Giờ mẹo, một nữ tử trẻ tuổi mang khăn che mặt mỏng nhìn sương mù nhàn nhạt phiêu tán trên mặt sông yên lặng, tạo cảm giác một loại mỹ cảm mông lung. Giữa sông có một chiếc thuyền con đậu ở chính giữa, giống như đặt mình trong tiên cảnh.
Mặt sông bị tách ra, có hai người nhô lên khỏi mặt nước.
Hách Liên Minh Kính cúi người hỏi "Như thế nào?"
Một nam tử cường tráng hưng phấn nói "Đúng như đại nhân nói, trong nước nhìn rất rõ ràng."
"Tốt lắm, các ngươi mau dẫn đường cho thuyền đi." Sở Liên Phong ra lệnh.
"Dạ!" Hai tên nam tử cường tráng lại lặn xuống nước.
Ở giữa sông thuyền nhỏ bắt đầu di chuyển, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy lờ mờ, đến cuối cùng biến mất ở trong sương mù dày đặc.
Lúc tiến vào sương mù dày đặc, Hách Liên Minh Kính và Sở Liên Phong mang mặt nạ chống độc tự chế vào. Qua một đoạn thời gian, sương mù dày đặc dần dần tiêu tán, trên mặt sông cũng càng ngày càng rõ ràng.
"Hiền đệ mau nhìn, bên kia có một hòn đảo!" Sương mù dày đặc dần dần tản đi, Sở Liên Phong thấy rõ cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ, hưng phấn nói "Đây nhất định là giáo đàn của Hồng Liên Giáo rồi!"
"Thừa dịp sương mù dày đặc còn chưa hoàn toàn tản đi, vì để không đánh động tới sự chú ý của Hồng Liên Giáo, chúng ta đậu bên đảo nhỏ thôi." Hách Liên Minh Kính đem mặt nạ chống độc tháo xuống nói.
"Hiền đệ nói đúng." Sở Liên Phong gõ gõ thuyền, hai tên nam tử lặn dưới nước nghe tiếng, liền bơi lên. Sở Liên Phong nói với bọn họ "Chúng ta sẽ đậu ở đảo nhỏ."
Sau khi đậu thuyền ở nơi vắng vẻ người Hách Liên Minh Kính lén lén lút lút lên đảo.
Trốn vào trong rừng rậm. Nào ngờ, hành tung bọn họ hết thảy sớm bị người theo dõi.
"Ta nhìn thấy mấy tên người khả nghi vào đảo, trên đầu không có dấu hiệu của tín đồ Hồng Liên Giáo dẫn chúng ta."
"Chắc là người mà giáo chủ nói tới, chúng ta đi nhanh báo cáo ~ "
Sở Liên Phong trốn trong rừng rậm hỏi "Hiền đệ, bây giờ chúng ta nên đi hướng nào?"
Hách Liên Minh Kính có chút dở khóc dở cười "Sở huynh, ta cũng là lần đầu tới đây, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai?"
"Ách, a a, tại ngu huynh quen miệng hỏi ngươi." Sở Liên Phong ngượng ngùng gãi đầu một cái."Vậy chúng ta đi bắt giáo đồ rồi hỏi bọn họ giáo đàn nằm ở đâu đi."
Hách Liên Minh Kính gật đầu một cái.
Sở Liên Phong cúi người ở trong bụi cỏ ven đường lẳng lặng chờ đợi người đi tuần tra.
Không lâu ~ hai tên tín đồ tuần tra cầm trường mâu đi tới, Sở Liên Phong nháy mắt với hai tên tùy tùng.
"Ngô, ngô ngô ~" đột nhiên hai tên tín đồ bị người che miệng mũi, giùng giằng.
Nhanh chóng điểm huyệt câm, lôi vào trong rừng.
"Nói, giáo đàn các ngươi ở đâu, không nói ta giết các ngươi!" Sở Liên Phong một bên uy hiếp một bên bẻ tay một tên tín đồ trật khớp.
Hai tên tín đồ cũng rất có cốt khí, cánh tay trật khớp cũng không khuất phục, một bộ dáng vẻ muốn giết cứ giết.
Sở Liên Phong tức giận, đang muốn động thủ, Hách Liên Minh Kính ngăn cản nói "Sở huynh để cho ta ~ "
Hách Liên Minh Kính biết cứng rắn không được, cười với bọn họ nói "Không nói cũng không sao, ta biết Hồng Liên Giáo các ngươi rất trọng tình nghĩa, ngược lại khiến cho ta rất bội phục, như vậy đi ta chơi một trò chơi với các ngươi." Hách Liên Minh Kính đe dọa một tên tín đồ gầy gò dọa "Ta hỏi một câu hỏi, nếu như ngươi có thể trả lời ta, ta liền đem huynh đệ ngươi thả, nếu như không thể trả lời, ta sẽ cắt một đao trên người ngươi, hỏi thêm câu nữa, ngươi vẫn không thể trả lời ta, ta lại cắt một đao lên người ngươi, nếu như ngươi một mực trả lời không được, vậy thì xin lỗi, ta sẽ một mực cắt ngươi, bảo đảm trước ba trăm sáu mươi lăm đao không để cho ngươi tắt thở. Nếu như sau khi ngươi tắt thở, ta sẽ lấy phương thức đó đối với huynh đệ ngươi."
Hai tên tín đồ nghe Hách Liên Minh Kính chơi trò chơi ác độc như vậy, có chút phát rét, chết cũng không sợ, sợ thì sống không bằng chết.
Ba người Sở Liên Phong nghe lời Hách Liên Minh Kính cũng đổ một trận mồ hôi lạnh.
