“Lúc các anh đến điều tra không phát hiện bản nhật ký này sao?” Lê Ngạn hỏi.
“Không có”. Bàng Ngọc Phong có chút kỳ quái nói.
“Đây là tôi bỏ vào, tôi không dám đem vật này về nhà, nghĩ định đốt chút ít đồ cho Vân Vân”. Mẹ Ngô Vân đứng ở cửa nói.
“Bà phát hiện ở đâu?”
“Khe giữa bàn trang điểm và giường, tôi thấy thiếu đôi khuyên tai trước đây Vân Vân rất thích, liền muốn tìm dưới giường xem sao, ai ngờ phát hiện thứ này, có thể là ở đầu giường rơi xuống”.
Rời nhà Ngô Vân, trên đường đi Lê Ngạn hỏi: “Anh có ý kiến gì không?”
“Cảm giác lớn nhất của tôi là chỗ Tần Khải, tôi cảm giác, cảm thấy hắn tiếp xúc Ngô Vân qua con mắt, nhưng lại không nhận ra là lạ ở chỗ nào”.
“Anh nói không sai, từ đầu tới đuôi tôi cũng nhìn không ra Tần Khải đối với Ngô Vân là thật tâm, tựa hồ là hắn chỉ lợi dụng Ngô Vân, tại sao lúc trước nhìn không ra, nhưng sau hành tung Trương Kiến Quốc lại là Ngô Vân tiết lộ cho Tần Khải”.
“Lúc trước chẳng lẽ vì tiền? Có thể cho Ngô Vân một căn phòng như vậy, chi tiêu hằng ngày có lẽ cũng không hẹp hòi”.
“Nhưng gia cảnh Tần Khải cũng không tệ, hơn nữa lấy hoàn cảnh gia đình hắn mà nói, tôi không tin hắn chỉ là loại tiểu tử lông bông không biết gì?”
“Vậy cậu nói bí mật của Tần Khải sẽ là gì?”
“Tôi nghĩ nếu Tần Khải nói đồ cứu mạng ở trên xe kia, thì chứng tỏ vật đó vô cùng hệ trọng, cho nên vô luận thế nào hắn cũng phải tìm được, mà nếu cả tháng 7 hắn đi tìm Nam Hồng thì thời gian quá mức trùng hợp, rất có thể trong tay Nam Hồng có đồ giống như vậy, đáng tiếc hắn không tìm được Nam Hồng, cho nên người sau lưng thao túng Tần Khải mới có thể phái người khác đi tìm vật này, chuyện này bắt đầu chính là chỗ Tần Truyện Canh, bọn ho cho là Tần Khải làm hư việc nhiều hơn là thành công, cho nên lúc bắt cóc Tần Truyện Canh, Tần Khải chẳng qua chỉ ở bên hiệp trợ, bởi vì có quan hệ với Tần Khải nên Tần Truyện Canh được bảo đảm tính mạng.
Rồi sau đó tới lão tặc, Vương Hỉ Phong cũng là sát thủ kia phái tới, cho đến chuyện Trương Kiến Quốc, bởi vì thân phận cùng địa vị đặc thù, rất khó tìm được cơ hội thích hợp hạ thủ, cho nên Tần Khải xung phong nhận việc rồi đẩy bạn gái mình là Ngô Vân ra, tôi cảm thấy chuyện kia của Ngô Vân không phải là Tần Khải không biết, bất quá là không nói, Ngô Vân phát hiện bí mật Tần Khải, cuối cùng bị giết người diệt khẩu”.
“Vậy chúng ta làm sao mới biết được đồ Tần Khải muốn tìm là gì?”
“Tôi nghĩ là tôi có thể biết”. Lê Ngạn nói.
“Là cái gì?”
“Cái này tôi gọi Nhược Nạp tới anh sẽ biết. Hiện tại tôi suy nghĩ làm thế nào mà bọn họ lại muốn tìm vật đó ở xe kia? Nam Hồng có liên quan gì tới chuyện này?”
“Tại sao cậu nghĩ Nam Hồng có liên quan chuyện này?”
