Tất Lực Cách vừa nói ra đã khiến tám gã Tế Ti có mặt nhao nhao phản đối.
“Đại Tế Ti đại nhân, tuyệt đối không thể!”
“Dũng Sĩ Chi Môn không chỉ là cấm địa của tộc ta mà còn là nơi yên nghỉ của lịch đại tiền bối. Bất kể thế nào cũng không thể cho phép Nhân tộc và Hải tộc tiến vào vấy bẩn anh linh bọn họ!”
Trong lúc nhất thời, vô luận Tế Ti của thế lực Hung Man hay Bình Man đều tỏ vẻ kích động.
“Ha ha, tất nhiên không thể để bọn chúng tham gia miễn phí được. Nói chung chúng biết, cứ mười vạn cân Tinh thiết hoặc hai mươi vạn thạch lương thực mới có thể đổi lấy một danh ngạch tham gia, tối đa hai danh ngạch.” Đại Tế Ti mấp máy bờ môi khô khốc, ngữ khí bình tĩnh.
Giọng nói tuy rằng không lớn nhưng tràn đầy uy nghiêm khiến tám vị Tế Ti lập tức trở nên nghiêm nghị không ai lên tiếng phản đối gì nữa. Thêm một người là hơn một phần lực lượng. Hai tộc đều vì chủ động kết minh mà đến vì vậy tự nhiên không có lựa chọn nào khác. Hơn nữa tinh thiết cùng lương thực là những vật tư mà Hoang Nguyên Man tộc vô cùng khan hiếm. Tuy rằng tám vị Tế Ti vẫn âm thầm do dự nhưng không ai nói gì thêm. Dù sao chỉ có bốn danh ngạch tham gia, so với trăm tên dũng sĩ Man tộc thì không đáng kể chút nào.
“Xin hỏi Đại Tế Ti, tu vi của hung thú khi còn sống chỉ cần cách nhau một bậc đã khiến phẩm chất thú hồn khác biệt rất lớn. Không biết trận tỷ thí này sẽ phân thắng bại như thế nào?” Lão già mắt híp của bộ lạc Liệt Xà tựa hồ nghĩ tới điều gì bèn mở miệng hỏi.
“Việc này đơn giản. Lấy hồn phách hung thú Hậu Thiên sơ kỳ làm thú hồn bình thường. Hung thú trung kỳ sẽ có giá trị gấp mười lần. Hậu kỳ thì gắp trăm lần, Đại Viên Mãn một nghìn lần còn thú hồn Tiên Thiên sơ kỳ được tính gấp một vạn lần.” Đại Tế Ti chậm rãi nói ra.
Nói xong, Đại Tế Ti hữu ý vô ý nhìn thoáng qua sắc mặc có chút âm trầm của Viêm Nha Tế Ti. Đôi mắt khép lại như muốn thiếp đi lần nữa. Tám vị Tế Ti thấy thế liền đồng loạt cáo lui. Rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn lại Đại Tế Ti buông mi khép mắt.
Sau một lát.
Bên trong Thanh Nha Điện ở giữa sườn núi Thánh Sơn, Viêm Nha cùng Tế Ti ba bộ lạc Bình Man còn lại đang tụ họp một chỗ nhằm thương nghị đối sách khẩn cấp. Thực lực của Bình Man vốn không sánh được đối phương. Lần tỷ thí này hiển nhiên không được công bằng. Về phần công chúa Hỏa Vũ của Nhân tộc cùng Thạch Mục, những người này không hề nhắc tới. Sau gần hai canh giờ, ba vị Tế Ti Bình Man lần lượt rời đi. Có điều trên mặt bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo thần sắc lo lắng. Không lâu sau, một gã nô bộc đi ra từ đại sảnh đến thạch thất của công chúa Hỏa Vũ.
…
“Ý của Đại Tế Ti là muốn chúng ta dùng lương thực hoặc Tinh Thiết để đổi lấy danh ngạch tiến vào Dũng Sĩ Chi Môn?”
