Một lát sau đó, trong một gian phòng bên trong Thiên Bảo Các nhìn như không lớn nhưng bày biện tao nhã.
Đúng rồi, không biết các hạ tu luyện loại công pháp chí âm nào? Quản sự béo mời Thạch Mục ngồi xuống, gọi người hầu bưng lên hai chén linh trà rồi hỏi.
Thế nào, chẳng nhẽ đối với công pháp khác nhau, cực âm khí cũng có sự khác biệt phải không? Thạch Mục hỏi lại.
Ha ha, cũng không hẳn thế. Chỉ là, như tại ha được biết mấy môn chí âm công pháp ở trong thánh địa, ngoại trừ cực âm khí ra, còn cần không ít loại đan được cùng linh tài khác nữa, Thiên Bảo Các chúng ta đều có. Quản sự béo xua tay trả lời.
Tại hạ lần này đến đây, chỉ vì cực âm khí, về phần những vật khác, để sau hẵng nói. Chẳng biết quý các có vài loại cực âm khí chứ? Thạch Mục hỏi.
Các hạ nói đùa rồi, cực âm chi khí này với cực dương chi khí đều là vật có thể gặp mà không thể cầu, Thiên Bảo Các chúng ta cũng chỉ có một loại mà thôi, chính là một giọt chân huyết Thiên Thú Băng Hoàng. Hơn nữa cực âm chi khí ẩn chứa ở trong đó độ tinh thuần cực cao, có thể nói là thượng phẩm trong thượng phẩm. Quản sự béo cười nói.
Chẳng biết có thể để ta nhìn qua một chút? Thạch Mục trong lòng khẽ động, hỏi.
Cái này... Được rồi! Xin mời theo ta. Quản sự béo hơi chút do dự, nhưng vẫn đáp ứng.
Nói xong, hắn liền đứng dậy đi tới trước bức tường đá, ở phía trên tìm tòi một lúc, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Xoạch!
Những thanh âm cơ quan mở ra vang lên, trên tường bất ngờ hõm lại một cái lỗ lớn, bên trong cái lỗ lớn bỗng nhiên xuất hiện một cái lồng thủy tinh hình trứng.
Mời các hạ xem qua, đây là tinh huyết Băng Hoàng. Quản sự béo xoay người lại, hướng Thạch Mục nói ra.
Thạch Mục cũng không đứng dậy, ánh mắt nhất thời ngưng tụ, liền thấy bên trong cái lồng thủy tinh có một viên châu trong suốt màu lục lớn chừng ngón tay cái, mà viên châu kia bao bọc trong đó một giọt máu màu đen.
Giọt máu đó thoạt nhìn như một viên ngọc trai màu đen, mặt ngoài có một loại linh động lộng lẫy chậm rãi chuyển động, giống như vật còn sống.
Đôi mắt hắn chớp chói ánh sáng vàng, lập tức phát hiện ở bên ngoài giọt máu đen, mơ hồ có thể thấy được một số luồng cực âm chi khí nhỏ như sợi tóc mà gần như là trong suốt ẩn ẩn truyền ra, có điều vừa chạm vào bề mặt bên trong viên châu liền trực tiếp bị thu nạp lại không thấy bóng dáng.
Thạch Mục tuy chưa chính thức bắt đầu tu luyện công pháp huyền công nhị chuyển, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng đối với giọt máu tươi này, nói đúng ra, là cực âm chi khí nồng đậm ẩn chứa bên trong giọt máu sinh ra một chút cảm ứng.
Loại cảm ứng này càng giống như là một loại khát vọng mãnh liệt phát ra từ bổn nguyên vậy.
Chỉ là sau mười mấy hơi thở, quản sự béo liền đem giọt máu thu lại, đi về chỗ cũ ngồi xuống.
Chẳng biết giọt Băng Hoàng tinh huyết này giá cả như nào? Thạch Mục hỏi.
