Sau một loạt trận tỷ thí diễn ra, vòng đấu loại thứ nhất đã xác định được kết quả. Thạch Mục đứng ở vị trí ba mươi sáu trên bảng xếp hạng.
Kết quả này là do Thạch Mục cố ý gây nên, sau khi xác định mình bước vào vòng hai, để nghỉ ngơi lấy sức tỷ thí tiếp, liền chịu thua một đệ tử cũ có thực lực Địa Giai.
Còn trong hàng ngũ đệ tử mới, Triệu Tiễn thế như trẻ tre, đánh bại một loạt đệ tử cũ, ghi tên đứng đầu bảng, hơn nữa từ đầu tới cuối tỷ thí vẫn không vận dụng Cửu Chuyển Huyền Công. Tất cả đều ngoài dự liệu của mọi người.
Tử Lăng với tạo nghệ thuật pháp xuất thần nhập hóa, ở trong tỷ thí đồng dạng biểu hiện không tầm thường, đứng hàng thứ mười một.
Còn có một số người Thạch Mục nhận biết, Thanh Trường Thiên vị trí thứ hai mươi bảy, Giang Thủy Thủy vị trí bốn mươi, Xích Nghê Tử vị trí tám mươi bảy.
Làm Thạch Mục có chút bất ngờ chính là huynh đệ Ô Thị, hai người này khó khăn lắm tiến vào bảng xếp hạng liền phân biệt xếp hạng một trăm lẻ bảy và một trăm lẻ tám.
Thạch Mục đối với chuyện này ngược lại cũng không có gì ngoài ý muốn, dù sao hai huynh đệ này từ trước tới nay đều đồng thời tác chiến, hai người liên thủ thực lực có thể so với Thiên Vị cường giả cũng không kém nhiều, nhưng ở đây thi đấu không được phép liên thủ, đều phải tự mình thi đấu, cho nên vị trí mới thấp như vậy.
Nếu bàn về thực lực với cảnh giới, Lữ Cảnh thật ra có hi vọng tiến vào bài danh tốp đầu một trăm lẻ tám, nhưng bởi vì vân khí không được tốt cho lắm, gặp ngay Thạch Mục, vị trí rớt xuống một trăm hai mươi, đồng dạng mất đi tư cách tiến vào vòng thứ hai.
Về phần Mã Lung, vòng thứ nhất vận khí cũng không được tốt, gặp ngay một vị đệ tử cũ thực lực không tầm thường, thua trận ngay tại chỗ, cũng ở trong một loạt tỷ thí sau đó, biểu hiện khá, cuối cùng xếp hạng chín mươi hai, ngược lại miễn cưỡng được ở lại Thánh Địa.
Quy tắc thi đấu được quy định chặt chẽ, sau khi vòng đấu thứ nhất kết thúc, liền có một ngày nghỉ, sang ngày thứ hai tỷ thí mới tiếp tục.
Bởi trong vòng thi đấu này, những người tiến vào danh sách một trăm lẻ tám ở vòng thứ nhất, tiến hành thi đấu đem thứ tự phân tranh để sắp xếp thứ hạng thượng vị đệ tử, vì vậy cũng là vòng loại khiến cho người ta chú ý nhất, người xem ở xung quanh lôi đài đã tăng thêm không ít.
Thanh Lan Bảng cũng được dời đi, tạm thời dành chỗ xây dựng một cái lôi đài mới lớn hơn mấy lần so với Thanh Sắc Lôi Đài cũ, cùng một tòa đài cao để quan sát lôi đài.
Lúc này khoảng cách bắt đầu tỷ thí còn hơn nửa canh giờ, trên quảng trường người đứng đã kín hết chỗ, quây thành tầng tầng lớp lớp quanh lôi đài lớn mới xây.
Trên đài cao lôi đài phía sau lúc này không có người, bất quá những đệ tử bài danh phía trước đã tới không ít, cả đám ý chí chiến đấu sôi sục, xoa tay nóng lòng muốn tý thí.
