Ngọ thì hôm sau, cả nhà Trịnh phủ đều tập trung ở ngoại ốc, tống biệt Bạch Thanh Ẩn đang chuẩn bị hồi kinh thành.
Mà Trường Tiếu, vốn dĩ nên là cùng phụ mẫu và tỷ tỷ tống hành Bạch Thanh Ẩn, lúc này lại trở thành người được tiễn đưa.
“Hài tử này thật là!” ngoài miệng mở lời quở trách Trường Tiếu, nhưng trong ánh mắt Trịnh Kỳ Uyên lại hàm chứa lưu luyến không nỡ rời xa cùng với yêu thương hết mực “Tỷ phu ngươi trở lại kinh thành là để làm việc, ngươi lại đòi theo cho bằng được. Nếu như trên đường đi mà gây phiền toái gì cho tỷ phu ngươi, coi chừng sau khi trở về ta sẽ cho ngươi nếm gia pháp.”
“Ai nha, phụ thân a, người quá đề cao hài nhi rồi. Hài nhi làm sao có thể gây ra họa chứ!” Trường Tiếu bị phụ thân trách cứ như vậy, không đồng ý mà phụng phịu.
“Hanh, họa ngươi từng gây ít lắm sao?” Trịnh Kỳ Uyên đưa ngón trỏ chọt mấy cái vào cái trán của hắn.
“Phụ thân, đau nha.” Trường Tiếu che trán chạy trốn đến chỗ khác.
“Thật là, nghe thấy tỷ phu ngươi bảo phải hồi kinh, bỗng nhiên lại khăng khăng đòi đi cùng, cũng không chịu suy nghĩ bản thân có thể gây phiền toái cho nhà người khác không.” Trịnh Kỳ Uyên oán trách trừng mắt nhìn hài tử từ lúc nhỏ đã bất hảo của mình.
Trường Tiếu không nói nữa, chỉ nhăn nhăn cái mũi, lè lưỡi tỏ ra đáng yêu nhìn phụ thân mình.
“Phải đó, Trường Tiếu. Ngày hôm qua khi tỷ nói việc này cho đệ, đệ cũng đâu có bảo là muốn đi kinh thành, sao tự dưng qua một đêm lại đột nhiên đòi đi.” Ngưng Sương nãy giờ vốn vẫn đứng cạnh nhìn đệ đệ đùa giỡn trước mặt phụ thân bất giác lên tiếng.
“Ta. . .” Trường Tiếu nhìn lướt qua Bạch Thanh Ẩn mỉm cười đứng một bên, sau mới trả lời “Nghe bảo kinh thành có rất nhiều thú chơi rất vui, hơn nữa còn có rất nhiều thứ mà Tô Châu không có, nên đột nhiên muốn đi xem cho biết thôi!”
Trịnh Kỳ Uyên nghe xong lời này, mới gật gù “Đi cho biết cũng tốt, hài tử chung quy cũng phải nhìn ngắm nhân thế này để đại khai khãn giới. Trường Tiếu từ nhỏ đã ngụ ở Tô Châu, chưa từng có cơ hội đến nơi nào. Lần này có nữ tế 1 bồi bạn đi cùng, chúng ta có thể yên tâm.”
Lời nói của hắn vừa dứt, Trịnh phu nhân liền bước đến chỗ Trường Tiếu, từ ái nhìn y thật lâu mà dặn dò “Đường xá gian khổ, trên đường đi phải tự biết chiếu cố bản thân, biết chưa? Cố gắng đừng gây phiền toái cho tỷ phu ngươi, sau khi tới kinh thành, thay mặt phụ mẫu vấn an thân gia công, thân gia mẫu, ân?”
“Ân.” Trường Tiếu ngoan ngoãn gật đầu “Hài nhi đã biết, mẫu thân.”
Lúc này, Ngưng Sương cũng bước đến, giữ chặt tay y, ôn nhu cơời nói “Nếu không phải Ngưng Sương tỷ thân thể không tốt, không thể chịu đựng được đường xá xa xôi, Sương tỷ cũng muốn đi cùng với đệ.”
Lời này của nàng, khiến cho nơi sâu nhất trong ánh mắt trong suốt của Trường Tiếu thoáng hiện một tia áy náy.
