Đại viện của Tế Bần Bang rất náo nhiệt, trước cửa không có sư tử đá, cũng không có tấm biển mạ vàng, chỉ có bần dân ra ra vào vào liên tục không dứt. Khi vào thì mặt ủ mày chau, khi ra thì vui cười hớn hở. Thấy Tiểu Lục Tử đi lại, rất nhiều người già thường tới nhao nhao quỳ xuống, một ít đệ tử trong bang cũng hoan hô bang chủ quay lại.
Tiểu Lục Tử tịnh không phải đại thiện nhân, hắn cứ tế người già là có mục đích, thu dưỡng cô nhi hơn 10 tuổi cũng có chủng mục. Bất quá, mỗi lần nhìn những người già cô độc này mang vẻ tươi cười cảm kích, hắn còn là vui vẻ cùng tự hào phát từ nội tâm. Có lúc, hắn cũng có loại ảo tưởng làm thiện nhân, "Thiện nhân chân chính trên thế giới không cách nào sinh tồn!" Tiểu Lục Tử thân mật thăm hỏi cùng những người già, trong lòng lại cảm thán không biết làm sao.
Không quản Tiểu Lục Tử nghĩ thế nào, người khác sớm đã mang mũ thiện nhân để trên đầu hắn. Có khi hắn cũng tự an ủi mình, nói bản thân xác thực làm việc tốt. Sớm có thủ hạ cường tráng tiếp lấy A Tinh thụ thương, và nghênh tiếp Tiểu Lục Tử về nghị sự sảnh trong viện.
"Bang chủ, người thực quay về, lão nô nhớ người chết được! Lại, để lão ôm, hôn, sờ..." Nếu là một nữ tì mĩ mạo, Tiểu Lục Tử có thể tranh tiên phóng qua ôm chằm; nếu là một ma ma dung mạo bình thường, Tiểu Lục Tử cũng có thể cùng bà ta ôm... Thế nhưng, lão nhân trước mặt này tuy có giọng nói nữ nhân, lại có dáng dấp của nam nhân, khoảng chừng hơn 40 tuổi, mặc áo choàng màu sắc tươi đẹp, có túm râu dê, bộ dạng kì quái mở rộng hai tay, muốn ôm lấy.
Hán tử bế lấy A Tinh vừa nghe thanh âm này, thân hổ run rẫy mạnh liệt, gần như đem A Tinh quăng xuống đất trốn chạy. Đại hán khác đầu mày nhíu chặt, hai tay nắm chặt kêu lên cách cách, hận không thể một cước đá bay nhân yêu này, lại giẫm lên cái miệng hung ác của hắn vài vạn cước. Bất quá, bọn chúng không dám làm như vậy, bởi vì đây là cẩu đầu quân sư Ngô Dụng của Tế Bần Bang. Dưới một người, trên vài trăm người, bọn chúng tuy không dám, Tiểu Lục Tư lại không có bất kì cố kị nào, một cước đá nhân yêu nam ngã ra đất, lại hung ác dẫm lên vài cước.
"Ai da, thật thoải mái nha, cước của bang chủ quả là không giống." Ngô Dụng nằm trên đất nhao nhao kêu quái đản, tên đó kêu ơ đê tiện. Tiểu Lục Tử nghe chẳng được, cười khổ không thể, quát: "Kêu nữa, ta liền không khách khí." Diễm y nam tử trên đất đó mới vội vàng đứng dậy, kéo tay áo Tiểu Lục Tử không buông.
Tiểu Lục Tử để hai người sau lưng bế A Tinh rời khỏi, Ngô Dụng đã cười meo meo nói: "Bang chủ người cuối cùng đã quay về, bang chủ phu nhân ngày ngày chạy đến người lão nô này, muốn nam nhân cho lão. Thượng đế a, nàng ta lại có thể muốn nam nhân cho lão, chẳng lẽ lão không phải nam nhân ư? Phát thèm!"
"Ngậm miệng cho ta! Sở Sở còn chưa gả cho ta, còn không thể kêu như vậy, nàng ta có thể nổi giận... ách, sau không người có thể kêu như thế. Ngoài ra, bản thân ngươi làm qua nam nhân sao? Không nên nghĩ học ta cả ngày chửi thượng đế, học ta nói phát thèm liền là chân nam nhân." Tiểu Lục Tử kéo hắn vào nghị sự sảnh, một chút cũng không để ý hắn bộ dạng bán nam bán nữ buồn nôn, "Nói cho ta chuyện của Kim Tiền Bang, bang chủ của bọn chúng Cao Cầu lật lọng thế nào, làm sao không đợi ta quay về liền là hạ độc thủ với chúng ta chứ?"
Vừa nhắc tới chuyện này, mặt mo của Ngô Dụng liền cau thành một nhúm, nheo con mắt nhỏ giống như hạt đậu nành nửa ngày mới nói: "Ngày thứ hai bang chủ trộm kiếm, Thượng Quan thế gia liền phát ra lệnh truy nã toàn đại lục, nói là bắt được kẻ trộm kiếm liền có thể có cơ hội học được tuyệt học của Thượng Quan thế gia "Phượng Vũ Cửu Thiên", còn có trọng thưởng vạn lạng hoàng kim. Mà lúc đầu chuyện người trộm kiếm sớm trong Kim Tiền Bang truyền đi, bọn chúng đợi người quay về bắt người lĩnh thưởng."
Tiểu Lục Tử nghĩ chuyện của Hỏa Phượng Kiếm do Thượng Quan Đào Đào cùng Thượng Quan Bảo Bảo ra mặt liền có thể thuận lợi giải quyết, nhưng không ngờ ầm ĩ thành thế này, đau khổ kêu: "Thượng Quan thế gia lại không màng thể diện, phát lệnh truy nã với bên ngoài sao? Ta trên đường làm thế nào không có dung binh đoàn ngăn ta chứ? Đây không phải cách làm của Thượng Quan thế gia, rốt cuộc ai là ai phát lệnh truy nã chứ?"