Ở một góc trong đoàn người, Thạch Mục dừng chân đứng đó.
Ngay cả Thải Nhi ở trên vai thấy cảnh tượng nháo nhiệt trước mắt, cũng hưng phấn kêu loạn lên:
Thạch Đầu, lôi đài này thật lớn nha! Oa, ngươi xem mấy tiểu nữ bên kia thật là xinh đẹp! Nói đi Thạch Đầu, ngươi muốn khiêu chiến với người nào? Ở trước mặt nhiều người như này, ngươi cũng đừng để ta đây mấy mặt nhé!
An tĩnh một chút đi, bằng không vào túi linh sủng mà đợi. Thạch Mục gõ nhẹ một cái vào đầu Thải Nhi.
Thải Nhi nghe vậy, thân thể run lên, nhất thời ngậm miệng lại, nhưng đôi mắt nhỏ vẫn như cũ chao đảo nhìn bốn xung quanh.
Thạch Mục nhíu mày, vốn không có ý mang theo Thải Nhi tới, thế nhưng mà nó ngày hôm nay sống chết muốn đi theo, hắn không có cách nào đành mang tới.
Thì ra Thạch đại ca đứng đây, làm tỷ muội bọn ta khổ công tìm kiếm! Vào lúc này, một giọng nói thanh thúy từ bên trái truyền tới.
Thạch Mục quay đầu nhìn lại, hóa ra là Mã Lung đang cười khanh khách nhìn mình.
Mã cô nương, chúc mừng cô nương thông qua thi đấu. Thạch Mục nói rằng.
So với Thạch sư huynh, thành tích của tiểu muội thật là không đáng nhắc tới! Được rồi, hôm nay khiêu chiến đệ tử thượng vị, với thực lực của Thạch sư huynh, hẳn là có phần nắm chắc. Mã Lung quay sang Thải Nhi ở trên vai Thạch Mục gật đầu, trả lời.
Những đệ tử thượng vị này mỗi người đều là kỳ tài ngút trời, ta nào có cái gì nắm chắc, chỉ cố hết sức mà thôi. Thạch Mục cười ha hả trả lời.
Thạch Đầu, ngươi xem bên kia nào nhiệt quá oa, hình như có người ở đó đánh cược! Chúng ta cũng đi xem chứ? Hai người đang đàm tiếu, Thải Nhi tiến đến sát tai Thạch Mục, nhỏ giọng nói thầm.
Thạch Mục và Mã Lung nghe vậy, quay đầu theo hướng Thải Nhi chỉ nhìn lại.
Chỉ thấy một chỗ đất trống cách đó không xa, bỗng đâu bày ra mấy cái bàn vuông, trên mặt bàn có mấy trang giấy của cửa hàng đánh bạc chuyên dụng, mấy người mặc quần áo xanh đứng ở sau cái bàn, căng tiếng nói thét to, hiên nhiên một bộ tư thế đánh cuộc.
Cái này... Thanh Lan Thánh Địa là chính tông đại phái, lại cho phép loại hành vi đánh bạc này? Thạch Mục hỏi.
Ha hả, Thạch sư đệ thật là cô văn quả lậu, Thanh Lan Thánh Địa chúng ta quản lý đệ tử coi trọng tâm tính chứ không đặt nặng hình thức. Chỉ là đánh cuộc nho nhỏ, không có ảnh hưởng đến toàn cục, trái lại còn có thể cổ vũ sĩ khí, các trưởng lão và hộ pháp tông môn tự nhiên sẽ không quản. Nhưng vào lúc này, một bóng người chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở bên cạnh hai người, đó là Thanh Trường Thiên.
