Sáng sớm sương mù như cũ, chẳng qua là mặt hồ không giống lúc trước yên lặng. Lúc này sương mù đang che đậy trận trận sát cơ, tiếng kèn lệnh từ bốn phương tám hướng đinh tai nhức óc từ mặt hồ truyền tới, thanh thế dần dần sát tới gần đảo.
Bởi vì do sương mù dày đặc nên chỉ có thể nghe được tiếng chứ không thấy được người.
Trận thế này đủ kinh động tất cả giáo đồ Hồng Liên Giáo trên đảo, vội vả cầm vũ khí lên đề phòng.
"Giáo chủ!! Mới vừa nhận được thông báo. Lần này triều đình cùng Thục quốc liên thủ, muốn diệt trừ Hồng Liên Giáo chúng ta!" Thánh nữ vội vàng nói.
Lời này vừa nói ra làm cho tất cả mọi người mặt mày biến sắc. Triều đình cùng Thục quốc liên thủ tới công đánh Hồng Liên Giáo đánh chúng ta, dựa vào kèn hiệu lúc nãy có thể tưởng tượng được quân đội kia đông gấp mười mấy lần Hồng Liên Giáo. Hồng Liên Giáo mặc dù phát triển nhanh chóng, võ công cao cường, hơn nữa còn dụng độc lợi hại, nhưng hai tay không thể nào đấu lại bốn tay.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Không phải có khói độc sao? Vì sao bọn họ lại vào được?"
"Bọn họ nhiều người như vậy lần này sợ rằng chúng ta...."
Các giáo đồ rối rít lo lắng nghị luận..
"Hoảng cái gì!" Hạ Lan Yên lạnh lùng nói, khí thế vô cùng lãnh. Trong nháy mắt phía dưới yên lặng như tờ, cũng không dám nói tiếng nào.
Chẳng qua là trong con ngươi Hạ Lan Yên xuất hiện vẻ nghi hoặc cùng dao động, đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao trước đó không thấy bất kỳ tiếng gió nào? Trong cung cũng không thấy có bất kỳ tin tức gì? Lần này đột nhiên công đánh tới quá mức bất ngờ làm người ta không thể đề phòng, làm cho các nàng không kịp có bất kỳ phòng bị nào.
"Giáo chủ, lúc này đại quân đang từng bước tiến sát tới Hồng Liên Giáo ta, một khi để cho bọn họ lên bờ hậu quả là không thể lường được. Thánh nữ cho là thừa dịp đại quân còn trên mặt hồ, chúng ta một bên bỏ độc, một bên bắn tên." Thánh nữ nói ra ý tưởng của mình "Xin giáo chủ hạ lệnh!"
"Xin giáo chủ hạ lệnh!" Mấy tên hộ pháp khác cho là thánh nữ nói có lý, ít nhất làm như vậy có thể giảm bớt số lượng quân địch, coi như lấy cứng đối cứng cũng có thêm chút hi vọng. Vậy rối rít quỳ xuống thỉnh cầu ra lệnh.
Hạ Lan Yên không có lập tức đồng ý cách làm của thánh nữ, chẳng qua là vẻ mặt ngưng trọng nói "Bọn họ có thể bình yên vượt qua mặt sông, đã nói lên đã có phương pháp chống lại độc của mạn tình khói. Bây giờ sương mù dày đặc, không thể biết được chính xác vị trí của họ, nếu bắn tên chỉ uổng phí vũ khí mà thôi."
"Cái này.." Thánh nữ bị giáo chủ phản bác không nói nên lời. Có chút lo âu nói "Chẳng lẽ Giáo chủ mặc cho triều đình đại quân tiến lại gần mà chúng ta lại không có biện pháp chống đỡ nào sao?"
Các hộ pháp cũng có suy nghĩ như vậy. Chẳng lẽ cứ mặc cho bọn họ vào đảo?
Hạ Lan Yên đứng lên, giống như nữ vương hạ lệnh "Ngươi đi phái cung tiển thủ bao quanh đảo, sau khi nghe ta ra lệnh lập tức bắn tên. Sau đó lập tức lui về, ẩn núp trong rừng cây, an tĩnh chờ đợi bọn họ sau khi lên bờ, tiến hành đầu độc và đánh lén!"
"Dạ!" Hộ pháp cùng thánh nữ dựa theo chỉ thị của Hạ Lan Yên mà thực hiện.