Công chúa Hỏa Vũ nhìn Viêm Nha Tế Ti đang ngồi trên ghế chủ tọa, sắc mặt có chút khó coi.
“Không sai, không ai có thể thay đổi quyết định của Đại Tế Ti. Có điều những gì thu hoạch bên trong bí cảnh đều thuộc quyền sở hữu của người tìm được.” Viêm Nha tế ti nhẹ gật đầu, trầm giọng nói ra.
Công chúa Hỏa Vũ khẽ cau đôi mi thanh tú, lẳng lặng ngồi yên tại chỗ. Thạch Mục ở bên không hề tỏ vẻ khác thường nhưng trong lòng vui mừng quá đỗi. Lần này thật có thể nói sơn cùng thủy tận nghi không đường, liễu ám hoa minh lại một thôn. Trước đây không lâu hắn vẫn phiền muộn vì chưa tìm ra cách tìm được Hung Mãng nhiều đầu. Bây giờ lại có cơ hội chủ động đưa tới cửa.
“Được, Nhân tộc chúng ta nguyện ý bỏ ra mười vạn cân Tinh Thiết cùng hai mươi vạn thạch lương thực đổi lấy hai danh ngạch tham gia.”
Một lát sau, công chúa Hỏa Vũ ngẩng đầu trả lời một cách chắc chắn. Dù biết Man tộc đang bắt chẹt bọn họ nhưng với tình hình
trước mắt chỉ có thể nhận lời rồi tính tiếp.
“Tốt, hiện tại các bộ lạc đều đang chuẩn bị. Đợi Dũng Sĩ Chi Môn mở ra, ta sẽ phái người báo cho hai vị.” Viêm Nha Tế Ti cũng không cảm thấy cái gì ngoài ý muốn bèn gật đầu rồi nói.
Thời gian tiếp theo, công chúa Hỏa Vũ lại hỏi thăm Viêm Nha Tế Ti vài chuyện liên quan đến cấm địa Dũng Sĩ Chi Môn. Viêm Nha cũng không giấu diếm mà trả lời bọn họ một cách rõ ràng. Thì ra Dũng Sĩ Chi Môn này là địa phương tất cả Tế Ti Man tộc thời Thượng cổ liên thủ thi pháp phong ấn. Bên trong ẩn chứa không gian cực lớn, lưu lại cảnh vật thời kỳ Thượng cổ cho nên rất nhiều hung thú sớm đã tuyệt tích bên ngoài lại được tìm thấy ở đó, trong đó không thiếu hung thú Thượng cổ. Mỗi mười năm sau khi cử hành tế tự tại Thánh Địa, Đại Tế Ti lại cầu nguyện mở ra Dũng Sĩ Chi Môn. Các bộ lạc phái đội ngũ tiến vào trong đó, săn giết hung thú, thu hoạch thú hồn. Đây cũng trở thành buổi lẽ long trọng được Man nhân vô cùng coi trọng, bởi vì thú hồn đạt được trong Dũng Sĩ Chi Môn có phẩm giai tốt hơn rất nhiều so với ngoại giới.
…
Thời gian tiếp theo, Thạch Mục ngoài lúc đi đến chợ phiên Man tộc phụ cận Thánh Địa, phần lớn thời gian đều đóng cửa khổ tu. Tại đây dựa theo cổ phương có được từ chỗ Mẫn Đồ, hắn đã điều chế một loại thuốc bột có thể khắc chế Đa Thủ Mãng, hơn nữa còn thu mua lượng lớn da thú trống không dùng để chế tác Phù Lục cấp thấp. Căn cứ vào thử nghiệm của hắn lúc trước, Khinh Thân Phù vẽ từ loại Phù Chỉ làm từ da thú có thể đề cao tốc độ ít nhất thêm một phần ba so với Phù lục bình thường. Ngoài ra, công chúa Hỏa Vũ còn đưa cho hắn ba tấm phù lục trung giai Hàn Âm Phù dùng để bảo vệ bản thân. Mặc dù chỉ là phù lục thuộc tính Thủy bình thường nhất trong số Phù lục trung giai nhưng cũng không phải là thứ họ Thạch có thể vẽ ra vào lúc này. Đã có chuẩn bị như vậy, Thạch Mục càng thêm nắm chắc đối với hành trình tiến vào cấm địa sắp tới.