Thanh huynh, thân pháp của huynh thật là xuất quỷ nhập thần, nếu ai cùng huynh kết thù, thật đúng là bế quan tu luyện cũng phải lo lắng đề phòng. Thạch Mục liếc mắt nhìn đối phương, cười nói.
Thạch huynh, xem thần tình của huynh ung dung, chẳng lẽ đã có tính toán trước rồi? Thanh Trường Thiên hướng Mã Lung gật đầu chào hỏi, lập tức cười hắc hắc nói.
Thanh sư huynh nói đùa, theo ta được biết, những đệ tử thượng vị này đều ở trong thánh địa này đã trên trăm năm, cũng không phải là những đệ tử hạ vị vòng thứ nhất có thể so sánh. Thạch mỗ tuy rằng có chút tự phụ về thực lực, thế nhưng cũng không coi thường đến mức như vậy. Thạch Mục lắc đầu trả lời.
Thạch Đầu, đánh cuộc này thật có ý tứ, chúng ta cũng đi xem đi. Thải Nhi chợt chen vào kêu lên.
Con chim anh vũ này là linh sủng của Thạch sư đệ sao? Linh trí mở ra thật nhiều như vậy, thật là hiếm thấy. Thanh Trường Thiên liếc nhìn Thải Nhi, mở miệng nói.
Thải Nhi liếc mắt nhìn lại Thanh Trường Thiên, giả vờ ngạo mạn rời ánh mắt đi chỗ khác.
Con vẹt này ngoại trừ tham ăn và hay nói ra, cũng không có khả năng nào khác, thật khiến cho Thanh huynh chê cười. Thạch Mục cười nói.
Ha ha! Thạch sư đệ nếu có hứng thú với đánh cuộc, không ngại cùng đi nhìn, Thanh mỗ đúng thật là có chút ngứa tay, cũng làm vài ván thử thời vận, kiếm chút huyền linh điểm. Đúng rồi, người mở sòng này đúng là một vị đệ tử ngàn năm uy tín tuyệt đối có thể bảo chứng. Thanh Trường Thiên nói xong liền đi về phía đó.
Thạch Mục nhãn thần chợt lóe, cất bước đi theo, còn Thải Nhi nhất thời cất tiếng hoan hô.
Mã Lung thấy vậy, đôi mắt đẹp chuyển động, cũng đi theo phía sau.
Quanh sòng bạc đã vây không ít người, thế nhưng trên bàn không có viết ra nội dung đánh cuộc cụ thể.
Thanh Trường Thiên dẫn theo hai người Thạch Mục và Mã Lung tới nơi này sau đó tự mình chẹn vào đám người, cũng không để ý hai người Thạch Mục và Mã Lung nữa.
Chư vị, hôm nay tỉ thí là khiêu chiến thi đấu, vô phương cùng mấy ngày trước đó đề ra nội dung đánh cuộc. Nhưng chư vị cứ yên tâm, chỉ cần có người đưa ra khiên chiến, chúng ta lập tức mở kèo! Ta ở đây bảo chứng, mỗi một tràng đổ nhất định, tuyệt đối để cho chư vị đủ nghiền! Một đại hán trung niên cười to hô.
Tốt!
Nếu là sư huynh Đoan Mộc Quang nói ra, chúng ta tự nhiên tin được!
Mọi người vây xung quanh vang lên một trận tiếng cười.
Bất quá trước đó ta nói cho rõ, đợt thứ ha đánh cuộc, chúng ta chỉ lấy cực phẩm linh thạch, chư vị nếu áp bảo vật khác thay thế, liền do chúng ta định giá đổi thành linh thạch. Nếu không đồng ý, xin đừng xuất thủ, miễn cho chúng ta thêm phiền phức. Đoan Mộc Quang tiếp tục nói.
Thạch Mục lẳng lặng nhìn hết thảy, nhãn thần lóe lên, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
Hắn chợt đi tới bên cạnh Mã Lung thấp giọng nói vài câu, đồng thời phất tay lấy ra một cái bao bố giao cho Mã Lung.