“Trong nhật ký Ngô Vân từng nhắc tới, Nam Hồng làm cho cô ta nhớ lại vị H tiên sinh kia, đây là vì cái gì?” Tại sao sau khi tốt nghiệp một năm Tần Khải lại đi tìm Nam Hồng? Trên người Nam Hồng có đồ vật gì khiến Tần Khải cảm thấy có thể được cứu mạng? Nam Hồng mất tích cùng hết thảy chuyện này có phải có liên hệ gì không?”
“Tôi nghĩ Ngô Vân sở dĩ nói Nam Hồng làm cho cô ta nhớ lại vị H tiên sinh kia, có thể là từng bị Nam Hồng phát hiện, cho nên bị Nam Hồng khinh bỉ”.
“Khinh bỉ cùng tức giận không là một loại tâm tình, ánh mắt Nam Hồng nhìn Ngô Vân không chỉ đơn giản là khinh bỉ, đó là một loại cảm xúc vượt quá tức giận, thậm chí mang theo tâm tình thống hận, đối với chuyện riêng của người khác, tâm tình như vậy có phải là có chút kỳ lạ không?”
“Vậy sao có thể cùng Tần Khải có loại quan hệ hày? Tâm tư thiếu nữ ư, đơn giản chính là chỗ này”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Chúng ta sợ rằng phải tìm bạn học của họ hỏi một chút rồi, ba người này, không, là bốn người, tột cùng đã phát sinh chuyện gì.
Trở về công an thị cục, Lê Ngạn thấy anh em Huyền Mạc mấy ngày không gặp đang ở phòng làm việc đợi mình.
“Lê Ngạn, cậu đoán xem chúng tôi phát hiện người nào?” Huyền Mạc thần thần bí bí hỏi.
“Cha của Nam Hồng”.
“Cậu thật là thần thông, làm sao cậu đoán được?” Huyền Mạc kinh ngạc nói.
“Rất đơn giản, mấy ngày này các cậu đi tìm hành tung Nam Hồng, đương nhiên sẽ tìm kiếm mọi tin tức liên quan tới cô ấy, mà trùng hợp mấy ngày trước tôi có nghe tin tức về cha Nam Hồng, dĩ nhiên là ông ta”.
“Anh nghe được tin tức cha Nam Hồng, tin tức gì?” Nhược Nạp không nhịn được hỏi.
“Trước tiên nói qua phát hiện của hai người đi, Huyền Mạc, phiền cậu điều tra thêm mấy người cùng học với Nam Hồng, Tần Khải, Ngô Vân”.
“Được”.
Nhược Nạp nói: “Là thế này, mấy ngày rồi chúng tôi đi tìm những nơi Nam Hồng từng đặt chân quan”.
“R thị lớn như vậy, sao hai người tìm được?”
“Nam Hồng là bạn tôi, tôi hiểu cô ấy tương đối rõ, cô ấy từng nói nếu như cô ấy ở trọ thì phải tìm chỗ phồn hoa nhất của nơi đó, như vậy mới an toàn; mà lại phải ở gần tiệm bán hoa, như vậy làm cho cô ấy có loại cảm giác quen thuộc an tâm, vì thế tôi có thể loại bỏ phần lớn khách sạn, mặt khác, lấy điều kiện kinh tế Nam Hồng, cô ấy sẽ không chọn khách sạn giá rẻ nhưng cũng không chọn nơi sang trọng cao cấp quá, lại loại bỏ tiếp một phần nữa, vì thế nơi chúng tôi tìm tới không nhiều”.
Bàng Ngọc Phong không khỏi có vài phần kính trọng với cô gái thoạt nhìn xinh đẹp mà trầm tĩnh này.
Lê Ngạn cười nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tới một khách sạn nhỏ, chúng tôi lấy ảnh Nam Hồng ra hỏi người bán hàng, người bán hàng kia nói, trước một thời gian ngắn cũng có người tới tìm cô ấy, tôi liền hỏi là ai, người bán hàng kia nói, người đàn ông kia tự xưng là cha Nam Hồng”.
“Ông ta đi tìm Nam Hồng?”
