Tác giả: Vương Thiểu.
Dịch: Vmvm
Sở Sở đứng thẫn thờ trên lầu, ánh mắt mơ hồ nhìn trời đêm thâm thẫm. Không thể nhìn ra trong mắt nàng chất chứa điều gì, nàng cũng cứ giữ chặt trong lòng mọi tâm sự. Tuy nhiên, hiện giờ nàng lại muốn ra ngoài xem coi đã xảy ra chuyện gì, muốn coi xem thương thế của Tiểu Lục Tử như thế nào, gã đã an toàn rời khỏi Trung Châu hay chưa…..
Những nguyên tố trong không khí xao động dị thường, linh khí trong thiên địa vô cùng sống động, nhất trực tụ về phía tây thành. Trong thân thể Sở Sở ẩn tàng một luồng năng lượng cực lớn, tuy không thể vận dụng, nhưng có thể khiến ngũ quan lục giác của nàng linh mẫn vô cùng. Nàng có thể dễ dàng biết rõ những tiếng động lạ phát sinh xung quanh. Hơn nữa, sau thời gian dài bị mù mắt, các giác quan khác của nàng rất mẫn cảm, so với cao thủ huyền thuật chỉ hơn chứ không kém.
Hôm trước Ca Ca báo cho ta biết Tiểu Lục Tử đã thụ thương, lại chính do tên A Tinh vong ân phụ nghĩa đó làm. Sau này gặp lại hắn, ta nhất định sẽ cho hắn biết tay. Ài, ta phải ra ngoài xem sao mới được, không thể đợi nỗi nữa rồi.” Sở Sở u uất thở dài, nhẹ giữ gấu váy dài trắng muốt, lần bước xuống lầu.
“Sở Sở tiểu tỷ, Sở hộ vệ phân phó bọn tiểu tử rồi, vì an toàn cho cô nương, không thể để cô rời khỏi lầu này, xin thỉnh tiểu tỷ lượng thứ.” Hai hán tử Kim Tiền bang đang gác cửa ngăn bước của nàng lại, tuy miệng nói những lời rất tốt, âm thanh lại không hề tỏ ý cung kính chút nào.
“Xê ra! Ca ca của ta không hề can thiệp vào tự do của ta, các ngươi nhất định là do Cao Cầu phái tới, ta không làm khó các ngươi, các ngươi cũng đừng làm khó ta!” Sở Sở lắc nhẹ Linh Lung tụ kiếm trong tay, tỏ ý nàng không phải là thứ dễ chọc vào, tốt nhất là chúng nên tránh đường.
Năng lượng cực lớn trong nội thể của Sở Sở bài xích hết mọi khí tức dị chủng, do đó không thể tu luyện được huyền lực của thuật sĩ hay chân nguyên của võ sĩ. Vì vậy, nàng tuy có kiếm thuật phòng thân, nhưng lực công kích lại rất yếu.
Hai hán tử cười hắc hắc quái dị, chẳng những ngăn trở nàng ngay tại cửa cổng, mà ngữ khí lại còn biến thành không nể nang gì: “Thân hình của Sở cô nương thế này đi nấu cơm nấu nước còn hợp, chứ còn đánh nhau ấy à, một cánh tay trần của ca ca đây cũng có thể đánh ngã cô đến tám lần.”
“Thật không? Cái này là do ngươi nói đó nghe, vậy dùng một cánh tay không thử xem!” Sở Sở đem Linh Lung Tụ kiếm hoàng ngang ngực, sắc mặt bình tĩnh nói với đại hán: “Thiên vạn mạc để là cái này!”
“Ái yêu! Ngươi lại còn làm dữ với bổn đại gia nữa. Nếu không phải nể mặt Sở hộ vệ, huynh đệ chúng ta đã sớm đè con nhỏ mù ngươi ra thịt rồi, hà ha, ngoại trừ gã Tiểu Lục Tử đó coi ngươi như là bảo bối, chứ ai thèm…..”
Thần sắc của Sở Sở rất ảm đạm, tụ kiếm màu hồng trong tay lung lay muốn rớt, thân người nàng nếu không dựa vào cánh cổng đã sớm ngã ra đất rồi.