Mã Lung thoạt đầu nao nao sau đó lập tức gật đầu.
Vào thời khắc này, mấy đạo động quang từ đằng xa bay tới phát ra tiếng gió ù ù, hấp dẫn ánh mắt của mọi người quanh lôi đài.
Thạch Mục nhìn sang, con ngươi hơi co rụt lại, sau đó xoay người quay qua Mã Lung nói:
Mã cô nương, cứ dựa theo nãy ta nói với cô nương, sau đó mọi chuyện nhờ cô nương.
Thạch đại ca yên tâm, muội biết nên làm thế nào mà. Mã Lung lập tức gật đầu.
Còn có, trên lôi đài không được mang theo linh sủng, cũng làm phiền cô nương chăm sóc Thải Nhi một chút.
Thạch Mục nói, hất vai cái, Thải Nhi có chút không cam lòng bay sang bờ vai Mã Lung, trong miệng nói rằng:
Thạch Đầu, đừng để cho ta mất mặt đó!
Đáp lại nó tự nhiên là một cái liếc mắt của Thạch Mục.
Được! Mã Lung khẽ cười một tiếng rồi nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu với Mã Lung sau đó xoay người đi về phía lôi đài.
Vài đạo độn quang sáng rực rơi xuống bên trên lôi đài trên cao, hiện ra ba bóng người.
Theo thứ tự là một lão giả râu trắng mặt đỏ thẫm, một trung niên áo lam, lưng đeo trường kiếm trên mặt thoạt nhìn cổ xưa.
Còn lại là cung trang thiếu nữ, thoạt nhìn có hai mươi mấy tuổi, dung mạo mỹ miều, mang theo khí chất đoan trang nhã nhặn, làm cho không ai dám khin nhờn.
Trên người ba người đều tản mát ra khí tức cường đại, thình lình đều vượt qua Thiên Vị, hắn là tồn tại Thánh Giai.
Trừ ba người này ra, trên đài cao chẳng biết từ lúc nào nhiều thêm hơn mười người, họ thấy ba người kia hạ xuống liền tiến tới thi lễ một cái.
Nghĩ không ra lần thi đấu ở khu vực Hoàng Giai này lại kinh động ba vị này! Thanh Trường Thiên lúc này cũng đã trở lại đứng ở bên cạnh Thạch Mục lẩm bẩm tự nói.
A, ba vị này là những đại nhân vật nào vậy? Thạch mỗ mấy năm nay đóng cửa tu luyện đối với mọi chuyện đều không hiểu rõ, xin Thanh sư huynh hãy chỉ giáo. Thạch Mục hỏi.
Thạch sư đệ nói quá lời. Ba vị này lai lịch cũng không nhỏ, chính là ba người trong bát đại hộ pháp của Thánh Địa. Vị lão giả râu trắng kia họ kép là Nam Cung, là vị luyện đan sư nổi tiếng trong thánh địa, luyện chế Càn Khôn Tạo Hóa Đan, có thể tăng tỷ lệ Kết Đan, ở khắp Di Dương Tinh Vực này cũng là nhân vật nổi danh. Còn người trung niên áo lam là Nhạc hộ pháp của Giới Luật Đường, chấp chưởng hình phạt trong môn phái, thiết diện vô tư. Còn cung trang thiếu nữ kia họ Hà, là hộ pháp trẻ tuổi nhất Thanh Lan Thánh địa chúng ta, có người nói tu luyện chưa tới trăm năm, thêm đó dung mạo cực kỳ xinh đẹp, có danh xưng là 'Hà Hoa Tiên Tử', danh tiếng lan xa. Thanh Trường Thiên thuộc như lòng bàn tay nhất nhất giới thiệu nói.
Thạch Mục nghe vậy không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, hai người kia không đáng nhắc tới, nhưng mà cung trang nữ tử kia không đến trăm năm liền tu luyện tới Thánh Giai, tư chất bực này, quả thực kinh người.
