Tại một rừng rậm cách sơn cốc khoảng hơn mười dặm, một thân áo bào trắng, Triệu Tiễn đang lơ lửng giữa không trung, phóng ra ánh sáng màu xanh thẳm từ trong mắt, quét qua xung quanh.
Bên dưới là một gốc cây đại thụ màu tím, một bộ mặt tròn tự tiếu phi tiếu, thỉnh thoảng phát ra âm thanh anh gáy “Ô ô”.
Âm thanh này giống như ác quỷ đang khẽ ngâm vậy, không ngừng vang lên bên tại Triệu Tiễn, nhưng sắc mặt hắn vẫn như thường, dường không bị ảnh hưởng chút nào.
Chỉ thấy bên trong đồng tử, bỗng nhiên chuyển thành màu xanh, ở mảnh hư không trước mắt gã, một loạt những gợn sóng vô hình nhộn nhạo hiện ra, dũng mãnh lao tới cây đại thụ màu tím.
Cây đại thụ màu tím tiếp xúc với mảnh gợn sóng này, âm thanh “Ô ô” kia đột nhiên im bặt, lúc đầu những cành cây có hơi chút rung động nhưng bây giờ hoàn toàn đứng im, dường như toàn bộ đều bị đông kết, bất động tại chỗ.
Hào quang trên thân Triệu Tiễn chợt sáng, nửa người trái biến thành màu trắng muốt, từ giữa không trung đáp xuống, một quyền đánh ra như chậm mà cực nhanh nện lên cây đại thụ màu tím.
“Bành” một tiếng, cây đại thụ màu tím liền võ vụn thành vô số mảnh nhỏ bị cháy đen.
Triệu Tiễn từ từ hạ xuống, giẫm lên nửa khuôn mặt tròn còn sót lại, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
...
Thạch Mục cùng Giang Thủy Thủy tìm tòi trong rừng gần nửa canh giờ, ven đường gặp thêm hai cây Anh Linh giả, với Linh Mục thần thông của Thạch Mục, sớm phát hiện được, hai người đơn giản phá hủy nó.
Ngay tại thời điểm hai người tiến vào một khu rừng trúc, trước mắt lại lần nữa xuất hiện một biển sương mù dày đặc.
Trong biển sương mù này, cây cối sinh trưởng càng thêm tươi tốt, trong đó đại thụ cao ba bốn trăm trượng chỗ nào cũng có. Thoạt nhìn cành lá rậm rạp, xum xuê tươi tốt, nhưng sương mù càng thêm dày đặc.
Kim quang trong mắt Thạch Mục lưu chuyển, nhìn vào bên trong khu rừng, kết quả chỉ có thể nhìn xa gần một dặm.
“Thạch đại ca, ngươi phát hiện được gì không?” Giang Thủy Thủy hỏi.
“Sương mù so với trước dày đặc hơn rất nhiều, Linh Mục thần thông của ta cũng nhìn không được quá xa. Bất quá, Linh lực nơi này nồng đậm dị thường, hơn xa những nơi chúng ta từng đi qua, xác suất Anh Linh quả ẩn núp ở nơi này không nhỏ, chúng ta vào xem một chút.” Thạch Mục nói ra.
Giang Thủy Thủy gật đầu đáp ứng, hai người tung người nhảy vào bên trong rừng rậm.
Tiến vào bên trong rừng, Thạch Mục phất tay xua đuổi sương mù dày đặc bên cạnh, lại phát hiện sương mù giống như khói lửa bình thường, bị tản ra rồi sau đó lại tụ hợp lại.
Cách xa vài trượng, sự vật liền có chút mơ hồ không rõ, lại xa một chút, liền hoàn toàn bị che đậy bởi sương mù.
Hai người không nhanh không chậm bay sâu vào trong rừng, tiến về phía trước.
Ước chừng thời gian khoảng một chén trà, Thạch Mục nghe được tiếng nước róc rách chảy truyền lại từ phía trước. Ngay sau đó liền chứng kiến một dòng sông màu trắng rộng chừng hơn một trượng xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, sương mù dày đặc bên cạnh Thạch Mục bắt đầu khởi động, chính giữa như bị ăn mòn, vỡ ra một động lớn, một đạo hắc ảnh đột nhiên lao ra, đánh tới cổ họng của hắn.
