Dịch giả: khongpit
Biên: nila32
Phần phật một tiếng!
Thân thể đại hán râu quai nón được một đoàn thủy quang bọc lại, hư không xung quanh theo đó dao động một hồi. Tiếp đó, đại hán râu quai nón biến mất không thấy, khiến cự trảo của Thổ Cầu Vương chộp vào hư không.
Nhưng Thanh Sơn Lệnh bài lại rơi ở dưới đất.
Chỉ trong nháy mắt, đã có ba gã Yêu nhân Địa Giai sơ kỳ thiệt mạng đương trường, một người bị thương phải chạy ra khỏi bí cảnh.
Những người ở xung quanh,sắc mặt đại biến, lộ vẻ sợ hãi, nhăm nhe bỏ chạy tán loạn.
Ngay tại lúc này, truyền ra một hồi tiếng rít gào sắc nhọn trói tai, từ dưới đất phóng ra một luồng lục quang cực lớn, hóa thành phong nhận khổng lồ, lóe lên chui vào trong bụng Thổ Cầu Vương.
Thổ Cầu Vương điên cuồng hét lên một tiếng, thân hình khổng lồ cuồn cuộn cuồng vũ trên không, máu tươi từ phía dưới thân thể của nó điên cuồng tuôn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ nửa người.
Đúng lúc này, một thân ảnh lục sắc từ dưới đất bay ra, đúng là bản thể của Cơ Giang, hỏa diễm màu xanh lá quanh thân đột nhiên bạo tăng, hóa thành năm cột lửa sáng chói hình xoắn ốc, bắn vụt tới năm đầu Thổ Cầu.
Bởi vì tốc độ của hỏa trụ cực nhanh, năm đầu Thổ Cầu không kịp né tránh, đồng loạt bị đánh trúng, trên thân lập tức bị hỏa diễm màu xanh lá cây bao bọc, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, dốc sức liều mạng rung lắc thân thể, muốn giũ bỏ ngọn lửa trên người.
Đám Yêu tộc xung quanh thấy thế đại hỉ, Linh Khí trong tay ánh sáng lập lòe, thừa cơ tấn công tới.
Cùng lúc đó, hai cái chân trước thô to của Cơ Giang cuồng vũ, lần nữa cùng Thổ Cầu Vương đang bị thương chém giết cùng nhau.
Thổ Cầu Vương bởi vì lúc trước liên tiếp thúc giục Độc Giác công kích, cộng thêm trọng thương nên lúc này không địch lại được Cơ Giang liên tiếp bại lui.
“Phong hỏa Cửu Biến!”
Cơ Giang dữ tợn hét lên, hai cánh vũ động, chung quanh lập tức xuất hiện chín thân ảnh lục sắc giống nhau như đúc.
Lục quang lóe lên, chín đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua thân thể Độc Giác Thổ Cầu, tốc độ nhanh như sấp chớp.
Một tiếng thê lương truyền ra, huyết quang lóe hiện, thân hình khổng lồ của Độc Giác Thổ Cầu lập tức bị chém thành vài khúc, rớt từ không trung xuống.
Ánh sáng mà lục liên tục nhấp nháy chớp động liên tục, chín đạo thân ảnh hợp lại làm một.
“Bí thuật thật là lợi hại! Hầu như trong nháy mắt bạo phát sức chiến đấu mạnh gấp bội!” Xa xa, Thạch Mục âm thầm kinh ngạc.
Tuy Cơ Giang chỉ là võ giả Địa Giai sơ kỳ nhưng thực lực chỉ sợ ngang ngửa với Địa Giai hậu kỳ bình thường rồi.
Thổ Cầu Vương bị giết, đám Thổ Cầu còn lại rơi vào hoảng loạn, còn bị Cơ Giang xông lên chém giết càng thêm hỗn loạn.
Thạch Mục nhìn đến đây, mỉm cười, rốt cuộc thu hồi ánh mắt tiếp tục vung đao chém giết Thổ Cầu, chẳng qua là khí lực thoáng gia tăng vài phần.
