Tại trong thành trì xung quanh Vạn Thánh Sơn này, mọi người đều là phụ thuộc vào mỗi cái gia tộc to to nhỏ nhỏ mà sinh sống, bọn họ đều là gia phó, trung với một nhà, mấy đời làm phó, đương nhiên, cũng có phản bỏ gia tộc, gia nhập vào nhà khác. Nếu xuất hiện loại tình huống này, đó chính là lúc hai gia tộc phải khai chiến rồi.
Đồ Nguyên gõ cổng Phương gia, cũng không có xảy ra chuyện người thủ vệ mắt cao hơn đỉnh nhìn người khác, hai thầy trò bọn họ, lại thêm thi mị ở phía sau, từ cách ăn mặc cùng khí tức trên người đủ để chấn nhiếp người trông cửa kia. Lập tức có người đi phi báo, sau đó đại quản gia của Phương gia cùng một vị phu nhân quý phái đi ra nghênh đón.
Hắn thầm sửng sốt, lẽ nào gia chủ Phương gia là nàng, một vị nữ tử làm gia chủ cũng không phải là không có, nhưng mà có thể duy trì danh đầu đệ nhất gia tộc tại trong tòa thành này thì đó chính là có điểm lợi hại rồi.
Bất quá, lời phu nhân kia nói ra làm hắn mất đi ý nghĩ này.
Thì ra là Đồ chân nhân giá lâm, bởi vì không biết chân nhân khi nào đến, không thể nghênh đón từ xa, mong rằng thứ lỗi.
Có gì đâu có gì đâu, ta tới giảng pháp, không phải tới hiển uy, cần gì nghênh tiếp, không biết phu nhân có phải là nhất gia chi chủ nhà này hay không?
Bởi vì không biết hôm nay chân nhân đến, cho nên sáng sớm hôm nay gia phu đã đến quặng mỏ cách hơn bảy mươi dặm ngoài kiểm tra rồi. Phu nhân nói.
Đồ Nguyên gật gật đầu, nói ra: Đã vậy, thì chờ quý phu trở về.
Tạ chân nhân thông cảm, không biết chân nhân có yêu cầu gì về nơi ở lại? Phu nhân lại hỏi.
An tĩnh là được. Đồ Nguyên đáp.
Chân nhân thanh nhã. Phu nhân nói: Dẫn chân nhân tới Thu Thiền viện nghỉ ngơi.
Câu nói phía sau là nói với quản gia, nàng là phu nhân, tất nhiên là không tiện mang Đồ Nguyên đi, nếu nàng là gia chủ, tự nhiên sẽ làm loại việc này, nhưng mà nàng không phải.
Vị lão giả ở bên cạnh dẫn Đồ Nguyên đi. Đồ Nguyên hướng phu nhân gật gật đầu chào, sau đó đi theo lão giả kia.
Phu nhân lập tức phân phó người đi thỉnh lão gia Phương Dung trở về.
Đồ Nguyên theo vị quản gia đi tới Thu Thiền viện. Viện này không nhỏ nhưng rất an tĩnh. Lập tức có hạ nhân tiến vào phòng, thắp lên hương Khu Văn trùng, sau đó có người pha trà, bưng lên dưa, trái cây và món ngọt.
Đồ Nguyên đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong viện có một cây đại thụ rụng lá, cao ngất, cành lá điêu linh, càng hiển lộ ra vẻ an tĩnh trong viện này.
Đồ Nguyên nói lão quản gia dẫn toàn bộ hạ nhân đi ra, chỉ lưu lại hai cô nương tại trong viện để trợ giúp.
Ngồi vào trước bàn, lập tức có một cô nương tiến lại rót trà cho Đồ Nguyên, Đồ Nguyên lấy ra một quyển sách, sách tên《 Cản Sơn pháp 》, sách cũng không dày.
