Ngày thứ hai --- ---
Hách Liên Minh Kính khập khễnh ra cửa phòng, Giang Liên Nhi đau lòng đỡ Hách Liên Minh Kính đi ra ngoài "Công tử, tối hôm qua không phải đã thoa cao dược sao, sao hôm nay có vẻ còn nặng hơn hôm qua vậy?"
"Như vậy đủ thấy được cú đá của Đại tiểu thư uy lực cỡ nào." Hách Liên Minh Kính than phiền "Ta không phải chỉ cầm một cái yếm của nàng thôi sao, cần gì nặng tay như vậy?"
"Công tử, Mộ Dung tiểu thư là cô nương chưa xuất giá, bị nhiều nam nhân nhìn nội y của mình như vậy, ngài còn cầm trong tay, danh tiết cô nương là trọng yếu nhất. Ngài làm như vậy sau này Mộ Dung tiểu thư sao dám gặp ai nữa." Giang Liên Nhi không khỏi bất bình dùm Mộ Dung Hi Nguyệt.
Hách Liên Minh Kính nghe xong một trận buồn bực "Này, Liên Nhi, bây giờ người bị thương là công tử nhà ngươi đó, coi như danh tiết cô nương rất trọng yếu đi, cùng với việc ta cầm cái yếm có quan hệ thế nào, ta cũng là..."
Giang Liên Nhi thấy vậy vội vàng che miệng Hách Liên Minh Kính "Hư, công tử, ngài nhỏ tiếng một chút a, nếu như bị người khác nghe thấy, đây chính tội chém đầu cả nhà đó."
"Liên Nhi cũng biết công tử vô tội, nhưng ở trước mặt người ngoài thủy chung ngài vẫn là nam nhân mà, em thấy công tử ngài nên đi xin lỗi Mộ Dung tiểu thư đi, từ buổi tối hôm qua đến giờ Mộ Dung tiểu thư đều tự giam mình ở trong phòng không ai vào được, chắc là vì chuyện hôm qua nên đau khổ đây mà." Giang Liên Nhi đem đồ ăn sáng đưa cho Hách Liên Minh Kính.
"Cái gì đây?"
"Đưa cho Mộ Dung tiểu thư!"
"Ta, ta mới không đi đưa đâu." Hách Liên Minh Kính đem cái mâm đựng đồ ăn sáng trả lại cho Giang Liên Nhi. "Đùa sao, nếu ta mang tới chẳng khác nào đi tìm cái chết, cục diện ngày hôm qua Đại tiểu thư chưa đem ta ăn sống nuốt tươi là may lắm rồi."
"Làm gì nghiêm trọng dữ vậy!" Giang Liên Nhi lại đem cái mâm đẩy cho Hách Liên Minh Kính "Họa này là do công tử gây ra, ngài không đi thì ai đi? Không sao đâu, cùng lắm công tử ngài để cho Mộ Dung tiểu thư nổi giận mắng vài tiếng là được."
Giang Liên Nhi đẩy Hách Liên Minh Kính.
"Ai nha, Liên Nhi, em chớ đẩy, chớ đẩy a. Em như vậy không phải đưa dê vào miệng cọp sao, công tử nhà em coi như một đi không trở lại rồi!"
"Sẽ không, cùng lắm là Liên Nhi chuẩn bị cho ngài một ít dược cao là được."
Ngay tại lúc hai người đang cù cưa với nhau, Mộ Dung Hi Nguyệt mở cửa phòng ra. Mộ Dung Hi Nguyệt cả người mặc bạch y bước ra cửa phòng, lúc nhìn thấy Hách Liên Minh Kính, sắc mặt trở nên lạnh lại, tựa như bao nhiếu tâm trạng tốt đều bị phá hư hết.
"Hừ ~" nhăn nhó bước qua chỗ hai ngươi.
"Lần này tốt lắm, đỡ mắc công ta đưa tới." Hách Liên Minh Kính đem cái mâm trả lại cho Giang Liên Nhi.
Mấy ngày tiếp theo, Hách Liên Minh Kính đều bị Đại tiểu thư đối xử lạnh nhạt, Mộ Dung Hi Nguyệt cố ý tránh Hách Liên Minh Kính, coi như hai người chạm mặt, Hách Liên Minh Kính cũng chỉ có thể đứng nghe lời nói châm chọc của Đại tiểu thư mà không còn chút sức lực nào đánh trả lại.
Ta mới vừa tiếp nhận thông báo của người khác, sao lại bị xuyên qua rồi? Bị xuyên qua thì bị xuyên qua, chỉ là ta mới đến có một ngày sao lại bị thành thân?!
Mẹ của Hi Nhiên gì đó ơi, ngài an tâm đi, ta sẽ chiếu cố Hi Nhiên cẩn thận!
Thế nên, Y Thánh và Y Quỷ gì đó nhanh chóng đừng cố che giấu những thứ thuốc tăng công lực gì đó, lấy toàn bộ cho Hi Nhiên nhà ta dùng đi, còn cả Sở Phong gì đó, tuy rằng ngươi không có nhiều công lực như Vô Nhai Tử bảy mươi năm thì hai mươi mấy năm cũng không tệ lắm, dù sao ngươi cũng đã mù, vẫn nên đem toàn bộ nội lực cùng bí tịch gì đó của ngươi cho Hi Nhiên nhà ta đi!
Y Thánh, Y Quỷ: Lâm Tá Quân, ngươi đây là bất công sao? Ngươi là cả trái tim đều đặt trên người Mộ Dung Hi Nhiên!
Sở Phong:... Quên đi, ai ai trong tình yêu đều như vậy.
