A, chẳng lẽ tiểu tử này lại có thể tạo thành uy hiếp cho ta và ngươi hay sao? Bên cạnh thanh niên áo đen đứng một tên Mập toàn thân sưng phù béo ú, trong mắt y nhè nhẹ loé ra tia sáng lạnh, như cười như không hỏi.
Làm sao có khả năng đó được! Tên thanh niên áo đen kia cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói.
À đúng rồi, ta nghe nói trong nhóm đệ tử mới này còn có đứa là học đồ Thuật Sĩ, điều này thật không vậy? Ánh mắt của tên béo lóe lên, giống như chợt nhớ ra gì đó.
Nghe nói tin này là đúng đấy. Trong đám đệ tử mới gia nhập bổn môn ba tháng trước có một tên học đồ Thuật Sĩ có lực cảm ngộ thuộc tính hoả tương đối khá, được Tôn Linh Các lôi kéo gia nhập rồi. Thanh niên áo đen gật đầu nói.
Tên béo sưng phù kia nghe vậy liền nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia trầm ngâm.
Công pháp hắn tu luyện tuy rằng có chút bá đạo, nhưng vẫn bị một vài thuật pháp tương khắc. Ngày mai lỡ mà đụng phải tên Thuật Sĩ kia lên khiêu chiến thì hơi phiền rồi.
Ồ, lại có người xuất hiện. Ánh mắt thanh niên áo đen lóe lên. Phía dưới tấm bia đá, một cái tên màu đỏ đang từ phía dưới cùng vượt lên cao, tiến vào ba mươi thứ hạng đầu.
Ngày đầu tiên của Tiểu Tỉ Thí hôm nay là ngày dành cho các đệ tử mới so tài với nhau. Phương thức tiến hành chính là đấu loại lôi đài. Xếp hạng ngoài trăm tên, có thể đề xuất khiêu chiến với năm mươi người gần trước mình. Sau khi tiến vào một trăm thứ hạng đầu, phạm vi khiêu chiến cũng dần thu nhỏ lại, bị đối phương đánh bại hoặc không ứng chiến đều coi là thất bại, mất đi quyền khiêu chiến. Đồng thời cũng mất luôn quyền khiêu chiến đệ tử cũ vào ngày hôm sau.
Đối với đệ tử mới mà nói thì có thể tiến vào ba mươi thứ hạng đầu cũng đồng nghĩa với việc trở thành đệ tử nổi bật trong đám này rồi, đã đủ tư cách khiến cho đệ tử cũ chú ý.
Thạch Mục...hình như chưa bao giờ nghe qua có nhân vật như vậy trong đám người mới... Tên béo sưng phù nghe vậy, lông mày nhíu lại nói.
. . .
Trên một lôi đài, cương đao trong tay Thạch Mục mạnh mẽ vung lên, chín đạo ánh đao cùng lúc hiện ra, áp bách về phía một gã thiếu niên tay cầm song kiếm đứng không xa phía trước
Trên mặt thiếu niên tay cầm song kiếm hơi đổi, hai thanh kiếm trong tay nhanh chóng vũ động, một mảng kiếm võng hiện ra trước người, vây quanh thân bảo vệ gã vào trong đó.
Vài âm thanh do kim loại va chạm với nhau chan chát truyền đến!
Thiếu niêm song kiếm miễn cưỡng chặn lại được chín đạo ánh đạo, chẳng qua lực lượng ẩn chứa trong đó lại làm cho gã có chút không chịu nổi. Không chỉ bị lui về sau vài bước mà hai tay càng là nhức mỏi không thôi, suýt không cầm nổi chuôi kiếm.
Không chờ thiếu niên song kiếm buông lỏng một hơi, một bóng người đã nhoáng lên trước người gã. Chẳng biết từ lúc nào, Thạch Mục đã như quỷ mị đến sát gần thân thiếu niên, tay không cầm đao kia khẽ động, quyền ảnh lóe lên rồi biến mất, oanh về phía bộ ngực của thiếu niên song kiếm.
