Dịch giả: nila32
Thạch Mục nghe Giang Thủy Thủy nói vậy, sắc mặt biến hóa, quay đầu nhìn lại Triệu Tiễn. Chỉ thấy khuôn mặt Triệu Tiễn không chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn thẳng lại hắn.
Thấy Thạch Mục nhìn mình, Triệu Tiễn cười hắc hắc rồi nói:
“Ta nghĩ Thạch huynh không ngây thơ như vậy chứ? Chắc hẳn Giang cô nương đã biết trên người ngươi có bí thuật đồ đằng của Cổ Man tộc?”
“Cổ Man tộc?” Thạch Mục khẽ động trong lòng nhưng không nói gì.
“Giang cô nương đây chính là hậu nhân của nhà họ Giang trên Bạch Đà tinh. Gia tộc này là một nhánh của Oa Yêu nhất tộc, một trong những đại tộc thời Thượng Cổ. Oa Yêu nhất tộc và Cổ Man nhất tộc từ thời Thượng Cổ đã là tử thù của nhau. Tộc nhân của họ mỗi khi chạm mặt đều sẽ đi đến tràng diện không chết không thôi. Ngươi cho rằng cô gái này sẽ để ngươi rời đi? Thuyết phục ngươi đối phó với ta là muốn phân hóa hai ta từ đó dễ bê tiêu diệt từng người mà thôi.” Triệu Tiễn cười lạnh, nói tiếp.
Nghe đến đó, Thạch Mục không khỏi nhíu mày.
Hắn nhớ rõ năm đó bên trong cấm chế của Phiên Thiên Côn, khi nhắc đến Cổ Man tộc, Giang Bắc Đảo đã từng nói qua:
“Ngươi đã là hậu duệ của Cổ Man tộc vậy cái chết chờ đón sẽ cực kỳ khủng khiếp.”
Thạch Mục nhìn lại Giang Thủy Thủy thì thấy khóe mắt đối phương khẽ nhúc nhích. Ánh mắt có sự thay đổi không dễ nhận ra.
“Ta nghĩ Triệu huynh có lẽ đã hiểu lầm rồi. Thạch mỗ vốn là Nhân tộc, cũng không phải thành viên Cổ Man tộc gì đó. Về phàn bí thuật đồ đằng chỉ là ngẫu nhiên học được mà thôi. Chuyện ở đây là gút mắc giữa hai người, tại hạ thật sự không tiện tham dự, sẽ rời đi ngay lập tức.” Thạch Mục nói xong liền quay người như muốn rời đi.
“Ha ha, Thạch huynh, lúc này còn muốn rời đi, không phải hơi trễ rồi sao?” Giang Thủy Thủy đột nhiên bật cười khanh khách.
“Nếu ta muốn đi, cô có thể ngăn cản sao chứ?” Thạch Mục cười lạnh.
“Dựa vào đạo hạnh của gia muội có lẽ không được nhưng nếu là ta thì sao?” Một giọng nói đột ngột truyền đến từ giữa không trung.
Thạch Mục cùng Triệu Tiễn nghe vậy đồng thời ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mây mù trên cao đột nhiên tản ra. Mười mấy thân ảnh từ từ bay xuống.
Những người này đều có đầu tóc xanh rì. Đa số chỉ mang tu vi Địa Giai hậu kỳ nhưng khí tức của ba người đứng giữa rõ ràng đã vượt trên Thiên Vị sơ kỳ.
“Huynh trưởng.”
Giang Thủy Thủy nhìn thấy bọn họ lập tức tươi cười vui vẻ.
“Tiểu muội làm rất tốt,vất vả cho muội rồi.” Người đứng giữa dịu dàng khen ngợi Giang Thủy Thủy.
“Lăng Phong sư huynh…” Thạch Mục sửng sốt khi thấy đối phương.
Chỉ thấy người thân vận thanh y, eo buộc đai lụa, phục sức sang trọng, tay cầm quạt xếp, tiêu sái thong dong, khuôn mặt vô cùng bình thản, không phải Lăng Phong thì có thể là ai?
