Dịch giả: nila32
“Không! Đường đường Bắc Đảo Yêu vương như ta làm sao có thể bại trong tay Cổ Man tộc ti tiện các ngươi!”
Ánh mắt Giang Bắc Đảo lộ ra một tia tuyệt vọng sau đó chuyển thành điên cuồng.
Y ngẩng đầu rống to. Thân thể lóe hiện lục quang, biến thành một đầu cự mãng xanh thẫm dài bốn năm mươi trượng. Trên đầu mọc ra hai sừng, nơi bụng cũng có bốn cái nhô lên.
Thân hình cự mãng tuy rất đồ sộ nhưng lại không có bao nhiêu khí thế, khiến người ta có cảm giác miệng cọp gan thỏ.
Giang Bắc Đảo vừa hóa thành bản thể cự mãng, hỏa long màu trắng đã đánh tới, đâm qua bụng y.
Bạch quang lóe lên, phần bụng của cự mãng bị đốt xuyên. Hỏa long trắng toát theo đó chui vào.
Ánh mắt cự mãng lộ vẻ thống khổ, nó há miệng gào lên thảm thiết.
Có điều ẩn trong ánh mắt lạnh lùng, cự mãng đè nén cơn đau, quay đầu nhìn về phía Thạch Mục. Thân hình nhoáng cái bay lên, đánh tới.
Thế nhưng nó không thể bay xa, công kích của pháp tướng Xích Viên đã điên cuồng rơi xuống người nó.
Hai thanh cự kiếm hỏa diễm chém lên thân thể cự mãng. Ngọn lửa hai màu trắng đỏ hầu như chém rời thân thể của nó thành hai đoạn.
Ngay sau đó, ầm vang một tiếng, một đoàn hỗn nguyên chân hỏa hung hăng đánh lên phần đầu cự mãng.
Đầu lâu cự mãng kịch chấn như bị thiên thạch va phải. Lân giáp nơi đó vỡ vụng, long giác cũng cắt đứt, cháy đen một mảnh.
Bóng người khẽ nhoáng, Thạch Mục đã xuất hiện trên đầu cự mãng. Hắn quát khẽ một tiếng, tay trái nổi lên bạch quang chói lòa, sau một khắc hóa thành bóng trắng hung hăng oanh kích xuống đầu đối phương.
Ầm!
Đầu lâu cự mãng vỡ tung, thân mãng khổng lồ vặn vẹo vài cái rồi bất động.
Thạch Mục từ từ đáp xuống, khẽ vẫy cánh tay. Pháp tướng Xích Viên cùng hỏa long trong bụng cự mãng liền chui ngược trở lại vào người hắn.
Thi thể cự mãng lóe lên thanh quang, do thực hóa hư, biến thành vô số điểm sáng tụ lại một chỗ tạo nên quang đoàn xanh biếc lớn cỡ đầu người. Bên trong quầng sáng là một hư ảnh cự mãng bé xíu.
“Xem ra đây là chút ít nguyên thần lực còn sót lại…” Thạch Mục thấy vậy, thở dài khe khẽ.
Trong miệng tụng niệm khẩu quyết, thân thể lóe lên kim quang, hư ảnh mãng xà bảy đầu sau lưng Thạch Mục hiện ra, nhào tới cắn nuốt quầng sáng kia.
Quang đoàn xanh biếc không hề phản kháng, trong chớp mắt liền bị thôn phệ sạch sẽ.
Thạch Mục nhắm chặt hai mắt. Đồ đằng mãng xà sau lưng chớp động hào quang. Một cái đầu rắn mơ hồ dài ra một chút nhưng rất nhanh ngừng lại.
Hắn từ từ mở to mắt, lắc đầu. Kim quang trên người tiêu tán, xà ảnh cũng chui vào trong cơ thể, giải trừ đồ đằng biến thân.