Thiếu niên song kiếm dù thấy rõ động tác tay của Thạch Mục nhưng vì hai tay nhức mỏi nên phản ứng chậm không chỉ là nửa nhịp.
Phanh một tiếng!
Thiếu niên song kiếm bị một quyền của Thạch Mục đấm thẳng vào ngực, thân thể bị một cỗ lực lượng cực lớn quất bay ra bên ngoài lôi đài. Gã rơi xuống đất, lăn vài vòng, há miệng phun một ngụm máu tươi, trợn mắt một cái liền hôn mê rồi.
Người thắng trận, Thạch Mục!
Trên lôi đài, một tên đệ tử cấp Ất mặt đầy râu quai nón kinh ngạc liếc nhìn Thạch Mục một cái, sau lập tức giương giọng tuyên bố.
Thạch Mục không tiếng động tra Cương Đao vào vỏ, thần tình lạnh nhạt.
Bàn Nhược Thiên Tượng Công của hắn mặc dù mới chỉ tu thành tầng thứ nhất, nhưng hắn có Thần lực trời sinh kết hợp với chân khí, cộng thêm Phong Trì Đao Pháp cùng Toái Thạch Quyền đạt tới cảnh giới đại thành, vốn là đã dư xài khi đối phó với phần lớn đám đệ tử mới. Huống chi đối thủ mà hắn chọn lựa đa phần là những kẻ có thân pháp lấy tốc độ làm chủ. Với thị lực của hắn, đối phương căn bản là không có chút cơ hội nào.
Thạch Mục quay đầu nhìn thoáng qua chỗ tấm bia đá.
Người mà hắn vừa đánh bại tên là Tô Mộc Bạch, tuy cũng là đệ tử mới, trước đó lại còn được mọi người chấp nhận là một trong những cường giả bài danh thứ mười bảy của đám đệ tử mới, hiện tại lại bị Thạch Mục đánh bại, bài danh tự nhiên đã bị thay đổi.
Chúng đệ tử xung quanh lôi đài liền xôn xao hẳn lên, giật mình quan sát Thạch Mục.
Cái này cũng khó trách, ngoài danh tiếng lúc trước khi Thạch Mục giao thủ cùng Khúc Khôn thì trong ba tháng nay hầu như hắn đều một mực bế quan tu luyện, đám người mới nhập môn không sai biệt lắm cũng đã quên mất hắn, hiện tại lại thể hiện ra thực lực tiến nhập danh sách trước hai mươi, tất nhiên sẽ làm cho người ta phải giật mình không nhỏ.
“Xem ra từ trước đến nay tiểu tử này vẫn chưa hiển lộ bao nhiêu thực lực trước mặt người khsac, nếu không thì những đệ tử mới khác cũng sẽ không giật mình như vậy.” Cách lôi đài không xa, mấy tên đệ tử cũ quan sát Thạch Mục, sau khi nhìn rõ gương mặt lạ lẫm của hắn thì một trong số đó nhàn nhạt nói.
“Những kẻ như vậy trong mỗi lần tiểu đấu đều có một hai tên, bất quá thực lực của hắn quả thực cũng không kém, bộ đao pháp mà hắn thi triển ra xác thực chỉ là một bộ vũ kỹ cấp Võ Đồ mà thôi, nhưng hắn thi triển ra lại hết sức thuần thục lão luyện, có lẽ vẫn chưa hiển lộ hết toàn bộ sức lực.” Một tên khác lộ ra vẻ hứng thú nói.
Thạch Mục chậm rãi đi xuống lôi đài, tiến về phía một lôi đài khác.
Trên lôi đài số năm, một bóng người chật vật không chịu nổi ngã từ trên lôi đài xuống đất, quần áo trên người rách bươm, máu me đầy mặt.
Trên lôi đài, một tên thiếu niên cao gầy đang lẳng lặng đứng đó, ánh mắt trầm tĩnh, dường như màn thi đấu vừa rồi không khiến cho hắn phải cảm thấy hứng thú.
