưa.
Lúc rảnh rỗi thôi thì dứt khoát lên giường đi ngủ. Nguyễn Nhược Nhược hay là Tô San trước khi mỗi ngày điều thống khổ nhất chính là không được ngủ đầy đủ. Nàng thích nằm nướng trên giường. Bình thường lúc tám giờ sáng đồng hồ báo thức sẽ lôi nàng dậy, nếu không muốn dậy cũng phải đứng lên trừ phi không cần đến ngân hàng làm việc. Cho nên được ngủ thẳng cẳng rồi tự nhiên tỉnh dậy chính là tâm nguyện lớn nhất của nàng lúc này. Hiện tại thì tốt rồi, cả ngày không cần phải đi làm, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu. Nàng muốn đem khoảng thời gian thiếu ngủ trước kia đều bù trở lại.
Khuê phòng tĩnh lặng, trong lò thoảng thoảng mùi hương tinh tế, Nguyễn Nhược Nhược chìm sâu trong hương mộng. Đang ngủ say lại bị ai đó lay dậy, “Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại a!”
Bị quấy rầy đương lúc ngủ ngon thế này là điều Nguyễn Nhược Nhược cực kỳ căm tức. “Hạnh Nhi, ngươi gọi là ta tỉnh làm chi? Chẳng lẽ người của Tĩnh An vương phủ lại đến?”
“Tiểu thư, không phải là Tĩnh An vương phủ, là biểu thiếu gia, biểu thiếu gia hắn đến phủ.” Hạnh Nhi hai gò má ửng đỏ, hơi thở không định, hiển nhiên đã chạy một mạch về đây.
Nguyễn Nhược Nhược đầu tiên là ngẩn ra, chợt sực tỉnh. “Ngọc Liên Thành, hắn tới?”
“Đúng nha, biểu thiếu gia là thuận đường mang tặng vật của Ngọc phu nhân nhờ giao cho đại phu nhân nên ghé qua. Hắn lập tức sẽ phải cáo từ, tiểu thư người không nhanh chân sẽ không thấy được đâu.”
“Ở đâu, ở đâu, người kia đang ở đâu!” Nghe nói thời gian gấp gáp như thế, Nguyễn Nhược Nhược phiên thân xuống giường, hài cũng không kịp mang vọt thẳng ra ngoài. Thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy Trường An thành đệ nhất mỹ nam nhân nha, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua. Bộ dáng của nàng như dẫm núi băng sông mà chạy.
“Tiểu thư” Hạnh Nhi cũng không phát hiện tiểu thư nhà mình đến cả hài cũng chưa mang, chỉ lo chạy theo nàng. “Ngươi còn chưa chép xong “Nữ Giới”, lão gia không cho phéo người ra khỏi phòng mà, người ngàn vạn lần không thể lộ diện nha, chúng ta trốn ở ngoài nhìn một cái là được a!”
Nguyễn Nhược Nhược một thân trang phục vướng víu. Thời Đường váy áo nữ tử rất dài tạo nên dáng người nhẹ nhàng thanh toát. Nhưng nếu mặc nó mà chạy bộ thì thật là…tệ! Còn chưa vọt ra khỏi cửa, Nguyễn Nhược Nhược một cước bước lên chính gấu váy của mình, nếu không phải Hạnh Nhi kịp thời đỡ lấy, nàng suýt nữa đã ngã lăn ra khỏi cửa.
“Tiểu thư đừng vội, coi chừng ngã.”
Nàng đang nhớ đến cái “váy lửng” thập phần hoạt động, chỉ là không dám ở trong phủ mà ăn mặc như thế được. Nguyễn Nhược Nhược đành phải “tùy cơ ứng biến” kéo váy lên, hai bàn chân được được giải phóng, sau vài bước đã như sao chổi hướng thẳng ra ngoài mà chạy. Nàng một khi đã chạy thì Hạnh Nhi có đuổi cũng không kịp. Tô San năm đó chính là nhân vật giật giải nhất điền kinh trong đợt đăng cai vận động hội do trường đại học tổ chức.
Nguyễn phủ rất lớn, gia quyến đều ở tại hậu viện. Từ hậu viện đến sảnh đường phải đi qua không ít đình đài lầu các, sân vườn. Nguyễn Nhược Nhược xắn quần chạy đi, đâm thẳng vào đường mòn trong vườn! Có thể từ chỗ này trực tiếp chạy đến hậu viện, nàng vượt qua mấy khóm hoa như tham gia cuộc thi chạy vượt chướng ngại vật. Nàng chạy nhanh, nhảy cũng cao, chỉ có mấy khóm hoa là gặp phải tai ương. Vốn chúng đang hân hân hoan hoan khoe sắc liền bị nàng ào ào đổ bộ tới, hoa rụng lả tả.
Thóang thấy trước mắt có một đám người đang đi tới, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng thu thế chạy, liếc mắt nhận ra trong đám người có một vị công tử trẻ tuổi. Hắn ở trong đám người thật giống như châu ngọc bị vây khốn. Minh châu tự sinh khí, mỹ ngọc tất có ánh quang, đó là một thứ khí tức bẩm sinh khó mà che giấu, dễ dàng đem đám người bên cạnh biến vật tạo nền.
Nguyễn Nhược Nhược không tự chủ được, đình chỉ hô hấp. Đừng tưởng rằng chỉ có mỹ nữ mới có mị lực làm chúng nhân khuynh đảo, mỹ nam tử cũng tương tự như vậy, làm người ta ngây ngất. Đúng là “khuynh thành chi mị”.
Một đám người vây quanh lấy Ngọc Liên Thành rời tới tiền sảnh, Nguyễn Nhược Phượng theo sát ở bên cạnh hắn, cười tươi và cùng hắn đang nói gì đó. Hắn cũng không đáp lại, chẳng qua là có chút mỉm cười lắng nghe. Nụ cười kia —— thật giống như ánh trăng rằm trong đêm hè.
Dù cách xa như vậy, Nguyễn Nhược Nhược cũng bị nụ cười của hắn làm hoa mắt, một cảnh tượng không thể không nhìn lại. Ngọc Liên Thành —— thật là một nhân vật đầy sức hấp dẫn. Không phải là thần tiên mà tựa như thần tiên. Cứ như vậy mà phong hoa cái thế, bao nhiêu nữ nhân đã vì hắn mà rước khổ đến thân thể tiều tụy.
/85
|