“Vâng, tôi cảm thấy rất kỳ quái, từ khi Hồ Lợi Dân rời đi không hề liên lạc với mẹ con Nam Hồng, tại sao lúc này ông ta lại đi tìm Nam Hồng? Hơn nữa làm sao ông ta biết Nam Hồng hiện đang ở R thị?”
“Hồ Lợi Dân không phải là đặc biệt đến tìm Nam Hồng, mà là ông ta vốn ở R thị, nhưng tại sao hắn biết Nam Hồng ở R thị thì không rõ”.
“Ông ta đang ở R thị?”
“Phải, nếu như tôi đoán không sai, tổng giám đốc công ty đa quốc gia đặt tại Trung Quốc kia chính là cha Nam Hồng, cô có biết Nam Hồng có một người cô gọi là Hồ Lệ Quân?”
“Tôi từng nghe Nam Hồng nói có một người cô, nhưng tên gì thì không biết”.
“Xem tôi tìm được gì”. Huyền Mạc ở một bên tra máy tính lên tiếng.
Nhược Nạp nhìn về phía màn hình máy tính, phát hiện Huyền Mạc đã tìm được ảnh hiện tại của Hồ Lợi Dân, quả thật nhìn hai cha con khá giống nhau, có điều ông ta đã già.
“Nam Hồng tới nơi này nguyên nhân không phải vì Tần Khải mà là vì cha cô ấy là Hồ Lợi Dân sao?” Nhược Nap nghi ngờ nói.
“Hẳn là vậy, Nam Hồng rời đi tháng năm, qua điều tra của chúng tôi, Tần Khải tới tháng bảy mới đi tìm Nam Hồng, nhìn dáng dấp hắn có lẽ không biết Nam Hồng tới R thị, nếu như vậy mà nói, Nam Hồng đương nhiên không phải tới đây vì Tần Khải”.
“Đợi chút, làm sao Nam Hồng biết cha cô ấy ở R thị? Tại sao Tần Khải lại đi tìm Nam Hồng? Rốt cuộc chuyện Nam Hồng mất tích có liên quan tới những ai? Tôi hồ đồ mất rồi”. Nhược Nạp nói.
“Không có”. Bàng Ngọc Phong có chút kỳ quái nói.
“Đây là tôi bỏ vào, tôi không dám đem vật này về nhà, nghĩ định đốt chút ít đồ cho Vân Vân”. Mẹ Ngô Vân đứng ở cửa nói.
“Bà phát hiện ở đâu?”
“Khe giữa bàn trang điểm và giường, tôi thấy thiếu đôi khuyên tai trước đây Vân Vân rất thích, liền muốn tìm dưới giường xem sao, ai ngờ phát hiện thứ này, có thể là ở đầu giường rơi xuống”.
Rời nhà Ngô Vân, trên đường đi Lê Ngạn hỏi: “Anh có ý kiến gì không?”
“Cảm giác lớn nhất của tôi là chỗ Tần Khải, tôi cảm giác, cảm thấy hắn tiếp xúc Ngô Vân qua con mắt, nhưng lại không nhận ra là lạ ở chỗ nào”.
“Anh nói không sai, từ đầu tới đuôi tôi cũng nhìn không ra Tần Khải đối với Ngô Vân là thật tâm, tựa hồ là hắn chỉ lợi dụng Ngô Vân, tại sao lúc trước nhìn không ra, nhưng sau hành tung Trương Kiến Quốc lại là Ngô Vân tiết lộ cho Tần Khải”.
“Lúc trước chẳng lẽ vì tiền? Có thể cho Ngô Vân một căn phòng như vậy, chi tiêu hằng ngày có lẽ cũng không hẹp hòi”.
“Nhưng gia cảnh Tần Khải cũng không tệ, hơn nữa lấy hoàn cảnh gia đình hắn mà nói, tôi không tin hắn chỉ là loại tiểu tử lông bông không biết gì?”
“Vậy cậu nói bí mật của Tần Khải sẽ là gì?”
