Nói rồi cô kéo tay hai cô bạn đi nhanh đến chỗ có thể bắt taxi để về trường. Lúc lên taxi, cô suy nghĩ hôm nay ra ngoài không xem lịch nên đi vào giờ xấu thì phải, nếu không sao cô lại xui xẻo như vậy, khi không gặp một con quỷ chưa rõ thuộc cấp bậc thế nào, chưa được bao lâu thì lại gặp được con ma kia, cô chắc 8 phần là tên đạo sĩ nuôi nó cũng ở đó vì căn trà quán kia có một tầng lệ khí khá dày đặt, khá âm u, mà cũng có chút gì đó đau thương làm cô sinh ra một cảm giác thương xót không tả được.
Có thể ngày mai cô sẽ thử đến quán trà đó xem sao, phần không khí xung quanh quán trà làm cô càng lúc càng sinh tâm cảm thương. Ở đó không có sự xuất hiện của quỷ khí, mà cô chỉ cảm thấy một sự oán hận và đau thương từ tận tâm can, nhưng niềm đau thương này thật sự có phần quá lớn rồi. Nếu không cô sẽ không thể cảm nhận rõ được như vậy khi không bước vào quán.
Có thể do cô cũng từng là hồn ma nên những vui, buồn, hờn, giận của chúng nó cô cảm nhận được rất rõ. Mà tầng đau thương xuất phát từ căn trà quán đó làm lòng cô thật xót xa, hy vọng nó có thể trốn khỏi tên đạo sĩ kia, nếu không cô có lòng muốn giúp cũng không thể giúp được.
Lúc về đến ký túc xá, thì Giang Thi Tình vẫn chưa về nên cô để đồ ăn tối trên bàn của cô ấy rồi đi ra ban công định gọi Lộ Nghiên xem cả ngày nay đã làm gì rồi, sẵn nói cho cô ấy biết ngày mai cô sẽ đến quán trà và Lộ Nghiên cũng phải đi cùng. Một thân đầy khí tức của Nghiệp lực mà không biết lo. Chẳng may gặp người trừ tà hoặc đạo gia thì phiền phức chết. Đúng là đi gặp trúc mã rồi là không còn biết gì nữa.
Vừa đi ra ban công thì cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, cô xoay sang ban công bên cạnh thì đập vào mắt cô lại là một con hồ ly nhỏ toàn thân màu trắng, nhưng trên cổ lại có một vệt máu dài, ánh mắt sợ sệt nhìn cô đầy phòng bị. Đúng thật là một ngày đầy âm khí, đi đâu cũng gặp bạn hữu cũ mà. Đúng như mọi người nghĩ nó là một linh hồ (linh hồn của hồ ly đang tu luyện nhưng chết giữa chừng)
Cô nhìn nó rồi hỏi “Chuyện gì đây vật nhỏ, sao mày lại ở đây. Tao có làm gì mày đâu mà nhìn tao như muốn giết người vậy.”
“Cô, dùng cấm thuật độc ác như vậy, dù che giấu giỏi đến đâu thì phần khí tức đó vẫn không thể qua mắt bản đại gia. Cô độc ác như vậy sao tôi có thể ngu ngốc mà không dè chừng được.” Con hồ ly dùng ánh mắt sắc nhìn cô nói
Ôi mẹ ơi, hôm nay đúng là ngày kỵ của cô mà, con hồ ly này không chỉ khai mở linh trí mà pháp thuật cũng thật cao, có thể nhìn ra được thân thể này từng dùng cấm thuật, nhưng vẫn chưa đủ khả năng biết được cô vốn không phải nguyên chủ. Nếu nó còn sống thì cũng là một nhân vật đáng gờm đó, đúng là chết thật oan uổng nếu không bị giết thì đúng là tiền đồ vô lượng. Phải biết rằng vào thời bây giờ có khá ít những con vật có thể khai mở linh trí. Bây giờ chết rồi, còn năng lực gì nữa, ngoài cái linh trí kia ra thì phải tự luyện lại từ đầu mới có hi vọng thăng thiên giới.
“ Được rồi, bớt lấy ánh mắt đó nhìn ta. Mày muốn đi đâu thì nhanh đi, ta không rảnh hơi bắt hay làm hại một con tiểu hồ ly đáng thương không có lực chống trả đâu.” Cô nhìn nó nói
“Đi cái gì chứ, ta đang đợi cơ hội xử cái đám người ở bên trong phòng này.” Nói nói với giọng đầy tức giận
Mà bây giờ cô mới nhìn kỹ toàn thân nó chỉ loáng thoáng một ít khí màu trắng thôi, xem ra nó oán hận người giết mình không ít. Nói cũng phải thôi, đã cực khổ bỏ công tu học như vậy rồi lại chết vào khúc gần cuối. Xem vết thương thì quả đúng là bị con người làm thịt rồi. Gặp cô thì cô cũng tức tới quật mồ mà dậy mất.
