Đêm đã khuya, Sở Giản Hề nằm ở trên giường của mình lăn qua lộn lại, như thế nào đều không ngủ được.
Vốn nghĩ đến về đến nhà là có thể nói rõ ràng với Tiểu Y, ai biết được Tiểu Y căn bản không để ý tới nàng.
Cũng đúng... Nàng né Tiểu Y nhiều ngày như vậy, Tiểu Y nhất định thực tức giận.
Chính là...
Nghĩ đến ngày mốt kết quả thi vào cao đẳng liền đã có, đến lúc đó Sở Lục Y cũng muốn chọn nguyện vọng rồi, nhưng hôm nay ban ngày gặp ánh mắt nam sinh kia xem Sở Lục Y lại rõ ràng như vậy, Sở Giản Hề nhất thời có chút lo lắng.
Sở Giản Hề vẫn luôn là người trong Sở gia có tính nôn nóng nhất, lúc này, một khi đã nghĩ như vậy liền nằm không nổi nữa, động tác nhanh nhẹn trở mình ngồi dậy, xuống giường xỏ vào dép lê hướng phòng Sở Lục Y đi đến.
Kỳ thật Sở Lục Y cũng còn chưa ngủ, đang ôm A ly, khóe mắt còn treo móc vài giọt nước mắt.
Sở Giản Hề cái đại đầu gỗ, tiểu thuyết... Tiểu thuyết thì thế nào, tiểu thuyết cũng muốn dựa từ thực tế a.
Nàng đương nhiên biết tiểu thuyết không phải sự thật, chính là, nàng vẫn hy vọng Sở Giản Hề có thể hiểu được, yêu chính là yêu, không cần phải đi lo nhiều như vậy, vì sao phải để ý ánh mắt ngoại nhân như vậy đây?
Cửa nhẹ nhàng bị gõ, Sở Lục Y nhanh chóng xoa xoa nước mắt, tức giận nằm xuống, tay vẫn gắt gao ôm a ly.
Không nghe có bất kỳ thanh âm gì, Sở Giản Hề thật cẩn thận xoay nắm cửa rồi đẩy cửa mà vào, nhìn thấy mặt Sở Lục Y hướng vách tường, rón ra rón rén đi qua, ngồi vào bên giường, thanh âm nho nhỏ, Tiểu Y?
Sở Lục Y từ từ nhắm hai mắt, nhanh ôm chặt a ly, làm như thể đang ngủ say.
Ngô, đang ngủ sao? Tự nhủ nói, Sở Giản Hề nhìn thấy Sở Lục Y không có bất kỳ phản ứng nào, do dự vài giây, lén lút xốc lên mền Sở Lục Y đang đắp trên người, nằm chết dí bên người nàng, tay đang muốn vòng qua eo Sở Lục Y, lại đụng phải A ly, không khỏi nhăn mi.
Đứng dậy, quyết đoán lấy ra A ly, Sở Giản Hề lúc này mới thoả mãn một lần nữa ôm lấy Sở Lục Y, Tiểu Y, chúc ngủ ngon.
Sở Lục Y giờ phút này đã sớm sợ ngây người, động tác Sở Giản Hề lần này, rõ ràng là bao hàm tình ý...
Chẳng lẽ...
Xoay người, Sở Lục Y ngẩng đầu nhìn lên Sở Giản Hề đã từ từ nhắm lại hai mắt, Sở Giản Hề...
Làm gì đây, thứ nghe được chỉ có một trận hít thở đều đều, Sở Lục Y nhất thời bất đắc dĩ.
Lại có thể nhanh như vậy liền ngủ mất, Sở Giản Hề này đúng là thối đầu gỗ, đồ heo!
Chính là, Sở Lục Y nhìn Sở Giản Hề, ánh mắt lại càng phát ra nhu hòa, tay chụp lên hai má Sở Giản Hề nhẹ vỗ về, một chút tới gần, chậm rãi đem môi in ở trên trán Sở Giản Hề.
......................