Điểm khác biệt duy nhất là mái tóc đen dài vốn được buộc gọn lúc này đã trở nên xanh biếc, tùy ý tung bay.
“Xin lỗi Thạch sư đệ, tên thật của tại hạ là Giang Lăng Phong, hậu nhân của Giang gia. Giang Thủy Thủy là tiểu muội của ta.” Lăng Phong mỉm cười, chậm rãi phe phẩy quạt xếp trong tay.
Tuy hành động này hợp với khí độ tiêu sái tuấn dật vốn của y thế nhưng trong mắt Thạch Mục, mùi vị của nó đã hoàn toàn thay đổi.
“Nói như vậy, mọi chuyện ở đây đều do Giang gia xếp đặt?” Thạch Mục hỏi lại.
“Thạch huynh, kỳ thật việc này không liên quan đến ngươi. Có trách thì trách ngươi quá thèm muốn Anh Linh quả, hơn nữa trên người còn có bí thuật đồ đằng của Cổ Man nhất tộc. Thật ra một khi đã đến nơi này, mặc dù không phải tộc nhân Cổ Man nhưng đã biết nhiều bí mật như vậy thì cũng không thể rời đi được nữa.” Giang Lăng Phong trả lời.
“Đã đến nước này, cần gì làm bộ làm tịch, có gì cứ nói thẳng ra.” Thạch Mục hất hàm.
“Không giấu Thạch huynh, không gian này vốn là không gian thuần dưỡng Cửu Anh do tổ tiên Oa Yêu tộc chúng ta tạo nên. Võ giả Địa Giai như ngươi và Triệu Tiễn chính là đồ ăn tốt nhất cho nó. Chỉ cần thôn phệ các ngươi, chín đầu của Thần thú sẽ hoàn toàn lột xác, lập tức tiến cấp Thánh Giai.” Giang Lăng Phong từ tốn giải thích.
“Hừ, Giang gia các ngươi suy tính kỹ càng thật đấy.” Triệu Tiễn hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Thạch Mục không nói gì thêm. Sau lưng bùng lên hỏa diễm, cánh lửa chậm rãi vung vẩy nhưng không lập tức bay đi mà lại lạnh lùng quan sát đám người Lăng Phong.
Trong lúc nhất thời, không ai lên tiếng, không khí có chút quái dị.
Đúng lúc này, Triệu Tiễn đang ở trong màn sáng màu trắng bỗng nhiên đại phóng hào quang, hai mắt nhanh chóng chuyển sang màu xanh đậm.
Gã không nhìn về phía đám người họ Giang mà quay sang hung thú Cửu Anh cách đó không xa.
Nương theo từng vòng chấn động vô hình nhộn nhạo. Chín đầu khổng lồ của Cửu Anh có chút lắc lư sau đó lập tức bất động. Chỉ thấy quanh người nó hiện lên từng sợi tơ trắng óng ánh, trói chặt lại.
Nhưng chỉ một lát, đầu lâu Cửu Anh đã có lôi điện cùng hỏa diễm tuôn ra, đánh nát từng tầng tơ trắng óng ánh, mắt thấy chuẩn bị lần nữa khôi phục tự do.
Tuy vậy một chút thời gian như vậy đã đủ đối với Triệu Tiễn.
Chỉ thấy gã sải bước tiến dài đến ngay trước mặt Cửu Anh. Trên tay ánh lên hào quang, bàn tay nhiều thêm một vật đen thui hình tròn.
Chỉ thấy vật hình tròn kia toàn thân đen nhánh. Vô số đường viên nổi lên tựa như gân cốt, giống như một cái vòng tay sử dụng hắc trúc chế thành. Vòng tay tỏa ra khí tức mạnh mẽ khiến người ta phải kinh hãi, hiển nhiên là một kiện Pháp Bảo với uy lực tuyệt luân.“Ô Long cốt hoàn!” Giang Lăng Phong liếc mắt liền có thể nhận ra vũ khí trong tay Triệu Tiễn.
