Sử Minh bắt đầu kể lại chuyện Thôi Sơn tranh cãi với người khác cho Đồ Nguyên nghe.
Thì ra, sau khi bị Đồ Nguyên nhắc nhở chuyện này tốt nhất không nên lại đi truy hỏi ba người bọn họ thì Thôi Sơn một mình một người buồn bực u sầu lang thang khắp nơi tại trên Vạn Thánh sơn, trong lúc thất thần thì đụng vào người khác, bị người mắng, tâm tình y vốn đang sầu não, tự nhiên cũng là chửi lại, sau đó thì bị đánh.
Sau đó y trở về, vốn là không còn việc gì rồi nhưng bởi không có Thôi Thành Hoa, Sử Minh tuy là đại sư huynh, lại chỉ là miễn cưỡng chống đỡ danh đầu của Hoa Dương động thiên, không dám gây chuyện, cho nên Thôi Sơn bị đánh, gã cũng chỉ đành khuyên nhủ Thôi Sơn nhẫn nhịn chịu nhục.
Thôi Sơn đại khái là nghe lời Đồ Nguyên cảnh cáo, lại tại Huyền Thạch động thiên trông thấy sự quỷ dị trên người Thạch Huyền, cho nên cũng không còn vẻ quật cường như những ngày trước đó.
Nhưng mà ngoài Sử Minh cùng Thôi Sơn dự liệu là cái người đánh y kia lại được khiêng tới Hoa Dương động thiên, sau đó đòi bọn họ bồi thường.
Ngươi có đi tìm người khác chưa?
Chưa. Sử Minh lắc đầu nói ra, Đồ Nguyên biết rõ là do gã lo người khác không đi, bởi lúc trước vì chuyện của sư phụ, Thôi Sơn đã tìm tới người khác nhưng mà cũng không có người nào đi theo y, cho nên Sử Minh lo rằng bọn họ sẽ không đi, cì vậy trước tiên tới cầu mình.
Ngươi trước đi thỉnh bọn họ đi, vô luận là Bạch Thanh Ngôn đạo hữu hay là Cố Thụ Lâm, bọn họ đều không phải loại người lãnh nhạt, có người dòm ngó Hoa Dương động thiên, bọn họ nhất định sẽ tới, ta chuẩn bị một cái sau đó sẽ đến.
Đồ Nguyên cũng không có nhắc tới vị Bạch nhãn yêu lang kia, bởi vì hắn không lý giải vị yêu lang kia, cũng không gặp gỡ nhiều, bất quá Sử Minh có đi mời hay không, thì phải xem bản thân gã hiểu rõ đến mức nào với vị Bạch nhãn yêu lang kia rồi.
Sử Minh nghe lời Đồ Nguyên nói, trên mặt vẫn cứ đầy lo lắng, gã lo lắng người khác sẽ không đi, lại lo lắng Đồ Nguyên nói vậy cho qua, cho nên đi được ba bước thì lại quay đầu lại.
Sư phụ. Chúng ta sẽ đi ra ngoài?
Đồ Nguyên gật gật đầu.
Vậy, cái tà vật kia?
Tà vật có tà cỡ nào, tại trên Vạn Thánh sơn này cũng không dám công khai hiển lộ. Trên Vạn Thánh sơn không chỉ có Thanh Huyền chân nhân, còn có một chúng đại năng khác. Đồ Nguyên nói tiếp: Tà vật kia không dám tùy tiện hiển lộ.
Nói xong. Đồ Nguyên niệm động pháp chú, hư không vẽ bùa, trên mặt đất có một tầng đất như cái chiếu cuộn lên, Ngân Giáp thi mị nằm ở trong đó tỉnh lại. Lúc trước vì Tỏa Linh chú mà suy yếu, bây giờ nó đã khôi phục lại rồi.
Trong tay Đồ Nguyên vẫn cầm Khu Thi chuông, tuy rằng Khu Thi chuông này đã vô pháp áp chế được nó, nhưng mà lại có thể truyền đạt ý của Đồ Nguyên.
Hắn cầm Khu Thi chuông giao cho Phạm Tuyên Tử, sau đó cầm lấy Thất Bảo Như Ý, nói ra: Đi thôi.
Sải bước đi ra nhà gỗ.
Sư phụ, vì sao ngươi phải cẩn thận như vậy a, không chỉ gì mang theo thi mị, còn mang theo đầu Quỷ dạ xoa? Phạm Tuyên Tử hỏi.