Ô, em không muốn đi làm! Sở Nguyệt Xuất nhìn thời gian đem Ngôn Du từ giấc ngủ trưa tỉnh lại, Ngôn Du bĩu môi hướng trong lòng nàng chui vào, trong thanh âm tràn đầy ủy khuất, Không muốn rời giường.
Xấu quỷ... Sở Nguyệt Xuất buồn cười điểm trán của nàng, Mau rời giường... Không phải còn nói cần kiếm tiền nuôi chị sao? Mau...
Ngô... Tâm không cam lòng nguyện không muốn ngồi dậy, Ngôn Du xoa mắt, chứng kiến Sở Nguyệt Xuất ý cười dạt dào, khom qua đi hôn một hơi, Bổ sung năng lượng, hắc hắc...
Phốc... Đồ ngốc. Xoa bóp gương mặt của nàng, ánh mắt Sở Nguyệt Xuất có chút mị hoặc, Mau rửa mặt thay quần áo.
Hảo. Một lời đáp ứng, đứng lên tính toán thay quần áo, lại nghĩ nghĩ mà dừng lại, để tay ở trên vai Sở Nguyệt Xuất, Sở lão sư ngủ.
Ân. Theo ý của nàng nằm xuống, Sở Nguyệt Xuất có chút hăng hái nhìn Ngôn Du chờ đợi nàng nằm xuống liền bắt đầu thay quần áo, đôi mắt càng phát ra dịu dàng.
Ngôn Du tuy rằng thực chậm chạp thực ngốc, chính là... thật ra vẫn rất biết săn sóc đâu.
Có đôi khi cứ ngơ ngác như vậy mà trực tiếp săn sóc, càng khiến người tâm động.
Lại đây ~~ chờ đợi Ngôn Du đổi qua quần áo, rửa sạch mặt từ trong phòng tắm đi ra, Sở Nguyệt Xuất vươn ra ngón tay đối với nàng ngoéo một cái, Ngôn Du lập tức lộ ra sỏa hồ hồ tươi cười tung tăng chạy qua, cầm tay nàng, Hắc hắc...
Trắng nàng liếc một cái, đưa tay rút ra bám lấy giường chống đứng người dậy, Sở Nguyệt Xuất mềm mại đáng yêu cười, Muốn bổ sung năng lượng hay không?
Hơi thở bị kiềm hãm, Ngôn Du nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất bởi vì động tác ngồi lên như vậy mà vai áo hơi hơi bị trễ xuống, nuốt khẩu nước miếng, dùng sức gật đầu.
A... Nhẹ giọng cười, Sở Nguyệt Xuất ngồi thẳng người, tay vòng qua cổ Ngôn Du, ngửa đầu hôn môi Ngôn Du.
Này vừa hôn liền kịch liệt dị thường, lúc áo ngủ Sở Nguyệt Xuất bị xả xuống liền từ trong mê loạn tỉnh táo lại, vội vàng theo trong lòng Ngôn Du tránh ra, bình phục hơi thở, chế trụ người nọ đang muốn đem mình đổ lên trên giường làm chuyện xấu, Không được làm, mau đi làm.
Ô... Ngôn Du ô ô kêu, nhưng làm sao Sở Nguyệt Xuất cũng không chịu, cuối cùng đành phải ôm lấy nàng, ở trên cổ nàng mút vài cái để lại mấy dấu đỏ, đưa tới Sở Nguyệt Xuất một tiếng hờn dỗi, lúc này mới không tình nguyện buông ra, Em đi làm đây...
Đi đi... Sở Nguyệt Xuất trắng mắt liếc nàng một cái, lạp hảo áo ngủ tơ lụa trên người, Buổi tối sớm một chút quay về dùng cơm.
Hảo. Ngôn Du ngoan ngoãn đáp ứng ra phòng, chứng kiến Hạ Kiều Mộc đang nằm trên ghế sa lon, lúc này mới hồi tưởng lại trước khi mình ngủ phát sinh hết thảy, trừng mắt nhìn, muốn gọi điện thoại cho Ngôn Tĩnh, nhưng mà lúc này đã là nửa đêm ở Trung Quốc, chỉ có thể từ bỏ mà thôi.