Trong tay thiếu niên cao gầy cầm một trường tiên màu đen, cổ tay y rung lên một cái, trường tiên màu đen giống như vật sống cuốn một cái bay ngược trở về, quấn quanh hông.
Ở dưới góc đài, ánh mắt Thạch Mục lóe lên, chỉ cần nhìn qua động tác vừa nãy của thiếu niên cao gầy cũng đủ biết đối với việc vận dụng nhuyễn tiên kia thì y cũng có hỏa hầu nhất định.
Người này là một trong những nhân vật lợi hại trong hàng ngũ đệ tử mới nhập môn, y tên là Nguyễn Chí (=))Nguyễn Chí Phèo à), bài danh thứ mười chín trong đám tân đệ tử, với vị trí này, y đánh bại bảy tám tên đến khiêu chiến mình, mà phần lớn chỉ trong vòng năm chiêu y đã giải quyết gọn gàng màn chiến đấu của mình.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên vài cái, thân hình nhoáng một cái nhảy lên lôi đài.
“Tại hạ là Thạch Mục, xin được khiêu chiến các hạ.” Thạch Mục trầm giọng nói.
Thấy một màn như vậy, đám người xung quanh lôi đài lại bắt đầu nghị luận xôn xao hẳn lên.
Hiện tại bài danh thứ mười bảy của Thạch Mục trong ngày thi đấu đầu tiên của tiểu đấu cũng đã trở thành sự tình gây chú ý đối với mọi người, hai gã bài danh giống nhau cùng giao đấu, tự nhiên có thể gây lên sự hưng phấn đối với đám người phía dưới.
Trọng tài ở lôi đài này là một đệ tử cấp Ất, là một thanh niên mặt gầy, khi nhòn thấy Thạch Mục nhảy lên đài thì ánh mắt liền sáng ngời, hiện ra một tia hàn mang.
“Ta ngược lại cũng muốn xem xem, đao pháp của ngươi lợi hại hay là tiên pháp của ta lợi hại hơn!” Có vẻ Nguyễn Chí cũng biết Thạch Mục, sau khi đánh giá Thạch Mục từ trên xuống dưới vài lần thì ánh mắt lộ ra vài phần ngưng trọng nói.
Sau khi nói xong thì hai mắt Nguyễn Chí híp lại, ánh mắt trở lên sắc bén.
“Tỷ thí bắt đầu!”
Theo tiếng hô của trọng tài, Thạch Mục đã bắn nhanh về phía trước, trong chớp mắt đã vọt đến trước người Nguyễn Chí, thiết đao trong tay lóe lên, chín đạo đao ảnh chém về phía Nguyễn Chí.
Trong mắt Nguyễn Chí hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ được thân pháp Thạch Mục lại nhanh như vậy.
Bất quá y cũng là một trong những đệ tử đứng trong mười thứ hạng đầu lâu như thế (hình như tác giả nhầm, nãy nói tên này đứng thứ mười chín cơ mà), tự nhiên cũng không phải là thế hệ hời hợt gì, chỉ thấy y khẽ quát một tiếng, chân khí từ trong tay truyền vào trong trường tiên liền rung lên, chín đạo bóng roi bắn ra, từng đạo một cuốn lấy chín đạo đao ảnh, ngay khi vừa chạm liền bạo liệt ra, biến thành sóng khí vô hình.
Nhưng vào lúc này, vang lên vèo một tiếng thật bén nhọn.
Trường tiên màu đen giống như độc xà vươn ra, từ giữa đám sóng khí vô hình còn chưa kịp tản đi biến thành một vệt màu đen, dùng một góc độ không thể tưởng tượng nổi đâm về phía ngực Thạch Mục, giống như một thanh trường kiếm thật dài, thanh thế cực kỳ kinh người!