…
Mấy ngày sau tại hậu sơn núi Bạch Mã.
Sơn cốc vô cùng rộng rãi, chừng hơn trăm mẫu. Tại một chỗ trong cốc, có thể nhìn thấy không ít cự thạch hình chữ nhật màu trắng dựng cao mấy trượng. Mặt ngoài của chúng đều được khắc lên một đạo Vu Văn đỏ quạch như máu. Số cự thạch này xếp thành vòng tròn khổng lồ có đường kính hơn trăm trượng, mơ hồ tạo thành thạch trận cực lớn. Có chút kỳ lạ chính là trên một số tảng đá lớn, còn có mấy khối cự thạch màu trắng xếp chồng, hoặc nằm ngang, hoặc đứng thẳng, nhìn như lộn xộn nhưng lại ẩn chứa hàm nghĩa đặc biệt nào đó. Cách đó không xa là một tế đàn màu đen lớn hơn một trượng. Viêm Nha Tế Ti cùng bảy vị Tế Ti còn lại của tám đại bộ lạc đang lẳng lặng đứng trước tế đàn một cách nghiêm túc giống như chờ đợi điều gì. Trên bãi đất trống phía trước tế đàn, hơn trăm gã Man nhân phục sức khác nhau chia làm hai bên rõ ràng. Trong đó một bên sở hữu thân thể cao lớn, vô luận là hình thể hay khí thế đều mạnh hơn không ít so với đối phương. Nhóm người mạnh mẽ này chính là dũng sĩ đồ đằng Hậu Thiên của bốn bộ lạc Hung Man. Nhóm người còn lại chính là dũng sĩ của phe Bình Man.
Lúc này, Thạch Mục cùng công chúa Hỏa Vũ đang đứng sóng vai bên cạnh nhóm người Bình Man. Bên phía Hung Man, bảy tám quái nhân hình thù cổ quái đang vây quanh một thiếu nữ áo lam, giống như thủ lĩnh của bọn họ. Thiếu nữ thoạt nhìn cỡ chừng mười ba mười bốn tuổi. Da trắng như tuyết, ngũ quan nhanh nhẹn tinh xảo. Đôi mắt đen nhánh linh động tò mò đánh giá cự thạch trước mặt giống như cảm thấy vô cùng hứng thú. Về phần những quái nhân đứng vây quanh nàng thoạt nhìn không khác biệt lắm so với Nhân tộc, chỉ là toàn thân phủ đầy lân phiến, tai mắt đều có vây cá bao bọc. Một kẻ trong đó thậm chí còn có thân dưới giống hệt đuôi cá, quanh thân cơ bắp phồng lên, tay cầm Tam Xoa Kích cực lớn. Đám quái nhân này hữu ý vô ý nhìn về phía công chúa Hỏa Vũ. Ánh mắt lạnh băng tràn ngập ý tứ khiêu khích.
Nào ngờ công chúa Hỏa Vũ ngược lại không thèm để ý mà vẫn cười mỉm nhìn thẳng đối phương. Thạch Mục tức thì nhân cơ hội này ngông nghênh nhìn sang, đánh giá đối phương. Đám quái nhân này dĩ nhiên đến từ Hải tộc. Về phần thiếu nữ áo lam kia, ắt hẳn chính là Thánh Nữ của bọn chúng. Trước đó một ngày, họ Thạch từ chỗ Mẫn Đồ biết được cô gái này chính là một trong hai người Hải tộc phái ra. Điều này khiến hắn không khỏi quan sát nàng ta thêm vài lần. Kết quả khi vừa nhìn đến, chẳng biết tại sao, Thạch Mục lại có cảm giác quen thuộc như từng quen biết đối phương, chỉ là không thể nhớ nổi bọn họ gặp nhau trong tình huống nào.
