Thạch Mục trầm ngâm tại chỗ một lát rồi lắc đầu, quẳng ý nghĩ đột nhiên xuất hiện đó sang một bên. Thiên phú thuật sĩ là chuyện hiếm có thế nào chứ, khả năng hắn có thiên phú thực sự không có mấy. Chuyện quan trọng nhất trước mắt đối với hắn bây giờ vẫn là tìm được một nhiệm vụ nào vừa phù hợp với năng lực hiện tại của hắn, lại có thể nhanh chóng tích cóp được tiền bạc.
Những nhiệm vụ trên bình phong này thông thường là đi tìm linh dược quý hoặc khoáng thạch hiếm có nào đó, cũng có nhiệm vụ là tìm kiếm đồng môn hỗ trợ tu luyện một loại công pháp đặc thù này nọ, lại còn có một ít nhiệm vụ quay trở về thế tục để giải quyết một chút rắc rối này kia. Tóm lại là đủ thể loại, tất cả các loại nhiệm vụ ly kỳ đều có cả, thù lao nhiều thì năm sáu ngàn lượng, ít thì mấy trăm lượng.
Con số đó khi đem so với thù lao của nhiệm vụ thuật sĩ thực sự khiến trong lòng Thạch Mục cảm thấy cực kì chán nản. Có một số ít là nhiệm vụ môn phái được ghi bằng chữ màu xanh, ban thưởng cũng cực kì xa xỉ, nhưng độ khó thì không hề thấp, hầu hết là cần cả một đội thực hiện, thậm chí ngay cả thứ cực kì khó giành được ở chỗ khác như Hắc Viêm Lệnh cũng nằm trong danh sách phần thưởng.
Vốn dĩ bằng tình hình của Thạch Mục trước mắt thì căn bản là không thể làm được đâu.
Đột nhiên vẻ mặt hắn khẽ biến hóa, cất bước đi về phía một cái bình phong, ánh mắt lập tức rơi xuống một dòng chữ đen: Tìm võ giả Hậu Thiên có sức khỏe tốt để rèn hai trăm khối thép tinh, mỗi khối giá chín mươi lượng.
Lúc Thạch Mục còn chưa tu luyện công pháp Hậu Thiên cũng đã có sức lực ngàn cân, giờ đã luyện thành tầng thứ nhất của Bàn Nhược Thiên Tượng Công, không những khí lực đã tăng thêm ba, bốn trăm cân, mà nếu còn điều động chân khí Thiên Tượng trong cơ thể nữa thì khí lực còn có thể tăng thêm gấp bội, nhiệm vụ này với hắn tất nhiên không là vấn đề, hơn nữa thù lao cũng không phải là thấp.
Mặc dù trên đó đã đóng mấy kí hiệu chu sa đỏ rực, có lẽ đã có những người khác nhận nhiệm vụ này, nhưng mà nhiệm vụ này cũng không có ghi là hạn chế số người thôi.
Thạch Mục vẫy vẫy tay về phía quầy tiếp ở sâu trong đại điện, một đệ tử tạp dịch áo đen nhanh chóng bước lại.
Một lát sau, Thạch Mục nhìn tấm thiết bài đen sì trong tay, phía sau có khắc một đốm lửa, mặt trước khắc số Bảy Mươi Ba, mỉm cười, bước ra ngoài.
....
Giữa trưa, ánh mắt trời chói chang bao trùm lên cả sơn cốc, trong lò rèn Triệu Ký, lửa cháy rừng rực, khiến cho cả tòa cửa hiệu cực kì nóng bức, ba thiếu niên thân thể cực kì cường tráng đang trần truồng ngồi ở cửa ra vào, vừa hóng mát vừa nghỉ ngơi.
Lâm sư huynh, xem ra hôm nay chúng ta có thể thoải mái rèn xong một trăm khối thép tinh rồi. Một thiếu niên cường tráng hơi thấp trong số họ lên tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
Đúng vậy, chiều nay chúng ta lại rèn thêm 50 khối thép tinh nữa là chín ngàn lượng bạc đã về tay, tính ra một người có thể được đến ba ngàn lượng rồi. Một thiếu niên khác trên khóe miệng có một nốt ruồi to bằng hạt đậu quay đầu lại nhìn năm mươi khối thép tinh đã rèn xong, trên mặt cũng đầy vẻ tươi cười.
Thù lao ba ngàn lượng nếu so với những nhiệm vụ hở ra là mấy vạn lượng kia tất nhiên không tính là cái gì, nhưng những nhiệm vụ kia không phải dễ dàng hoàn thành trong ngày một ngày hai, phải mất mười ngày nửa tháng thậm chí còn hơn ấy. Tính ra với loại thù lao ba ngàn lượng một ngày cũng đã là cực kì lớn rồi.