Lời tác giả: Có lẽ nên mua một con chó a! Xế chiều hôm nay Vong Ngữ ra ngoài đi mua đồ, nhìn thấy một tiểu hoa cẩu cỡ ba tháng của nhà hàng xóm, thật sự rất đáng yêu a!.
Làm sao có khả năng đó được! Tên thanh niên áo đen kia cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói.
À đúng rồi, ta nghe nói trong nhóm đệ tử mới này còn có đứa là học đồ Thuật Sĩ, điều này thật không vậy? Ánh mắt của tên béo lóe lên, giống như chợt nhớ ra gì đó.
Nghe nói tin này là đúng đấy. Trong đám đệ tử mới gia nhập bổn môn ba tháng trước có một tên học đồ Thuật Sĩ có lực cảm ngộ thuộc tính hoả tương đối khá, được Tôn Linh Các lôi kéo gia nhập rồi. Thanh niên áo đen gật đầu nói.
Tên béo sưng phù kia nghe vậy liền nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia trầm ngâm.
Công pháp hắn tu luyện tuy rằng có chút bá đạo, nhưng vẫn bị một vài thuật pháp tương khắc. Ngày mai lỡ mà đụng phải tên Thuật Sĩ kia lên khiêu chiến thì hơi phiền rồi.
Ồ, lại có người xuất hiện. Ánh mắt thanh niên áo đen lóe lên. Phía dưới tấm bia đá, một cái tên màu đỏ đang từ phía dưới cùng vượt lên cao, tiến vào ba mươi thứ hạng đầu.
Ngày đầu tiên của Tiểu Tỉ Thí hôm nay là ngày dành cho các đệ tử mới so tài với nhau. Phương thức tiến hành chính là đấu loại lôi đài. Xếp hạng ngoài trăm tên, có thể đề xuất khiêu chiến với năm mươi người gần trước mình. Sau khi tiến vào một trăm thứ hạng đầu, phạm vi khiêu chiến cũng dần thu nhỏ lại, bị đối phương đánh bại hoặc không ứng chiến đều coi là thất bại, mất đi quyền khiêu chiến. Đồng thời cũng mất luôn quyền khiêu chiến đệ tử cũ vào ngày hôm sau.
Đối với đệ tử mới mà nói thì có thể tiến vào ba mươi thứ hạng đầu cũng đồng nghĩa với việc trở thành đệ tử nổi bật trong đám này rồi, đã đủ tư cách khiến cho đệ tử cũ chú ý.
Thạch Mục...hình như chưa bao giờ nghe qua có nhân vật như vậy trong đám người mới... Tên béo sưng phù nghe vậy, lông mày nhíu lại nói.
. . .
Trên một lôi đài, cương đao trong tay Thạch Mục mạnh mẽ vung lên, chín đạo ánh đao cùng lúc hiện ra, áp bách về phía một gã thiếu niên tay cầm song kiếm đứng không xa phía trước
Trên mặt thiếu niên tay cầm song kiếm hơi đổi, hai thanh kiếm trong tay nhanh chóng vũ động, một mảng kiếm võng hiện ra trước người, vây quanh thân bảo vệ gã vào trong đó.
Vài âm thanh do kim loại va chạm với nhau chan chát truyền đến!
Thiếu niêm song kiếm miễn cưỡng chặn lại được chín đạo ánh đạo, chẳng qua lực lượng ẩn chứa trong đó lại làm cho gã có chút không chịu nổi. Không chỉ bị lui về sau vài bước mà hai tay càng là nhức mỏi không thôi, suýt không cầm nổi chuôi kiếm.
Không chờ thiếu niên song kiếm buông lỏng một hơi, một bóng người đã nhoáng lên trước người gã. Chẳng biết từ lúc nào, Thạch Mục đã như quỷ mị đến sát gần thân thiếu niên, tay không cầm đao kia khẽ động, quyền ảnh lóe lên rồi biến mất, oanh về phía bộ ngực của thiếu niên song kiếm.
Thiếu niên song kiếm dù thấy rõ động tác tay của Thạch Mục nhưng vì hai tay nhức mỏi nên phản ứng chậm không chỉ là nửa nhịp.
