“Vào đi thôi”.
“Đừng hoảng hốt, qua bên kia xem một chút, cẩn thận đấy”.
Chỉ nghe bước chân hai người kia dần hướng tới bên này, Lê Ngạn đưa tay làm động tác giết, Nhược Nạp hiểu, nếu như hai người kia phát hiện mình thì nhất định phải tiên hạ thủ vi cương, nếu không một khi kinh động những người khác thì họ không thể sống đi ra ngoài.
“Joseph, nhìn này, tôi thấy vệt này giống dấu chân phụ nữ”.
“Hôm nay Tiếu không tới, cậu muốn gái phát điên rồi”.
“Không đúng, dấu chân này còn mới, chẳng lẽ..”.
Lê Ngạn nghe được nửa câu đã lặng lẽ đến sau lưng hai người kia, trong khi Joseph còn đang kinh ngạc thì Lê Ngạn cùng Nhược Nạp đã đồng thời động thủ, Lê Ngạn tung một chưởng tới phần gáy Joseph, Nhược Nạp thì một chiêu đâm trúng cổ họng tên còn lại, người kia còn chưa kịp hừ một tiếng đã ngã trên mặt đất, Joseph vẫn chưa bị chế phục, còn muốn chống cự thì Lê Ngạn đã nhanh chóng bổ sung thêm một quyền, hắn lảo đảo rồi ngã xuống.
“Xem ra, vẫn là phương pháp của anh có hiệu quả”.
“Đó là nhân lúc kẻ địch không phòng bị mới thành”.
“Chúng ta phải nhanh chân, nếu không để cho kẻ khác phát hiện bọn họ thì chúng ta khó mà thoát thân”.
“Được”.
Hai người hướng theo dấu bánh xe.
“Khóa đâu”. Nhược Nạp nhìn dấu bánh xe mất nơi lều hoa.
“Có cài tóc không?”
“Không có, cái này có được không?” Nhược Nạp lấy từ trong túi tiền ra một phi tiêu đặc chế sắc bén, dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng bóng bẩy.
“Kĩ thuật không tệ”.
“Thủ công tinh khiết”.
Lê Ngạn dùng sức cố kéo thẳng vòng tròn phía đuôi, sau đó cắm vào ổ khóa, loay hoay mấy cái đã mở xong.
“May mắn là khóa này kiểu cũ, nếu không chúng ta không có cách nào cả”. Lê Ngạn trả lại phi tiêu cho Nhược Nạp.
“Có lẽ bọn họ cảm thấy nơi này sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
Vào lều hoa, Lê Ngạn lấy đèn pin ra nhìn xung quanh, trước mặt là các giàn hoa, phía trên bày đầy các loại hoa lan.
Vòng qua giàn trồng hoa là một mảnh đất trống, trên đất trống là một tầng đệm.
“Nơi này cần đệm làm gì, mùa này cần giữ ấm sao?”
Lê Ngạn nhích tới gần đệm, tinh tế nhìn, nói: “Xe tới đây là hết dấu?”
“Nơi này có dấu vết bị đè qua”.
“Nhìn mảnh đất này có màu sắc không giống xung quanh”.
Lê Ngạn quỳ trên đất lấy tay vuốt: “Nơi này có đường nối, đưa phi tiêu cho tôi”.
Lê Ngạn đón lấy phi tiêu, từ từ đẩy cái đệm ra, phía dưới liền hiện ra một cửa lớn, dưới chân Lê Ngạn là khóa mật mã bốn phương tám hướng.
“Đây là lối đi của bọn chúng?” Nhược Nạp không khỏi thất kinh.
“Hẳn là thế”.
“Đây là cái gì?” Lê Ngạn thấy ở khe cửa có dính chút phấn vụn trắng, lấy tay quẹt qua đưa vào miệng: “Heroin”
“Làm sao chúng ta mở cửa này được?” Nhược Nạp hỏi.
Lê Ngạn mở hộp mật mã, bên trong đều là chữ cái, hắn suy nghĩ một chút, tìm xung quanh một chút bụi đất khô đặt lên lòng bàn tay rồi thổi thổi lên trên mật mã.
“Phía trên này có bốn chữ cái thường dùng”.
“Bốn? Chúng ta không biết thứ tự xếp hàng”.
“MCHJ”.
“Làm sao anh biết?” Nhược Nạp tò mò.
“Bí truyền hoa kính”.
Mật mã vừa bấm xong, cửa hầm từ từ mở ra, một lối đi sâu thẳm từ từ lộ ra.
Phía ngoài bỗng truyền đến âm thanh huyên náo.
“Không hay rồi, không phải là bọn họ phát hiện hai người kia chứ?” Nhược Nạp nói.