Số tiền này không phải là ai cũng dễ dàng nhận được đâu, ba người chúng ta cũng không phải là có thiên phú dị bẩm, mà là từ nhỏ đã dùng thuốc nước đặc biệt để luyện thể, thế mới có thể có được khí lực mà người thường không thể so sánh được đấy. Một thiếu niên có nước da ngăm đen vuốt vuốt cánh tay đã bủn rủn của mình, miệng ngạo nghễ nói.
Chỉ có điều là cực khổ quá, có lẽ đợi đến ngày mai khi cả hai trăm khối thép tinh đều được rèn xong thì ít nhất cũng phải nghỉ ngơi đến ba bốn ngày.
Thiếu niên da ngăm đen vừa nói, lập tức nhận được sự đồng tình của hai người còn lại. Bọn họ bây giờ cũng đang đau nhức toàn thân, việc rèn thép tinh này thực sự là công việc cực kì cực khổ, trong lò rèn vốn đã rất nóng bức, mà mỗi một khối thép tinh đều cần phải dùng chùy lớn cỡ hai trăm cân đe gần ba trăm lần mới xong được. Ba người họ rèn mỗi khối đều thấy mồ hôi rơi như mưa, phải nghỉ ngơi một chút mới rèn tiếp được.
Ba thiếu niên này đều là đệ tử cấp Bính mới được thu nạp năm nay của Hắc Ma Môn, ba người họ cũng đều luyện công pháp cường hóa thân thể, cho nên bình thường quan hệ giữa bọn họ không đến nỗi nào, sáng sớm hôm nay đã cùng nhau nhận nhiệm vụ rồi chạy đến đây trước tiên.
Xem ra lại có người đến nhận nhiệm vụ! Đột nhiên, thiếu niên da đen nhướng mày nói nhỏ.
Hai người khác lập tức quay đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy lão bạn của lò rèn là Triệu Bình đang cười tủm tỉm dẫn một đệ tử cấp Bính có thân hình cao lớn đi về phía cửa hiệu.
Hừ, chỉ sợ hắn ta sẽ thấy khó mà lui nhanh thôi, huống chi ba người bọn ta chẳng lẽ còn không bằng một mình hắn? Tí nữa mọi người dồn sức thêm một chút nữa, cố gắng rèn nhiều thêm đi! Thiếu niên có nốt ruồi bằng hạt đậu trên khóe miệng hừ lạnh một tiếng nói như vậy.
Dứt lời hắn đứng thẳng dậy, đi về phía lò rèn, hai thiếu niên còn lại cũng đứng ngay dậy đuổi theo, chỉ lát sau, trong lò rèn lại phát ra tiếng rèn thép chan chát không ngừng.
Lúc này, lão bản của lò rèn có thân hình hơi mập mạp đột nhiên ngừng lại lúc còn cách cửa ra vào khoảng năm sau bước, quay đầu lại nói với thiếu niên cao lớn kia: Thạch sư đệ, tí nữa ngươi để số thép tinh mà mình rèn được ở sau lưng, chỉ cần chất lượng vượt qua kiểm tra thì mỗi khối ta sẽ trả cho ngươi thù lao là chín mươi lạng bạc. Đến lúc đó thiết bài nhiệm vụ của ngươi ta cũng sẽ tự đi trả cho Quảng Nguyên Điện giúp ngươi.
Đệ tử Hắc Ma Môn có thân hình cao lớn này tất nhiên chính là Thạch Mục.
Vâng, đa tạ Triệu sư huynh! Thạch Mục gật đầu đáp lời.
Dứt lời, hắn lập tức rảo bước về phía lò rèn, nhanh chóng biến mất sau cửa ra vào.
Thạch Mục đi vào bên trong lò đúc, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt ập thẳng vào mặt, nhìn thấy đầu tiên là một cái lò nung thép cực kì cao, năm sáu đại hán trần truồng đang hăng say làm việc bên cạnh lò.
Cách lò nung thép không xa chính là đài rèn thép, dài khoảng hai trượng, rộng hơn một trượng, cả cái đài dày gần hai xích đều làm từ gang, lúc này đang có ba thiếu niên cực kì cường tráng đang vây quanh đó, mồ hôi như mưa, cố sức vung cái chùy cực lớn trong tay lên rồi dốc sức nện xuống khối sắt đỏ rực.