Y chưa nói xong, cốt hoàn trong tay Triệu Tiễn đã sớm bay ra, sau khi xoay tròn vài vòng trên cao đột nhiên bạo phóng ô quang, thành hình cốt long dài hơn một trượng, thoát ra.
Toàn thân cốt long đen sì như mực, nhìn giống khung xương bị lấy đi máu thịt, tản ra hào quang âm u giống như kim chúc.
Hồn hỏa trong mắt cốt long óng ánh như lục quang u ám, mang theo oán khí mãnh liệt bạo phát ra ngoài.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, cốt long đen kịt kia đã biến mất giữa không trung, sau đó vòng ra sau lưng Cửu Anh với tốc độ nhanh đến không ngờ.
Mọi chuyện nói ra thì dài nhưng kỳ thật diễn ra chỉ trong chớp mắt. Bọn họ thậm chí chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra đã nghe Cửu Anh gầm lên đau đớn.
Chỉ thấy một đạo ô quang xẹt qua như điện chớp, xoẹt qua phần cổ Cửu Anh, thoáng chốc chém đứt sáu đầu của nó, gồm cả những cái nhìn giống đám người Triệu Trầm Lôi.
Sáu vòi máu phóng thẳng lên trời. thân thể Cửu Anh run rẩy kịch liệt. Ba cái đầu còn lại kêu rên liên tục, trong miệng chợt hiện quang mang ba màu. Nó đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Ô quang lóe lên quay về, lần nữa hóa thành cốt long màu đen.
“Không!”
Giang Thủy Thủy rít lên một tiếng. Pháp quyết trong tay không ngừng biến hóa.
Cấm chế vây khốn Triệu Tiễn chợt hiện. Từng luồng sức mạnh vô hình áp tới từ bốn phương tám hướng, vây khốn gã lại.
Cùng lúc đó, tóc rắn trên đầu Giang Lăng Phong cũng đã ập đến.
Mãng xà do y biến ra hiển nhiên khác hẳn so với Giang Thủy Thủy. Trên đầu mãng xà mọc ra một sừng tựa như lợi kiếm, xung quanh hiện ra kiếm khí Phong Lôi sắc bén vô hạn, không thể ngăn cản.
Triệu Tiễn gầm lên. Nửa người bên trái trở nên trắng muốt. Khí tức chí dương cuồn cuộn tuôn ra.
Tay trái của gã nắm lại thành quyền, ngang nhiên bước về phía trước đấm mạnh ra.
Ầm ầm!
Tiếng nổ như sấm rền vang lên. Cấm chế trước người rung lắc dữ dội sau đó nổi lên vô số vết rạn. Cấm chế nổ văng tung tóe, ngay đến hung thủ Cửu Anh cũng bị chấn văng.
Phụt!
Cấm chế kia dường như có liên hệ với Giang Thủy Thủy. Nàng ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như giấy. Thân thể rơi xuống từ giữa không trung hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Triệu Tiễn khẽ động thân hình, chuyển hướng về phía Anh Linh thánh thụ.
Nào ngờ, gã vừa di động, vô số kiếm khí lăng lệ ác liệt từ sau ập tới, bổ lên người cốt long màu đen khiến nó run rẩy một thoáng, tuy không lập tức rơi xuống thế nhưng tốc độ cũng vì thế trở nên chậm lại.
Ngay sau đó, bên tai Triệu Tiễn vang lên tiếng nổ như sấm. Mãng xà một sừng lao tới khiến gã buộc phải quay người chống đỡ.
Ánh mắt Thạch Mục đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang.
Chính là lúc này!
Đôi cánh sau lưng của hắn bỗng nhiên bùng cháy dữ dôi, thân thể phốc cái lao lên trời cao.
“Không tốt, Thạch Mục muốn chạy trốn, mau cản hắn lại!” Giang Thủy Thủy đang nằm co quắp trên mặt đất lập tức hét lớn.
