Dung mạo của Kha Nhi vốn dĩ đã xinh đẹp tuyệt trần, giờ lại vừa tắm xong, một thân mềm mại khoan khoái, giống như đóa sen mới nở, không những thanh lệ mà còn tản mát ra một vẻ mị hoặc rung động lòng người.
“Kha sư muội, tại hạ không phải cố ý nhìn lén đâu. Chẳng qua trùng hợp đi qua đây nghe được động tĩnh, tưởng là có địch nhân qua lại cho nên mới…” Thạch mục lúng túng giải thích.
“Mấy ngày nay ta vẫn ẩn thân trong cứ điểm, đã một thời gian dài rồi chưa tắm rửa, cho nên mới thừa dịp sắc trời chưa tỏ tới chỗ này tắm qua một cái.” Mặt Kha Nhi đỏ lên, ngượng ngùng nói.
Dứt lời, nàng vung tay lên, dây leo màu đen nhanh chóng chui xuống lòng đất.
Thạch mục liếc cái dây leo màu đen kia lên, mắt lóe lên tức thì như vừa nghĩ tới cái gì.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời đều không nói gì, bầu không khí lập tức có phần lúng túng.
“Khụ! Sắp bình minh rồi, cứ mau chóng trở về thì hơn.” Thạch Mục ho khan một cái rồi thu đao vào vỏ, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc ấy.
Sắc mặt Kha Nhi càng đỏ, không phản đối mà chỉ sửa lại tóc mình một chút rồi theo chân Thạch Mục đi về phía cứ điểm.
Sáng sớm trong rừng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xiên qua những tán cây, rơi xuống trên người một nam một nữ đi phía trước.
Nam tử thân hình cao lớn khôi ngô, hai tay áo lung lay trước gió, nữ tử thân hình linh lung, nhỏ nhắn, bộ dạng e ấp như chim non nép vào người.
“Thạch sư huynh ở bên ngoài vào lúc này, vậy là tối hôm qua lại đi ra tu luyện sao?” Cặp mắt đẹp của Kha Nhi lóe lên, đột nhiên bước nhanh vài bước, sánh vai với Thạch Mục rồi mở miệng hỏi.
“Đúng vậy!” Thạch Mục gật đầu.
“Thạch sư huynh đúng là chăm chỉ, khó trách thực lực lại bất phàm như vậy, đồng thời còn có thể kiêm tu thuật pháp, tiểu muội còn kém xa lắm. Theo ta được biết trong số các đệ tử trẻ tuổi của Diệu Âm Tông cũng có rất ít người có thể đánh đồng với Thạch sư huynh đấy!” Kha Nhi ánh mắt ôn nhu, khẽ nói.
“Kha sư muội quá khen, thuật pháp hệ Mộc của ngươi cũng cực kì cao minh, dây leo vừa rồi kia hẳn cũng không phải thứ tầm thường nhỉ?” Thạch Mục tùy ý hỏi thăm.
“Cái kia chỉ là thuật pháp hệ Mộc bình thường mà thôi, nào có thể so sánh với Thạch sư huynh chứ. Đúng rồi, phù lục muội cũng không còn bao nhiêu nữa, còn phải nhhờ Thạch sư huynh luyện chế mấy tấm Hỏa Cầu Phù, không biết Thạch sư huynh có rảnh không?” Kha Nhi chuyển hướng đề tài.
“Chỉ cần sư muội cung cấp tài liệu thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.” Thạch Mục lập tức đáp ứng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí dần dà cũng hòa hợp hơn không ít, rất nhanh đã đến vách núi gần đại thụ chỗ cứ điểm.
Đúng lúc ấy, rừng cây phía trước nghe “rào rào” một cái, một nam tử đi ra.
Thiếu nữ cả kinh, khi nhận ra người đến là Bạch Ngọc Tu mới thở dài một hơi.
Thạch Mục lại khẽ cau mày.
