Mãi đắm chìm nhìn Ngô Tú Tú trong bi thương, Chương tú tài im lặng như như tượng gỗ mặc cho nha dịch mang đi, không có phản kháng.
Hách Liên Minh Kính len lén đem ngọc bội bên hông mình kéo xuống, ném tới bên cạnh thi thể, ở sau lưng Chương tú tài hô "Chương tú tài, đây là ngọc bội Ngô Tú Tú đưa cho sao?"
Chương tú tài nghe vậy lập tức có phản ứng, đẩy nha dịch bên cạnh ra, bước nhanh trở lại "Ngọc bội, ngọc bội ở đâu?"
"Kìa!" Hách Liên Minh Kính chỉ chỉ.
Chương tú tài nhìn thấy ngọc bội bên cạnh thi thể nhanh chóng dùng tay phải nhặt lên, nhìn một chút sau đó mất mác để xuống "Đây không phải là ngọc bội Tú Tú đưa cho thảo dân."
"Hử, không phải sao, chắc nó thất lạc ở đâu đó, để ta cho người đi tìm."
Chương tú tài đem ngọc bội trong tay trả lại cho Hách Liên Minh Kính rồi bị nha dịch mang đi.
Hách Liên Minh Kính cầm ngọc bội cười một tiếng, lấy nó bỏ vào trong ngực mình.
Đi theo mọi người về nha môn, Hách Liên Minh Kính mặc quan phục vào, ngồi trên công đường, Đại tiểu thư Mộ Dung Hi Nguyệt cố ý muốn tới nghe xử án, để nàng đứng bên phải, bên trái là sư gia đang ngồi, dưới đài là thi thể của Ngô Tú Tú, thôn trưởng cùng thôn trưởng phu nhân đang quỳ khóc tỉ tê. Còn Chương tú tài thì vô lực đứng (ở cổ đại tú tài không cần quỳ lạy Huyện lệnh).
Lý bộ đầu chạy nhanh lại, Hách Liên Minh Kính hỏi "Lý bộ đầu có tìm được hành lý của Ngô Tú Tú hay không?"
Lý bộ đầu ôm quyền trả lời "Hồi bẩm đại nhân, đã tìm bốn phía bờ sông cũng không phát hiện hành lý của Ngô Tú Tú."
"Ừ, vất vả cho ngươi rồi."
Lý bộ đầu cùng cùng vài tên nha dịch đứng ở bên trái công đường.
Hách Liên Minh Kính vỗ kinh đường mộc một cái.
"Uy ---- vũ ------ "
"Hôm nay giờ Tuất, bên bờ Hà Tây phát sinh án mạng, người chết là con gái thôn trưởng Ngô Tú Tú. Căn cứ vào chiếc giày thêu bên bờ sông, cùng lời khai của thôn trưởng và Chương tú tài, cho thấy Ngô Tú Tú chết là do tự sát. Nhưng khi Bổn quan nghiệm thi Ngô Tú Tú phát hiện cũng không phải là tự sát, mà là bị giết...."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi. Bị giết?
"Nếu như nạn nhân có ý muốn tự sát, sẽ không giãy giụa. Nhưng mà trên móng tay của nạn nhân có dính đất và bùn, tay còn nắm một cây bèo nước, rõ ràng cho thấy sau khi nạn nhân rơi xuống nước đã liều mạng giãy giụa mà tạo thành."
"Đại nhân, ngài mới vừa nói là bị giết? Nhưng Tú tú chưa bao giờ kết oán với ai, là ai đã giết một người trong tay không có một tấc sắt như Tú Tú?" Thôn trưởng kích động hỏi.
Sau đó như chợt nhớ ra cái gì đó "Là ngươi, nhất định là ngươi, ngươi bất mãn vì bị ta từ hôn, làm nhục ngươi, cho nên ngươi liền giận cá chém thớt mà hại Tú Tú, có phải hay không. Có phải hay không!" Thôn trưởng tay run rẩy chỉ Chương tú tài.