Tiểu Lục Tử tịnh không phải đại thiện nhân, hắn cứ tế người già là có mục đích, thu dưỡng cô nhi hơn 10 tuổi cũng có chủng mục. Bất quá, mỗi lần nhìn những người già cô độc này mang vẻ tươi cười cảm kích, hắn còn là vui vẻ cùng tự hào phát từ nội tâm. Có lúc, hắn cũng có loại ảo tưởng làm thiện nhân, "Thiện nhân chân chính trên thế giới không cách nào sinh tồn!" Tiểu Lục Tử thân mật thăm hỏi cùng những người già, trong lòng lại cảm thán không biết làm sao.
Không quản Tiểu Lục Tử nghĩ thế nào, người khác sớm đã mang mũ thiện nhân để trên đầu hắn. Có khi hắn cũng tự an ủi mình, nói bản thân xác thực làm việc tốt. Sớm có thủ hạ cường tráng tiếp lấy A Tinh thụ thương, và nghênh tiếp Tiểu Lục Tử về nghị sự sảnh trong viện.
"Bang chủ, người thực quay về, lão nô nhớ người chết được! Lại, để lão ôm, hôn, sờ..." Nếu là một nữ tì mĩ mạo, Tiểu Lục Tử có thể tranh tiên phóng qua ôm chằm; nếu là một ma ma dung mạo bình thường, Tiểu Lục Tử cũng có thể cùng bà ta ôm... Thế nhưng, lão nhân trước mặt này tuy có giọng nói nữ nhân, lại có dáng dấp của nam nhân, khoảng chừng hơn 40 tuổi, mặc áo choàng màu sắc tươi đẹp, có túm râu dê, bộ dạng kì quái mở rộng hai tay, muốn ôm lấy.
Hán tử bế lấy A Tinh vừa nghe thanh âm này, thân hổ run rẫy mạnh liệt, gần như đem A Tinh quăng xuống đất trốn chạy. Đại hán khác đầu mày nhíu chặt, hai tay nắm chặt kêu lên cách cách, hận không thể một cước đá bay nhân yêu này, lại giẫm lên cái miệng hung ác của hắn vài vạn cước. Bất quá, bọn chúng không dám làm như vậy, bởi vì đây là cẩu đầu quân sư Ngô Dụng của Tế Bần Bang. Dưới một người, trên vài trăm người, bọn chúng tuy không dám, Tiểu Lục Tư lại không có bất kì cố kị nào, một cước đá nhân yêu nam ngã ra đất, lại hung ác dẫm lên vài cước.
"Ai da, thật thoải mái nha, cước của bang chủ quả là không giống." Ngô Dụng nằm trên đất nhao nhao kêu quái đản, tên đó kêu ơ đê tiện. Tiểu Lục Tử nghe chẳng được, cười khổ không thể, quát: "Kêu nữa, ta liền không khách khí." Diễm y nam tử trên đất đó mới vội vàng đứng dậy, kéo tay áo Tiểu Lục Tử không buông.
Tiểu Lục Tử để hai người sau lưng bế A Tinh rời khỏi, Ngô Dụng đã cười meo meo nói: "Bang chủ người cuối cùng đã quay về, bang chủ phu nhân ngày ngày chạy đến người lão nô này, muốn nam nhân cho lão. Thượng đế a, nàng ta lại có thể muốn nam nhân cho lão, chẳng lẽ lão không phải nam nhân ư? Phát thèm!"
"Ngậm miệng cho ta! Sở Sở còn chưa gả cho ta, còn không thể kêu như vậy, nàng ta có thể nổi giận... ách, sau không người có thể kêu như thế. Ngoài ra, bản thân ngươi làm qua nam nhân sao? Không nên nghĩ học ta cả ngày chửi thượng đế, học ta nói phát thèm liền là chân nam nhân." Tiểu Lục Tử kéo hắn vào nghị sự sảnh, một chút cũng không để ý hắn bộ dạng bán nam bán nữ buồn nôn, "Nói cho ta chuyện của Kim Tiền Bang, bang chủ của bọn chúng Cao Cầu lật lọng thế nào, làm sao không đợi ta quay về liền là hạ độc thủ với chúng ta chứ?"
Vừa nhắc tới chuyện này, mặt mo của Ngô Dụng liền cau thành một nhúm, nheo con mắt nhỏ giống như hạt đậu nành nửa ngày mới nói: "Ngày thứ hai bang chủ trộm kiếm, Thượng Quan thế gia liền phát ra lệnh truy nã toàn đại lục, nói là bắt được kẻ trộm kiếm liền có thể có cơ hội học được tuyệt học của Thượng Quan thế gia "Phượng Vũ Cửu Thiên", còn có trọng thưởng vạn lạng hoàng kim. Mà lúc đầu chuyện người trộm kiếm sớm trong Kim Tiền Bang truyền đi, bọn chúng đợi người quay về bắt người lĩnh thưởng."
Tiểu Lục Tử nghĩ chuyện của Hỏa Phượng Kiếm do Thượng Quan Đào Đào cùng Thượng Quan Bảo Bảo ra mặt liền có thể thuận lợi giải quyết, nhưng không ngờ ầm ĩ thành thế này, đau khổ kêu: "Thượng Quan thế gia lại không màng thể diện, phát lệnh truy nã với bên ngoài sao? Ta trên đường làm thế nào không có dung binh đoàn ngăn ta chứ? Đây không phải cách làm của Thượng Quan thế gia, rốt cuộc ai là ai phát lệnh truy nã chứ?"
/44
|