Hạ Kiều Mộc là thật sự mệt mỏi, thanh âm Ngôn Du đóng cửa lại cũng không có đem nàng đánh thức, mà khuôn mặt gầy gò giờ phút này đang nhăn lại với nhau, trong mộng tất cả đều là hình ảnh Ngôn Tĩnh cùng các loại nam nhân xem mắt. Không cần! Sở Nguyệt Xuất đang đẩy cửa phòng ra tính toán đi đến bếp nấu cơm, Hạ Kiều Mộc nằm ở trên ghế sa lon bật mạnh ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ, Tĩnh, không cần!
Bị hoảng sợ, Sở Nguyệt Xuất ngẩn người, đi qua rót chén nước đưa cho Hạ Kiều Mộc, không nói một lời.
Hạ Kiều Mộc vuốt ngực, thở hổn hển mấy hơi, tiếp nhận nước Sở Nguyệt Xuất đưa tới một hơi uống cạn, lúc này mới mềm oặt tựa vào trên sa lon, Cám ơn...
Mỉm cười, Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu.
Hai người nhất định phải giúp em... Trong mộng, hình ảnh thực sự quá mức dọa người, Hạ Kiều Mộc chậm lại thần, cầu xin nhìn Sở Nguyệt Xuất, Chỉ có hai người mới có thể giúp em.
Sở Nguyệt Xuất lại là sửng sốt, ngồi vào bên cạnh ghế sa lon, Em tới nơi này, là muốn chúng ta giúp em?
Dạ! Hạ Kiều Mộc không chút do dự, Không có hai người em sẽ chết...
Nghe nàng nói nghiêm trọng như vậy, Sở Nguyệt Xuất nhướn lên mi, Rốt cuộc là chuyện gì?
Là dạng chuyện gì mới có thể nhường nữ hài tử này bất chấp xa ngàn dặm, tha hương đi tới nơi này tìm kiếm Ngôn Du, là cái dạng chuyện gì mới có thể nhường Ngôn Tĩnh lo lắng như vậy mà gọi điện thoại lại đây?
Tĩnh chị ấy... Hạ Kiều Mộc gục đầu xuống, nhìn sàn nhà, trong thanh âm lộ ra vô lực, Chị ấy một mực muốn xem mắt.
A? Sở Nguyệt Xuất rõ ràng sửng sốt.
Chỉ có Ngôn Du mới có thể ngăn cản chị ấy. Hạ Kiều Mộc thở phì phò, mày ninh chặt chẽ, Tĩnh chị ấy chỉ... Để ý nhất lời Ngôn Du nói thôi...
Lời này nói ra lòng Hạ Kiều Mộc rất là chua xót, cũng làm cho Sở Nguyệt Xuất đáy lòng nổi lên một tia dấm chua.
Cho nên, lời nói của Ngôn Du, chị ấy nhất định sẽ nghe theo! Chấn chỉnh lại tinh thần, vẻ mặt Hạ Kiều Mộc vô cùng kiên định, Em nhất định phải ngăn cản chị ấy.
Sở Nguyệt Xuất nhíu mi, Nàng hẳn là có ý nghĩ của nàng đi, em...
Chị ấy vốn là ngu hiếu! Hạ Kiều Mộc căm giận cắt đứt lời Sở Nguyệt Xuất, Nói cái gì mà Ngôn Du đã muốn thích nữ nhân, nàng không thể để cho cha mẹ thất vọng... Nói cái gì mà nàng phải bảo vệ hảo Ngôn Du... Nói cái gì mà nàng cần chiếu cố tâm tình của cha mẹ...
Nói đến phần sau Hạ Kiều Mộc dường như là thì thào tự nói, Sở Nguyệt Xuất lẳng lặng nghe, trong lòng có một tia hiểu ra.
