“Ồ, Thạch đạo hữu trở về nhanh như vậy, chẳng lẽ tìm được tàn kiếm rồi sao?” Phương Bác Chính không chút vòng vo hỏi thẳng vào vấn đề chính.
“May mắn không làm nhục mệnh!” Thạch Mục nói xong, bàn tay lóe sáng, Cổ Khuyết tàn kiếm theo đó hiện ra.
Nghe vậy, Phương Bác Chính cùng tất cả mọi người đều khẽ giật mình. Sau khi thấy vật trong tay hắn, ánh mắt đều bị hấp dẫn.
Phương Bác Chính vương tay tới nhận tàn kiếm, vừa cười vừa hỏi:
“Không ngờ Thạch đạo hữu vừa xuất mã đã đoạt lại bảo vật. Đúng rồi, phản đồ trộm kiếm đã chết rồi sao?”
“Ha ha.” Thạch Mục khẽ nhướng đôi mày, cười cười rồi nói.
Phương Bác Chính nghe vậy không khỏi sững sờ, sau đó đã thấy cánh tay Thạch Mục khẽ nhấc. Nắm đấm mơ hồ tạo thành quyền ảnh màu vàng vọt tới trước mặt khiến lão vội vàng hoành kiếm ngăn cản.
Keng!
Quyền ảnh đánh lên tàn kiếm tạo thành lực đạo cực lớn chấn lão lui ngược về sau bảy tám bước mới có thể đứng vững trở lại.
“Thạch Mục, ngươi làm gì vậy?” Phương Tĩnh Đức đứng gần đó quát lên giận dữ.
“Cuồng đồ to gan, dám đánh lén gia chủ…”
“Muốn chết…”
Nhân thủ Phương gia lập tức kinh hãi, đồng loạt gầm lên, trong tay tế xuất Linh khí.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, không trung truyền đến một tiếng quát lớn.
Mọi người lập tức sững sờ, đồng loạt nhìn lên. Chỉ thấy một người đàn ông y phục rách rưới, thoáng cái đáp xuống bên cạnh Thạch Mục.
“Thạch Mục, dám dẫn phản đồ của Phương gia đến đây giương oai, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Phương Tĩnh Hải thét lớn rồi hỏi.
“Đồ ngu, ngay đến giọng nói của ta cũng không nhận ra hay sao?” Nam tử xấu xí quát lớn.
Phương Tĩnh Hải thoạt tiên sửng sốt, đang muốn chửi ầm lên thì đầu vai bị người ta vỗ vỗ, không kịp thốt nên lời. Gã quay đầu nhìn lại thì thấy Phương Tĩnh Đức đang giữ vai mình, ý bảo đừng lên tiếng.
“Giọng nói này… là gia chủ?” Một lão già vạm vỡ đột nhiên thốt lên.
“Nhưng dung mạo này, là chuyện gì xảy ra…” Một người khác kinh sợ kêu lên.
“Chư vị, ta là Phương Bác Chính, gia chủ của các ngươi! Người kia chính là nghịch tặc Kim Ngô Quy. Ta bị tiểu nhân ám toán, hủy hoại dung nhan, rơi vào đường cùng mới phải mang theo tàn kiếm bỏ trốn!” Nam tử xấu xí giơ cánh tay lên, chỉ về phía ‘Phương Bác Chính’ đang cầm Cổ Khuyết tàn kiếm, giọng nói tràn ngập giận dữ.
“Kim Ngô Quy? Không phải hắn đã chết ở ngoại thành ba năm trước đây sao chứ? Ngay đến thi thể cũng không tìm được, chẳng lẽ…” Lập tức có người kinh hô.
“Chớ nghe phản đồ ăn nói bừa bãi, ta mới là gia chủ của các ngươi. Hôm nay Cổ Khuyết tàn kiếm đã tìm lại được, mau bắt hắn lại! Thạch Mục, thân là đệ tử Thánh Địa, lại cấu kết phản đồ, bắt luôn hắn cho ta!” Kim Ngô Quy vung cổ kiếm trong tay đồng thời quát to một cách nghiêm nghị.