Tất cả đều bị trận chiến giữa hai người Lăng Phong, Triệu Tiễn thu hút, nghe vậy lập tức cả kinh. Hai gã cao thủ Thiên Vị lập tức tung người bay lên, chặn đường Thạch Mục.
Kỳ thật họ Thạch vẫn luôn chú ý đến hai người này. Thấy bọn họ quả thật đuổi theo, hắn lập tức mỉm cười. Hỏa dực lóe lên bạch khí bỗng nhiên quay ngược về sau, tốc độ theo đó tăng lên mấy lần tựa như thiên thạch, trực tiếp lao đến Anh Linh thánh thụ cách đó không xa.
Tộc nhân Giang gia kinh hãi, vội vàng đuổi theo nhưng đã không kịp.
Hung thú Cửu Anh đã đứt sáu đầu đang đứng gần đó thấy Thạch Mục bay tới bèn gắng gượng tấn công hắn thế nhưng vì đã bị thương nên tốc độ chậm hơn lúc trước rất nhiều.
Thạch Mục khẽ vỗ cánh lửa, nghiêng nghiêng tránh thoát móng vuốt sắc bén của nó.
Ba đầu còn lại của Cửu Anh há to, từ đó phun ra vô số quang điện màu tím, tạo thành lôi cầu đánh tới phía sau Thạch Mục.
Họ Thạch không thèm để ý mà chỉ vung mạnh Như Ý Tấn Thiết Côn ra sau tạo nên hư ảnh mãnh thú nhào ra như thủy triều.
Vô số tiếng nổ truyền đến. Mãnh thú màu trắng cùng lôi cầu chạm vào nhau tạo nên tiếng nổ đinh tai nhức óc sau đó lập tức tiêu tán.
Thạch Mục thừa cơ xông về phía Anh Linh thánh thú sau đó giơ tay hái lấy thánh quả rồi mới bắn ra một đạo hỏa cầu.
Chỉ thấy họ Thạch tung người bay lên không trung. Chạc cây mà hắn đặt chân thình lình vang lên tiếng nổ thật lớn, thì ra hỏa cầu đã nuốt chửng thân cây.
Thạch Mục nghe Giang Thủy Thủy nói vậy, sắc mặt biến hóa, quay đầu nhìn lại Triệu Tiễn. Chỉ thấy khuôn mặt Triệu Tiễn không chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn thẳng lại hắn.
Thấy Thạch Mục nhìn mình, Triệu Tiễn cười hắc hắc rồi nói:
“Ta nghĩ Thạch huynh không ngây thơ như vậy chứ? Chắc hẳn Giang cô nương đã biết trên người ngươi có bí thuật đồ đằng của Cổ Man tộc?”
“Cổ Man tộc?” Thạch Mục khẽ động trong lòng nhưng không nói gì.
“Giang cô nương đây chính là hậu nhân của nhà họ Giang trên Bạch Đà tinh. Gia tộc này là một nhánh của Oa Yêu nhất tộc, một trong những đại tộc thời Thượng Cổ. Oa Yêu nhất tộc và Cổ Man nhất tộc từ thời Thượng Cổ đã là tử thù của nhau. Tộc nhân của họ mỗi khi chạm mặt đều sẽ đi đến tràng diện không chết không thôi. Ngươi cho rằng cô gái này sẽ để ngươi rời đi? Thuyết phục ngươi đối phó với ta là muốn phân hóa hai ta từ đó dễ bê tiêu diệt từng người mà thôi.” Triệu Tiễn cười lạnh, nói tiếp.
Nghe đến đó, Thạch Mục không khỏi nhíu mày.
Hắn nhớ rõ năm đó bên trong cấm chế của Phiên Thiên Côn, khi nhắc đến Cổ Man tộc, Giang Bắc Đảo đã từng nói qua:
“Ngươi đã là hậu duệ của Cổ Man tộc vậy cái chết chờ đón sẽ cực kỳ khủng khiếp.”
Thạch Mục nhìn lại Giang Thủy Thủy thì thấy khóe mắt đối phương khẽ nhúc nhích. Ánh mắt có sự thay đổi không dễ nhận ra.
