Xích Nghê Tử nhìn thấy cảnh này không khỏi có chút giật mình, nhịn không được đánh giá Thạch Mục một cách cẩn thận.
“Ồ… Dường như ta đã gặp ngươi ở đâu?” Xích Nghê Tử khẽ a một tiếng sau đó hỏi dò.
“Thất Lạc Thảo Nguyên.” Thạch Mục không nhanh không chậm trả lời.
“Quả nhiên là vậy! Xem ra lúc ấy ánh mắt của ta thật vụng về, vốn đã xem nhẹ ngươi rồi.” Xích Nghê Tử vỗ mạnh vào ót tỏ vẻ hiểu ra.
Thanh Trường Thiên từ đầu đến cuối chứng kiến hết thảy, bộ dáng có chút hả hê.
Nhìn thấy kết quả của Lữ Cảnh như vậy, gã và Xích Nghê Tử đã hoàn toàn bỏ qua ý định ra tay thử sức Thạch Mục.
Lữ Cảnh đưa tay che mắt. Bàn tay lập lòe lục quang. Sau một lát, ánh mắt của gã rốt cuộc khôi phục như lúc ban đầu. Trong lúc tức giận, người gã nổi lên lục mang nhàn nhạt như muốn ra tay lần nữa.
Thạch Mục thấy vậy. chân mày vểnh lên, thân người tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Hắn đã âm thầm thúc giục lực lượng đồ đằng trong cơ thể, tỏa ra khí tức hung hãn của giao long kim sắc, khí thế bạo tăng.
Lữ Cảnh biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục càng thêm ngưng trọng.
Trong lúc hai người giương cung bạt kiếm, tình thế hết sức căng thẳng, một bóng người lóe lên, Thanh Trường Thiên đã lách mình chắn giữa.
“Khoan hẵng ra tay!”
“Thanh Trường Thiên, chẳng lẽ ngươi muốn thử qua Độc công của Lữ mỗ?” Lữ Cảnh giận dữ quát lớn.
“Nếu như Lữ huynh có nhã hứng, tại hạ tất sẽ phụng bồi. Có điều trước mắt Thụ Linh Vương đã xuất thế. Nếu chúng ta lề mề ở đây, Thụ Tâm Thánh Dịch nhất định rơi vào tay kẻ khác.” Tranh Trường Thiên trả lời một cách nghiêm túc.
Lữ Cảnh nhướng mày im lặng, lục mang trên người dần dần thu liễm.
Thạch Mục thấy vậy cũng thở dài một hơi, khí thể thu lại không ít.
“Chư vị, bốn người chúng ta gặp nhau ở đây, không bằng tạm thời liên thủ một phen? Bên trong bí cảnh lúc này, số người dòm ngó Thụ Tâm Thánh Dịch nhất định không ít. Ngoại trừ huynh đệ họ Ô, chỉ sợ còn có không ít cao thủ giấu mặt. Bốn người chúng ta trước tiên đánh lui những đối thủ khác sau đó hợp lực chém giết Thụ Linh Vương không hơn sống mái với nhay ở đây, dẫn đến kết cục lưỡng bại câu thương hay sao? Không biết chư vị nghĩ thế nào?” Thanh Trường Thiên ngắm nhìn bốn phía, chậm rãi nói ra.
Xích Nghê Tử nghe vậy, thần sắc hơi động.
Thạnh Mục cũng lộ vẻ suy tư.
“Hừ sau khi chém giết Thụ Linh Vương thì sao? Thụ Tâm Thánh Dịch cùng những bảo vật khác phải chia thế nào?” Lữ Cảnh lại hỏi.
“Đến lúc đó, kẻ thù bên ngoài đã trừ, ta và ngươi tất nhiên sẽ dùng năng lực bản thân để tranh đoạt, cái này còn phải hỏi sao?” Thanh Trường Thiên cười khẽ sau đó trả lời một cách thản nhiên.
Lữ Cảnh và Xích Nghê Tử nhìn nhau tuy đều có chút động tâm nhưng vì cố kỵ nên vẫn chưa quyết.
“Đề nghị của Thanh huynh không tệ, Thạch mỗ nhận lời.” Thạch Mục chợt lên tiếng.