Gã ra lệnh xong thế nhưng mọi người không ai ra tay. Bọn họ nhìn lại qua nhìn lại hai người, hiển nhiên chưa thể hiểu rõ chuyện đang xảy ra.
“Xin hỏi gia chủ, vì sao ba năm gần đây đột nhiên lại muốn gia tăng sản lượng khai thác?” Phương Tĩnh Đức đột nhiên quay người, cao giọng chất vấn Kim Ngô Quy.
“Khoáng sản vốn là tài nguyên trọng yếu của gia tộc, gia tăng khai thác thì có gì sai?” Kim Ngô Quy lạnh lùng nói.
“Nếu ta nhớ không làm, tổ huấn nhà họ Phương yêu cầu con cháu phải biết liệu cơm gắp mắm, không được tùy ý gia tăng sản lượng khai thác. Xin hỏi gia chủ còn nhớ hay không?” Phương Tĩnh Đức lại nói.
“Lúc này không giống ngày xưa, Phương gia đang ở thời điểm phát triển mấu chốt, đương nhiên cần đến tài nguyên sung túc chèo chống!” Kim Ngô Quy nói ra.
“Vì sao lợi nhuận của gia tộc không hề tăng lên?” Lão già khôi ngô lên tiếng.
“Xin hỏi gia chủ, bổn tộc…”
…
Sau khi Phương Tĩnh Đức mở đầu, người nhà họ Phương lần lượt chất vấn ‘Phương Bác Chính’ giả mạo. Hiển nhiên bọn họ đều thấy gia chủ của mình những năm gần dây có nhiều thay đổi do đó không khỏi nghi hoặc.
“Hặc hặc… Kỳ thật muốn biết thật giả, vô cùng đơn giản.” Không chờ Kim Ngô Quy trả lời, Thạch Mục đột nhiên cười lớn.
Dứt lời, hắn bước tới trước, tung quyền vào mặt đối phương.
Vút!
Một quyền ảnh màu vàng phóng tới!
Kim Ngô Quy cầm lấy tàn kiếm, quét về phái quyền ảnh. Thế nhưng thân kiếm vô cùng ảm đạm, chỉ như một đống sắt vụn.
Keng!
Cổ kiếm bay vụt khỏi tay Kim Ngô Quy, bắn ngược về sau.
Giữa không trung, nam tử xấu xí vươn tay bắt lấy, nắm chặt Cổ Khuyết tàn kiếm trong tay. Thân kiếm lập tức rung động. Kiếm ảnh mơ hồ hiển hiện mà ra như muốn bày binh bố trận sau lững của lão.
“Không có huyết mạch Phương gia lại nghĩ đến chuyện sử dụng Cổ Khuyết tàn kiếm? Quả thực si tâm vọng tưởng!” Phương Bác Chính gầm lên giận dữ, liền có vài chục kiếm ảnh mịt mờ bắn ra.
“Thiên Ảnh kiếm pháp, đúng là gia chủ!”
“Người kia đúng là Kim Ngô Quy? Thế nhưng dung mạo…”
Đối mặt với kiếm khí lăng lệ ác liệt, Kim Ngô Quy thối lui về sau nửa bước.
Chỉ thấy hai tay của gã mở ra. Thân thể sáng lên quang mang kim sắc, tiếp đó hai tay khẽ chuyển. Ống áo rộng thùng thình mang theo một đạo kim quang, chấn nát mười đạo kiếm ảnh đang lao đến.
“Hặc hặc… Ba năm này một mực ẩn nhẫn, thật quá vất vả…!” Kim Ngô Quy biết thân phận bại lộ bèn hừ lạnh rồi nói.
Dứt lời, thân hình của gã cao thêm một xích. Da thịt theo đó chuyển sang màu xám trắng, trở về hình dáng thật sự của mình.
Đó là một nam tử trung niên bề ngoài âm hiểm. Cái trán nhô cao, hốc mắt hãm sâu, mũi cao màu lượn, hai má cốp vào, cái cằm hơn bị nhọn quá.