Vị Viên Khuynh Thiên cũng không phải là người bình thường, mà là kim đan tu sĩ, tuy rằng vừa rồi Sử Minh chỉ nhắc tới tên của hắn, cũng không có nói hắn là kim đan tu sĩ, nhưng mà vi sư còn là biết rõ hắn. Đồ Nguyên nói ra.
Kim đan tu sĩ, sư phụ, vậy vì sao Sử Minh không nói cho chúng ta biết. Chúng ta, hay là không đi nữa. Phạm Tuyên Tử đột nhiên nói ra. Nàng đã không còn là cái thiếu nữ không hiểu gì lúc trước, đã biết rõ sư phụ của mình cũng không phải là vô địch. Cho nên nàng sẽ lo lắng cho sư phụ của mình.
Lo lắng cái gì chứ? Đồ Nguyên lấy Thất Bảo Như Ý trong tay gõ nhẹ đầu Phạm Tuyên Tử một cái, nói ra: Ngươi không nhớ rõ năm đó khi chúng ta vừa tới nơi này, Thôi đạo huynh đã phái người đưa tới hai khối linh ngọc sao?
Nhớ thì nhớ kỹ, nhưng mà đó chỉ là hai khối linh ngọc mà thôi, bây giờ sư phụ ngươi nhưng là phải đối đầu với Kim đan tu sĩ a.
Dù cho bây giờ phải đối đầu với Thần Anh tu sĩ thì cũng cần phải đi, không thể bởi vì người khác cho chúng ta trợ giúp nhỏ mà tránh né, không quản có thể giúp được gì hay không, tận một phần lực là nhất định phải có. Đồ Nguyên nói ra.
Phạm Tuyên Tử nhếch miệng, có phần không đồng ý nói ra: Dù sao chính chúng ta đang yên lành cũng không cần hai khối linh ngọc của hắn, ngay từ đầu hắn đã ôm mục đích tới kết giao.
Không quản người khác có phải mục đích tới kết giao hay không. Nếu như chúng ta không muốn kết giao thì lúc đó không nên nhận lấy ngọc kia. Sau này cũng không nên qua lại với người, nhưng mà sau đó chúng ta cũng không có làm như vậy, cho nên chúng ta đã thừa nhận hảo ý của người khác, vậy thì phải đáp lại một điểm.
Cho tới bây giờ Đồ Nguyên chưa từng nói những lời này với người khác, chỉ nói với đồ đệ của mình. Người khác, hắn cũng sẽ không nói nửa câu.
Khi hai người tới trước Hoa Dương động thiên thì nơi đó đã có không ít người vây xem. Hoa Dương động thiên Thôi Thành Hoa tiến bí cảnh không có trở về đã không phải là bí mật gì rồi, nhưng là bởi vì Thôi Thành Hoa mới gặp chuyện không may không bao lâu, lại thêm Thôi Thành Hoa giao hảo tốt với phụ cận nên cũng không có người nào sẽ tới làm khó Hoa Dương động thiên.
Bất quá, hiện tại có người đã động thủ rồi.
Vô luận Viên Khuynh Thiên kia lấy cớ gì, tại trong mắt người khác đều là vì nhằm vào Hoa Dương động thiên. Trên Vạn Thánh sơn cũng không có tiền lệ cho phép cướp giật động thiên, nhưng mà có thể chuyển nhượng, cũng khả dĩ là trực tiếp chiếm cứ, chỉ cần không có đi tố cáo với Vạn Thánh linh tu minh.
Viên Khuynh Thiên cũng không có làm khó những đệ tử khác của Thôi Thành Hoa. Tại cửa vào động phủ có một người nằm tại nơi đó, Đồ Nguyên suy đoán đó hẳn là người tranh cãi với Thôi Sơn cũng đã đánh Thôi Sơn.
Mà các đệ tử khác của Thôi Thành Hoa thì từng người vừa giận lại sợ đứng ở nơi đó, Thôi Sơn ôm ngực, tựa ở cửa vào động phủ, cắn chặt rang, khóe miệng có máu, đại khái là lại bị đánh.
Mà Sử Minh thì còn chưa có trở về, Đồ Nguyên có chút cau mày, thầm nghĩ: “Lẽ nào Cố Thụ Lâm cùng Bạch Thanh Ngôn đều không nguyện ý tới? Nếu là như thế, vậy thì mình thực sự nhìn lầm bọn họ rồi”.