Quyển sách này là hắn lấy trộm từ Thổ gia tại Khuê thành. Hôm đó, sau khi giết chết Thổ Đại Hữu, hắn xoay người liền đi theo cùng trở lại trong Khuê thành, đến đêm thì trộm lấy《 Cản Sơn pháp 》về. Từ khi lấy tới tay, hắn chỉ mới lật qua, cho tới bây giờ mới tính là chính thức xem.
Sơn có linh, đuổi sơn mà đi.
Mở bản Cản Sơn pháp kia ra, câu đầu tiên là nói như vậy, có chút khí phách. Sơn là tĩnh vật, dù cho là tiểu sơn, đối với một nhân loại mà nói, cũng là đồ vật khổng lồ, nhưng mà lại có đuổi sơn mà đi, đây là một loại thủ đoạn huyền diệu.
Câu đuổi sơn mà đi trong này cũng không phải là thật làm cho sơn mọc ra hai chân chạy đi, mà là chỉ khu ngự linh lực trong sơn cho ta sử dụng, hoặc là bằng vào một sơn kia mà thi pháp.
Giống như là Thổ Đại Hữu kia, lúc trước khi thi pháp, tay lão ta cắm vào trong núi, đó là muốn lật đổ núi để trấn áp Đồ Nguyên. Núi kia là hơi có nghiêng về phía bên đường, giống như tùy lúc có thể lật đổ xuống. Cái này là sơn thế trong thiên địa tự nhiên, khi thi pháp hợp với thiên địa sơn hà chi thế.
Trong Cản Sơn pháp có linh quyết, Chú pháp cùng với một ít tiểu hành thổ đạo pháp.
Hắn ngồi ở đó xem Cản Sơn pháp, đến giờ cơm thì có người đưa thức ăn tới, mà mãi đến chiều tối, gia chủ Phương Dung của Phương gia cũng không có tới.
Hắn có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có đi thúc giục cái gì, vẫn cứ là ở tại trong Thu Thiền viện, mãi cho đến sắc trời tối đi, ánh nến thắp lên.
Đột nhiên có một người trẻ tuổi đến, nói với Đồ Nguyên: Chân nhân, phi thường xin lỗi, gia phụ vô pháp trở về gấp.
Đồ Nguyên nhìn nhìn thanh niên này, khoảng hai mươi tuổi, hẳn là con trai của Phương Dung, sau khi hỏi qua, quả nhiên là vậy, tên là Phương Hạ Chương. Đồ Nguyên biểu thị không có việc gì, thanh niên kia rời đi.
Đồ Nguyên trong lòng lại suy nghĩ: Phương gia này tựa hồ đã xảy ra chuyện gì rồi.
...
Lúc này Phương gia là như lâm đại địch, thậm chí có thể nói, có chút hoảng rồi, bởi vì gia chủ lão gia của bọn họ hôm nay tại lúc kiểm tra quặng mỏ thì bị một tốp phỉ bắt đi rồi, gia tộc hộ vệ đi theo tử thương phần lớn, mà hiện tại Phương gia đang thương nghị làm thế nào cứu gia chủ về.
Đám phỉ kia mở miệng là ba vạn linh thạch, còn cần một vị nữ nhi của Phương Dung mới có thể đổi được Phương Dung đem về.
Phương gia có ba vị cung phụng, đều là đan đạo tu sĩ, nhưng mà lúc này đây, có một người đã chết ở trong quặng mỏ, còn có hai vị lúc này cũng sắc mặt nghiêm trọng ngồi ở đây.
Phương gia là đệ nhất gia tộc trong Liêu Thành, gia tộc tự nhiên rất nhiều tu sĩ, nhưng thời điểm này, tu sĩ kết phù trở xuống đều vô dụng, mà đan đạo tu sĩ thì có một vị, chỉ là đang lúc bế quan, đã có người đi gọi quan rồi.
Nguyệt Nha cốc cũng không phải là thiện địa, lão gia bị bắt đến nơi đó, muốn cứu ra bình an, chỉ sợ là không thể dùng biện pháp cứng rắn, phải dùng trí. Một vị cung phụng nói ra.