Ở ngoài cả bốn được mọi người tung hô là tứ đại mỹ nam của Bắc Tống tinh thông cầm kì thi hoa y thuật cao minh, trong triều được mọi người kính nể là tứ đại thống lĩnh văn võ song toàn, đang yên ổn chức vị bỗng một ngày Hoàng Thượng ban hôn cho một trong bốn người, về sau liên tiếp xảy ra những sự việc không ai lường trước được, một bên oan gia đại chiến, một bên luôn tìm ra sự thật trong những vụ án bí ẩn.
Chương tú tài mặt đầy kinh ngạc lắc đầu "Không, không phải ta, ta làm sao lại hại Tú Tú. Không phải ta, không phải ta.."
"Là ngươi, chính là ngươi, nhất định là ngươi.." Thôn trưởng cho rằng Chương tú tài chính là hung thủ giết người, ánh mắt đều là cừu hận.
"Không phải, không phải..."
"Yên lặng!" Hách Liên Minh Kính vỗ kinh đường mộc một cái. "Căn cứ vào lời khai của Thúy nhi, Chương tú tài là người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân, là bị tình nghi nhất, vả lại bởi vì thôn trưởng từ hôn, cùng làm nhục, thẹn quá thành giận cho nên có động cơ sát hại Ngô Tú Tú. Bây giờ nhân chứng và động cơ đều có, bên cạnh đó còn có lá thư Ngô Tú Tú viết cho ngươi làm vật chứng nữa, người đâu Chương tú tài giải vào đại lao, báo cho bên Hình bộ biết....."
"Không, đại nhân, oan cho thảo dân, thảo dân không có giết Tú Tú. Thảo dân không có giết người!!" Chương tú tài kích động mở miệng nói.
"Lý bộ đầu thấy Chương tú tài tiến lên, lo lắng hắn đối với Hách Liên Minh Kính bất lợi, lập tức bắt Chương tú tài lại, đem Chương tú tài đè xuống đất.
"Ta không có, không có giết người. Không có giết người, ta là bị oan. Oan uổng a!!!" Chương tú tài giãy giụa nói.
"Người đâu đem hắn dẫn đi!"
"Ta bị oan, bị oan~~" Chương tú tài bị áp giải đi.
Hách Liên Minh Kính nói với sư gia "Sư gia viết xong thông báo, dán vào cửa nha môn. Đem việc này thông báo cho trăm họ trong trấn Thái Bình."
"Dạ, đại nhân..."
"Thôn trưởng, người chết không thể sống lại, hai người nên nén bi thương mà sống."
"Đại nhân, ngài phải làm chủ cho chúng ta, nhất định không thể bỏ qua cho tên hung thủ giết người này." thôn trưởng phu nhân khóc lóc nói.
"Lão phu nhân yên tâm, Hách Liên nhất định sẽ không bỏ qua cho hung thủ giết người này, Lý bộ đầu ngươi đi viết một cái giấy để thôn trưởng cùng lão phu nhân nhận thi thể nạn nhân về."
"Dạ..."
Hậu đường --- ------
"Đại nhân quả thật xử án như thần a, mới liếc mắt nhìn thi thể thôi là biết bị sát hại, hơn nữa còn nhanh chóng phá xong án."
"Ta làm nha dịch nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy một vụ án được giải quyết nhanh chóng như vậy."
"Đại án tử này đã giải quyết xong, sau này ta khẳng định đại nhân sẽ đạt được những thành tựu không thể tin được."
Bên trong thư phòng --- ---
"Bên ngoài đang nói gì đấy, sao mà náo nhiệt thế?" Hách Liên Minh Kính hỏi Mộ Dung Hi Nguyệt vừa mới bước vào.
"Còn có thể nói gì, đang thảo luận về ngươi đấy, nói ngươi sau này nhất định sẽ một bước lên mây."
"Một bước lên mây?" Hách Liên Minh Kính khó hiểu nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt.
"Đừng giả bộ ngu, chẳng lẽ ngươi không biết, sau mỗi ba năm sẽ có bộ phận kiểm tra đánh giá thành tích của quan lại, giống như những vụ án mạng trọng đại như thế này đối với quan lại của mỗi châu huyện chính là một bài kiểm tra quan trọng, nếu như may mắn phá được án, thì sẽ làm thành tích tăng lên đáng kể, là điều kiện để ba năm sau được cân nhắc thăng chức. Hôm nay ngươi phá được án sau này hiển nhiên được thăng chức, không phải một bước lên mây thì là cái gì?"