Đang lúc suy nghĩ, Thạch Mục bỗng nhiên phát giác có người đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt mơ hồ ẩn chứa địch ý. Lòng cảnh giác nổi lên, họ Thạch xoay lại một chút, nhìn theo phương hướng ánh mắt phóng tới. Chỉ thấy một lão già Man tộc mặc áo bào Tế Ti, tay cầm pháp trượng bằng xương đỏ thẫ. Mắt lão hẹp dài như đôi mắt độc xà. Bên trên làn da phủ đầy nếp nhăn còn có một tầng sắc xanh nhàn nhạt. Lão già Man tộc thấy Thạch Mục nhìn lại liền thu hồi hàn quan trong mắt, nhìn sang nơi khác một cách điềm nhiên như không có việc gì. Gần như cùng lúc, bốn chữ ‘bộ lạc Liệt Xà” đã hiện lên trong đầu họ Thạch chỉ là vẻ mặt của hắn không hề có chút khác lạ.
Đúng vào lúc này, hơn trăm tên dũng sĩ của Man tộc bỗng nhiên xôn xao một hồi. Bọn họ đều xoay đầu nhìn lại phía cốc khẩu. Thạch Mục thấy vậy đồng dạng nhìn theo. Chỉ thấy một lão già người Man tay cầm quải trượng giống cành cây khô, một mình đi tới cốc khẩu một cách chậm rãi, thoạt nhìn tuổi già sức yếu. Thế nhưng vô luận Tế Ti của tám bộ lạc hay trăm tên dũng sĩ Đồ Đằng của Man tộc ngay khi nhìn thấy lão ta đều không chút chậm trễ tỏ vẻ cung kính. Thần sắc khiêu khích ban nãy cũng theo đó hoàn toàn biến mất.
Điều này khiến Thạch Mục vô cùng kinh ngạc!
Đến lúc này, hắn sao còn không biết lão già Man tộc gầy yếu run rẩy kia chính là Đại Tế Ti đại danh đỉnh đỉnh của người Man, Tất Lực Cách. Chỉ là khí tức trên người lão ta thoạt nhìn không khác một lão già Man tộc bình thường, căn bản không hề giống với đại nhân vật hô phong hoán vũ trong truyền thuyết của Man tộc. Tất Lực Cách di chuyển rất chậm. Mỗi bước đi đều như hao phí khí lực toàn thân của lão thế nhưng khuôn mặt Man nhân xung quanh không hề có vẻ mất vẻ kiên nhẫn. Bọn họ lẳng lặng quan sát lão giả này từng bước tiến đến tế đàn màu đen kia.
Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh im ắng.
Trọn vẹn một khắc sau, khi Đại Tế Ti đứng trên tế đàn màu đen, Viêm Nha cùng các Tế Ti còn lại lập tức chia ra đứng thành một vòng chung quanh tế đàn.
“Các dũng sĩ của Man Thần, Dũng Sĩ Chi Môn sắp mở ra, các ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Tất Lực Cách đứng trên tế đào cao ngang đầu người, ánh mắt mờ đục chậm rãi đảo qua toàn trường đồng thời chậm rãi nói ra.
“Vâng!”
Toàn trường lôi động. Thanh âm của trăm gã dũng sĩ Đồ Đằng của Man tộc lập tức khiến cho sơn cốc cát bay đá chạy, vang vọng khắp chín tầng mây. Tiếp theo, tất cả mọi người bắt đầu reo hò, chạy nhanh về phía thạch trận. Sau khi liếc nhìn nhau, Thạch Mục cùng Hỏa Vũ đồng dạng theo sát dũng sĩ Bình Man. Ở phía đối diện, sau khi nhỏ giọng bàn bạc với đám người bên cạnh, thiếu nữ áo lam cũng mang theo quái nhân nửa người nửa cá cường tráng tiến đến nơi đó. Thạch trận với đường kính trăm trượng dung nạp hơn trăm người lại không hề có vẻ chật chội.