Vậy Tiền lão tiên sinh, có thượng sách gì a? Phu nhân hỏi.
Vị cung phụng được xưng là Tiền lão tiên sinh vuốt chòm râu, nhăn mi, nháy con mắt, lắc đầu, biểu thị không có kế sách. Phu nhân lại chuyển ánh mắt về phía một vị cung phụng khác, vị kia đồng dạng là thở dài lắc đầu nói ra: Từ Nguyệt Nha cốc ngẩng đầu nhìn trời, có một đường cong cong hình dạng như Nguyệt Nha, bởi vậy có tên đó. Bên trong cốc bố có một tòa Tam Muội Thần Phong đại trận, tu sĩ tiến vào trong đó, người dưới đan đạo thì thần hồn bị thổi tán, tu sĩ đan đạo tiến vào trong đó, mặc dù có thể nhất thời không ngại, nhưng cũng vô pháp thi pháp, thời gian lâu, cũng có nguy hiểm thần hồn bị tán.
Phu nhân biết, hai bọn họ sợ Tam Muội Thần Phong đại trận kia.
Tại vùng này Nguyệt Nha cốc cũng là lừng lẫy đại danh, trong đó có một đám người xưng Nguyệt Chi Nhận đạo phỉ, thường xuyên làm một ít việc bắt cóc vơ vét, chỉ là mỗi một lần bọn họ đều trốn vào trong Nguyệt Nha cốc, người trong các thành phụ cận không thể làm gì, nghe nói từng có một vị Thần anh tu sĩ muốn diệt trừ đạo phỉ trong Nguyệt Nha cốc, nhưng tại đối diện Tam Muội Thần Phong đại trận thì cuối cùng vẫn cứ không biết làm sao.
Một tòa đại trận tinh diệu, bố trí tại một cái địa phương hiểm trở, đó là cực kỳ cường đại.
Nghe nói, ở chỗ sâu trong Nguyệt Nha cốc, có một loại sát phong bốc lên từ chỗ sâu trong đại địa, mà Tam Muội Thần Phong này chính là từ loại sát phong này diễn biến thành Tam Muội Thần Phong.
Tam Muội Thần Phong đại trận này, dù cho là gia gia xuất quan, chỉ sợ cũng không dễ phá. Nói chuyện chính là Phương Hạ Chương.
Hắn nói rất uyển chuyển, hiện đang bế quan là gia gia hắn, Phương Thành Hùng đang trong lúc bế quan, một mực thử xung kích Thần anh cảnh giới.
Năm đó khi vị Thần anh tu sĩ kia rời đi thì từng nói, nếu như muốn phá Tam Muội Thần Phong trận thì cần có Định Phong châu mới có thể phá vỡ, chỉ là Định Phong châu chính là dị bảo, có thể ngộ mà không thể cầu, phù pháp Định phong Ngự phong bình thường căn bản vô pháp ngừng lại Tam Muội Thần Phong kia.
Từng có một vị tu sĩ, có một cái khôi lỗi luyện chế từ tinh kim, khu nhập vào trong Nguyệt Nha cốc, sau đó liền không còn có đi ra rồi, vị tu sĩ kia bồi hồi ngoài cốc ba ngày, cũng không dám nhập cốc. Một vị cung phụng khác nói ra.
Đồ Nguyên cũng không biết rõ Phương gia phát sinh đại sự như vậy, hắn chỉ là cảm giác trong mắt người con trai của Phương Dung có ưu sắc, hơn nữa Phương phu nhân nói đã phái người đi gọi Phương Dung trở về, chỉ là hơn bảy mươi dặm, một ngày đã sớm trở về rồi, nhưng vậy mà vẫn không có trở về, cho nên Đồ Nguyên mới có nghi đoán.
Nhưng không quản phát sinh cái gì, đều là chuyện của Phương gia, không quan hệ đến hắn, hắn tới nơi này là giảng pháp, không cần phải quản tới chuyện khác, cũng không định quản.