Nếu là đổi lại mình... Có phải hay không... Cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như Ngôn Tĩnh?
...........................
Emma ở lúc Ngôn Du cởi áo ba-đờ-xuy trắng, đeo bao tính toán rời đi liền cản lại nàng, Ngôn, tôi có lời muốn nói với cô.
Trải qua chuyện tình của Bạch Hiểu An, kỳ thật Ngôn Du đối với mấy dạng bị cản lại như vầy là có chút bóng ma, tiếp tục nhìn Emma bộ dáng tin tưởng mười phần, nhịn không được lui về sau mấy bước.
Cô nói cô có người thích... Là người phụ nữ ngày đó? Emma không có chú ý tới sắc mặt Ngôn Du không được rồi, hướng nàng tới gần từng bước hỏi.
Ngôn Du lại hướng về sau lui thêm mấy bước, mày dĩ nhiên che giấu, Đúng.
Cô thích nữ nhân? Emma gợi lên khóe môi, tươi cười càng phát ra tự tin, Vậy tại sao không thể là tôi đây?
Ngôn Du biến sắc, ngẩng đầu nhìn Emma, ánh mắt có vẻ rất là luống cuống.
Emma thấy nàng như thế, trong con ngươi xẹt qua một tia nhu tình, lại hướng nàng tới gần từng bước, đưa tay gợi lên cằm Ngôn Du, Ngôn, tôi cũng có thể làm cô khoái hoạt.
Bởi vì động tác của nàng mà mạnh lui ra sau, Ngôn Du có chút bị hù đến, dường như trốn tránh mà đi, mặt lập tức đỏ lên, Cô... cô cùng Sở lão sư không giống nhau...
Đúng là không giống nhau nha. Emma lơ đễnh cười nhẹ, thanh âm dễ thương, Nàng là nàng tôi là tôi... Nhưng mà cô đã thích phụ nữ, thì người phụ nữ kia cũng có thể là tôi nha...
Kỳ thật, coi như Ngôn Du thích là nam nhân đi nữa, mình cũng sẽ tính toán đem nàng làm cho thành cong.
Không giống. Ánh mắt quét đến đồng hồ trên tường, nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất đang chờ mình về nhà ăn cơm, Ngôn Du khắc chế trong lòng không hiểu sợ hãi, vẻ mặt thành thật, Thích chính là Sở lão sư, không phải bất kỳ nữ nhân nào cũng có thể.
Không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, trong con ngươi Emma ý cười dần dần thu vào, chăm chú nhìn Ngôn Du hồi lâu, lại nở nụ cười, Không sao, tôi sẽ làm cho cô, thích chính là tôi, không phải bất kỳ nữ nhân nào cũng được.
Chu môi, Ngôn Du đối với sự tự tin của nàng thực không hiểu nổi, lại quét mắt tới đồng hồ, Mới mặc kệ cô thế nào, tôi phải về nhà ăn cơm đây, Sở lão sư đang đợi tôi.
Nhìn chằm chằm nàng vài giây, Emma như trước cười, tránh ra một bên, Ngày mai gặp.
Liếc nhìn nàng một cái, do dự vài giây, đối với nàng phất phất tay, Ngôn Du thoạt nhìn có chút không tình nguyện, Sở lão sư nói không thể không lễ phép... Cúi chào.
Trên mặt tươi cười bị kiềm hãm, Emma nhìn thấy thân ảnh Ngôn Du đeo bao rời đi, ánh mắt lóe ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Sở Giản Hề vừa cảm giác tỉnh ngủ đã là hừng đông, mở mắt ra liền chứng kiến mặt Sở Lục Y gần trong gang tấc, yên lặng nhìn hồi lâu, lông mi run rẩy, tới gần, nhẹ nhàng hôn xuống trán Sở Lục Y, lúc này mới đứng dậy tính toán mặc quần áo.
Ngờ đâu, mới đứng lên, liền nghe được một thanh âm đặc biệt dày, Trộm hôn tôi, không sợ tôi nói cho tỷ sao?