“Các ngươi…”
Bạch Ngọc Tu đánh giá hai người một cái, sắc mặt lập tức xanh mét, hung dữ nhìn về phía Thạch Mục.
Thạch Mục nhìn Kha Nhi bên cạnh một cái, lại nhìn xuống mình, trong lòng cũng giật mình tức thì.
Lúc này Kha Nhi còn nguyên một đầu tóc chưa khô, rõ ràng có thể nhìn ra dấu vết vừa tắm rửa, mà chính hắn do ngồi bên ngoài một đêm mà trên người cũng vương đầy sướng sớm, trông cũng có vẻ như vừa mới tắm xong.
Dưới tình huống này hai người họ càng nhìn càng dễ khiến người khác hiểu lầm.
Kha Nhi đến lúc này hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này. Có điều nghĩ lại lúc trước bị Thạch Mục nhìn thấy thân thể mình đang tắm, khuôn mặt không khỏi lại nóng lên.
Bạch Ngọc Tu nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của Kha Nhi như vậy thì trong lòng lại càng thêm ghen ghét dữ dội.
“Bạch sư huynh có chuyện gì không?
Nếu như không có chuyện gì thì tại hạ xin phép cáo từ!” Thạch Mục lạnh nhạt nói, cất bước đi về phía đại thụ.
Hắn biết rõ, lúc này có giải thích cái gì cũng vô dụng hết, cơ bản hắn cũng không có ý định đi giải thích điều gì.
Kha Nhi sau đó cũng khẽ khom người với Bạch Ngọc Tu một cái, lách qua bên cạnh, nhẹ nhàng bước theo sau Thạch Mục.
Bạch Ngọc Tu nhìn theo bóng lưng hai người đi về phía cây đại thụ, trong mắt hiện lên vẻ ác độc.
Thạch Mục trở lại chỗ ở trong mỏ quặng, ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ do dự.
Bạch Ngọc Tu trước giờ vẫn có địch ý với mình, mấy tháng này thường xuyên gây chuyện ngáng chân hắn, chẳng qua vì cố kỵ thân phận Phù Sư của hắn mới không làm gì quá mức.
Chẳng qua hôm nay lại xảy ra chuyện này, hai người chỉ sợ đã xem như trở mặt hoàn toàn, về sau lại càng phải đề phòng Bạch Ngọc Tu này hơn nữa mới được.
Có điều hắn trước mặt những người khác ở cứ điểm này vẫn theo thói quen mà che giấu hơn nửa thực lực, hơn nữa các loại phù lục trên người rồi đòn sát thủ vẫn còn rất nhiều, hắn tin là kể cả Bạch Ngọc Tu có âm mưu gì thì vẫn có đủ tự tin tự bảo vệ mình được.
Đương nhiên, nếu người này định dùng thủ đoạn ác độc gì nhằm vào mình thì hắn tự nhiên cũng sẽ không nương tay đâu.
Khoảng thời gian sau đó, Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống, tay lục trong ngực áo một hồi, lấy ra một mảnh xương màu đen, chính là mảnh xương ghi chép công pháp Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết.
Trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối. Đến nay hắn không có cách nào tu luyện món Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết này.
Sau khi Thiên Tượng Công tiến giai đến tầng thứ tư thì Thạch mục đã từng đổi được một lọ Ma Sát Khí cùng một ít máu tươi của Viên Hầu từ chỗ liên minh Nhân tộc. Hắn cũng đã từng thử tu luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết. Nhưng đáng tiếc, chân khí trong cơ thể vẫn quá yếu nhược, không tài nào chịu đựng nổi sự xâm nhập của Ma Sát Khí.
Có lẽ phải tu luyện Thiên Tượng Công đến tầng thứ năm thì mới có thể tiếp tục luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết.
Thạch Mục thở dài, cẩn thận cất mảnh xương đi rồi lại nhắm mắt vận chuyển Thiên Tượng Công.
Theo quy định, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ thì sẽ được nghỉ ngơi mấy ngày.
Thoáng cái đã qua hai ngày.
