Dịch: Yukihana116490
Biên: nila32
Vào thời khắc này, cửa lớn nhã gian bị đẩy ra.
Bọn người Thạch Mục quay đầu nhìn lại, đi vào là một gã thanh niên tóc vàng mắt xanh. Người này không ai khác, chính là Kim Hoán, cũng là người quen biết với Thạch Mục,năm đó là một trong những thủ lĩnh của bang hội Tôn Linh Các trong tông môn. So với lúc đó, tu vi bây giờ của gã đã tiến triển hơn, khí tức phát ra đã đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ. Trên mặt mang theo một chút thần sắc cao ngạo.
Kim sư huynh có thể vui lòng đến đây, tại hạ vô cùng cảm kích, nhanh, xin mời ngồi. Bạch Thạch có chút kích động đứng lên, mở miệng tiếp đón.
Những người khác, kể cả Lam Phượng đều nhao nhao đứng lên, thần sắc cung kính, chỉ có Thạch Mục là vẫn ngồi yên không nhúc nhích ở trên ghế.
Bạch sư đệ khách khí, ta và ngươi đều là người Tôn Linh Các, lần này ngươi cùng Tiêu sư đệ có thể trở thành đệ tử cấp Ất, thứ hạng lấy được cũng không thấp. Ta với tư cách là người lúc trước đã dẫn tiến ngươi gia nhập Tôn Linh Các, cũng cảm thấy tự hào. Tất nhiên là muốn tới chúc mừng một hai. Kim Hoán cười, đã đi tới.
Kim sư huynh sớm đã là đệ tử nổi tiếng trong năm mươi người mạnh nhất cấp Ất. Lần này lại nhảy vọt lên thứ hạng mười sáu. Đến thi đấu sang năm, chắc chắn có thể lọt vào mười thứ hạng đầu rồi! Bạch Thạch vừa cười vừa nói.
Kim Hoán cười ha ha, lập tức chuyển ánh mắt, thấy được Thạch Mục vẫn ngồi yên tại chỗ, gã hơi hơi nặng mặt.
Ồ, vị sư đệ này là người phương nào. Thoạt nhìn không quen mặt lắm. Thanh âm Kim Hoán có chút không vui nói.
Những năm Thạch Mục tiến về biên cảnh, tuy trong lúc đó cũng trở lại mấy lần, nhưng không tiếp xúc với Kim Hoán. Nay màu da, khí chất cả người họ Thạch đều thay đổi không ít, làm Kim Hoán nhất thời nhận không ra.
Tại hạ Thạch Mục, xem ra Kim sư huynh quý nhân hay quên việc, đã quên mất tại hạ là ai rồi. Thạch Mục giống như cười mà không phải cười nói.
Kim Hoán nghe xong, thần sắc khẽ giật mình, cẩn thận nhìn lại Thạch Mục.
Thì ra là Thạch sư đệ...Ồ, tu vi của ngươi... Sắc mặt Kim Hoán chợt biến đổi. Lấy thực lực Hậu Thiên hậu kỳ của gã vậy mà hoàn toàn không nhìn ra được tu vi của Thạch Mục.
Không thể tưởng được mới mấy năm không gặp, tu vi Thạch sư đệ đã đến bước này, cũng là cảnh giới hậu kỳ! Kim Hoán không để ý đám người Bạch Thạch, thần sắc trịnh trọng nói.
Thạch Mục mỉm cười, không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận. Bọn người Bạch Thạch nghe vậy, cả đám liền chấn động, nhìn Thạch Mục bằng con mắt không thể tin được. Bọn hắn vốn tưởng rằng tu vi của Thạch Mục chỉ cao hơn bọn họ có một chút thôi, ai mà ngờ được họ Thạch đã chính thức bước vào hậu kỳ, trở thành người nổi bật trong đám võ giả Hậu Thiên rồi cơ chứ!
Ha ha, không ngờ Thạch huynh lại thâm tàng bất lộ như vậy. Bội phục bội phục. Sau mấy hơi thở, người phản ứng đến đầu tiên là Bạch Thạch, miễn cưỡng cười nói.
Kim sư huynh, mời ngồi ghế trên. Tiêu Minh vội vàng an bài chỗ ngồi cho Kim Hoán, sau đó mời Thạch Mục vốn đang ở vị trí thứ tịch lên ngồi phía bên phải Kim Hoán.
Thạch Mục từ chối hai lần, nhưng bọn người Tiêu Minh liên tục kiên trì, đành phải ngồi xuống.