“Ta nghĩ Triệu huynh có lẽ đã hiểu lầm rồi. Thạch mỗ vốn là Nhân tộc, cũng không phải thành viên Cổ Man tộc gì đó. Về phàn bí thuật đồ đằng chỉ là ngẫu nhiên học được mà thôi. Chuyện ở đây là gút mắc giữa hai người, tại hạ thật sự không tiện tham dự, sẽ rời đi ngay lập tức.” Thạch Mục nói xong liền quay người như muốn rời đi.
“Ha ha, Thạch huynh, lúc này còn muốn rời đi, không phải hơi trễ rồi sao?” Giang Thủy Thủy đột nhiên bật cười khanh khách.
“Nếu ta muốn đi, cô có thể ngăn cản sao chứ?” Thạch Mục cười lạnh.
“Dựa vào đạo hạnh của gia muội có lẽ không được nhưng nếu là ta thì sao?” Một giọng nói đột ngột truyền đến từ giữa không trung.
Thạch Mục cùng Triệu Tiễn nghe vậy đồng thời ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mây mù trên cao đột nhiên tản ra. Mười mấy thân ảnh từ từ bay xuống.
Những người này đều có đầu tóc xanh rì. Đa số chỉ mang tu vi Địa Giai hậu kỳ nhưng khí tức của ba người đứng giữa rõ ràng đã vượt trên Thiên Vị sơ kỳ.
“Huynh trưởng.”
Giang Thủy Thủy nhìn thấy bọn họ lập tức tươi cười vui vẻ.
“Tiểu muội làm rất tốt,vất vả cho muội rồi.” Người đứng giữa dịu dàng khen ngợi Giang Thủy Thủy.
“Lăng Phong sư huynh…” Thạch Mục sửng sốt khi thấy đối phương.
Chỉ thấy người thân vận thanh y, eo buộc đai lụa, phục sức sang trọng, tay cầm quạt xếp, tiêu sái thong dong, khuôn mặt vô cùng bình thản, không phải Lăng Phong thì có thể là ai?
Điểm khác biệt duy nhất là mái tóc đen dài vốn được buộc gọn lúc này đã trở nên xanh biếc, tùy ý tung bay.
“Xin lỗi Thạch sư đệ, tên thật của tại hạ là Giang Lăng Phong, hậu nhân của Giang gia. Giang Thủy Thủy là tiểu muội của ta.” Lăng Phong mỉm cười, chậm rãi phe phẩy quạt xếp trong tay.
Tuy hành động này hợp với khí độ tiêu sái tuấn dật vốn của y thế nhưng trong mắt Thạch Mục, mùi vị của nó đã hoàn toàn thay đổi.
“Nói như vậy, mọi chuyện ở đây đều do Giang gia xếp đặt?” Thạch Mục hỏi lại.
“Thạch huynh, kỳ thật việc này không liên quan đến ngươi. Có trách thì trách ngươi quá thèm muốn Anh Linh quả, hơn nữa trên người còn có bí thuật đồ đằng của Cổ Man nhất tộc. Thật ra một khi đã đến nơi này, mặc dù không phải tộc nhân Cổ Man nhưng đã biết nhiều bí mật như vậy thì cũng không thể rời đi được nữa.” Giang Lăng Phong trả lời.
“Đã đến nước này, cần gì làm bộ làm tịch, có gì cứ nói thẳng ra.” Thạch Mục hất hàm.
“Không giấu Thạch huynh, không gian này vốn là không gian thuần dưỡng Cửu Anh do tổ tiên Oa Yêu tộc chúng ta tạo nên. Võ giả Địa Giai như ngươi và Triệu Tiễn chính là đồ ăn tốt nhất cho nó. Chỉ cần thôn phệ các ngươi, chín đầu của Thần thú sẽ hoàn toàn lột xác, lập tức tiến cấp Thánh Giai.” Giang Lăng Phong từ tốn giải thích.