Kết quả này là do Thạch Mục cố ý gây nên, sau khi xác định mình bước vào vòng hai, để nghỉ ngơi lấy sức tỷ thí tiếp, liền chịu thua một đệ tử cũ có thực lực Địa Giai.
Còn trong hàng ngũ đệ tử mới, Triệu Tiễn thế như trẻ tre, đánh bại một loạt đệ tử cũ, ghi tên đứng đầu bảng, hơn nữa từ đầu tới cuối tỷ thí vẫn không vận dụng Cửu Chuyển Huyền Công. Tất cả đều ngoài dự liệu của mọi người.
Tử Lăng với tạo nghệ thuật pháp xuất thần nhập hóa, ở trong tỷ thí đồng dạng biểu hiện không tầm thường, đứng hàng thứ mười một.
Còn có một số người Thạch Mục nhận biết, Thanh Trường Thiên vị trí thứ hai mươi bảy, Giang Thủy Thủy vị trí bốn mươi, Xích Nghê Tử vị trí tám mươi bảy.
Làm Thạch Mục có chút bất ngờ chính là huynh đệ Ô Thị, hai người này khó khăn lắm tiến vào bảng xếp hạng liền phân biệt xếp hạng một trăm lẻ bảy và một trăm lẻ tám.
Thạch Mục đối với chuyện này ngược lại cũng không có gì ngoài ý muốn, dù sao hai huynh đệ này từ trước tới nay đều đồng thời tác chiến, hai người liên thủ thực lực có thể so với Thiên Vị cường giả cũng không kém nhiều, nhưng ở đây thi đấu không được phép liên thủ, đều phải tự mình thi đấu, cho nên vị trí mới thấp như vậy.
Nếu bàn về thực lực với cảnh giới, Lữ Cảnh thật ra có hi vọng tiến vào bài danh tốp đầu một trăm lẻ tám, nhưng bởi vì vân khí không được tốt cho lắm, gặp ngay Thạch Mục, vị trí rớt xuống một trăm hai mươi, đồng dạng mất đi tư cách tiến vào vòng thứ hai.
Về phần Mã Lung, vòng thứ nhất vận khí cũng không được tốt, gặp ngay một vị đệ tử cũ thực lực không tầm thường, thua trận ngay tại chỗ, cũng ở trong một loạt tỷ thí sau đó, biểu hiện khá, cuối cùng xếp hạng chín mươi hai, ngược lại miễn cưỡng được ở lại Thánh Địa.
Quy tắc thi đấu được quy định chặt chẽ, sau khi vòng đấu thứ nhất kết thúc, liền có một ngày nghỉ, sang ngày thứ hai tỷ thí mới tiếp tục.
Bởi trong vòng thi đấu này, những người tiến vào danh sách một trăm lẻ tám ở vòng thứ nhất, tiến hành thi đấu đem thứ tự phân tranh để sắp xếp thứ hạng thượng vị đệ tử, vì vậy cũng là vòng loại khiến cho người ta chú ý nhất, người xem ở xung quanh lôi đài đã tăng thêm không ít.
Thanh Lan Bảng cũng được dời đi, tạm thời dành chỗ xây dựng một cái lôi đài mới lớn hơn mấy lần so với Thanh Sắc Lôi Đài cũ, cùng một tòa đài cao để quan sát lôi đài.
Lúc này khoảng cách bắt đầu tỷ thí còn hơn nửa canh giờ, trên quảng trường người đứng đã kín hết chỗ, quây thành tầng tầng lớp lớp quanh lôi đài lớn mới xây.
Trên đài cao lôi đài phía sau lúc này không có người, bất quá những đệ tử bài danh phía trước đã tới không ít, cả đám ý chí chiến đấu sôi sục, xoa tay nóng lòng muốn tý thí.