Không thể tưởng được thực lực của Thạch sư đệ lại tiến triển nhanh như vậy. Trong đại chiến với Man tộc lần này chẳng lẽ gặp được kỳ ngộ nào sao? Kim Hoán cười hỏi, thần sắc cao ngạo ban đầu đã biến mất vô tung, ngược lại còn hơi có ý lấy lòng.
Kim sư huynh nói đùa, nào có nhiều kỳ ngộ như vậy. Chẳng qua công pháp mà tại hạ tu luyện tiến giai tương đối dễ dàng thôi. Thạch Mục tất nhiên sẽ không tiết lộ cái gì, cười ha ha đánh trống lảng nói.
Ánh mắt Kim Hoán khẽ dao động, gã tự nhiên nghe ra Thạch Mục đây là cố ý lảng tránh, nhưng gã cũng không có hỏi tới. Gã đã sớm nghe ngóng qua công pháp mà Thạch Mục tu luyện chính là Bàn Nhược Thiên Tượng Công, một loại công pháp tu luyện khá dễ. Nhưng kể cả có sung túc đan dược cung cấp không ngừng, họ Thạch cũng khó mà tiến giai nhanh như vậy. Trong đám người đang ngồi ở đây, Bạch Thạch cùng Tiêu Minh đều là dạng người mồm miệng lanh lợi, cố ý tạo không khí nên hào khí rất nhanh náo nhiệt lên. Cũng không lâu lắm, cửa lớn nhã gian lại một lần nữa bị người đẩy ra. Một thanh niên thần sắc tuấn lãnh*, thân hình cao gầy, thoạt nhìn hai lăm hai sáu tuổi bước vào. Ánh mắt hắn quét qua mọi người trong phòng. Thần sắc của mọi người đang ngồi, kể cả Bạch Thạch lẫn Tiêu Minh đều khẽ giật mình. Bọn họ cũng không nhận ra người mới tới là ai, lần tụ hội này cũng không có mời người này. Thông qua khí thế ẩn giấu không lộ trên người đối phương thì gã cũng là một cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ.
(tuấn lãnh: vừa đập trai vừa lạnh lùng đó mà)
Vị sư huynh này, chúng ta lúc này đang tụ hội, không biết các hạ đến đây là... Người đứng lên trước hết là Bạch Thạch. Gã chắp tay hướng về phía người mới tới, giọng điệu có chút khách khí hỏi.
Thì ra là Diệp huynh. Không chờ Bạch Thạch nói xong, Kim Hoán lại đứng lên, chắp tay cười bắt chuyện với người nọ.
Chư vị, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là sư huynh Diệp Côn, người đã đoạt thứ hạng thứ mười hai trong thi đấu cấp Ất lần này. Chẳng qua hắn làm người điệu thấp (*) nên có khi mọi người còn chưa biết. Kim Hoán giới thiệu cho bọn người Thạch Mục.
Ít khi lộ diện
Thần sắc đám người Bạch Thạch cả kinh, nghe được bài danh của thanh niên tuấn lãnh này còn cao hơn cả Kim Hoán thì ánh mắt mọi người nhìn về phía gã lập tức có chút bất đồng.
Kim huynh quá khen.
Thần sắc thanh niên lãnh tuấn có vẻ không muốn nhiều lời, chỉ gật nhẹ đầu với Kim Hoán rồi dời đi ánh mắt, chuyển sang nhìn Thạch Mục, mở miệng hỏi: Vị này hẳn là Thạch Mục sư đệ đi?
Đúng vậy, tại hạ chính là Thạch Mục. Xin hỏi Diệp sư huynh có gì chỉ giáo? Thạch Mục có chút kỳ quái, đứng lên hỏi.
Chỉ giáo không dám nhận. Ta đến là để thay mặt Chưởng môn cùng chư vị Trưởng lão truyền lại một cái chỉ lệnh. Thanh niên lãnh tuấn nói xong, từ trong lòng lấy một cái lệnh phù, trên đó viết từng dòng chữ siêu nhỏ.
Phụng hiệu lệnh của Chưởng môn, xét thấy Thạch Mục, đệ tử cấp Bính đã lập được đại công trong trận đại chiến với Man tộc, phá lệ cho phép hắn tại trước giải thi đấu ngày mai có thể tuỳ ý khiêu chiến một gã đệ tử cấp Ất. Nếu chiến thắng thì có thể thay thế thứ hạng của người đó. Thanh niên lãnh tuấn đọc nhấn rõ ràng từng chữ, nói.