"Ngươi thật sự cho là vụ án của Ngô Tú Tú đã được phá?" Hách Liên Minh Kính nghiêng đầu hỏi.
"Ngươi không phải đã kết án, đem Chương tú tài nhốt vào vào đại lao, kêu sư gia dâng thư cho bên Hình bộ sao, còn hỏi ta làm gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt rãnh rỗi cầm bình trà lên tự rót cho mình một ly.
"Ta không có kêu sư gia dâng thư cho bên Hình bộ, chẳng qua là bảo hắn dán cáo thị ở cửa nha môn thôi."
"Vậy mà còn nói chưa kết án sao, bất quá bổn tiểu thư cảm thấy cái tên Chương tú tài ngốc chưa từng thấy, biết rõ có người biết hắn gặp Ngô Tú Tú, còn có phong thư kia, vì sao lại sát hại nàng ta ở thời điểm đó, như vậy chẳng khác nào nói cho mọi ngươi biết mình là hung thủ, ngu ngốc như vậy cũng làm được tú tài, quốc gia thật là bất hạnh mà!"
"Phốc ~" Hách Liên Minh Kính thiếu chút nữa cười ra tiếng "Đúng đúng, quả thật tên hung thủ này ngu không thể nói."
Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính cười rất kỳ quái, nghi ngờ đánh giá Hách Liên Minh Kính.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ngươi có phải có chuyện gạt bổn tiểu thư không?"
"Hả, vì sao lại nói như vậy?"
"Ta luôn cảm thấy vừa rồi ngươi kết án không khỏi quá qua loa đi, mặc dù tất cả chứng cớ đều hướng về Chương tú tài, ngay cả bức thư cũng không cho người đi lấy về liền kết án, cái này có chút không hợp lý nha?"
"Không nghĩ tới Mộ Dung Đại tiểu thư bình thường tùy tiện như vậy mà cũng có một mặt tỉ mỉ, thật là để cho tại hạ nhìn bằng cặp mắt khác nha."
Ba, ly trà bị gõ mạnh xuống bàn, nước trà văng ra một ít, sắc mặt Mộ Dung Hi Nguyệt thoáng tức giận "Ngươi có ý gì?"
"Không có gì, không có ý gì hết." Hách Liên Minh Kính lập tức đổi giọng. Để phân tán sự chú ý của Mộ Dung Hi Nguyệt liền đến gần nhỏ giọng nói "Có nhớ lúc nãy, ở bên bờ sông ta gọi Chương tú tài, hỏi hắn khối ngọc bội này có phải do Ngô Tú Tú tặng cho hắn không."
"Nhớ a, hắn nói không phải."
"Đương nhiên không phải, vì ngọc bội kia là của ta."
"Vậy ngươi biết rồi sao còn cố hỏi?"
"Ta là cố ý, ngươi còn nhớ, lúc Chương tú tài vội vàng đi tới đối mặt với chúng ta nhặt lên ngọc bội kia không? Hắn dùng tay nào?"
Mộ Dung Hi Nguyệt suy nghĩ một chút trả lời "Hình như là tay phải."
" Đúng, người bình thường dưới tình huống không có chuẩn bị sẽ theo bản năng dùng tay thuận của mình. Chương tú tài sử dụng tay phải cho thấy thuộc đại đa số người thuận tay phải.
"Vậy thì như thế nào?"
"Thời điểm ta kiểm tra thi thể Ngô Tú Tú, phát hiện bên phải mặt rõ ràng có dấu vết bị người đánh, ngươi thử nghĩ xem, dựa vào lời khai của Thúy nhi, trước lúc ra ngoài gặp Chương tú tài thì luôn luôn ở nhà, không thể nào bị đánh được. Sau khi gặp Chương tú tài, hắn cũng không có đánh nàng, cứ coi như là đánh đi thì cũng sẽ dùng tay phải đánh vào má trái........"