“Tôi nghĩ nếu Tần Khải nói đồ cứu mạng ở trên xe kia, thì chứng tỏ vật đó vô cùng hệ trọng, cho nên vô luận thế nào hắn cũng phải tìm được, mà nếu cả tháng 7 hắn đi tìm Nam Hồng thì thời gian quá mức trùng hợp, rất có thể trong tay Nam Hồng có đồ giống như vậy, đáng tiếc hắn không tìm được Nam Hồng, cho nên người sau lưng thao túng Tần Khải mới có thể phái người khác đi tìm vật này, chuyện này bắt đầu chính là chỗ Tần Truyện Canh, bọn ho cho là Tần Khải làm hư việc nhiều hơn là thành công, cho nên lúc bắt cóc Tần Truyện Canh, Tần Khải chẳng qua chỉ ở bên hiệp trợ, bởi vì có quan hệ với Tần Khải nên Tần Truyện Canh được bảo đảm tính mạng.
Rồi sau đó tới lão tặc, Vương Hỉ Phong cũng là sát thủ kia phái tới, cho đến chuyện Trương Kiến Quốc, bởi vì thân phận cùng địa vị đặc thù, rất khó tìm được cơ hội thích hợp hạ thủ, cho nên Tần Khải xung phong nhận việc rồi đẩy bạn gái mình là Ngô Vân ra, tôi cảm thấy chuyện kia của Ngô Vân không phải là Tần Khải không biết, bất quá là không nói, Ngô Vân phát hiện bí mật Tần Khải, cuối cùng bị giết người diệt khẩu”.
“Vậy chúng ta làm sao mới biết được đồ Tần Khải muốn tìm là gì?”
“Tôi nghĩ là tôi có thể biết”. Lê Ngạn nói.
“Là cái gì?”
“Cái này tôi gọi Nhược Nạp tới anh sẽ biết. Hiện tại tôi suy nghĩ làm thế nào mà bọn họ lại muốn tìm vật đó ở xe kia? Nam Hồng có liên quan gì tới chuyện này?”
“Tại sao cậu nghĩ Nam Hồng có liên quan chuyện này?”
“Trong nhật ký Ngô Vân từng nhắc tới, Nam Hồng làm cho cô ta nhớ lại vị H tiên sinh kia, đây là vì cái gì?” Tại sao sau khi tốt nghiệp một năm Tần Khải lại đi tìm Nam Hồng? Trên người Nam Hồng có đồ vật gì khiến Tần Khải cảm thấy có thể được cứu mạng? Nam Hồng mất tích cùng hết thảy chuyện này có phải có liên hệ gì không?”
“Tôi nghĩ Ngô Vân sở dĩ nói Nam Hồng làm cho cô ta nhớ lại vị H tiên sinh kia, có thể là từng bị Nam Hồng phát hiện, cho nên bị Nam Hồng khinh bỉ”.
“Khinh bỉ cùng tức giận không là một loại tâm tình, ánh mắt Nam Hồng nhìn Ngô Vân không chỉ đơn giản là khinh bỉ, đó là một loại cảm xúc vượt quá tức giận, thậm chí mang theo tâm tình thống hận, đối với chuyện riêng của người khác, tâm tình như vậy có phải là có chút kỳ lạ không?”
“Vậy sao có thể cùng Tần Khải có loại quan hệ hày? Tâm tư thiếu nữ ư, đơn giản chính là chỗ này”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Chúng ta sợ rằng phải tìm bạn học của họ hỏi một chút rồi, ba người này, không, là bốn người, tột cùng đã phát sinh chuyện gì.
Trở về công an thị cục, Lê Ngạn thấy anh em Huyền Mạc mấy ngày không gặp đang ở phòng làm việc đợi mình.
“Lê Ngạn, cậu đoán xem chúng tôi phát hiện người nào?” Huyền Mạc thần thần bí bí hỏi.
“Cha của Nam Hồng”.
“Cậu thật là thần thông, làm sao cậu đoán được?” Huyền Mạc kinh ngạc nói.
“Rất đơn giản, mấy ngày này các cậu đi tìm hành tung Nam Hồng, đương nhiên sẽ tìm kiếm mọi tin tức liên quan tới cô ấy, mà trùng hợp mấy ngày trước tôi có nghe tin tức về cha Nam Hồng, dĩ nhiên là ông ta”.