Viên Khuynh Thiên đại khái là biết rõ Sử Minh đi mời người rồi, cũng là ở chỗ này chờ. Lão biết rõ, cần phải trấn phục hết thảy bạn tốt của chủ cũ cái Hoa Dương động thiên này, thì mới có thể chân chính chiếm cứ Hoa Dương động thiên.
Một tòa động thiên có được một miệng linh tuyền như vậy giá trị cũng không nhỏ, gần nhất lão có chút eo hẹp, phải đi tới một chỗ bí cảnh, cần mua một kiện bảo vật đặc biệt, cho nên khi biết được chủ nhân Hoa Dương động thiên này đã ngã xuống thì lập tức trước tới nơi đây.
Ngươi nếu đã tới nơi này, như vậy khẳng định ngươi quan hệ rất tốt với chủ nhân cái động thiên này, tới đây chính là muốn làm chủ giúp bọn họ. Đệ tử của ta thụ trọng thương, ngươi nói một cái, làm sao bây giờ? Người kia một thân đen huyền pháp y đứng đó, chắp tay sau đít, nhìn thấy Đồ Nguyên đi tới, con mắt lướt qua hắn, rơi vào Ngân Giáp thi mị đi phía sau hắn một bước, quan sát một cái, rồi cũng không có để ở trong lòng.
Đồ Nguyên đồng dạng nhìn Viên Khuynh Thiên, lại cũng không có trả lời. Ở bên cạnh đệ tử của Thôi Thành Hoa nhìn thấy Đồ Nguyên thì kinh hỉ hô 'Sư thúc' .
Thời gian bọn họ tu hành còn không dài, sư phụ Thôi Thành Hoa chính là bầu trời của bọn họ, Thôi Thành Hoa vừa xảy ra chuyện, mà đại sư huynh Sử Minh ra ngoài mời bạn tốt ngày trước của sư phụ tới hỗ trợ, trong lòng bọn họ là không có chút nắm chặt. Bọn họ lo lắng sẽ không có người nào đến, lúc này nhìn thấy Đồ Nguyên tới rồi, đồng thời còn là mang theo toàn bộ gia sản, cầm như ý trong tay, Ngân giáp thi quỷ theo phía sau, tựa hồ là làm chuẩn bị đánh nhau.
Con mắt bọn họ đều đỏ lên, cơ hồ muốn khóc ra.
Sư thúc, sư thúc, sư thúc...
Thì ra, sau khi bị Đồ Nguyên nhắc nhở chuyện này tốt nhất không nên lại đi truy hỏi ba người bọn họ thì Thôi Sơn một mình một người buồn bực u sầu lang thang khắp nơi tại trên Vạn Thánh sơn, trong lúc thất thần thì đụng vào người khác, bị người mắng, tâm tình y vốn đang sầu não, tự nhiên cũng là chửi lại, sau đó thì bị đánh.
Sau đó y trở về, vốn là không còn việc gì rồi nhưng bởi không có Thôi Thành Hoa, Sử Minh tuy là đại sư huynh, lại chỉ là miễn cưỡng chống đỡ danh đầu của Hoa Dương động thiên, không dám gây chuyện, cho nên Thôi Sơn bị đánh, gã cũng chỉ đành khuyên nhủ Thôi Sơn nhẫn nhịn chịu nhục.
Thôi Sơn đại khái là nghe lời Đồ Nguyên cảnh cáo, lại tại Huyền Thạch động thiên trông thấy sự quỷ dị trên người Thạch Huyền, cho nên cũng không còn vẻ quật cường như những ngày trước đó.
Nhưng mà ngoài Sử Minh cùng Thôi Sơn dự liệu là cái người đánh y kia lại được khiêng tới Hoa Dương động thiên, sau đó đòi bọn họ bồi thường.
Ngươi có đi tìm người khác chưa?
Chưa. Sử Minh lắc đầu nói ra, Đồ Nguyên biết rõ là do gã lo người khác không đi, bởi lúc trước vì chuyện của sư phụ, Thôi Sơn đã tìm tới người khác nhưng mà cũng không có người nào đi theo y, cho nên Sử Minh lo rằng bọn họ sẽ không đi, cì vậy trước tiên tới cầu mình.
Ngươi trước đi thỉnh bọn họ đi, vô luận là Bạch Thanh Ngôn đạo hữu hay là Cố Thụ Lâm, bọn họ đều không phải loại người lãnh nhạt, có người dòm ngó Hoa Dương động thiên, bọn họ nhất định sẽ tới, ta chuẩn bị một cái sau đó sẽ đến.