Sau một hồi nghe Hách Liên Minh Kính nói, Mộ Dung Hi Nguyệt như được khai sáng "Ý ngươi là, sau khi Ngô Tú Tú gặp Chương tú tài đã gặp người nào đó, người nọ tát Ngô Tú Tú một cái, lại là người thuận tay trái. Vậy người cuối cùng thấy Ngô Tú Tú chính là người đã đánh nàng bằng tay trái."
"Thông minh, nói mốt chút liền hiểu, hơn nữa bông tai của Ngô Tú Tú không tìm thấy, trên người cũng không có phát hiện bất kỳ vàng bạc hay đồ trang sức nào, người ta nói "nữ vi nhan dung" tại sao trên người lại không có đồ trang sức nào hết."
"Ngươi nói ta mới nhớ, trên tóc của Ngô Tú Tú có cài một cây trâm, chẳng lẽ lúc nàng ra ngoài không có chải đầu sao?"
"Nàng còn muốn cùng Chương tú tài bỏ trốn nhưng mà hành lý cũng không thấy."
"Ý ngươi là, có người giết nàng để cướp của?" Mộ Dung Hi Nguyệt nói "Vậy cũng có thể là Chương tú tài a, hắn nghèo rớt mồng tơi, động tham niệm cũng không phải là không thể."
"Nói như vậy không sai, nhưng từ chuyện hắn từ hôn mà nói thì hắn mặc dù nghèo nhưng lại có mấy phần cốt khí, nếu không sẽ không dễ dàng đồng ý từ hôn. Hơn nữa ngay cả ngọc bội mà Ngô Tú Tú cho hắn, hắn cũng đem trả, vì vậy hắn không phải người tham tiền."
"Nói như vậy, hung thủ sát hại Ngô Tú Tú là một người thuận tay trái."
"Đúng vậy."
"Vậy ngươi biết rõ Chương tú tài vô tội, còn đem hắn giam vào đại lao làm gì?"
"Cái này là dụng ý của ta, ta định dùng chiêu dẫn xà xuất động, ngươi chờ hung thủ tự mình xuất hiện đi."
"Còn giả bộ thần bí làm gì, có cái gì khó đâu, tìm người thuận tay phải mới khó, đằng này hung thủ lại thuận tay trái như vậy rất dễ tìm, lục soát trong trấn Thái Bình xem ai là người thuận tay trái thì bắt về là xong."
Hách Liên Minh Kính len lén đem ngọc bội bên hông mình kéo xuống, ném tới bên cạnh thi thể, ở sau lưng Chương tú tài hô "Chương tú tài, đây là ngọc bội Ngô Tú Tú đưa cho sao?"
Chương tú tài nghe vậy lập tức có phản ứng, đẩy nha dịch bên cạnh ra, bước nhanh trở lại "Ngọc bội, ngọc bội ở đâu?"
"Kìa!" Hách Liên Minh Kính chỉ chỉ.
Chương tú tài nhìn thấy ngọc bội bên cạnh thi thể nhanh chóng dùng tay phải nhặt lên, nhìn một chút sau đó mất mác để xuống "Đây không phải là ngọc bội Tú Tú đưa cho thảo dân."
"Hử, không phải sao, chắc nó thất lạc ở đâu đó, để ta cho người đi tìm."
Chương tú tài đem ngọc bội trong tay trả lại cho Hách Liên Minh Kính rồi bị nha dịch mang đi.
Hách Liên Minh Kính cầm ngọc bội cười một tiếng, lấy nó bỏ vào trong ngực mình.
Đi theo mọi người về nha môn, Hách Liên Minh Kính mặc quan phục vào, ngồi trên công đường, Đại tiểu thư Mộ Dung Hi Nguyệt cố ý muốn tới nghe xử án, để nàng đứng bên phải, bên trái là sư gia đang ngồi, dưới đài là thi thể của Ngô Tú Tú, thôn trưởng cùng thôn trưởng phu nhân đang quỳ khóc tỉ tê. Còn Chương tú tài thì vô lực đứng (ở cổ đại tú tài không cần quỳ lạy Huyện lệnh).
Lý bộ đầu chạy nhanh lại, Hách Liên Minh Kính hỏi "Lý bộ đầu có tìm được hành lý của Ngô Tú Tú hay không?"
Lý bộ đầu ôm quyền trả lời "Hồi bẩm đại nhân, đã tìm bốn phía bờ sông cũng không phát hiện hành lý của Ngô Tú Tú."