Bởi vì tin tức quá mức đột nhiên, Thạch Mục hơi sửng sốt một chút, tiếp theo mừng rỡ trong lòng. Những người còn lại ở đây càng là xôn xao, ánh mắt họ liếc tới liếc lui giữa Thạch Mục và thanh niên kia.
Thạch Mục sư đệ, chỉ lệnh lúc này của Chưởng môn ngươi nên nghĩ cho thật kỹ. Ngày mai lại cho ta một câu trả lời thuyết phục cũng được. Nếu ngươi không có ý định tham gia thi đấu ngày mai thì cũng có thể đề nghị Chưởng môn huỷ bỏ. Thanh niên lãnh tuấn giao lệnh phù cho Thạch Mục, nói.
Đa tạ Diệp sư huynh đã đến đây truyền lời. Được Chưởng môn cùng chư vị Trưởng lão ưu ái như vậy, Thạch mỗ tự nhiên tiếp nhận. Thạch Mục phất tay nắm lệnh phù vào trong tay, chắp tay hướng đối phương nói.
Tốt, nếu sư đệ Thạch Mục đã có ý tham gia, vậy đêm nay liền nghĩ kỹ xem ngày mai sẽ chọn ai làm đối tượng khiêu chiến đi. Ánh mắt lạnh lùng của thanh niên lãnh tuấn chợt lóe lên một cái, nhẹ gật đầu. Gã đang muốn xoay người rời đi thì âm thanh của Thạch Mục lại truyền đến.
Không cần nghĩ nữa, ngày mai ta liền khiêu chiến người đứng đầu bảng xếp hạng cấp Ất, sư huynh Đoàn Thiên Lý. Thạch Mục trực tiếp mở miệng nói ra.
Lời vừa nói ra, mọi người tại đây liền kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Thạch Mục. Thanh niên lãnh tuấn cũng lắp bắp kinh hãi, xoay người lại, nhìn Thạch Mục một cái thật sâu.
Tốt, ta sẽ giúp Thạch sư đệ truyền đạt lại chuyện này. Gã bỏ lại một câu như vậy rồi quay người cất bước đi ra ngoài.
Thạch sư đệ, ngươi đây là... Thần sắc Kim Hoán có chút ngốc trệ, nhìn Thạch Mục, sau nửa ngày cũng nói không ra lời.
Thạch sư đệ, tuy thực lực ngươi cũng đạt tới hậu kỳ, nhưng tại tràng thi đấu hôm nay thực lực của sư huynh Đoàn Thiên Lý ra sao chắc ngươi cũng thấy rồi. Tu vi của hắn đã là Hậu Thiên Đại viên mãn, hơn nữa thuật pháp cũng đã đến Linh giai. Ngươi thật có nắm chắc sao? Bạch Thạch hỏi.
Đúng đó, khó được tông môn cho cơ hội tốt như vậy, không bằng chọn lấy một người khác. Có thể bảo đảm chiến thắng, giành được một cái bài danh cấp Ất. Tiêu Minh cũng khuyên.
Đa tạ chư vị quan tâm, chủ ý của ta đã định. Đến, chúng ta uống rượu trước đi. Thạch Mục thoáng nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy tự tin.
Mọi người thấy vậy, cũng không nói thêm cái gì nữa. Kim Hoán liếc nhìn Thạch Mục, một bộ muốn nói lại thôi. Gã có chút tò mò, không biết Thạch Mục đến cùng đã lập được đại công gì trong đại chiến Man tộc, mà có thể khiến cho Chưởng môn cùng chư vị Trưởng lão không tiếc phá bỏ lệ cũ.
...
Thời gian một đêm đảo mắt trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên quảng trường giữa ngọn núi số năm và số sáu của Hắc Ma Môn, xây dựng một cái lôi đài cực lớn. Lôi đài có diện tích gần trăm trượng, ở bốn góc là bốn cái cột đá đen kịt cực lớn, trên cột đá khắc không ít đồ án phù văn, ẩn ẩn phát ra hào quang.