“Đại Tế Ti đại nhân, tuyệt đối không thể!”
“Dũng Sĩ Chi Môn không chỉ là cấm địa của tộc ta mà còn là nơi yên nghỉ của lịch đại tiền bối. Bất kể thế nào cũng không thể cho phép Nhân tộc và Hải tộc tiến vào vấy bẩn anh linh bọn họ!”
Trong lúc nhất thời, vô luận Tế Ti của thế lực Hung Man hay Bình Man đều tỏ vẻ kích động.
“Ha ha, tất nhiên không thể để bọn chúng tham gia miễn phí được. Nói chung chúng biết, cứ mười vạn cân Tinh thiết hoặc hai mươi vạn thạch lương thực mới có thể đổi lấy một danh ngạch tham gia, tối đa hai danh ngạch.” Đại Tế Ti mấp máy bờ môi khô khốc, ngữ khí bình tĩnh.
Giọng nói tuy rằng không lớn nhưng tràn đầy uy nghiêm khiến tám vị Tế Ti lập tức trở nên nghiêm nghị không ai lên tiếng phản đối gì nữa. Thêm một người là hơn một phần lực lượng. Hai tộc đều vì chủ động kết minh mà đến vì vậy tự nhiên không có lựa chọn nào khác. Hơn nữa tinh thiết cùng lương thực là những vật tư mà Hoang Nguyên Man tộc vô cùng khan hiếm. Tuy rằng tám vị Tế Ti vẫn âm thầm do dự nhưng không ai nói gì thêm. Dù sao chỉ có bốn danh ngạch tham gia, so với trăm tên dũng sĩ Man tộc thì không đáng kể chút nào.
“Xin hỏi Đại Tế Ti, tu vi của hung thú khi còn sống chỉ cần cách nhau một bậc đã khiến phẩm chất thú hồn khác biệt rất lớn. Không biết trận tỷ thí này sẽ phân thắng bại như thế nào?” Lão già mắt híp của bộ lạc Liệt Xà tựa hồ nghĩ tới điều gì bèn mở miệng hỏi.
“Việc này đơn giản. Lấy hồn phách hung thú Hậu Thiên sơ kỳ làm thú hồn bình thường. Hung thú trung kỳ sẽ có giá trị gấp mười lần. Hậu kỳ thì gắp trăm lần, Đại Viên Mãn một nghìn lần còn thú hồn Tiên Thiên sơ kỳ được tính gấp một vạn lần.” Đại Tế Ti chậm rãi nói ra.
Nói xong, Đại Tế Ti hữu ý vô ý nhìn thoáng qua sắc mặc có chút âm trầm của Viêm Nha Tế Ti. Đôi mắt khép lại như muốn thiếp đi lần nữa. Tám vị Tế Ti thấy thế liền đồng loạt cáo lui. Rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn lại Đại Tế Ti buông mi khép mắt.
Sau một lát.
Bên trong Thanh Nha Điện ở giữa sườn núi Thánh Sơn, Viêm Nha cùng Tế Ti ba bộ lạc Bình Man còn lại đang tụ họp một chỗ nhằm thương nghị đối sách khẩn cấp. Thực lực của Bình Man vốn không sánh được đối phương. Lần tỷ thí này hiển nhiên không được công bằng. Về phần công chúa Hỏa Vũ của Nhân tộc cùng Thạch Mục, những người này không hề nhắc tới. Sau gần hai canh giờ, ba vị Tế Ti Bình Man lần lượt rời đi. Có điều trên mặt bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo thần sắc lo lắng. Không lâu sau, một gã nô bộc đi ra từ đại sảnh đến thạch thất của công chúa Hỏa Vũ.
…
“Ý của Đại Tế Ti là muốn chúng ta dùng lương thực hoặc Tinh Thiết để đổi lấy danh ngạch tiến vào Dũng Sĩ Chi Môn?”
