Ra khỏi Tây môn Vạn Thánh Sơn liền tính là đã xuống Vạn Thánh Sơn rồi.
Khí trời sáng sủa, vạn dặm không mây, gió nhẹ hây hây, thổi pháp bào bay bay, lá xanh hoa đỏ trên cây lay động, bướm lượn dập dờn, chim ca lanh lảnh.
Ngươi lại làm hỏng pháp bảo của người khác rồi? Đồ Nguyên hỏi Phạm Tuyên Tử.
Ta không phải cố ý, hắn nói là pháp bảo của hắn lợi hại, ta sợ không tận lực sẽ không đỡ được, nào biết đâu, pháp bảo của hắn lại tệ như vậy, một kiếm đã hỏng rồi. Phạm Tuyên Tử nói ra.
Đồ Nguyên muốn nói về sau cần hạ thủ lưu tình, rồi lại sợ vạn nhất ngày nào đó nàng hạ thủ lưu tình trái lại bị người khác tổn thương, như vậy thì càng không hay rồi, nên hắn cũng không có nói một câu nói này, chỉ nói ra: Phải học nhận biết chân giả chi ý trong lời người khác nói, phải có thể nhìn ra được thần ý người khác mạnh hay yếu, như thế, mới có thể phán định tu vi hắn cao thấp như thế nào.
Vậy phải làm thế nào để phán đoán thần ý mạnh yếu.
Xem đôi mắt, như có kim đâm, đây là tu sĩ chủng hỏa, xem quanh người, mơ hồ không rõ, cái này là tu sĩ kết Phù, trên thân như có sóng gió hoặc đám mây quấn lên, đó là đan đạo tu sĩ, lại thấy trên người giống như có bóng chồng, thì là thần anh tu sĩ. Đồ Nguyên nói ra.
Nói tới, thời gian Đồ Nguyên dạy bảo Phạm Tuyên Tử tu hành tựa hồ không nhiều, kỳ thực thường thường hắn là tại bất tri bất giác mà tiến hành dạy bảo.
Liêu Thành cũng không tại dưới chân Vạn Thánh Sơn, mà cách Vạn Thánh Sơn hơn ba trăm dặm ngoài. Lúc này là những gia tộc trong Liêu Thành thỉnh Đồ Nguyên đi giảng pháp, phí mời khá cao.
Nghĩ năm đó, Đồ Nguyên từ Âm Hồn Cốc đi tới Hắc Chi lĩnh mất rất nhiều thời gian, mà lúc này đây mang theo Phạm Tuyên Tử lại không cần nhiều thời gian như vậy, cũng không vội mà đến Liêu Thành, một đường dẫn theo Phạm Tuyên Tử như du sơn ngoạn thủy đi tới, trên đường gặp gỡ một ít thành trì hoặc là trấn nhỏ đều sẽ vào xem, thưởng thức đặc sản địa phương một cái. Đối với mỹ thực, Đồ Nguyên cũng không loại bỏ. Tuy rằng từ khi tu hành, hắn đã rất ít ăn thứ gì, nhưng cũng không phải là không ăn.
Trong một cái tiểu thành, trên một cái đường phố chuyên kinh doanh ăn uống.
Đồ Nguyên mang theo đệ tử Phạm Tuyên Tử ngồi ở chỗ kia chờ ăn món Thâm đàm long nhục. Là một người từ địa cầu tới đây, đối với long hắn luôn có một loại kính nể, nhưng mà khi nhìn thấy tên món ăn này thì hắn liền gọi trước tiên, không cần suy nghĩ chút nào.
Phạm Tuyên Tử thì gọi một chén súp Thiên Diệp Trùng Hoa, Đồ Nguyên cũng không biết là thứ gì, trái lại Phạm Tuyên Tử biết rõ, nói là thường nghe người ta nói món này ngon.
Nàng hiển nhiên thật cao hứng, có gặp được món gì muốn ăn thì nhất định sẽ gọi lên một phần.
Tiểu thư, lão gia muốn ngươi nhanh một chút trở về, nói đã thỉnh một tu sĩ kim đan tới nhà giảng pháp, không thể bỏ lỡ.