Sau này ngàn vạn lần chớ chọc hiền đệ ~
Sau này ngàn vạn lần chớ chọc đại nhân ~
Cũng không chờ người kia đồng ý hay là không đồng ý Hách Liên Minh Kính hỏi "Câu hỏi thứ nhất ~~ ta tên là gì."
"!!!!"
Ba người Sở Liên Phong đều nhìn Hách Liên Minh Kính, cái này làm sao hắn biết?
"Ưm Ưm!" Tín đồ gầy gò bị điểm huyệt câm, bất mãn ân hai tiếng, ta làm sao biết!
"Không biết a, đại ca, có thể động thủ."
"Ưm!" Tín đồ Gầy gò bị cắt một đao nhẹ nhàng, đau đớn ưm một tiếng.
"Câu hỏi thứ hai, năm nay ta bao nhiêu tuổi?"
"Ưm, ưm, ưm!!!" Cái này ta cũng làm sao biết được!
"Cũng không biết à, đại ca, tiếp tục."
"Được!" Lại là một đao.
"Nhìn ngươi gầy như vậy, phỏng đoán máu cũng không nhiều, cũng không biết ngươi có chịu nỗi ba trăm sáu mươi lăm đao không ~" Hách Liên Minh Kính cố ý nói.
Những câu hỏi này khiến cho tín đồ gầy gò hơi sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định sống không bằng chết. Trong ánh mắt xuất hiện chút sợ hãi, ~
Hách Liên Minh Kính thấy hắn sợ, nói "Như vậy đi, vì tiết kiệm thời gian, ta cho ngươi một cái cơ hội, câu hỏi cuối cùng, nếu như ngươi nói cho chúng ta, chúng ta sẽ tha cho ngươi. Nếu như không nói, liền trực tiếp cắt ba trăm sáu mươi lăm đao vào ngươi."
Tín đồ gầy gò mới vừa nếm hai đao vừa rồi tin tưởng người ăn mặc giống như thư sinh yếu đuối trước mắt nhất định là nói một không hai. Liền vội vàng gật đầu.
Hách Liên Minh Kính thay đổi dáng vẻ cười hì hì hỏi "Giáo đàn của các ngươi là ở hướng nào?"
"Còn chưa chịu nói sao? Vậy cũng tốt, không phải ta không cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không quý trọng. Đại ca cắt hắn ba trăm sáu mươi lăm đao đi, nhớ phải từ từ cắt, nga đúng rồi đao của ngươi không phải mấy năm rồi chưa mài sao, dùng cái đó cắt đi ~" Hách Liên Minh Kính ung dung nói.
Lần này tín đồ gầy gò sợ mồ hôi đầm đìa, muốn cắt mình ba trăm sáu mươi lăm đao cũng được đi. Cần gì phải lấy đao mấy năm chưa mà cắt chứ, đây không phải là muốn đau chết hắn sao.
"Còn không nói sao? Động thủ đi ~" Hách Liên Minh Kính một bộ dáng vẻ thương mà không giúp được gì.
"Ưm ưm ưm!" Ta nói ta nói!! Tín đồ gầy gò sợ hãi vội vàng lên tiếng.
Một cái tín đồ khác thấy hắn định nói, muốn ngăn cản, lại bị thủ hạ Sở Liên Phong đè xuống đất.
"Bên kia?"
Tín đồ gầy gò vội vàng chỉ hướng bắc.
"Vậy mới ngoan ~" Hách Liên Minh Kính nở nụ cười "Mới vừa rồi làm ngươi chảy chút máu thật là xin lỗi, bất quá chảy chút máu có lợi cho hệ tuần hoàn, tốt cho thân thể, đừng ngại." Nháy mắt với Sở Liên Phong.
Sở Liên Phong đánh ngất hai tên tín đồ.
"Đem y phục của bọn họ lột xuống, hoán đổi."
"Được."
Chẳng qua là có tính toán như thế nào cuối cùng không có thể thoát khỏi "Ánh mắt" của Hồng Liên Giáo, lúc thay quần áo, Sở Liên Phong liền nghe được động tĩnh nơi xa."Không tốt, chúng ta bị phát hiện!"
"Mau đi tới thuyền trúc đi!" Hách Liên Minh Kính kêu lên.
Lúc đến bên bờ biển, bị tín đồ Hồng Liên Giáo bao vây trùng trùng.
Ba người đem Hách Liên Minh Kính không biết võ công vây vào giữa, nhìn thuyền trúc cách đó không xa, ba người cầm chủy thủ giấu trong ống giày, chuẩn bị xông ra.
Trong nháy mắt cảnh tàn sát khốc liệt trên ti vi xuất hiện ở trước mắt Hách Liên Minh Kính.
Đột nhiên một cái tay kéo tay áo mình, cường đại khí lực, muốn đem mình kéo ra ngoài. Sở Liên Phong vừa đở, vừa đánh.
Ba người bảo vệ Hách Liên Minh Kính nửa bước khó đi.
Lại có một tên tín đồ "Thấy kẽ hở đâm vào" muốn đem Hách Liên Minh Kính kéo ra ngoài, bị nam tử cường tráng cản trở, chẳng qua là bị dính một đao.
Người của Hồng Liên giáo càng ngày càng nhiều, hai tên nam tử cường tráng liên tiếp bị dính mấy. Sở Liên Phong cũng không trụ nổi, trước mặt ba nữ tử võ công không kém chặn đường đi.
Nếu cứ kéo dài nữa sợ rằng cũng khống thoát được.....
"Mục tiêu của bọn họ là ta, các ngươi đi trước đi!" Hách Liên Minh Kính đẩy Sở Liên Phong một cái, thoát ra "Vòng bảo hộ".