Tu vi của Giang Bắc Đảo tuyệt đối vượt xa đẳng cấp Thiên Vị thế nhưng bị vây khốn ở mê cung này mấy nghìn năm, lực lượng nguyên thần sớm đã cạn kiệt. Vừa rồi thúc giục Cửu Chuyển Huyền Công đã khiến chút ít năng lượng còn lại bị thiêu đốt, rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
Thạch Mục thở nhẹ một hơi, bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn khắp tám thông đạo trước mặt.
Mắt hắn lập lòe kim quang, trong miệng lẩm bẩm, cẩn thận đứng lên.
Qua hơn nửa ngày, Thạch Mục tỏ vẻ vui mừng. Tầm mắt rơi vào lối đi ngoài cùng bên phải, cất bước tiến tới. Quanh người hắn đột ngột sáng lên, biến thành thế giới màu vàng tạo thành thông đạo dẫn tới phía trước.
Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, căn cứ kinh nghiệm trước kia, lần này hẳn là chọn đúng.
Nghĩ vậy, họ Thạch bước nhanh tới. Không quá nửa giờ sau, phía trước đã xuất hiện một cửa ra màu đen.
Khi hắn định đến đó thì dị biến phát sinh.
Lối đi phía trước đột nhiên hiện ra vô số kim quang, ngưng tụ thành ngàn vạn mũi kiếm cùng màu.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Vô số mũi kiếm bay vụt xuống như mưa đánh xuống Thạch Mục, căn bản không thể né tránh.
Thạch Mục biến sắc, thông đạo lần đầu xuất hiện cạm bẫy công kích như thế. Chẳng lẽ hắn đã đoán sai?
Trong lúc suy nghĩ, động tác trên tay họ Thạch không hề chậm đi. Kim quang địa phóng lần nữa thi triển đồ đằng biến, kim lân bao phủ khắp người.
Vừa mới hoàn thành biến thân, vô số mũi kiếm đã bay vụt tới, đâm vào người hắn.
Từng tràng nổ mạnh đôm đốp, thân thể Thạch Mục run rẩy không thôi.
Mũi kiếm màu vàng ẩn chứa lực lượng thần kỳ, tuy rằng không thể phá vỡ vảy rắn của hắn nhưng cũng khiến họ Thạch đau đớn không thôi.
Ánh mắt lóe lên lệ mang, tay trái Thạch Mục lần nữa bùng lên ngọn lửa trắng toát, tạo thành bức tường ánh sáng nóng rực che chắn đỉnh đầu. Mũi kiếm màu vàng lập tức bị hơi nóng hòa tan. Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, định dùng bức tường ánh sáng che chở tiếp tục đi tới.
Đúng vào lúc này, hào quang trong thông đạo thình lình biến mất, quang mang cùng tiểu kiếm cũng tan biến vô ảnh vô tung.
Sau một khắc, lối đi nổi lên mảng lớn lam quang.
Rầm rầm!
Phía trước đột nhiên xuất hiện vô số sóng nước xanh lam, rào rạt chảy về phía Thạch Mục, bao phủ toàn bộ bức tường ánh sáng vào trong.
Lam quang lóe lên, vô số Thủy Cương Thần Lôi đánh xuống quang tráo bên dưới.
Ầm ầm! Vô số âm thanh như sấm rền nổ vang.Quang tráo rung lắc dữ dội, xung quang bốc lên vô số hơi nước màu trắng.
Thạch Mục biến sắc, cắn răng một cái, phất tay triệu hồi bạch quang. Thân thể đại phóng kim quang, ngưng tụ thành một vòng bao hộ hình trứng gà, che chở bản thân bên trong.
Hắn lẩm bẩm niệm chú, phất tay đánh ra từng đạo pháp quyết. Vòng bảo hộ hiện lên vô số hoa văn, thoạt nhìn vô cùng chắc chắn.
Tiếng nổ vang mãnh liệt!
Vô số Thủy Cương Thần Lôi hung hăng oanh kích khiến vòng bảo hộ run rẩy không thôi.
Thạch Mục không chút lơi lỏng, hai tay kề sát vòng bảo hộ, liên tục phóng xuất chân khí, kiệt lực củng cố lá chắn xung quanh.