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, đột nhiên có người đến thỉnh hắn, nói là lão thái gia xuất quan rồi, muốn thỉnh hắn tới. Vì vậy Đồ Nguyên liền mang theo Phạm Tuyên Tử đi qua, thi mị đương nhiên cũng là cùng theo.
Hai người một thi đi tới trong Phương gia đại đường, trông thấy một vị lão giả tóc bạc, tinh thần quắc thước, sắc mặt hồng nhuận. Ông ta trông thấy Đồ Nguyên, tất nhiên là một phen khách sáo. Sau khi Đồ Nguyên ngồi xuống, đối phương mới mở miệng, nói: Chỉ sợ lúc này đây phải hủy bỏ giảng pháp rồi.
Đồ Nguyên nhướng mày, đối phương lập tức giải thích nguyên nhân. Sau khi nghe bọn họ kể lại, Đồ Nguyên mới biết được.
Phương lão thái gia nói nếu đã là Phương gia định ra việc này, vậy thì tuy rằng Phương gia rút lui nhưng vẫn sẽ đi nói với các gia tộc khác, nếu như Đồ Nguyên nguyện ý thì chờ thêm mấy ngày, đợi Phương gia liên hệ xong với các gia tộc khác, sẽ đưa ra quyết định.
Đồ Nguyên nào còn không biết xấu hổ quấy rầy, Phương gia xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả gia chủ đều bị người bắt giam, còn phải tốn tinh lực lo cho việc giảng pháp của mình, trong lòng có chút áy náy, liền hỏi Nguyệt Nha cốc có điểm gì đặc biệt.
Phương lão thái gia vì vậy liền kể về Tam Muội Thần Phong đại trận. Tại lúc nghe nói Định Phong châu có thể phá, trong lòng Đồ Nguyên liền hơi hơi động ý.
Phải biết rằng, Thất Bảo Như Ý trong tay hắn quả nhiên là thần diệu, chặn nước, tắt lửa, định phong, đều là có thể làm được, càng là có diệu dụng trấn thần trừ tà, còn phải nhắc tới một đạo Vạn Pháp Âm Dương phù trong Thất Bảo Như Ý, tại sau khi kết kim đan, Đồ Nguyên lĩnh ngộ tất nhiên là càng sâu thêm một tầng.
Trong lúc mơ hồ, đã chạm đến đến một chút cảm giác huyền diệu âm dương vạn pháp tại tay, tuy rằng hiện tại còn xa xa vô pháp làm được trong lúc tay lật chuyển âm dương biến ảo, vạn pháp sinh diệt, nhưng mà một thanh Thất Bảo Như Ý tại trên tay lại có thể làm được đánh tan rất nhiều đạo pháp rồi.
Chí ít, đến bây giờ còn chưa từng khiến hắn thất vọng. Chỉ cần là trong lòng hắn cảm thấy có thể được, vậy thì liền nhất định có thể làm được.
Phương lão thái gia thấy được Đồ Nguyên trầm tư, hỏi: Chẳng lẽ Đồ đạo hữu có biện pháp phá Tam Muội Thần Phong trận kia?
Đồ Nguyên chưa có gặp qua Tam Muội Thần Phong đại trận, cũng không biết Thất Bảo Như Ý trong tay mình có thể bảo vệ hay không, cho nên cũng không dám xác định cái gì, chỉ là nói: Chưa thấy kỳ trận, không biết kỳ phong, không dám nói bừa.
Nhưng mà Đồ Nguyên vừa nói như vậy, lại đem tới chút hi vọng phá trận cho Phương gia.
Chỉ cần đạo hữu có thể phá Tam Muội Thần Phong đại trận kia, Phương gia tất có thâm tạ. Phương lão thái gia nói ra.
Sau đó Đồ Nguyên nói, cần phải nhìn Tam Muội Thần Phong đại trận kia rồi mới dám quyết định.