"Hiền đệ!!!" Sở Liên Phong thấy Hách Liên Minh Kính thoát ra hét lớn.
"Mang người tới cứu ta!" Hách Liên Minh Kính hô, sau đó chạy hướng ngược lại.
Thấy mục tiêu chạy, phần lớn người Hồng Liên Giáo người đuổi theo, cho bọn Sở Liên Phong một cái khe hở.
Sở Liên Phong cắn răng, biết mình hôm nay không thể nào mang Hách Liên Minh Kính đi, nhảy lên thuyền trúc, hiền đệ nhất định ta sẽ mang người tới cứu ngươi!!!
Hai tên nam tử cường tráng cũng nhảy xuống nước theo.
Thấy có người chạy, tín đồ đem binh khí trong tay ném vào Sở Liên Phong, Sở Liên Phong cầm đao ngăn cản binh khí ném tới. Dùng nội lực đánh vào trong nước, thuyền trúc nhanh chóng tiến về trước, biến mất ở trong sương mù dày đặc.
Không chạy bao xa liền bị người vây, mấy cây đại đao gác ở trên cổ Hách Liên Minh Kính.
Hai cây đao chiếu lấp lánh gác ở trên cổ mình, làm hại Hách Liên Minh Kính động cũng không dám động, chẳng qua là không cẩn thận bị quẹt xước da "Hai vị đại ca, đao kiếm không có mắt, cẩn thận đao trong tay các ngươi a ~" Hách Liên Minh Kính cẩn thận nói với hai tên tín đồ đỡ mình đi.
"Bớt nói nhảm! Đi nhanh lên coi!" Một tên tín đồ có chút nóng nảy nói. Nhìn tên thư sinh nhu nhu nhược nhược giống như nử tử vậy đi một được đoạn đường có chút không thoải mái, nếu không phải cấp trên ra lệnh không được làm hắn bị thương, đã sớm đem hắn đánh ngất xỉu kéo đi.
Ngừng lại ở ngay giữa vách núi.
Bên phải vách núi thứ nhất, tìm kiếm gì đó, cũng không biết là đụng phải cơ quan gì, vách núi đột nhiên tách ra.
Còn không chờ Hách Liên Minh Kính kịp phản ứng đây rốt cuộc là cái gì cơ quan gì, hai người đè nàng thúc giục "Đi mau!!"
Sơn động không phải rất rộng, chỉ có thể chứa được hai người đi ngang nhau, nhưng đi không bao lâu lai xuất hiện động thiên khác.
Đập vào mắt là một khung cảnh giống như hoàng cung Ai Cập vậy.
Hai bên treo đầy hồng liên đăng, phía trên bóng dáng hồng sắc ngồi trên hoa sen ngăn cách bởi một tấm vải mỏng như ẩn như hiện.
"Giáo chủ, người đã mang tới." Hai tên tín đồ quỳ trên đất, trán chạm mặt đất.
Người sau bức màng mỏng phất phất tay, màng mỏng được vén lên hai bên ~
Hạ Lan Yên nửa nằm trên tòa sen trải một tấm da cọp màu trắng. Cả người mặc hồng sắc sa y loè loẹt, không giống như phục sức của người Trung Nguyên, bắp đùi hấp dẫn lộ ra một mảnh trắng như tuyết, mái tóc dài xỏa tung, cả người tản ra khí tức lười biếng. Giống như một con mèo Ba Tư cao quý cực kỳ quyến rũ.
Chẳng qua là khi nhìn ánh mắt lười biếng kia nhìn thấy một đường nhàn nhạt đỏ trên cổ Hách Liên Minh Kính, một đạo hàn quang thoáng qua.
Chẳng qua là Hách Liên Minh Kính chỉ thấy trong nháy mắt có cảm giác lành lạnh tiến tới. Biết Hạ Lan Yên là giúp mình thoa thuốc, cảm kích nhìn hai mắt Hạ Lan Yên.
Sau khi giúp Hách Liên Minh Kính xử lý tốt vết thương, không đùa giỡn nàng nữa, tách khỏi Hách Liên Minh Kính, ở một bên táy máy lọn tóc "Tỷ tỷ biết chắc Tiểu Kính Kính có thể tới được nơi này mà, sao, Hồng Liên Giáo của tỷ cũng không tệ lắm phải không ~ "
Hách Liên Minh Kính nhìn chung quanh một lần, gật đầu một cái "Trừ mấy đóa sen kia là có mấy phần giống Ai Cập cổ ~ "
"Ai Cập cổ?" Hạ Lan Yên nghi ngờ hỏi "Ai Cập cổ là cái gì?"
"Khụ, khụ, ta chẳng qua là thuận miệng nói bậy bạ thôi."
"Không sao, chỉ cần Tiểu Kính Kính thích là được, sau này nơi này chính là nhà của ngươi ~ "
"Nhà? Cái gì nhà?" Hách Liên Minh Kính giật mình nói "Ngươi không cần đem ta nhốt ở chỗ này đâu, ta là mệnh quan triều đình, không cùng đường với ngươi!"
Hạ Lan Yên cười nói "Lạc lạc, Tiểu Kính Kính ngươi một thân tài hoa, ở tại triều đình làm một cái quan tép riu có ý gì, không bằng đi theo tỷ tỷ, không chỉ có tỷ tỷ là người của ngươi, toàn bộ Hồng Liên Giáo tất cả thuộc về ngươi ~ "
Có lẽ đối với người ngoài mà nói điều này rất có sức dụ dỗ, chẳng qua là Hách Liên Minh Kính thì "Đa tạ giáo chủ tỷ tỷ coi trọng, bất quá Hách Liên không hề muốn quyền lực, cũng không muốn bị cuốn vào vòng tranh đấu gì đó. Ta chỉ muốn làm quan tép riu vì dân nghèo minh oan là đủ rồi."