Nhưng mà cô thật muốn cười, bây giờ nó lấy vốn liếng đâu ra mà đi trả thù? Phải biết vốn đa phần con người có phúc báo rất lớn, không phải yêu vật hay hồn ma nào muốn hại là hại được đâu.
“Tiểu hồ ly này, bây giờ mày không có cách nào trả thù đâu”
Nó trừng mắt nhìn cô: “Tôi biết, nhưng tôi sẽ đêm đêm vào giấc mơ dọa chết họ, sẽ không để họ có thể sống yên ổn. Tôi sẽ chờ họ ngày ngày họ sử dụng Phước phần của họ, chờ đến một ngày phúc khí đó của họ ít đi. Lúc ấy dù là ai cũng sẽ không thể ngăn cản tôi báo thù rửa hận. Cô gái trong đây là một trong những kẻ đó và cũng là người có phúc khí ít ỏi nhất.”
“A, thật thông minh nha. Nhưng mà, mày có nghĩ hậu quả sau khi giết họ thì bản thân mày cũng sẽ nhập quỷ đạo? Không còn cơ hội tu luyện thành tiên.”
Con hồ ly trắng chỉ trầm mặt, không nói gì. Thấy vậy cô nói tiếp
“ Mày vốn đã khai mở linh trí, tuệ căn không ít. Nên biết mọi chuyện vốn có nhân quả, trời đất cũng có quỹ đạo vận hành riêng. Nếu bỏ xuống thù hận thì mày vẫn có thể một lần nữa tu luyện, có thể được phi thăng lên thiên giới. Hà cớ gì phải ân đền oán trả rồi hại đến cả bản thân.”
Nó tức giận nói “Cô không hiểu, cô có biết chúng độc ác thế nào không? Bọn nhân loại xấu xa này lột da tôi khi tôi còn đang sống, moi tim móc gan, tôi tận mắt thấy được chúng nấu xương thịt tôi trong nước sôi sùng sục rồi vui vẻ cười nói thưởng thức, nỗi thống khổ đó cô hiểu được sao. Nếu không phải tôi đang bị thương.....”
Cô chỉ đành cười không nói nữa, nỗi oán hận của nó quá sau, nếu không trả được thù nó cũng sẽ nhập ma đạo thôi. Mỗi một người hay một sinh vật đều có sự lựa chọn của riêng mình, đã chọn thì tốt nhất cũng chuẩn bị đón nhận hậu quả. Còn nỗi thống khổ của nó cô vốn dĩ là thông cảm nhưng không đồng tình nó cá chết lưới rách. Cuối cùng thì nó được gì chứ, trả thù xong, hả hê được bao lâu, sung sướng được mấy khắc nhưng cái giá phải trả là quá đắc. Một thân tội nghiệt sau khi báo thù, nó trốn được sự trừng phạt của thiên đạo sao, trốn được cảnh thọ hình đầy kinh khủng ở Vô Gián địa ngục sao, trốn được việc vạn kiếp bất phục sao.
Cô chỉ đành lắc đầu, dù gì gặp nhau cũng là duyên cô vẫn sẽ cố lần cuối giúp nó xem có thay đổi được gì hay không. Cô xuất ra một luồng linh lực dầy đặt truyền vào thẳng mi tâm của nó, khẽ niệm một câu chú. Sau câu chú ấy, tiểu hồ ly dần dần cụp mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Thành công, không ngờ tới đối với động vật cũng có tác dụng. Thật ra thì cô đang dẫn nó nhập mộng bằng câu chú, rồi sử dụng linh lực đặc biệt của bản thân để nó xem được tiền kiếp có liên quan với nó và những người đã giết nó.
Từ lúc cô truyền linh lực vào giữa mi tâm tiểu hồ ly, thì cô cũng đã rõ quá khứ của nó rồi. Thì ra mọi chuyện đúng là ân đền oán trả, không phải do nó xuôi xèo mà gặp được. Mong là sau khi tỉnh lại nó sẽ thật sự “tỉnh”, nhưng thật ra cô không nghĩ nó sẽ dễ dàng buông xuống như vậy, chỉ hi vọng trên tay nó đừng nhiễm máu người nên biết đâu là điểm mấu chốt.