Thân hình Thạch Mục đột nhiên ngừng lại, sáng lên một đoàn ánh sáng màu đỏ trên tay, đấm về phía bóng đen kia.
Oanh!
Một đạo hỏa quyền thật lớn gào thét bay ra, trùng trùng điệp đập vào đạo hắc ảnh, đánh nó bay ngược trở về.
Hỏa quyền không giảm thanh thế, tiếp tục đánh về phía trước, những nơi đi qua, sương mù dày đặc bị kình phong cuốn sang hai bên.
Ánh mắt Thạch Mục ngưng tụ, bên cạnh bờ sông, một con cóc lớn đen kịt đang nằm sấp ở đó, khóe miệng lộ ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, phần bụng to như cái trống.
Xụt xụt!
Thiềm Thừ màu đen kêu một tiếng, miệng lần nữa mở lớn, lập tức đầu lưỡi duỗi ra từ trong miệng, mang theo một mảnh khói đen, bay đến Thạch Mục, ý đồ muốn cuốn hắn vào trong miệng.
Từng giọt chất lỏng màu đen rơi xuống mặt đất từ trên lưỡi, đem mặt đất ăn mòn thành từng cái hố sâu chừng ba thước, từng cỗ khói trắng chậm rãi thoát ra.
“Thạch đại ca cẩn thận, con cóc màu đen kia là vật kịch độc, không thể đụng vào!” Giang Thủy Thủy biến sắc, mở miệng nhắc nhở.
Thạch Mục nghe vậy, vừa động tâm niệm, toàn thân dâng lên hỏa diễm cuồn cuộn, tiếp theo đánh ra một quyền.
Chỉ thấy trước người sáng lên mảng lớn ánh lửa, xen giữa là những quyền ảnh bằng lửa, tạo thành một tấm lưới lửa ở giữa không trung, bao trùm cái lưỡi chứa đầy chất độc của con Thiềm Thừ.
“Cô a!”
Lưới lửa va chạm với chiếc lưỡi, Thiềm Thừ to lớn liền phát ra một tiếng kêu đau, mảng lớn sương mù màu đen xung quanh lưỡi lập tức hóa thành một đạo khói xanh bốc hơi không thấy, vài chiếc xúc tu từ lưỡi gặp lửa liền bị đốt thành tro bụi.
Thân hình Thiềm Thừ chuyển động, ở phần đuôi phun ra một mảng khói đen, hai chân đạp một cái thật mạnh lên mặt đất, làm bộ sẽ nhảy xuống sông đào tẩu.
Nhưng vừa nhảy lên, ở trên lóe lên ánh lửa, hiện ra thân ảnh Thạch Mục với hai cánh ở sau lưng, lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn, nện xuống đầu nó.
“Oanh” một tiếng!
Thiềm Thừ trực tiếp bị đánh nát thành một đám máu thịt lẫn lộn, máu tươi bắn ra bốn phía.
Thu thập xong Thiềm Thừ, hai người cũng không lưu lại, tiếp tục đi sâu vào bên trong rừng.
Trên đường đi không ngừng có yêu thú tập kích, nhưng cũng may những yêu thú này đều có thực lực bình thường, đều bị hại người đơn giản đánh chết.
Ngay tại thời điểm hai người Thạch Mục bay qua một bụi cây thấp bé, chỗ đó đột nhiên sáng lên ánh sáng màu vàng, một mảnh lưới mờ nhạt bắn lên từ dưới mặt đấy, đem hai người bao phủ vào bên trong.
Ngay sau đó, xung quanh trong rừng vang lên âm thanh “Sàn sạt”, hội tụ đến chỗ hai người Thạch Mục.
Thạch Mục quát một tiếng, hỏa diễm màu vàng bùng lên trên cánh tay trái của hắn, một quyền đánh tới tấm lưới.
Tấm lưới mờ nhạt bị ngọn lửa từ cự quyền đánh tới, lập tức ầm ầm tán loạn, hóa thành một cỗ khói trắng giữa không trung.