"Lạc lạc lạc, Tiểu Kính Kính ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cho là sau khi trải qua chuyện tình lần này, ngươi còn có thể trở về trấn Thái Bình làm Tiểu huyện lệnh sao?"
Có ý gì?"
"Tiểu Kính Kính chắc đã quên, luật pháp Bắc quốc không cho phép nữ tử làm quan đâu ~" Hạ Lan Yên bên tai Hách Liên Minh Kính nhỏ giọng lan mi thổ khí.
Hách Liên Minh Kính sợ hãi lui về phía sau mấy bước, mở to mắt nhìn nữ tử yêu diễm trước mắt "Ngươi... Ngươi..."
"Lạc lạc lạc, không nghĩ tới Tiểu Kính Kính lại bị dọa sợ như vậy, có chút thú vị, xem ra tỷ không ngại cân nhắc mỗi ngày dọa ngươi một chút." Hạ Lan Yên cười nói.
Phủ Quận chúa --- -----
"Quận chúa rốt cuộc là thế nào?" Một nha hoàn hầu hạ Mộ Dung Hi Nguyệt nhỏ giọng nói với một nha hoàn khác.
"Không biết a, từ sau khi Quận chúa mắc một cơn bệnh tựa như biến thành một người khác. Trước kia là Quận chúa vui vẻ hiếu động, hôm nay cả ngày đợi ở phòng, cũng không nói câu nào. So với mọi khi yên tĩnh lạ thường~ giống như không tồn tại vậy, tựa như không có một tia sinh khí ~ yên tĩnh như vậy khiến người khác vừa lo lắng vừa sợ hãi." Tuyết Mai nói.
"Ngươi cũng cảm thấy vậy sao!" Tiểu Mộng rốt cuộc đáp lại "Ngươi biết không, mấy ngày trước ta có chút khó chịu trong người, vô tình đem trà ngon mới vừa pha đổ trúng chân Quận chúa...."
"A, sao ngươi không cẩn thận như vậy, dám đem bình trà nóng đổ trúng chân Quận chúa ngươi không muốn sống nữa sao!" Tuyết Mai thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
"Lúc ấy ta cũng sợ chết, cả người sợ hãi quỳ xuống đất run rẩy chờ Quận chúa xử phạt ~ "
"Vậy Quận chúa phạt ngươi như thế nào?" Mặc dù Quận chúa không phải là ác chủ tử, nhưng chiêu thức chỉnh người của nàng nhiều vô số kể, mỗi một người đều bị dọa sợ.
"Ta đợi cả nửa ngày cũng không thấy Quận chúa mở miệng." Tiểu Mộng chán nản nói "Quận chúa một câu nói đều không nói, cứ yên lặng ngồi đó nhìn phương xa. Thậm chí ngay cả một thanh âm đau đớn cũng không có, tựa như không cảm giác được một chút đau đớn nào, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Cứ như là hết thảy cũng không phát sinh qua vậy."
"Làm sao có thể? Trà vừa mới pha còn rất nóng làm sao có thể không đau!"
"Chính là như vậy, ta thận trọng giúp Quận chúa bôi thuốc phát hiện nơi mắt cá chân nóng đỏ một mảnh, làm sao có thể không đau. Nếu là trước kia, Quận chúa nhất định sẽ nhảy cẩng lên, la hét om sòm. Nhưng mà bây giờ.... bây giờ Quận chúa cứ như tượng gỗ không có linh hồn vậy, nếu không phải còn có tiếng hít thở chứng minh Quận chúa còn có một tia sinh mệnh sợ rằng...."
"Quận chúa.. Quận chúa.. Không tốt rồi, không tốt rồi.." Hương Dung vội vội vàng vàng chạy tới.
"Hương Dung tỷ có chuyện gì vậy?"
"Trước đừng hỏi, Quận chúa đâu?"
"Còn ở trong phòng ~ "
"Quận chúa!!" Hương Dung nhìn Quận chúa như cũ an tĩnh không nhúc nhích ngồi ở trước cửa sổ, ánh mắt hoàn toàn không có tiêu cự. Mặc dù mấy ngày qua vẫn ăn uống bình thương giống như tượng gỗ, mặc cho người điều khiển vậy. Nàng không biết Quận chúa rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với Hách Liên đại nhân nữa, chẳng qua là vĩnh viễn cũng không thể quên, mấy ngày trước lúc Quận chúa trở về, hình dáng thất hồn lạc phách "Quận chúa, Hách Liên đại nhân hắn.. hắn..."
Nói Hách Liên đại nhân lông mi thật dài rốt cuộc có điểm phản ứng.
"Hắn bị bắt vào Hồng Liên Giáo, sinh tử không biết được!"
"Ngươi, nói.... cái gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt sững sờ nhìn Hương Dung.
"Hình như là Hách Liên đại nhân bị người ở Hồng Liên Giáo bắt, Sở Tướng quân đi hoàng cung cầu Hoàng thượng đem binh cứu Hách Liên đại nhân, nhưng Vương gia lại ngăn cản! Bây giờ Sở Tướng quân còn đang quỳ trước điện đấy..."
Mặt Mộ Dung Hi Nguyệt ảm đạm, vụt một tiếng đứng lên, vừa muốn bước đi, lại mềm nhũn, Hương Dung vội vàng tiến lên đở. Mộ Dung Hi Nguyệt tránh thoát, si ngốc nói "Không được, nàng không thể chết được, ta muốn gặp cha! Ta phải nhờ cha cứu nàng."