Mặc dù đang rèn thép nhưng ba thiếu niên trần truồng kia vẫn quay đầu lại trừng mắt nhìn Thạch Mục với vẻ mặt không được thân thiện lắm. Thạch Mục cũng ngó lơ, ánh mắt quét qua liền phát hiện năm mươi khối thép tinh đen nhánh sau lưng ba thiếu niên trần truồng đó, trong lòng âm thầm giật mình, nhiệm vụ tổng cộng chỉ có hai trăm khối thép tinh mà thôi, vừa mới công bố sáng sớm nay, đến giờ mới chỉ có nửa ngày đã bị người khác làm xong một phần tư rồi.
Hắn cũng chẳng thèm cởi quần áo, quét mắt một vòng liền phát hiện trong góc tường có hai cây thiết chùy lớn giống như những cái trong tay ba người kia. Hắn bước nhanh đến tay phải nắm lấy một trong hai cái chùy, khẽ dùng sức một cái liền nhấc nó lên như không, còn tiện tay vung hai cái.
Thạch Mục mỉm cười. Cây thiết chùy này nặng hai trăm cân, nếu muốn dùng nó để rèn thép thì ít nhất phải cần lực năm trăm cân, điều này đối với mình căn bản chẳng là gì, ngay cả chân khí cũng không cần huy động đấy.
Đúng lúc ấy, một đại hán trần truồng bên cạnh lò nung đã kẹp một khối sắt lớn đỏ rừng rực đặt lên trên đài gang, hắn lập tức tiến lên, vung cây thiết chùy trong tay lên hung hăng nện xuống.
Chát! một tiếng thật to, chỗ thiết chùy với cục sắt đỏ rực chạm vào nhau lập tức có hoa lửa bắn ra tứ phía, mà cục sắt dường như cũng thu nhỏ lại một chút.
Ba thiếu niên trần truồng đối diện hắn đồng thời dừng hết động tác, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tên này khỏe thật!
Nếu cùng là cục sắt đó để bọn họ rèn thì có lẽ phải rèn ba lượt mới có hiệu quả rõ ràng như vậy. Triệu lão bản đang đứng ở cửa ra vào thấy vậy cũng biến sắc, sau đó lại cảm thấy mừng rỡ trong lòng, càng khỏe thì tốc độ chắc chắn sẽ càng nhanh, mẻ thép tinh lần này của mình vốn là cần gấp, nếu như chỉ dựa vào ba người trước thì tối thiểu cũng cần hai ngày mới hoàn thành được, nếu đã có thêm Thạch Mục này gia nhập thì có lẽ sẽ xong sớm lắm đây.
Những nhiệm vụ trên bình phong này thông thường là đi tìm linh dược quý hoặc khoáng thạch hiếm có nào đó, cũng có nhiệm vụ là tìm kiếm đồng môn hỗ trợ tu luyện một loại công pháp đặc thù này nọ, lại còn có một ít nhiệm vụ quay trở về thế tục để giải quyết một chút rắc rối này kia. Tóm lại là đủ thể loại, tất cả các loại nhiệm vụ ly kỳ đều có cả, thù lao nhiều thì năm sáu ngàn lượng, ít thì mấy trăm lượng.
Con số đó khi đem so với thù lao của nhiệm vụ thuật sĩ thực sự khiến trong lòng Thạch Mục cảm thấy cực kì chán nản. Có một số ít là nhiệm vụ môn phái được ghi bằng chữ màu xanh, ban thưởng cũng cực kì xa xỉ, nhưng độ khó thì không hề thấp, hầu hết là cần cả một đội thực hiện, thậm chí ngay cả thứ cực kì khó giành được ở chỗ khác như Hắc Viêm Lệnh cũng nằm trong danh sách phần thưởng.
Vốn dĩ bằng tình hình của Thạch Mục trước mắt thì căn bản là không thể làm được đâu.
Đột nhiên vẻ mặt hắn khẽ biến hóa, cất bước đi về phía một cái bình phong, ánh mắt lập tức rơi xuống một dòng chữ đen: Tìm võ giả Hậu Thiên có sức khỏe tốt để rèn hai trăm khối thép tinh, mỗi khối giá chín mươi lượng.
Lúc Thạch Mục còn chưa tu luyện công pháp Hậu Thiên cũng đã có sức lực ngàn cân, giờ đã luyện thành tầng thứ nhất của Bàn Nhược Thiên Tượng Công, không những khí lực đã tăng thêm ba, bốn trăm cân, mà nếu còn điều động chân khí Thiên Tượng trong cơ thể nữa thì khí lực còn có thể tăng thêm gấp bội, nhiệm vụ này với hắn tất nhiên không là vấn đề, hơn nữa thù lao cũng không phải là thấp.