“Hẳn là Thụ Yêu, hơn nữa không chỉ có một...” Giảng Thủy Thủy thấp giọng nói ra, trên tay liền hiện ra một đường ánh sáng màu xanh.
Lời còn chưa dứt, liền có vài chục sợi dây leo lao ra từ mặt đấy, cuốn tới hai người.
“Cần phải tốc chiến tốc thắng, nơi đây quỷ dị, không thích hợp ở lại lâu.” Thạch Mục quát.
Giang Thủy Thủy bắt đầu tấn công, hào quang vừa hiện trên tay, liền xuất hiện một thanh kiếm màu xanh.
Khẽ quát một tiếng, thân kiếm liền phun ra mấy đạo kiếm quang óng ánh màu xanh, chặt đứt toàn bộ những thứ này Yêu Đằng. Sau đó, thuận thế, kiếm quang quay tròn, chẻ đôi một cây Yêu Thụ gần nhất.
Ngay sau đó, bộ pháp dưới chân khẽ động, kiếm mang đại phóng, kiếm quang màu xanh vừa thô vừa to chém về phía trước, nhắm tới hai cây Yêu Thụ.
Sau lưng Thạch Mục sáng lên một hư ảnh trăng tròn thanh khiết, thân hình chớp động mấy cái, thối lui ra khỏi chiến trường, miệng đọc chú ngữ.
Trên đỉnh bầu trời, lập tức hiện ra một đám mây màu đỏ lớn hơn mười trượng, đem mảnh đất dưới chân bao phủ hoàn toàn.
Những mây lửa màu đỏ này tản mát ra Pháp lực chấn động mãnh liệt.
“Oanh long long!”
Bên trong mây lửa vang lên âm thanh sấm rền ầm ầm, ngay sau đó hào quang đỏ thẫm không ngừng chớp động.
Tiếng xé gió mãnh liệt!
Từng quả cầu lửa cực lớn, tựa như mưa rời nện xuống từ trong đám mây lửa.
“Bành bành bành” từng tiếng va chạm nặng nề vang lên!
Mảng lớn cây cối trên mặt đất bị nện vỡ nát, vô số cây cối cùng toái thạch cát sỏi, vẩy ra tứ tán từ trong ngọn lửa.
Trong rừng không ngừng vang lên tiếng gào thét quái dị của Yêu Thụ, trên bầu tời Hỏa Vũ không chút nào đình trệ.
Theo pháp lực của Thạch Mục tăng lên, uy lực của pháp thuật này cũng không ngừng được nâng cao.
Qua một hồi lâu, rút cuộc mây lửa tản đi ở giữa không trung, cả vùng đất dưới chân Thạch Mục bị thiêu trụi, cuồn cuộn khói đặc, hơn mười đầu Yêu Thụ lớn nhỏ nằm ngổn ngang ở trong đó, một chút nữa là hóa thành tro tàn.
“Thạch đại ca quả nhiên lợi hại, không nghĩ tới tạo nghệ thuật pháp của ngươi cũng thâm sâu như thế.” Giang Thủy Thủy mở miệng tán dương.
“Giang cô nương khen trật rồi. Chúng ta chậm trễ không ít thời gian, đi thôi.” Thạch Mục không có nhận lời, trực tiếp nói ra.
Giang Thủy Thủy gật gật đầu, hai người tiếp tục bay sâu vào bên trong rừng rậm.
Mới chỉ bay được gần mười dặm, Thạch Mục đột nhiên cảm thấy “Ô...ô...n...g” vang lên trong óc, toàn thân run lên, thiếu chút nữa rớt xuống đất.
“Ba cây giả?” Thạch Mục nhướng mày.
“Oa!” Ba cái mặt tròn trên ba cây giả đồng thời mở miệng gào một tiếng, ngay sao đó liền khóc lên “Ô ô”
Thạch Mục chứng kiến trong không khí hiện lên từng vòng chấn động, như là sóng biển không ngừng lan tới đây, hắn cảm thấy một hồi trầm trọng trong đầu, hai mắt hiện lên một tia huyết hồng.
“Giang cô nương, không ổn, chúng ta phải rời khỏi nơi này!” Thạch Mục quát to một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn lại Giang Thủy Thủy.