Hạ Lan Yên đứng ở bên ngai vàng hoa sen trong sơn động nơi mà chỉ có ánh mặt trời mới chiếu vào được, dường như đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt đầy phức tạp. Đưa tay ra đón lấy ánh nắng ấm áp, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tựa như trong bóng tối vô tận lại có tia sáng rạng đông. Lần này Hồng Liên Giáo có thể may mắn sống sót hay không, tương lai của mình sợ rằng phải nghe theo mệnh trời. Có lẽ....từ lúc Hách Liên Minh Kính xuất hiện, số mạng mình đã được định sẵn, chẳng qua là nàng sẽ là người cứu giúp vận mệnh của mình, có thể đem mình sứ mạng của mình giao phó cho nàng được không?
Thu hồi suy nghĩ, không tiếp tục suy đoán nữa, Hạ Lan Yên nhắm mắt lại toàn thân chú ý nghe tiếng kèn lệnh biến hóa....
Thánh nữ nhận được chỉ thị của Hạ Lan Yên vội vàng hạ lệnh "Bắn tên!!!!!"
Bá bá bá... Từ trên bờ đồng loạt hướng phía về mặt sông, mưa tên bị sương mù dày đặc nuốt mất.
Trong sương mù dày đặc chỉ nghe thanh âm đông đông đông, mưa hỏa tên mạnh mẽ bắn vào bên trong thuyền.
"Bắn tên!!!!"
"Bắn tên!!!!"
Trên mặt sông đi đôi với tiếng kêu thảm thiết thưa thớt còn có âm thanh của nước cùng vài ngọn lửa.
Kỳ quái vì sao tiếng kêu thảm thiết nhỏ như vậy? Không giống như là có hàng ngàn hàng vạn quân đội? Càng ngày càng cảm thấy có cái gì không đúng...
Phía sau thuyền bè bị bắn trúng còn có một đội thuyền lớn, đứng phía trên là các tướng sĩ đeo mặt nạ phòng độc.
"Tướng quân, các nàng bị lừa!" Phó soái hưng phấn nói, mặt đầy sùng bái nhìn Sở Liên Phong. Chiêu này của Sở Tướng quân quả thực thật là khéo, lợi dụng sương mù dày đặc cố ý để cho ba trăm tướng sĩ chèo thuyền đi trước, tạo ra âm thanh ồn ào làm cho quân địch không nhận ra, khiến Hồng Liên Giáo cho là đại quân đánh tới liền hiện thân, sau đó làm cho chúng tiêu hao vũ khí.
Nhìn mưa tên trước mặt đã ngừng, Sở Liên Phong vội vàng hạ lệnh "Tất cả cung tiễn thủ trên thuyền chuẩn bị!"
Không tốt! Sợ là chúng ta bị lừa! Thánh nữ vội vàng phản ứng "Mọi người mau rút lui, rời bờ!"
Giáo đồ rối rít rút lui...
Mưa tên bay ra từ trong sương mù dày đặc, giống như mưa đang rơi trên đảo vậy. Trên đầu mũi tên là ngọn lửa, một trận "Lưu tinh vũ" chưa từng có xảy ra trên hòn đảo này, từ từ đốt cháy hòn đảo.
Từ xa nhìn lại mới xinh đẹp làm sao, chẳng qua là trong sự xinh đẹp đó là vô số tiếng kêu thảm thiết cùng thanh âm mũi tên đụng nhau.
Rất nhanh, đại quân trên thuyền lái vào bên bờ.
"Xông lên!"
Một tiếng kia làm cho khí thế bừng bừng quân đội đông như kiến vừa lên bờ liền rút đao ra bắt đầu chiến đấu với Hồng Liên Giáo.
Ở trong phòng nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng với âm thanh đao kiếm chạm nhau bên ngoài khiến Hách Liên Minh Kính cảm giác không ổn, đã xảy ra chuyện gì? Mí mắt bất an giật một cái. Định mở cửa nhìn xem tình huống bên ngoài, nào ngờ là cửa đã bị khóa, làm thế nào cũng mở không được. "Này, có ai không, mở cửa ra coi, xảy ra chuyện gì vậy? Có ai không!!"
Nhưng mà dưới tình huống sống chết như vậy không người nào để ý cũng như quan tâm đến thanh âm bên trong căn phòng đó.