“Sát!”
Sĩ khí mọi người đại thịnh, rất nhanh liền có từng con Thổ Cầu bị chém giết.
Một khắc đồng hồ sau, con Thổ Cầu cuối cùng cũng bị đánh chết.
Mọi người ai nấy đều mệt mỏi, chân khí trong cơ thể Pháp lực đều tiêu hao hơn phân nửa, đáp xuống mặt đất nghỉ ngơi.
Tổn thất ba người, trận này phục kích coi như hữu kinh vô hiểm, bất quá những người còn lại cũng có chút sa sút sĩ khí.
Cơ Giang lấy Yêu Hạch của Thổ Cầu ra, lấy thêm những Yêu Hạch trong lệnh bài mà ba người kia lưu lại, phân bình quân cho mọi người ở đây, tâm tình mọi người mới tăng lên một chút.
“Cơ đạo hữu, nơi đây vẫn là ngoại vi bí cảnh, sao lại xuất hiện nhiều Yêu thú Địa Giai như vậy? Có chút không bình thường.” Một thanh niên Yêu tộc áo đỏ mở miệng hỏi.
Những người khác nghe vậy, đồng loạt nhìn về phía Cơ Giang.
“Đúng vậy, thậm chí còn có Thổ Cầu Vương Địa Giai trung kỳ!”
“Xem ra cánh rừng này có chút quỷ dị, chúng ta không nên nghỉ ngơi quá lâu, có lẽ nên thay đổi phương hướng nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Theo những tài liệu mà gia tộc của ta thu thập được, loại Thổ Cầu này chưa từng xuất hiện bên ngoài Thập Phương Thiên Địa.”
Thạch Mục im lặng lắng nghe mọi người bàn tán chứ không nói gì.
“Thạch đại ca, ngươi cảm thấy thế nào?” Lúc này Tử Lăng ngồi bên cạnh Thạch Mục hỏi.
“Quả thật có chút quỷ dị.” Thạch Mục quay lại trả lời đại khái.
“Như vậy Thạch đại ca đồng ý không tiếp tục tiến lên phía trước?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lăng chần chừ một chút hỏi.
“Ha ha, muốn gia nhập Thanh Lan Thánh Địa mà lại trốn tránh nguy hiểm sao.” Thạch Mục khẽ cười một tiếng.
“Thạch đại ca nói chỉ có đúng không hà, cái này gọi là không vào hang cọp sao bắt được cọp con!” Tử Lăng nhẹ gật đầu, nghiêm túc trả lời.
“Chư vị, nhóm Thổ Cầu này xuất hiện quả thật có chú quỷ dị, bất quá ta vừa kiểm tra một chút, những Thổ Cầu kia xuất hiện ở đây do dưới đất có một cái mỏ Hoàng Tinh Khoáng, loại khoáng sản này là món ăn ưa thích của Thổ Cầu.” Cơ Giang vừa mới nghỉ ngơi một chú sau khi kịch chiến, lúc này mới đi tới nói ra.
“Hoàng Tinh Khoáng? Cái này khó trách…” Một cái thanh niên Yêu tộc nghe vậy liền nói.
“Xem ra đúng là chúng ta không gặp may, vừa vặn đụng phải nơi kiếm ăn của đám Thổ Cầu kia.” Một người khác cũng nói.
Thạch Mục nhíu mày, thả ra thần thức tìm tòi dưới mặt đất.
Song thần niệm xâm nhập vào mấy trăm trượng sâu dưới lòng đất, liền không cách nào đi tiếp, dưới mặt đất vô số lực lương Nguyên Từ giao hội, ngăn cản thần thức xâm nhập.
Xâm nhập đến tận đây, nhưng mà Thạch Mục vẫn không tìm thấy mỏ Hoàng Tinh Khoáng nào cả.
Hắn nhìn Cơ Giang, nhíu mày.
“Chư vị, chúng ta một khi đã tham gia thí luyện lần này, tin tưởng mọi người đều có mục đích riêng của bản thân, làm sao có thể bởi vì một chút nguy hiểm mà đã lùi bước?” Cơ Giang thần tính phấn khởi khuyên bảo.