"Ừ, vất vả cho ngươi rồi."
Lý bộ đầu cùng cùng vài tên nha dịch đứng ở bên trái công đường.
Hách Liên Minh Kính vỗ kinh đường mộc một cái.
"Uy ---- vũ ------ "
"Hôm nay giờ Tuất, bên bờ Hà Tây phát sinh án mạng, người chết là con gái thôn trưởng Ngô Tú Tú. Căn cứ vào chiếc giày thêu bên bờ sông, cùng lời khai của thôn trưởng và Chương tú tài, cho thấy Ngô Tú Tú chết là do tự sát. Nhưng khi Bổn quan nghiệm thi Ngô Tú Tú phát hiện cũng không phải là tự sát, mà là bị giết...."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi. Bị giết?
"Nếu như nạn nhân có ý muốn tự sát, sẽ không giãy giụa. Nhưng mà trên móng tay của nạn nhân có dính đất và bùn, tay còn nắm một cây bèo nước, rõ ràng cho thấy sau khi nạn nhân rơi xuống nước đã liều mạng giãy giụa mà tạo thành."
"Đại nhân, ngài mới vừa nói là bị giết? Nhưng Tú tú chưa bao giờ kết oán với ai, là ai đã giết một người trong tay không có một tấc sắt như Tú Tú?" Thôn trưởng kích động hỏi.
Sau đó như chợt nhớ ra cái gì đó "Là ngươi, nhất định là ngươi, ngươi bất mãn vì bị ta từ hôn, làm nhục ngươi, cho nên ngươi liền giận cá chém thớt mà hại Tú Tú, có phải hay không. Có phải hay không!" Thôn trưởng tay run rẩy chỉ Chương tú tài.
Ở ngoài cả bốn được mọi người tung hô là tứ đại mỹ nam của Bắc Tống tinh thông cầm kì thi hoa y thuật cao minh, trong triều được mọi người kính nể là tứ đại thống lĩnh văn võ song toàn, đang yên ổn chức vị bỗng một ngày Hoàng Thượng ban hôn cho một trong bốn người, về sau liên tiếp xảy ra những sự việc không ai lường trước được, một bên oan gia đại chiến, một bên luôn tìm ra sự thật trong những vụ án bí ẩn.
Chương tú tài mặt đầy kinh ngạc lắc đầu "Không, không phải ta, ta làm sao lại hại Tú Tú. Không phải ta, không phải ta.."
"Là ngươi, chính là ngươi, nhất định là ngươi.." Thôn trưởng cho rằng Chương tú tài chính là hung thủ giết người, ánh mắt đều là cừu hận.
"Không phải, không phải..."
"Yên lặng!" Hách Liên Minh Kính vỗ kinh đường mộc một cái. "Căn cứ vào lời khai của Thúy nhi, Chương tú tài là người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân, là bị tình nghi nhất, vả lại bởi vì thôn trưởng từ hôn, cùng làm nhục, thẹn quá thành giận cho nên có động cơ sát hại Ngô Tú Tú. Bây giờ nhân chứng và động cơ đều có, bên cạnh đó còn có lá thư Ngô Tú Tú viết cho ngươi làm vật chứng nữa, người đâu Chương tú tài giải vào đại lao, báo cho bên Hình bộ biết....."
"Không, đại nhân, oan cho thảo dân, thảo dân không có giết Tú Tú. Thảo dân không có giết người!!" Chương tú tài kích động mở miệng nói.
"Lý bộ đầu thấy Chương tú tài tiến lên, lo lắng hắn đối với Hách Liên Minh Kính bất lợi, lập tức bắt Chương tú tài lại, đem Chương tú tài đè xuống đất.
"Ta không có, không có giết người. Không có giết người, ta là bị oan. Oan uổng a!!!" Chương tú tài giãy giụa nói.
"Người đâu đem hắn dẫn đi!"
"Ta bị oan, bị oan~~" Chương tú tài bị áp giải đi.
Hách Liên Minh Kính nói với sư gia "Sư gia viết xong thông báo, dán vào cửa nha môn. Đem việc này thông báo cho trăm họ trong trấn Thái Bình."