Ở một góc trong đoàn người, Thạch Mục dừng chân đứng đó.
Ngay cả Thải Nhi ở trên vai thấy cảnh tượng nháo nhiệt trước mắt, cũng hưng phấn kêu loạn lên:
Thạch Đầu, lôi đài này thật lớn nha! Oa, ngươi xem mấy tiểu nữ bên kia thật là xinh đẹp! Nói đi Thạch Đầu, ngươi muốn khiêu chiến với người nào? Ở trước mặt nhiều người như này, ngươi cũng đừng để ta đây mấy mặt nhé!
An tĩnh một chút đi, bằng không vào túi linh sủng mà đợi. Thạch Mục gõ nhẹ một cái vào đầu Thải Nhi.
Thải Nhi nghe vậy, thân thể run lên, nhất thời ngậm miệng lại, nhưng đôi mắt nhỏ vẫn như cũ chao đảo nhìn bốn xung quanh.
Thạch Mục nhíu mày, vốn không có ý mang theo Thải Nhi tới, thế nhưng mà nó ngày hôm nay sống chết muốn đi theo, hắn không có cách nào đành mang tới.
Thì ra Thạch đại ca đứng đây, làm tỷ muội bọn ta khổ công tìm kiếm! Vào lúc này, một giọng nói thanh thúy từ bên trái truyền tới.
Thạch Mục quay đầu nhìn lại, hóa ra là Mã Lung đang cười khanh khách nhìn mình.
Mã cô nương, chúc mừng cô nương thông qua thi đấu. Thạch Mục nói rằng.
So với Thạch sư huynh, thành tích của tiểu muội thật là không đáng nhắc tới! Được rồi, hôm nay khiêu chiến đệ tử thượng vị, với thực lực của Thạch sư huynh, hẳn là có phần nắm chắc. Mã Lung quay sang Thải Nhi ở trên vai Thạch Mục gật đầu, trả lời.
Những đệ tử thượng vị này mỗi người đều là kỳ tài ngút trời, ta nào có cái gì nắm chắc, chỉ cố hết sức mà thôi. Thạch Mục cười ha hả trả lời.
Thạch Đầu, ngươi xem bên kia nào nhiệt quá oa, hình như có người ở đó đánh cược! Chúng ta cũng đi xem chứ? Hai người đang đàm tiếu, Thải Nhi tiến đến sát tai Thạch Mục, nhỏ giọng nói thầm.
Thạch Mục và Mã Lung nghe vậy, quay đầu theo hướng Thải Nhi chỉ nhìn lại.
Chỉ thấy một chỗ đất trống cách đó không xa, bỗng đâu bày ra mấy cái bàn vuông, trên mặt bàn có mấy trang giấy của cửa hàng đánh bạc chuyên dụng, mấy người mặc quần áo xanh đứng ở sau cái bàn, căng tiếng nói thét to, hiên nhiên một bộ tư thế đánh cuộc.
Cái này... Thanh Lan Thánh Địa là chính tông đại phái, lại cho phép loại hành vi đánh bạc này? Thạch Mục hỏi.
Ha hả, Thạch sư đệ thật là cô văn quả lậu, Thanh Lan Thánh Địa chúng ta quản lý đệ tử coi trọng tâm tính chứ không đặt nặng hình thức. Chỉ là đánh cuộc nho nhỏ, không có ảnh hưởng đến toàn cục, trái lại còn có thể cổ vũ sĩ khí, các trưởng lão và hộ pháp tông môn tự nhiên sẽ không quản. Nhưng vào lúc này, một bóng người chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở bên cạnh hai người, đó là Thanh Trường Thiên.
Thanh huynh, thân pháp của huynh thật là xuất quỷ nhập thần, nếu ai cùng huynh kết thù, thật đúng là bế quan tu luyện cũng phải lo lắng đề phòng. Thạch Mục liếc mắt nhìn đối phương, cười nói.