Rồi cô dùng linh lực đi cảm ứng huyết ngọc, dùng thần thức mở ra liên lạc với Lộ Nghiên
“Nghiên Nghiên, chị có việc cần tìm, em mau về phòng.”
Lập tức có giọng nói trả lời vang lên trong đầu cô
“A....sao lại kêu em lúc này. Người ta sắp....”
Có thể ngày mai cô sẽ thử đến quán trà đó xem sao, phần không khí xung quanh quán trà làm cô càng lúc càng sinh tâm cảm thương. Ở đó không có sự xuất hiện của quỷ khí, mà cô chỉ cảm thấy một sự oán hận và đau thương từ tận tâm can, nhưng niềm đau thương này thật sự có phần quá lớn rồi. Nếu không cô sẽ không thể cảm nhận rõ được như vậy khi không bước vào quán.
Có thể do cô cũng từng là hồn ma nên những vui, buồn, hờn, giận của chúng nó cô cảm nhận được rất rõ. Mà tầng đau thương xuất phát từ căn trà quán đó làm lòng cô thật xót xa, hy vọng nó có thể trốn khỏi tên đạo sĩ kia, nếu không cô có lòng muốn giúp cũng không thể giúp được.
Lúc về đến ký túc xá, thì Giang Thi Tình vẫn chưa về nên cô để đồ ăn tối trên bàn của cô ấy rồi đi ra ban công định gọi Lộ Nghiên xem cả ngày nay đã làm gì rồi, sẵn nói cho cô ấy biết ngày mai cô sẽ đến quán trà và Lộ Nghiên cũng phải đi cùng. Một thân đầy khí tức của Nghiệp lực mà không biết lo. Chẳng may gặp người trừ tà hoặc đạo gia thì phiền phức chết. Đúng là đi gặp trúc mã rồi là không còn biết gì nữa.
Vừa đi ra ban công thì cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, cô xoay sang ban công bên cạnh thì đập vào mắt cô lại là một con hồ ly nhỏ toàn thân màu trắng, nhưng trên cổ lại có một vệt máu dài, ánh mắt sợ sệt nhìn cô đầy phòng bị. Đúng thật là một ngày đầy âm khí, đi đâu cũng gặp bạn hữu cũ mà. Đúng như mọi người nghĩ nó là một linh hồ (linh hồn của hồ ly đang tu luyện nhưng chết giữa chừng)
Cô nhìn nó rồi hỏi “Chuyện gì đây vật nhỏ, sao mày lại ở đây. Tao có làm gì mày đâu mà nhìn tao như muốn giết người vậy.”
“Cô, dùng cấm thuật độc ác như vậy, dù che giấu giỏi đến đâu thì phần khí tức đó vẫn không thể qua mắt bản đại gia. Cô độc ác như vậy sao tôi có thể ngu ngốc mà không dè chừng được.” Con hồ ly dùng ánh mắt sắc nhìn cô nói
Ôi mẹ ơi, hôm nay đúng là ngày kỵ của cô mà, con hồ ly này không chỉ khai mở linh trí mà pháp thuật cũng thật cao, có thể nhìn ra được thân thể này từng dùng cấm thuật, nhưng vẫn chưa đủ khả năng biết được cô vốn không phải nguyên chủ. Nếu nó còn sống thì cũng là một nhân vật đáng gờm đó, đúng là chết thật oan uổng nếu không bị giết thì đúng là tiền đồ vô lượng. Phải biết rằng vào thời bây giờ có khá ít những con vật có thể khai mở linh trí. Bây giờ chết rồi, còn năng lực gì nữa, ngoài cái linh trí kia ra thì phải tự luyện lại từ đầu mới có hi vọng thăng thiên giới.
“ Được rồi, bớt lấy ánh mắt đó nhìn ta. Mày muốn đi đâu thì nhanh đi, ta không rảnh hơi bắt hay làm hại một con tiểu hồ ly đáng thương không có lực chống trả đâu.” Cô nhìn nó nói
“Đi cái gì chứ, ta đang đợi cơ hội xử cái đám người ở bên trong phòng này.” Nói nói với giọng đầy tức giận
Mà bây giờ cô mới nhìn kỹ toàn thân nó chỉ loáng thoáng một ít khí màu trắng thôi, xem ra nó oán hận người giết mình không ít. Nói cũng phải thôi, đã cực khổ bỏ công tu học như vậy rồi lại chết vào khúc gần cuối. Xem vết thương thì quả đúng là bị con người làm thịt rồi. Gặp cô thì cô cũng tức tới quật mồ mà dậy mất.