Đột nhiên bên cạnh có thanh âm nói chuyện của một đôi chủ tớ truyền tới. Tiểu thư kia nhìn qua tuổi cũng không lớn, đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mà nha hoàn trái lại hơi lớn, cũng cao hơn một ít.
Biết rõ rồi, phụ thân luôn luôn thỉnh tới một ít tu sĩ không hiểu ra sao. Ta nói, những tu sĩ trên núi kia nếu có bản lĩnh thật sự thì sẽ không hạ sơn đi kiếm chút linh thạch này a. Chỉ cần là người hạ sơn kiếm linh thạch đều là người tục, đều không phải người tu đạo chân chính.
Tiểu thư, ngươi nói nhỏ chút, không thì người ta nghe được. Nha hoàn kia khẩn trương nói ra, đồng thời nhìn nhìn về phía Đồ Nguyên cùng Phạm Tuyên Tử.
Tiểu thư kia căn bản không để ý tới, tiếp tục nói ra: Cha luôn muốn chấn hưng gia tộc, cho nên luôn luôn thỉnh các loại tu sĩ tới trong nhà giảng pháp, nhưng mà cũng không nhìn xem mấy người trong gia tộc là những kẻ nào, đều là ngoan thạch lại tự cho là linh ngọc, tính tình cao ngạo.
Tiểu thư. Không quản thế nào, đó cũng là nổi khổ tâm của lão gia.
Ta đương nhiên biết là nổi khổ tâm của cha. Được rồi, không nói nữa, chút nữa về, bất quá, ta nghe nói phía bên cậu cũng thỉnh người đến giảng pháp, không biết có phải cũng giống như nhà chúng ta hay không, chỉ là chút người không có bản lĩnh thực sự gì. Tiểu thư kia nói ra.
Nàng nói đến đây, đột nhiên nói: Đúng rồi, để ta nói với cha, đến nhà cậu nghe pháp, như vậy thì không cần phải đối diện cái người chỉ giảng chút đạo lý trống rỗng kia rồi.
Món Long nhục của Đồ Nguyên đã được đưa lên, khẩu vị xác thực tươi mềm, vô cùng ngon miệng, mà Thiên Diệp Trùng Hoa thang của Phạm Tuyên Tử cũng đã dọn lên, ngửi qua có một mùi hương nhè nhẹ.
Phạm Tuyên Tử ăn một ngụm, còn chưa có nuốt vào đã nhồm nhoàm nói ra: Ăn ngon, sư phụ, ăn rất ngon.
Ăn một miếng, nàng gắp một ít đến trước miệng Đồ Nguyên, nói ra: Sư phụ, ngươi thử một miếng.
Đồ Nguyên cầm đũa gõ gõ lên bát mình, con mắt trừng lên, Phạm Tuyên Tử vội vàng thả Thiên Diệp trùng hoa vào trong bát của Đồ Nguyên.
Làm sư phụ của người, cần phải có uy nghiêm.
Đồ Nguyên gắp lên một miếng Thiên Diệp Trùng Hoa, xác thực mùi thơm vị ngon.
Sư phụ, Long nhục của ngươi có ngon hay không a.
Nhìn đôi mắt đồ đệ trông mong nhìn long nhục trong bát của mình, Đồ Nguyên nói ra: Tự gắp đi.
Đồ đệ rất vui, liền vươn đũa gắp lấy một miếng Thâm đàm long nhục to nhất, sau đó cao hứng ăn vào.
Thật ngon miệng a, Long nhục quả nhiên danh bất hư truyền. Phạm Tuyên Tử nói ra.
Đột nhiên, có một người cười nhạo: Cái gì mà Long nhục, đó rõ ràng chỉ là một con rắn nước mà thôi.
Nói chuyện chính là một người tuổi còn trẻ, có hai người hầu theo bên cạnh. Thanh niên nhân cẩm y áo bào trắng, ăn mặc hoa lệ.
Thiếu gia, phỏng chừng là người từ tiểu địa phương tới, chưa thấy qua việc đời, thị xà thịt long cũng phân không rõ. Hạ nhân bên người nói ra.