Mặt sông bị tách ra, có hai người nhô lên khỏi mặt nước.
Hách Liên Minh Kính cúi người hỏi "Như thế nào?"
Một nam tử cường tráng hưng phấn nói "Đúng như đại nhân nói, trong nước nhìn rất rõ ràng."
"Tốt lắm, các ngươi mau dẫn đường cho thuyền đi." Sở Liên Phong ra lệnh.
"Dạ!" Hai tên nam tử cường tráng lại lặn xuống nước.
Ở giữa sông thuyền nhỏ bắt đầu di chuyển, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy lờ mờ, đến cuối cùng biến mất ở trong sương mù dày đặc.
Lúc tiến vào sương mù dày đặc, Hách Liên Minh Kính và Sở Liên Phong mang mặt nạ chống độc tự chế vào. Qua một đoạn thời gian, sương mù dày đặc dần dần tiêu tán, trên mặt sông cũng càng ngày càng rõ ràng.
"Hiền đệ mau nhìn, bên kia có một hòn đảo!" Sương mù dày đặc dần dần tản đi, Sở Liên Phong thấy rõ cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ, hưng phấn nói "Đây nhất định là giáo đàn của Hồng Liên Giáo rồi!"
"Thừa dịp sương mù dày đặc còn chưa hoàn toàn tản đi, vì để không đánh động tới sự chú ý của Hồng Liên Giáo, chúng ta đậu bên đảo nhỏ thôi." Hách Liên Minh Kính đem mặt nạ chống độc tháo xuống nói.
"Hiền đệ nói đúng." Sở Liên Phong gõ gõ thuyền, hai tên nam tử lặn dưới nước nghe tiếng, liền bơi lên. Sở Liên Phong nói với bọn họ "Chúng ta sẽ đậu ở đảo nhỏ."
Sau khi đậu thuyền ở nơi vắng vẻ người Hách Liên Minh Kính lén lén lút lút lên đảo.
Trốn vào trong rừng rậm. Nào ngờ, hành tung bọn họ hết thảy sớm bị người theo dõi.
"Ta nhìn thấy mấy tên người khả nghi vào đảo, trên đầu không có dấu hiệu của tín đồ Hồng Liên Giáo dẫn chúng ta."
"Chắc là người mà giáo chủ nói tới, chúng ta đi nhanh báo cáo ~ "
Sở Liên Phong trốn trong rừng rậm hỏi "Hiền đệ, bây giờ chúng ta nên đi hướng nào?"
Hách Liên Minh Kính có chút dở khóc dở cười "Sở huynh, ta cũng là lần đầu tới đây, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai?"
"Ách, a a, tại ngu huynh quen miệng hỏi ngươi." Sở Liên Phong ngượng ngùng gãi đầu một cái."Vậy chúng ta đi bắt giáo đồ rồi hỏi bọn họ giáo đàn nằm ở đâu đi."
Hách Liên Minh Kính gật đầu một cái.
Sở Liên Phong cúi người ở trong bụi cỏ ven đường lẳng lặng chờ đợi người đi tuần tra.
Không lâu ~ hai tên tín đồ tuần tra cầm trường mâu đi tới, Sở Liên Phong nháy mắt với hai tên tùy tùng.
"Ngô, ngô ngô ~" đột nhiên hai tên tín đồ bị người che miệng mũi, giùng giằng.
Nhanh chóng điểm huyệt câm, lôi vào trong rừng.
"Nói, giáo đàn các ngươi ở đâu, không nói ta giết các ngươi!" Sở Liên Phong một bên uy hiếp một bên bẻ tay một tên tín đồ trật khớp.
Hai tên tín đồ cũng rất có cốt khí, cánh tay trật khớp cũng không khuất phục, một bộ dáng vẻ muốn giết cứ giết.
Sở Liên Phong tức giận, đang muốn động thủ, Hách Liên Minh Kính ngăn cản nói "Sở huynh để cho ta ~ "
Hách Liên Minh Kính biết cứng rắn không được, cười với bọn họ nói "Không nói cũng không sao, ta biết Hồng Liên Giáo các ngươi rất trọng tình nghĩa, ngược lại khiến cho ta rất bội phục, như vậy đi ta chơi một trò chơi với các ngươi." Hách Liên Minh Kính đe dọa một tên tín đồ gầy gò dọa "Ta hỏi một câu hỏi, nếu như ngươi có thể trả lời ta, ta liền đem huynh đệ ngươi thả, nếu như không thể trả lời, ta sẽ cắt một đao trên người ngươi, hỏi thêm câu nữa, ngươi vẫn không thể trả lời ta, ta lại cắt một đao lên người ngươi, nếu như ngươi một mực trả lời không được, vậy thì xin lỗi, ta sẽ một mực cắt ngươi, bảo đảm trước ba trăm sáu mươi lăm đao không để cho ngươi tắt thở. Nếu như sau khi ngươi tắt thở, ta sẽ lấy phương thức đó đối với huynh đệ ngươi."
Hai tên tín đồ nghe Hách Liên Minh Kính chơi trò chơi ác độc như vậy, có chút phát rét, chết cũng không sợ, sợ thì sống không bằng chết.
Ba người Sở Liên Phong nghe lời Hách Liên Minh Kính cũng đổ một trận mồ hôi lạnh.
Sau này ngàn vạn lần chớ chọc hiền đệ ~
Sau này ngàn vạn lần chớ chọc đại nhân ~
Cũng không chờ người kia đồng ý hay là không đồng ý Hách Liên Minh Kính hỏi "Câu hỏi thứ nhất ~~ ta tên là gì."