“Chúng ta đi xuống”.
“Anh xác định... đây là một lối đi khác?” Nhược Nạp nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta còn lựa chọn khác sao?” Vẻ mặt Lê Ngạn vẫn như cũ, điều này làm cho Nhược Nạp cảm thấy an tâm.
Thanh âm phía ngoài mỗi lúc một gần, Lê Ngạn kéo Nhược Nạp tới lối đi.
Một màn đen tựa hồ không có điểm cuối, Lê Ngạn lấy đèn pin ra, hai người không khỏi than thầm, lối đi dưới đất rất lớn!
“Tại sao còn có cửa ngã ba?”
“Sợ rằng đây không chỉ là con đường vận chuyển, bọn chúng còn chuẩn bị đường chạy trốn”.
“Chúng ta đi bên kia chứ? Đường đó không có dấu bánh xe, rất sạch sẽ”.
“Đây là dưới mặt đất, độ cao có hạn, nhìn đỉnh hầm đi, có dấu vết mui xe cọ vào, đi bên này đi”.
“Tôi nghe như có động tĩnh bên ngoài, tốc độ của bọn chúng thật là nhanh”.
Đi thêm chút về phía trước, cảnh tượng làm cho hai người kinh hãi, noi này không chỉ là đường vận chuyển mà còn là trung tâm chế ma túy, một mảng lớn bồn hoa anh túc hiện lên dưới ánh đèn pin yếu ớt, thật là một cảnh tượng yêu mị mà mê ly mị hoặc.
“Sợ rằng nó được trộn lẫn trong các loại hoa cỏ mang vào”.
“Nhưng lệ thuộc vào phương thức như vậy thì có thể được bao nhiêu, tại sao có thể hấp dẫn cả phương Nam, thậm chí là cả tập đoàn buôn lâu ma túy nước ngoài”.
Lê Ngạn nhìn những đồ dụng cụ làm thí nghiệm: “Không nghĩ tới Vương Xuyên bản lĩnh nghiên cứu khoa học không dùng ở chính đồ lên, những công cụ này hẳn là chiết xuất dùng đẻ heroin, hiện tại nhìn lại heroin nơi này đi ra ngoài nhất định có chỗ đặc biệt của nó, hoặc là ở trên độ tinh khiết hoặc là ở trên hiệu quả sử dụng”.
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Đi ra ngoài trước, hôm nay thế này, sợ là những đồ này đều bị bọn họ xử lý sạch”.
Nhược Nạp không khỏi tiếc nuối lắc đầu”.
“Qua đây, đi bên này”.
“Phía trước hình như không có đường”.
“Có lúc ánh sáng gạt người, cô sờ tường này đi”.
“Là giả?”
“Tìm được đường nối”.
Bên ngoài tiếng huyên náo mỗi lúc một gần, rốt cuộc Lê Ngạn cũng tìm được cơ quan, cửa vừa mở ra, chỉ thấy phía ngoài là rừng sâu, một đường nhỏ gập ghềnh quanh co phía trước.
“Mau, bọn chúng ở phía trước!” Cách đó không xa có người hô”.
“Mau, bọn chúng đã đuổi tới”.
“Không thuận đường đi sao?”
“Chúng ta không cần vội, bọn chúng đang còn phán đoán xem chúng ta ở đâu, chúng ta có thể tranh thủ thòi gian”.
“Không biết bọn chúng có bao nhiêu người”.
“Không dưới mười ngươi, nhưng một khi đuổi tới, để đảm bảo đạt được mục đích chúng sẽ chia làm nhiều nhóm, nhu vậy có thể giảm bớt áp lực cho chúng ta, nhưng phải nhớ ký, tác chiến nơi rừng rậm bọn chúng thông thạo, chúng ta không thể chủ quan”.
Chạy được một đoạn, Lê Ngạn nhìn xung quanh, hỏi: “Cảm giác thế nào? Có chạy được nữa không?”
“Có thể kiên trì một lúc nữa”.
“Vậy thì chọn chỗ này đi”.
“Là sao?”
“Thừa dịp trước khi thể lực tiêu hao chúng ta giải quyết truy binh phía sau đi, sau đó quay lại, trở lại cửa dọc theo tường rào đi về theo hướng thôn. Nếu không chúng ta cứ chạy thế này, một khi thể lực tiêu hao, các nhóm người khác phát hiện đuổi theo không đúng hướng chạy tới trợ giúp thì chúng ta không thoát khỏi cánh rừng này, bởi vì chúng ta không quen thuộc nơi này”.
Lê Ngạn nói, một mặt lựa chọn địa hình có lợi nhất.
“Đối địch chính diện, cô có mấy phần nắm chắc?”