Hôm nay đã là ngày thi đấu cuối cùng, dựa theo lệ cũ mười tên đệ tử trong top mười cấp Ất sẽ khiêu chiến với mười tên đệ tử cấp Giáp. Mỗi người chỉ có một lần cơ hội. Nếu có vị đệ tử cấp Ất nào khiêu chiến thành công, liền có thể thay thế vị trí của đối thủ, bước vào hàng ngũ đệ tử chân truyền cấp Giáp. Từ nay về sau được hưởng tài nguyên tối ưu của tông môn, được tông môn dốc đại lực tài bồi. Chẳng qua thực lực của đệ tử chân truyền cấp Giáp rất mạnh. Trong các lần thi đấu, số đệ tử cấp Ất có thể khiêu chiến thành công cực ít. Trừ phi có đệ tử cấp Giáp tiến giai Tiên Thiên, trở thành Trưởng lão tông môn, mới trống ra vị trí. Ngoài ra, sau khi màn khiêu chiến của đệ tử cấp Ất kết thúc, sẽ đến phiên mười tên đệ tử cấp Giáp. Bọn họ có thể khiêu chiến lẫn nhau, quy tắc đồng dạng, người thắng thế chỗ kẻ bại. Cứ như vậy chọn ra được thứ tự xếp hạng của Đại Tỷ Thí. Đồng dạng, mỗi người chỉ có cơ hội khiêu chiến một lần.
Giờ này tuy vẫn còn sớm nhưng hầu như tất cả đệ tử Hắc Ma Môn đã tụ tập cả ở nơi này. Số lượng khoảng hai, ba nghìn người, vây chặt phụ cận lôi đài lại như nêm cối. Bên cạnh lôi đài, dựng một tấm bia đá hình vuông, màu đen, cao mấy trượng. Trên mặt bia đã viết sẵn tên của mười tên đệ tử cấp Giáp, xếp theo thứ tự từ thấp đến cao. Dưới tấm bia đá đứng mười tên đệ tử, xếp thành một hàng, nam nữ đều có. Nguyên một đám khí độ bất phàm, không ngờ đều có tu vi Hậu Thiên Đại viên mãn. Dưới lôi đài, Thạch Mục đang đứng chung một chỗ với bọn người Bạch Thạch, Tiêu Minh, Kim Hoán. Họ Thạch một bên nói chuyện phiếm với đám người, một bên đưa mắt nhìn sang mười tên đệ tử chân truyền cấp Giáp đứng dưới chân tấm bia đá màu đen kia.
Mạc Ninh, Tiền Hùng, Bạch Thủy Tú...
Đây là tên của mười tên đệ tử cấp Giáp trên tấm bia đá màu đen. Thạch Mục khẽ nhíu mày, trước kia hắn cũng không có chú ý gì đến những người này, đọc tên bọn họ lên đều thấy lạ hoắc.
Trước kia Thạch sư đệ vẫn luôn đóng cửa khổ tu, chắc không hiểu rõ lắm về những đệ tử cấp Giáp này đâu nhỉ? Bạch Thạch chú ý tới thần sắc của Thạch Mục, vừa cười vừa nói.
Thạch Mục thoáng nở nụ cười, nhẹ gật đầu.
Ha ha, như vậy liền để cho tại hạ giới thiệu sơ lược một chút cho Thạch sư đệ đi. Bạch Thạch cười nói.
Mười tên đệ tử chân truyền cấp Giáp, đứng đầu là nam tử đứng ngoài cùng bên trái kia, gọi là Mạc Ninh. Tu vi người này đã đến cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn từ mấy năm trước rồi. Gã tu luyện một loại công pháp thuộc tính Thuỷ, vũ kỹ thành danh là Ẩn Vân Kiếm Quyết. Nghe nói đối thủ của hắn thường chưa thấy hắn ra chiêu thế nào đã bị hắn đánh bại rồi.
Thạch Mục khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn phía bên dưới bia đá màu đen, ngoài cùng bên trái là một gã thanh niên tóc bạc.
Tên thứ hai chính là gã đại hán đen tráng kia, tên là Tiền Hùng. Gã là người có huyết mạch Bàn Thạch hiếm thấy, công pháp tu luyện cũng là loại lấy trầm trọng, vững chắc nổi danh, lực phòng ngực rất mạnh, có thể so với Yêu thú. Đứng thứ ba là sư tỷ Bạch Thủy Tú, là một thuật sĩ Linh giai thuộc tính Thuỷ, cũng là thiên tài có hy vọng tiến giai thuật sĩ Tinh giai nhất của bổn môn... Bạch Thạch chậm rãi mà nói, giới thiệu qua một lần mười tên đệ tử chân truyền cấp Giáp.
Thạch Mục chậm rãi gật đầu, những tên đệ tử cấp Giáp này đều có thiên tư phi thường xuất sắc, khó trách có thể chiếm được một vị trí đệ tử chân truyền trong Hắc Ma Môn. Ánh mắt của hắn có chút chớp động, dường như nội tâm đã quyết định điều gì đó.