“Bạch! bạch!” hai tiếng chói tay vang lên, tên hán tử vừa nhục mạ Sở Sỡ nằm lăn ra đất, miệng mũi thổ đầy huyết và răng.
Tên hán tử kia xoay người lại nhìn, lập tức khắp người nổi gai ốc, lẫy bẫy quỳ xuống đất, cất tiếng không ra câu cú gì; “Lục, lục gia… tiểu đích…. chỉ phụng mệnh…”
Mặt Tiểu Lục Tử tràn đầy sát khí, hai mắt lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh: “Không cần biết các ngươi phụng mệnh ai, dám nhục mạ nữ nhân của ta thì chỉ có chết! Đúng rồi, chỉ có chết!”
“Tha mạng a! Tiểu đích còn mẹ già bảy chục tuổi, mười đứa con thơ đói oa oa…” Hai người bò dậy từ dưới đất, liên miên xin tha mạng, đồng thời chạy trốn ra ngoài.
Câu danh ngôn xin tha mạng kinh điển chưa kịp nói xong, thì chúng đã bị một đám chân khí trong suốt kềm chế chặt, hình thành một vòng chân không tuyệt đối. Áp lực cực lớn hút ra ngoài khiến nhãn châu của hai người lồi ra, rồi “phanh! Phanh!” hai tiếng, bắn vụt ra không trung và nổ tung, luồng máu đỏ bầy nhầy vấy đầy cả vòng khí tráo.
Thủ pháp công kích này rất hao phí chân nguyên và thể lực, nhưng lại không hữu dụng đối với cao thủ đồng cấp hoặc lợi hại hơn. Nhưng ở đây, võ công của hai tên lính gác quá hèn kém, Tiểu Lục Tử lại không muốn nữ nhân lương thiện của mình ngửi thấy mùi huyết tanh, nên mới phí công phu như thế này.
Luồng khí tráo đầy máu đỏ bao phủ thân hình hai người, cuốn bay ra khỏi gia viên rồi vỡ ra, một đám máu thịt vụn vặt rơi lã tã lên những chiếc lá mục cạnh bờ hào hoang phế.
“Tiểu lục tử, có phải là huynh không?” Sở Sở quăng tụ kiếm, nhào vào lòng gã, ngửi mùi hương vừa quen vừa lạ, khiến nàng hoài nghi đưa tay sờ nắn khắp khuôn mặt, ngực, cánh tay, bụng… của gã. Đột nhiên, Sở Sở xô Tiểu Lục Tử ra, kinh khủng lùi lại thật xa, giận dữ quát: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Tiểu Lục Tử rõ ràng không phải dạng ấy, hơn nữa bụng dưới của huynh ấy còn bị thương… còn ngươi thì….!”
Tim nàng đập thình thịch, rơi vào nỗi mê hoặc cực kỳ. Người trước mặt rõ ràng là rất thân quen, nhưng lại có rất nhiều biến hóa… thân thể thì rắn chắn, cao lớn, gương mặt rất thành thục, khí vị thoảng mùi nam nhân khiến nàng ngây ngất tâm thần, nhưng tiểu phúc của y không hề có vết thương hay cái thẹo nào.
“Ôi ôi, bảo bối, quá đau lòng ta nha, ta thất vọng quá hà! Vừa mới xa nhau có hai ngày, nàng đã không nhận ra được tướng công của mình rồi! Có phải là nhân cơ hội ta bị người truy sát, nàng thừa dịp tìm một tiếu lang quân khác rồi phải không?” Tiểu Lục Tử cười cười khép cửa lại, từ từ đi vào.
“Chết bầm!” Thân người đang căng thẳng của Sở Sở chợt giản ra, lập tức vui mừng. Đây chính là Tiểu Lục Tử suốt ngày xạo sự mà nàng rất quen thuộc đây mà! “Dám nói bậy nữa thì tỷ tỷ sẽ cất lưỡi ngươi ra đấy! Lại đây, để tỷ tỷ xem lại chút nào?”
“Sở Sở tỷ. Tỷ có nói là ta dù có biến thành tro tỷ cũng nhận ra mà. Cái này không đúng rồi. Công lực mới vừa đột phá, hình dáng sắc mặt vừa biến hóa chút là tỷ chẳng thèm nhận ra. Ôi, đau lòng ơi là đau lòng, tỷ nghĩ coi, làm thế nào để đền bù hết nổi đau này đây?” Tiểu Lục Tử miết miết cái cằm chẻ nhỏ xinh của Sở Sở, ra ý nếu ngươi mà không đền đáp cho đại gia cho tốt, đại gia sẽ khiến ngươi khó coi đến cở nào.