“Đừng hoảng hốt, qua bên kia xem một chút, cẩn thận đấy”.
Chỉ nghe bước chân hai người kia dần hướng tới bên này, Lê Ngạn đưa tay làm động tác giết, Nhược Nạp hiểu, nếu như hai người kia phát hiện mình thì nhất định phải tiên hạ thủ vi cương, nếu không một khi kinh động những người khác thì họ không thể sống đi ra ngoài.
“Joseph, nhìn này, tôi thấy vệt này giống dấu chân phụ nữ”.
“Hôm nay Tiếu không tới, cậu muốn gái phát điên rồi”.
“Không đúng, dấu chân này còn mới, chẳng lẽ..”.
Lê Ngạn nghe được nửa câu đã lặng lẽ đến sau lưng hai người kia, trong khi Joseph còn đang kinh ngạc thì Lê Ngạn cùng Nhược Nạp đã đồng thời động thủ, Lê Ngạn tung một chưởng tới phần gáy Joseph, Nhược Nạp thì một chiêu đâm trúng cổ họng tên còn lại, người kia còn chưa kịp hừ một tiếng đã ngã trên mặt đất, Joseph vẫn chưa bị chế phục, còn muốn chống cự thì Lê Ngạn đã nhanh chóng bổ sung thêm một quyền, hắn lảo đảo rồi ngã xuống.
“Xem ra, vẫn là phương pháp của anh có hiệu quả”.
“Đó là nhân lúc kẻ địch không phòng bị mới thành”.
“Chúng ta phải nhanh chân, nếu không để cho kẻ khác phát hiện bọn họ thì chúng ta khó mà thoát thân”.
“Được”.
Hai người hướng theo dấu bánh xe.
“Khóa đâu”. Nhược Nạp nhìn dấu bánh xe mất nơi lều hoa.
“Có cài tóc không?”
“Không có, cái này có được không?” Nhược Nạp lấy từ trong túi tiền ra một phi tiêu đặc chế sắc bén, dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng bóng bẩy.
“Kĩ thuật không tệ”.
“Thủ công tinh khiết”.
Lê Ngạn dùng sức cố kéo thẳng vòng tròn phía đuôi, sau đó cắm vào ổ khóa, loay hoay mấy cái đã mở xong.
“May mắn là khóa này kiểu cũ, nếu không chúng ta không có cách nào cả”. Lê Ngạn trả lại phi tiêu cho Nhược Nạp.
“Có lẽ bọn họ cảm thấy nơi này sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
Vào lều hoa, Lê Ngạn lấy đèn pin ra nhìn xung quanh, trước mặt là các giàn hoa, phía trên bày đầy các loại hoa lan.
Vòng qua giàn trồng hoa là một mảnh đất trống, trên đất trống là một tầng đệm.
“Nơi này cần đệm làm gì, mùa này cần giữ ấm sao?”
Lê Ngạn nhích tới gần đệm, tinh tế nhìn, nói: “Xe tới đây là hết dấu?”
“Nơi này có dấu vết bị đè qua”.
“Nhìn mảnh đất này có màu sắc không giống xung quanh”.
Lê Ngạn quỳ trên đất lấy tay vuốt: “Nơi này có đường nối, đưa phi tiêu cho tôi”.
Lê Ngạn đón lấy phi tiêu, từ từ đẩy cái đệm ra, phía dưới liền hiện ra một cửa lớn, dưới chân Lê Ngạn là khóa mật mã bốn phương tám hướng.
“Đây là lối đi của bọn chúng?” Nhược Nạp không khỏi thất kinh.
“Hẳn là thế”.
“Đây là cái gì?” Lê Ngạn thấy ở khe cửa có dính chút phấn vụn trắng, lấy tay quẹt qua đưa vào miệng: “Heroin”
“Làm sao chúng ta mở cửa này được?” Nhược Nạp hỏi.
Lê Ngạn mở hộp mật mã, bên trong đều là chữ cái, hắn suy nghĩ một chút, tìm xung quanh một chút bụi đất khô đặt lên lòng bàn tay rồi thổi thổi lên trên mật mã.
“Phía trên này có bốn chữ cái thường dùng”.
“Bốn? Chúng ta không biết thứ tự xếp hàng”.
“MCHJ”.
“Làm sao anh biết?” Nhược Nạp tò mò.
“Bí truyền hoa kính”.
Mật mã vừa bấm xong, cửa hầm từ từ mở ra, một lối đi sâu thẳm từ từ lộ ra.
Phía ngoài bỗng truyền đến âm thanh huyên náo.
“Không hay rồi, không phải là bọn họ phát hiện hai người kia chứ?” Nhược Nạp nói.