"!!!!"
Ba người Sở Liên Phong đều nhìn Hách Liên Minh Kính, cái này làm sao hắn biết?
"Ưm Ưm!" Tín đồ gầy gò bị điểm huyệt câm, bất mãn ân hai tiếng, ta làm sao biết!
"Không biết a, đại ca, có thể động thủ."
"Ưm!" Tín đồ Gầy gò bị cắt một đao nhẹ nhàng, đau đớn ưm một tiếng.
"Câu hỏi thứ hai, năm nay ta bao nhiêu tuổi?"
"Ưm, ưm, ưm!!!" Cái này ta cũng làm sao biết được!
"Cũng không biết à, đại ca, tiếp tục."
"Được!" Lại là một đao.
"Nhìn ngươi gầy như vậy, phỏng đoán máu cũng không nhiều, cũng không biết ngươi có chịu nỗi ba trăm sáu mươi lăm đao không ~" Hách Liên Minh Kính cố ý nói.
Những câu hỏi này khiến cho tín đồ gầy gò hơi sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định sống không bằng chết. Trong ánh mắt xuất hiện chút sợ hãi, ~
Hách Liên Minh Kính thấy hắn sợ, nói "Như vậy đi, vì tiết kiệm thời gian, ta cho ngươi một cái cơ hội, câu hỏi cuối cùng, nếu như ngươi nói cho chúng ta, chúng ta sẽ tha cho ngươi. Nếu như không nói, liền trực tiếp cắt ba trăm sáu mươi lăm đao vào ngươi."
Tín đồ gầy gò mới vừa nếm hai đao vừa rồi tin tưởng người ăn mặc giống như thư sinh yếu đuối trước mắt nhất định là nói một không hai. Liền vội vàng gật đầu.
Hách Liên Minh Kính thay đổi dáng vẻ cười hì hì hỏi "Giáo đàn của các ngươi là ở hướng nào?"
"Còn chưa chịu nói sao? Vậy cũng tốt, không phải ta không cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không quý trọng. Đại ca cắt hắn ba trăm sáu mươi lăm đao đi, nhớ phải từ từ cắt, nga đúng rồi đao của ngươi không phải mấy năm rồi chưa mài sao, dùng cái đó cắt đi ~" Hách Liên Minh Kính ung dung nói.
Lần này tín đồ gầy gò sợ mồ hôi đầm đìa, muốn cắt mình ba trăm sáu mươi lăm đao cũng được đi. Cần gì phải lấy đao mấy năm chưa mà cắt chứ, đây không phải là muốn đau chết hắn sao.
"Còn không nói sao? Động thủ đi ~" Hách Liên Minh Kính một bộ dáng vẻ thương mà không giúp được gì.
"Ưm ưm ưm!" Ta nói ta nói!! Tín đồ gầy gò sợ hãi vội vàng lên tiếng.
Một cái tín đồ khác thấy hắn định nói, muốn ngăn cản, lại bị thủ hạ Sở Liên Phong đè xuống đất.
"Bên kia?"
Tín đồ gầy gò vội vàng chỉ hướng bắc.
"Vậy mới ngoan ~" Hách Liên Minh Kính nở nụ cười "Mới vừa rồi làm ngươi chảy chút máu thật là xin lỗi, bất quá chảy chút máu có lợi cho hệ tuần hoàn, tốt cho thân thể, đừng ngại." Nháy mắt với Sở Liên Phong.
Sở Liên Phong đánh ngất hai tên tín đồ.
"Đem y phục của bọn họ lột xuống, hoán đổi."
"Được."
Chẳng qua là có tính toán như thế nào cuối cùng không có thể thoát khỏi "Ánh mắt" của Hồng Liên Giáo, lúc thay quần áo, Sở Liên Phong liền nghe được động tĩnh nơi xa."Không tốt, chúng ta bị phát hiện!"
"Mau đi tới thuyền trúc đi!" Hách Liên Minh Kính kêu lên.
Lúc đến bên bờ biển, bị tín đồ Hồng Liên Giáo bao vây trùng trùng.
Ba người đem Hách Liên Minh Kính không biết võ công vây vào giữa, nhìn thuyền trúc cách đó không xa, ba người cầm chủy thủ giấu trong ống giày, chuẩn bị xông ra.
Trong nháy mắt cảnh tàn sát khốc liệt trên ti vi xuất hiện ở trước mắt Hách Liên Minh Kính.
Đột nhiên một cái tay kéo tay áo mình, cường đại khí lực, muốn đem mình kéo ra ngoài. Sở Liên Phong vừa đở, vừa đánh.
Ba người bảo vệ Hách Liên Minh Kính nửa bước khó đi.
Lại có một tên tín đồ "Thấy kẽ hở đâm vào" muốn đem Hách Liên Minh Kính kéo ra ngoài, bị nam tử cường tráng cản trở, chẳng qua là bị dính một đao.
Người của Hồng Liên giáo càng ngày càng nhiều, hai tên nam tử cường tráng liên tiếp bị dính mấy. Sở Liên Phong cũng không trụ nổi, trước mặt ba nữ tử võ công không kém chặn đường đi.
Nếu cứ kéo dài nữa sợ rằng cũng khống thoát được.....
"Mục tiêu của bọn họ là ta, các ngươi đi trước đi!" Hách Liên Minh Kính đẩy Sở Liên Phong một cái, thoát ra "Vòng bảo hộ".
"Hiền đệ!!!" Sở Liên Phong thấy Hách Liên Minh Kính thoát ra hét lớn.