“Đồ vô sỉ, dám giả mạo gia nhà ta.” Một lão già khuôn mặt nghiêm túc quát lớn.
“Ngươi đúng là Kim Ngô Quy!”
“Nực cười, các ngươi cho rằng ta nguyện ý ở lại đây lâu dài hay sao?” Kim Ngô Quy cười lạnh một tiếng rồi nói.
Chỉ thấy một luồng khí tức vô hình từ trên người gã quét ra. Khí thế theo đó tăng lên, cuối cùng dừng ở Thiên Vị trung kỳ.
“Thiên Vị trung kỳ…” Phương Tĩnh hải run run.
“Kẻ này lại là võ giả Thiên Vị trung kỳ!”
Mọi người thấy vậy không khỏi giật mình.
Ngay đến gia chủ Phương Bác Chính của bọn họ cũng chỉ đạt đến Thiên Vị sơ kỳ đỉnh phong mà thôi. Ngoại trừ gia chủ, chỉ có hai đại trưởng lão quanh năm làm việc bên ngoài là có tu vi đạt đến cảnh giới Thiên Vị.
Đối diện địch thủ như vậy, Phương gia bọn họ dù đánh hội đồng cũng có bao nhiêu cơ hội thủ thắng?
“Kim Ngô Quy… Ngươi đi đi, ân oán giữa ta và ngươi đến đây xóa bỏ. Chỉ cần về sau chớ bước vào nhà họ Phương nửa bước, ta sẽ xem như sự tình trước đây chưa từng xảy ra!”
Mọi người nghe vậy đều có chút không cam lòng thế nhưng không thể làm khác được. Nếu thật sự ra tay, tuy rằng có thể giữ đối phương lại nhưng Phương gia bọn họ nhất định tổn thất thảm trọng.
“Ha ha ha… Muốn ta rời đi, nào có chuyện đơn giản như vậy! Thức thời thì giao Minh Thủy Quyết ra đây. Ta đang vui vẻ có thể tha cho các ngươi một con đường sống!” Kim Ngô Quy tỏ vẻ đắc ý.
“Ngươi…” Phương Bác Chính không khỏi xiết chặt bàn tay cầm kiếm, nội tâm có chút đắng chát.
Nếu không phải ba năm vừa qua sinh sống khổ cực, dựa vào trạng thái đỉnh phong của lão cộng với tàn kiếm trong tay có lẽ vẫn đủ khả năng sống mai một phen nhưng hôm nay thương thế nặng nề, sao dám buông tay sử dụng tính mạng tộc nhân để đánh cược?
Thế nhưng phóng mắt quanh đây, trừ bản thân lão, làm gì có ai đủ khả năng đấu với đối phương một trận?
“Phương gia chủ, ngươi đã nhận lời giao Minh Thủy Quyết cho ta, không thể đổi ý!” Đúng lúc này, Thạch Mục bất chợt lên tiếng, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
“Thạch đạo hữu, chuyện đến nước này, ta…” Phương Bác Chính còn chưa nói xong đã bị Thạch Mục đưa tay ngăn cản.
“Lúc trước ta đã hứa giúp ngài đoạt lại Phương gia, dĩ nhiên bao gồm cả việc diệt trừ phản đồ giả mạo. Chỉ cần hắn chết, vấn đề sẽ được giải quyết đúng chứ?” Thạch Mục hỏi lại.
“Điều này… Được, vận mệnh nhà ta, đặt cả vào tay đạo hữu!” Phương Bác Chính liếc nhìn Thạch Mục, suy nghĩ một chút sau đó cắn răng nói ra.
“Gia chủ, tiểu tử này chỉ có tu vi Địa Giai đỉnh phong, người không nên hồ đồ…” Phương Tĩnh hải còn chưa nói xong đã nghe Phương Bác Chính gầm lên.
“Im ngay!”
“Tiểu tử ăn nói ngông cuồng! Có điều ta vốn không định bỏ qua cho ngươi. Hại ta uổng phí công sức mấy chục năm, nạp mạng đi!” Kim Ngô Quy hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Dứt lời, một đạo kim quang lóe lên. Một cây trường tiên theo đó quét thẳng về phía Thạch Mục.