Đồ Nguyên nhướng mày. Hắn đương nhiên biết rõ đây không phải là long nhục thực sự, Long là thiên địa mãnh thú, không quản là một loại gì, vô luận là khi còn bé hay là thành niên, đều không có khả năng đem làm thức ăn.
Chỉ là thầy trò bọn hắn trong lòng cao hứng, coi nó như là thịt long mà thôi. Mà người này thì là làm mất hứng.
Khi thanh niên kia nhìn thấy Phạm Tuyên Tử thì con mắt tức thì sáng ngời, nói ra: Vị cô nương này, nếu là muốn ăn long nhục, có thể tới phủ của ta, mặc dù không phải chân chính là Chân Long chi nhục, lại có thịt giao để ăn, những thứ khác, cái gì cần đều có.
Cút.
Phạm Tuyên Tử tức giận nói.
Tặc tỳ muốn chết, biết rõ công tử nhà ta là người nào không? Trong đó, một vị người hầu lập tức tức giận dữ nói ra.
Cút. Một tiếng cút này là Đồ Nguyên nói.
Một cổ uy nghiêm từ người Đồ Nguyên tỏa ra, trong hai mắt lộ ra dày đặc hàn quang.
Thật can đảm, tại trong Khuê thành này, người dám nói chuyện như vậy với bản công tử còn không có, ngươi tính là người đầu tiên. Vị công tử kia trên mặt tràn đầy tức giận, trong mắt chớp động sát cơ.
Nếu ngươi không cút, ta sẽ là người sau cùng nói với ngươi rồi, bởi vì ngươi không có cơ hội tiếp tục nghe rồi. Đồ Nguyên lạnh lùng nói ra.
Ngươi... Rất tốt, rất tốt... Lời vị công tử kia còn chưa dứt, Đồ Nguyên đã ép hỏi: Ngươi không tin.
Tại trong Khuê thành này không ai có thể làm khó ta. Lời công tử kia vừa mới xong. Đồ Nguyên đột nhiên vung tay lên, đưa tay chụp vào trong hư không, một trảo này nhằm thẳng vào mặt gã. Nhưng mà với khoảng cách này là tuyệt đối vô pháp chụp đến người gã.
Nhưng mà một trảo này ra, hư không liền ngưng tụ, ba đạo quầng sáng xám mờ bị Đồ Nguyên bắt vào trong tay.
Đồ Nguyên lại lấy ra một khối linh ngọc, đem ba lũ quầng sáng xám mờ kia phong nhập vào trong đó, sau đó nói: Đi thôi.
Phạm Tuyên Tử tự nhiên biết rõ thời điểm này nhất định cần phải đi rồi.
Đứng dậy, sau đó cùng theo sư phụ, bước ra Khuê thành.
Cường long không áp địa đầu xà, nếu như đã hạ thủ, vậy thì không nên tiếp tục lưu lại nơi đây rồi, cái này tuy rằng chỉ là một cái thành rất nhỏ, nhưng mà khó tránh khỏi sẽ gặp phải cao nhân, nếu là ở ngoài thành, Đồ Nguyên tất nhiên là có thể chu toàn, nhưng mà tại trong thành, thường thường những gia tộc kia sẽ có một ít trấn tộc chi bảo, phối hợp với pháp trận trong thành, uy lực vô cùng cường đại.
Tại nơi Đồ Nguyên vừa mới ngồi ăn, có hai nữ tử trợn mắt há mồm nhìn tất cả chuyện này. Trước đó bọn họ nhìn thấy Đồ Nguyên cùng Phạm Tuyên Tử, cảm giác được hai người bọn họ không phải tu sĩ phổ thông. Sau đó khi mâu thuẫn với Thổ gia đại thiếu, các nàng còn ôm ánh mắt nhìn xem, nhìn sau cùng sẽ thế nào. Không nghĩ tới chỉ vài ba câu, Thổ gia đại thiếu đã té trên mặt đất, sinh tử không biết.
Cái này, chỉ vài ba câu liền hạ sát thủ, loại tính tình này, thật sự là... Thật sự là, ... Quá mức hung thần rồi đi.