Đồ Nguyên cũng không có nhắc tới vị Bạch nhãn yêu lang kia, bởi vì hắn không lý giải vị yêu lang kia, cũng không gặp gỡ nhiều, bất quá Sử Minh có đi mời hay không, thì phải xem bản thân gã hiểu rõ đến mức nào với vị Bạch nhãn yêu lang kia rồi.
Sử Minh nghe lời Đồ Nguyên nói, trên mặt vẫn cứ đầy lo lắng, gã lo lắng người khác sẽ không đi, lại lo lắng Đồ Nguyên nói vậy cho qua, cho nên đi được ba bước thì lại quay đầu lại.
Sư phụ. Chúng ta sẽ đi ra ngoài?
Đồ Nguyên gật gật đầu.
Vậy, cái tà vật kia?
Tà vật có tà cỡ nào, tại trên Vạn Thánh sơn này cũng không dám công khai hiển lộ. Trên Vạn Thánh sơn không chỉ có Thanh Huyền chân nhân, còn có một chúng đại năng khác. Đồ Nguyên nói tiếp: Tà vật kia không dám tùy tiện hiển lộ.
Nói xong. Đồ Nguyên niệm động pháp chú, hư không vẽ bùa, trên mặt đất có một tầng đất như cái chiếu cuộn lên, Ngân Giáp thi mị nằm ở trong đó tỉnh lại. Lúc trước vì Tỏa Linh chú mà suy yếu, bây giờ nó đã khôi phục lại rồi.
Trong tay Đồ Nguyên vẫn cầm Khu Thi chuông, tuy rằng Khu Thi chuông này đã vô pháp áp chế được nó, nhưng mà lại có thể truyền đạt ý của Đồ Nguyên.
Hắn cầm Khu Thi chuông giao cho Phạm Tuyên Tử, sau đó cầm lấy Thất Bảo Như Ý, nói ra: Đi thôi.
Sải bước đi ra nhà gỗ.
Sư phụ, vì sao ngươi phải cẩn thận như vậy a, không chỉ gì mang theo thi mị, còn mang theo đầu Quỷ dạ xoa? Phạm Tuyên Tử hỏi.
Vị Viên Khuynh Thiên cũng không phải là người bình thường, mà là kim đan tu sĩ, tuy rằng vừa rồi Sử Minh chỉ nhắc tới tên của hắn, cũng không có nói hắn là kim đan tu sĩ, nhưng mà vi sư còn là biết rõ hắn. Đồ Nguyên nói ra.
Kim đan tu sĩ, sư phụ, vậy vì sao Sử Minh không nói cho chúng ta biết. Chúng ta, hay là không đi nữa. Phạm Tuyên Tử đột nhiên nói ra. Nàng đã không còn là cái thiếu nữ không hiểu gì lúc trước, đã biết rõ sư phụ của mình cũng không phải là vô địch. Cho nên nàng sẽ lo lắng cho sư phụ của mình.
Lo lắng cái gì chứ? Đồ Nguyên lấy Thất Bảo Như Ý trong tay gõ nhẹ đầu Phạm Tuyên Tử một cái, nói ra: Ngươi không nhớ rõ năm đó khi chúng ta vừa tới nơi này, Thôi đạo huynh đã phái người đưa tới hai khối linh ngọc sao?
Nhớ thì nhớ kỹ, nhưng mà đó chỉ là hai khối linh ngọc mà thôi, bây giờ sư phụ ngươi nhưng là phải đối đầu với Kim đan tu sĩ a.
Dù cho bây giờ phải đối đầu với Thần Anh tu sĩ thì cũng cần phải đi, không thể bởi vì người khác cho chúng ta trợ giúp nhỏ mà tránh né, không quản có thể giúp được gì hay không, tận một phần lực là nhất định phải có. Đồ Nguyên nói ra.
Phạm Tuyên Tử nhếch miệng, có phần không đồng ý nói ra: Dù sao chính chúng ta đang yên lành cũng không cần hai khối linh ngọc của hắn, ngay từ đầu hắn đã ôm mục đích tới kết giao.
Không quản người khác có phải mục đích tới kết giao hay không. Nếu như chúng ta không muốn kết giao thì lúc đó không nên nhận lấy ngọc kia. Sau này cũng không nên qua lại với người, nhưng mà sau đó chúng ta cũng không có làm như vậy, cho nên chúng ta đã thừa nhận hảo ý của người khác, vậy thì phải đáp lại một điểm.