Ở đây, không ít thanh niên Yêu tộc trẻ tuổi nhiệt huyết nghe lời nói ấy, ánh mắt lần nữa tỏa sáng.
“Vừa vặn, hai gã đạo hữu bỏ mạng, một người buộc phải rời khỏi Bí cảnh, đều là vì ta nhất thời sai lầm. Đoạn đường tiếp theo, tại hạ nhất định chú ý cẩn thận, hết sức bảo vệ an toàn cho mọi người.” Cơ Giang cam đoan.
Nghe vậy, mọi người ở đây nhao nhao gật đầu đồng ý, tỏ vẻ nguyện ý tiếp tục đi tới.
“Cơ Giang này thật là có tài ăn nói, chết cũng có thể nói thành sống được!” Tử Lăng thấp giọng cười nói.
“Tử Lăng đạo hữu, tiếp tục đi tới chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm, vạn bất đắc dĩ hãy bóp nát ngọc bội để rời khỏi Bí cảnh, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất.” Thạch Mục thấp giọng nói ra.
“Đa tạ Thạch đại ca đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý.” Tử Lăng trầm mặc thoáng chốc, gật đầu nói.
Một đoàn người nghỉ ngơi hồi phục Pháp lực rồi lại tiếp tục đi tới.
Cảnh vật phía trước không có gì thay đổi, vẫn là một mảnh thảo nguyên bao la mờ mịt, bất quá rừng già đã dần thưa bớt đi rất nhiều.
Trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua.
Trong hai ngày này mọi người gặp phải Yêu thú cả về số lượng lẫn thực lực đều ở mức bình thường giống với ghi chép, trong đó tuy rằng cũng có Yêu thú Địa Giai qua lại, nhưng chỉ vẻn vẹn một hai con mà thôi.
Một ngày này, mọi người thi triển thủ đoạn của riêng mình lẳng lặng phi hành tiến lên phía trước.
Thạch Mục nhìn quanh bốn phía, địa hình thảo nguyên nơi đây đã dần trở nên gập ghềnh nhấp nhô, giống như đồi núi vậy.
“Có lẽ sắp ra khỏi mảnh thảo nguyên này rồi.” Hắn suy đoán như vậy bèn âm thầm tính toán khi nào bắt đầu một mình hành động.
Thải Nhi đã bị thu hồi vào túi linh thú từ ngày hôm trước, bởi vì xâm nhập sâu vào trung tâm Bí Cảnh đã xuất hiện một vài Yêu Thú có khả năng phi hành, cân nhắc tới an toàn của nó, chỉ có thể thu vào túi linh thú.
Đột nhiên, sắc mặt hắn hơi đổi, nhìn về phía bên trái.
“Thạch đại ca, sao vậy?” Tử Lăng ngay bên cạnh Thạch Mục, phát hiện dị trạng của hắn bèn hỏi.
Nàng còn chưa dứt lời, ở phía trước hiện ra cuồn cuộn cát bụi, một cái vòi rồng hình trụ, đường kính đến vài chục thước.
Đám cỏ dại mọc trên mặt đất của thảo nguyên bị nhổ tận gốc, mặt đất cũng bị cạo đi một tầng, tất cả đều bị cuồng phong cuốn vào trong nó, càng thêm uy thế. Vòi ròng che khuất bầu trời di chuyên thẳng tới vị trí của mọi người.
“Cẩn thận!” Có người hô to.
Ở đây mọi người thấy lốc xoáy có uy lực kinh người, tất cả đều tìm cách né tránh.
Bên trong vòi rồng to lớn chợt lóe ánh sáng màu xanh, nổ rồi tách ra mà đến.
Một cái lốc xoáy biến thành ba cái nhỏ hơn, dường như một con rồng gió đuổi theo những người né tránh. Một trong số đó nhằm đúng hướng Thạch Mục, Tử Lăng và một số Yêu Tộc bay tới.