Đối với một cái đảo mà nói nguy hiểm nhất chính là hỏa hoạn. Nhờ gió mà lửa nhanh chóng bốc lên lan ra, trong nháy mắt cả hòn đảo chìm trong biển lửa.
Cũng không biết là đã hô lên cháy rồi. Tiếng bước chân vốn đã hoảng càng thêm loạn, điều này làm cho Hách Liên Minh Kính bị nhốt ở trong phòng cũng không khỏi hoảng sợ. Cháy rồi sao? "Này, thế nào lại cháy? Người đâu, mở cửa nhanh mở cửa, cho ta ra ngoài, cho ta ra ngoài. Ta không muốn bị thiêu sống đâu!!"
Có lẽ tiếng cầu cứu của Hách Liên Minh Kính đã làm cảm động lão Thiên, ngay tại lúc nàng sắp cho là mình chết chắc cửa bị đá văng ra.
Nhiều thị vệ mặc áo giáo có chút chật vật xông vào "Hách Liên đại nhân, chúng ta là tới cứu ngài. Đi mau!"
Không nói hai lời liền kéo Hách Liên Minh Kính xông ra ngoài.
Rất nhanh, Hách Liên Minh Kính dưới sự che chở của một đám người thoát ra ngoài.
Trong trận chiến giáo đồ Hồng Liên Giáo còn chưa kịp dụng độc liền bị tướng sĩ từ phía sau dùng đao đâm chết. Vài tên còn liều chết muốn mở một đường máu...
Cảnh tàn sát khốc liệt phơi bày trước mắt Hách Liên Minh Kính, khắp nơi toàn là vết máu tay chân bị chặt đứt, làm cho Hách Liên Minh Kính nhìn thấy mà giật mình.
"Hiền đệ!" Sở Liên Phong đang bị mấy tên giáo đồ Hồng Liên Giáo vây quanh thấy Hách Liên Minh Kính liền tăng nhanh tốc độ của đường kiếm, mở ra một con đường đi về phía Hách Liên Minh Kính.
Ngay lúc vừa đi tới, một đạo kiếm quang xuyên qua đâm tới chỗ Hách Liên Minh Kính. Sở Liên Phong vội vàng dùng kiếm ngăn trở. Nắm chuôi kiếm dùng sức đánh trở lại. "Mau dẫn Hách Liên Minh Kính lên thuyền!"
Mấy tên tướng sĩ bảo vệ Hách Liên Minh Kính nhận được chỉ thị, vội vàng mang Hách Liên Minh Kính đi về phía con thuyền.
Sở Liên Phong lưu lại tỷ thí thánh nữ.
Thấy Hách Liên Minh Kính đã được giải cứu, quân đội cũng bắt đầu vừa đánh vừa rút lui, không chiến đấu với đám giáo đồ kia nữa. Hơn nữa lửa cũng dần dần bao phủ hơn nửa đảo.
"Đại nhân, mau lên thuyền!" Mấy tên tướng lĩnh đem Hách Liên Minh Kính đẩy lên thuyền, ra lệnh với tướng sĩ trên thuyền "Tiếp tục bắn tên, tiếp tục đốt cháy đảo!"
"Đốt đảo?" Hách Liên Minh Kính lập tức phản ứng nói "Không thể!!" Nếu như đốt đảo, há chẳng phải là tất cả người trên đảo cũng bỏ mạng sao! Hơn nữa Hạ Lan Yên, còn Hạ Lan Yên đâu, giáo chủ tỷ tỷ làm thế nào?....
Còn không chờ mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy Hách Liên Minh Kính từ trên thuyền nhảy xuống.
Hai tên tướng sĩ võ công cao cường rất nhanh nhảy xuống theo, ngăn cản Hách Liên Minh Kính "Đại nhân, nguy hiểm, mau lên thuyền đi."
"Còn có rất nhiều người trên đảo a, không thể đốt đảo được."
"Đại nhân không cần lo lắng, tướng sĩ chúng ta tự nhiên có biện pháp đuổi kịp thuyền, Sở Tướng quân cũng sẽ mau tới thôi, bây giờ trọng yếu nhất chính là an toàn của đại nhân!"
"Không thể... Còn có..."