Nhưng vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, mơ hồ chứng kiến đầy trời mãng xà màu xanh, hầu như che kín nửa bầu trời, từng con một mở lớn miệng, răng nanh dữ tợn, lao tới hắn.
Nguyên bản khuôn mặt Giang Thủy Thủy xinh đẹp đã trở nên thập phần dữ tợn, một đôi mắt đẹp hoàn toàn biến thành màu huyết hồng.
Thạch Mục vừa thúc giục trường côn ngăn cản trước người, liền cảm giác mơ hồ trong đầu, trước mắt cảnh sắc trở nên mông lung.
Hắn rùng mình, thầm hô một tiếng “Không tốt”, nhưng tình trạng như thế, muốn né tránh đã không kịp.
Nhưng mà chỉ một lát sau, trong mắt hắn lần nữa khôi phục lại như thường, cảnh vật trước mắt cũng phát sinh biến hóa.
Lúc này, hắn không phải ở trong biển sương mù màu trắng nữa, mà xuất hiện ở phía trên một hải vực bao la, từng âm thanh sóng biển cùng vị mặn của gió khiến hắn thất thần trong thoáng chốc.
Hắn lắc đầu, ngưng thần nhìn về phía trước, chỉ thấy một thân ảnh cực lớn đang lao về phía hắn.
Nhưng mà, thân ảnh đó không còn là Giang Thủy Thủy đầu đầy rắn xanh, mà là Kim Giao to lớn mọc ra chín cái đầu.
Tâm thần Thạch Mục chấn động, một tia sợ hãi xen lẫn bạo ngược chạy thẳng lên não, nhưng rất nhanh liền bị một cỗ sát ý nổi lên thay thế.
Như Ý Tấn Thiết Công trong tay gã được hỏa diễm màu vàng quấn quanh, giơ lên thân côn đập tới Kim Giao.
Nhưng mà đúng lúc này, người hắn sáng lên một đạo bạch quang, một tháp nhỏ màu trắng đột nhiên bay ra từ trong tay, rơi vào phía trên đỉnh đầu của hắn, xoay tròn.
Nương theo chuyển động của tháp nhỏ màu trắng, từng đạo bạch quang nhu hòa hạ xuống bao phủ, bảo vệ toàn bộ thân thể của Thạch Mục trong đó.
Bên dưới là một gốc cây đại thụ màu tím, một bộ mặt tròn tự tiếu phi tiếu, thỉnh thoảng phát ra âm thanh anh gáy “Ô ô”.
Âm thanh này giống như ác quỷ đang khẽ ngâm vậy, không ngừng vang lên bên tại Triệu Tiễn, nhưng sắc mặt hắn vẫn như thường, dường không bị ảnh hưởng chút nào.
Chỉ thấy bên trong đồng tử, bỗng nhiên chuyển thành màu xanh, ở mảnh hư không trước mắt gã, một loạt những gợn sóng vô hình nhộn nhạo hiện ra, dũng mãnh lao tới cây đại thụ màu tím.
Cây đại thụ màu tím tiếp xúc với mảnh gợn sóng này, âm thanh “Ô ô” kia đột nhiên im bặt, lúc đầu những cành cây có hơi chút rung động nhưng bây giờ hoàn toàn đứng im, dường như toàn bộ đều bị đông kết, bất động tại chỗ.
Hào quang trên thân Triệu Tiễn chợt sáng, nửa người trái biến thành màu trắng muốt, từ giữa không trung đáp xuống, một quyền đánh ra như chậm mà cực nhanh nện lên cây đại thụ màu tím.
“Bành” một tiếng, cây đại thụ màu tím liền võ vụn thành vô số mảnh nhỏ bị cháy đen.
Triệu Tiễn từ từ hạ xuống, giẫm lên nửa khuôn mặt tròn còn sót lại, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
...
Thạch Mục cùng Giang Thủy Thủy tìm tòi trong rừng gần nửa canh giờ, ven đường gặp thêm hai cây Anh Linh giả, với Linh Mục thần thông của Thạch Mục, sớm phát hiện được, hai người đơn giản phá hủy nó.
Ngay tại thời điểm hai người tiến vào một khu rừng trúc, trước mắt lại lần nữa xuất hiện một biển sương mù dày đặc.