Chỉ là còn chưa chờ hắn động thân đi tới Nguyệt Nha cốc, có một người tuổi trẻ đã tiến vào, nói là đã mời được Phong Thần tôn giả tới.
Đồ Nguyên gõ cổng Phương gia, cũng không có xảy ra chuyện người thủ vệ mắt cao hơn đỉnh nhìn người khác, hai thầy trò bọn họ, lại thêm thi mị ở phía sau, từ cách ăn mặc cùng khí tức trên người đủ để chấn nhiếp người trông cửa kia. Lập tức có người đi phi báo, sau đó đại quản gia của Phương gia cùng một vị phu nhân quý phái đi ra nghênh đón.
Hắn thầm sửng sốt, lẽ nào gia chủ Phương gia là nàng, một vị nữ tử làm gia chủ cũng không phải là không có, nhưng mà có thể duy trì danh đầu đệ nhất gia tộc tại trong tòa thành này thì đó chính là có điểm lợi hại rồi.
Bất quá, lời phu nhân kia nói ra làm hắn mất đi ý nghĩ này.
Thì ra là Đồ chân nhân giá lâm, bởi vì không biết chân nhân khi nào đến, không thể nghênh đón từ xa, mong rằng thứ lỗi.
Có gì đâu có gì đâu, ta tới giảng pháp, không phải tới hiển uy, cần gì nghênh tiếp, không biết phu nhân có phải là nhất gia chi chủ nhà này hay không?
Bởi vì không biết hôm nay chân nhân đến, cho nên sáng sớm hôm nay gia phu đã đến quặng mỏ cách hơn bảy mươi dặm ngoài kiểm tra rồi. Phu nhân nói.
Đồ Nguyên gật gật đầu, nói ra: Đã vậy, thì chờ quý phu trở về.
Tạ chân nhân thông cảm, không biết chân nhân có yêu cầu gì về nơi ở lại? Phu nhân lại hỏi.
An tĩnh là được. Đồ Nguyên đáp.
Chân nhân thanh nhã. Phu nhân nói: Dẫn chân nhân tới Thu Thiền viện nghỉ ngơi.
Câu nói phía sau là nói với quản gia, nàng là phu nhân, tất nhiên là không tiện mang Đồ Nguyên đi, nếu nàng là gia chủ, tự nhiên sẽ làm loại việc này, nhưng mà nàng không phải.
Vị lão giả ở bên cạnh dẫn Đồ Nguyên đi. Đồ Nguyên hướng phu nhân gật gật đầu chào, sau đó đi theo lão giả kia.
Phu nhân lập tức phân phó người đi thỉnh lão gia Phương Dung trở về.
Đồ Nguyên theo vị quản gia đi tới Thu Thiền viện. Viện này không nhỏ nhưng rất an tĩnh. Lập tức có hạ nhân tiến vào phòng, thắp lên hương Khu Văn trùng, sau đó có người pha trà, bưng lên dưa, trái cây và món ngọt.
Đồ Nguyên đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong viện có một cây đại thụ rụng lá, cao ngất, cành lá điêu linh, càng hiển lộ ra vẻ an tĩnh trong viện này.
Đồ Nguyên nói lão quản gia dẫn toàn bộ hạ nhân đi ra, chỉ lưu lại hai cô nương tại trong viện để trợ giúp.
Ngồi vào trước bàn, lập tức có một cô nương tiến lại rót trà cho Đồ Nguyên, Đồ Nguyên lấy ra một quyển sách, sách tên《 Cản Sơn pháp 》, sách cũng không dày.
Quyển sách này là hắn lấy trộm từ Thổ gia tại Khuê thành. Hôm đó, sau khi giết chết Thổ Đại Hữu, hắn xoay người liền đi theo cùng trở lại trong Khuê thành, đến đêm thì trộm lấy《 Cản Sơn pháp 》về. Từ khi lấy tới tay, hắn chỉ mới lật qua, cho tới bây giờ mới tính là chính thức xem.