Dịch: Yukihana116490
Biên: nila32
Vào thời khắc này, cửa lớn nhã gian bị đẩy ra.
Bọn người Thạch Mục quay đầu nhìn lại, đi vào là một gã thanh niên tóc vàng mắt xanh. Người này không ai khác, chính là Kim Hoán, cũng là người quen biết với Thạch Mục,năm đó là một trong những thủ lĩnh của bang hội Tôn Linh Các trong tông môn. So với lúc đó, tu vi bây giờ của gã đã tiến triển hơn, khí tức phát ra đã đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ. Trên mặt mang theo một chút thần sắc cao ngạo.
Kim sư huynh có thể vui lòng đến đây, tại hạ vô cùng cảm kích, nhanh, xin mời ngồi. Bạch Thạch có chút kích động đứng lên, mở miệng tiếp đón.
Những người khác, kể cả Lam Phượng đều nhao nhao đứng lên, thần sắc cung kính, chỉ có Thạch Mục là vẫn ngồi yên không nhúc nhích ở trên ghế.
Bạch sư đệ khách khí, ta và ngươi đều là người Tôn Linh Các, lần này ngươi cùng Tiêu sư đệ có thể trở thành đệ tử cấp Ất, thứ hạng lấy được cũng không thấp. Ta với tư cách là người lúc trước đã dẫn tiến ngươi gia nhập Tôn Linh Các, cũng cảm thấy tự hào. Tất nhiên là muốn tới chúc mừng một hai. Kim Hoán cười, đã đi tới.
Kim sư huynh sớm đã là đệ tử nổi tiếng trong năm mươi người mạnh nhất cấp Ất. Lần này lại nhảy vọt lên thứ hạng mười sáu. Đến thi đấu sang năm, chắc chắn có thể lọt vào mười thứ hạng đầu rồi! Bạch Thạch vừa cười vừa nói.
Kim Hoán cười ha ha, lập tức chuyển ánh mắt, thấy được Thạch Mục vẫn ngồi yên tại chỗ, gã hơi hơi nặng mặt.
Ồ, vị sư đệ này là người phương nào. Thoạt nhìn không quen mặt lắm. Thanh âm Kim Hoán có chút không vui nói.
Những năm Thạch Mục tiến về biên cảnh, tuy trong lúc đó cũng trở lại mấy lần, nhưng không tiếp xúc với Kim Hoán. Nay màu da, khí chất cả người họ Thạch đều thay đổi không ít, làm Kim Hoán nhất thời nhận không ra.
Tại hạ Thạch Mục, xem ra Kim sư huynh quý nhân hay quên việc, đã quên mất tại hạ là ai rồi. Thạch Mục giống như cười mà không phải cười nói.
Kim Hoán nghe xong, thần sắc khẽ giật mình, cẩn thận nhìn lại Thạch Mục.
Thì ra là Thạch sư đệ...Ồ, tu vi của ngươi... Sắc mặt Kim Hoán chợt biến đổi. Lấy thực lực Hậu Thiên hậu kỳ của gã vậy mà hoàn toàn không nhìn ra được tu vi của Thạch Mục.
Không thể tưởng được mới mấy năm không gặp, tu vi Thạch sư đệ đã đến bước này, cũng là cảnh giới hậu kỳ! Kim Hoán không để ý đám người Bạch Thạch, thần sắc trịnh trọng nói.
Thạch Mục mỉm cười, không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận. Bọn người Bạch Thạch nghe vậy, cả đám liền chấn động, nhìn Thạch Mục bằng con mắt không thể tin được. Bọn hắn vốn tưởng rằng tu vi của Thạch Mục chỉ cao hơn bọn họ có một chút thôi, ai mà ngờ được họ Thạch đã chính thức bước vào hậu kỳ, trở thành người nổi bật trong đám võ giả Hậu Thiên rồi cơ chứ!
Ha ha, không ngờ Thạch huynh lại thâm tàng bất lộ như vậy. Bội phục bội phục. Sau mấy hơi thở, người phản ứng đến đầu tiên là Bạch Thạch, miễn cưỡng cười nói.
Kim sư huynh, mời ngồi ghế trên. Tiêu Minh vội vàng an bài chỗ ngồi cho Kim Hoán, sau đó mời Thạch Mục vốn đang ở vị trí thứ tịch lên ngồi phía bên phải Kim Hoán.
Thạch Mục từ chối hai lần, nhưng bọn người Tiêu Minh liên tục kiên trì, đành phải ngồi xuống.