Họ Thạch như có chuẩn bị từ trước, điểm chân lui về phía sau đồng thời thân thể phát ra ánh lửa. Kim quang lóe hiện, sau lưng mọc ra đôi cánh, Như Ý Tấn Thiết Côn cũng xuất hiện trên tay.
Chỉ thấy cốt tiên quét qua không trung liền đảo một vòng, lần nữa cuốn tới.
Vút!
Thạch Mục vung nhẹ cổ tay. Như Ý côn quét ngang mà ra. Đầu công hiện lên bóng đen, va chạm với cây roi của đối phương.
Đùng!
Cốt tiên khẽ chuyển, quấn quanh thân côn.
Thạch Mục vận sức kéo mạnh thì thấy trường côn bị trường tiên trói chặt, không thể rút về. Cùng lúc đó, hắn lại phát hiện mùi thơm như có như không men theo thân côn truyền tới khiến hắn cảm thấy choáng váng, thầm kêu không ổn.
Đúng lúc này, Kim Ngô Quy quát lớn một tiếng. Tay nắm roi bỗng nhiên khẽ múa. Trường tiên liền duỗi thẳng, mang theo lực lượng cực lớn đánh tới Thạch Mục.
Họ Thạch chỉ kịp thấy quanh người nhẹ bẫng. Thân thể đã bị sức mạnh khổng lồ kéo đi.
Trường tiên vừa thu lại lập tức xoay tròn, lần nữa quật thẳng xuống đầu Thạch Mục.
Bốp!
Thạch Mục chỉ kịp âm thanh vang lên như sấm rền bên tai, đanh định né tránh đã bị trường tiên quét, ngã lăn ra đất. May mà người hắn được kim lân bao phủ, một roi vừa rồi không thể tạo thành thương tổn quá lớn.
Ngay khi Thạch Mục bò dậy, một bóng roi màu vàng lại lao đến trong chớp mắt, quật trúng vai phải, đánh hắn lộn nhào.
“May mắn không làm nhục mệnh!” Thạch Mục nói xong, bàn tay lóe sáng, Cổ Khuyết tàn kiếm theo đó hiện ra.
Nghe vậy, Phương Bác Chính cùng tất cả mọi người đều khẽ giật mình. Sau khi thấy vật trong tay hắn, ánh mắt đều bị hấp dẫn.
Phương Bác Chính vương tay tới nhận tàn kiếm, vừa cười vừa hỏi:
“Không ngờ Thạch đạo hữu vừa xuất mã đã đoạt lại bảo vật. Đúng rồi, phản đồ trộm kiếm đã chết rồi sao?”
“Ha ha.” Thạch Mục khẽ nhướng đôi mày, cười cười rồi nói.
Phương Bác Chính nghe vậy không khỏi sững sờ, sau đó đã thấy cánh tay Thạch Mục khẽ nhấc. Nắm đấm mơ hồ tạo thành quyền ảnh màu vàng vọt tới trước mặt khiến lão vội vàng hoành kiếm ngăn cản.
Keng!
Quyền ảnh đánh lên tàn kiếm tạo thành lực đạo cực lớn chấn lão lui ngược về sau bảy tám bước mới có thể đứng vững trở lại.
“Thạch Mục, ngươi làm gì vậy?” Phương Tĩnh Đức đứng gần đó quát lên giận dữ.
“Cuồng đồ to gan, dám đánh lén gia chủ…”
“Muốn chết…”
Nhân thủ Phương gia lập tức kinh hãi, đồng loạt gầm lên, trong tay tế xuất Linh khí.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, không trung truyền đến một tiếng quát lớn.
Mọi người lập tức sững sờ, đồng loạt nhìn lên. Chỉ thấy một người đàn ông y phục rách rưới, thoáng cái đáp xuống bên cạnh Thạch Mục.