Lốc xoáy di chuyển cực nhanh, sau mấy hơi thở đã đuổi đến ngay sau lưng mọi người.
Thạch Mục dừng lại thân hình, tay nắm Vẫn Thiết Hắc Đao, tinh quang trong mắt lập lòe.
Ầm vang! Một tiếng kim loại rung động lắc lư lạnh như băng vang lên!
Phía trên Vẫn Thiết Hắc Đao nổi lên đao mang màu đen dài hơn mười trượng, tản mát Đao ý lạnh lẽo như băng.
Vòi rồng gào thét, dường như mở cái miệng khổng lồ mà cắn tới Thạch Mục.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, huy động Hắc Đao, một đạo cự đại đao mang màu đen hiện ra, chém tới cơn lốc xoáy.
Hắc quang lóe lên, lốc xoáy đơn giản bị chém thành hai khúc, hóa thành một cỗ cuồng phong phiêu tán ra xung quanh.
“Leng keng” một tiếng!
Trung tâm lốc xoáy, một thân ảnh thanh sắc bắn ra, cùng đao mang cứng rắn đụng một cái.
Thạch Mục chỉ cảm thấy một cỗ cự lực vọt tới, toàn bộ người bị đẩy lui mấy bước rồi mới miễn cưỡng đứng vững thân thể được.
Cái thân ảnh màu xanh kia cũng bị đánh bay, bay ra mấy trượng mới ổn định được thân hình, thì ra là một con quái thú màu xanh lớn như một căn phòng vậy.
Con thú này vừa giống hổ vừa giống sư tử, lông bờm xõa tung, thân hình như một giọt nước, cái đuôi dài đến kỳ lạ, áng chừng gấp đôi thân thể của nó.
Thạch Mục nhướng mày, quái thú hung ác này chính diện va chạm với Vẫn Thiết Hắc Đao vậy mà không bị thương tổn chút nào.
“Phong Linh Hống!” Một gã Yêu tộc mặt đỏ thét lên kinh hãi.
Thạch Mục chấn động trong lòng, hắn đã mua được không ít điên tịch ở Đông Thánh Tinh, trong đó có nhiều cuốn giới thiệu về những loài yêu thú lợi hại trên tinh cầu.
Phong Linh Hống đặc biệt được chú ý, chính là loài dị thú đồng thời mang hai loại thuộc tính phong thổ. Tính tình vô cùng tàn bạo, am hiểu sử dụng cuồng phong đánh lén con mồi.
Võ Giả cùng giai gặp được thường đều phải trốn tránh.
Những suy nghĩ này trong thoáng chốc xoẹt qua trong đầu Thạch Mục, bất quá cũng chưa lộ vẻ sợ hãi, cầm Hắc Đao trong tay chắn ngang trước người.
Cùng lúc đó, hai lốc xoáy khác cũng bị kích phá, bên trong thình lình ẩn nấp hai đầu Phong Linh Hống.
Ba đầu Phong Linh Hống đều có thực lực mạnh hơn Thổ Cầu Vương. Bọn chúng cùng xuất hiện, đã vượt quá xa khả năng mọi người có thể ứng phó.
Không ít người đã lộ vẻ sợ hãi, sắc mặt Cơ Giang cũng có chút khó coi, ngược lại Thạch Mục cùng Tử Lăng lại lộ ra vẻ trấn định.
“Rống!”
Ba đầu Phong Linh Hống lóe lên hung quang trong mát, chậm rãi tiến gần tới chỗ mọi người, thân thể sáng lên một tầng thanh quang.
Sắc mặc Thạch Mục trầm xuống, thúc giục chân khí trong cơ thể, hào quang của Vẫn Thiết Hắc Đao theo đó sáng lên.
Vào thời khắc này, tiếng xé gió vang lên mãnh liệt!
Một đạo độn quang màu đỏ từ đằng xa bay vụt đến, kéo theo một cái đuôi thật dài, dường như một ngôi sao băng, tốc độ nhanh kinh người, trong chớp mắt liền đã tới trên đầu mọi người.