Sơn có linh, đuổi sơn mà đi.
Mở bản Cản Sơn pháp kia ra, câu đầu tiên là nói như vậy, có chút khí phách. Sơn là tĩnh vật, dù cho là tiểu sơn, đối với một nhân loại mà nói, cũng là đồ vật khổng lồ, nhưng mà lại có đuổi sơn mà đi, đây là một loại thủ đoạn huyền diệu.
Câu đuổi sơn mà đi trong này cũng không phải là thật làm cho sơn mọc ra hai chân chạy đi, mà là chỉ khu ngự linh lực trong sơn cho ta sử dụng, hoặc là bằng vào một sơn kia mà thi pháp.
Giống như là Thổ Đại Hữu kia, lúc trước khi thi pháp, tay lão ta cắm vào trong núi, đó là muốn lật đổ núi để trấn áp Đồ Nguyên. Núi kia là hơi có nghiêng về phía bên đường, giống như tùy lúc có thể lật đổ xuống. Cái này là sơn thế trong thiên địa tự nhiên, khi thi pháp hợp với thiên địa sơn hà chi thế.
Trong Cản Sơn pháp có linh quyết, Chú pháp cùng với một ít tiểu hành thổ đạo pháp.
Hắn ngồi ở đó xem Cản Sơn pháp, đến giờ cơm thì có người đưa thức ăn tới, mà mãi đến chiều tối, gia chủ Phương Dung của Phương gia cũng không có tới.
Hắn có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có đi thúc giục cái gì, vẫn cứ là ở tại trong Thu Thiền viện, mãi cho đến sắc trời tối đi, ánh nến thắp lên.
Đột nhiên có một người trẻ tuổi đến, nói với Đồ Nguyên: Chân nhân, phi thường xin lỗi, gia phụ vô pháp trở về gấp.
Đồ Nguyên nhìn nhìn thanh niên này, khoảng hai mươi tuổi, hẳn là con trai của Phương Dung, sau khi hỏi qua, quả nhiên là vậy, tên là Phương Hạ Chương. Đồ Nguyên biểu thị không có việc gì, thanh niên kia rời đi.
Đồ Nguyên trong lòng lại suy nghĩ: Phương gia này tựa hồ đã xảy ra chuyện gì rồi.
...
Lúc này Phương gia là như lâm đại địch, thậm chí có thể nói, có chút hoảng rồi, bởi vì gia chủ lão gia của bọn họ hôm nay tại lúc kiểm tra quặng mỏ thì bị một tốp phỉ bắt đi rồi, gia tộc hộ vệ đi theo tử thương phần lớn, mà hiện tại Phương gia đang thương nghị làm thế nào cứu gia chủ về.
Đám phỉ kia mở miệng là ba vạn linh thạch, còn cần một vị nữ nhi của Phương Dung mới có thể đổi được Phương Dung đem về.
Phương gia có ba vị cung phụng, đều là đan đạo tu sĩ, nhưng mà lúc này đây, có một người đã chết ở trong quặng mỏ, còn có hai vị lúc này cũng sắc mặt nghiêm trọng ngồi ở đây.
Phương gia là đệ nhất gia tộc trong Liêu Thành, gia tộc tự nhiên rất nhiều tu sĩ, nhưng thời điểm này, tu sĩ kết phù trở xuống đều vô dụng, mà đan đạo tu sĩ thì có một vị, chỉ là đang lúc bế quan, đã có người đi gọi quan rồi.
Nguyệt Nha cốc cũng không phải là thiện địa, lão gia bị bắt đến nơi đó, muốn cứu ra bình an, chỉ sợ là không thể dùng biện pháp cứng rắn, phải dùng trí. Một vị cung phụng nói ra.
Vậy Tiền lão tiên sinh, có thượng sách gì a? Phu nhân hỏi.