Thủy Cương Thần Lôi tuy rằng lợi hại thế nhưng nhất thời nửa khắc không thể phá được chướng ngại trước mắt.
Qua một khắc đồng hồ, sóng nước cùng thủy lôi trong thông đạo mới biến mất.
Sắc mặt Thạch Mục tái nhợt, vừa mới kịch đấu một trận với Giang Bắc Đảo, lúc này liên tục ngăn cản công kích đã khiến Nguyên Khí của hắn hao hụt phân nửa.
Không đợi họ Thạch nghỉ ngơi một lát, thông đạo lại sáng lên vô số lục quang.
Từng thân cây to tròn xuất hiện, ầm ầm đập về phía hắn.
Thạch Mục trầm mặt, bất chấp chân khí tiêu hao, một tay phất lên, phóng xuất Kim Tiền Kiếm, trong nháy mắt tạo thành cự kiếm lớn chừng mười trượng.
Hắn phất tay đánh ra từng đạo kiếm quyết.
Kim Tiền Kiếm bộc phát kiếm mang chói mắt, hóa thành mười chuôi cự kiếm màu vàng giống nhau như đúc, đan xoay vào nhau tạo thành kiếm võng cùng màu.
Vô số thân cây bị võng kiếm xoắn nát, tạo thành gỗ vụn đầy trời.
“Đầu tiên là mũi kiếm hệ Kim, sau là sóng nước công kích, lúc này là chiêu số hệ Mộc…” Thạch Mục ánh mắt lập lòe, âm thầm suy nghĩ.
Thân cây xuất hiện ngày càng nhiều, ngày càng lớn. Kiếm võng dần bị áp bách, mắt thấy chuẩn bị vỡ vụn.
Thạch Mục cắn răng, thân thể đại phóng xích quang, ngưng tụ thành pháp tướng Xích Viên.
Pháp tướng gầm nhẹ một tiếng, song quyền hội tụ hồng quang, hóa thành hai luồng hỏa diễm màu đỏ.
Cánh tay pháp tướng nhoáng cái, hai nắm đấm liên tục đánh ra, chống đỡ cây tròn rơi xuống. Đám cây bị quyền ảnh đánh nát, áp lực lên kiếm võng cũng giảm nhiều.
Sau một khắc đồng hồ, cây cối rơi xuống mới biến mất, lục đạo chung quanh thông đạo cũng theo đó tiêu tán.
Thạch Mục há miệng thở dốc. Không đợi hắn khôi phục thể lực, lục quang vừa biến mất, thông đạo liền hiện lên ánh sáng màu vàng đất, trên đầu kéo đến một mảnh hoàng vân.
Ầm đùng đùng!
Vô số đá vụn như mưa rơi xuống.
Thạch Mục sắc mặt ngưng trọng, chân khí trong cơ thể đã gần cạn kiệt. Đến lúc đó, hắn sẽ vào kết cục hồn phi phách tán giống Giang Bắc Đảo lúc trước.
Suy tính thật nhanh, họ Thạch triệu hồi pháp tướng Xích Viên trở lại thân thể sau đó gào to một tiếng, lật tay rút ra Vẫn Thiết Đao Côn.
Hai tay khẽ động, từng đạo đao mang côn ảnh hiện lên hất văng mưa đá rơi xuống, thậm chí ngạnh kháng với công kích như mưa rơi đầy trời.
Thời gian từng chút trôi qua, hoàng mang tiêu tán, đám mây màu vàng đất cũng chợt biến mất.
Thạch Mục lúc này thoạt nhìn chật vật đến cực điểm, lân giáp vỡ vụn, mặt mũi bầm dập, có nơi còn sưng phồng lên thế nhưng ánh mắt vẫn tản mát tinh quang nhàn nhạt.
Vừa rồi hắn đã sử dụng thân thể ngăn cản, chân khí hầu như không bị hao hụt bao nhiêu.
“Cấm chế nơi đây dựa theo ngũ hành, hiện tại chỉ còn một trọng cuối cùng…” Thạch Mục âm thầm suy đoán.