Biên: nila32
Phần phật một tiếng!
Thân thể đại hán râu quai nón được một đoàn thủy quang bọc lại, hư không xung quanh theo đó dao động một hồi. Tiếp đó, đại hán râu quai nón biến mất không thấy, khiến cự trảo của Thổ Cầu Vương chộp vào hư không.
Nhưng Thanh Sơn Lệnh bài lại rơi ở dưới đất.
Chỉ trong nháy mắt, đã có ba gã Yêu nhân Địa Giai sơ kỳ thiệt mạng đương trường, một người bị thương phải chạy ra khỏi bí cảnh.
Những người ở xung quanh,sắc mặt đại biến, lộ vẻ sợ hãi, nhăm nhe bỏ chạy tán loạn.
Ngay tại lúc này, truyền ra một hồi tiếng rít gào sắc nhọn trói tai, từ dưới đất phóng ra một luồng lục quang cực lớn, hóa thành phong nhận khổng lồ, lóe lên chui vào trong bụng Thổ Cầu Vương.
Thổ Cầu Vương điên cuồng hét lên một tiếng, thân hình khổng lồ cuồn cuộn cuồng vũ trên không, máu tươi từ phía dưới thân thể của nó điên cuồng tuôn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ nửa người.
Đúng lúc này, một thân ảnh lục sắc từ dưới đất bay ra, đúng là bản thể của Cơ Giang, hỏa diễm màu xanh lá quanh thân đột nhiên bạo tăng, hóa thành năm cột lửa sáng chói hình xoắn ốc, bắn vụt tới năm đầu Thổ Cầu.
Bởi vì tốc độ của hỏa trụ cực nhanh, năm đầu Thổ Cầu không kịp né tránh, đồng loạt bị đánh trúng, trên thân lập tức bị hỏa diễm màu xanh lá cây bao bọc, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, dốc sức liều mạng rung lắc thân thể, muốn giũ bỏ ngọn lửa trên người.
Đám Yêu tộc xung quanh thấy thế đại hỉ, Linh Khí trong tay ánh sáng lập lòe, thừa cơ tấn công tới.
Cùng lúc đó, hai cái chân trước thô to của Cơ Giang cuồng vũ, lần nữa cùng Thổ Cầu Vương đang bị thương chém giết cùng nhau.
Thổ Cầu Vương bởi vì lúc trước liên tiếp thúc giục Độc Giác công kích, cộng thêm trọng thương nên lúc này không địch lại được Cơ Giang liên tiếp bại lui.
“Phong hỏa Cửu Biến!”
Cơ Giang dữ tợn hét lên, hai cánh vũ động, chung quanh lập tức xuất hiện chín thân ảnh lục sắc giống nhau như đúc.
Lục quang lóe lên, chín đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua thân thể Độc Giác Thổ Cầu, tốc độ nhanh như sấp chớp.
Một tiếng thê lương truyền ra, huyết quang lóe hiện, thân hình khổng lồ của Độc Giác Thổ Cầu lập tức bị chém thành vài khúc, rớt từ không trung xuống.
Ánh sáng mà lục liên tục nhấp nháy chớp động liên tục, chín đạo thân ảnh hợp lại làm một.
“Bí thuật thật là lợi hại! Hầu như trong nháy mắt bạo phát sức chiến đấu mạnh gấp bội!” Xa xa, Thạch Mục âm thầm kinh ngạc.
Tuy Cơ Giang chỉ là võ giả Địa Giai sơ kỳ nhưng thực lực chỉ sợ ngang ngửa với Địa Giai hậu kỳ bình thường rồi.
Thổ Cầu Vương bị giết, đám Thổ Cầu còn lại rơi vào hoảng loạn, còn bị Cơ Giang xông lên chém giết càng thêm hỗn loạn.
Thạch Mục nhìn đến đây, mỉm cười, rốt cuộc thu hồi ánh mắt tiếp tục vung đao chém giết Thổ Cầu, chẳng qua là khí lực thoáng gia tăng vài phần.
“Sát!”