Nàng không có rời đi, bởi vì nàng rất rõ ràng, mình đã trở thành người thấy rõ một màn này. Dù cho mình rời đi, còn sẽ bị người của Thổ gia tìm tới cửa hỏi tình hình hiện tại.
Quả nhiên, không qua bao lâu, liền có Người Thổ gia vội vã đi đến, người tới là Thổ Đại Hữu, là phụ thân của Thổ Lỗi đang nằm trên mặt đất, Thổ Lỗi cũng chính là trưởng tôn một đời này của Thổ gia, địa vị không phải chuyện đùa.
Hiện tại, đích tôn của Thổ gia ngay tại trong Khuê thành bị người làm cho sinh tử không biết, Thổ gia tuyệt đối không có khả năng chịu để yên.
Có một văn sĩ tiến lên, đi tới bên cạnh Thổ Lỗi, đưa tay sờ sờ, sau đó lấy ra một tấm gương chiếu chiếu vào Thổ Lỗi, đứng dậy đi tới trước mặt Thổ Đại Hữu nói: Lỗi thiếu gia bị câu hồn rồi.
Xác định? Trên người Thổ Đại Hữu nặng nề sát khí. Vậy mà có người dám tại Khuê thành động tới người Thổ gia, cái này đơn giản chính là nhổ vào mặt Thổ gia, là tuyệt đối không có khả năng buông tha người kia.
Xác định. Văn sĩ nói ra.
Thổ Đại Hữu đi tới nơi hai nữ tử đang ngồi.
Đường gia cô nương, ngươi có thấy được là ai động thủ. Thổ Đại Hữu nói ra.
Hai người nơi khác tới. Đường Đường nói ra.
Ra khỏi thành rồi? Thổ Đại Hữu hỏi.
Ra khỏi thành rồi. Đường Đường trả lời, nàng không có cố gắng dối gạt làm gì, tuy rằng nàng xác thực cảm thấy một đôi thầy trò kia phi thường có ý tứ, như là một đôi chim nhạn đi ngang qua, hạ xuống ăn uống một chút liền sẽ lại bay lượn lên trời xanh, mà Thổ Lỗi thì giống như là một con côn trùng, bị bọn họ thuận miệng ăn rồi, nhưng mà nàng dù sao cũng là người trong Khuê thành, giữa gia tộc và gia tộc có vi diệu quan hệ khiến nàng không thể giấu giếm cái gì.
Ân, đa tạ Đường gia cô nương rồi. Thổ Đại Hữu xoay người rời đi, trong đám người tới có người khiêng ba người kia về Thổ gia, mà phần lớn người thì cùng theo lão ta đi ra ngoià thành, như một trận gió xoáy, cấp tốc đuổi theo một đôi thầy trò kia.
Rất nhanh, lại có người của Đường gia xuất hiện.
Tiểu thư, lão gia gọi ngươi trở về.
Về cái gì mà về, không thấy được Thổ gia đang sắp đại chiến với người khác sao? Đang có đại sự phát sinh, há có thể không xem cho rõ.
Tiểu thư, lão gia nói, Thổ gia trưởng tôn bị người tổn thương, sinh tử không biết, tiểu thư ngươi có mặt tại đó, tốt nhất còn là không nên dính vào việc này, tránh cho Thổ gia giận chó đánh mèo. Người Đường gia kia nói ra.
Giận chó đánh mèo, giận chó đánh mèo, sợ đến như vậy, không bằng Đường gia nhập vào Thổ gia là được rồi. Đường Đường không khỏi lại nghĩ đến một đôi thầy trò kia, Thổ Lỗi chỉ là vài ba câu đắc tội đối phương, liền trực tiếp bị câu hồn, đối phương phiêu nhiên rời đi, kiểu phong cách hành sự không quản nhà ngươi mạnh thế nào, ngay mặt lấy mệnh ngươi này, thật sâu hấp dẫn nàng.
Nếu có thể như bọn họ một dạng khoái ý ân cừu, vậy thì tự tại bao nhiêu a. Đường Đường suy nghĩ trong lòng.