Còn chưa chờ Hách Liên Minh Kính nói xong, hai người liền đem Hách Liên Minh Kính vác lên thuyền. Cũng không lo Hách Liên Minh Kính phản kháng, dùng nội lực chưởng xuống nước một phát, thuyền chở Hách Liên Minh Kính liền bơi đi.
Bởi vì do sương mù dày đặc nên chỉ có thể nghe được tiếng chứ không thấy được người.
Trận thế này đủ kinh động tất cả giáo đồ Hồng Liên Giáo trên đảo, vội vả cầm vũ khí lên đề phòng.
"Giáo chủ!! Mới vừa nhận được thông báo. Lần này triều đình cùng Thục quốc liên thủ, muốn diệt trừ Hồng Liên Giáo chúng ta!" Thánh nữ vội vàng nói.
Lời này vừa nói ra làm cho tất cả mọi người mặt mày biến sắc. Triều đình cùng Thục quốc liên thủ tới công đánh Hồng Liên Giáo đánh chúng ta, dựa vào kèn hiệu lúc nãy có thể tưởng tượng được quân đội kia đông gấp mười mấy lần Hồng Liên Giáo. Hồng Liên Giáo mặc dù phát triển nhanh chóng, võ công cao cường, hơn nữa còn dụng độc lợi hại, nhưng hai tay không thể nào đấu lại bốn tay.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Không phải có khói độc sao? Vì sao bọn họ lại vào được?"
"Bọn họ nhiều người như vậy lần này sợ rằng chúng ta...."
Các giáo đồ rối rít lo lắng nghị luận..
"Hoảng cái gì!" Hạ Lan Yên lạnh lùng nói, khí thế vô cùng lãnh. Trong nháy mắt phía dưới yên lặng như tờ, cũng không dám nói tiếng nào.
Chẳng qua là trong con ngươi Hạ Lan Yên xuất hiện vẻ nghi hoặc cùng dao động, đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao trước đó không thấy bất kỳ tiếng gió nào? Trong cung cũng không thấy có bất kỳ tin tức gì? Lần này đột nhiên công đánh tới quá mức bất ngờ làm người ta không thể đề phòng, làm cho các nàng không kịp có bất kỳ phòng bị nào.
"Giáo chủ, lúc này đại quân đang từng bước tiến sát tới Hồng Liên Giáo ta, một khi để cho bọn họ lên bờ hậu quả là không thể lường được. Thánh nữ cho là thừa dịp đại quân còn trên mặt hồ, chúng ta một bên bỏ độc, một bên bắn tên." Thánh nữ nói ra ý tưởng của mình "Xin giáo chủ hạ lệnh!"
"Xin giáo chủ hạ lệnh!" Mấy tên hộ pháp khác cho là thánh nữ nói có lý, ít nhất làm như vậy có thể giảm bớt số lượng quân địch, coi như lấy cứng đối cứng cũng có thêm chút hi vọng. Vậy rối rít quỳ xuống thỉnh cầu ra lệnh.
Hạ Lan Yên không có lập tức đồng ý cách làm của thánh nữ, chẳng qua là vẻ mặt ngưng trọng nói "Bọn họ có thể bình yên vượt qua mặt sông, đã nói lên đã có phương pháp chống lại độc của mạn tình khói. Bây giờ sương mù dày đặc, không thể biết được chính xác vị trí của họ, nếu bắn tên chỉ uổng phí vũ khí mà thôi."
"Cái này.." Thánh nữ bị giáo chủ phản bác không nói nên lời. Có chút lo âu nói "Chẳng lẽ Giáo chủ mặc cho triều đình đại quân tiến lại gần mà chúng ta lại không có biện pháp chống đỡ nào sao?"
Các hộ pháp cũng có suy nghĩ như vậy. Chẳng lẽ cứ mặc cho bọn họ vào đảo?
Hạ Lan Yên đứng lên, giống như nữ vương hạ lệnh "Ngươi đi phái cung tiển thủ bao quanh đảo, sau khi nghe ta ra lệnh lập tức bắn tên. Sau đó lập tức lui về, ẩn núp trong rừng cây, an tĩnh chờ đợi bọn họ sau khi lên bờ, tiến hành đầu độc và đánh lén!"
"Dạ!" Hộ pháp cùng thánh nữ dựa theo chỉ thị của Hạ Lan Yên mà thực hiện.