“Trường Tiếu, Sương tỷ giao phó đệ một việc, được không?”
“Việc gì a?”
“Thi thoảng thay tỷ nhắc nhở tỷ phu đệ, đừng vì làm việc mà lao lực quá mức, lúc nào nên nghỉ ngơi thì hãy nghỉ ngơi.”
Trường Tiếu gật đầu, nói một tiếng, hảo.
Đang lúc bọn họ lưu luyến nói lời từ biệt nhau, Trịnh Kỳ Uyên một mình bước đến phía Bạch Thanh Ẩn, vốn nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, dùng sức vỗ vỗ vai y, nghiêm túc nói “Trường Tiếu hài tử này rất bướng bỉnh, nữ tế, có gì thì cũng độ lượng với nó một chút.”
“Đã biết, nhạc phụ” Bạch Thanh Ẩn cười cười gật đầu.
Nghe thấy câu trả lời này của hắn, Trịnh Kỳ Uyên hài lòng nhìn sang phía Trường Tiếu bên kia, lớn giọng nói “Được rồi, đừng dông dài nữa. Mau để hài tử đi đi, tránh để muộn giờ giấc.”
Hắn đã lên tiếng ra lệnh, mọi người dù cho có không muốn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà nghe theo.
Trường Tiếu ngồi xe ngựa, còn Bạch Thanh Ẩn thì nhảy lên ngựa.
Đội ngũ của bọn họ bắt đầu rời đi. Trên đường, Trường Tiếu ló đầu ra khỏi mã xa phất tay từ biệt người nhà, tầm mắt vẫn cứ quyến luyến không dứt nhìn người kia, mãi cho đến lúc thân ảnh của bọn họ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới thất thiểu mà thu người trở lại ngồi vào xe.
__________________
Sau khi rời khỏi thành Tô Châu, Trường Tiếu vốn vẫn im lặng ngồi trong xe ngựa đột nhiên bảo xa phu dừng lại.
Bỗng dưng thấy xe ngựa dừng, Bạch Thanh Ẩn khó hiểu giục ngựa tiến lên xem thử, vừa nhìn liền thấy Trường Tiếu nét mặt không tốt hấp tấp phóng xuống xe ngựa.
“Xảy ra chuyện gì?” hắn hỏi.
Trường Tiếu nhàn nhạt nhìn đưa tầm mắt nhìn hắn, diện vô biểu tình mà nói “Ta muốn cưỡi ngựa,ngồi mãi trong xe ngựa thực khó chịu.”
Trường Tiếu lãnh đạm lúc này quả thật khác xa một trời một vực so với y vui vẻ hoạt bát lúc còn ở Tô Châu, cứ như là hai người xa lạ vậy, khiến cho Bạch Thanh Ẩn có chút buồn cười, nhưng cũng nhỉ khẽ mím môi nói “Để ta dặn dò xa phu chú ý một chút, sẵn tiện đặt thêm một nhuyễn *** trong khoang. Ngươi là đại thiếu gia dưỡng tôn xử ưu 2, chưa từng xuất môn lần nào, chưa từng thấy qua ngựa thì làm sao biết cưỡi ngựa chứ.”
Trường Tiếu không trả lời, chỉ dùng ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn Bạch Thanh Ẩn một lúc, đột nhiên tự thị nhi phi 3 mà hừ cười một tiếng, xoay người bước đến một con ngựa gần đó, cương quyết bảo kẻ đang tọa trên lưng ngựa leo xuống, sau đó nhảy lên lưng ngựa một cách thành thạo.
Người bị y bảo xuống ngựa đưa mã tiên lại cho y, Trường Tiếu thoáng nhìn sang chỗ Bạch Thanh Ẩn một cái, sau đó vun mã tiên, thúc ngựa chạy đi như bay.
Bạch Thanh Ẩn từ nãy giờ vẫn lẳng lặng quan sát hết thảy mọi chuyện, nhìn thấy thân ảnh Trường Tiếu dần khuất xa, trong đáy mắt thoáng hiện lên kinh ngạc. Cũng không dám chần chừ ở lại nữa mà dặn dò đội ngũ cứ tiếp tục đi trước, sau đó giục ngựa đuổi theo về hướng Trường Tiếu.