Mặc dù trên đó đã đóng mấy kí hiệu chu sa đỏ rực, có lẽ đã có những người khác nhận nhiệm vụ này, nhưng mà nhiệm vụ này cũng không có ghi là hạn chế số người thôi.
Thạch Mục vẫy vẫy tay về phía quầy tiếp ở sâu trong đại điện, một đệ tử tạp dịch áo đen nhanh chóng bước lại.
Một lát sau, Thạch Mục nhìn tấm thiết bài đen sì trong tay, phía sau có khắc một đốm lửa, mặt trước khắc số Bảy Mươi Ba, mỉm cười, bước ra ngoài.
....
Giữa trưa, ánh mắt trời chói chang bao trùm lên cả sơn cốc, trong lò rèn Triệu Ký, lửa cháy rừng rực, khiến cho cả tòa cửa hiệu cực kì nóng bức, ba thiếu niên thân thể cực kì cường tráng đang trần truồng ngồi ở cửa ra vào, vừa hóng mát vừa nghỉ ngơi.
Lâm sư huynh, xem ra hôm nay chúng ta có thể thoải mái rèn xong một trăm khối thép tinh rồi. Một thiếu niên cường tráng hơi thấp trong số họ lên tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
Đúng vậy, chiều nay chúng ta lại rèn thêm 50 khối thép tinh nữa là chín ngàn lượng bạc đã về tay, tính ra một người có thể được đến ba ngàn lượng rồi. Một thiếu niên khác trên khóe miệng có một nốt ruồi to bằng hạt đậu quay đầu lại nhìn năm mươi khối thép tinh đã rèn xong, trên mặt cũng đầy vẻ tươi cười.
Thù lao ba ngàn lượng nếu so với những nhiệm vụ hở ra là mấy vạn lượng kia tất nhiên không tính là cái gì, nhưng những nhiệm vụ kia không phải dễ dàng hoàn thành trong ngày một ngày hai, phải mất mười ngày nửa tháng thậm chí còn hơn ấy. Tính ra với loại thù lao ba ngàn lượng một ngày cũng đã là cực kì lớn rồi.
Số tiền này không phải là ai cũng dễ dàng nhận được đâu, ba người chúng ta cũng không phải là có thiên phú dị bẩm, mà là từ nhỏ đã dùng thuốc nước đặc biệt để luyện thể, thế mới có thể có được khí lực mà người thường không thể so sánh được đấy. Một thiếu niên có nước da ngăm đen vuốt vuốt cánh tay đã bủn rủn của mình, miệng ngạo nghễ nói.
Chỉ có điều là cực khổ quá, có lẽ đợi đến ngày mai khi cả hai trăm khối thép tinh đều được rèn xong thì ít nhất cũng phải nghỉ ngơi đến ba bốn ngày.
Thiếu niên da ngăm đen vừa nói, lập tức nhận được sự đồng tình của hai người còn lại. Bọn họ bây giờ cũng đang đau nhức toàn thân, việc rèn thép tinh này thực sự là công việc cực kì cực khổ, trong lò rèn vốn đã rất nóng bức, mà mỗi một khối thép tinh đều cần phải dùng chùy lớn cỡ hai trăm cân đe gần ba trăm lần mới xong được. Ba người họ rèn mỗi khối đều thấy mồ hôi rơi như mưa, phải nghỉ ngơi một chút mới rèn tiếp được.
Ba thiếu niên này đều là đệ tử cấp Bính mới được thu nạp năm nay của Hắc Ma Môn, ba người họ cũng đều luyện công pháp cường hóa thân thể, cho nên bình thường quan hệ giữa bọn họ không đến nỗi nào, sáng sớm hôm nay đã cùng nhau nhận nhiệm vụ rồi chạy đến đây trước tiên.
Xem ra lại có người đến nhận nhiệm vụ! Đột nhiên, thiếu niên da đen nhướng mày nói nhỏ.
Hai người khác lập tức quay đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy lão bạn của lò rèn là Triệu Bình đang cười tủm tỉm dẫn một đệ tử cấp Bính có thân hình cao lớn đi về phía cửa hiệu.
Hừ, chỉ sợ hắn ta sẽ thấy khó mà lui nhanh thôi, huống chi ba người bọn ta chẳng lẽ còn không bằng một mình hắn? Tí nữa mọi người dồn sức thêm một chút nữa, cố gắng rèn nhiều thêm đi! Thiếu niên có nốt ruồi bằng hạt đậu trên khóe miệng hừ lạnh một tiếng nói như vậy.