“Thạch Mục, dám dẫn phản đồ của Phương gia đến đây giương oai, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Phương Tĩnh Hải thét lớn rồi hỏi.
“Đồ ngu, ngay đến giọng nói của ta cũng không nhận ra hay sao?” Nam tử xấu xí quát lớn.
Phương Tĩnh Hải thoạt tiên sửng sốt, đang muốn chửi ầm lên thì đầu vai bị người ta vỗ vỗ, không kịp thốt nên lời. Gã quay đầu nhìn lại thì thấy Phương Tĩnh Đức đang giữ vai mình, ý bảo đừng lên tiếng.
“Giọng nói này… là gia chủ?” Một lão già vạm vỡ đột nhiên thốt lên.
“Nhưng dung mạo này, là chuyện gì xảy ra…” Một người khác kinh sợ kêu lên.
“Chư vị, ta là Phương Bác Chính, gia chủ của các ngươi! Người kia chính là nghịch tặc Kim Ngô Quy. Ta bị tiểu nhân ám toán, hủy hoại dung nhan, rơi vào đường cùng mới phải mang theo tàn kiếm bỏ trốn!” Nam tử xấu xí giơ cánh tay lên, chỉ về phía ‘Phương Bác Chính’ đang cầm Cổ Khuyết tàn kiếm, giọng nói tràn ngập giận dữ.
“Kim Ngô Quy? Không phải hắn đã chết ở ngoại thành ba năm trước đây sao chứ? Ngay đến thi thể cũng không tìm được, chẳng lẽ…” Lập tức có người kinh hô.
“Chớ nghe phản đồ ăn nói bừa bãi, ta mới là gia chủ của các ngươi. Hôm nay Cổ Khuyết tàn kiếm đã tìm lại được, mau bắt hắn lại! Thạch Mục, thân là đệ tử Thánh Địa, lại cấu kết phản đồ, bắt luôn hắn cho ta!” Kim Ngô Quy vung cổ kiếm trong tay đồng thời quát to một cách nghiêm nghị.
Gã ra lệnh xong thế nhưng mọi người không ai ra tay. Bọn họ nhìn lại qua nhìn lại hai người, hiển nhiên chưa thể hiểu rõ chuyện đang xảy ra.
“Xin hỏi gia chủ, vì sao ba năm gần đây đột nhiên lại muốn gia tăng sản lượng khai thác?” Phương Tĩnh Đức đột nhiên quay người, cao giọng chất vấn Kim Ngô Quy.
“Khoáng sản vốn là tài nguyên trọng yếu của gia tộc, gia tăng khai thác thì có gì sai?” Kim Ngô Quy lạnh lùng nói.
“Nếu ta nhớ không làm, tổ huấn nhà họ Phương yêu cầu con cháu phải biết liệu cơm gắp mắm, không được tùy ý gia tăng sản lượng khai thác. Xin hỏi gia chủ còn nhớ hay không?” Phương Tĩnh Đức lại nói.
“Lúc này không giống ngày xưa, Phương gia đang ở thời điểm phát triển mấu chốt, đương nhiên cần đến tài nguyên sung túc chèo chống!” Kim Ngô Quy nói ra.
“Vì sao lợi nhuận của gia tộc không hề tăng lên?” Lão già khôi ngô lên tiếng.
“Xin hỏi gia chủ, bổn tộc…”
…
Sau khi Phương Tĩnh Đức mở đầu, người nhà họ Phương lần lượt chất vấn ‘Phương Bác Chính’ giả mạo. Hiển nhiên bọn họ đều thấy gia chủ của mình những năm gần dây có nhiều thay đổi do đó không khỏi nghi hoặc.
“Hặc hặc… Kỳ thật muốn biết thật giả, vô cùng đơn giản.” Không chờ Kim Ngô Quy trả lời, Thạch Mục đột nhiên cười lớn.
Dứt lời, hắn bước tới trước, tung quyền vào mặt đối phương.
Vút!
Một quyền ảnh màu vàng phóng tới!
Kim Ngô Quy cầm lấy tàn kiếm, quét về phái quyền ảnh. Thế nhưng thân kiếm vô cùng ảm đạm, chỉ như một đống sắt vụn.