Không thể tưởng được thực lực của Thạch sư đệ lại tiến triển nhanh như vậy. Trong đại chiến với Man tộc lần này chẳng lẽ gặp được kỳ ngộ nào sao? Kim Hoán cười hỏi, thần sắc cao ngạo ban đầu đã biến mất vô tung, ngược lại còn hơi có ý lấy lòng.
Kim sư huynh nói đùa, nào có nhiều kỳ ngộ như vậy. Chẳng qua công pháp mà tại hạ tu luyện tiến giai tương đối dễ dàng thôi. Thạch Mục tất nhiên sẽ không tiết lộ cái gì, cười ha ha đánh trống lảng nói.
Ánh mắt Kim Hoán khẽ dao động, gã tự nhiên nghe ra Thạch Mục đây là cố ý lảng tránh, nhưng gã cũng không có hỏi tới. Gã đã sớm nghe ngóng qua công pháp mà Thạch Mục tu luyện chính là Bàn Nhược Thiên Tượng Công, một loại công pháp tu luyện khá dễ. Nhưng kể cả có sung túc đan dược cung cấp không ngừng, họ Thạch cũng khó mà tiến giai nhanh như vậy. Trong đám người đang ngồi ở đây, Bạch Thạch cùng Tiêu Minh đều là dạng người mồm miệng lanh lợi, cố ý tạo không khí nên hào khí rất nhanh náo nhiệt lên. Cũng không lâu lắm, cửa lớn nhã gian lại một lần nữa bị người đẩy ra. Một thanh niên thần sắc tuấn lãnh*, thân hình cao gầy, thoạt nhìn hai lăm hai sáu tuổi bước vào. Ánh mắt hắn quét qua mọi người trong phòng. Thần sắc của mọi người đang ngồi, kể cả Bạch Thạch lẫn Tiêu Minh đều khẽ giật mình. Bọn họ cũng không nhận ra người mới tới là ai, lần tụ hội này cũng không có mời người này. Thông qua khí thế ẩn giấu không lộ trên người đối phương thì gã cũng là một cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ.
(tuấn lãnh: vừa đập trai vừa lạnh lùng đó mà)
Vị sư huynh này, chúng ta lúc này đang tụ hội, không biết các hạ đến đây là... Người đứng lên trước hết là Bạch Thạch. Gã chắp tay hướng về phía người mới tới, giọng điệu có chút khách khí hỏi.
Thì ra là Diệp huynh. Không chờ Bạch Thạch nói xong, Kim Hoán lại đứng lên, chắp tay cười bắt chuyện với người nọ.
Chư vị, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là sư huynh Diệp Côn, người đã đoạt thứ hạng thứ mười hai trong thi đấu cấp Ất lần này. Chẳng qua hắn làm người điệu thấp (*) nên có khi mọi người còn chưa biết. Kim Hoán giới thiệu cho bọn người Thạch Mục.
Ít khi lộ diện
Thần sắc đám người Bạch Thạch cả kinh, nghe được bài danh của thanh niên tuấn lãnh này còn cao hơn cả Kim Hoán thì ánh mắt mọi người nhìn về phía gã lập tức có chút bất đồng.
Kim huynh quá khen.
Thần sắc thanh niên lãnh tuấn có vẻ không muốn nhiều lời, chỉ gật nhẹ đầu với Kim Hoán rồi dời đi ánh mắt, chuyển sang nhìn Thạch Mục, mở miệng hỏi: Vị này hẳn là Thạch Mục sư đệ đi?
Đúng vậy, tại hạ chính là Thạch Mục. Xin hỏi Diệp sư huynh có gì chỉ giáo? Thạch Mục có chút kỳ quái, đứng lên hỏi.
Chỉ giáo không dám nhận. Ta đến là để thay mặt Chưởng môn cùng chư vị Trưởng lão truyền lại một cái chỉ lệnh. Thanh niên lãnh tuấn nói xong, từ trong lòng lấy một cái lệnh phù, trên đó viết từng dòng chữ siêu nhỏ.
Phụng hiệu lệnh của Chưởng môn, xét thấy Thạch Mục, đệ tử cấp Bính đã lập được đại công trong trận đại chiến với Man tộc, phá lệ cho phép hắn tại trước giải thi đấu ngày mai có thể tuỳ ý khiêu chiến một gã đệ tử cấp Ất. Nếu chiến thắng thì có thể thay thế thứ hạng của người đó. Thanh niên lãnh tuấn đọc nhấn rõ ràng từng chữ, nói.