Vừa nghĩ như vậy, thông đạo bỗng sáng lên mảng lớn hồng quang, phía trước còn truyền đến âm thanh vù vù.
Thạch Mục biến sắc, chỉ thấy trong đạo chảy đến thủy triều đỏ sậm, nhanh chóng ngập tràn, căn bản không thể né tránh.
“Không đúng, không phải là thủy triều!”
Kim quang trong mắt lóe lên, Thạch Mục thấy rõ thủy triều kia rõ ràng đồng dạng với dung nham, thậm chí dấy lên hỏa diễm đỏ rực.
Thạch Mục hét lớn một tiếng, thân thể đại phóng hồng quang, Tay trái dựng thẳng trước người, tản mát bạch quang rực rỡ, hợp lại một thể với hồng quang chung quanh.
Oành!
Thủy triều đỏ sậm vây quanh Thạch Mục thế nhưng đều bị vòng sáng màu đỏ ngăn lại bên ngoài.
Từng đợt sóng hung hăng nện lên vòng sáng. Hào quang hai màu trắng đỏ tuy rằng run rẩy nhưng vân có thể kiên trì.
Sắc mặt Thạch Mục đỏ lên. Hơi nóng xuyên qua vòng sáng truyền vào khiến thân thể hắn có chút không chịu nổi.
Cảm giác nóng nát còn có thể chịu được nhưng chân khí trong cơ thể đang hao hụt nhanh chóng, vốn đã thấy đáy lúc này chỉ có thể đau khổ chống đỡ, hy vọng vượt qua.
Thời gian trôi qua, sắc mặt Thạch Mục càng ngày càng xấu, từ đỏ biến trắng rồi lại hóa xanh.
Vòng sáng hộ thể cũng dần mỏng đi, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Ngay lúc tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, ánh sáng màu đỏ trong thông đạo bỗng chuyển thành trắng, thủy triều đỏ sậm cũng theo đó biến mất vào không khí.
“Không! Đường đường Bắc Đảo Yêu vương như ta làm sao có thể bại trong tay Cổ Man tộc ti tiện các ngươi!”
Ánh mắt Giang Bắc Đảo lộ ra một tia tuyệt vọng sau đó chuyển thành điên cuồng.
Y ngẩng đầu rống to. Thân thể lóe hiện lục quang, biến thành một đầu cự mãng xanh thẫm dài bốn năm mươi trượng. Trên đầu mọc ra hai sừng, nơi bụng cũng có bốn cái nhô lên.
Thân hình cự mãng tuy rất đồ sộ nhưng lại không có bao nhiêu khí thế, khiến người ta có cảm giác miệng cọp gan thỏ.
Giang Bắc Đảo vừa hóa thành bản thể cự mãng, hỏa long màu trắng đã đánh tới, đâm qua bụng y.
Bạch quang lóe lên, phần bụng của cự mãng bị đốt xuyên. Hỏa long trắng toát theo đó chui vào.
Ánh mắt cự mãng lộ vẻ thống khổ, nó há miệng gào lên thảm thiết.
Có điều ẩn trong ánh mắt lạnh lùng, cự mãng đè nén cơn đau, quay đầu nhìn về phía Thạch Mục. Thân hình nhoáng cái bay lên, đánh tới.
Thế nhưng nó không thể bay xa, công kích của pháp tướng Xích Viên đã điên cuồng rơi xuống người nó.
Hai thanh cự kiếm hỏa diễm chém lên thân thể cự mãng. Ngọn lửa hai màu trắng đỏ hầu như chém rời thân thể của nó thành hai đoạn.
Ngay sau đó, ầm vang một tiếng, một đoàn hỗn nguyên chân hỏa hung hăng đánh lên phần đầu cự mãng.
Đầu lâu cự mãng kịch chấn như bị thiên thạch va phải. Lân giáp nơi đó vỡ vụng, long giác cũng cắt đứt, cháy đen một mảnh.