Keng!
Cổ kiếm bay vụt khỏi tay Kim Ngô Quy, bắn ngược về sau.
Giữa không trung, nam tử xấu xí vươn tay bắt lấy, nắm chặt Cổ Khuyết tàn kiếm trong tay. Thân kiếm lập tức rung động. Kiếm ảnh mơ hồ hiển hiện mà ra như muốn bày binh bố trận sau lững của lão.
“Không có huyết mạch Phương gia lại nghĩ đến chuyện sử dụng Cổ Khuyết tàn kiếm? Quả thực si tâm vọng tưởng!” Phương Bác Chính gầm lên giận dữ, liền có vài chục kiếm ảnh mịt mờ bắn ra.
“Thiên Ảnh kiếm pháp, đúng là gia chủ!”
“Người kia đúng là Kim Ngô Quy? Thế nhưng dung mạo…”
Đối mặt với kiếm khí lăng lệ ác liệt, Kim Ngô Quy thối lui về sau nửa bước.
Chỉ thấy hai tay của gã mở ra. Thân thể sáng lên quang mang kim sắc, tiếp đó hai tay khẽ chuyển. Ống áo rộng thùng thình mang theo một đạo kim quang, chấn nát mười đạo kiếm ảnh đang lao đến.
“Hặc hặc… Ba năm này một mực ẩn nhẫn, thật quá vất vả…!” Kim Ngô Quy biết thân phận bại lộ bèn hừ lạnh rồi nói.
Dứt lời, thân hình của gã cao thêm một xích. Da thịt theo đó chuyển sang màu xám trắng, trở về hình dáng thật sự của mình.
Đó là một nam tử trung niên bề ngoài âm hiểm. Cái trán nhô cao, hốc mắt hãm sâu, mũi cao màu lượn, hai má cốp vào, cái cằm hơn bị nhọn quá.
“Đồ vô sỉ, dám giả mạo gia nhà ta.” Một lão già khuôn mặt nghiêm túc quát lớn.
“Ngươi đúng là Kim Ngô Quy!”
“Nực cười, các ngươi cho rằng ta nguyện ý ở lại đây lâu dài hay sao?” Kim Ngô Quy cười lạnh một tiếng rồi nói.
Chỉ thấy một luồng khí tức vô hình từ trên người gã quét ra. Khí thế theo đó tăng lên, cuối cùng dừng ở Thiên Vị trung kỳ.
“Thiên Vị trung kỳ…” Phương Tĩnh hải run run.
“Kẻ này lại là võ giả Thiên Vị trung kỳ!”
Mọi người thấy vậy không khỏi giật mình.
Ngay đến gia chủ Phương Bác Chính của bọn họ cũng chỉ đạt đến Thiên Vị sơ kỳ đỉnh phong mà thôi. Ngoại trừ gia chủ, chỉ có hai đại trưởng lão quanh năm làm việc bên ngoài là có tu vi đạt đến cảnh giới Thiên Vị.
Đối diện địch thủ như vậy, Phương gia bọn họ dù đánh hội đồng cũng có bao nhiêu cơ hội thủ thắng?
“Kim Ngô Quy… Ngươi đi đi, ân oán giữa ta và ngươi đến đây xóa bỏ. Chỉ cần về sau chớ bước vào nhà họ Phương nửa bước, ta sẽ xem như sự tình trước đây chưa từng xảy ra!”
Mọi người nghe vậy đều có chút không cam lòng thế nhưng không thể làm khác được. Nếu thật sự ra tay, tuy rằng có thể giữ đối phương lại nhưng Phương gia bọn họ nhất định tổn thất thảm trọng.
“Ha ha ha… Muốn ta rời đi, nào có chuyện đơn giản như vậy! Thức thời thì giao Minh Thủy Quyết ra đây. Ta đang vui vẻ có thể tha cho các ngươi một con đường sống!” Kim Ngô Quy tỏ vẻ đắc ý.