: Vạn Thánh Sơn
-----ooo------
Khí trời sáng sủa, vạn dặm không mây, gió nhẹ hây hây, thổi pháp bào bay bay, lá xanh hoa đỏ trên cây lay động, bướm lượn dập dờn, chim ca lanh lảnh.
Ngươi lại làm hỏng pháp bảo của người khác rồi? Đồ Nguyên hỏi Phạm Tuyên Tử.
Ta không phải cố ý, hắn nói là pháp bảo của hắn lợi hại, ta sợ không tận lực sẽ không đỡ được, nào biết đâu, pháp bảo của hắn lại tệ như vậy, một kiếm đã hỏng rồi. Phạm Tuyên Tử nói ra.
Đồ Nguyên muốn nói về sau cần hạ thủ lưu tình, rồi lại sợ vạn nhất ngày nào đó nàng hạ thủ lưu tình trái lại bị người khác tổn thương, như vậy thì càng không hay rồi, nên hắn cũng không có nói một câu nói này, chỉ nói ra: Phải học nhận biết chân giả chi ý trong lời người khác nói, phải có thể nhìn ra được thần ý người khác mạnh hay yếu, như thế, mới có thể phán định tu vi hắn cao thấp như thế nào.
Vậy phải làm thế nào để phán đoán thần ý mạnh yếu.
Xem đôi mắt, như có kim đâm, đây là tu sĩ chủng hỏa, xem quanh người, mơ hồ không rõ, cái này là tu sĩ kết Phù, trên thân như có sóng gió hoặc đám mây quấn lên, đó là đan đạo tu sĩ, lại thấy trên người giống như có bóng chồng, thì là thần anh tu sĩ. Đồ Nguyên nói ra.
Nói tới, thời gian Đồ Nguyên dạy bảo Phạm Tuyên Tử tu hành tựa hồ không nhiều, kỳ thực thường thường hắn là tại bất tri bất giác mà tiến hành dạy bảo.
Liêu Thành cũng không tại dưới chân Vạn Thánh Sơn, mà cách Vạn Thánh Sơn hơn ba trăm dặm ngoài. Lúc này là những gia tộc trong Liêu Thành thỉnh Đồ Nguyên đi giảng pháp, phí mời khá cao.
Nghĩ năm đó, Đồ Nguyên từ Âm Hồn Cốc đi tới Hắc Chi lĩnh mất rất nhiều thời gian, mà lúc này đây mang theo Phạm Tuyên Tử lại không cần nhiều thời gian như vậy, cũng không vội mà đến Liêu Thành, một đường dẫn theo Phạm Tuyên Tử như du sơn ngoạn thủy đi tới, trên đường gặp gỡ một ít thành trì hoặc là trấn nhỏ đều sẽ vào xem, thưởng thức đặc sản địa phương một cái. Đối với mỹ thực, Đồ Nguyên cũng không loại bỏ. Tuy rằng từ khi tu hành, hắn đã rất ít ăn thứ gì, nhưng cũng không phải là không ăn.
Trong một cái tiểu thành, trên một cái đường phố chuyên kinh doanh ăn uống.
Đồ Nguyên mang theo đệ tử Phạm Tuyên Tử ngồi ở chỗ kia chờ ăn món Thâm đàm long nhục. Là một người từ địa cầu tới đây, đối với long hắn luôn có một loại kính nể, nhưng mà khi nhìn thấy tên món ăn này thì hắn liền gọi trước tiên, không cần suy nghĩ chút nào.
Phạm Tuyên Tử thì gọi một chén súp Thiên Diệp Trùng Hoa, Đồ Nguyên cũng không biết là thứ gì, trái lại Phạm Tuyên Tử biết rõ, nói là thường nghe người ta nói món này ngon.
Nàng hiển nhiên thật cao hứng, có gặp được món gì muốn ăn thì nhất định sẽ gọi lên một phần.
Tiểu thư, lão gia muốn ngươi nhanh một chút trở về, nói đã thỉnh một tu sĩ kim đan tới nhà giảng pháp, không thể bỏ lỡ.