"Dạ, đại nhân..."
"Thôn trưởng, người chết không thể sống lại, hai người nên nén bi thương mà sống."
"Đại nhân, ngài phải làm chủ cho chúng ta, nhất định không thể bỏ qua cho tên hung thủ giết người này." thôn trưởng phu nhân khóc lóc nói.
"Lão phu nhân yên tâm, Hách Liên nhất định sẽ không bỏ qua cho hung thủ giết người này, Lý bộ đầu ngươi đi viết một cái giấy để thôn trưởng cùng lão phu nhân nhận thi thể nạn nhân về."
"Dạ..."
Hậu đường --- ------
"Đại nhân quả thật xử án như thần a, mới liếc mắt nhìn thi thể thôi là biết bị sát hại, hơn nữa còn nhanh chóng phá xong án."
"Ta làm nha dịch nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy một vụ án được giải quyết nhanh chóng như vậy."
"Đại án tử này đã giải quyết xong, sau này ta khẳng định đại nhân sẽ đạt được những thành tựu không thể tin được."
Bên trong thư phòng --- ---
"Bên ngoài đang nói gì đấy, sao mà náo nhiệt thế?" Hách Liên Minh Kính hỏi Mộ Dung Hi Nguyệt vừa mới bước vào.
"Còn có thể nói gì, đang thảo luận về ngươi đấy, nói ngươi sau này nhất định sẽ một bước lên mây."
"Một bước lên mây?" Hách Liên Minh Kính khó hiểu nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt.
"Đừng giả bộ ngu, chẳng lẽ ngươi không biết, sau mỗi ba năm sẽ có bộ phận kiểm tra đánh giá thành tích của quan lại, giống như những vụ án mạng trọng đại như thế này đối với quan lại của mỗi châu huyện chính là một bài kiểm tra quan trọng, nếu như may mắn phá được án, thì sẽ làm thành tích tăng lên đáng kể, là điều kiện để ba năm sau được cân nhắc thăng chức. Hôm nay ngươi phá được án sau này hiển nhiên được thăng chức, không phải một bước lên mây thì là cái gì?"
"Ngươi thật sự cho là vụ án của Ngô Tú Tú đã được phá?" Hách Liên Minh Kính nghiêng đầu hỏi.
"Ngươi không phải đã kết án, đem Chương tú tài nhốt vào vào đại lao, kêu sư gia dâng thư cho bên Hình bộ sao, còn hỏi ta làm gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt rãnh rỗi cầm bình trà lên tự rót cho mình một ly.
"Ta không có kêu sư gia dâng thư cho bên Hình bộ, chẳng qua là bảo hắn dán cáo thị ở cửa nha môn thôi."
"Vậy mà còn nói chưa kết án sao, bất quá bổn tiểu thư cảm thấy cái tên Chương tú tài ngốc chưa từng thấy, biết rõ có người biết hắn gặp Ngô Tú Tú, còn có phong thư kia, vì sao lại sát hại nàng ta ở thời điểm đó, như vậy chẳng khác nào nói cho mọi ngươi biết mình là hung thủ, ngu ngốc như vậy cũng làm được tú tài, quốc gia thật là bất hạnh mà!"
"Phốc ~" Hách Liên Minh Kính thiếu chút nữa cười ra tiếng "Đúng đúng, quả thật tên hung thủ này ngu không thể nói."
Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính cười rất kỳ quái, nghi ngờ đánh giá Hách Liên Minh Kính.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ngươi có phải có chuyện gạt bổn tiểu thư không?"
"Hả, vì sao lại nói như vậy?"
"Ta luôn cảm thấy vừa rồi ngươi kết án không khỏi quá qua loa đi, mặc dù tất cả chứng cớ đều hướng về Chương tú tài, ngay cả bức thư cũng không cho người đi lấy về liền kết án, cái này có chút không hợp lý nha?"
"Không nghĩ tới Mộ Dung Đại tiểu thư bình thường tùy tiện như vậy mà cũng có một mặt tỉ mỉ, thật là để cho tại hạ nhìn bằng cặp mắt khác nha."