Ban ngày Thạch Mục ở trong quặng mỏ tu luyện Thiên Tượng Công, buổi tối lại ra ngoài dùng Thôn Nguyệt Thức hấp thụ ánh trăng. Bạch Ngọc Tu cũng không hề tìm hắn kiếm chuyện.
Đến ngày sáng sớm thứ ba, khi Thạch Mục kết thúc Thôn Nguyệt Thức trở về đến quặng mỏ thì lập tức đổi sắc mặt.
Chỉ thấy mười mấy người trong cứ điểm này toàn bộ đều ngồi bên bàn đá, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Thạch sư đệ đã trở về rồi, chỉ đợi mỗi ngươi thôi đấy, đến đây ngồi đi.” Gã đạo sĩ trẻ lần trước nhờ Thạch Mục chế tạo Kim Giáp Phù đứng lên cất tiếng chào Thạch Mục.
“Sao lại tụ họp ở đây hết vậy, có chuyện gì xảy ra à.” Thạch Mục chậm rãi hỏi.
Lúc này, Kha Nhi đang ngồi trong đám người thấy Thạch Mục thì khẽ cười với gã, sau đó chỉ vào một ghế đá trống bên cạnh.
Thạch Mục khẽ cân nhắc trong đầu rồi cũng đến bên cạnh ngồi xuống.
Sâu trong ánh mắt Bạch Ngọc Tu lóe lên hàn khí, gân xanh trên cổ nổi lên nhàn nhạt.
“Nếu như mọi người đã tập hợp đông đủ rồi thì ta cũng bắt đầu thôi, trước tiên hãy xem cái này đã.” Hắn hít sâu vào một hơi, không để ý đến Thạch Mục và Kha Nhi nữa, lật tay lấy ra một cái mâm tròn màu trắng, ánh sáng lóe lên, ngưng tụ ra một màn sáng trắng giữa không trung, bên trên hiện ra dòng chữ nhiệm vụ màu đỏ.
Sắc mặt Thạch Mục chuyển biến.
Liên minh công bố nhiệm vụ đều sử dụng màu sắc để phân chia, nhiệm vụ bình thường là màu trắng, màu đen là những nhiệm vụ đặc thù, còn màu đỏ chính là dành cho những nhiệm vụ đặc biệt quan trọng.
Những người khác chứng kiến dòng chữ màu đỏ thì cũng kinh hãi.
“Nhiệm vụ này mới nhận được từ liên minh sáng nay, chúng ta cần đánh lén một căn cứ lương thảo của Man tộc cách dãy núi này khoảng năm mươi dặm, phải thiêu hủy hết chỗ lương thảo đó.” Bạch Ngọc Tu lướt mắt một vòng rồi giải thích về nhiệm vụ.
“Cứ điểm lượng thảo gần dãy núi… Chẳng lẽ Ưng Sầu Giản ở bên cạnh chính là cứ điểm của Man tộc.” Một đệ tử Phong Hỏa Môn hoảng sợ thốt lên.
“Không sai, chính là chỗ đó.” Bạch Ngọc Tu lạnh nhạt gật đầu.
“Việc này sao có thể hoàn thành chứ? Cứ điểm Ưng Sầu Giản ta đã từng đi dò xét qua, địa hình nơi này hiểm ác, có mấy trăm Man nhân canh giữ, còn có một lượng lớn dũng sĩ đồ đằng, làm sao mười mấy người chúng ta có thể đối phó nổi.” Đệ tử Phong Hỏa Môn vội vàng thắc mắc.
“Liên minh truyền đến huyết tự nhiệm vụ*, cho dù nguy hiểm hơn nữa thì cũng phải thi hành.” Bạch Ngọc Tu liếc ngang qua người nọ thản nhiên lên tiếng.
*Nghĩa như mặt chữ, nhiệm vụ viết bằng chữ đỏ như máu, có tầm quan trọng đặc biệt
Những người ở đây nghe vậy đều trầm mặc, trong lòng tính toán nhưng cũng không hề nói thêm điều gì.