Thạch huynh, xem thần tình của huynh ung dung, chẳng lẽ đã có tính toán trước rồi? Thanh Trường Thiên hướng Mã Lung gật đầu chào hỏi, lập tức cười hắc hắc nói.
Thanh sư huynh nói đùa, theo ta được biết, những đệ tử thượng vị này đều ở trong thánh địa này đã trên trăm năm, cũng không phải là những đệ tử hạ vị vòng thứ nhất có thể so sánh. Thạch mỗ tuy rằng có chút tự phụ về thực lực, thế nhưng cũng không coi thường đến mức như vậy. Thạch Mục lắc đầu trả lời.
Thạch Đầu, đánh cuộc này thật có ý tứ, chúng ta cũng đi xem đi. Thải Nhi chợt chen vào kêu lên.
Con chim anh vũ này là linh sủng của Thạch sư đệ sao? Linh trí mở ra thật nhiều như vậy, thật là hiếm thấy. Thanh Trường Thiên liếc nhìn Thải Nhi, mở miệng nói.
Thải Nhi liếc mắt nhìn lại Thanh Trường Thiên, giả vờ ngạo mạn rời ánh mắt đi chỗ khác.
Con vẹt này ngoại trừ tham ăn và hay nói ra, cũng không có khả năng nào khác, thật khiến cho Thanh huynh chê cười. Thạch Mục cười nói.
Ha ha! Thạch sư đệ nếu có hứng thú với đánh cuộc, không ngại cùng đi nhìn, Thanh mỗ đúng thật là có chút ngứa tay, cũng làm vài ván thử thời vận, kiếm chút huyền linh điểm. Đúng rồi, người mở sòng này đúng là một vị đệ tử ngàn năm uy tín tuyệt đối có thể bảo chứng. Thanh Trường Thiên nói xong liền đi về phía đó.
Thạch Mục nhãn thần chợt lóe, cất bước đi theo, còn Thải Nhi nhất thời cất tiếng hoan hô.
Mã Lung thấy vậy, đôi mắt đẹp chuyển động, cũng đi theo phía sau.
Quanh sòng bạc đã vây không ít người, thế nhưng trên bàn không có viết ra nội dung đánh cuộc cụ thể.
Thanh Trường Thiên dẫn theo hai người Thạch Mục và Mã Lung tới nơi này sau đó tự mình chẹn vào đám người, cũng không để ý hai người Thạch Mục và Mã Lung nữa.
Chư vị, hôm nay tỉ thí là khiêu chiến thi đấu, vô phương cùng mấy ngày trước đó đề ra nội dung đánh cuộc. Nhưng chư vị cứ yên tâm, chỉ cần có người đưa ra khiên chiến, chúng ta lập tức mở kèo! Ta ở đây bảo chứng, mỗi một tràng đổ nhất định, tuyệt đối để cho chư vị đủ nghiền! Một đại hán trung niên cười to hô.
Tốt!
Nếu là sư huynh Đoan Mộc Quang nói ra, chúng ta tự nhiên tin được!
Mọi người vây xung quanh vang lên một trận tiếng cười.
Bất quá trước đó ta nói cho rõ, đợt thứ ha đánh cuộc, chúng ta chỉ lấy cực phẩm linh thạch, chư vị nếu áp bảo vật khác thay thế, liền do chúng ta định giá đổi thành linh thạch. Nếu không đồng ý, xin đừng xuất thủ, miễn cho chúng ta thêm phiền phức. Đoan Mộc Quang tiếp tục nói.
Thạch Mục lẳng lặng nhìn hết thảy, nhãn thần lóe lên, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
Hắn chợt đi tới bên cạnh Mã Lung thấp giọng nói vài câu, đồng thời phất tay lấy ra một cái bao bố giao cho Mã Lung.
Mã Lung thoạt đầu nao nao sau đó lập tức gật đầu.