“Tốt! Thạch đạo hữu quả nhiên là người thống khoái!” Thanh Trường Thiên thấy vậy lập tức đại hỉ.
Nhìn thấy Thạch Mục đáp ứng, Lữ Cảnh cùng Xích Nghê Tử rốt cuộc lần lượt nhẹ gật đầu.
“Hặc hặc, rất tốt! Bốn người chúng ta liên thủ, quét ngang bí cảnh chỉ sợ tuyệt không vấn đề!” Thanh Trường thấy vậy, không khỏi cười to một cách hưng phấn.
“Hừ, chỉ hy vọng đừng có kẻ nào vướng tay vướng chân.” Lữ Cảnh lại nhìn thoáng qua Thạch Mục sau đó lạnh giọng nói ra.
Thạch Mục lườm lại một thoáng nhưng không nói gì.
Xích Nghê Tử lại không nói một lời, thân thể bỗng nhiên hóa thành một đạo xích quang bay về khu vực trung tâm bí cảnh.
“Ha ha, xem ra Xích huynh có chút nóng lòng, chúng ta cũng đi nhanh đi!” Thanh Trường Thiên cười to, thân thể tiếp đó được một đoàn thanh quang nâng lên, bay về phía trước với tốc độ kinh người.
Thạch Mục cùng Lữ Cảnh nhìn nhau, đồng thời thúc giục độn quang theo sau.
Bốn người đều không có ý định che giấu hành tung. Bốn đạo độn quang sánh vai hướng về trung tâm bí cảnh, tỏa ra khí tức khủng bố khiến cho yêu thú trên đường trốn tránh thật xa.
Đến lúc này, những đối thủ gặp phải trên đường đều có thực lực mạnh mẽ hoặc đi thành nhóm nhưng vẫn không đáng để bốn người xem trọng. Tùy tiện một người đều dễ dàng đánh bại những kẻ bắt gặp.
Tựa hồ đạt thành hiệp nghị nào đó, một khi có người ra tay thì ba người còn lại tuyệt đối không nhúng tay vào. Về phần Thanh Sơn Lệnh của đối phương tự nhiên thuộc về người ra tay chứ không chia đều như trước.
Trong lúc này, điểm tích lũy bên trong Thanh Sơn lệnh của Thạch Mục rốt cuộc bước vào một trăm lẻ tám thứ hạng đầu.
Rất nhanh, bốn người với khí thế như chẻ tre đã tiếp cận trung tâm bí cảnh.
Vào thời khắc này, kim quang trong mắt Thạch Mục lóe lên, độn quang cũng ngừng lại.
Phía trước là một hạp cốc, có điều sương trắng mênh mông, không thể nhìn rõ.
“Thạch đạo hữu, sao vậy?” Thanh Trường Thiên cũng ngừng lại.
Xích Nghê Tử nhìn qua Thạch Mục rồi cũng ngừng lại. Chỉ có Lữ Cảnh hừ một tiếng, không thèm ngừng lại.
Có điều ngay khi gã vừa bay đến hạp cốc, sương trắng bỗng nhiên nhộn nhạo, một đạo hoàng ảnh hẹp dài từ đó bay ra như một tia chớp.
Lữ Cảnh biến sắc, hét lớn một tiếng. Lục quang bên ngoài thân thể địa phóng, ngưng tụ thành vòng bảo hộ lục sắc.
Bành!
Hoàng ảnh quất mạnh lên người Lữ Cảnh tạo nên tiếng vang thật lớn.
Họ Lữ không kịp chuẩn bị, thân thể liền bị đánh văng, tựa như cuồng phong lá rụng, lộn nhào về sau.
Gã gầm nhẹ một tiếng, thân thể đại phóng lục quang. Sau khi đứng vững, khuôn mặt tràn đầy giận dữ, lại muốn ra tay.
“Lữ đạo hữu chậm đã!” Thanh Trường Thiên khẽ nhoáng thân hình, xuất hiện bên cạnh Lữ Cảnh, thò tay ngăn cản gã.
Thạch Mục cùng Xích Nghê Tử cũng bay tới, sắc mặt ngưng trọng.
Lữ Cảnh nhìn về phía trước, không khỏi rùng mình.