Dọc đường đi, ngóng nhìn thân ảnh luôn luôn ở trước mặt mình, Bạch Thanh Ẩn khẽ cau mày.
Hắn không hiểu được, trước khi rời khỏi Tô Châu, Trịnh Kỳ Uyên rõ ràng đã nói với hắn, Trường Tiếu chưa bao giờ cưỡi ngựa, càng chưa bao giờ tiếp xúc với ngựa, cho nên chỉ có thể để y ngồi xe ngựa.
Nhưng mà, người trước mặt mà hắn nhìn thấy, rõ ràng là biết kỹ thật cưỡi ngựa, hơn nữa từng hành động cử chỉ khi nhảy lên lưng ngựa như ẩn ẩn lộ ra đại khí hào sảng, thật sự rất giống với những kỵ sĩ từng xuất binh chinh chiến. . .
Chỉ là một khắc không tập trung, thân ảnh kia thật vất vả mới tiếp cận được lại nhanh chóng bứt ra xa. Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc, đồng thời cố gắng đuổi theo.
Hắn từ nhỏ đã cưỡi ngựa, hơn nữa cũng được xem như một kẻ cưỡi ngựa giỏi, ở kinh thành, người có thể cưỡi ngựa so với hắn không quá mấy người. Nhưng mà kẻ trước mắt hắn kia—— lại khiến hắn phải cố gắng dốc hết toàn lực, nhưng dù cho thế nào cũng vẫn chẳng có chút thay đổi, vẫn cứ bị bỏ lại một khoảng như thế.
Gắt gao nhìn thân ảnh mảnh mai cách đó không xa, hốt nhiên, trong ánh mắt đen thăm thẳm của Bạch Thanh Ẩn lóe lên dục vọng muốn biết tường tận một cách mãnh liệt.
Trịnh Trường Tiếu, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?
***
1 Nữ tế : con rể
2 Dưỡng tôn xử ưu : cuộc sống sung sướng; sống trong nhung lụa
3 Tự thị nhi phi : thị = đúng, phi = sai, cụm này đại khái nghĩa là tuy làm ra vẻ bề ngoài là vậy nhưng mà thật sự không phải vậy.
Mà Trường Tiếu, vốn dĩ nên là cùng phụ mẫu và tỷ tỷ tống hành Bạch Thanh Ẩn, lúc này lại trở thành người được tiễn đưa.
“Hài tử này thật là!” ngoài miệng mở lời quở trách Trường Tiếu, nhưng trong ánh mắt Trịnh Kỳ Uyên lại hàm chứa lưu luyến không nỡ rời xa cùng với yêu thương hết mực “Tỷ phu ngươi trở lại kinh thành là để làm việc, ngươi lại đòi theo cho bằng được. Nếu như trên đường đi mà gây phiền toái gì cho tỷ phu ngươi, coi chừng sau khi trở về ta sẽ cho ngươi nếm gia pháp.”
“Ai nha, phụ thân a, người quá đề cao hài nhi rồi. Hài nhi làm sao có thể gây ra họa chứ!” Trường Tiếu bị phụ thân trách cứ như vậy, không đồng ý mà phụng phịu.
“Hanh, họa ngươi từng gây ít lắm sao?” Trịnh Kỳ Uyên đưa ngón trỏ chọt mấy cái vào cái trán của hắn.
“Phụ thân, đau nha.” Trường Tiếu che trán chạy trốn đến chỗ khác.
“Thật là, nghe thấy tỷ phu ngươi bảo phải hồi kinh, bỗng nhiên lại khăng khăng đòi đi cùng, cũng không chịu suy nghĩ bản thân có thể gây phiền toái cho nhà người khác không.” Trịnh Kỳ Uyên oán trách trừng mắt nhìn hài tử từ lúc nhỏ đã bất hảo của mình.
Trường Tiếu không nói nữa, chỉ nhăn nhăn cái mũi, lè lưỡi tỏ ra đáng yêu nhìn phụ thân mình.
“Phải đó, Trường Tiếu. Ngày hôm qua khi tỷ nói việc này cho đệ, đệ cũng đâu có bảo là muốn đi kinh thành, sao tự dưng qua một đêm lại đột nhiên đòi đi.” Ngưng Sương nãy giờ vốn vẫn đứng cạnh nhìn đệ đệ đùa giỡn trước mặt phụ thân bất giác lên tiếng.