Phanh một tiếng!
Thiếu niên song kiếm bị một quyền của Thạch Mục đấm thẳng vào ngực, thân thể bị một cỗ lực lượng cực lớn quất bay ra bên ngoài lôi đài. Gã rơi xuống đất, lăn vài vòng, há miệng phun một ngụm máu tươi, trợn mắt một cái liền hôn mê rồi.
Người thắng trận, Thạch Mục!
Trên lôi đài, một tên đệ tử cấp Ất mặt đầy râu quai nón kinh ngạc liếc nhìn Thạch Mục một cái, sau lập tức giương giọng tuyên bố.
Thạch Mục không tiếng động tra Cương Đao vào vỏ, thần tình lạnh nhạt.
Bàn Nhược Thiên Tượng Công của hắn mặc dù mới chỉ tu thành tầng thứ nhất, nhưng hắn có Thần lực trời sinh kết hợp với chân khí, cộng thêm Phong Trì Đao Pháp cùng Toái Thạch Quyền đạt tới cảnh giới đại thành, vốn là đã dư xài khi đối phó với phần lớn đám đệ tử mới. Huống chi đối thủ mà hắn chọn lựa đa phần là những kẻ có thân pháp lấy tốc độ làm chủ. Với thị lực của hắn, đối phương căn bản là không có chút cơ hội nào.
Thạch Mục quay đầu nhìn thoáng qua chỗ tấm bia đá.
Người mà hắn vừa đánh bại tên là Tô Mộc Bạch, tuy cũng là đệ tử mới, trước đó lại còn được mọi người chấp nhận là một trong những cường giả bài danh thứ mười bảy của đám đệ tử mới, hiện tại lại bị Thạch Mục đánh bại, bài danh tự nhiên đã bị thay đổi.
Chúng đệ tử xung quanh lôi đài liền xôn xao hẳn lên, giật mình quan sát Thạch Mục.
Cái này cũng khó trách, ngoài danh tiếng lúc trước khi Thạch Mục giao thủ cùng Khúc Khôn thì trong ba tháng nay hầu như hắn đều một mực bế quan tu luyện, đám người mới nhập môn không sai biệt lắm cũng đã quên mất hắn, hiện tại lại thể hiện ra thực lực tiến nhập danh sách trước hai mươi, tất nhiên sẽ làm cho người ta phải giật mình không nhỏ.
“Xem ra từ trước đến nay tiểu tử này vẫn chưa hiển lộ bao nhiêu thực lực trước mặt người khsac, nếu không thì những đệ tử mới khác cũng sẽ không giật mình như vậy.” Cách lôi đài không xa, mấy tên đệ tử cũ quan sát Thạch Mục, sau khi nhìn rõ gương mặt lạ lẫm của hắn thì một trong số đó nhàn nhạt nói.
“Những kẻ như vậy trong mỗi lần tiểu đấu đều có một hai tên, bất quá thực lực của hắn quả thực cũng không kém, bộ đao pháp mà hắn thi triển ra xác thực chỉ là một bộ vũ kỹ cấp Võ Đồ mà thôi, nhưng hắn thi triển ra lại hết sức thuần thục lão luyện, có lẽ vẫn chưa hiển lộ hết toàn bộ sức lực.” Một tên khác lộ ra vẻ hứng thú nói.
Thạch Mục chậm rãi đi xuống lôi đài, tiến về phía một lôi đài khác.
Trên lôi đài số năm, một bóng người chật vật không chịu nổi ngã từ trên lôi đài xuống đất, quần áo trên người rách bươm, máu me đầy mặt.
Trên lôi đài, một tên thiếu niên cao gầy đang lẳng lặng đứng đó, ánh mắt trầm tĩnh, dường như màn thi đấu vừa rồi không khiến cho hắn phải cảm thấy hứng thú.