Vốn nghĩ đến về đến nhà là có thể nói rõ ràng với Tiểu Y, ai biết được Tiểu Y căn bản không để ý tới nàng.
Cũng đúng... Nàng né Tiểu Y nhiều ngày như vậy, Tiểu Y nhất định thực tức giận.
Chính là...
Nghĩ đến ngày mốt kết quả thi vào cao đẳng liền đã có, đến lúc đó Sở Lục Y cũng muốn chọn nguyện vọng rồi, nhưng hôm nay ban ngày gặp ánh mắt nam sinh kia xem Sở Lục Y lại rõ ràng như vậy, Sở Giản Hề nhất thời có chút lo lắng.
Sở Giản Hề vẫn luôn là người trong Sở gia có tính nôn nóng nhất, lúc này, một khi đã nghĩ như vậy liền nằm không nổi nữa, động tác nhanh nhẹn trở mình ngồi dậy, xuống giường xỏ vào dép lê hướng phòng Sở Lục Y đi đến.
Kỳ thật Sở Lục Y cũng còn chưa ngủ, đang ôm A ly, khóe mắt còn treo móc vài giọt nước mắt.
Sở Giản Hề cái đại đầu gỗ, tiểu thuyết... Tiểu thuyết thì thế nào, tiểu thuyết cũng muốn dựa từ thực tế a.
Nàng đương nhiên biết tiểu thuyết không phải sự thật, chính là, nàng vẫn hy vọng Sở Giản Hề có thể hiểu được, yêu chính là yêu, không cần phải đi lo nhiều như vậy, vì sao phải để ý ánh mắt ngoại nhân như vậy đây?
Cửa nhẹ nhàng bị gõ, Sở Lục Y nhanh chóng xoa xoa nước mắt, tức giận nằm xuống, tay vẫn gắt gao ôm a ly.
Không nghe có bất kỳ thanh âm gì, Sở Giản Hề thật cẩn thận xoay nắm cửa rồi đẩy cửa mà vào, nhìn thấy mặt Sở Lục Y hướng vách tường, rón ra rón rén đi qua, ngồi vào bên giường, thanh âm nho nhỏ, Tiểu Y?
Sở Lục Y từ từ nhắm hai mắt, nhanh ôm chặt a ly, làm như thể đang ngủ say.
Ngô, đang ngủ sao? Tự nhủ nói, Sở Giản Hề nhìn thấy Sở Lục Y không có bất kỳ phản ứng nào, do dự vài giây, lén lút xốc lên mền Sở Lục Y đang đắp trên người, nằm chết dí bên người nàng, tay đang muốn vòng qua eo Sở Lục Y, lại đụng phải A ly, không khỏi nhăn mi.
Đứng dậy, quyết đoán lấy ra A ly, Sở Giản Hề lúc này mới thoả mãn một lần nữa ôm lấy Sở Lục Y, Tiểu Y, chúc ngủ ngon.
Sở Lục Y giờ phút này đã sớm sợ ngây người, động tác Sở Giản Hề lần này, rõ ràng là bao hàm tình ý...
Chẳng lẽ...
Xoay người, Sở Lục Y ngẩng đầu nhìn lên Sở Giản Hề đã từ từ nhắm lại hai mắt, Sở Giản Hề...
Làm gì đây, thứ nghe được chỉ có một trận hít thở đều đều, Sở Lục Y nhất thời bất đắc dĩ.
Lại có thể nhanh như vậy liền ngủ mất, Sở Giản Hề này đúng là thối đầu gỗ, đồ heo!
Chính là, Sở Lục Y nhìn Sở Giản Hề, ánh mắt lại càng phát ra nhu hòa, tay chụp lên hai má Sở Giản Hề nhẹ vỗ về, một chút tới gần, chậm rãi đem môi in ở trên trán Sở Giản Hề.
......................