“Ta. . .” Trường Tiếu nhìn lướt qua Bạch Thanh Ẩn mỉm cười đứng một bên, sau mới trả lời “Nghe bảo kinh thành có rất nhiều thú chơi rất vui, hơn nữa còn có rất nhiều thứ mà Tô Châu không có, nên đột nhiên muốn đi xem cho biết thôi!”
Trịnh Kỳ Uyên nghe xong lời này, mới gật gù “Đi cho biết cũng tốt, hài tử chung quy cũng phải nhìn ngắm nhân thế này để đại khai khãn giới. Trường Tiếu từ nhỏ đã ngụ ở Tô Châu, chưa từng có cơ hội đến nơi nào. Lần này có nữ tế 1 bồi bạn đi cùng, chúng ta có thể yên tâm.”
Lời nói của hắn vừa dứt, Trịnh phu nhân liền bước đến chỗ Trường Tiếu, từ ái nhìn y thật lâu mà dặn dò “Đường xá gian khổ, trên đường đi phải tự biết chiếu cố bản thân, biết chưa? Cố gắng đừng gây phiền toái cho tỷ phu ngươi, sau khi tới kinh thành, thay mặt phụ mẫu vấn an thân gia công, thân gia mẫu, ân?”
“Ân.” Trường Tiếu ngoan ngoãn gật đầu “Hài nhi đã biết, mẫu thân.”
Lúc này, Ngưng Sương cũng bước đến, giữ chặt tay y, ôn nhu cơời nói “Nếu không phải Ngưng Sương tỷ thân thể không tốt, không thể chịu đựng được đường xá xa xôi, Sương tỷ cũng muốn đi cùng với đệ.”
Lời này của nàng, khiến cho nơi sâu nhất trong ánh mắt trong suốt của Trường Tiếu thoáng hiện một tia áy náy.
“Trường Tiếu, Sương tỷ giao phó đệ một việc, được không?”
“Việc gì a?”
“Thi thoảng thay tỷ nhắc nhở tỷ phu đệ, đừng vì làm việc mà lao lực quá mức, lúc nào nên nghỉ ngơi thì hãy nghỉ ngơi.”
Trường Tiếu gật đầu, nói một tiếng, hảo.
Đang lúc bọn họ lưu luyến nói lời từ biệt nhau, Trịnh Kỳ Uyên một mình bước đến phía Bạch Thanh Ẩn, vốn nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, dùng sức vỗ vỗ vai y, nghiêm túc nói “Trường Tiếu hài tử này rất bướng bỉnh, nữ tế, có gì thì cũng độ lượng với nó một chút.”
“Đã biết, nhạc phụ” Bạch Thanh Ẩn cười cười gật đầu.
Nghe thấy câu trả lời này của hắn, Trịnh Kỳ Uyên hài lòng nhìn sang phía Trường Tiếu bên kia, lớn giọng nói “Được rồi, đừng dông dài nữa. Mau để hài tử đi đi, tránh để muộn giờ giấc.”
Hắn đã lên tiếng ra lệnh, mọi người dù cho có không muốn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà nghe theo.
Trường Tiếu ngồi xe ngựa, còn Bạch Thanh Ẩn thì nhảy lên ngựa.
Đội ngũ của bọn họ bắt đầu rời đi. Trên đường, Trường Tiếu ló đầu ra khỏi mã xa phất tay từ biệt người nhà, tầm mắt vẫn cứ quyến luyến không dứt nhìn người kia, mãi cho đến lúc thân ảnh của bọn họ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới thất thiểu mà thu người trở lại ngồi vào xe.
__________________
Sau khi rời khỏi thành Tô Châu, Trường Tiếu vốn vẫn im lặng ngồi trong xe ngựa đột nhiên bảo xa phu dừng lại.
Bỗng dưng thấy xe ngựa dừng, Bạch Thanh Ẩn khó hiểu giục ngựa tiến lên xem thử, vừa nhìn liền thấy Trường Tiếu nét mặt không tốt hấp tấp phóng xuống xe ngựa.