Sĩ khí mọi người đại thịnh, rất nhanh liền có từng con Thổ Cầu bị chém giết.
Một khắc đồng hồ sau, con Thổ Cầu cuối cùng cũng bị đánh chết.
Mọi người ai nấy đều mệt mỏi, chân khí trong cơ thể Pháp lực đều tiêu hao hơn phân nửa, đáp xuống mặt đất nghỉ ngơi.
Tổn thất ba người, trận này phục kích coi như hữu kinh vô hiểm, bất quá những người còn lại cũng có chút sa sút sĩ khí.
Cơ Giang lấy Yêu Hạch của Thổ Cầu ra, lấy thêm những Yêu Hạch trong lệnh bài mà ba người kia lưu lại, phân bình quân cho mọi người ở đây, tâm tình mọi người mới tăng lên một chút.
“Cơ đạo hữu, nơi đây vẫn là ngoại vi bí cảnh, sao lại xuất hiện nhiều Yêu thú Địa Giai như vậy? Có chút không bình thường.” Một thanh niên Yêu tộc áo đỏ mở miệng hỏi.
Những người khác nghe vậy, đồng loạt nhìn về phía Cơ Giang.
“Đúng vậy, thậm chí còn có Thổ Cầu Vương Địa Giai trung kỳ!”
“Xem ra cánh rừng này có chút quỷ dị, chúng ta không nên nghỉ ngơi quá lâu, có lẽ nên thay đổi phương hướng nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Theo những tài liệu mà gia tộc của ta thu thập được, loại Thổ Cầu này chưa từng xuất hiện bên ngoài Thập Phương Thiên Địa.”
Thạch Mục im lặng lắng nghe mọi người bàn tán chứ không nói gì.
“Thạch đại ca, ngươi cảm thấy thế nào?” Lúc này Tử Lăng ngồi bên cạnh Thạch Mục hỏi.
“Quả thật có chút quỷ dị.” Thạch Mục quay lại trả lời đại khái.
“Như vậy Thạch đại ca đồng ý không tiếp tục tiến lên phía trước?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lăng chần chừ một chút hỏi.
“Ha ha, muốn gia nhập Thanh Lan Thánh Địa mà lại trốn tránh nguy hiểm sao.” Thạch Mục khẽ cười một tiếng.
“Thạch đại ca nói chỉ có đúng không hà, cái này gọi là không vào hang cọp sao bắt được cọp con!” Tử Lăng nhẹ gật đầu, nghiêm túc trả lời.
“Chư vị, nhóm Thổ Cầu này xuất hiện quả thật có chú quỷ dị, bất quá ta vừa kiểm tra một chút, những Thổ Cầu kia xuất hiện ở đây do dưới đất có một cái mỏ Hoàng Tinh Khoáng, loại khoáng sản này là món ăn ưa thích của Thổ Cầu.” Cơ Giang vừa mới nghỉ ngơi một chú sau khi kịch chiến, lúc này mới đi tới nói ra.
“Hoàng Tinh Khoáng? Cái này khó trách…” Một cái thanh niên Yêu tộc nghe vậy liền nói.
“Xem ra đúng là chúng ta không gặp may, vừa vặn đụng phải nơi kiếm ăn của đám Thổ Cầu kia.” Một người khác cũng nói.
Thạch Mục nhíu mày, thả ra thần thức tìm tòi dưới mặt đất.
Song thần niệm xâm nhập vào mấy trăm trượng sâu dưới lòng đất, liền không cách nào đi tiếp, dưới mặt đất vô số lực lương Nguyên Từ giao hội, ngăn cản thần thức xâm nhập.
Xâm nhập đến tận đây, nhưng mà Thạch Mục vẫn không tìm thấy mỏ Hoàng Tinh Khoáng nào cả.
Hắn nhìn Cơ Giang, nhíu mày.
“Chư vị, chúng ta một khi đã tham gia thí luyện lần này, tin tưởng mọi người đều có mục đích riêng của bản thân, làm sao có thể bởi vì một chút nguy hiểm mà đã lùi bước?” Cơ Giang thần tính phấn khởi khuyên bảo.