Ô, em không muốn đi làm! Sở Nguyệt Xuất nhìn thời gian đem Ngôn Du từ giấc ngủ trưa tỉnh lại, Ngôn Du bĩu môi hướng trong lòng nàng chui vào, trong thanh âm tràn đầy ủy khuất, Không muốn rời giường.
Xấu quỷ... Sở Nguyệt Xuất buồn cười điểm trán của nàng, Mau rời giường... Không phải còn nói cần kiếm tiền nuôi chị sao? Mau...
Ngô... Tâm không cam lòng nguyện không muốn ngồi dậy, Ngôn Du xoa mắt, chứng kiến Sở Nguyệt Xuất ý cười dạt dào, khom qua đi hôn một hơi, Bổ sung năng lượng, hắc hắc...
Phốc... Đồ ngốc. Xoa bóp gương mặt của nàng, ánh mắt Sở Nguyệt Xuất có chút mị hoặc, Mau rửa mặt thay quần áo.
Hảo. Một lời đáp ứng, đứng lên tính toán thay quần áo, lại nghĩ nghĩ mà dừng lại, để tay ở trên vai Sở Nguyệt Xuất, Sở lão sư ngủ.
Ân. Theo ý của nàng nằm xuống, Sở Nguyệt Xuất có chút hăng hái nhìn Ngôn Du chờ đợi nàng nằm xuống liền bắt đầu thay quần áo, đôi mắt càng phát ra dịu dàng.
Ngôn Du tuy rằng thực chậm chạp thực ngốc, chính là... thật ra vẫn rất biết săn sóc đâu.
Có đôi khi cứ ngơ ngác như vậy mà trực tiếp săn sóc, càng khiến người tâm động.
Lại đây ~~ chờ đợi Ngôn Du đổi qua quần áo, rửa sạch mặt từ trong phòng tắm đi ra, Sở Nguyệt Xuất vươn ra ngón tay đối với nàng ngoéo một cái, Ngôn Du lập tức lộ ra sỏa hồ hồ tươi cười tung tăng chạy qua, cầm tay nàng, Hắc hắc...
Trắng nàng liếc một cái, đưa tay rút ra bám lấy giường chống đứng người dậy, Sở Nguyệt Xuất mềm mại đáng yêu cười, Muốn bổ sung năng lượng hay không?
Hơi thở bị kiềm hãm, Ngôn Du nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất bởi vì động tác ngồi lên như vậy mà vai áo hơi hơi bị trễ xuống, nuốt khẩu nước miếng, dùng sức gật đầu.
A... Nhẹ giọng cười, Sở Nguyệt Xuất ngồi thẳng người, tay vòng qua cổ Ngôn Du, ngửa đầu hôn môi Ngôn Du.
Này vừa hôn liền kịch liệt dị thường, lúc áo ngủ Sở Nguyệt Xuất bị xả xuống liền từ trong mê loạn tỉnh táo lại, vội vàng theo trong lòng Ngôn Du tránh ra, bình phục hơi thở, chế trụ người nọ đang muốn đem mình đổ lên trên giường làm chuyện xấu, Không được làm, mau đi làm.
Ô... Ngôn Du ô ô kêu, nhưng làm sao Sở Nguyệt Xuất cũng không chịu, cuối cùng đành phải ôm lấy nàng, ở trên cổ nàng mút vài cái để lại mấy dấu đỏ, đưa tới Sở Nguyệt Xuất một tiếng hờn dỗi, lúc này mới không tình nguyện buông ra, Em đi làm đây...
Đi đi... Sở Nguyệt Xuất trắng mắt liếc nàng một cái, lạp hảo áo ngủ tơ lụa trên người, Buổi tối sớm một chút quay về dùng cơm.
Hảo. Ngôn Du ngoan ngoãn đáp ứng ra phòng, chứng kiến Hạ Kiều Mộc đang nằm trên ghế sa lon, lúc này mới hồi tưởng lại trước khi mình ngủ phát sinh hết thảy, trừng mắt nhìn, muốn gọi điện thoại cho Ngôn Tĩnh, nhưng mà lúc này đã là nửa đêm ở Trung Quốc, chỉ có thể từ bỏ mà thôi.