Bởi vì tin tức quá mức đột nhiên, Thạch Mục hơi sửng sốt một chút, tiếp theo mừng rỡ trong lòng. Những người còn lại ở đây càng là xôn xao, ánh mắt họ liếc tới liếc lui giữa Thạch Mục và thanh niên kia.
Thạch Mục sư đệ, chỉ lệnh lúc này của Chưởng môn ngươi nên nghĩ cho thật kỹ. Ngày mai lại cho ta một câu trả lời thuyết phục cũng được. Nếu ngươi không có ý định tham gia thi đấu ngày mai thì cũng có thể đề nghị Chưởng môn huỷ bỏ. Thanh niên lãnh tuấn giao lệnh phù cho Thạch Mục, nói.
Đa tạ Diệp sư huynh đã đến đây truyền lời. Được Chưởng môn cùng chư vị Trưởng lão ưu ái như vậy, Thạch mỗ tự nhiên tiếp nhận. Thạch Mục phất tay nắm lệnh phù vào trong tay, chắp tay hướng đối phương nói.
Tốt, nếu sư đệ Thạch Mục đã có ý tham gia, vậy đêm nay liền nghĩ kỹ xem ngày mai sẽ chọn ai làm đối tượng khiêu chiến đi. Ánh mắt lạnh lùng của thanh niên lãnh tuấn chợt lóe lên một cái, nhẹ gật đầu. Gã đang muốn xoay người rời đi thì âm thanh của Thạch Mục lại truyền đến.
Không cần nghĩ nữa, ngày mai ta liền khiêu chiến người đứng đầu bảng xếp hạng cấp Ất, sư huynh Đoàn Thiên Lý. Thạch Mục trực tiếp mở miệng nói ra.
Lời vừa nói ra, mọi người tại đây liền kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Thạch Mục. Thanh niên lãnh tuấn cũng lắp bắp kinh hãi, xoay người lại, nhìn Thạch Mục một cái thật sâu.
Tốt, ta sẽ giúp Thạch sư đệ truyền đạt lại chuyện này. Gã bỏ lại một câu như vậy rồi quay người cất bước đi ra ngoài.
Thạch sư đệ, ngươi đây là... Thần sắc Kim Hoán có chút ngốc trệ, nhìn Thạch Mục, sau nửa ngày cũng nói không ra lời.
Thạch sư đệ, tuy thực lực ngươi cũng đạt tới hậu kỳ, nhưng tại tràng thi đấu hôm nay thực lực của sư huynh Đoàn Thiên Lý ra sao chắc ngươi cũng thấy rồi. Tu vi của hắn đã là Hậu Thiên Đại viên mãn, hơn nữa thuật pháp cũng đã đến Linh giai. Ngươi thật có nắm chắc sao? Bạch Thạch hỏi.
Đúng đó, khó được tông môn cho cơ hội tốt như vậy, không bằng chọn lấy một người khác. Có thể bảo đảm chiến thắng, giành được một cái bài danh cấp Ất. Tiêu Minh cũng khuyên.
Đa tạ chư vị quan tâm, chủ ý của ta đã định. Đến, chúng ta uống rượu trước đi. Thạch Mục thoáng nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy tự tin.
Mọi người thấy vậy, cũng không nói thêm cái gì nữa. Kim Hoán liếc nhìn Thạch Mục, một bộ muốn nói lại thôi. Gã có chút tò mò, không biết Thạch Mục đến cùng đã lập được đại công gì trong đại chiến Man tộc, mà có thể khiến cho Chưởng môn cùng chư vị Trưởng lão không tiếc phá bỏ lệ cũ.
...
Thời gian một đêm đảo mắt trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên quảng trường giữa ngọn núi số năm và số sáu của Hắc Ma Môn, xây dựng một cái lôi đài cực lớn. Lôi đài có diện tích gần trăm trượng, ở bốn góc là bốn cái cột đá đen kịt cực lớn, trên cột đá khắc không ít đồ án phù văn, ẩn ẩn phát ra hào quang.