Chỉ thấy hạp cốc bên dưới, sương mù lãng đãng. Từng đạo thân ảnh to lớn chui ra, thình lình một hai chục con yêu thú cỡ lớn. Bọn chúng thoạt nhìn không phải đồng loại, bộ dáng thiên kỳ bách quái, khí tức ngũ hành tỏa ra cũng khách nhau: Phi Dực Giác Mãng, Sư Hổ Thú, Điệp Lang, Ngạc Giáp Hùng…
Những yêu thú hung hãn này vốn dĩ không có khả năng cùng tồn tại thế nhưng lúc này không hề có ý tàn sát lẫn nhau mà chỉ mang ánh mắt hung ác nhìn về phía bốn người Thạch Mục.
Sắc mặt cả bốn trầm xuống. Đám yêu thú này đều đã đạt đến Địa Giai. Có con còn mang đẳng cấp hậu kỳ.
Đơn đả độc đấu, bọn họ không ai e ngại những yêu thú này nhưng số lượng như vậy lại là chuyện khác.
“Tại sao thoáng cái xuất hiện nhiều yêu thú như vậy?” Thanh Trường Thiên chau mày nói ra.
“Chẳng lẽ là do Thụ Linh Vương gọi đến?” Xích Nghê Tử nghi hoặc.
“Không, những thứ này không phải yêu thú mà rễ cây hóa hình tạo thành.” Thạch Mục trong mắt lóe lên kim quang, đột nhiên mở miệng nói ra.
Vừa dứt lời, hắn vươn tay tung trảo. Một ánh lửa bắn đến Phi Dực Giác Mãng màu vàng gần đó nhất với tốc độ nhanh như tia chớp.
Đây là thủ phạm đánh lén Lữ Cảnh ban nãy.
Phi Dực Giác Mãng uốn éo như muốn né tránh thế nhưng ánh lửa bay đến quá nhanh. Mặt ngoài thân thể của nó bị ánh lửa chạm đến. Diễm quang bạo liệt, lập tức có mấy mảnh vảy rắn biến thành vỏ cây cháy đen tróc ra.
Phi Dực Giác Mãng đau đớn ngửa đầu gầm rít nhưng chỉ sau một lát những nơi bị đánh trúng tỏa ra ánh sáng màu vàng, lần nữa biến thành vảy rắn.
“Thạch huynh đệ không hổ là người sở hữu Linh Đồng chi thể, liếc mắt đã nhận ra chân thân của chúng.” Thanh Trường Thiên thấy vậy không khỏi tấm tắc khen hay.
Xích Nghê Tử cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ có Lữ Cảnh nhếch miệng khinh thường.
“Trên đường tới đây, chư vị đã từng giao thủ với những thứ rễ cây ẩn chứa lực lượng ngũ hành như vậy chưa?” Thạch Mục hỏi lại không chút khách khí.
Tuy rằng lúc trước hắn cùng tỷ đệ Mã Lung hợp tác đối phó với rễ cây hình người mang thuộc tính Thủy nhưng dựa vào tình hình trước mắt, đám rễ cây của Thụ Linh Viên ẩn chứa lực lượng ngũ hành, không chỉ ngưng kết hành hình quái nhân rẽ cây như lúc trước mà còn hóa thành hình dạng yêu thú trong bí cảnh.
Kể từ đó, bọn họ chỉ sợ gặp phiền toái lớn rồi.
“Những thứ rễ cây cao giai này có thể sử dụng lực lượng Ngũ Hành khắc chế công pháp của chúng ta, quả thật rất khó đối phó.” Xích Nghê Tử nhẹ gật đầu, sắc mặt cũng mang vài phần ngưng trọng.
“Quả nhiều như vậy làm gì, kẻ nào dám chặn đường chúng đều phải chết!” Lữ Cảnh hừ một tiếng, thân thể đại phóng lục quang lao thẳng về phía trước.
Họ Lữ vung tay lên. Một đạo lục vụ bắn ra, hóa thành đại mãnh xanh lè tấn công Phi Dực Giác Mãng tập kích gã ban nãy.
Giác Mãng kia không cam lòng yếu thế, nghênh thân vọt lên.
Hai con mãng xà quấn quanh một chỗ. Phi Dực Giác Mãng đụng phải lục mãng, lập tức gầm rú thống khổ. Thân thể theo đó bị ăn mòn.