Công chúa Hỏa Vũ nhìn Viêm Nha Tế Ti đang ngồi trên ghế chủ tọa, sắc mặt có chút khó coi.
“Không sai, không ai có thể thay đổi quyết định của Đại Tế Ti. Có điều những gì thu hoạch bên trong bí cảnh đều thuộc quyền sở hữu của người tìm được.” Viêm Nha tế ti nhẹ gật đầu, trầm giọng nói ra.
Công chúa Hỏa Vũ khẽ cau đôi mi thanh tú, lẳng lặng ngồi yên tại chỗ. Thạch Mục ở bên không hề tỏ vẻ khác thường nhưng trong lòng vui mừng quá đỗi. Lần này thật có thể nói sơn cùng thủy tận nghi không đường, liễu ám hoa minh lại một thôn. Trước đây không lâu hắn vẫn phiền muộn vì chưa tìm ra cách tìm được Hung Mãng nhiều đầu. Bây giờ lại có cơ hội chủ động đưa tới cửa.
“Được, Nhân tộc chúng ta nguyện ý bỏ ra mười vạn cân Tinh Thiết cùng hai mươi vạn thạch lương thực đổi lấy hai danh ngạch tham gia.”
Một lát sau, công chúa Hỏa Vũ ngẩng đầu trả lời một cách chắc chắn. Dù biết Man tộc đang bắt chẹt bọn họ nhưng với tình hình
trước mắt chỉ có thể nhận lời rồi tính tiếp.
“Tốt, hiện tại các bộ lạc đều đang chuẩn bị. Đợi Dũng Sĩ Chi Môn mở ra, ta sẽ phái người báo cho hai vị.” Viêm Nha Tế Ti cũng không cảm thấy cái gì ngoài ý muốn bèn gật đầu rồi nói.
Thời gian tiếp theo, công chúa Hỏa Vũ lại hỏi thăm Viêm Nha Tế Ti vài chuyện liên quan đến cấm địa Dũng Sĩ Chi Môn. Viêm Nha cũng không giấu diếm mà trả lời bọn họ một cách rõ ràng. Thì ra Dũng Sĩ Chi Môn này là địa phương tất cả Tế Ti Man tộc thời Thượng cổ liên thủ thi pháp phong ấn. Bên trong ẩn chứa không gian cực lớn, lưu lại cảnh vật thời kỳ Thượng cổ cho nên rất nhiều hung thú sớm đã tuyệt tích bên ngoài lại được tìm thấy ở đó, trong đó không thiếu hung thú Thượng cổ. Mỗi mười năm sau khi cử hành tế tự tại Thánh Địa, Đại Tế Ti lại cầu nguyện mở ra Dũng Sĩ Chi Môn. Các bộ lạc phái đội ngũ tiến vào trong đó, săn giết hung thú, thu hoạch thú hồn. Đây cũng trở thành buổi lẽ long trọng được Man nhân vô cùng coi trọng, bởi vì thú hồn đạt được trong Dũng Sĩ Chi Môn có phẩm giai tốt hơn rất nhiều so với ngoại giới.
…
Thời gian tiếp theo, Thạch Mục ngoài lúc đi đến chợ phiên Man tộc phụ cận Thánh Địa, phần lớn thời gian đều đóng cửa khổ tu. Tại đây dựa theo cổ phương có được từ chỗ Mẫn Đồ, hắn đã điều chế một loại thuốc bột có thể khắc chế Đa Thủ Mãng, hơn nữa còn thu mua lượng lớn da thú trống không dùng để chế tác Phù Lục cấp thấp. Căn cứ vào thử nghiệm của hắn lúc trước, Khinh Thân Phù vẽ từ loại Phù Chỉ làm từ da thú có thể đề cao tốc độ ít nhất thêm một phần ba so với Phù lục bình thường. Ngoài ra, công chúa Hỏa Vũ còn đưa cho hắn ba tấm phù lục trung giai Hàn Âm Phù dùng để bảo vệ bản thân. Mặc dù chỉ là phù lục thuộc tính Thủy bình thường nhất trong số Phù lục trung giai nhưng cũng không phải là thứ họ Thạch có thể vẽ ra vào lúc này. Đã có chuẩn bị như vậy, Thạch Mục càng thêm nắm chắc đối với hành trình tiến vào cấm địa sắp tới.