Hôm nay đã là ngày thi đấu cuối cùng, dựa theo lệ cũ mười tên đệ tử trong top mười cấp Ất sẽ khiêu chiến với mười tên đệ tử cấp Giáp. Mỗi người chỉ có một lần cơ hội. Nếu có vị đệ tử cấp Ất nào khiêu chiến thành công, liền có thể thay thế vị trí của đối thủ, bước vào hàng ngũ đệ tử chân truyền cấp Giáp. Từ nay về sau được hưởng tài nguyên tối ưu của tông môn, được tông môn dốc đại lực tài bồi. Chẳng qua thực lực của đệ tử chân truyền cấp Giáp rất mạnh. Trong các lần thi đấu, số đệ tử cấp Ất có thể khiêu chiến thành công cực ít. Trừ phi có đệ tử cấp Giáp tiến giai Tiên Thiên, trở thành Trưởng lão tông môn, mới trống ra vị trí. Ngoài ra, sau khi màn khiêu chiến của đệ tử cấp Ất kết thúc, sẽ đến phiên mười tên đệ tử cấp Giáp. Bọn họ có thể khiêu chiến lẫn nhau, quy tắc đồng dạng, người thắng thế chỗ kẻ bại. Cứ như vậy chọn ra được thứ tự xếp hạng của Đại Tỷ Thí. Đồng dạng, mỗi người chỉ có cơ hội khiêu chiến một lần.
Giờ này tuy vẫn còn sớm nhưng hầu như tất cả đệ tử Hắc Ma Môn đã tụ tập cả ở nơi này. Số lượng khoảng hai, ba nghìn người, vây chặt phụ cận lôi đài lại như nêm cối. Bên cạnh lôi đài, dựng một tấm bia đá hình vuông, màu đen, cao mấy trượng. Trên mặt bia đã viết sẵn tên của mười tên đệ tử cấp Giáp, xếp theo thứ tự từ thấp đến cao. Dưới tấm bia đá đứng mười tên đệ tử, xếp thành một hàng, nam nữ đều có. Nguyên một đám khí độ bất phàm, không ngờ đều có tu vi Hậu Thiên Đại viên mãn. Dưới lôi đài, Thạch Mục đang đứng chung một chỗ với bọn người Bạch Thạch, Tiêu Minh, Kim Hoán. Họ Thạch một bên nói chuyện phiếm với đám người, một bên đưa mắt nhìn sang mười tên đệ tử chân truyền cấp Giáp đứng dưới chân tấm bia đá màu đen kia.
Mạc Ninh, Tiền Hùng, Bạch Thủy Tú...
Đây là tên của mười tên đệ tử cấp Giáp trên tấm bia đá màu đen. Thạch Mục khẽ nhíu mày, trước kia hắn cũng không có chú ý gì đến những người này, đọc tên bọn họ lên đều thấy lạ hoắc.
Trước kia Thạch sư đệ vẫn luôn đóng cửa khổ tu, chắc không hiểu rõ lắm về những đệ tử cấp Giáp này đâu nhỉ? Bạch Thạch chú ý tới thần sắc của Thạch Mục, vừa cười vừa nói.
Thạch Mục thoáng nở nụ cười, nhẹ gật đầu.
Ha ha, như vậy liền để cho tại hạ giới thiệu sơ lược một chút cho Thạch sư đệ đi. Bạch Thạch cười nói.
Mười tên đệ tử chân truyền cấp Giáp, đứng đầu là nam tử đứng ngoài cùng bên trái kia, gọi là Mạc Ninh. Tu vi người này đã đến cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn từ mấy năm trước rồi. Gã tu luyện một loại công pháp thuộc tính Thuỷ, vũ kỹ thành danh là Ẩn Vân Kiếm Quyết. Nghe nói đối thủ của hắn thường chưa thấy hắn ra chiêu thế nào đã bị hắn đánh bại rồi.
Thạch Mục khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn phía bên dưới bia đá màu đen, ngoài cùng bên trái là một gã thanh niên tóc bạc.
Tên thứ hai chính là gã đại hán đen tráng kia, tên là Tiền Hùng. Gã là người có huyết mạch Bàn Thạch hiếm thấy, công pháp tu luyện cũng là loại lấy trầm trọng, vững chắc nổi danh, lực phòng ngực rất mạnh, có thể so với Yêu thú. Đứng thứ ba là sư tỷ Bạch Thủy Tú, là một thuật sĩ Linh giai thuộc tính Thuỷ, cũng là thiên tài có hy vọng tiến giai thuật sĩ Tinh giai nhất của bổn môn... Bạch Thạch chậm rãi mà nói, giới thiệu qua một lần mười tên đệ tử chân truyền cấp Giáp.
Thạch Mục chậm rãi gật đầu, những tên đệ tử cấp Giáp này đều có thiên tư phi thường xuất sắc, khó trách có thể chiếm được một vị trí đệ tử chân truyền trong Hắc Ma Môn. Ánh mắt của hắn có chút chớp động, dường như nội tâm đã quyết định điều gì đó.
/951
|