“Anh nghe được tin tức cha Nam Hồng, tin tức gì?” Nhược Nạp không nhịn được hỏi.
“Trước tiên nói qua phát hiện của hai người đi, Huyền Mạc, phiền cậu điều tra thêm mấy người cùng học với Nam Hồng, Tần Khải, Ngô Vân”.
“Được”.
Nhược Nạp nói: “Là thế này, mấy ngày rồi chúng tôi đi tìm những nơi Nam Hồng từng đặt chân quan”.
“R thị lớn như vậy, sao hai người tìm được?”
“Nam Hồng là bạn tôi, tôi hiểu cô ấy tương đối rõ, cô ấy từng nói nếu như cô ấy ở trọ thì phải tìm chỗ phồn hoa nhất của nơi đó, như vậy mới an toàn; mà lại phải ở gần tiệm bán hoa, như vậy làm cho cô ấy có loại cảm giác quen thuộc an tâm, vì thế tôi có thể loại bỏ phần lớn khách sạn, mặt khác, lấy điều kiện kinh tế Nam Hồng, cô ấy sẽ không chọn khách sạn giá rẻ nhưng cũng không chọn nơi sang trọng cao cấp quá, lại loại bỏ tiếp một phần nữa, vì thế nơi chúng tôi tìm tới không nhiều”.
Bàng Ngọc Phong không khỏi có vài phần kính trọng với cô gái thoạt nhìn xinh đẹp mà trầm tĩnh này.
Lê Ngạn cười nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tới một khách sạn nhỏ, chúng tôi lấy ảnh Nam Hồng ra hỏi người bán hàng, người bán hàng kia nói, trước một thời gian ngắn cũng có người tới tìm cô ấy, tôi liền hỏi là ai, người bán hàng kia nói, người đàn ông kia tự xưng là cha Nam Hồng”.
“Ông ta đi tìm Nam Hồng?”
“Vâng, tôi cảm thấy rất kỳ quái, từ khi Hồ Lợi Dân rời đi không hề liên lạc với mẹ con Nam Hồng, tại sao lúc này ông ta lại đi tìm Nam Hồng? Hơn nữa làm sao ông ta biết Nam Hồng hiện đang ở R thị?”
“Hồ Lợi Dân không phải là đặc biệt đến tìm Nam Hồng, mà là ông ta vốn ở R thị, nhưng tại sao hắn biết Nam Hồng ở R thị thì không rõ”.
“Ông ta đang ở R thị?”
“Phải, nếu như tôi đoán không sai, tổng giám đốc công ty đa quốc gia đặt tại Trung Quốc kia chính là cha Nam Hồng, cô có biết Nam Hồng có một người cô gọi là Hồ Lệ Quân?”
“Tôi từng nghe Nam Hồng nói có một người cô, nhưng tên gì thì không biết”.
“Xem tôi tìm được gì”. Huyền Mạc ở một bên tra máy tính lên tiếng.
Nhược Nạp nhìn về phía màn hình máy tính, phát hiện Huyền Mạc đã tìm được ảnh hiện tại của Hồ Lợi Dân, quả thật nhìn hai cha con khá giống nhau, có điều ông ta đã già.
“Nam Hồng tới nơi này nguyên nhân không phải vì Tần Khải mà là vì cha cô ấy là Hồ Lợi Dân sao?” Nhược Nap nghi ngờ nói.
“Hẳn là vậy, Nam Hồng rời đi tháng năm, qua điều tra của chúng tôi, Tần Khải tới tháng bảy mới đi tìm Nam Hồng, nhìn dáng dấp hắn có lẽ không biết Nam Hồng tới R thị, nếu như vậy mà nói, Nam Hồng đương nhiên không phải tới đây vì Tần Khải”.
“Đợi chút, làm sao Nam Hồng biết cha cô ấy ở R thị? Tại sao Tần Khải lại đi tìm Nam Hồng? Rốt cuộc chuyện Nam Hồng mất tích có liên quan tới những ai? Tôi hồ đồ mất rồi”. Nhược Nạp nói.
/96
|