Ba, ly trà bị gõ mạnh xuống bàn, nước trà văng ra một ít, sắc mặt Mộ Dung Hi Nguyệt thoáng tức giận "Ngươi có ý gì?"
"Không có gì, không có ý gì hết." Hách Liên Minh Kính lập tức đổi giọng. Để phân tán sự chú ý của Mộ Dung Hi Nguyệt liền đến gần nhỏ giọng nói "Có nhớ lúc nãy, ở bên bờ sông ta gọi Chương tú tài, hỏi hắn khối ngọc bội này có phải do Ngô Tú Tú tặng cho hắn không."
"Nhớ a, hắn nói không phải."
"Đương nhiên không phải, vì ngọc bội kia là của ta."
"Vậy ngươi biết rồi sao còn cố hỏi?"
"Ta là cố ý, ngươi còn nhớ, lúc Chương tú tài vội vàng đi tới đối mặt với chúng ta nhặt lên ngọc bội kia không? Hắn dùng tay nào?"
Mộ Dung Hi Nguyệt suy nghĩ một chút trả lời "Hình như là tay phải."
" Đúng, người bình thường dưới tình huống không có chuẩn bị sẽ theo bản năng dùng tay thuận của mình. Chương tú tài sử dụng tay phải cho thấy thuộc đại đa số người thuận tay phải.
"Vậy thì như thế nào?"
"Thời điểm ta kiểm tra thi thể Ngô Tú Tú, phát hiện bên phải mặt rõ ràng có dấu vết bị người đánh, ngươi thử nghĩ xem, dựa vào lời khai của Thúy nhi, trước lúc ra ngoài gặp Chương tú tài thì luôn luôn ở nhà, không thể nào bị đánh được. Sau khi gặp Chương tú tài, hắn cũng không có đánh nàng, cứ coi như là đánh đi thì cũng sẽ dùng tay phải đánh vào má trái........"
Sau một hồi nghe Hách Liên Minh Kính nói, Mộ Dung Hi Nguyệt như được khai sáng "Ý ngươi là, sau khi Ngô Tú Tú gặp Chương tú tài đã gặp người nào đó, người nọ tát Ngô Tú Tú một cái, lại là người thuận tay trái. Vậy người cuối cùng thấy Ngô Tú Tú chính là người đã đánh nàng bằng tay trái."
"Thông minh, nói mốt chút liền hiểu, hơn nữa bông tai của Ngô Tú Tú không tìm thấy, trên người cũng không có phát hiện bất kỳ vàng bạc hay đồ trang sức nào, người ta nói "nữ vi nhan dung" tại sao trên người lại không có đồ trang sức nào hết."
"Ngươi nói ta mới nhớ, trên tóc của Ngô Tú Tú có cài một cây trâm, chẳng lẽ lúc nàng ra ngoài không có chải đầu sao?"
"Nàng còn muốn cùng Chương tú tài bỏ trốn nhưng mà hành lý cũng không thấy."
"Ý ngươi là, có người giết nàng để cướp của?" Mộ Dung Hi Nguyệt nói "Vậy cũng có thể là Chương tú tài a, hắn nghèo rớt mồng tơi, động tham niệm cũng không phải là không thể."
"Nói như vậy không sai, nhưng từ chuyện hắn từ hôn mà nói thì hắn mặc dù nghèo nhưng lại có mấy phần cốt khí, nếu không sẽ không dễ dàng đồng ý từ hôn. Hơn nữa ngay cả ngọc bội mà Ngô Tú Tú cho hắn, hắn cũng đem trả, vì vậy hắn không phải người tham tiền."
"Nói như vậy, hung thủ sát hại Ngô Tú Tú là một người thuận tay trái."
"Đúng vậy."
"Vậy ngươi biết rõ Chương tú tài vô tội, còn đem hắn giam vào đại lao làm gì?"
"Cái này là dụng ý của ta, ta định dùng chiêu dẫn xà xuất động, ngươi chờ hung thủ tự mình xuất hiện đi."
"Còn giả bộ thần bí làm gì, có cái gì khó đâu, tìm người thuận tay phải mới khó, đằng này hung thủ lại thuận tay trái như vậy rất dễ tìm, lục soát trong trấn Thái Bình xem ai là người thuận tay trái thì bắt về là xong."
/87
|