Cho tới bây giờ Đồ Nguyên chưa từng nói những lời này với người khác, chỉ nói với đồ đệ của mình. Người khác, hắn cũng sẽ không nói nửa câu.
Khi hai người tới trước Hoa Dương động thiên thì nơi đó đã có không ít người vây xem. Hoa Dương động thiên Thôi Thành Hoa tiến bí cảnh không có trở về đã không phải là bí mật gì rồi, nhưng là bởi vì Thôi Thành Hoa mới gặp chuyện không may không bao lâu, lại thêm Thôi Thành Hoa giao hảo tốt với phụ cận nên cũng không có người nào sẽ tới làm khó Hoa Dương động thiên.
Bất quá, hiện tại có người đã động thủ rồi.
Vô luận Viên Khuynh Thiên kia lấy cớ gì, tại trong mắt người khác đều là vì nhằm vào Hoa Dương động thiên. Trên Vạn Thánh sơn cũng không có tiền lệ cho phép cướp giật động thiên, nhưng mà có thể chuyển nhượng, cũng khả dĩ là trực tiếp chiếm cứ, chỉ cần không có đi tố cáo với Vạn Thánh linh tu minh.
Viên Khuynh Thiên cũng không có làm khó những đệ tử khác của Thôi Thành Hoa. Tại cửa vào động phủ có một người nằm tại nơi đó, Đồ Nguyên suy đoán đó hẳn là người tranh cãi với Thôi Sơn cũng đã đánh Thôi Sơn.
Mà các đệ tử khác của Thôi Thành Hoa thì từng người vừa giận lại sợ đứng ở nơi đó, Thôi Sơn ôm ngực, tựa ở cửa vào động phủ, cắn chặt rang, khóe miệng có máu, đại khái là lại bị đánh.
Mà Sử Minh thì còn chưa có trở về, Đồ Nguyên có chút cau mày, thầm nghĩ: “Lẽ nào Cố Thụ Lâm cùng Bạch Thanh Ngôn đều không nguyện ý tới? Nếu là như thế, vậy thì mình thực sự nhìn lầm bọn họ rồi”.
Viên Khuynh Thiên đại khái là biết rõ Sử Minh đi mời người rồi, cũng là ở chỗ này chờ. Lão biết rõ, cần phải trấn phục hết thảy bạn tốt của chủ cũ cái Hoa Dương động thiên này, thì mới có thể chân chính chiếm cứ Hoa Dương động thiên.
Một tòa động thiên có được một miệng linh tuyền như vậy giá trị cũng không nhỏ, gần nhất lão có chút eo hẹp, phải đi tới một chỗ bí cảnh, cần mua một kiện bảo vật đặc biệt, cho nên khi biết được chủ nhân Hoa Dương động thiên này đã ngã xuống thì lập tức trước tới nơi đây.
Ngươi nếu đã tới nơi này, như vậy khẳng định ngươi quan hệ rất tốt với chủ nhân cái động thiên này, tới đây chính là muốn làm chủ giúp bọn họ. Đệ tử của ta thụ trọng thương, ngươi nói một cái, làm sao bây giờ? Người kia một thân đen huyền pháp y đứng đó, chắp tay sau đít, nhìn thấy Đồ Nguyên đi tới, con mắt lướt qua hắn, rơi vào Ngân Giáp thi mị đi phía sau hắn một bước, quan sát một cái, rồi cũng không có để ở trong lòng.
Đồ Nguyên đồng dạng nhìn Viên Khuynh Thiên, lại cũng không có trả lời. Ở bên cạnh đệ tử của Thôi Thành Hoa nhìn thấy Đồ Nguyên thì kinh hỉ hô 'Sư thúc' .
Thời gian bọn họ tu hành còn không dài, sư phụ Thôi Thành Hoa chính là bầu trời của bọn họ, Thôi Thành Hoa vừa xảy ra chuyện, mà đại sư huynh Sử Minh ra ngoài mời bạn tốt ngày trước của sư phụ tới hỗ trợ, trong lòng bọn họ là không có chút nắm chặt. Bọn họ lo lắng sẽ không có người nào đến, lúc này nhìn thấy Đồ Nguyên tới rồi, đồng thời còn là mang theo toàn bộ gia sản, cầm như ý trong tay, Ngân giáp thi quỷ theo phía sau, tựa hồ là làm chuẩn bị đánh nhau.
Con mắt bọn họ đều đỏ lên, cơ hồ muốn khóc ra.
Sư thúc, sư thúc, sư thúc...
/170
|