“Chúng ta đi xuống”.
“Anh xác định... đây là một lối đi khác?” Nhược Nạp nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta còn lựa chọn khác sao?” Vẻ mặt Lê Ngạn vẫn như cũ, điều này làm cho Nhược Nạp cảm thấy an tâm.
Thanh âm phía ngoài mỗi lúc một gần, Lê Ngạn kéo Nhược Nạp tới lối đi.
Một màn đen tựa hồ không có điểm cuối, Lê Ngạn lấy đèn pin ra, hai người không khỏi than thầm, lối đi dưới đất rất lớn!
“Tại sao còn có cửa ngã ba?”
“Sợ rằng đây không chỉ là con đường vận chuyển, bọn chúng còn chuẩn bị đường chạy trốn”.
“Chúng ta đi bên kia chứ? Đường đó không có dấu bánh xe, rất sạch sẽ”.
“Đây là dưới mặt đất, độ cao có hạn, nhìn đỉnh hầm đi, có dấu vết mui xe cọ vào, đi bên này đi”.
“Tôi nghe như có động tĩnh bên ngoài, tốc độ của bọn chúng thật là nhanh”.
Đi thêm chút về phía trước, cảnh tượng làm cho hai người kinh hãi, noi này không chỉ là đường vận chuyển mà còn là trung tâm chế ma túy, một mảng lớn bồn hoa anh túc hiện lên dưới ánh đèn pin yếu ớt, thật là một cảnh tượng yêu mị mà mê ly mị hoặc.
“Sợ rằng nó được trộn lẫn trong các loại hoa cỏ mang vào”.
“Nhưng lệ thuộc vào phương thức như vậy thì có thể được bao nhiêu, tại sao có thể hấp dẫn cả phương Nam, thậm chí là cả tập đoàn buôn lâu ma túy nước ngoài”.
Lê Ngạn nhìn những đồ dụng cụ làm thí nghiệm: “Không nghĩ tới Vương Xuyên bản lĩnh nghiên cứu khoa học không dùng ở chính đồ lên, những công cụ này hẳn là chiết xuất dùng đẻ heroin, hiện tại nhìn lại heroin nơi này đi ra ngoài nhất định có chỗ đặc biệt của nó, hoặc là ở trên độ tinh khiết hoặc là ở trên hiệu quả sử dụng”.
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Đi ra ngoài trước, hôm nay thế này, sợ là những đồ này đều bị bọn họ xử lý sạch”.
Nhược Nạp không khỏi tiếc nuối lắc đầu”.
“Qua đây, đi bên này”.
“Phía trước hình như không có đường”.
“Có lúc ánh sáng gạt người, cô sờ tường này đi”.
“Là giả?”
“Tìm được đường nối”.
Bên ngoài tiếng huyên náo mỗi lúc một gần, rốt cuộc Lê Ngạn cũng tìm được cơ quan, cửa vừa mở ra, chỉ thấy phía ngoài là rừng sâu, một đường nhỏ gập ghềnh quanh co phía trước.
“Mau, bọn chúng ở phía trước!” Cách đó không xa có người hô”.
“Mau, bọn chúng đã đuổi tới”.
“Không thuận đường đi sao?”
“Chúng ta không cần vội, bọn chúng đang còn phán đoán xem chúng ta ở đâu, chúng ta có thể tranh thủ thòi gian”.
“Không biết bọn chúng có bao nhiêu người”.
“Không dưới mười ngươi, nhưng một khi đuổi tới, để đảm bảo đạt được mục đích chúng sẽ chia làm nhiều nhóm, nhu vậy có thể giảm bớt áp lực cho chúng ta, nhưng phải nhớ ký, tác chiến nơi rừng rậm bọn chúng thông thạo, chúng ta không thể chủ quan”.
Chạy được một đoạn, Lê Ngạn nhìn xung quanh, hỏi: “Cảm giác thế nào? Có chạy được nữa không?”
“Có thể kiên trì một lúc nữa”.
“Vậy thì chọn chỗ này đi”.
“Là sao?”
“Thừa dịp trước khi thể lực tiêu hao chúng ta giải quyết truy binh phía sau đi, sau đó quay lại, trở lại cửa dọc theo tường rào đi về theo hướng thôn. Nếu không chúng ta cứ chạy thế này, một khi thể lực tiêu hao, các nhóm người khác phát hiện đuổi theo không đúng hướng chạy tới trợ giúp thì chúng ta không thoát khỏi cánh rừng này, bởi vì chúng ta không quen thuộc nơi này”.
Lê Ngạn nói, một mặt lựa chọn địa hình có lợi nhất.
“Đối địch chính diện, cô có mấy phần nắm chắc?”
/96
|