Đột nhiên bên cạnh có thanh âm nói chuyện của một đôi chủ tớ truyền tới. Tiểu thư kia nhìn qua tuổi cũng không lớn, đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mà nha hoàn trái lại hơi lớn, cũng cao hơn một ít.
Biết rõ rồi, phụ thân luôn luôn thỉnh tới một ít tu sĩ không hiểu ra sao. Ta nói, những tu sĩ trên núi kia nếu có bản lĩnh thật sự thì sẽ không hạ sơn đi kiếm chút linh thạch này a. Chỉ cần là người hạ sơn kiếm linh thạch đều là người tục, đều không phải người tu đạo chân chính.
Tiểu thư, ngươi nói nhỏ chút, không thì người ta nghe được. Nha hoàn kia khẩn trương nói ra, đồng thời nhìn nhìn về phía Đồ Nguyên cùng Phạm Tuyên Tử.
Tiểu thư kia căn bản không để ý tới, tiếp tục nói ra: Cha luôn muốn chấn hưng gia tộc, cho nên luôn luôn thỉnh các loại tu sĩ tới trong nhà giảng pháp, nhưng mà cũng không nhìn xem mấy người trong gia tộc là những kẻ nào, đều là ngoan thạch lại tự cho là linh ngọc, tính tình cao ngạo.
Tiểu thư. Không quản thế nào, đó cũng là nổi khổ tâm của lão gia.
Ta đương nhiên biết là nổi khổ tâm của cha. Được rồi, không nói nữa, chút nữa về, bất quá, ta nghe nói phía bên cậu cũng thỉnh người đến giảng pháp, không biết có phải cũng giống như nhà chúng ta hay không, chỉ là chút người không có bản lĩnh thực sự gì. Tiểu thư kia nói ra.
Nàng nói đến đây, đột nhiên nói: Đúng rồi, để ta nói với cha, đến nhà cậu nghe pháp, như vậy thì không cần phải đối diện cái người chỉ giảng chút đạo lý trống rỗng kia rồi.
Món Long nhục của Đồ Nguyên đã được đưa lên, khẩu vị xác thực tươi mềm, vô cùng ngon miệng, mà Thiên Diệp Trùng Hoa thang của Phạm Tuyên Tử cũng đã dọn lên, ngửi qua có một mùi hương nhè nhẹ.
Phạm Tuyên Tử ăn một ngụm, còn chưa có nuốt vào đã nhồm nhoàm nói ra: Ăn ngon, sư phụ, ăn rất ngon.
Ăn một miếng, nàng gắp một ít đến trước miệng Đồ Nguyên, nói ra: Sư phụ, ngươi thử một miếng.
Đồ Nguyên cầm đũa gõ gõ lên bát mình, con mắt trừng lên, Phạm Tuyên Tử vội vàng thả Thiên Diệp trùng hoa vào trong bát của Đồ Nguyên.
Làm sư phụ của người, cần phải có uy nghiêm.
Đồ Nguyên gắp lên một miếng Thiên Diệp Trùng Hoa, xác thực mùi thơm vị ngon.
Sư phụ, Long nhục của ngươi có ngon hay không a.
Nhìn đôi mắt đồ đệ trông mong nhìn long nhục trong bát của mình, Đồ Nguyên nói ra: Tự gắp đi.
Đồ đệ rất vui, liền vươn đũa gắp lấy một miếng Thâm đàm long nhục to nhất, sau đó cao hứng ăn vào.
Thật ngon miệng a, Long nhục quả nhiên danh bất hư truyền. Phạm Tuyên Tử nói ra.
Đột nhiên, có một người cười nhạo: Cái gì mà Long nhục, đó rõ ràng chỉ là một con rắn nước mà thôi.
Nói chuyện chính là một người tuổi còn trẻ, có hai người hầu theo bên cạnh. Thanh niên nhân cẩm y áo bào trắng, ăn mặc hoa lệ.
Thiếu gia, phỏng chừng là người từ tiểu địa phương tới, chưa thấy qua việc đời, thị xà thịt long cũng phân không rõ. Hạ nhân bên người nói ra.