Trong biển sương mù này, cây cối sinh trưởng càng thêm tươi tốt, trong đó đại thụ cao ba bốn trăm trượng chỗ nào cũng có. Thoạt nhìn cành lá rậm rạp, xum xuê tươi tốt, nhưng sương mù càng thêm dày đặc.
Kim quang trong mắt Thạch Mục lưu chuyển, nhìn vào bên trong khu rừng, kết quả chỉ có thể nhìn xa gần một dặm.
“Thạch đại ca, ngươi phát hiện được gì không?” Giang Thủy Thủy hỏi.
“Sương mù so với trước dày đặc hơn rất nhiều, Linh Mục thần thông của ta cũng nhìn không được quá xa. Bất quá, Linh lực nơi này nồng đậm dị thường, hơn xa những nơi chúng ta từng đi qua, xác suất Anh Linh quả ẩn núp ở nơi này không nhỏ, chúng ta vào xem một chút.” Thạch Mục nói ra.
Giang Thủy Thủy gật đầu đáp ứng, hai người tung người nhảy vào bên trong rừng rậm.
Tiến vào bên trong rừng, Thạch Mục phất tay xua đuổi sương mù dày đặc bên cạnh, lại phát hiện sương mù giống như khói lửa bình thường, bị tản ra rồi sau đó lại tụ hợp lại.
Cách xa vài trượng, sự vật liền có chút mơ hồ không rõ, lại xa một chút, liền hoàn toàn bị che đậy bởi sương mù.
Hai người không nhanh không chậm bay sâu vào trong rừng, tiến về phía trước.
Ước chừng thời gian khoảng một chén trà, Thạch Mục nghe được tiếng nước róc rách chảy truyền lại từ phía trước. Ngay sau đó liền chứng kiến một dòng sông màu trắng rộng chừng hơn một trượng xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, sương mù dày đặc bên cạnh Thạch Mục bắt đầu khởi động, chính giữa như bị ăn mòn, vỡ ra một động lớn, một đạo hắc ảnh đột nhiên lao ra, đánh tới cổ họng của hắn.
Thân hình Thạch Mục đột nhiên ngừng lại, sáng lên một đoàn ánh sáng màu đỏ trên tay, đấm về phía bóng đen kia.
Oanh!
Một đạo hỏa quyền thật lớn gào thét bay ra, trùng trùng điệp đập vào đạo hắc ảnh, đánh nó bay ngược trở về.
Hỏa quyền không giảm thanh thế, tiếp tục đánh về phía trước, những nơi đi qua, sương mù dày đặc bị kình phong cuốn sang hai bên.
Ánh mắt Thạch Mục ngưng tụ, bên cạnh bờ sông, một con cóc lớn đen kịt đang nằm sấp ở đó, khóe miệng lộ ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, phần bụng to như cái trống.
Xụt xụt!
Thiềm Thừ màu đen kêu một tiếng, miệng lần nữa mở lớn, lập tức đầu lưỡi duỗi ra từ trong miệng, mang theo một mảnh khói đen, bay đến Thạch Mục, ý đồ muốn cuốn hắn vào trong miệng.
Từng giọt chất lỏng màu đen rơi xuống mặt đất từ trên lưỡi, đem mặt đất ăn mòn thành từng cái hố sâu chừng ba thước, từng cỗ khói trắng chậm rãi thoát ra.
“Thạch đại ca cẩn thận, con cóc màu đen kia là vật kịch độc, không thể đụng vào!” Giang Thủy Thủy biến sắc, mở miệng nhắc nhở.
Thạch Mục nghe vậy, vừa động tâm niệm, toàn thân dâng lên hỏa diễm cuồn cuộn, tiếp theo đánh ra một quyền.
Chỉ thấy trước người sáng lên mảng lớn ánh lửa, xen giữa là những quyền ảnh bằng lửa, tạo thành một tấm lưới lửa ở giữa không trung, bao trùm cái lưỡi chứa đầy chất độc của con Thiềm Thừ.
“Cô a!”
Lưới lửa va chạm với chiếc lưỡi, Thiềm Thừ to lớn liền phát ra một tiếng kêu đau, mảng lớn sương mù màu đen xung quanh lưỡi lập tức hóa thành một đạo khói xanh bốc hơi không thấy, vài chiếc xúc tu từ lưỡi gặp lửa liền bị đốt thành tro bụi.