Hạ Kiều Mộc là thật sự mệt mỏi, thanh âm Ngôn Du đóng cửa lại cũng không có đem nàng đánh thức, mà khuôn mặt gầy gò giờ phút này đang nhăn lại với nhau, trong mộng tất cả đều là hình ảnh Ngôn Tĩnh cùng các loại nam nhân xem mắt. Không cần! Sở Nguyệt Xuất đang đẩy cửa phòng ra tính toán đi đến bếp nấu cơm, Hạ Kiều Mộc nằm ở trên ghế sa lon bật mạnh ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ, Tĩnh, không cần!
Bị hoảng sợ, Sở Nguyệt Xuất ngẩn người, đi qua rót chén nước đưa cho Hạ Kiều Mộc, không nói một lời.
Hạ Kiều Mộc vuốt ngực, thở hổn hển mấy hơi, tiếp nhận nước Sở Nguyệt Xuất đưa tới một hơi uống cạn, lúc này mới mềm oặt tựa vào trên sa lon, Cám ơn...
Mỉm cười, Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu.
Hai người nhất định phải giúp em... Trong mộng, hình ảnh thực sự quá mức dọa người, Hạ Kiều Mộc chậm lại thần, cầu xin nhìn Sở Nguyệt Xuất, Chỉ có hai người mới có thể giúp em.
Sở Nguyệt Xuất lại là sửng sốt, ngồi vào bên cạnh ghế sa lon, Em tới nơi này, là muốn chúng ta giúp em?
Dạ! Hạ Kiều Mộc không chút do dự, Không có hai người em sẽ chết...
Nghe nàng nói nghiêm trọng như vậy, Sở Nguyệt Xuất nhướn lên mi, Rốt cuộc là chuyện gì?
Là dạng chuyện gì mới có thể nhường nữ hài tử này bất chấp xa ngàn dặm, tha hương đi tới nơi này tìm kiếm Ngôn Du, là cái dạng chuyện gì mới có thể nhường Ngôn Tĩnh lo lắng như vậy mà gọi điện thoại lại đây?
Tĩnh chị ấy... Hạ Kiều Mộc gục đầu xuống, nhìn sàn nhà, trong thanh âm lộ ra vô lực, Chị ấy một mực muốn xem mắt.
A? Sở Nguyệt Xuất rõ ràng sửng sốt.
Chỉ có Ngôn Du mới có thể ngăn cản chị ấy. Hạ Kiều Mộc thở phì phò, mày ninh chặt chẽ, Tĩnh chị ấy chỉ... Để ý nhất lời Ngôn Du nói thôi...
Lời này nói ra lòng Hạ Kiều Mộc rất là chua xót, cũng làm cho Sở Nguyệt Xuất đáy lòng nổi lên một tia dấm chua.
Cho nên, lời nói của Ngôn Du, chị ấy nhất định sẽ nghe theo! Chấn chỉnh lại tinh thần, vẻ mặt Hạ Kiều Mộc vô cùng kiên định, Em nhất định phải ngăn cản chị ấy.
Sở Nguyệt Xuất nhíu mi, Nàng hẳn là có ý nghĩ của nàng đi, em...
Chị ấy vốn là ngu hiếu! Hạ Kiều Mộc căm giận cắt đứt lời Sở Nguyệt Xuất, Nói cái gì mà Ngôn Du đã muốn thích nữ nhân, nàng không thể để cho cha mẹ thất vọng... Nói cái gì mà nàng phải bảo vệ hảo Ngôn Du... Nói cái gì mà nàng cần chiếu cố tâm tình của cha mẹ...
Nói đến phần sau Hạ Kiều Mộc dường như là thì thào tự nói, Sở Nguyệt Xuất lẳng lặng nghe, trong lòng có một tia hiểu ra.
Nếu là đổi lại mình... Có phải hay không... Cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như Ngôn Tĩnh?