Đồ Nguyên nhướng mày. Hắn đương nhiên biết rõ đây không phải là long nhục thực sự, Long là thiên địa mãnh thú, không quản là một loại gì, vô luận là khi còn bé hay là thành niên, đều không có khả năng đem làm thức ăn.
Chỉ là thầy trò bọn hắn trong lòng cao hứng, coi nó như là thịt long mà thôi. Mà người này thì là làm mất hứng.
Khi thanh niên kia nhìn thấy Phạm Tuyên Tử thì con mắt tức thì sáng ngời, nói ra: Vị cô nương này, nếu là muốn ăn long nhục, có thể tới phủ của ta, mặc dù không phải chân chính là Chân Long chi nhục, lại có thịt giao để ăn, những thứ khác, cái gì cần đều có.
Cút.
Phạm Tuyên Tử tức giận nói.
Tặc tỳ muốn chết, biết rõ công tử nhà ta là người nào không? Trong đó, một vị người hầu lập tức tức giận dữ nói ra.
Cút. Một tiếng cút này là Đồ Nguyên nói.
Một cổ uy nghiêm từ người Đồ Nguyên tỏa ra, trong hai mắt lộ ra dày đặc hàn quang.
Thật can đảm, tại trong Khuê thành này, người dám nói chuyện như vậy với bản công tử còn không có, ngươi tính là người đầu tiên. Vị công tử kia trên mặt tràn đầy tức giận, trong mắt chớp động sát cơ.
Nếu ngươi không cút, ta sẽ là người sau cùng nói với ngươi rồi, bởi vì ngươi không có cơ hội tiếp tục nghe rồi. Đồ Nguyên lạnh lùng nói ra.
Ngươi... Rất tốt, rất tốt... Lời vị công tử kia còn chưa dứt, Đồ Nguyên đã ép hỏi: Ngươi không tin.
Tại trong Khuê thành này không ai có thể làm khó ta. Lời công tử kia vừa mới xong. Đồ Nguyên đột nhiên vung tay lên, đưa tay chụp vào trong hư không, một trảo này nhằm thẳng vào mặt gã. Nhưng mà với khoảng cách này là tuyệt đối vô pháp chụp đến người gã.
Nhưng mà một trảo này ra, hư không liền ngưng tụ, ba đạo quầng sáng xám mờ bị Đồ Nguyên bắt vào trong tay.
Đồ Nguyên lại lấy ra một khối linh ngọc, đem ba lũ quầng sáng xám mờ kia phong nhập vào trong đó, sau đó nói: Đi thôi.
Phạm Tuyên Tử tự nhiên biết rõ thời điểm này nhất định cần phải đi rồi.
Đứng dậy, sau đó cùng theo sư phụ, bước ra Khuê thành.
Cường long không áp địa đầu xà, nếu như đã hạ thủ, vậy thì không nên tiếp tục lưu lại nơi đây rồi, cái này tuy rằng chỉ là một cái thành rất nhỏ, nhưng mà khó tránh khỏi sẽ gặp phải cao nhân, nếu là ở ngoài thành, Đồ Nguyên tất nhiên là có thể chu toàn, nhưng mà tại trong thành, thường thường những gia tộc kia sẽ có một ít trấn tộc chi bảo, phối hợp với pháp trận trong thành, uy lực vô cùng cường đại.
Tại nơi Đồ Nguyên vừa mới ngồi ăn, có hai nữ tử trợn mắt há mồm nhìn tất cả chuyện này. Trước đó bọn họ nhìn thấy Đồ Nguyên cùng Phạm Tuyên Tử, cảm giác được hai người bọn họ không phải tu sĩ phổ thông. Sau đó khi mâu thuẫn với Thổ gia đại thiếu, các nàng còn ôm ánh mắt nhìn xem, nhìn sau cùng sẽ thế nào. Không nghĩ tới chỉ vài ba câu, Thổ gia đại thiếu đã té trên mặt đất, sinh tử không biết.
Cái này, chỉ vài ba câu liền hạ sát thủ, loại tính tình này, thật sự là... Thật sự là, ... Quá mức hung thần rồi đi.