“Hừ, Giang gia các ngươi suy tính kỹ càng thật đấy.” Triệu Tiễn hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Thạch Mục không nói gì thêm. Sau lưng bùng lên hỏa diễm, cánh lửa chậm rãi vung vẩy nhưng không lập tức bay đi mà lại lạnh lùng quan sát đám người Lăng Phong.
Trong lúc nhất thời, không ai lên tiếng, không khí có chút quái dị.
Đúng lúc này, Triệu Tiễn đang ở trong màn sáng màu trắng bỗng nhiên đại phóng hào quang, hai mắt nhanh chóng chuyển sang màu xanh đậm.
Gã không nhìn về phía đám người họ Giang mà quay sang hung thú Cửu Anh cách đó không xa.
Nương theo từng vòng chấn động vô hình nhộn nhạo. Chín đầu khổng lồ của Cửu Anh có chút lắc lư sau đó lập tức bất động. Chỉ thấy quanh người nó hiện lên từng sợi tơ trắng óng ánh, trói chặt lại.
Nhưng chỉ một lát, đầu lâu Cửu Anh đã có lôi điện cùng hỏa diễm tuôn ra, đánh nát từng tầng tơ trắng óng ánh, mắt thấy chuẩn bị lần nữa khôi phục tự do.
Tuy vậy một chút thời gian như vậy đã đủ đối với Triệu Tiễn.
Chỉ thấy gã sải bước tiến dài đến ngay trước mặt Cửu Anh. Trên tay ánh lên hào quang, bàn tay nhiều thêm một vật đen thui hình tròn.
Chỉ thấy vật hình tròn kia toàn thân đen nhánh. Vô số đường viên nổi lên tựa như gân cốt, giống như một cái vòng tay sử dụng hắc trúc chế thành. Vòng tay tỏa ra khí tức mạnh mẽ khiến người ta phải kinh hãi, hiển nhiên là một kiện Pháp Bảo với uy lực tuyệt luân.“Ô Long cốt hoàn!” Giang Lăng Phong liếc mắt liền có thể nhận ra vũ khí trong tay Triệu Tiễn.
Y chưa nói xong, cốt hoàn trong tay Triệu Tiễn đã sớm bay ra, sau khi xoay tròn vài vòng trên cao đột nhiên bạo phóng ô quang, thành hình cốt long dài hơn một trượng, thoát ra.
Toàn thân cốt long đen sì như mực, nhìn giống khung xương bị lấy đi máu thịt, tản ra hào quang âm u giống như kim chúc.
Hồn hỏa trong mắt cốt long óng ánh như lục quang u ám, mang theo oán khí mãnh liệt bạo phát ra ngoài.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, cốt long đen kịt kia đã biến mất giữa không trung, sau đó vòng ra sau lưng Cửu Anh với tốc độ nhanh đến không ngờ.
Mọi chuyện nói ra thì dài nhưng kỳ thật diễn ra chỉ trong chớp mắt. Bọn họ thậm chí chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra đã nghe Cửu Anh gầm lên đau đớn.
Chỉ thấy một đạo ô quang xẹt qua như điện chớp, xoẹt qua phần cổ Cửu Anh, thoáng chốc chém đứt sáu đầu của nó, gồm cả những cái nhìn giống đám người Triệu Trầm Lôi.
Sáu vòi máu phóng thẳng lên trời. thân thể Cửu Anh run rẩy kịch liệt. Ba cái đầu còn lại kêu rên liên tục, trong miệng chợt hiện quang mang ba màu. Nó đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Ô quang lóe lên quay về, lần nữa hóa thành cốt long màu đen.
“Không!”
Giang Thủy Thủy rít lên một tiếng. Pháp quyết trong tay không ngừng biến hóa.
Cấm chế vây khốn Triệu Tiễn chợt hiện. Từng luồng sức mạnh vô hình áp tới từ bốn phương tám hướng, vây khốn gã lại.
Cùng lúc đó, tóc rắn trên đầu Giang Lăng Phong cũng đã ập đến.