Ở đây, không ít thanh niên Yêu tộc trẻ tuổi nhiệt huyết nghe lời nói ấy, ánh mắt lần nữa tỏa sáng.
“Vừa vặn, hai gã đạo hữu bỏ mạng, một người buộc phải rời khỏi Bí cảnh, đều là vì ta nhất thời sai lầm. Đoạn đường tiếp theo, tại hạ nhất định chú ý cẩn thận, hết sức bảo vệ an toàn cho mọi người.” Cơ Giang cam đoan.
Nghe vậy, mọi người ở đây nhao nhao gật đầu đồng ý, tỏ vẻ nguyện ý tiếp tục đi tới.
“Cơ Giang này thật là có tài ăn nói, chết cũng có thể nói thành sống được!” Tử Lăng thấp giọng cười nói.
“Tử Lăng đạo hữu, tiếp tục đi tới chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm, vạn bất đắc dĩ hãy bóp nát ngọc bội để rời khỏi Bí cảnh, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất.” Thạch Mục thấp giọng nói ra.
“Đa tạ Thạch đại ca đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý.” Tử Lăng trầm mặc thoáng chốc, gật đầu nói.
Một đoàn người nghỉ ngơi hồi phục Pháp lực rồi lại tiếp tục đi tới.
Cảnh vật phía trước không có gì thay đổi, vẫn là một mảnh thảo nguyên bao la mờ mịt, bất quá rừng già đã dần thưa bớt đi rất nhiều.
Trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua.
Trong hai ngày này mọi người gặp phải Yêu thú cả về số lượng lẫn thực lực đều ở mức bình thường giống với ghi chép, trong đó tuy rằng cũng có Yêu thú Địa Giai qua lại, nhưng chỉ vẻn vẹn một hai con mà thôi.
Một ngày này, mọi người thi triển thủ đoạn của riêng mình lẳng lặng phi hành tiến lên phía trước.
Thạch Mục nhìn quanh bốn phía, địa hình thảo nguyên nơi đây đã dần trở nên gập ghềnh nhấp nhô, giống như đồi núi vậy.
“Có lẽ sắp ra khỏi mảnh thảo nguyên này rồi.” Hắn suy đoán như vậy bèn âm thầm tính toán khi nào bắt đầu một mình hành động.
Thải Nhi đã bị thu hồi vào túi linh thú từ ngày hôm trước, bởi vì xâm nhập sâu vào trung tâm Bí Cảnh đã xuất hiện một vài Yêu Thú có khả năng phi hành, cân nhắc tới an toàn của nó, chỉ có thể thu vào túi linh thú.
Đột nhiên, sắc mặt hắn hơi đổi, nhìn về phía bên trái.
“Thạch đại ca, sao vậy?” Tử Lăng ngay bên cạnh Thạch Mục, phát hiện dị trạng của hắn bèn hỏi.
Nàng còn chưa dứt lời, ở phía trước hiện ra cuồn cuộn cát bụi, một cái vòi rồng hình trụ, đường kính đến vài chục thước.
Đám cỏ dại mọc trên mặt đất của thảo nguyên bị nhổ tận gốc, mặt đất cũng bị cạo đi một tầng, tất cả đều bị cuồng phong cuốn vào trong nó, càng thêm uy thế. Vòi ròng che khuất bầu trời di chuyên thẳng tới vị trí của mọi người.
“Cẩn thận!” Có người hô to.
Ở đây mọi người thấy lốc xoáy có uy lực kinh người, tất cả đều tìm cách né tránh.
Bên trong vòi rồng to lớn chợt lóe ánh sáng màu xanh, nổ rồi tách ra mà đến.
Một cái lốc xoáy biến thành ba cái nhỏ hơn, dường như một con rồng gió đuổi theo những người né tránh. Một trong số đó nhằm đúng hướng Thạch Mục, Tử Lăng và một số Yêu Tộc bay tới.