*Truyện được đăng tải đồng thời và miễn phí trên Bách Gia Trang
Hách Liên Minh Kính khập khễnh ra cửa phòng, Giang Liên Nhi đau lòng đỡ Hách Liên Minh Kính đi ra ngoài "Công tử, tối hôm qua không phải đã thoa cao dược sao, sao hôm nay có vẻ còn nặng hơn hôm qua vậy?"
"Như vậy đủ thấy được cú đá của Đại tiểu thư uy lực cỡ nào." Hách Liên Minh Kính than phiền "Ta không phải chỉ cầm một cái yếm của nàng thôi sao, cần gì nặng tay như vậy?"
"Công tử, Mộ Dung tiểu thư là cô nương chưa xuất giá, bị nhiều nam nhân nhìn nội y của mình như vậy, ngài còn cầm trong tay, danh tiết cô nương là trọng yếu nhất. Ngài làm như vậy sau này Mộ Dung tiểu thư sao dám gặp ai nữa." Giang Liên Nhi không khỏi bất bình dùm Mộ Dung Hi Nguyệt.
Hách Liên Minh Kính nghe xong một trận buồn bực "Này, Liên Nhi, bây giờ người bị thương là công tử nhà ngươi đó, coi như danh tiết cô nương rất trọng yếu đi, cùng với việc ta cầm cái yếm có quan hệ thế nào, ta cũng là..."
Giang Liên Nhi thấy vậy vội vàng che miệng Hách Liên Minh Kính "Hư, công tử, ngài nhỏ tiếng một chút a, nếu như bị người khác nghe thấy, đây chính tội chém đầu cả nhà đó."
"Liên Nhi cũng biết công tử vô tội, nhưng ở trước mặt người ngoài thủy chung ngài vẫn là nam nhân mà, em thấy công tử ngài nên đi xin lỗi Mộ Dung tiểu thư đi, từ buổi tối hôm qua đến giờ Mộ Dung tiểu thư đều tự giam mình ở trong phòng không ai vào được, chắc là vì chuyện hôm qua nên đau khổ đây mà." Giang Liên Nhi đem đồ ăn sáng đưa cho Hách Liên Minh Kính.
"Cái gì đây?"
"Đưa cho Mộ Dung tiểu thư!"
"Ta, ta mới không đi đưa đâu." Hách Liên Minh Kính đem cái mâm đựng đồ ăn sáng trả lại cho Giang Liên Nhi. "Đùa sao, nếu ta mang tới chẳng khác nào đi tìm cái chết, cục diện ngày hôm qua Đại tiểu thư chưa đem ta ăn sống nuốt tươi là may lắm rồi."
"Làm gì nghiêm trọng dữ vậy!" Giang Liên Nhi lại đem cái mâm đẩy cho Hách Liên Minh Kính "Họa này là do công tử gây ra, ngài không đi thì ai đi? Không sao đâu, cùng lắm công tử ngài để cho Mộ Dung tiểu thư nổi giận mắng vài tiếng là được."
Giang Liên Nhi đẩy Hách Liên Minh Kính.
"Ai nha, Liên Nhi, em chớ đẩy, chớ đẩy a. Em như vậy không phải đưa dê vào miệng cọp sao, công tử nhà em coi như một đi không trở lại rồi!"
"Sẽ không, cùng lắm là Liên Nhi chuẩn bị cho ngài một ít dược cao là được."
Ngay tại lúc hai người đang cù cưa với nhau, Mộ Dung Hi Nguyệt mở cửa phòng ra. Mộ Dung Hi Nguyệt cả người mặc bạch y bước ra cửa phòng, lúc nhìn thấy Hách Liên Minh Kính, sắc mặt trở nên lạnh lại, tựa như bao nhiếu tâm trạng tốt đều bị phá hư hết.
"Hừ ~" nhăn nhó bước qua chỗ hai ngươi.
"Lần này tốt lắm, đỡ mắc công ta đưa tới." Hách Liên Minh Kính đem cái mâm trả lại cho Giang Liên Nhi.
Mấy ngày tiếp theo, Hách Liên Minh Kính đều bị Đại tiểu thư đối xử lạnh nhạt, Mộ Dung Hi Nguyệt cố ý tránh Hách Liên Minh Kính, coi như hai người chạm mặt, Hách Liên Minh Kính cũng chỉ có thể đứng nghe lời nói châm chọc của Đại tiểu thư mà không còn chút sức lực nào đánh trả lại.
Ta mới vừa tiếp nhận thông báo của người khác, sao lại bị xuyên qua rồi? Bị xuyên qua thì bị xuyên qua, chỉ là ta mới đến có một ngày sao lại bị thành thân?!
Mẹ của Hi Nhiên gì đó ơi, ngài an tâm đi, ta sẽ chiếu cố Hi Nhiên cẩn thận!
Thế nên, Y Thánh và Y Quỷ gì đó nhanh chóng đừng cố che giấu những thứ thuốc tăng công lực gì đó, lấy toàn bộ cho Hi Nhiên nhà ta dùng đi, còn cả Sở Phong gì đó, tuy rằng ngươi không có nhiều công lực như Vô Nhai Tử bảy mươi năm thì hai mươi mấy năm cũng không tệ lắm, dù sao ngươi cũng đã mù, vẫn nên đem toàn bộ nội lực cùng bí tịch gì đó của ngươi cho Hi Nhiên nhà ta đi!
Y Thánh, Y Quỷ: Lâm Tá Quân, ngươi đây là bất công sao? Ngươi là cả trái tim đều đặt trên người Mộ Dung Hi Nhiên!
Sở Phong:... Quên đi, ai ai trong tình yêu đều như vậy.
*Truyện được đăng tải đồng thời và miễn phí trên Bách Gia Trang
/87
|