Nhưng mà cô thật muốn cười, bây giờ nó lấy vốn liếng đâu ra mà đi trả thù? Phải biết vốn đa phần con người có phúc báo rất lớn, không phải yêu vật hay hồn ma nào muốn hại là hại được đâu.
“Tiểu hồ ly này, bây giờ mày không có cách nào trả thù đâu”
Nó trừng mắt nhìn cô: “Tôi biết, nhưng tôi sẽ đêm đêm vào giấc mơ dọa chết họ, sẽ không để họ có thể sống yên ổn. Tôi sẽ chờ họ ngày ngày họ sử dụng Phước phần của họ, chờ đến một ngày phúc khí đó của họ ít đi. Lúc ấy dù là ai cũng sẽ không thể ngăn cản tôi báo thù rửa hận. Cô gái trong đây là một trong những kẻ đó và cũng là người có phúc khí ít ỏi nhất.”
“A, thật thông minh nha. Nhưng mà, mày có nghĩ hậu quả sau khi giết họ thì bản thân mày cũng sẽ nhập quỷ đạo? Không còn cơ hội tu luyện thành tiên.”
Con hồ ly trắng chỉ trầm mặt, không nói gì. Thấy vậy cô nói tiếp
“ Mày vốn đã khai mở linh trí, tuệ căn không ít. Nên biết mọi chuyện vốn có nhân quả, trời đất cũng có quỹ đạo vận hành riêng. Nếu bỏ xuống thù hận thì mày vẫn có thể một lần nữa tu luyện, có thể được phi thăng lên thiên giới. Hà cớ gì phải ân đền oán trả rồi hại đến cả bản thân.”
Nó tức giận nói “Cô không hiểu, cô có biết chúng độc ác thế nào không? Bọn nhân loại xấu xa này lột da tôi khi tôi còn đang sống, moi tim móc gan, tôi tận mắt thấy được chúng nấu xương thịt tôi trong nước sôi sùng sục rồi vui vẻ cười nói thưởng thức, nỗi thống khổ đó cô hiểu được sao. Nếu không phải tôi đang bị thương.....”
Cô chỉ đành cười không nói nữa, nỗi oán hận của nó quá sau, nếu không trả được thù nó cũng sẽ nhập ma đạo thôi. Mỗi một người hay một sinh vật đều có sự lựa chọn của riêng mình, đã chọn thì tốt nhất cũng chuẩn bị đón nhận hậu quả. Còn nỗi thống khổ của nó cô vốn dĩ là thông cảm nhưng không đồng tình nó cá chết lưới rách. Cuối cùng thì nó được gì chứ, trả thù xong, hả hê được bao lâu, sung sướng được mấy khắc nhưng cái giá phải trả là quá đắc. Một thân tội nghiệt sau khi báo thù, nó trốn được sự trừng phạt của thiên đạo sao, trốn được cảnh thọ hình đầy kinh khủng ở Vô Gián địa ngục sao, trốn được việc vạn kiếp bất phục sao.
Cô chỉ đành lắc đầu, dù gì gặp nhau cũng là duyên cô vẫn sẽ cố lần cuối giúp nó xem có thay đổi được gì hay không. Cô xuất ra một luồng linh lực dầy đặt truyền vào thẳng mi tâm của nó, khẽ niệm một câu chú. Sau câu chú ấy, tiểu hồ ly dần dần cụp mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Thành công, không ngờ tới đối với động vật cũng có tác dụng. Thật ra thì cô đang dẫn nó nhập mộng bằng câu chú, rồi sử dụng linh lực đặc biệt của bản thân để nó xem được tiền kiếp có liên quan với nó và những người đã giết nó.
Từ lúc cô truyền linh lực vào giữa mi tâm tiểu hồ ly, thì cô cũng đã rõ quá khứ của nó rồi. Thì ra mọi chuyện đúng là ân đền oán trả, không phải do nó xuôi xèo mà gặp được. Mong là sau khi tỉnh lại nó sẽ thật sự “tỉnh”, nhưng thật ra cô không nghĩ nó sẽ dễ dàng buông xuống như vậy, chỉ hi vọng trên tay nó đừng nhiễm máu người nên biết đâu là điểm mấu chốt.
Rồi cô dùng linh lực đi cảm ứng huyết ngọc, dùng thần thức mở ra liên lạc với Lộ Nghiên
“Nghiên Nghiên, chị có việc cần tìm, em mau về phòng.”
Lập tức có giọng nói trả lời vang lên trong đầu cô
“A....sao lại kêu em lúc này. Người ta sắp....”
/42
|