Lữ Cảnh vung tay lên, một thanh phi kiếm lục sắc bay ra, tản mát đạo đạo tà quang.
Xoẹt xoẹt!
Kiếm quang lóe lên, hóa thành mười đạo lục mang thật nhỏ, đâm xuyên thân thể Phi Dực Giác Mãng.
Giác Mãng bị đâm thủng mười lỗ máu lớn bằng chén cơm. Miệng vết thường còn chuyển thành màu xanh, hơn nữa vẫn đang lan rộng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Nó run rẫy vài cái sau đó vô lực ngã xuống.
Lữ Cảnh liên tục vung vẩy hai tay. Phi kiếm màu xanh đại phóng kiếm mang, lướt qua phần cổ Phi Dực Giác Mãng, nhẹ nhàng chém rớt đầu nó.
Hai đoạn thi thể của Phi Dực Giác Mãng rớt xuống nửa chừng liền hóa thành hai đoạn rễ cây một ngắn một dài bị sương mù màu lục hòa tan thành một bãi nước mủ.
“Rống!”
Đám yêu thú còn lại do rễ cây biến thành thấy thế đồng loạt gầm lên, nhào đến vị trí của Lữ Cảnh.
Họ Lữ không chút nao núng, cười nhạt một tiếng. Thân thể đại phóng lục quang, sau đó đột nhiên bạo liệt. Hơn mười đạo lục quang bắn ra, tấn công đám yêu thú.
“Chư vị, chúng ta cũng ra tay đi, tranh thủ tốc chiến tốc thắng. Thụ Linh Vương điều động những thứ rễ cây ở đây, chỉ sợ bản thể đã xảy ra biến cố gì đó!” Thanh Trường Thiên nói ra.
Nói xong, gã liền biến mất vô tung. Sau một khắc đã xuất hiện phía trước vài con yêu thú ở trên không, dao găm trong tay tỏa sáng rực rỡ. Hơn mười đạo đao mang chém về phía trước.
Leng keng leng keng!
Liền có mấy con yêu thú bị thương thế nhưng thân thể của chúng vô cùng cứng rắn, lại còn hung hãn không sợ chết, tiếp tục nhào tới Thanh Trường Thiên.
“Ồ… Dường như ta đã gặp ngươi ở đâu?” Xích Nghê Tử khẽ a một tiếng sau đó hỏi dò.
“Thất Lạc Thảo Nguyên.” Thạch Mục không nhanh không chậm trả lời.
“Quả nhiên là vậy! Xem ra lúc ấy ánh mắt của ta thật vụng về, vốn đã xem nhẹ ngươi rồi.” Xích Nghê Tử vỗ mạnh vào ót tỏ vẻ hiểu ra.
Thanh Trường Thiên từ đầu đến cuối chứng kiến hết thảy, bộ dáng có chút hả hê.
Nhìn thấy kết quả của Lữ Cảnh như vậy, gã và Xích Nghê Tử đã hoàn toàn bỏ qua ý định ra tay thử sức Thạch Mục.
Lữ Cảnh đưa tay che mắt. Bàn tay lập lòe lục quang. Sau một lát, ánh mắt của gã rốt cuộc khôi phục như lúc ban đầu. Trong lúc tức giận, người gã nổi lên lục mang nhàn nhạt như muốn ra tay lần nữa.
Thạch Mục thấy vậy. chân mày vểnh lên, thân người tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Hắn đã âm thầm thúc giục lực lượng đồ đằng trong cơ thể, tỏa ra khí tức hung hãn của giao long kim sắc, khí thế bạo tăng.
Lữ Cảnh biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục càng thêm ngưng trọng.
Trong lúc hai người giương cung bạt kiếm, tình thế hết sức căng thẳng, một bóng người lóe lên, Thanh Trường Thiên đã lách mình chắn giữa.
“Khoan hẵng ra tay!”
“Thanh Trường Thiên, chẳng lẽ ngươi muốn thử qua Độc công của Lữ mỗ?” Lữ Cảnh giận dữ quát lớn.
“Nếu như Lữ huynh có nhã hứng, tại hạ tất sẽ phụng bồi. Có điều trước mắt Thụ Linh Vương đã xuất thế. Nếu chúng ta lề mề ở đây, Thụ Tâm Thánh Dịch nhất định rơi vào tay kẻ khác.” Tranh Trường Thiên trả lời một cách nghiêm túc.