Hai nghìn. Quản sự béo nói, vươn dài cánh cánh tay, khoa tay giơ ra hái ngón tay.
Cực phẩm linh thạch? Thạch Mục nghe vậy, ý niệm trong đầu chuyển động, mở miệng hỏi.
Ha ha, các hạ thật biết nói đùa, tất nhiên là cực phẩm linh thạch rồi. Chẳng biết ý tứ các hạ như thế nào? Quản sự béo cười ha hả nói.
Đắt như vậy! Ta nói tên mập kia, ngươi thế nào ra giá lung tung vậy? Thải nhi vừa nghe, không khỏi kêu la.
Giá tiền này kỳ thực cũng không đắt, dù sao vật này cũng là ở Thanh Lan Thánh Địa, nếu là nơi khác của Di Dương tinh vực, cũng không nhất định có thể nhìn thấy được. Quản sự béo cũng không có tức giận, chỉ là có chút thú vị nhìn Thải Nhi đang ở trên vai của Thạch Mục, miệng giải thích.
Không dối gạt chưởng quỹ, tại hạ hôm nay mang theo không nhiều linh thạch như vậy, chỉ có thế ít hôm nữa mang thêm linh thạch quay trở lại thôi. Thạch Mục tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng vừa nghe tới cái giá tiền này, cũng không khỏi âm thầm tắc lưỡi, đành nói rõ.
Phải biết rằng, một viên cực phẩm linh thạch, có thể đem đổi lấy trăm viên thượng phẩm linh thạch, so với bản thân là một khoản tài phú xa xỉ.
Không sao cả, giọt Băng Hoàng Tinh Huyết này kỳ thực được coi là chi bảo trấn điếm của bản các cũng đã lâu. Thật ra thì công pháp các hạ tu luyện đối với Cực Âm Chi Khí nói độ tinh thuần yêu cầu không cao, U Minh Quả và Liễu Âm Thạch cũng là lựa chọn tốt, giá cả so với Băng Hoàng Tinh Huyết rẻ đi không ít, vả lại ở trong phường thị này, cũng không khó tìm lắm. Chưởng quỹ béo cười ha hả nói.
Đa tạ chưởng quỹ không tiếc chỉ giáo, tại hạ nhất định cân nhắc. Thạch Mục nói lời cảm tạ, sau đó liền dẫn Thải Nhi rời khỏi cửa tiệm.
Quý khách xin dừng bước. Thạch Mục vừa mới quay người lại, chợt nghe quản sự béo gọi lại.
Còn có chuyện gì vậy? Thạch Mục xoay người lại, nghi hoặc hỏi.
Tại hạ nhìn từ trang phục của các hạ mà nói, nhìn ra các hạ đúng là trăm năm đệ tử mà Thánh Địa mới thu nhận, vì vậy có đôi lời muốn nói. béo quản sự nói rằng.
Mời nói. Thạch Mục nói ra.
Chắc hẳn các hạ ngày hôm nay đã có Linh Địa của mình. Kỳ thực sau này linh địa có sản vật hay linh tài nào, cũng có thể sai người đem tới Thông Lưu Phường này giao dịch, hoặc là bán cho Thiên Bảo Các chúng ta, không hẳn không phải là một cách tích lũy tài phú. Các hạ một đường có thể thấy những quầy hàng ở giữa đường này, đó là một số trăm năm đệ tử cũ cho thủ hạ mở ra. Quản sự béo nói.
Thì ra là vậy, đa tạ chưỡng quỹ chỉ rõ. Thạch Mục chắp tay nói.
Không cần khách khí như thế, khó mà gặp được đồng tộc, đây là chuyện nên làm. Các hạ nếu ngày sau có cần, cứ tới nơi này, nhất định cho ngài một cái giá cả hợp lý. Quản sự béo vừa cười vừa nói.
Từ trong Thiên Bảo Các đi ra, Thạch Mục thở một hơi, lại liền một mạch đi vào hơn mười gian cửa hàng.