Bóng người khẽ nhoáng, Thạch Mục đã xuất hiện trên đầu cự mãng. Hắn quát khẽ một tiếng, tay trái nổi lên bạch quang chói lòa, sau một khắc hóa thành bóng trắng hung hăng oanh kích xuống đầu đối phương.
Ầm!
Đầu lâu cự mãng vỡ tung, thân mãng khổng lồ vặn vẹo vài cái rồi bất động.
Thạch Mục từ từ đáp xuống, khẽ vẫy cánh tay. Pháp tướng Xích Viên cùng hỏa long trong bụng cự mãng liền chui ngược trở lại vào người hắn.
Thi thể cự mãng lóe lên thanh quang, do thực hóa hư, biến thành vô số điểm sáng tụ lại một chỗ tạo nên quang đoàn xanh biếc lớn cỡ đầu người. Bên trong quầng sáng là một hư ảnh cự mãng bé xíu.
“Xem ra đây là chút ít nguyên thần lực còn sót lại…” Thạch Mục thấy vậy, thở dài khe khẽ.
Trong miệng tụng niệm khẩu quyết, thân thể lóe lên kim quang, hư ảnh mãng xà bảy đầu sau lưng Thạch Mục hiện ra, nhào tới cắn nuốt quầng sáng kia.
Quang đoàn xanh biếc không hề phản kháng, trong chớp mắt liền bị thôn phệ sạch sẽ.
Thạch Mục nhắm chặt hai mắt. Đồ đằng mãng xà sau lưng chớp động hào quang. Một cái đầu rắn mơ hồ dài ra một chút nhưng rất nhanh ngừng lại.
Hắn từ từ mở to mắt, lắc đầu. Kim quang trên người tiêu tán, xà ảnh cũng chui vào trong cơ thể, giải trừ đồ đằng biến thân.
Tu vi của Giang Bắc Đảo tuyệt đối vượt xa đẳng cấp Thiên Vị thế nhưng bị vây khốn ở mê cung này mấy nghìn năm, lực lượng nguyên thần sớm đã cạn kiệt. Vừa rồi thúc giục Cửu Chuyển Huyền Công đã khiến chút ít năng lượng còn lại bị thiêu đốt, rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
Thạch Mục thở nhẹ một hơi, bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn khắp tám thông đạo trước mặt.
Mắt hắn lập lòe kim quang, trong miệng lẩm bẩm, cẩn thận đứng lên.
Qua hơn nửa ngày, Thạch Mục tỏ vẻ vui mừng. Tầm mắt rơi vào lối đi ngoài cùng bên phải, cất bước tiến tới. Quanh người hắn đột ngột sáng lên, biến thành thế giới màu vàng tạo thành thông đạo dẫn tới phía trước.
Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, căn cứ kinh nghiệm trước kia, lần này hẳn là chọn đúng.
Nghĩ vậy, họ Thạch bước nhanh tới. Không quá nửa giờ sau, phía trước đã xuất hiện một cửa ra màu đen.
Khi hắn định đến đó thì dị biến phát sinh.
Lối đi phía trước đột nhiên hiện ra vô số kim quang, ngưng tụ thành ngàn vạn mũi kiếm cùng màu.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Vô số mũi kiếm bay vụt xuống như mưa đánh xuống Thạch Mục, căn bản không thể né tránh.
Thạch Mục biến sắc, thông đạo lần đầu xuất hiện cạm bẫy công kích như thế. Chẳng lẽ hắn đã đoán sai?
Trong lúc suy nghĩ, động tác trên tay họ Thạch không hề chậm đi. Kim quang địa phóng lần nữa thi triển đồ đằng biến, kim lân bao phủ khắp người.
Vừa mới hoàn thành biến thân, vô số mũi kiếm đã bay vụt tới, đâm vào người hắn.
Từng tràng nổ mạnh đôm đốp, thân thể Thạch Mục run rẩy không thôi.
Mũi kiếm màu vàng ẩn chứa lực lượng thần kỳ, tuy rằng không thể phá vỡ vảy rắn của hắn nhưng cũng khiến họ Thạch đau đớn không thôi.