Mãng xà do y biến ra hiển nhiên khác hẳn so với Giang Thủy Thủy. Trên đầu mãng xà mọc ra một sừng tựa như lợi kiếm, xung quanh hiện ra kiếm khí Phong Lôi sắc bén vô hạn, không thể ngăn cản.
Triệu Tiễn gầm lên. Nửa người bên trái trở nên trắng muốt. Khí tức chí dương cuồn cuộn tuôn ra.
Tay trái của gã nắm lại thành quyền, ngang nhiên bước về phía trước đấm mạnh ra.
Ầm ầm!
Tiếng nổ như sấm rền vang lên. Cấm chế trước người rung lắc dữ dội sau đó nổi lên vô số vết rạn. Cấm chế nổ văng tung tóe, ngay đến hung thủ Cửu Anh cũng bị chấn văng.
Phụt!
Cấm chế kia dường như có liên hệ với Giang Thủy Thủy. Nàng ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như giấy. Thân thể rơi xuống từ giữa không trung hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Triệu Tiễn khẽ động thân hình, chuyển hướng về phía Anh Linh thánh thụ.
Nào ngờ, gã vừa di động, vô số kiếm khí lăng lệ ác liệt từ sau ập tới, bổ lên người cốt long màu đen khiến nó run rẩy một thoáng, tuy không lập tức rơi xuống thế nhưng tốc độ cũng vì thế trở nên chậm lại.
Ngay sau đó, bên tai Triệu Tiễn vang lên tiếng nổ như sấm. Mãng xà một sừng lao tới khiến gã buộc phải quay người chống đỡ.
Ánh mắt Thạch Mục đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang.
Chính là lúc này!
Đôi cánh sau lưng của hắn bỗng nhiên bùng cháy dữ dôi, thân thể phốc cái lao lên trời cao.
“Không tốt, Thạch Mục muốn chạy trốn, mau cản hắn lại!” Giang Thủy Thủy đang nằm co quắp trên mặt đất lập tức hét lớn.
Tất cả đều bị trận chiến giữa hai người Lăng Phong, Triệu Tiễn thu hút, nghe vậy lập tức cả kinh. Hai gã cao thủ Thiên Vị lập tức tung người bay lên, chặn đường Thạch Mục.
Kỳ thật họ Thạch vẫn luôn chú ý đến hai người này. Thấy bọn họ quả thật đuổi theo, hắn lập tức mỉm cười. Hỏa dực lóe lên bạch khí bỗng nhiên quay ngược về sau, tốc độ theo đó tăng lên mấy lần tựa như thiên thạch, trực tiếp lao đến Anh Linh thánh thụ cách đó không xa.
Tộc nhân Giang gia kinh hãi, vội vàng đuổi theo nhưng đã không kịp.
Hung thú Cửu Anh đã đứt sáu đầu đang đứng gần đó thấy Thạch Mục bay tới bèn gắng gượng tấn công hắn thế nhưng vì đã bị thương nên tốc độ chậm hơn lúc trước rất nhiều.
Thạch Mục khẽ vỗ cánh lửa, nghiêng nghiêng tránh thoát móng vuốt sắc bén của nó.
Ba đầu còn lại của Cửu Anh há to, từ đó phun ra vô số quang điện màu tím, tạo thành lôi cầu đánh tới phía sau Thạch Mục.
Họ Thạch không thèm để ý mà chỉ vung mạnh Như Ý Tấn Thiết Côn ra sau tạo nên hư ảnh mãnh thú nhào ra như thủy triều.
Vô số tiếng nổ truyền đến. Mãnh thú màu trắng cùng lôi cầu chạm vào nhau tạo nên tiếng nổ đinh tai nhức óc sau đó lập tức tiêu tán.
Thạch Mục thừa cơ xông về phía Anh Linh thánh thú sau đó giơ tay hái lấy thánh quả rồi mới bắn ra một đạo hỏa cầu.
Chỉ thấy họ Thạch tung người bay lên không trung. Chạc cây mà hắn đặt chân thình lình vang lên tiếng nổ thật lớn, thì ra hỏa cầu đã nuốt chửng thân cây.
/951
|