Liên minh trừng phạt rất nặng những đệ tử kháng lệnh, nhẹ thì phong ấn tu vi, sung quân tới các nơi làm khổ sai, nặng thì trực tiếp hủy đi công lực, cách chức làm tạp dịch, suốt đời không được rời khỏi sơn môn.
“Nhiệm vụ này tuy khó khăn nhưng điểm công huân ban thưởng cũng vô cùng nhiều, những tám trăm điểm lận, tất nhiên sẽ dựa vào mức độ làm việc của mỗi người mà phân phối điểm rồi.” Bạch Ngọc Tu đảo mắt qua mỗi người rồi từ từ nói ra.
Mọi người nghe được như thế sắc mặt đều tốt hơn chút ít.
“Nếu như tất cả mọi người không dị nghị gì nữa thì chúng ta bàn bạc kế hoạch thực hiện a.” Bạch Ngọc Tu thấy thế liền lấy trong áo ra một cuộn giấy, bên trong vẽ lại bản đồ địa hình của một cái sơn cốc.
“Trước kia ta từng đến Ưng Sầu Giản, chỗ đó ban đầu do một đám sơn tặc cường đạo đóng trại, vị trí cũng bí ẩn. Sau khi Man tộc xâm lấn thì đám thổ phỉ kia bỏ trại đào tẩu, Man tộc bèn lợi dụng nơi này xây dựng thành một cứ điểm dự trữ lương thực. Đối với địa hình chỗ đó ta cũng nhớ sơ sơ, đã vẻ lại một bản đồ cho mọi người tham khảo.” Hắn đặt cuộn giấy lên bàn, trải ra rồi mở miệng.
Thạch Mục đưa mắt nhìn sang, Bạch Ngọc Tu vẽ lại bản đồ Ưng Sầu Giản cũng khá chi tiết, những sơn cốc trên địa hình đều được đánh dấu rõ ràng.
Một sơn cốc hình cái hồ lô được phác thảo ra đơn giản, giống một cái trại, có thể nhìn thấy được trại này được chia làm hai tầng trong ngoài.
Hắn nhìn thoáng qua đệ tử Phong Hỏa Môn đã từng đi qua Ưng Sầu Giản, thấy vẻ mặt của hắn không có gì khác lạ mới hơi an lòng.
Xem ra tấm bản đồ này không có vấn đề gì.
“Như Trịnh sư đệ đã nói, số lượng quân Man đóng giữ tại Ưng Sầu Giản rất nhiều, thực lực mạnh mẽ, chỉ có mười mấy người chúng ta mà muốn trực diện đối đầu thì không thể được.” Bạch Ngọc Tu nghiêm túc phân tích.
“Bạch sư huynh hẳn là đã có diệu kế gì rồi?” Kha Nhi nghe vậy mỉm cười cất giọng thanh thúy hỏi.
“Ha ha, diệu kế thì không dám nói. Ta cùng một vài sư đệ đã thương lượng qua, quyết định chia làm hai đường hành động. Trong đó một đội ngũ giả bộ tấn công thẳng vào trại địch, thu hút sự chú ý của Man nhân, kéo chúng ra bên ngoài. Một đội khác thì lợi dụng thời cơ hành động, lẻn vào Ưng Sầu Giản phóng hỏa đốt cháy lương thực của Man tộc.” Bạch Ngọc Tu mỉm cười với Kha Nhi, thong thả kiến nghị.
Lời nói của Bạch Ngọc Tu vừa xuất ra, mọi người bên cạnh bàn đá đều ngẫm nghĩ.
Có không ít người nhăn mày lại, lại có người thì đăm chiêu suy nghĩ.
Kế sách này tuy không tính là diệu kế, nhưng cũng hợp lý, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cơ hội thành công không nhỏ.
Suy tính một lúc sau cũng không có ai đưa ra ý kiến gì phản đối.