Ánh mắt lóe lên lệ mang, tay trái Thạch Mục lần nữa bùng lên ngọn lửa trắng toát, tạo thành bức tường ánh sáng nóng rực che chắn đỉnh đầu. Mũi kiếm màu vàng lập tức bị hơi nóng hòa tan. Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, định dùng bức tường ánh sáng che chở tiếp tục đi tới.
Đúng vào lúc này, hào quang trong thông đạo thình lình biến mất, quang mang cùng tiểu kiếm cũng tan biến vô ảnh vô tung.
Sau một khắc, lối đi nổi lên mảng lớn lam quang.
Rầm rầm!
Phía trước đột nhiên xuất hiện vô số sóng nước xanh lam, rào rạt chảy về phía Thạch Mục, bao phủ toàn bộ bức tường ánh sáng vào trong.
Lam quang lóe lên, vô số Thủy Cương Thần Lôi đánh xuống quang tráo bên dưới.
Ầm ầm! Vô số âm thanh như sấm rền nổ vang.Quang tráo rung lắc dữ dội, xung quang bốc lên vô số hơi nước màu trắng.
Thạch Mục biến sắc, cắn răng một cái, phất tay triệu hồi bạch quang. Thân thể đại phóng kim quang, ngưng tụ thành một vòng bao hộ hình trứng gà, che chở bản thân bên trong.
Hắn lẩm bẩm niệm chú, phất tay đánh ra từng đạo pháp quyết. Vòng bảo hộ hiện lên vô số hoa văn, thoạt nhìn vô cùng chắc chắn.
Tiếng nổ vang mãnh liệt!
Vô số Thủy Cương Thần Lôi hung hăng oanh kích khiến vòng bảo hộ run rẩy không thôi.
Thạch Mục không chút lơi lỏng, hai tay kề sát vòng bảo hộ, liên tục phóng xuất chân khí, kiệt lực củng cố lá chắn xung quanh.
Thủy Cương Thần Lôi tuy rằng lợi hại thế nhưng nhất thời nửa khắc không thể phá được chướng ngại trước mắt.
Qua một khắc đồng hồ, sóng nước cùng thủy lôi trong thông đạo mới biến mất.
Sắc mặt Thạch Mục tái nhợt, vừa mới kịch đấu một trận với Giang Bắc Đảo, lúc này liên tục ngăn cản công kích đã khiến Nguyên Khí của hắn hao hụt phân nửa.
Không đợi họ Thạch nghỉ ngơi một lát, thông đạo lại sáng lên vô số lục quang.
Từng thân cây to tròn xuất hiện, ầm ầm đập về phía hắn.
Thạch Mục trầm mặt, bất chấp chân khí tiêu hao, một tay phất lên, phóng xuất Kim Tiền Kiếm, trong nháy mắt tạo thành cự kiếm lớn chừng mười trượng.
Hắn phất tay đánh ra từng đạo kiếm quyết.
Kim Tiền Kiếm bộc phát kiếm mang chói mắt, hóa thành mười chuôi cự kiếm màu vàng giống nhau như đúc, đan xoay vào nhau tạo thành kiếm võng cùng màu.
Vô số thân cây bị võng kiếm xoắn nát, tạo thành gỗ vụn đầy trời.
“Đầu tiên là mũi kiếm hệ Kim, sau là sóng nước công kích, lúc này là chiêu số hệ Mộc…” Thạch Mục ánh mắt lập lòe, âm thầm suy nghĩ.
Thân cây xuất hiện ngày càng nhiều, ngày càng lớn. Kiếm võng dần bị áp bách, mắt thấy chuẩn bị vỡ vụn.
Thạch Mục cắn răng, thân thể đại phóng xích quang, ngưng tụ thành pháp tướng Xích Viên.
Pháp tướng gầm nhẹ một tiếng, song quyền hội tụ hồng quang, hóa thành hai luồng hỏa diễm màu đỏ.