Hạ Lan Yên đứng ở bên ngai vàng hoa sen trong sơn động nơi mà chỉ có ánh mặt trời mới chiếu vào được, dường như đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt đầy phức tạp. Đưa tay ra đón lấy ánh nắng ấm áp, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tựa như trong bóng tối vô tận lại có tia sáng rạng đông. Lần này Hồng Liên Giáo có thể may mắn sống sót hay không, tương lai của mình sợ rằng phải nghe theo mệnh trời. Có lẽ....từ lúc Hách Liên Minh Kính xuất hiện, số mạng mình đã được định sẵn, chẳng qua là nàng sẽ là người cứu giúp vận mệnh của mình, có thể đem mình sứ mạng của mình giao phó cho nàng được không?
Thu hồi suy nghĩ, không tiếp tục suy đoán nữa, Hạ Lan Yên nhắm mắt lại toàn thân chú ý nghe tiếng kèn lệnh biến hóa....
Thánh nữ nhận được chỉ thị của Hạ Lan Yên vội vàng hạ lệnh "Bắn tên!!!!!"
Bá bá bá... Từ trên bờ đồng loạt hướng phía về mặt sông, mưa tên bị sương mù dày đặc nuốt mất.
Trong sương mù dày đặc chỉ nghe thanh âm đông đông đông, mưa hỏa tên mạnh mẽ bắn vào bên trong thuyền.
"Bắn tên!!!!"
"Bắn tên!!!!"
Trên mặt sông đi đôi với tiếng kêu thảm thiết thưa thớt còn có âm thanh của nước cùng vài ngọn lửa.
Kỳ quái vì sao tiếng kêu thảm thiết nhỏ như vậy? Không giống như là có hàng ngàn hàng vạn quân đội? Càng ngày càng cảm thấy có cái gì không đúng...
Phía sau thuyền bè bị bắn trúng còn có một đội thuyền lớn, đứng phía trên là các tướng sĩ đeo mặt nạ phòng độc.
"Tướng quân, các nàng bị lừa!" Phó soái hưng phấn nói, mặt đầy sùng bái nhìn Sở Liên Phong. Chiêu này của Sở Tướng quân quả thực thật là khéo, lợi dụng sương mù dày đặc cố ý để cho ba trăm tướng sĩ chèo thuyền đi trước, tạo ra âm thanh ồn ào làm cho quân địch không nhận ra, khiến Hồng Liên Giáo cho là đại quân đánh tới liền hiện thân, sau đó làm cho chúng tiêu hao vũ khí.
Nhìn mưa tên trước mặt đã ngừng, Sở Liên Phong vội vàng hạ lệnh "Tất cả cung tiễn thủ trên thuyền chuẩn bị!"
Không tốt! Sợ là chúng ta bị lừa! Thánh nữ vội vàng phản ứng "Mọi người mau rút lui, rời bờ!"
Giáo đồ rối rít rút lui...
Mưa tên bay ra từ trong sương mù dày đặc, giống như mưa đang rơi trên đảo vậy. Trên đầu mũi tên là ngọn lửa, một trận "Lưu tinh vũ" chưa từng có xảy ra trên hòn đảo này, từ từ đốt cháy hòn đảo.
Từ xa nhìn lại mới xinh đẹp làm sao, chẳng qua là trong sự xinh đẹp đó là vô số tiếng kêu thảm thiết cùng thanh âm mũi tên đụng nhau.
Rất nhanh, đại quân trên thuyền lái vào bên bờ.
"Xông lên!"
Một tiếng kia làm cho khí thế bừng bừng quân đội đông như kiến vừa lên bờ liền rút đao ra bắt đầu chiến đấu với Hồng Liên Giáo.
Ở trong phòng nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng với âm thanh đao kiếm chạm nhau bên ngoài khiến Hách Liên Minh Kính cảm giác không ổn, đã xảy ra chuyện gì? Mí mắt bất an giật một cái. Định mở cửa nhìn xem tình huống bên ngoài, nào ngờ là cửa đã bị khóa, làm thế nào cũng mở không được. "Này, có ai không, mở cửa ra coi, xảy ra chuyện gì vậy? Có ai không!!"
Nhưng mà dưới tình huống sống chết như vậy không người nào để ý cũng như quan tâm đến thanh âm bên trong căn phòng đó.
Đối với một cái đảo mà nói nguy hiểm nhất chính là hỏa hoạn. Nhờ gió mà lửa nhanh chóng bốc lên lan ra, trong nháy mắt cả hòn đảo chìm trong biển lửa.