…
Mấy ngày sau tại hậu sơn núi Bạch Mã.
Sơn cốc vô cùng rộng rãi, chừng hơn trăm mẫu. Tại một chỗ trong cốc, có thể nhìn thấy không ít cự thạch hình chữ nhật màu trắng dựng cao mấy trượng. Mặt ngoài của chúng đều được khắc lên một đạo Vu Văn đỏ quạch như máu. Số cự thạch này xếp thành vòng tròn khổng lồ có đường kính hơn trăm trượng, mơ hồ tạo thành thạch trận cực lớn. Có chút kỳ lạ chính là trên một số tảng đá lớn, còn có mấy khối cự thạch màu trắng xếp chồng, hoặc nằm ngang, hoặc đứng thẳng, nhìn như lộn xộn nhưng lại ẩn chứa hàm nghĩa đặc biệt nào đó. Cách đó không xa là một tế đàn màu đen lớn hơn một trượng. Viêm Nha Tế Ti cùng bảy vị Tế Ti còn lại của tám đại bộ lạc đang lẳng lặng đứng trước tế đàn một cách nghiêm túc giống như chờ đợi điều gì. Trên bãi đất trống phía trước tế đàn, hơn trăm gã Man nhân phục sức khác nhau chia làm hai bên rõ ràng. Trong đó một bên sở hữu thân thể cao lớn, vô luận là hình thể hay khí thế đều mạnh hơn không ít so với đối phương. Nhóm người mạnh mẽ này chính là dũng sĩ đồ đằng Hậu Thiên của bốn bộ lạc Hung Man. Nhóm người còn lại chính là dũng sĩ của phe Bình Man.
Lúc này, Thạch Mục cùng công chúa Hỏa Vũ đang đứng sóng vai bên cạnh nhóm người Bình Man. Bên phía Hung Man, bảy tám quái nhân hình thù cổ quái đang vây quanh một thiếu nữ áo lam, giống như thủ lĩnh của bọn họ. Thiếu nữ thoạt nhìn cỡ chừng mười ba mười bốn tuổi. Da trắng như tuyết, ngũ quan nhanh nhẹn tinh xảo. Đôi mắt đen nhánh linh động tò mò đánh giá cự thạch trước mặt giống như cảm thấy vô cùng hứng thú. Về phần những quái nhân đứng vây quanh nàng thoạt nhìn không khác biệt lắm so với Nhân tộc, chỉ là toàn thân phủ đầy lân phiến, tai mắt đều có vây cá bao bọc. Một kẻ trong đó thậm chí còn có thân dưới giống hệt đuôi cá, quanh thân cơ bắp phồng lên, tay cầm Tam Xoa Kích cực lớn. Đám quái nhân này hữu ý vô ý nhìn về phía công chúa Hỏa Vũ. Ánh mắt lạnh băng tràn ngập ý tứ khiêu khích.
Nào ngờ công chúa Hỏa Vũ ngược lại không thèm để ý mà vẫn cười mỉm nhìn thẳng đối phương. Thạch Mục tức thì nhân cơ hội này ngông nghênh nhìn sang, đánh giá đối phương. Đám quái nhân này dĩ nhiên đến từ Hải tộc. Về phần thiếu nữ áo lam kia, ắt hẳn chính là Thánh Nữ của bọn chúng. Trước đó một ngày, họ Thạch từ chỗ Mẫn Đồ biết được cô gái này chính là một trong hai người Hải tộc phái ra. Điều này khiến hắn không khỏi quan sát nàng ta thêm vài lần. Kết quả khi vừa nhìn đến, chẳng biết tại sao, Thạch Mục lại có cảm giác quen thuộc như từng quen biết đối phương, chỉ là không thể nhớ nổi bọn họ gặp nhau trong tình huống nào.