“Nếu như mọi người không có ý kiến thì chúng ta cùng thảo luận một chút phương án làm việc như thế nào.” Bạch Ngọc Tu thấy vậy trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười hiếm có.
“Kha sư muội, tại hạ không phải cố ý nhìn lén đâu. Chẳng qua trùng hợp đi qua đây nghe được động tĩnh, tưởng là có địch nhân qua lại cho nên mới…” Thạch mục lúng túng giải thích.
“Mấy ngày nay ta vẫn ẩn thân trong cứ điểm, đã một thời gian dài rồi chưa tắm rửa, cho nên mới thừa dịp sắc trời chưa tỏ tới chỗ này tắm qua một cái.” Mặt Kha Nhi đỏ lên, ngượng ngùng nói.
Dứt lời, nàng vung tay lên, dây leo màu đen nhanh chóng chui xuống lòng đất.
Thạch mục liếc cái dây leo màu đen kia lên, mắt lóe lên tức thì như vừa nghĩ tới cái gì.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời đều không nói gì, bầu không khí lập tức có phần lúng túng.
“Khụ! Sắp bình minh rồi, cứ mau chóng trở về thì hơn.” Thạch Mục ho khan một cái rồi thu đao vào vỏ, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc ấy.
Sắc mặt Kha Nhi càng đỏ, không phản đối mà chỉ sửa lại tóc mình một chút rồi theo chân Thạch Mục đi về phía cứ điểm.
Sáng sớm trong rừng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xiên qua những tán cây, rơi xuống trên người một nam một nữ đi phía trước.
Nam tử thân hình cao lớn khôi ngô, hai tay áo lung lay trước gió, nữ tử thân hình linh lung, nhỏ nhắn, bộ dạng e ấp như chim non nép vào người.
“Thạch sư huynh ở bên ngoài vào lúc này, vậy là tối hôm qua lại đi ra tu luyện sao?” Cặp mắt đẹp của Kha Nhi lóe lên, đột nhiên bước nhanh vài bước, sánh vai với Thạch Mục rồi mở miệng hỏi.
“Đúng vậy!” Thạch Mục gật đầu.
“Thạch sư huynh đúng là chăm chỉ, khó trách thực lực lại bất phàm như vậy, đồng thời còn có thể kiêm tu thuật pháp, tiểu muội còn kém xa lắm. Theo ta được biết trong số các đệ tử trẻ tuổi của Diệu Âm Tông cũng có rất ít người có thể đánh đồng với Thạch sư huynh đấy!” Kha Nhi ánh mắt ôn nhu, khẽ nói.
“Kha sư muội quá khen, thuật pháp hệ Mộc của ngươi cũng cực kì cao minh, dây leo vừa rồi kia hẳn cũng không phải thứ tầm thường nhỉ?” Thạch Mục tùy ý hỏi thăm.
“Cái kia chỉ là thuật pháp hệ Mộc bình thường mà thôi, nào có thể so sánh với Thạch sư huynh chứ. Đúng rồi, phù lục muội cũng không còn bao nhiêu nữa, còn phải nhhờ Thạch sư huynh luyện chế mấy tấm Hỏa Cầu Phù, không biết Thạch sư huynh có rảnh không?” Kha Nhi chuyển hướng đề tài.
“Chỉ cần sư muội cung cấp tài liệu thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.” Thạch Mục lập tức đáp ứng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí dần dà cũng hòa hợp hơn không ít, rất nhanh đã đến vách núi gần đại thụ chỗ cứ điểm.
Đúng lúc ấy, rừng cây phía trước nghe “rào rào” một cái, một nam tử đi ra.
Thiếu nữ cả kinh, khi nhận ra người đến là Bạch Ngọc Tu mới thở dài một hơi.
Thạch Mục lại khẽ cau mày.
“Các ngươi…”
Bạch Ngọc Tu đánh giá hai người một cái, sắc mặt lập tức xanh mét, hung dữ nhìn về phía Thạch Mục.