Kết quả cũng chỉ phân biệt các nhà tìm được nhà có bán ra U Minh Quả và Liễu Âm Thạch, mà lại giá cả cũng hơn một nghìn khỏa Cực Phẩm Linh Thạch.
Bởi vậy có thể thấy được, quản sự béo là niệm tình đồng tộc mà không có gạt hắn.
Lại qua hơn nửa canh giờ, Thạch Mục vẫn như trước hay tay trống trơn, nhưng là lại có một thu hoạch lớn khác.
Khi đang cùng một quản sự một cửa tiệm khác nói chuyện, Thạch Mục trong lúc vô tình hỏi thăm được nơi ở của Luyện Khí Đại Sư Dung Chúc ước hẹn cùng tiền bối của Lãnh Thúy Hoàn.
Có người nói Dung Chúc Đại sư ở trong Thông Lưu Phường, có mở một cửa hàng tên là Bách Luyện Đường , chuyên môn bán các loại thành phẩm linh khí, đồng thời đúng là một trong ba Tam Đại Luyện Khí Đường trong Thông Lưu Phường, vị trí ngay ở một chỗ ngã tư đường đá xanh cách khoảng trăm trượng, không khó tìm lắm.
Thạch Mục thoáng nghe ngóng chút, rất nhanh liền tìm được nơi này.
Đi tới trước cửa Bách Luyện Đường, nhập vào trong mắt của Thạch Mục là một ngôi tháp bát giác đứng lẻ loi, tổng cộng có ba tầng, toàn thể làm bằng mộc liệu, thoạt nhìn cổ xưa.
Thạch Mục mang theo Thải Nhi cất bước đi vào, trước mặt liền thấy trong trung tâm tòa lầu có một cái cầu thang hình xoắn ốc thông lên lầu hai, mà ở thang lầu ở xung quanh, đều bày những cái bàn hồng mộc, trên đó để nhiều loại linh khí.
Ở xung quanh nơi đó, có tốp năm tốp ba người tụ lại thấp giọng nói chuyện với nhau, hình như đang do dự mua lấy một kiện linh khí.
Thạch Mục đảo mắt nhìn qua, liền thấy những linh khí ở trong cửa hàng tuy rằng chế tác hình thù khác nhau, tất cả phẩm chất đồng nhất, đều là hạ phẩm linh khí.
Mà những linh khí này mặc dù thuộc về hạ phẩm, nhưng giá cả vẫn là xa xỉ, trong đó có một thanh Phù văn Linh Kiếm nhìn cũng không có đặc biệt, giá cả liền cao tới một nghìn thượng phẩm linh thạch, tương đương với mười miếng cực phẩm linh thạch.
Thạch Mục âm thầm cảm thấy may mắn, lúc này tới lấy món thượng phẩm linh khí, không phải bỏ tiền ra mua, bằng không dù là một kiện hạ phẩm linh khí cũng làm cho hắn cảm thấy hổ thẹn.
Ngay khi Thạch Mục lướt mắt nhìn qua, một gã quản sự dáng người thấp bé, lỗ tai xanh biếc dài hẹp đi tới, hướng hắn thi lễ một cái.
Quý khách doanh môn, không có từ xa tiếp đón, chẳng hay các hạ có cần gì không? Lục Phu quản sự cung kính hỏi.
Tại hạ lần này tới đây, là vì muốn gặp Dung Chúc đại sư, chẳng biết có thể hay không dẫn ta giới thiệu một chút. Thạch Mục hoàn lễ trả lời.
Chẳng hay quý khách tìm Dung Chúc Đại Sư là có chuyện gì? Nếu trong khả năng của tại hạ, tự nhiên hết sức giúp đỡ, còn không cố gắng không nên quấy rầy đại sư. Lục Phu quản sư có chút kinh ngạc, lập tức mở miệng trả lời.
Chẳng biết bằng vào vật này, tại hạ có diện kiến đại sư hay không? Thạch Mục nói, chìa tay xuất ra một vật.