Lốc xoáy di chuyển cực nhanh, sau mấy hơi thở đã đuổi đến ngay sau lưng mọi người.
Thạch Mục dừng lại thân hình, tay nắm Vẫn Thiết Hắc Đao, tinh quang trong mắt lập lòe.
Ầm vang! Một tiếng kim loại rung động lắc lư lạnh như băng vang lên!
Phía trên Vẫn Thiết Hắc Đao nổi lên đao mang màu đen dài hơn mười trượng, tản mát Đao ý lạnh lẽo như băng.
Vòi rồng gào thét, dường như mở cái miệng khổng lồ mà cắn tới Thạch Mục.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, huy động Hắc Đao, một đạo cự đại đao mang màu đen hiện ra, chém tới cơn lốc xoáy.
Hắc quang lóe lên, lốc xoáy đơn giản bị chém thành hai khúc, hóa thành một cỗ cuồng phong phiêu tán ra xung quanh.
“Leng keng” một tiếng!
Trung tâm lốc xoáy, một thân ảnh thanh sắc bắn ra, cùng đao mang cứng rắn đụng một cái.
Thạch Mục chỉ cảm thấy một cỗ cự lực vọt tới, toàn bộ người bị đẩy lui mấy bước rồi mới miễn cưỡng đứng vững thân thể được.
Cái thân ảnh màu xanh kia cũng bị đánh bay, bay ra mấy trượng mới ổn định được thân hình, thì ra là một con quái thú màu xanh lớn như một căn phòng vậy.
Con thú này vừa giống hổ vừa giống sư tử, lông bờm xõa tung, thân hình như một giọt nước, cái đuôi dài đến kỳ lạ, áng chừng gấp đôi thân thể của nó.
Thạch Mục nhướng mày, quái thú hung ác này chính diện va chạm với Vẫn Thiết Hắc Đao vậy mà không bị thương tổn chút nào.
“Phong Linh Hống!” Một gã Yêu tộc mặt đỏ thét lên kinh hãi.
Thạch Mục chấn động trong lòng, hắn đã mua được không ít điên tịch ở Đông Thánh Tinh, trong đó có nhiều cuốn giới thiệu về những loài yêu thú lợi hại trên tinh cầu.
Phong Linh Hống đặc biệt được chú ý, chính là loài dị thú đồng thời mang hai loại thuộc tính phong thổ. Tính tình vô cùng tàn bạo, am hiểu sử dụng cuồng phong đánh lén con mồi.
Võ Giả cùng giai gặp được thường đều phải trốn tránh.
Những suy nghĩ này trong thoáng chốc xoẹt qua trong đầu Thạch Mục, bất quá cũng chưa lộ vẻ sợ hãi, cầm Hắc Đao trong tay chắn ngang trước người.
Cùng lúc đó, hai lốc xoáy khác cũng bị kích phá, bên trong thình lình ẩn nấp hai đầu Phong Linh Hống.
Ba đầu Phong Linh Hống đều có thực lực mạnh hơn Thổ Cầu Vương. Bọn chúng cùng xuất hiện, đã vượt quá xa khả năng mọi người có thể ứng phó.
Không ít người đã lộ vẻ sợ hãi, sắc mặt Cơ Giang cũng có chút khó coi, ngược lại Thạch Mục cùng Tử Lăng lại lộ ra vẻ trấn định.
“Rống!”
Ba đầu Phong Linh Hống lóe lên hung quang trong mát, chậm rãi tiến gần tới chỗ mọi người, thân thể sáng lên một tầng thanh quang.
Sắc mặc Thạch Mục trầm xuống, thúc giục chân khí trong cơ thể, hào quang của Vẫn Thiết Hắc Đao theo đó sáng lên.
Vào thời khắc này, tiếng xé gió vang lên mãnh liệt!
Một đạo độn quang màu đỏ từ đằng xa bay vụt đến, kéo theo một cái đuôi thật dài, dường như một ngôi sao băng, tốc độ nhanh kinh người, trong chớp mắt liền đã tới trên đầu mọi người.
/951
|