“Thối hoắc! Công phu gì có thể khiến con người biến hóa chứ?” Sở Sở xô bàn tay nhám nhúa của gã ra, lại tử tế dò xét từ đầu đến chân, từng đường gân thớ thịt của gã. Nàng vừa làm vừa nói: “Hai ngày không gặp mà đã biến thành người lớn rồi, sao không khiến tỷ tỷ hoài nghi cho được! Hơn nữa, nếu ta cứ tùy tiện tìm bất cứ nam nhan nào mà ôm ôm ấp ấp, ngươi còn tin vào tỷ tỷ này nữa không!”
“Ta không cần biết! Tỷ phải đền bù cho đệ!” Tiểu Lục Tử mặt dày cứ vòng tay ôm eo Sở Sở, rồi nhẹ nhàng giật một cái đã kéo tuột dây lưng. Chuyện cởi thắt lưng này gã đã làm mấy trăm lần rồi. Có điều lần này Sở Sở không còn kêu như lần trứơc. Những lần trước chỉ cần kéo dây lưng, Sở Sở la lên, ca ca Sở Lôi của nàng bên ngoài ra lập tức xông vào với cây thương dài ngoẳng. Kết quả duy nhất của Tiểu Lục Tử chính là trốn khỏi Sở gia, không còn có cơ hội quai lại.
“Ái ôi, mặt dày chưa kìa! Cao hơn ta rồi, mà vẫn như là con nít ấy, biết chừng nào mới trưởng thành đây!” Gương mặt ngọc của Sở Sở ửng hồng, bàn tay tiến vào lòng Tiểu Lục Tử, nhẹ thốt: “Tỷ tỷ vừa già vừa xấu, vừa mù vừa không thể chiều nam nhân, cũng không có võ công để giúp đệ khai thác sự nghiệp, lại không có một gia tộc cường đại để chi trì, thật không biết đệ thích tỷ tỷ ở điểm nào!”
“Mấy điểm đó đều thích!” Bàn tay háo sắc của Tiểu Lục Tử đã dò dẫm leo được đến hai gò Ngọc Nữ phong, nhẹ nhàng táy máy hai điểm hồng mẫn cảm. Gã vừa cười vừa nói như đọc thần chú, có điều thần chú này là một câu nói bậy còn sót lại trong mớ kiến thức ở địa cầu: “Hì hì, ta thích cái bên phải này, ta thích cái bên trái này, hơn nữa…”
Gã hôn nữ nhân đang thẹn đến chín người, lần mò thò tay tìm kiếm tiểu phúc phẳng lì trơn bóng của Sở Sở. Bàn tay ấy nhẹ lướt qua, dò tìm, rồi chui vào trong váy lụa đầy hương, lão luyện tìm về ngôi thành cổ đầy hoa giữa thảo nguyên đầy cỏ.
“… Hơn nữa, ta cũng thích cái này, lại còn có cái giếng sâu long lanh ánh nước này nữa!”
Thân hình Sở Sở nhẹ run, từng làn da thớ thịt trắng muốt bị tình lang khơi lên từng đám lửa, chẳng mấy chốc đã ửng hồng, đượm hương thơm ngát.
Yêu là chiếm hữu, yêu cũng là dâng hiến.
Phương thức biểu đạt ái tình của Tiểu Lục Tử là chiếm hữu Sở Sở. Sở Sở lại yêu hắn phát cuồng, nên quên hết mọi giáo điều đạo đức, cắn răng đem thân thể khiết bạch dâng hiến cho nam nhân yêu quý nhất của mình.
Đai buộc bụng màu vàng của nàng được nhẹ nhàng cởi ra, gò tuyết nhũ đầy đặn nhảy ra trước mặt Tiểu Lục Tử, thiếu điều muốn che mất gương mặt gã. Hạt châu màu hồng nhô hẳn lên, trên đầu được điểm xuyết bằng những nốt sần đầy cảm tính. Gã hít sâu một hơi dài như muốn hút hết khí vị đó vào bụng, giữ lại mãi mãi.