Cũng không biết là đã hô lên cháy rồi. Tiếng bước chân vốn đã hoảng càng thêm loạn, điều này làm cho Hách Liên Minh Kính bị nhốt ở trong phòng cũng không khỏi hoảng sợ. Cháy rồi sao? "Này, thế nào lại cháy? Người đâu, mở cửa nhanh mở cửa, cho ta ra ngoài, cho ta ra ngoài. Ta không muốn bị thiêu sống đâu!!"
Có lẽ tiếng cầu cứu của Hách Liên Minh Kính đã làm cảm động lão Thiên, ngay tại lúc nàng sắp cho là mình chết chắc cửa bị đá văng ra.
Nhiều thị vệ mặc áo giáo có chút chật vật xông vào "Hách Liên đại nhân, chúng ta là tới cứu ngài. Đi mau!"
Không nói hai lời liền kéo Hách Liên Minh Kính xông ra ngoài.
Rất nhanh, Hách Liên Minh Kính dưới sự che chở của một đám người thoát ra ngoài.
Trong trận chiến giáo đồ Hồng Liên Giáo còn chưa kịp dụng độc liền bị tướng sĩ từ phía sau dùng đao đâm chết. Vài tên còn liều chết muốn mở một đường máu...
Cảnh tàn sát khốc liệt phơi bày trước mắt Hách Liên Minh Kính, khắp nơi toàn là vết máu tay chân bị chặt đứt, làm cho Hách Liên Minh Kính nhìn thấy mà giật mình.
"Hiền đệ!" Sở Liên Phong đang bị mấy tên giáo đồ Hồng Liên Giáo vây quanh thấy Hách Liên Minh Kính liền tăng nhanh tốc độ của đường kiếm, mở ra một con đường đi về phía Hách Liên Minh Kính.
Ngay lúc vừa đi tới, một đạo kiếm quang xuyên qua đâm tới chỗ Hách Liên Minh Kính. Sở Liên Phong vội vàng dùng kiếm ngăn trở. Nắm chuôi kiếm dùng sức đánh trở lại. "Mau dẫn Hách Liên Minh Kính lên thuyền!"
Mấy tên tướng sĩ bảo vệ Hách Liên Minh Kính nhận được chỉ thị, vội vàng mang Hách Liên Minh Kính đi về phía con thuyền.
Sở Liên Phong lưu lại tỷ thí thánh nữ.
Thấy Hách Liên Minh Kính đã được giải cứu, quân đội cũng bắt đầu vừa đánh vừa rút lui, không chiến đấu với đám giáo đồ kia nữa. Hơn nữa lửa cũng dần dần bao phủ hơn nửa đảo.
"Đại nhân, mau lên thuyền!" Mấy tên tướng lĩnh đem Hách Liên Minh Kính đẩy lên thuyền, ra lệnh với tướng sĩ trên thuyền "Tiếp tục bắn tên, tiếp tục đốt cháy đảo!"
"Đốt đảo?" Hách Liên Minh Kính lập tức phản ứng nói "Không thể!!" Nếu như đốt đảo, há chẳng phải là tất cả người trên đảo cũng bỏ mạng sao! Hơn nữa Hạ Lan Yên, còn Hạ Lan Yên đâu, giáo chủ tỷ tỷ làm thế nào?....
Còn không chờ mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy Hách Liên Minh Kính từ trên thuyền nhảy xuống.
Hai tên tướng sĩ võ công cao cường rất nhanh nhảy xuống theo, ngăn cản Hách Liên Minh Kính "Đại nhân, nguy hiểm, mau lên thuyền đi."
"Còn có rất nhiều người trên đảo a, không thể đốt đảo được."
"Đại nhân không cần lo lắng, tướng sĩ chúng ta tự nhiên có biện pháp đuổi kịp thuyền, Sở Tướng quân cũng sẽ mau tới thôi, bây giờ trọng yếu nhất chính là an toàn của đại nhân!"
"Không thể... Còn có..."
Còn chưa chờ Hách Liên Minh Kính nói xong, hai người liền đem Hách Liên Minh Kính vác lên thuyền. Cũng không lo Hách Liên Minh Kính phản kháng, dùng nội lực chưởng xuống nước một phát, thuyền chở Hách Liên Minh Kính liền bơi đi.
/87
|