Cánh tay pháp tướng nhoáng cái, hai nắm đấm liên tục đánh ra, chống đỡ cây tròn rơi xuống. Đám cây bị quyền ảnh đánh nát, áp lực lên kiếm võng cũng giảm nhiều.
Sau một khắc đồng hồ, cây cối rơi xuống mới biến mất, lục đạo chung quanh thông đạo cũng theo đó tiêu tán.
Thạch Mục há miệng thở dốc. Không đợi hắn khôi phục thể lực, lục quang vừa biến mất, thông đạo liền hiện lên ánh sáng màu vàng đất, trên đầu kéo đến một mảnh hoàng vân.
Ầm đùng đùng!
Vô số đá vụn như mưa rơi xuống.
Thạch Mục sắc mặt ngưng trọng, chân khí trong cơ thể đã gần cạn kiệt. Đến lúc đó, hắn sẽ vào kết cục hồn phi phách tán giống Giang Bắc Đảo lúc trước.
Suy tính thật nhanh, họ Thạch triệu hồi pháp tướng Xích Viên trở lại thân thể sau đó gào to một tiếng, lật tay rút ra Vẫn Thiết Đao Côn.
Hai tay khẽ động, từng đạo đao mang côn ảnh hiện lên hất văng mưa đá rơi xuống, thậm chí ngạnh kháng với công kích như mưa rơi đầy trời.
Thời gian từng chút trôi qua, hoàng mang tiêu tán, đám mây màu vàng đất cũng chợt biến mất.
Thạch Mục lúc này thoạt nhìn chật vật đến cực điểm, lân giáp vỡ vụn, mặt mũi bầm dập, có nơi còn sưng phồng lên thế nhưng ánh mắt vẫn tản mát tinh quang nhàn nhạt.
Vừa rồi hắn đã sử dụng thân thể ngăn cản, chân khí hầu như không bị hao hụt bao nhiêu.
“Cấm chế nơi đây dựa theo ngũ hành, hiện tại chỉ còn một trọng cuối cùng…” Thạch Mục âm thầm suy đoán.
Vừa nghĩ như vậy, thông đạo bỗng sáng lên mảng lớn hồng quang, phía trước còn truyền đến âm thanh vù vù.
Thạch Mục biến sắc, chỉ thấy trong đạo chảy đến thủy triều đỏ sậm, nhanh chóng ngập tràn, căn bản không thể né tránh.
“Không đúng, không phải là thủy triều!”
Kim quang trong mắt lóe lên, Thạch Mục thấy rõ thủy triều kia rõ ràng đồng dạng với dung nham, thậm chí dấy lên hỏa diễm đỏ rực.
Thạch Mục hét lớn một tiếng, thân thể đại phóng hồng quang, Tay trái dựng thẳng trước người, tản mát bạch quang rực rỡ, hợp lại một thể với hồng quang chung quanh.
Oành!
Thủy triều đỏ sậm vây quanh Thạch Mục thế nhưng đều bị vòng sáng màu đỏ ngăn lại bên ngoài.
Từng đợt sóng hung hăng nện lên vòng sáng. Hào quang hai màu trắng đỏ tuy rằng run rẩy nhưng vân có thể kiên trì.
Sắc mặt Thạch Mục đỏ lên. Hơi nóng xuyên qua vòng sáng truyền vào khiến thân thể hắn có chút không chịu nổi.
Cảm giác nóng nát còn có thể chịu được nhưng chân khí trong cơ thể đang hao hụt nhanh chóng, vốn đã thấy đáy lúc này chỉ có thể đau khổ chống đỡ, hy vọng vượt qua.
Thời gian trôi qua, sắc mặt Thạch Mục càng ngày càng xấu, từ đỏ biến trắng rồi lại hóa xanh.
Vòng sáng hộ thể cũng dần mỏng đi, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Ngay lúc tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, ánh sáng màu đỏ trong thông đạo bỗng chuyển thành trắng, thủy triều đỏ sậm cũng theo đó biến mất vào không khí.
/951
|