Nàng không có rời đi, bởi vì nàng rất rõ ràng, mình đã trở thành người thấy rõ một màn này. Dù cho mình rời đi, còn sẽ bị người của Thổ gia tìm tới cửa hỏi tình hình hiện tại.
Quả nhiên, không qua bao lâu, liền có Người Thổ gia vội vã đi đến, người tới là Thổ Đại Hữu, là phụ thân của Thổ Lỗi đang nằm trên mặt đất, Thổ Lỗi cũng chính là trưởng tôn một đời này của Thổ gia, địa vị không phải chuyện đùa.
Hiện tại, đích tôn của Thổ gia ngay tại trong Khuê thành bị người làm cho sinh tử không biết, Thổ gia tuyệt đối không có khả năng chịu để yên.
Có một văn sĩ tiến lên, đi tới bên cạnh Thổ Lỗi, đưa tay sờ sờ, sau đó lấy ra một tấm gương chiếu chiếu vào Thổ Lỗi, đứng dậy đi tới trước mặt Thổ Đại Hữu nói: Lỗi thiếu gia bị câu hồn rồi.
Xác định? Trên người Thổ Đại Hữu nặng nề sát khí. Vậy mà có người dám tại Khuê thành động tới người Thổ gia, cái này đơn giản chính là nhổ vào mặt Thổ gia, là tuyệt đối không có khả năng buông tha người kia.
Xác định. Văn sĩ nói ra.
Thổ Đại Hữu đi tới nơi hai nữ tử đang ngồi.
Đường gia cô nương, ngươi có thấy được là ai động thủ. Thổ Đại Hữu nói ra.
Hai người nơi khác tới. Đường Đường nói ra.
Ra khỏi thành rồi? Thổ Đại Hữu hỏi.
Ra khỏi thành rồi. Đường Đường trả lời, nàng không có cố gắng dối gạt làm gì, tuy rằng nàng xác thực cảm thấy một đôi thầy trò kia phi thường có ý tứ, như là một đôi chim nhạn đi ngang qua, hạ xuống ăn uống một chút liền sẽ lại bay lượn lên trời xanh, mà Thổ Lỗi thì giống như là một con côn trùng, bị bọn họ thuận miệng ăn rồi, nhưng mà nàng dù sao cũng là người trong Khuê thành, giữa gia tộc và gia tộc có vi diệu quan hệ khiến nàng không thể giấu giếm cái gì.
Ân, đa tạ Đường gia cô nương rồi. Thổ Đại Hữu xoay người rời đi, trong đám người tới có người khiêng ba người kia về Thổ gia, mà phần lớn người thì cùng theo lão ta đi ra ngoià thành, như một trận gió xoáy, cấp tốc đuổi theo một đôi thầy trò kia.
Rất nhanh, lại có người của Đường gia xuất hiện.
Tiểu thư, lão gia gọi ngươi trở về.
Về cái gì mà về, không thấy được Thổ gia đang sắp đại chiến với người khác sao? Đang có đại sự phát sinh, há có thể không xem cho rõ.
Tiểu thư, lão gia nói, Thổ gia trưởng tôn bị người tổn thương, sinh tử không biết, tiểu thư ngươi có mặt tại đó, tốt nhất còn là không nên dính vào việc này, tránh cho Thổ gia giận chó đánh mèo. Người Đường gia kia nói ra.
Giận chó đánh mèo, giận chó đánh mèo, sợ đến như vậy, không bằng Đường gia nhập vào Thổ gia là được rồi. Đường Đường không khỏi lại nghĩ đến một đôi thầy trò kia, Thổ Lỗi chỉ là vài ba câu đắc tội đối phương, liền trực tiếp bị câu hồn, đối phương phiêu nhiên rời đi, kiểu phong cách hành sự không quản nhà ngươi mạnh thế nào, ngay mặt lấy mệnh ngươi này, thật sâu hấp dẫn nàng.
Nếu có thể như bọn họ một dạng khoái ý ân cừu, vậy thì tự tại bao nhiêu a. Đường Đường suy nghĩ trong lòng.
: Vạn Thánh Sơn
-----ooo------
/170
|