Tên Lục Phu quản sự kia thấy vật trong lòng bàn tay của Thạch Mục, là một miếng Chú Tạo Chùy nho nhỏ, thoạt đầu sửng sốt, lập tức trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, lập tức đưa tay nhận lấy, đặt ở trước mắt tỉ mỉ dò xét.
Không sai, đúng là tín vật đặc thù của Dung Chúc Đại sư. Tên Lục Phu quản sư nhìn một lúc lâu, mới tự lẩm bẩm nói.
Đã như vậy, có thể dẫn bọn ta đến gặp đại sư được không? Thải Nhi đứng ở trên vai của Thạch Mục, có chút không nhịn được nói.
Không được vô lễ. Thạch Mục liền vội vàng nói.
Cái này... Thực không dám dấu, Dung Chúc Đại sư say mê luyện chế linh khí, bình thường không có ở trong Bách Luyện Đường này. Tại hạ cần phải thông báo trước một tiếng. Lục Phu quản sự liếc mắt nhìn Thải Nhi rồi nói.
Làm phiền rồi. Thạch Mục nói rằng.
Lục Phu quản sự đáp lại một tiếng, liền chuyển thân lên lầu hai.
Kết quả một lát sau đó, mới lại từ trên lầu đi xuống, nói rằng:
Được, đại sư đồng ý gặp mặt, xin mời các hạ đi theo ta.
Thạch Mục vốn tưởng rằng phải đi theo Lục Phu quản sự tới cái mật thất hay nơi nào đó, lại không ngờ đối phương lại dẫn hắn ra khỏi Thông Lưu Phường, về lại trong Huyền Linh Tháp.
Một lát sau đó, hai người một chim thông qua truyền tống trận, tiến vào trong một mảnh rừng núi.
Vừa mới bước vào, một luồng khí nóng phả vào mặt, Thạch Mục ở trong mũi đều ngửi thấy một luồng hơi nóng đặc trưng của núi lửa.
Ánh mắt liền đảo qua, liền thấy ở trước mặt ngoài mười mấy dặm, đứng đó một tòa núi lửa màu đen cao lớn.
Ở bên trên ngọn núi màu đen, Thạch Mục thấy được hơn mười người nhân công đang ở trên bờ một con rạch khơi nham thạch nóng chảy cuồn cuộn từ trong miệng núi lửa dẫn vào gian thạch thất nhỏ ở giữa sườn núi.
Nơi này thật là nóng! Thạch đầu, ngươi nói ngọn núi lửa này có thể có Hỏa Tinh Phách không? Không bằng ngươi bắt vài con để ta nếm thử. Thải Nhi cảm thán nói ra.
Nơi này đúng là một tiểu thế giới tư nhân mà Dung Chúc Đại sư mở ra, không có truyền gọi, bất luận kẻ nào cũng đều không được tự ý tiến vào chỗ miệng núi nữa. Lục Phu quản sự vừa nghe Thải Nhỉ nói, vội vàng nhắc nhở.
Thải Nhi, một lúc nữa ta gặp Dung Chúc Đại sư, ngươi vào trong túi linh thú đợi một chút đi nhé. Thạch Mục nói, tay vung lên theo lời nói, thu lấy Thải nhi.
Linh sủng của ta thường ngày hồ ngôn loạn ngữ, cũng không có ý mạo phạm, các hạ đừng trách. Thạch Mục nói.
Các hạ khách khí, mời đi bên này. Lục Phu quản sự nói, dẫn theo Thạch Mục hướng lên trên núi.
Sau một nén nhang.
Thạch Mục cùng Lục Phu quản sự đứng trước gian nhà đá nhỏ ở giữa sườn ngọn núi lửa nhìn không có gì đặc biệt.
Tên Lục Phu quản sự kia tiến lên trước tiên, ở trên cửa đã gõ vài tiếng cốc cốc.