...........................
Emma ở lúc Ngôn Du cởi áo ba-đờ-xuy trắng, đeo bao tính toán rời đi liền cản lại nàng, Ngôn, tôi có lời muốn nói với cô.
Trải qua chuyện tình của Bạch Hiểu An, kỳ thật Ngôn Du đối với mấy dạng bị cản lại như vầy là có chút bóng ma, tiếp tục nhìn Emma bộ dáng tin tưởng mười phần, nhịn không được lui về sau mấy bước.
Cô nói cô có người thích... Là người phụ nữ ngày đó? Emma không có chú ý tới sắc mặt Ngôn Du không được rồi, hướng nàng tới gần từng bước hỏi.
Ngôn Du lại hướng về sau lui thêm mấy bước, mày dĩ nhiên che giấu, Đúng.
Cô thích nữ nhân? Emma gợi lên khóe môi, tươi cười càng phát ra tự tin, Vậy tại sao không thể là tôi đây?
Ngôn Du biến sắc, ngẩng đầu nhìn Emma, ánh mắt có vẻ rất là luống cuống.
Emma thấy nàng như thế, trong con ngươi xẹt qua một tia nhu tình, lại hướng nàng tới gần từng bước, đưa tay gợi lên cằm Ngôn Du, Ngôn, tôi cũng có thể làm cô khoái hoạt.
Bởi vì động tác của nàng mà mạnh lui ra sau, Ngôn Du có chút bị hù đến, dường như trốn tránh mà đi, mặt lập tức đỏ lên, Cô... cô cùng Sở lão sư không giống nhau...
Đúng là không giống nhau nha. Emma lơ đễnh cười nhẹ, thanh âm dễ thương, Nàng là nàng tôi là tôi... Nhưng mà cô đã thích phụ nữ, thì người phụ nữ kia cũng có thể là tôi nha...
Kỳ thật, coi như Ngôn Du thích là nam nhân đi nữa, mình cũng sẽ tính toán đem nàng làm cho thành cong.
Không giống. Ánh mắt quét đến đồng hồ trên tường, nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất đang chờ mình về nhà ăn cơm, Ngôn Du khắc chế trong lòng không hiểu sợ hãi, vẻ mặt thành thật, Thích chính là Sở lão sư, không phải bất kỳ nữ nhân nào cũng có thể.
Không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, trong con ngươi Emma ý cười dần dần thu vào, chăm chú nhìn Ngôn Du hồi lâu, lại nở nụ cười, Không sao, tôi sẽ làm cho cô, thích chính là tôi, không phải bất kỳ nữ nhân nào cũng được.
Chu môi, Ngôn Du đối với sự tự tin của nàng thực không hiểu nổi, lại quét mắt tới đồng hồ, Mới mặc kệ cô thế nào, tôi phải về nhà ăn cơm đây, Sở lão sư đang đợi tôi.
Nhìn chằm chằm nàng vài giây, Emma như trước cười, tránh ra một bên, Ngày mai gặp.
Liếc nhìn nàng một cái, do dự vài giây, đối với nàng phất phất tay, Ngôn Du thoạt nhìn có chút không tình nguyện, Sở lão sư nói không thể không lễ phép... Cúi chào.
Trên mặt tươi cười bị kiềm hãm, Emma nhìn thấy thân ảnh Ngôn Du đeo bao rời đi, ánh mắt lóe ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Sở Giản Hề vừa cảm giác tỉnh ngủ đã là hừng đông, mở mắt ra liền chứng kiến mặt Sở Lục Y gần trong gang tấc, yên lặng nhìn hồi lâu, lông mi run rẩy, tới gần, nhẹ nhàng hôn xuống trán Sở Lục Y, lúc này mới đứng dậy tính toán mặc quần áo.
Ngờ đâu, mới đứng lên, liền nghe được một thanh âm đặc biệt dày, Trộm hôn tôi, không sợ tôi nói cho tỷ sao?
/123
|