Thạch Mục nhìn Kha Nhi bên cạnh một cái, lại nhìn xuống mình, trong lòng cũng giật mình tức thì.
Lúc này Kha Nhi còn nguyên một đầu tóc chưa khô, rõ ràng có thể nhìn ra dấu vết vừa tắm rửa, mà chính hắn do ngồi bên ngoài một đêm mà trên người cũng vương đầy sướng sớm, trông cũng có vẻ như vừa mới tắm xong.
Dưới tình huống này hai người họ càng nhìn càng dễ khiến người khác hiểu lầm.
Kha Nhi đến lúc này hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này. Có điều nghĩ lại lúc trước bị Thạch Mục nhìn thấy thân thể mình đang tắm, khuôn mặt không khỏi lại nóng lên.
Bạch Ngọc Tu nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của Kha Nhi như vậy thì trong lòng lại càng thêm ghen ghét dữ dội.
“Bạch sư huynh có chuyện gì không?
Nếu như không có chuyện gì thì tại hạ xin phép cáo từ!” Thạch Mục lạnh nhạt nói, cất bước đi về phía đại thụ.
Hắn biết rõ, lúc này có giải thích cái gì cũng vô dụng hết, cơ bản hắn cũng không có ý định đi giải thích điều gì.
Kha Nhi sau đó cũng khẽ khom người với Bạch Ngọc Tu một cái, lách qua bên cạnh, nhẹ nhàng bước theo sau Thạch Mục.
Bạch Ngọc Tu nhìn theo bóng lưng hai người đi về phía cây đại thụ, trong mắt hiện lên vẻ ác độc.
Thạch Mục trở lại chỗ ở trong mỏ quặng, ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ do dự.
Bạch Ngọc Tu trước giờ vẫn có địch ý với mình, mấy tháng này thường xuyên gây chuyện ngáng chân hắn, chẳng qua vì cố kỵ thân phận Phù Sư của hắn mới không làm gì quá mức.
Chẳng qua hôm nay lại xảy ra chuyện này, hai người chỉ sợ đã xem như trở mặt hoàn toàn, về sau lại càng phải đề phòng Bạch Ngọc Tu này hơn nữa mới được.
Có điều hắn trước mặt những người khác ở cứ điểm này vẫn theo thói quen mà che giấu hơn nửa thực lực, hơn nữa các loại phù lục trên người rồi đòn sát thủ vẫn còn rất nhiều, hắn tin là kể cả Bạch Ngọc Tu có âm mưu gì thì vẫn có đủ tự tin tự bảo vệ mình được.
Đương nhiên, nếu người này định dùng thủ đoạn ác độc gì nhằm vào mình thì hắn tự nhiên cũng sẽ không nương tay đâu.
Khoảng thời gian sau đó, Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống, tay lục trong ngực áo một hồi, lấy ra một mảnh xương màu đen, chính là mảnh xương ghi chép công pháp Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết.
Trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối. Đến nay hắn không có cách nào tu luyện món Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết này.
Sau khi Thiên Tượng Công tiến giai đến tầng thứ tư thì Thạch mục đã từng đổi được một lọ Ma Sát Khí cùng một ít máu tươi của Viên Hầu từ chỗ liên minh Nhân tộc. Hắn cũng đã từng thử tu luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết. Nhưng đáng tiếc, chân khí trong cơ thể vẫn quá yếu nhược, không tài nào chịu đựng nổi sự xâm nhập của Ma Sát Khí.
Có lẽ phải tu luyện Thiên Tượng Công đến tầng thứ năm thì mới có thể tiếp tục luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết.
Thạch Mục thở dài, cẩn thận cất mảnh xương đi rồi lại nhắm mắt vận chuyển Thiên Tượng Công.
Theo quy định, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ thì sẽ được nghỉ ngơi mấy ngày.
Thoáng cái đã qua hai ngày.
Ban ngày Thạch Mục ở trong quặng mỏ tu luyện Thiên Tượng Công, buổi tối lại ra ngoài dùng Thôn Nguyệt Thức hấp thụ ánh trăng. Bạch Ngọc Tu cũng không hề tìm hắn kiếm chuyện.