Thân hình Thiềm Thừ chuyển động, ở phần đuôi phun ra một mảng khói đen, hai chân đạp một cái thật mạnh lên mặt đất, làm bộ sẽ nhảy xuống sông đào tẩu.
Nhưng vừa nhảy lên, ở trên lóe lên ánh lửa, hiện ra thân ảnh Thạch Mục với hai cánh ở sau lưng, lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn, nện xuống đầu nó.
“Oanh” một tiếng!
Thiềm Thừ trực tiếp bị đánh nát thành một đám máu thịt lẫn lộn, máu tươi bắn ra bốn phía.
Thu thập xong Thiềm Thừ, hai người cũng không lưu lại, tiếp tục đi sâu vào bên trong rừng.
Trên đường đi không ngừng có yêu thú tập kích, nhưng cũng may những yêu thú này đều có thực lực bình thường, đều bị hại người đơn giản đánh chết.
Ngay tại thời điểm hai người Thạch Mục bay qua một bụi cây thấp bé, chỗ đó đột nhiên sáng lên ánh sáng màu vàng, một mảnh lưới mờ nhạt bắn lên từ dưới mặt đấy, đem hai người bao phủ vào bên trong.
Ngay sau đó, xung quanh trong rừng vang lên âm thanh “Sàn sạt”, hội tụ đến chỗ hai người Thạch Mục.
Thạch Mục quát một tiếng, hỏa diễm màu vàng bùng lên trên cánh tay trái của hắn, một quyền đánh tới tấm lưới.
Tấm lưới mờ nhạt bị ngọn lửa từ cự quyền đánh tới, lập tức ầm ầm tán loạn, hóa thành một cỗ khói trắng giữa không trung.
“Hẳn là Thụ Yêu, hơn nữa không chỉ có một...” Giảng Thủy Thủy thấp giọng nói ra, trên tay liền hiện ra một đường ánh sáng màu xanh.
Lời còn chưa dứt, liền có vài chục sợi dây leo lao ra từ mặt đấy, cuốn tới hai người.
“Cần phải tốc chiến tốc thắng, nơi đây quỷ dị, không thích hợp ở lại lâu.” Thạch Mục quát.
Giang Thủy Thủy bắt đầu tấn công, hào quang vừa hiện trên tay, liền xuất hiện một thanh kiếm màu xanh.
Khẽ quát một tiếng, thân kiếm liền phun ra mấy đạo kiếm quang óng ánh màu xanh, chặt đứt toàn bộ những thứ này Yêu Đằng. Sau đó, thuận thế, kiếm quang quay tròn, chẻ đôi một cây Yêu Thụ gần nhất.
Ngay sau đó, bộ pháp dưới chân khẽ động, kiếm mang đại phóng, kiếm quang màu xanh vừa thô vừa to chém về phía trước, nhắm tới hai cây Yêu Thụ.
Sau lưng Thạch Mục sáng lên một hư ảnh trăng tròn thanh khiết, thân hình chớp động mấy cái, thối lui ra khỏi chiến trường, miệng đọc chú ngữ.
Trên đỉnh bầu trời, lập tức hiện ra một đám mây màu đỏ lớn hơn mười trượng, đem mảnh đất dưới chân bao phủ hoàn toàn.
Những mây lửa màu đỏ này tản mát ra Pháp lực chấn động mãnh liệt.
“Oanh long long!”
Bên trong mây lửa vang lên âm thanh sấm rền ầm ầm, ngay sau đó hào quang đỏ thẫm không ngừng chớp động.
Tiếng xé gió mãnh liệt!
Từng quả cầu lửa cực lớn, tựa như mưa rời nện xuống từ trong đám mây lửa.
“Bành bành bành” từng tiếng va chạm nặng nề vang lên!
Mảng lớn cây cối trên mặt đất bị nện vỡ nát, vô số cây cối cùng toái thạch cát sỏi, vẩy ra tứ tán từ trong ngọn lửa.
Trong rừng không ngừng vang lên tiếng gào thét quái dị của Yêu Thụ, trên bầu tời Hỏa Vũ không chút nào đình trệ.