“Xảy ra chuyện gì?” hắn hỏi.
Trường Tiếu nhàn nhạt nhìn đưa tầm mắt nhìn hắn, diện vô biểu tình mà nói “Ta muốn cưỡi ngựa,ngồi mãi trong xe ngựa thực khó chịu.”
Trường Tiếu lãnh đạm lúc này quả thật khác xa một trời một vực so với y vui vẻ hoạt bát lúc còn ở Tô Châu, cứ như là hai người xa lạ vậy, khiến cho Bạch Thanh Ẩn có chút buồn cười, nhưng cũng nhỉ khẽ mím môi nói “Để ta dặn dò xa phu chú ý một chút, sẵn tiện đặt thêm một nhuyễn *** trong khoang. Ngươi là đại thiếu gia dưỡng tôn xử ưu 2, chưa từng xuất môn lần nào, chưa từng thấy qua ngựa thì làm sao biết cưỡi ngựa chứ.”
Trường Tiếu không trả lời, chỉ dùng ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn Bạch Thanh Ẩn một lúc, đột nhiên tự thị nhi phi 3 mà hừ cười một tiếng, xoay người bước đến một con ngựa gần đó, cương quyết bảo kẻ đang tọa trên lưng ngựa leo xuống, sau đó nhảy lên lưng ngựa một cách thành thạo.
Người bị y bảo xuống ngựa đưa mã tiên lại cho y, Trường Tiếu thoáng nhìn sang chỗ Bạch Thanh Ẩn một cái, sau đó vun mã tiên, thúc ngựa chạy đi như bay.
Bạch Thanh Ẩn từ nãy giờ vẫn lẳng lặng quan sát hết thảy mọi chuyện, nhìn thấy thân ảnh Trường Tiếu dần khuất xa, trong đáy mắt thoáng hiện lên kinh ngạc. Cũng không dám chần chừ ở lại nữa mà dặn dò đội ngũ cứ tiếp tục đi trước, sau đó giục ngựa đuổi theo về hướng Trường Tiếu.
Dọc đường đi, ngóng nhìn thân ảnh luôn luôn ở trước mặt mình, Bạch Thanh Ẩn khẽ cau mày.
Hắn không hiểu được, trước khi rời khỏi Tô Châu, Trịnh Kỳ Uyên rõ ràng đã nói với hắn, Trường Tiếu chưa bao giờ cưỡi ngựa, càng chưa bao giờ tiếp xúc với ngựa, cho nên chỉ có thể để y ngồi xe ngựa.
Nhưng mà, người trước mặt mà hắn nhìn thấy, rõ ràng là biết kỹ thật cưỡi ngựa, hơn nữa từng hành động cử chỉ khi nhảy lên lưng ngựa như ẩn ẩn lộ ra đại khí hào sảng, thật sự rất giống với những kỵ sĩ từng xuất binh chinh chiến. . .
Chỉ là một khắc không tập trung, thân ảnh kia thật vất vả mới tiếp cận được lại nhanh chóng bứt ra xa. Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc, đồng thời cố gắng đuổi theo.
Hắn từ nhỏ đã cưỡi ngựa, hơn nữa cũng được xem như một kẻ cưỡi ngựa giỏi, ở kinh thành, người có thể cưỡi ngựa so với hắn không quá mấy người. Nhưng mà kẻ trước mắt hắn kia—— lại khiến hắn phải cố gắng dốc hết toàn lực, nhưng dù cho thế nào cũng vẫn chẳng có chút thay đổi, vẫn cứ bị bỏ lại một khoảng như thế.
Gắt gao nhìn thân ảnh mảnh mai cách đó không xa, hốt nhiên, trong ánh mắt đen thăm thẳm của Bạch Thanh Ẩn lóe lên dục vọng muốn biết tường tận một cách mãnh liệt.
Trịnh Trường Tiếu, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?
***
1 Nữ tế : con rể
2 Dưỡng tôn xử ưu : cuộc sống sung sướng; sống trong nhung lụa
3 Tự thị nhi phi : thị = đúng, phi = sai, cụm này đại khái nghĩa là tuy làm ra vẻ bề ngoài là vậy nhưng mà thật sự không phải vậy.
/31
|