Bẩm báo đại sư, đã đưa khách nhân tới.
Đúng rồi, không biết các hạ tu luyện loại công pháp chí âm nào? Quản sự béo mời Thạch Mục ngồi xuống, gọi người hầu bưng lên hai chén linh trà rồi hỏi.
Thế nào, chẳng nhẽ đối với công pháp khác nhau, cực âm khí cũng có sự khác biệt phải không? Thạch Mục hỏi lại.
Ha ha, cũng không hẳn thế. Chỉ là, như tại ha được biết mấy môn chí âm công pháp ở trong thánh địa, ngoại trừ cực âm khí ra, còn cần không ít loại đan được cùng linh tài khác nữa, Thiên Bảo Các chúng ta đều có. Quản sự béo xua tay trả lời.
Tại hạ lần này đến đây, chỉ vì cực âm khí, về phần những vật khác, để sau hẵng nói. Chẳng biết quý các có vài loại cực âm khí chứ? Thạch Mục hỏi.
Các hạ nói đùa rồi, cực âm chi khí này với cực dương chi khí đều là vật có thể gặp mà không thể cầu, Thiên Bảo Các chúng ta cũng chỉ có một loại mà thôi, chính là một giọt chân huyết Thiên Thú Băng Hoàng. Hơn nữa cực âm chi khí ẩn chứa ở trong đó độ tinh thuần cực cao, có thể nói là thượng phẩm trong thượng phẩm. Quản sự béo cười nói.
Chẳng biết có thể để ta nhìn qua một chút? Thạch Mục trong lòng khẽ động, hỏi.
Cái này... Được rồi! Xin mời theo ta. Quản sự béo hơi chút do dự, nhưng vẫn đáp ứng.
Nói xong, hắn liền đứng dậy đi tới trước bức tường đá, ở phía trên tìm tòi một lúc, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Xoạch!
Những thanh âm cơ quan mở ra vang lên, trên tường bất ngờ hõm lại một cái lỗ lớn, bên trong cái lỗ lớn bỗng nhiên xuất hiện một cái lồng thủy tinh hình trứng.
Mời các hạ xem qua, đây là tinh huyết Băng Hoàng. Quản sự béo xoay người lại, hướng Thạch Mục nói ra.
Thạch Mục cũng không đứng dậy, ánh mắt nhất thời ngưng tụ, liền thấy bên trong cái lồng thủy tinh có một viên châu trong suốt màu lục lớn chừng ngón tay cái, mà viên châu kia bao bọc trong đó một giọt máu màu đen.
Giọt máu đó thoạt nhìn như một viên ngọc trai màu đen, mặt ngoài có một loại linh động lộng lẫy chậm rãi chuyển động, giống như vật còn sống.
Đôi mắt hắn chớp chói ánh sáng vàng, lập tức phát hiện ở bên ngoài giọt máu đen, mơ hồ có thể thấy được một số luồng cực âm chi khí nhỏ như sợi tóc mà gần như là trong suốt ẩn ẩn truyền ra, có điều vừa chạm vào bề mặt bên trong viên châu liền trực tiếp bị thu nạp lại không thấy bóng dáng.
Thạch Mục tuy chưa chính thức bắt đầu tu luyện công pháp huyền công nhị chuyển, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng đối với giọt máu tươi này, nói đúng ra, là cực âm chi khí nồng đậm ẩn chứa bên trong giọt máu sinh ra một chút cảm ứng.
Loại cảm ứng này càng giống như là một loại khát vọng mãnh liệt phát ra từ bổn nguyên vậy.
Chỉ là sau mười mấy hơi thở, quản sự béo liền đem giọt máu thu lại, đi về chỗ cũ ngồi xuống.
Chẳng biết giọt Băng Hoàng tinh huyết này giá cả như nào? Thạch Mục hỏi.
Hai nghìn. Quản sự béo nói, vươn dài cánh cánh tay, khoa tay giơ ra hái ngón tay.