"Mang người tới cứu ta!" Hách Liên Minh Kính hô, sau đó chạy hướng ngược lại.
Thấy mục tiêu chạy, phần lớn người Hồng Liên Giáo người đuổi theo, cho bọn Sở Liên Phong một cái khe hở.
Sở Liên Phong cắn răng, biết mình hôm nay không thể nào mang Hách Liên Minh Kính đi, nhảy lên thuyền trúc, hiền đệ nhất định ta sẽ mang người tới cứu ngươi!!!
Hai tên nam tử cường tráng cũng nhảy xuống nước theo.
Thấy có người chạy, tín đồ đem binh khí trong tay ném vào Sở Liên Phong, Sở Liên Phong cầm đao ngăn cản binh khí ném tới. Dùng nội lực đánh vào trong nước, thuyền trúc nhanh chóng tiến về trước, biến mất ở trong sương mù dày đặc.
Không chạy bao xa liền bị người vây, mấy cây đại đao gác ở trên cổ Hách Liên Minh Kính.
Hai cây đao chiếu lấp lánh gác ở trên cổ mình, làm hại Hách Liên Minh Kính động cũng không dám động, chẳng qua là không cẩn thận bị quẹt xước da "Hai vị đại ca, đao kiếm không có mắt, cẩn thận đao trong tay các ngươi a ~" Hách Liên Minh Kính cẩn thận nói với hai tên tín đồ đỡ mình đi.
"Bớt nói nhảm! Đi nhanh lên coi!" Một tên tín đồ có chút nóng nảy nói. Nhìn tên thư sinh nhu nhu nhược nhược giống như nử tử vậy đi một được đoạn đường có chút không thoải mái, nếu không phải cấp trên ra lệnh không được làm hắn bị thương, đã sớm đem hắn đánh ngất xỉu kéo đi.
Ngừng lại ở ngay giữa vách núi.
Bên phải vách núi thứ nhất, tìm kiếm gì đó, cũng không biết là đụng phải cơ quan gì, vách núi đột nhiên tách ra.
Còn không chờ Hách Liên Minh Kính kịp phản ứng đây rốt cuộc là cái gì cơ quan gì, hai người đè nàng thúc giục "Đi mau!!"
Sơn động không phải rất rộng, chỉ có thể chứa được hai người đi ngang nhau, nhưng đi không bao lâu lai xuất hiện động thiên khác.
Đập vào mắt là một khung cảnh giống như hoàng cung Ai Cập vậy.
Hai bên treo đầy hồng liên đăng, phía trên bóng dáng hồng sắc ngồi trên hoa sen ngăn cách bởi một tấm vải mỏng như ẩn như hiện.
"Giáo chủ, người đã mang tới." Hai tên tín đồ quỳ trên đất, trán chạm mặt đất.
Người sau bức màng mỏng phất phất tay, màng mỏng được vén lên hai bên ~
Hạ Lan Yên nửa nằm trên tòa sen trải một tấm da cọp màu trắng. Cả người mặc hồng sắc sa y loè loẹt, không giống như phục sức của người Trung Nguyên, bắp đùi hấp dẫn lộ ra một mảnh trắng như tuyết, mái tóc dài xỏa tung, cả người tản ra khí tức lười biếng. Giống như một con mèo Ba Tư cao quý cực kỳ quyến rũ.
Chẳng qua là khi nhìn ánh mắt lười biếng kia nhìn thấy một đường nhàn nhạt đỏ trên cổ Hách Liên Minh Kính, một đạo hàn quang thoáng qua.
Chẳng qua là Hách Liên Minh Kính chỉ thấy trong nháy mắt có cảm giác lành lạnh tiến tới. Biết Hạ Lan Yên là giúp mình thoa thuốc, cảm kích nhìn hai mắt Hạ Lan Yên.
Sau khi giúp Hách Liên Minh Kính xử lý tốt vết thương, không đùa giỡn nàng nữa, tách khỏi Hách Liên Minh Kính, ở một bên táy máy lọn tóc "Tỷ tỷ biết chắc Tiểu Kính Kính có thể tới được nơi này mà, sao, Hồng Liên Giáo của tỷ cũng không tệ lắm phải không ~ "
Hách Liên Minh Kính nhìn chung quanh một lần, gật đầu một cái "Trừ mấy đóa sen kia là có mấy phần giống Ai Cập cổ ~ "
"Ai Cập cổ?" Hạ Lan Yên nghi ngờ hỏi "Ai Cập cổ là cái gì?"
"Khụ, khụ, ta chẳng qua là thuận miệng nói bậy bạ thôi."
"Không sao, chỉ cần Tiểu Kính Kính thích là được, sau này nơi này chính là nhà của ngươi ~ "
"Nhà? Cái gì nhà?" Hách Liên Minh Kính giật mình nói "Ngươi không cần đem ta nhốt ở chỗ này đâu, ta là mệnh quan triều đình, không cùng đường với ngươi!"
Hạ Lan Yên cười nói "Lạc lạc, Tiểu Kính Kính ngươi một thân tài hoa, ở tại triều đình làm một cái quan tép riu có ý gì, không bằng đi theo tỷ tỷ, không chỉ có tỷ tỷ là người của ngươi, toàn bộ Hồng Liên Giáo tất cả thuộc về ngươi ~ "
Có lẽ đối với người ngoài mà nói điều này rất có sức dụ dỗ, chẳng qua là Hách Liên Minh Kính thì "Đa tạ giáo chủ tỷ tỷ coi trọng, bất quá Hách Liên không hề muốn quyền lực, cũng không muốn bị cuốn vào vòng tranh đấu gì đó. Ta chỉ muốn làm quan tép riu vì dân nghèo minh oan là đủ rồi."