Lữ Cảnh nhướng mày im lặng, lục mang trên người dần dần thu liễm.
Thạch Mục thấy vậy cũng thở dài một hơi, khí thể thu lại không ít.
“Chư vị, bốn người chúng ta gặp nhau ở đây, không bằng tạm thời liên thủ một phen? Bên trong bí cảnh lúc này, số người dòm ngó Thụ Tâm Thánh Dịch nhất định không ít. Ngoại trừ huynh đệ họ Ô, chỉ sợ còn có không ít cao thủ giấu mặt. Bốn người chúng ta trước tiên đánh lui những đối thủ khác sau đó hợp lực chém giết Thụ Linh Vương không hơn sống mái với nhay ở đây, dẫn đến kết cục lưỡng bại câu thương hay sao? Không biết chư vị nghĩ thế nào?” Thanh Trường Thiên ngắm nhìn bốn phía, chậm rãi nói ra.
Xích Nghê Tử nghe vậy, thần sắc hơi động.
Thạnh Mục cũng lộ vẻ suy tư.
“Hừ sau khi chém giết Thụ Linh Vương thì sao? Thụ Tâm Thánh Dịch cùng những bảo vật khác phải chia thế nào?” Lữ Cảnh lại hỏi.
“Đến lúc đó, kẻ thù bên ngoài đã trừ, ta và ngươi tất nhiên sẽ dùng năng lực bản thân để tranh đoạt, cái này còn phải hỏi sao?” Thanh Trường Thiên cười khẽ sau đó trả lời một cách thản nhiên.
Lữ Cảnh và Xích Nghê Tử nhìn nhau tuy đều có chút động tâm nhưng vì cố kỵ nên vẫn chưa quyết.
“Đề nghị của Thanh huynh không tệ, Thạch mỗ nhận lời.” Thạch Mục chợt lên tiếng.
“Tốt! Thạch đạo hữu quả nhiên là người thống khoái!” Thanh Trường Thiên thấy vậy lập tức đại hỉ.
Nhìn thấy Thạch Mục đáp ứng, Lữ Cảnh cùng Xích Nghê Tử rốt cuộc lần lượt nhẹ gật đầu.
“Hặc hặc, rất tốt! Bốn người chúng ta liên thủ, quét ngang bí cảnh chỉ sợ tuyệt không vấn đề!” Thanh Trường thấy vậy, không khỏi cười to một cách hưng phấn.
“Hừ, chỉ hy vọng đừng có kẻ nào vướng tay vướng chân.” Lữ Cảnh lại nhìn thoáng qua Thạch Mục sau đó lạnh giọng nói ra.
Thạch Mục lườm lại một thoáng nhưng không nói gì.
Xích Nghê Tử lại không nói một lời, thân thể bỗng nhiên hóa thành một đạo xích quang bay về khu vực trung tâm bí cảnh.
“Ha ha, xem ra Xích huynh có chút nóng lòng, chúng ta cũng đi nhanh đi!” Thanh Trường Thiên cười to, thân thể tiếp đó được một đoàn thanh quang nâng lên, bay về phía trước với tốc độ kinh người.
Thạch Mục cùng Lữ Cảnh nhìn nhau, đồng thời thúc giục độn quang theo sau.
Bốn người đều không có ý định che giấu hành tung. Bốn đạo độn quang sánh vai hướng về trung tâm bí cảnh, tỏa ra khí tức khủng bố khiến cho yêu thú trên đường trốn tránh thật xa.
Đến lúc này, những đối thủ gặp phải trên đường đều có thực lực mạnh mẽ hoặc đi thành nhóm nhưng vẫn không đáng để bốn người xem trọng. Tùy tiện một người đều dễ dàng đánh bại những kẻ bắt gặp.
Tựa hồ đạt thành hiệp nghị nào đó, một khi có người ra tay thì ba người còn lại tuyệt đối không nhúng tay vào. Về phần Thanh Sơn Lệnh của đối phương tự nhiên thuộc về người ra tay chứ không chia đều như trước.
Trong lúc này, điểm tích lũy bên trong Thanh Sơn lệnh của Thạch Mục rốt cuộc bước vào một trăm lẻ tám thứ hạng đầu.