Đến ngày sáng sớm thứ ba, khi Thạch Mục kết thúc Thôn Nguyệt Thức trở về đến quặng mỏ thì lập tức đổi sắc mặt.
Chỉ thấy mười mấy người trong cứ điểm này toàn bộ đều ngồi bên bàn đá, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Thạch sư đệ đã trở về rồi, chỉ đợi mỗi ngươi thôi đấy, đến đây ngồi đi.” Gã đạo sĩ trẻ lần trước nhờ Thạch Mục chế tạo Kim Giáp Phù đứng lên cất tiếng chào Thạch Mục.
“Sao lại tụ họp ở đây hết vậy, có chuyện gì xảy ra à.” Thạch Mục chậm rãi hỏi.
Lúc này, Kha Nhi đang ngồi trong đám người thấy Thạch Mục thì khẽ cười với gã, sau đó chỉ vào một ghế đá trống bên cạnh.
Thạch Mục khẽ cân nhắc trong đầu rồi cũng đến bên cạnh ngồi xuống.
Sâu trong ánh mắt Bạch Ngọc Tu lóe lên hàn khí, gân xanh trên cổ nổi lên nhàn nhạt.
“Nếu như mọi người đã tập hợp đông đủ rồi thì ta cũng bắt đầu thôi, trước tiên hãy xem cái này đã.” Hắn hít sâu vào một hơi, không để ý đến Thạch Mục và Kha Nhi nữa, lật tay lấy ra một cái mâm tròn màu trắng, ánh sáng lóe lên, ngưng tụ ra một màn sáng trắng giữa không trung, bên trên hiện ra dòng chữ nhiệm vụ màu đỏ.
Sắc mặt Thạch Mục chuyển biến.
Liên minh công bố nhiệm vụ đều sử dụng màu sắc để phân chia, nhiệm vụ bình thường là màu trắng, màu đen là những nhiệm vụ đặc thù, còn màu đỏ chính là dành cho những nhiệm vụ đặc biệt quan trọng.
Những người khác chứng kiến dòng chữ màu đỏ thì cũng kinh hãi.
“Nhiệm vụ này mới nhận được từ liên minh sáng nay, chúng ta cần đánh lén một căn cứ lương thảo của Man tộc cách dãy núi này khoảng năm mươi dặm, phải thiêu hủy hết chỗ lương thảo đó.” Bạch Ngọc Tu lướt mắt một vòng rồi giải thích về nhiệm vụ.
“Cứ điểm lượng thảo gần dãy núi… Chẳng lẽ Ưng Sầu Giản ở bên cạnh chính là cứ điểm của Man tộc.” Một đệ tử Phong Hỏa Môn hoảng sợ thốt lên.
“Không sai, chính là chỗ đó.” Bạch Ngọc Tu lạnh nhạt gật đầu.
“Việc này sao có thể hoàn thành chứ? Cứ điểm Ưng Sầu Giản ta đã từng đi dò xét qua, địa hình nơi này hiểm ác, có mấy trăm Man nhân canh giữ, còn có một lượng lớn dũng sĩ đồ đằng, làm sao mười mấy người chúng ta có thể đối phó nổi.” Đệ tử Phong Hỏa Môn vội vàng thắc mắc.
“Liên minh truyền đến huyết tự nhiệm vụ*, cho dù nguy hiểm hơn nữa thì cũng phải thi hành.” Bạch Ngọc Tu liếc ngang qua người nọ thản nhiên lên tiếng.
*Nghĩa như mặt chữ, nhiệm vụ viết bằng chữ đỏ như máu, có tầm quan trọng đặc biệt
Những người ở đây nghe vậy đều trầm mặc, trong lòng tính toán nhưng cũng không hề nói thêm điều gì.