Vị cung phụng được xưng là Tiền lão tiên sinh vuốt chòm râu, nhăn mi, nháy con mắt, lắc đầu, biểu thị không có kế sách. Phu nhân lại chuyển ánh mắt về phía một vị cung phụng khác, vị kia đồng dạng là thở dài lắc đầu nói ra: Từ Nguyệt Nha cốc ngẩng đầu nhìn trời, có một đường cong cong hình dạng như Nguyệt Nha, bởi vậy có tên đó. Bên trong cốc bố có một tòa Tam Muội Thần Phong đại trận, tu sĩ tiến vào trong đó, người dưới đan đạo thì thần hồn bị thổi tán, tu sĩ đan đạo tiến vào trong đó, mặc dù có thể nhất thời không ngại, nhưng cũng vô pháp thi pháp, thời gian lâu, cũng có nguy hiểm thần hồn bị tán.
Phu nhân biết, hai bọn họ sợ Tam Muội Thần Phong đại trận kia.
Tại vùng này Nguyệt Nha cốc cũng là lừng lẫy đại danh, trong đó có một đám người xưng Nguyệt Chi Nhận đạo phỉ, thường xuyên làm một ít việc bắt cóc vơ vét, chỉ là mỗi một lần bọn họ đều trốn vào trong Nguyệt Nha cốc, người trong các thành phụ cận không thể làm gì, nghe nói từng có một vị Thần anh tu sĩ muốn diệt trừ đạo phỉ trong Nguyệt Nha cốc, nhưng tại đối diện Tam Muội Thần Phong đại trận thì cuối cùng vẫn cứ không biết làm sao.
Một tòa đại trận tinh diệu, bố trí tại một cái địa phương hiểm trở, đó là cực kỳ cường đại.
Nghe nói, ở chỗ sâu trong Nguyệt Nha cốc, có một loại sát phong bốc lên từ chỗ sâu trong đại địa, mà Tam Muội Thần Phong này chính là từ loại sát phong này diễn biến thành Tam Muội Thần Phong.
Tam Muội Thần Phong đại trận này, dù cho là gia gia xuất quan, chỉ sợ cũng không dễ phá. Nói chuyện chính là Phương Hạ Chương.
Hắn nói rất uyển chuyển, hiện đang bế quan là gia gia hắn, Phương Thành Hùng đang trong lúc bế quan, một mực thử xung kích Thần anh cảnh giới.
Năm đó khi vị Thần anh tu sĩ kia rời đi thì từng nói, nếu như muốn phá Tam Muội Thần Phong trận thì cần có Định Phong châu mới có thể phá vỡ, chỉ là Định Phong châu chính là dị bảo, có thể ngộ mà không thể cầu, phù pháp Định phong Ngự phong bình thường căn bản vô pháp ngừng lại Tam Muội Thần Phong kia.
Từng có một vị tu sĩ, có một cái khôi lỗi luyện chế từ tinh kim, khu nhập vào trong Nguyệt Nha cốc, sau đó liền không còn có đi ra rồi, vị tu sĩ kia bồi hồi ngoài cốc ba ngày, cũng không dám nhập cốc. Một vị cung phụng khác nói ra.
Đồ Nguyên cũng không biết rõ Phương gia phát sinh đại sự như vậy, hắn chỉ là cảm giác trong mắt người con trai của Phương Dung có ưu sắc, hơn nữa Phương phu nhân nói đã phái người đi gọi Phương Dung trở về, chỉ là hơn bảy mươi dặm, một ngày đã sớm trở về rồi, nhưng vậy mà vẫn không có trở về, cho nên Đồ Nguyên mới có nghi đoán.
Nhưng không quản phát sinh cái gì, đều là chuyện của Phương gia, không quan hệ đến hắn, hắn tới nơi này là giảng pháp, không cần phải quản tới chuyện khác, cũng không định quản.
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, đột nhiên có người đến thỉnh hắn, nói là lão thái gia xuất quan rồi, muốn thỉnh hắn tới. Vì vậy Đồ Nguyên liền mang theo Phạm Tuyên Tử đi qua, thi mị đương nhiên cũng là cùng theo.