Cực phẩm linh thạch? Thạch Mục nghe vậy, ý niệm trong đầu chuyển động, mở miệng hỏi.
Ha ha, các hạ thật biết nói đùa, tất nhiên là cực phẩm linh thạch rồi. Chẳng biết ý tứ các hạ như thế nào? Quản sự béo cười ha hả nói.
Đắt như vậy! Ta nói tên mập kia, ngươi thế nào ra giá lung tung vậy? Thải nhi vừa nghe, không khỏi kêu la.
Giá tiền này kỳ thực cũng không đắt, dù sao vật này cũng là ở Thanh Lan Thánh Địa, nếu là nơi khác của Di Dương tinh vực, cũng không nhất định có thể nhìn thấy được. Quản sự béo cũng không có tức giận, chỉ là có chút thú vị nhìn Thải Nhi đang ở trên vai của Thạch Mục, miệng giải thích.
Không dối gạt chưởng quỹ, tại hạ hôm nay mang theo không nhiều linh thạch như vậy, chỉ có thế ít hôm nữa mang thêm linh thạch quay trở lại thôi. Thạch Mục tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng vừa nghe tới cái giá tiền này, cũng không khỏi âm thầm tắc lưỡi, đành nói rõ.
Phải biết rằng, một viên cực phẩm linh thạch, có thể đem đổi lấy trăm viên thượng phẩm linh thạch, so với bản thân là một khoản tài phú xa xỉ.
Không sao cả, giọt Băng Hoàng Tinh Huyết này kỳ thực được coi là chi bảo trấn điếm của bản các cũng đã lâu. Thật ra thì công pháp các hạ tu luyện đối với Cực Âm Chi Khí nói độ tinh thuần yêu cầu không cao, U Minh Quả và Liễu Âm Thạch cũng là lựa chọn tốt, giá cả so với Băng Hoàng Tinh Huyết rẻ đi không ít, vả lại ở trong phường thị này, cũng không khó tìm lắm. Chưởng quỹ béo cười ha hả nói.
Đa tạ chưởng quỹ không tiếc chỉ giáo, tại hạ nhất định cân nhắc. Thạch Mục nói lời cảm tạ, sau đó liền dẫn Thải Nhi rời khỏi cửa tiệm.
Quý khách xin dừng bước. Thạch Mục vừa mới quay người lại, chợt nghe quản sự béo gọi lại.
Còn có chuyện gì vậy? Thạch Mục xoay người lại, nghi hoặc hỏi.
Tại hạ nhìn từ trang phục của các hạ mà nói, nhìn ra các hạ đúng là trăm năm đệ tử mà Thánh Địa mới thu nhận, vì vậy có đôi lời muốn nói. béo quản sự nói rằng.
Mời nói. Thạch Mục nói ra.
Chắc hẳn các hạ ngày hôm nay đã có Linh Địa của mình. Kỳ thực sau này linh địa có sản vật hay linh tài nào, cũng có thể sai người đem tới Thông Lưu Phường này giao dịch, hoặc là bán cho Thiên Bảo Các chúng ta, không hẳn không phải là một cách tích lũy tài phú. Các hạ một đường có thể thấy những quầy hàng ở giữa đường này, đó là một số trăm năm đệ tử cũ cho thủ hạ mở ra. Quản sự béo nói.
Thì ra là vậy, đa tạ chưỡng quỹ chỉ rõ. Thạch Mục chắp tay nói.
Không cần khách khí như thế, khó mà gặp được đồng tộc, đây là chuyện nên làm. Các hạ nếu ngày sau có cần, cứ tới nơi này, nhất định cho ngài một cái giá cả hợp lý. Quản sự béo vừa cười vừa nói.
Từ trong Thiên Bảo Các đi ra, Thạch Mục thở một hơi, lại liền một mạch đi vào hơn mười gian cửa hàng.