Trong tay thiếu niên cao gầy cầm một trường tiên màu đen, cổ tay y rung lên một cái, trường tiên màu đen giống như vật sống cuốn một cái bay ngược trở về, quấn quanh hông.
Ở dưới góc đài, ánh mắt Thạch Mục lóe lên, chỉ cần nhìn qua động tác vừa nãy của thiếu niên cao gầy cũng đủ biết đối với việc vận dụng nhuyễn tiên kia thì y cũng có hỏa hầu nhất định.
Người này là một trong những nhân vật lợi hại trong hàng ngũ đệ tử mới nhập môn, y tên là Nguyễn Chí (=))Nguyễn Chí Phèo à), bài danh thứ mười chín trong đám tân đệ tử, với vị trí này, y đánh bại bảy tám tên đến khiêu chiến mình, mà phần lớn chỉ trong vòng năm chiêu y đã giải quyết gọn gàng màn chiến đấu của mình.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên vài cái, thân hình nhoáng một cái nhảy lên lôi đài.
“Tại hạ là Thạch Mục, xin được khiêu chiến các hạ.” Thạch Mục trầm giọng nói.
Thấy một màn như vậy, đám người xung quanh lôi đài lại bắt đầu nghị luận xôn xao hẳn lên.
Hiện tại bài danh thứ mười bảy của Thạch Mục trong ngày thi đấu đầu tiên của tiểu đấu cũng đã trở thành sự tình gây chú ý đối với mọi người, hai gã bài danh giống nhau cùng giao đấu, tự nhiên có thể gây lên sự hưng phấn đối với đám người phía dưới.
Trọng tài ở lôi đài này là một đệ tử cấp Ất, là một thanh niên mặt gầy, khi nhòn thấy Thạch Mục nhảy lên đài thì ánh mắt liền sáng ngời, hiện ra một tia hàn mang.
“Ta ngược lại cũng muốn xem xem, đao pháp của ngươi lợi hại hay là tiên pháp của ta lợi hại hơn!” Có vẻ Nguyễn Chí cũng biết Thạch Mục, sau khi đánh giá Thạch Mục từ trên xuống dưới vài lần thì ánh mắt lộ ra vài phần ngưng trọng nói.
Sau khi nói xong thì hai mắt Nguyễn Chí híp lại, ánh mắt trở lên sắc bén.
“Tỷ thí bắt đầu!”
Theo tiếng hô của trọng tài, Thạch Mục đã bắn nhanh về phía trước, trong chớp mắt đã vọt đến trước người Nguyễn Chí, thiết đao trong tay lóe lên, chín đạo đao ảnh chém về phía Nguyễn Chí.
Trong mắt Nguyễn Chí hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ được thân pháp Thạch Mục lại nhanh như vậy.
Bất quá y cũng là một trong những đệ tử đứng trong mười thứ hạng đầu lâu như thế (hình như tác giả nhầm, nãy nói tên này đứng thứ mười chín cơ mà), tự nhiên cũng không phải là thế hệ hời hợt gì, chỉ thấy y khẽ quát một tiếng, chân khí từ trong tay truyền vào trong trường tiên liền rung lên, chín đạo bóng roi bắn ra, từng đạo một cuốn lấy chín đạo đao ảnh, ngay khi vừa chạm liền bạo liệt ra, biến thành sóng khí vô hình.
Nhưng vào lúc này, vang lên vèo một tiếng thật bén nhọn.
Trường tiên màu đen giống như độc xà vươn ra, từ giữa đám sóng khí vô hình còn chưa kịp tản đi biến thành một vệt màu đen, dùng một góc độ không thể tưởng tượng nổi đâm về phía ngực Thạch Mục, giống như một thanh trường kiếm thật dài, thanh thế cực kỳ kinh người!
Lời tác giả: Có lẽ nên mua một con chó a! Xế chiều hôm nay Vong Ngữ ra ngoài đi mua đồ, nhìn thấy một tiểu hoa cẩu cỡ ba tháng của nhà hàng xóm, thật sự rất đáng yêu a!.
/951
|