Dứt lời hắn đứng thẳng dậy, đi về phía lò rèn, hai thiếu niên còn lại cũng đứng ngay dậy đuổi theo, chỉ lát sau, trong lò rèn lại phát ra tiếng rèn thép chan chát không ngừng.
Lúc này, lão bản của lò rèn có thân hình hơi mập mạp đột nhiên ngừng lại lúc còn cách cửa ra vào khoảng năm sau bước, quay đầu lại nói với thiếu niên cao lớn kia: Thạch sư đệ, tí nữa ngươi để số thép tinh mà mình rèn được ở sau lưng, chỉ cần chất lượng vượt qua kiểm tra thì mỗi khối ta sẽ trả cho ngươi thù lao là chín mươi lạng bạc. Đến lúc đó thiết bài nhiệm vụ của ngươi ta cũng sẽ tự đi trả cho Quảng Nguyên Điện giúp ngươi.
Đệ tử Hắc Ma Môn có thân hình cao lớn này tất nhiên chính là Thạch Mục.
Vâng, đa tạ Triệu sư huynh! Thạch Mục gật đầu đáp lời.
Dứt lời, hắn lập tức rảo bước về phía lò rèn, nhanh chóng biến mất sau cửa ra vào.
Thạch Mục đi vào bên trong lò đúc, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt ập thẳng vào mặt, nhìn thấy đầu tiên là một cái lò nung thép cực kì cao, năm sáu đại hán trần truồng đang hăng say làm việc bên cạnh lò.
Cách lò nung thép không xa chính là đài rèn thép, dài khoảng hai trượng, rộng hơn một trượng, cả cái đài dày gần hai xích đều làm từ gang, lúc này đang có ba thiếu niên cực kì cường tráng đang vây quanh đó, mồ hôi như mưa, cố sức vung cái chùy cực lớn trong tay lên rồi dốc sức nện xuống khối sắt đỏ rực.
Mặc dù đang rèn thép nhưng ba thiếu niên trần truồng kia vẫn quay đầu lại trừng mắt nhìn Thạch Mục với vẻ mặt không được thân thiện lắm. Thạch Mục cũng ngó lơ, ánh mắt quét qua liền phát hiện năm mươi khối thép tinh đen nhánh sau lưng ba thiếu niên trần truồng đó, trong lòng âm thầm giật mình, nhiệm vụ tổng cộng chỉ có hai trăm khối thép tinh mà thôi, vừa mới công bố sáng sớm nay, đến giờ mới chỉ có nửa ngày đã bị người khác làm xong một phần tư rồi.
Hắn cũng chẳng thèm cởi quần áo, quét mắt một vòng liền phát hiện trong góc tường có hai cây thiết chùy lớn giống như những cái trong tay ba người kia. Hắn bước nhanh đến tay phải nắm lấy một trong hai cái chùy, khẽ dùng sức một cái liền nhấc nó lên như không, còn tiện tay vung hai cái.
Thạch Mục mỉm cười. Cây thiết chùy này nặng hai trăm cân, nếu muốn dùng nó để rèn thép thì ít nhất phải cần lực năm trăm cân, điều này đối với mình căn bản chẳng là gì, ngay cả chân khí cũng không cần huy động đấy.
Đúng lúc ấy, một đại hán trần truồng bên cạnh lò nung đã kẹp một khối sắt lớn đỏ rừng rực đặt lên trên đài gang, hắn lập tức tiến lên, vung cây thiết chùy trong tay lên hung hăng nện xuống.
Chát! một tiếng thật to, chỗ thiết chùy với cục sắt đỏ rực chạm vào nhau lập tức có hoa lửa bắn ra tứ phía, mà cục sắt dường như cũng thu nhỏ lại một chút.
Ba thiếu niên trần truồng đối diện hắn đồng thời dừng hết động tác, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tên này khỏe thật!
Nếu cùng là cục sắt đó để bọn họ rèn thì có lẽ phải rèn ba lượt mới có hiệu quả rõ ràng như vậy. Triệu lão bản đang đứng ở cửa ra vào thấy vậy cũng biến sắc, sau đó lại cảm thấy mừng rỡ trong lòng, càng khỏe thì tốc độ chắc chắn sẽ càng nhanh, mẻ thép tinh lần này của mình vốn là cần gấp, nếu như chỉ dựa vào ba người trước thì tối thiểu cũng cần hai ngày mới hoàn thành được, nếu đã có thêm Thạch Mục này gia nhập thì có lẽ sẽ xong sớm lắm đây.
/951
|