Kết quả cũng chỉ phân biệt các nhà tìm được nhà có bán ra U Minh Quả và Liễu Âm Thạch, mà lại giá cả cũng hơn một nghìn khỏa Cực Phẩm Linh Thạch.
Bởi vậy có thể thấy được, quản sự béo là niệm tình đồng tộc mà không có gạt hắn.
Lại qua hơn nửa canh giờ, Thạch Mục vẫn như trước hay tay trống trơn, nhưng là lại có một thu hoạch lớn khác.
Khi đang cùng một quản sự một cửa tiệm khác nói chuyện, Thạch Mục trong lúc vô tình hỏi thăm được nơi ở của Luyện Khí Đại Sư Dung Chúc ước hẹn cùng tiền bối của Lãnh Thúy Hoàn.
Có người nói Dung Chúc Đại sư ở trong Thông Lưu Phường, có mở một cửa hàng tên là Bách Luyện Đường , chuyên môn bán các loại thành phẩm linh khí, đồng thời đúng là một trong ba Tam Đại Luyện Khí Đường trong Thông Lưu Phường, vị trí ngay ở một chỗ ngã tư đường đá xanh cách khoảng trăm trượng, không khó tìm lắm.
Thạch Mục thoáng nghe ngóng chút, rất nhanh liền tìm được nơi này.
Đi tới trước cửa Bách Luyện Đường, nhập vào trong mắt của Thạch Mục là một ngôi tháp bát giác đứng lẻ loi, tổng cộng có ba tầng, toàn thể làm bằng mộc liệu, thoạt nhìn cổ xưa.
Thạch Mục mang theo Thải Nhi cất bước đi vào, trước mặt liền thấy trong trung tâm tòa lầu có một cái cầu thang hình xoắn ốc thông lên lầu hai, mà ở thang lầu ở xung quanh, đều bày những cái bàn hồng mộc, trên đó để nhiều loại linh khí.
Ở xung quanh nơi đó, có tốp năm tốp ba người tụ lại thấp giọng nói chuyện với nhau, hình như đang do dự mua lấy một kiện linh khí.
Thạch Mục đảo mắt nhìn qua, liền thấy những linh khí ở trong cửa hàng tuy rằng chế tác hình thù khác nhau, tất cả phẩm chất đồng nhất, đều là hạ phẩm linh khí.
Mà những linh khí này mặc dù thuộc về hạ phẩm, nhưng giá cả vẫn là xa xỉ, trong đó có một thanh Phù văn Linh Kiếm nhìn cũng không có đặc biệt, giá cả liền cao tới một nghìn thượng phẩm linh thạch, tương đương với mười miếng cực phẩm linh thạch.
Thạch Mục âm thầm cảm thấy may mắn, lúc này tới lấy món thượng phẩm linh khí, không phải bỏ tiền ra mua, bằng không dù là một kiện hạ phẩm linh khí cũng làm cho hắn cảm thấy hổ thẹn.
Ngay khi Thạch Mục lướt mắt nhìn qua, một gã quản sự dáng người thấp bé, lỗ tai xanh biếc dài hẹp đi tới, hướng hắn thi lễ một cái.
Quý khách doanh môn, không có từ xa tiếp đón, chẳng hay các hạ có cần gì không? Lục Phu quản sự cung kính hỏi.
Tại hạ lần này tới đây, là vì muốn gặp Dung Chúc đại sư, chẳng biết có thể hay không dẫn ta giới thiệu một chút. Thạch Mục hoàn lễ trả lời.
Chẳng hay quý khách tìm Dung Chúc Đại Sư là có chuyện gì? Nếu trong khả năng của tại hạ, tự nhiên hết sức giúp đỡ, còn không cố gắng không nên quấy rầy đại sư. Lục Phu quản sư có chút kinh ngạc, lập tức mở miệng trả lời.
Chẳng biết bằng vào vật này, tại hạ có diện kiến đại sư hay không? Thạch Mục nói, chìa tay xuất ra một vật.