“Ngươi…” Phương Bác Chính không khỏi xiết chặt bàn tay cầm kiếm, nội tâm có chút đắng chát.
Nếu không phải ba năm vừa qua sinh sống khổ cực, dựa vào trạng thái đỉnh phong của lão cộng với tàn kiếm trong tay có lẽ vẫn đủ khả năng sống mai một phen nhưng hôm nay thương thế nặng nề, sao dám buông tay sử dụng tính mạng tộc nhân để đánh cược?
Thế nhưng phóng mắt quanh đây, trừ bản thân lão, làm gì có ai đủ khả năng đấu với đối phương một trận?
“Phương gia chủ, ngươi đã nhận lời giao Minh Thủy Quyết cho ta, không thể đổi ý!” Đúng lúc này, Thạch Mục bất chợt lên tiếng, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
“Thạch đạo hữu, chuyện đến nước này, ta…” Phương Bác Chính còn chưa nói xong đã bị Thạch Mục đưa tay ngăn cản.
“Lúc trước ta đã hứa giúp ngài đoạt lại Phương gia, dĩ nhiên bao gồm cả việc diệt trừ phản đồ giả mạo. Chỉ cần hắn chết, vấn đề sẽ được giải quyết đúng chứ?” Thạch Mục hỏi lại.
“Điều này… Được, vận mệnh nhà ta, đặt cả vào tay đạo hữu!” Phương Bác Chính liếc nhìn Thạch Mục, suy nghĩ một chút sau đó cắn răng nói ra.
“Gia chủ, tiểu tử này chỉ có tu vi Địa Giai đỉnh phong, người không nên hồ đồ…” Phương Tĩnh hải còn chưa nói xong đã nghe Phương Bác Chính gầm lên.
“Im ngay!”
“Tiểu tử ăn nói ngông cuồng! Có điều ta vốn không định bỏ qua cho ngươi. Hại ta uổng phí công sức mấy chục năm, nạp mạng đi!” Kim Ngô Quy hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Dứt lời, một đạo kim quang lóe lên. Một cây trường tiên theo đó quét thẳng về phía Thạch Mục.
Họ Thạch như có chuẩn bị từ trước, điểm chân lui về phía sau đồng thời thân thể phát ra ánh lửa. Kim quang lóe hiện, sau lưng mọc ra đôi cánh, Như Ý Tấn Thiết Côn cũng xuất hiện trên tay.
Chỉ thấy cốt tiên quét qua không trung liền đảo một vòng, lần nữa cuốn tới.
Vút!
Thạch Mục vung nhẹ cổ tay. Như Ý côn quét ngang mà ra. Đầu công hiện lên bóng đen, va chạm với cây roi của đối phương.
Đùng!
Cốt tiên khẽ chuyển, quấn quanh thân côn.
Thạch Mục vận sức kéo mạnh thì thấy trường côn bị trường tiên trói chặt, không thể rút về. Cùng lúc đó, hắn lại phát hiện mùi thơm như có như không men theo thân côn truyền tới khiến hắn cảm thấy choáng váng, thầm kêu không ổn.
Đúng lúc này, Kim Ngô Quy quát lớn một tiếng. Tay nắm roi bỗng nhiên khẽ múa. Trường tiên liền duỗi thẳng, mang theo lực lượng cực lớn đánh tới Thạch Mục.
Họ Thạch chỉ kịp thấy quanh người nhẹ bẫng. Thân thể đã bị sức mạnh khổng lồ kéo đi.
Trường tiên vừa thu lại lập tức xoay tròn, lần nữa quật thẳng xuống đầu Thạch Mục.
Bốp!
Thạch Mục chỉ kịp âm thanh vang lên như sấm rền bên tai, đanh định né tránh đã bị trường tiên quét, ngã lăn ra đất. May mà người hắn được kim lân bao phủ, một roi vừa rồi không thể tạo thành thương tổn quá lớn.
Ngay khi Thạch Mục bò dậy, một bóng roi màu vàng lại lao đến trong chớp mắt, quật trúng vai phải, đánh hắn lộn nhào.
/951
|