"Lạc lạc lạc, Tiểu Kính Kính ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cho là sau khi trải qua chuyện tình lần này, ngươi còn có thể trở về trấn Thái Bình làm Tiểu huyện lệnh sao?"
Có ý gì?"
"Tiểu Kính Kính chắc đã quên, luật pháp Bắc quốc không cho phép nữ tử làm quan đâu ~" Hạ Lan Yên bên tai Hách Liên Minh Kính nhỏ giọng lan mi thổ khí.
Hách Liên Minh Kính sợ hãi lui về phía sau mấy bước, mở to mắt nhìn nữ tử yêu diễm trước mắt "Ngươi... Ngươi..."
"Lạc lạc lạc, không nghĩ tới Tiểu Kính Kính lại bị dọa sợ như vậy, có chút thú vị, xem ra tỷ không ngại cân nhắc mỗi ngày dọa ngươi một chút." Hạ Lan Yên cười nói.
Phủ Quận chúa --- -----
"Quận chúa rốt cuộc là thế nào?" Một nha hoàn hầu hạ Mộ Dung Hi Nguyệt nhỏ giọng nói với một nha hoàn khác.
"Không biết a, từ sau khi Quận chúa mắc một cơn bệnh tựa như biến thành một người khác. Trước kia là Quận chúa vui vẻ hiếu động, hôm nay cả ngày đợi ở phòng, cũng không nói câu nào. So với mọi khi yên tĩnh lạ thường~ giống như không tồn tại vậy, tựa như không có một tia sinh khí ~ yên tĩnh như vậy khiến người khác vừa lo lắng vừa sợ hãi." Tuyết Mai nói.
"Ngươi cũng cảm thấy vậy sao!" Tiểu Mộng rốt cuộc đáp lại "Ngươi biết không, mấy ngày trước ta có chút khó chịu trong người, vô tình đem trà ngon mới vừa pha đổ trúng chân Quận chúa...."
"A, sao ngươi không cẩn thận như vậy, dám đem bình trà nóng đổ trúng chân Quận chúa ngươi không muốn sống nữa sao!" Tuyết Mai thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
"Lúc ấy ta cũng sợ chết, cả người sợ hãi quỳ xuống đất run rẩy chờ Quận chúa xử phạt ~ "
"Vậy Quận chúa phạt ngươi như thế nào?" Mặc dù Quận chúa không phải là ác chủ tử, nhưng chiêu thức chỉnh người của nàng nhiều vô số kể, mỗi một người đều bị dọa sợ.
"Ta đợi cả nửa ngày cũng không thấy Quận chúa mở miệng." Tiểu Mộng chán nản nói "Quận chúa một câu nói đều không nói, cứ yên lặng ngồi đó nhìn phương xa. Thậm chí ngay cả một thanh âm đau đớn cũng không có, tựa như không cảm giác được một chút đau đớn nào, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Cứ như là hết thảy cũng không phát sinh qua vậy."
"Làm sao có thể? Trà vừa mới pha còn rất nóng làm sao có thể không đau!"
"Chính là như vậy, ta thận trọng giúp Quận chúa bôi thuốc phát hiện nơi mắt cá chân nóng đỏ một mảnh, làm sao có thể không đau. Nếu là trước kia, Quận chúa nhất định sẽ nhảy cẩng lên, la hét om sòm. Nhưng mà bây giờ.... bây giờ Quận chúa cứ như tượng gỗ không có linh hồn vậy, nếu không phải còn có tiếng hít thở chứng minh Quận chúa còn có một tia sinh mệnh sợ rằng...."
"Quận chúa.. Quận chúa.. Không tốt rồi, không tốt rồi.." Hương Dung vội vội vàng vàng chạy tới.
"Hương Dung tỷ có chuyện gì vậy?"
"Trước đừng hỏi, Quận chúa đâu?"
"Còn ở trong phòng ~ "
"Quận chúa!!" Hương Dung nhìn Quận chúa như cũ an tĩnh không nhúc nhích ngồi ở trước cửa sổ, ánh mắt hoàn toàn không có tiêu cự. Mặc dù mấy ngày qua vẫn ăn uống bình thương giống như tượng gỗ, mặc cho người điều khiển vậy. Nàng không biết Quận chúa rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với Hách Liên đại nhân nữa, chẳng qua là vĩnh viễn cũng không thể quên, mấy ngày trước lúc Quận chúa trở về, hình dáng thất hồn lạc phách "Quận chúa, Hách Liên đại nhân hắn.. hắn..."
Nói Hách Liên đại nhân lông mi thật dài rốt cuộc có điểm phản ứng.
"Hắn bị bắt vào Hồng Liên Giáo, sinh tử không biết được!"
"Ngươi, nói.... cái gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt sững sờ nhìn Hương Dung.
"Hình như là Hách Liên đại nhân bị người ở Hồng Liên Giáo bắt, Sở Tướng quân đi hoàng cung cầu Hoàng thượng đem binh cứu Hách Liên đại nhân, nhưng Vương gia lại ngăn cản! Bây giờ Sở Tướng quân còn đang quỳ trước điện đấy..."
Mặt Mộ Dung Hi Nguyệt ảm đạm, vụt một tiếng đứng lên, vừa muốn bước đi, lại mềm nhũn, Hương Dung vội vàng tiến lên đở. Mộ Dung Hi Nguyệt tránh thoát, si ngốc nói "Không được, nàng không thể chết được, ta muốn gặp cha! Ta phải nhờ cha cứu nàng."
/87
|