Rất nhanh, bốn người với khí thế như chẻ tre đã tiếp cận trung tâm bí cảnh.
Vào thời khắc này, kim quang trong mắt Thạch Mục lóe lên, độn quang cũng ngừng lại.
Phía trước là một hạp cốc, có điều sương trắng mênh mông, không thể nhìn rõ.
“Thạch đạo hữu, sao vậy?” Thanh Trường Thiên cũng ngừng lại.
Xích Nghê Tử nhìn qua Thạch Mục rồi cũng ngừng lại. Chỉ có Lữ Cảnh hừ một tiếng, không thèm ngừng lại.
Có điều ngay khi gã vừa bay đến hạp cốc, sương trắng bỗng nhiên nhộn nhạo, một đạo hoàng ảnh hẹp dài từ đó bay ra như một tia chớp.
Lữ Cảnh biến sắc, hét lớn một tiếng. Lục quang bên ngoài thân thể địa phóng, ngưng tụ thành vòng bảo hộ lục sắc.
Bành!
Hoàng ảnh quất mạnh lên người Lữ Cảnh tạo nên tiếng vang thật lớn.
Họ Lữ không kịp chuẩn bị, thân thể liền bị đánh văng, tựa như cuồng phong lá rụng, lộn nhào về sau.
Gã gầm nhẹ một tiếng, thân thể đại phóng lục quang. Sau khi đứng vững, khuôn mặt tràn đầy giận dữ, lại muốn ra tay.
“Lữ đạo hữu chậm đã!” Thanh Trường Thiên khẽ nhoáng thân hình, xuất hiện bên cạnh Lữ Cảnh, thò tay ngăn cản gã.
Thạch Mục cùng Xích Nghê Tử cũng bay tới, sắc mặt ngưng trọng.
Lữ Cảnh nhìn về phía trước, không khỏi rùng mình.
Chỉ thấy hạp cốc bên dưới, sương mù lãng đãng. Từng đạo thân ảnh to lớn chui ra, thình lình một hai chục con yêu thú cỡ lớn. Bọn chúng thoạt nhìn không phải đồng loại, bộ dáng thiên kỳ bách quái, khí tức ngũ hành tỏa ra cũng khách nhau: Phi Dực Giác Mãng, Sư Hổ Thú, Điệp Lang, Ngạc Giáp Hùng…
Những yêu thú hung hãn này vốn dĩ không có khả năng cùng tồn tại thế nhưng lúc này không hề có ý tàn sát lẫn nhau mà chỉ mang ánh mắt hung ác nhìn về phía bốn người Thạch Mục.
Sắc mặt cả bốn trầm xuống. Đám yêu thú này đều đã đạt đến Địa Giai. Có con còn mang đẳng cấp hậu kỳ.
Đơn đả độc đấu, bọn họ không ai e ngại những yêu thú này nhưng số lượng như vậy lại là chuyện khác.
“Tại sao thoáng cái xuất hiện nhiều yêu thú như vậy?” Thanh Trường Thiên chau mày nói ra.
“Chẳng lẽ là do Thụ Linh Vương gọi đến?” Xích Nghê Tử nghi hoặc.
“Không, những thứ này không phải yêu thú mà rễ cây hóa hình tạo thành.” Thạch Mục trong mắt lóe lên kim quang, đột nhiên mở miệng nói ra.
Vừa dứt lời, hắn vươn tay tung trảo. Một ánh lửa bắn đến Phi Dực Giác Mãng màu vàng gần đó nhất với tốc độ nhanh như tia chớp.
Đây là thủ phạm đánh lén Lữ Cảnh ban nãy.
Phi Dực Giác Mãng uốn éo như muốn né tránh thế nhưng ánh lửa bay đến quá nhanh. Mặt ngoài thân thể của nó bị ánh lửa chạm đến. Diễm quang bạo liệt, lập tức có mấy mảnh vảy rắn biến thành vỏ cây cháy đen tróc ra.
Phi Dực Giác Mãng đau đớn ngửa đầu gầm rít nhưng chỉ sau một lát những nơi bị đánh trúng tỏa ra ánh sáng màu vàng, lần nữa biến thành vảy rắn.