Liên minh trừng phạt rất nặng những đệ tử kháng lệnh, nhẹ thì phong ấn tu vi, sung quân tới các nơi làm khổ sai, nặng thì trực tiếp hủy đi công lực, cách chức làm tạp dịch, suốt đời không được rời khỏi sơn môn.
“Nhiệm vụ này tuy khó khăn nhưng điểm công huân ban thưởng cũng vô cùng nhiều, những tám trăm điểm lận, tất nhiên sẽ dựa vào mức độ làm việc của mỗi người mà phân phối điểm rồi.” Bạch Ngọc Tu đảo mắt qua mỗi người rồi từ từ nói ra.
Mọi người nghe được như thế sắc mặt đều tốt hơn chút ít.
“Nếu như tất cả mọi người không dị nghị gì nữa thì chúng ta bàn bạc kế hoạch thực hiện a.” Bạch Ngọc Tu thấy thế liền lấy trong áo ra một cuộn giấy, bên trong vẽ lại bản đồ địa hình của một cái sơn cốc.
“Trước kia ta từng đến Ưng Sầu Giản, chỗ đó ban đầu do một đám sơn tặc cường đạo đóng trại, vị trí cũng bí ẩn. Sau khi Man tộc xâm lấn thì đám thổ phỉ kia bỏ trại đào tẩu, Man tộc bèn lợi dụng nơi này xây dựng thành một cứ điểm dự trữ lương thực. Đối với địa hình chỗ đó ta cũng nhớ sơ sơ, đã vẻ lại một bản đồ cho mọi người tham khảo.” Hắn đặt cuộn giấy lên bàn, trải ra rồi mở miệng.
Thạch Mục đưa mắt nhìn sang, Bạch Ngọc Tu vẽ lại bản đồ Ưng Sầu Giản cũng khá chi tiết, những sơn cốc trên địa hình đều được đánh dấu rõ ràng.
Một sơn cốc hình cái hồ lô được phác thảo ra đơn giản, giống một cái trại, có thể nhìn thấy được trại này được chia làm hai tầng trong ngoài.
Hắn nhìn thoáng qua đệ tử Phong Hỏa Môn đã từng đi qua Ưng Sầu Giản, thấy vẻ mặt của hắn không có gì khác lạ mới hơi an lòng.
Xem ra tấm bản đồ này không có vấn đề gì.
“Như Trịnh sư đệ đã nói, số lượng quân Man đóng giữ tại Ưng Sầu Giản rất nhiều, thực lực mạnh mẽ, chỉ có mười mấy người chúng ta mà muốn trực diện đối đầu thì không thể được.” Bạch Ngọc Tu nghiêm túc phân tích.
“Bạch sư huynh hẳn là đã có diệu kế gì rồi?” Kha Nhi nghe vậy mỉm cười cất giọng thanh thúy hỏi.
“Ha ha, diệu kế thì không dám nói. Ta cùng một vài sư đệ đã thương lượng qua, quyết định chia làm hai đường hành động. Trong đó một đội ngũ giả bộ tấn công thẳng vào trại địch, thu hút sự chú ý của Man nhân, kéo chúng ra bên ngoài. Một đội khác thì lợi dụng thời cơ hành động, lẻn vào Ưng Sầu Giản phóng hỏa đốt cháy lương thực của Man tộc.” Bạch Ngọc Tu mỉm cười với Kha Nhi, thong thả kiến nghị.
Lời nói của Bạch Ngọc Tu vừa xuất ra, mọi người bên cạnh bàn đá đều ngẫm nghĩ.
Có không ít người nhăn mày lại, lại có người thì đăm chiêu suy nghĩ.
Kế sách này tuy không tính là diệu kế, nhưng cũng hợp lý, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cơ hội thành công không nhỏ.
Suy tính một lúc sau cũng không có ai đưa ra ý kiến gì phản đối.
“Nếu như mọi người không có ý kiến thì chúng ta cùng thảo luận một chút phương án làm việc như thế nào.” Bạch Ngọc Tu thấy vậy trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười hiếm có.
/951
|