Vào thời khắc này, mấy đạo động quang từ đằng xa bay tới phát ra tiếng gió ù ù, hấp dẫn ánh mắt của mọi người quanh lôi đài.
Thạch Mục nhìn sang, con ngươi hơi co rụt lại, sau đó xoay người quay qua Mã Lung nói:
Mã cô nương, cứ dựa theo nãy ta nói với cô nương, sau đó mọi chuyện nhờ cô nương.
Thạch đại ca yên tâm, muội biết nên làm thế nào mà. Mã Lung lập tức gật đầu.
Còn có, trên lôi đài không được mang theo linh sủng, cũng làm phiền cô nương chăm sóc Thải Nhi một chút.
Thạch Mục nói, hất vai cái, Thải Nhi có chút không cam lòng bay sang bờ vai Mã Lung, trong miệng nói rằng:
Thạch Đầu, đừng để cho ta mất mặt đó!
Đáp lại nó tự nhiên là một cái liếc mắt của Thạch Mục.
Được! Mã Lung khẽ cười một tiếng rồi nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu với Mã Lung sau đó xoay người đi về phía lôi đài.
Vài đạo độn quang sáng rực rơi xuống bên trên lôi đài trên cao, hiện ra ba bóng người.
Theo thứ tự là một lão giả râu trắng mặt đỏ thẫm, một trung niên áo lam, lưng đeo trường kiếm trên mặt thoạt nhìn cổ xưa.
Còn lại là cung trang thiếu nữ, thoạt nhìn có hai mươi mấy tuổi, dung mạo mỹ miều, mang theo khí chất đoan trang nhã nhặn, làm cho không ai dám khin nhờn.
Trên người ba người đều tản mát ra khí tức cường đại, thình lình đều vượt qua Thiên Vị, hắn là tồn tại Thánh Giai.
Trừ ba người này ra, trên đài cao chẳng biết từ lúc nào nhiều thêm hơn mười người, họ thấy ba người kia hạ xuống liền tiến tới thi lễ một cái.
Nghĩ không ra lần thi đấu ở khu vực Hoàng Giai này lại kinh động ba vị này! Thanh Trường Thiên lúc này cũng đã trở lại đứng ở bên cạnh Thạch Mục lẩm bẩm tự nói.
A, ba vị này là những đại nhân vật nào vậy? Thạch mỗ mấy năm nay đóng cửa tu luyện đối với mọi chuyện đều không hiểu rõ, xin Thanh sư huynh hãy chỉ giáo. Thạch Mục hỏi.
Thạch sư đệ nói quá lời. Ba vị này lai lịch cũng không nhỏ, chính là ba người trong bát đại hộ pháp của Thánh Địa. Vị lão giả râu trắng kia họ kép là Nam Cung, là vị luyện đan sư nổi tiếng trong thánh địa, luyện chế Càn Khôn Tạo Hóa Đan, có thể tăng tỷ lệ Kết Đan, ở khắp Di Dương Tinh Vực này cũng là nhân vật nổi danh. Còn người trung niên áo lam là Nhạc hộ pháp của Giới Luật Đường, chấp chưởng hình phạt trong môn phái, thiết diện vô tư. Còn cung trang thiếu nữ kia họ Hà, là hộ pháp trẻ tuổi nhất Thanh Lan Thánh địa chúng ta, có người nói tu luyện chưa tới trăm năm, thêm đó dung mạo cực kỳ xinh đẹp, có danh xưng là 'Hà Hoa Tiên Tử', danh tiếng lan xa. Thanh Trường Thiên thuộc như lòng bàn tay nhất nhất giới thiệu nói.
Thạch Mục nghe vậy không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, hai người kia không đáng nhắc tới, nhưng mà cung trang nữ tử kia không đến trăm năm liền tu luyện tới Thánh Giai, tư chất bực này, quả thực kinh người.
/951
|