“Thạch huynh đệ không hổ là người sở hữu Linh Đồng chi thể, liếc mắt đã nhận ra chân thân của chúng.” Thanh Trường Thiên thấy vậy không khỏi tấm tắc khen hay.
Xích Nghê Tử cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ có Lữ Cảnh nhếch miệng khinh thường.
“Trên đường tới đây, chư vị đã từng giao thủ với những thứ rễ cây ẩn chứa lực lượng ngũ hành như vậy chưa?” Thạch Mục hỏi lại không chút khách khí.
Tuy rằng lúc trước hắn cùng tỷ đệ Mã Lung hợp tác đối phó với rễ cây hình người mang thuộc tính Thủy nhưng dựa vào tình hình trước mắt, đám rễ cây của Thụ Linh Viên ẩn chứa lực lượng ngũ hành, không chỉ ngưng kết hành hình quái nhân rẽ cây như lúc trước mà còn hóa thành hình dạng yêu thú trong bí cảnh.
Kể từ đó, bọn họ chỉ sợ gặp phiền toái lớn rồi.
“Những thứ rễ cây cao giai này có thể sử dụng lực lượng Ngũ Hành khắc chế công pháp của chúng ta, quả thật rất khó đối phó.” Xích Nghê Tử nhẹ gật đầu, sắc mặt cũng mang vài phần ngưng trọng.
“Quả nhiều như vậy làm gì, kẻ nào dám chặn đường chúng đều phải chết!” Lữ Cảnh hừ một tiếng, thân thể đại phóng lục quang lao thẳng về phía trước.
Họ Lữ vung tay lên. Một đạo lục vụ bắn ra, hóa thành đại mãnh xanh lè tấn công Phi Dực Giác Mãng tập kích gã ban nãy.
Giác Mãng kia không cam lòng yếu thế, nghênh thân vọt lên.
Hai con mãng xà quấn quanh một chỗ. Phi Dực Giác Mãng đụng phải lục mãng, lập tức gầm rú thống khổ. Thân thể theo đó bị ăn mòn.
Lữ Cảnh vung tay lên, một thanh phi kiếm lục sắc bay ra, tản mát đạo đạo tà quang.
Xoẹt xoẹt!
Kiếm quang lóe lên, hóa thành mười đạo lục mang thật nhỏ, đâm xuyên thân thể Phi Dực Giác Mãng.
Giác Mãng bị đâm thủng mười lỗ máu lớn bằng chén cơm. Miệng vết thường còn chuyển thành màu xanh, hơn nữa vẫn đang lan rộng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Nó run rẫy vài cái sau đó vô lực ngã xuống.
Lữ Cảnh liên tục vung vẩy hai tay. Phi kiếm màu xanh đại phóng kiếm mang, lướt qua phần cổ Phi Dực Giác Mãng, nhẹ nhàng chém rớt đầu nó.
Hai đoạn thi thể của Phi Dực Giác Mãng rớt xuống nửa chừng liền hóa thành hai đoạn rễ cây một ngắn một dài bị sương mù màu lục hòa tan thành một bãi nước mủ.
“Rống!”
Đám yêu thú còn lại do rễ cây biến thành thấy thế đồng loạt gầm lên, nhào đến vị trí của Lữ Cảnh.
Họ Lữ không chút nao núng, cười nhạt một tiếng. Thân thể đại phóng lục quang, sau đó đột nhiên bạo liệt. Hơn mười đạo lục quang bắn ra, tấn công đám yêu thú.
“Chư vị, chúng ta cũng ra tay đi, tranh thủ tốc chiến tốc thắng. Thụ Linh Vương điều động những thứ rễ cây ở đây, chỉ sợ bản thể đã xảy ra biến cố gì đó!” Thanh Trường Thiên nói ra.
Nói xong, gã liền biến mất vô tung. Sau một khắc đã xuất hiện phía trước vài con yêu thú ở trên không, dao găm trong tay tỏa sáng rực rỡ. Hơn mười đạo đao mang chém về phía trước.
Leng keng leng keng!
Liền có mấy con yêu thú bị thương thế nhưng thân thể của chúng vô cùng cứng rắn, lại còn hung hãn không sợ chết, tiếp tục nhào tới Thanh Trường Thiên.
/951
|