Theo pháp lực của Thạch Mục tăng lên, uy lực của pháp thuật này cũng không ngừng được nâng cao.
Qua một hồi lâu, rút cuộc mây lửa tản đi ở giữa không trung, cả vùng đất dưới chân Thạch Mục bị thiêu trụi, cuồn cuộn khói đặc, hơn mười đầu Yêu Thụ lớn nhỏ nằm ngổn ngang ở trong đó, một chút nữa là hóa thành tro tàn.
“Thạch đại ca quả nhiên lợi hại, không nghĩ tới tạo nghệ thuật pháp của ngươi cũng thâm sâu như thế.” Giang Thủy Thủy mở miệng tán dương.
“Giang cô nương khen trật rồi. Chúng ta chậm trễ không ít thời gian, đi thôi.” Thạch Mục không có nhận lời, trực tiếp nói ra.
Giang Thủy Thủy gật gật đầu, hai người tiếp tục bay sâu vào bên trong rừng rậm.
Mới chỉ bay được gần mười dặm, Thạch Mục đột nhiên cảm thấy “Ô...ô...n...g” vang lên trong óc, toàn thân run lên, thiếu chút nữa rớt xuống đất.
“Ba cây giả?” Thạch Mục nhướng mày.
“Oa!” Ba cái mặt tròn trên ba cây giả đồng thời mở miệng gào một tiếng, ngay sao đó liền khóc lên “Ô ô”
Thạch Mục chứng kiến trong không khí hiện lên từng vòng chấn động, như là sóng biển không ngừng lan tới đây, hắn cảm thấy một hồi trầm trọng trong đầu, hai mắt hiện lên một tia huyết hồng.
“Giang cô nương, không ổn, chúng ta phải rời khỏi nơi này!” Thạch Mục quát to một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn lại Giang Thủy Thủy.
Nhưng vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, mơ hồ chứng kiến đầy trời mãng xà màu xanh, hầu như che kín nửa bầu trời, từng con một mở lớn miệng, răng nanh dữ tợn, lao tới hắn.
Nguyên bản khuôn mặt Giang Thủy Thủy xinh đẹp đã trở nên thập phần dữ tợn, một đôi mắt đẹp hoàn toàn biến thành màu huyết hồng.
Thạch Mục vừa thúc giục trường côn ngăn cản trước người, liền cảm giác mơ hồ trong đầu, trước mắt cảnh sắc trở nên mông lung.
Hắn rùng mình, thầm hô một tiếng “Không tốt”, nhưng tình trạng như thế, muốn né tránh đã không kịp.
Nhưng mà chỉ một lát sau, trong mắt hắn lần nữa khôi phục lại như thường, cảnh vật trước mắt cũng phát sinh biến hóa.
Lúc này, hắn không phải ở trong biển sương mù màu trắng nữa, mà xuất hiện ở phía trên một hải vực bao la, từng âm thanh sóng biển cùng vị mặn của gió khiến hắn thất thần trong thoáng chốc.
Hắn lắc đầu, ngưng thần nhìn về phía trước, chỉ thấy một thân ảnh cực lớn đang lao về phía hắn.
Nhưng mà, thân ảnh đó không còn là Giang Thủy Thủy đầu đầy rắn xanh, mà là Kim Giao to lớn mọc ra chín cái đầu.
Tâm thần Thạch Mục chấn động, một tia sợ hãi xen lẫn bạo ngược chạy thẳng lên não, nhưng rất nhanh liền bị một cỗ sát ý nổi lên thay thế.
Như Ý Tấn Thiết Công trong tay gã được hỏa diễm màu vàng quấn quanh, giơ lên thân côn đập tới Kim Giao.
Nhưng mà đúng lúc này, người hắn sáng lên một đạo bạch quang, một tháp nhỏ màu trắng đột nhiên bay ra từ trong tay, rơi vào phía trên đỉnh đầu của hắn, xoay tròn.
Nương theo chuyển động của tháp nhỏ màu trắng, từng đạo bạch quang nhu hòa hạ xuống bao phủ, bảo vệ toàn bộ thân thể của Thạch Mục trong đó.
/951
|