Đang lúc suy nghĩ, Thạch Mục bỗng nhiên phát giác có người đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt mơ hồ ẩn chứa địch ý. Lòng cảnh giác nổi lên, họ Thạch xoay lại một chút, nhìn theo phương hướng ánh mắt phóng tới. Chỉ thấy một lão già Man tộc mặc áo bào Tế Ti, tay cầm pháp trượng bằng xương đỏ thẫ. Mắt lão hẹp dài như đôi mắt độc xà. Bên trên làn da phủ đầy nếp nhăn còn có một tầng sắc xanh nhàn nhạt. Lão già Man tộc thấy Thạch Mục nhìn lại liền thu hồi hàn quan trong mắt, nhìn sang nơi khác một cách điềm nhiên như không có việc gì. Gần như cùng lúc, bốn chữ ‘bộ lạc Liệt Xà” đã hiện lên trong đầu họ Thạch chỉ là vẻ mặt của hắn không hề có chút khác lạ.
Đúng vào lúc này, hơn trăm tên dũng sĩ của Man tộc bỗng nhiên xôn xao một hồi. Bọn họ đều xoay đầu nhìn lại phía cốc khẩu. Thạch Mục thấy vậy đồng dạng nhìn theo. Chỉ thấy một lão già người Man tay cầm quải trượng giống cành cây khô, một mình đi tới cốc khẩu một cách chậm rãi, thoạt nhìn tuổi già sức yếu. Thế nhưng vô luận Tế Ti của tám bộ lạc hay trăm tên dũng sĩ Đồ Đằng của Man tộc ngay khi nhìn thấy lão ta đều không chút chậm trễ tỏ vẻ cung kính. Thần sắc khiêu khích ban nãy cũng theo đó hoàn toàn biến mất.
Điều này khiến Thạch Mục vô cùng kinh ngạc!
Đến lúc này, hắn sao còn không biết lão già Man tộc gầy yếu run rẩy kia chính là Đại Tế Ti đại danh đỉnh đỉnh của người Man, Tất Lực Cách. Chỉ là khí tức trên người lão ta thoạt nhìn không khác một lão già Man tộc bình thường, căn bản không hề giống với đại nhân vật hô phong hoán vũ trong truyền thuyết của Man tộc. Tất Lực Cách di chuyển rất chậm. Mỗi bước đi đều như hao phí khí lực toàn thân của lão thế nhưng khuôn mặt Man nhân xung quanh không hề có vẻ mất vẻ kiên nhẫn. Bọn họ lẳng lặng quan sát lão giả này từng bước tiến đến tế đàn màu đen kia.
Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh im ắng.
Trọn vẹn một khắc sau, khi Đại Tế Ti đứng trên tế đàn màu đen, Viêm Nha cùng các Tế Ti còn lại lập tức chia ra đứng thành một vòng chung quanh tế đàn.
“Các dũng sĩ của Man Thần, Dũng Sĩ Chi Môn sắp mở ra, các ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Tất Lực Cách đứng trên tế đào cao ngang đầu người, ánh mắt mờ đục chậm rãi đảo qua toàn trường đồng thời chậm rãi nói ra.
“Vâng!”
Toàn trường lôi động. Thanh âm của trăm gã dũng sĩ Đồ Đằng của Man tộc lập tức khiến cho sơn cốc cát bay đá chạy, vang vọng khắp chín tầng mây. Tiếp theo, tất cả mọi người bắt đầu reo hò, chạy nhanh về phía thạch trận. Sau khi liếc nhìn nhau, Thạch Mục cùng Hỏa Vũ đồng dạng theo sát dũng sĩ Bình Man. Ở phía đối diện, sau khi nhỏ giọng bàn bạc với đám người bên cạnh, thiếu nữ áo lam cũng mang theo quái nhân nửa người nửa cá cường tráng tiến đến nơi đó. Thạch trận với đường kính trăm trượng dung nạp hơn trăm người lại không hề có vẻ chật chội.
/951
|