Hai người một thi đi tới trong Phương gia đại đường, trông thấy một vị lão giả tóc bạc, tinh thần quắc thước, sắc mặt hồng nhuận. Ông ta trông thấy Đồ Nguyên, tất nhiên là một phen khách sáo. Sau khi Đồ Nguyên ngồi xuống, đối phương mới mở miệng, nói: Chỉ sợ lúc này đây phải hủy bỏ giảng pháp rồi.
Đồ Nguyên nhướng mày, đối phương lập tức giải thích nguyên nhân. Sau khi nghe bọn họ kể lại, Đồ Nguyên mới biết được.
Phương lão thái gia nói nếu đã là Phương gia định ra việc này, vậy thì tuy rằng Phương gia rút lui nhưng vẫn sẽ đi nói với các gia tộc khác, nếu như Đồ Nguyên nguyện ý thì chờ thêm mấy ngày, đợi Phương gia liên hệ xong với các gia tộc khác, sẽ đưa ra quyết định.
Đồ Nguyên nào còn không biết xấu hổ quấy rầy, Phương gia xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả gia chủ đều bị người bắt giam, còn phải tốn tinh lực lo cho việc giảng pháp của mình, trong lòng có chút áy náy, liền hỏi Nguyệt Nha cốc có điểm gì đặc biệt.
Phương lão thái gia vì vậy liền kể về Tam Muội Thần Phong đại trận. Tại lúc nghe nói Định Phong châu có thể phá, trong lòng Đồ Nguyên liền hơi hơi động ý.
Phải biết rằng, Thất Bảo Như Ý trong tay hắn quả nhiên là thần diệu, chặn nước, tắt lửa, định phong, đều là có thể làm được, càng là có diệu dụng trấn thần trừ tà, còn phải nhắc tới một đạo Vạn Pháp Âm Dương phù trong Thất Bảo Như Ý, tại sau khi kết kim đan, Đồ Nguyên lĩnh ngộ tất nhiên là càng sâu thêm một tầng.
Trong lúc mơ hồ, đã chạm đến đến một chút cảm giác huyền diệu âm dương vạn pháp tại tay, tuy rằng hiện tại còn xa xa vô pháp làm được trong lúc tay lật chuyển âm dương biến ảo, vạn pháp sinh diệt, nhưng mà một thanh Thất Bảo Như Ý tại trên tay lại có thể làm được đánh tan rất nhiều đạo pháp rồi.
Chí ít, đến bây giờ còn chưa từng khiến hắn thất vọng. Chỉ cần là trong lòng hắn cảm thấy có thể được, vậy thì liền nhất định có thể làm được.
Phương lão thái gia thấy được Đồ Nguyên trầm tư, hỏi: Chẳng lẽ Đồ đạo hữu có biện pháp phá Tam Muội Thần Phong trận kia?
Đồ Nguyên chưa có gặp qua Tam Muội Thần Phong đại trận, cũng không biết Thất Bảo Như Ý trong tay mình có thể bảo vệ hay không, cho nên cũng không dám xác định cái gì, chỉ là nói: Chưa thấy kỳ trận, không biết kỳ phong, không dám nói bừa.
Nhưng mà Đồ Nguyên vừa nói như vậy, lại đem tới chút hi vọng phá trận cho Phương gia.
Chỉ cần đạo hữu có thể phá Tam Muội Thần Phong đại trận kia, Phương gia tất có thâm tạ. Phương lão thái gia nói ra.
Sau đó Đồ Nguyên nói, cần phải nhìn Tam Muội Thần Phong đại trận kia rồi mới dám quyết định.
Chỉ là còn chưa chờ hắn động thân đi tới Nguyệt Nha cốc, có một người tuổi trẻ đã tiến vào, nói là đã mời được Phong Thần tôn giả tới.
/170
|