Tên Lục Phu quản sự kia thấy vật trong lòng bàn tay của Thạch Mục, là một miếng Chú Tạo Chùy nho nhỏ, thoạt đầu sửng sốt, lập tức trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, lập tức đưa tay nhận lấy, đặt ở trước mắt tỉ mỉ dò xét.
Không sai, đúng là tín vật đặc thù của Dung Chúc Đại sư. Tên Lục Phu quản sư nhìn một lúc lâu, mới tự lẩm bẩm nói.
Đã như vậy, có thể dẫn bọn ta đến gặp đại sư được không? Thải Nhi đứng ở trên vai của Thạch Mục, có chút không nhịn được nói.
Không được vô lễ. Thạch Mục liền vội vàng nói.
Cái này... Thực không dám dấu, Dung Chúc Đại sư say mê luyện chế linh khí, bình thường không có ở trong Bách Luyện Đường này. Tại hạ cần phải thông báo trước một tiếng. Lục Phu quản sự liếc mắt nhìn Thải Nhi rồi nói.
Làm phiền rồi. Thạch Mục nói rằng.
Lục Phu quản sự đáp lại một tiếng, liền chuyển thân lên lầu hai.
Kết quả một lát sau đó, mới lại từ trên lầu đi xuống, nói rằng:
Được, đại sư đồng ý gặp mặt, xin mời các hạ đi theo ta.
Thạch Mục vốn tưởng rằng phải đi theo Lục Phu quản sự tới cái mật thất hay nơi nào đó, lại không ngờ đối phương lại dẫn hắn ra khỏi Thông Lưu Phường, về lại trong Huyền Linh Tháp.
Một lát sau đó, hai người một chim thông qua truyền tống trận, tiến vào trong một mảnh rừng núi.
Vừa mới bước vào, một luồng khí nóng phả vào mặt, Thạch Mục ở trong mũi đều ngửi thấy một luồng hơi nóng đặc trưng của núi lửa.
Ánh mắt liền đảo qua, liền thấy ở trước mặt ngoài mười mấy dặm, đứng đó một tòa núi lửa màu đen cao lớn.
Ở bên trên ngọn núi màu đen, Thạch Mục thấy được hơn mười người nhân công đang ở trên bờ một con rạch khơi nham thạch nóng chảy cuồn cuộn từ trong miệng núi lửa dẫn vào gian thạch thất nhỏ ở giữa sườn núi.
Nơi này thật là nóng! Thạch đầu, ngươi nói ngọn núi lửa này có thể có Hỏa Tinh Phách không? Không bằng ngươi bắt vài con để ta nếm thử. Thải Nhi cảm thán nói ra.
Nơi này đúng là một tiểu thế giới tư nhân mà Dung Chúc Đại sư mở ra, không có truyền gọi, bất luận kẻ nào cũng đều không được tự ý tiến vào chỗ miệng núi nữa. Lục Phu quản sự vừa nghe Thải Nhỉ nói, vội vàng nhắc nhở.
Thải Nhi, một lúc nữa ta gặp Dung Chúc Đại sư, ngươi vào trong túi linh thú đợi một chút đi nhé. Thạch Mục nói, tay vung lên theo lời nói, thu lấy Thải nhi.
Linh sủng của ta thường ngày hồ ngôn loạn ngữ, cũng không có ý mạo phạm, các hạ đừng trách. Thạch Mục nói.
Các hạ khách khí, mời đi bên này. Lục Phu quản sự nói, dẫn theo Thạch Mục hướng lên trên núi.
Sau một nén nhang.
Thạch Mục cùng Lục Phu quản sự đứng trước gian nhà đá nhỏ ở giữa sườn ngọn núi lửa nhìn không có gì đặc biệt.
Tên Lục Phu quản sự kia tiến lên trước tiên, ở trên cửa đã gõ vài tiếng cốc cốc.
Bẩm báo đại sư, đã đưa khách nhân tới.
/951
|