Trong lần đầu Sở Sở có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng lần này nàng biết rất rõ ràng, lại vô cùng hưng phấn. Bắt đầu từ cái câu nói “Vũ nhục nữ nhân của ta thì chỉ có chết!” của gã, Sở Sở đã hưng phấn phát điên rồi. Nếu mấy hôm trước còn đổ tội cho gã nam nhân này chưa thành hôn đã lén “thịt” nàng, nhưng hiện giờ nàng muốn gã nam nhân đổ đốn ấy mau mau cho vào, mong đến run bắn người lến. Nàng muốn cảm nhận sự sung mãn của gã, muốn tiến thật sâu, thật sát vào nơi thâm sâu hư không nhất của nàng.
Địa điểm chính là phòng khách của lâu các, địa điểm cụ thể chính là cái bàn gỗ trong phòng khách. Môi miệng của Tiểu Lục Tử còn dính đầy ngọc dịch đượm hương của Sở Sở, đã vội tấn công bên dưới, đôi môi lướt nhanh đến “hai điểm mà gã thích nhất lúc nãy”, rồi dừng lại càn quét một hồi. Đây chính là chỗ mà Tiểu Lục Tử rất thích chọc ghẹo nàng, bỡi vì vừa chạm vào chúng, Sở Sở đã kêu thét không ngừng.
Theo Huyền Nữ Kinh, muốn kích thích nữ nhân thì phải tùy chỗ tùy nơi. Nó cũng là yêu cầu tối cơ bản trong chuyện tính ái của nam nhân. Nắm được chỗ mẫn cảm nhất của nữ nhân là yêu cầu bắt buộc đối với mỗi nam nhân. Nam nhân còn phải thao túng sao cho “tới” những điểm chất chứa nhiều dục tính này, khiến cho nữ nhân chết lên chết xuống. Đây là yêu cầu nhập môn cần có của bất cứ nam nhân nào muốn tu luyện Huyền Nữ Kinh.
Lý giải của Tiểu Lục Tử chính là, muốn tiến nhập vào cảnh giới nhập môn của Huyền Nữ kinh, trước hết cần phải biết cách làm vui lòng nữ nhân. Huyền Tử khi nghe lời này của gã, nửa ngày cũng chưa hiểu ra. Trong đầu nàng còn nhớ như in phương cách tu luyện Huyền Nữ Kinh của nữ nhân, lòng không khỏi u oán: “Chủ nhân chế tạo ra ta có nói, muốn tiến nhập cảnh giới thứ sáu của Huyền Nữ Kinh, cần phải biết cách đùa cợt và thưởng thức nam nhân. Ai da, bọn họ ai cũng thích cái này!”
“Hảo đệ đệ, hảo tướng công, đệ không phải là muốn tỷ tỷ…. đền tội đó sao… Ôi a a, sao còn không…?” Sở Sở rên rĩ, không ngừng uốn éo bờ mông tròn lẳn, quả là không còn chịu nổi sự kích thích của gã. Hạ thể của nàng không ngừng dâng lên một cảm giác ngứa ngáy rất lạ lùng, không giống như cảm giác bất kham lần trước, từa tựa như một vỏ trứng muốn phá hủy chính mình. Nàng rít lên một hơi dài, toàn thân đỏ hồng giống như con tôm đã luộc nhừ.
“Chà? So với lần đầu thế nào?” Tiểu Lục Tử đang lột phăng chiếc khố cuối cùng trên người, chợt thấy thân người nàng co giật liên hồi, mảnh đất vàng xung quanh đóa hoa trắng nỏn như phấn kia chợt căng mộng hẳn lên, lộ ra một cửa động thâm sâu thần bí không ngừng ứa ra từng giọt dịch thể trong suốt, bao phủ lấy một diệu vật giống viên trân châu trân quý, nhưng lại quý hơn gấp nghìn vạn lần. “Lúc đó ta còn nghĩ là do hấp thu quá nhiều năng lượng từ Hỏa Phượng kiếm. Nhưng hiện giờ thì biết rồi, sao tuyệt vời quá vậy?”‘
Một cổ năng lượng yếu ớt từ tiểu phúc đỏ hồng của Sở Sở truyền đến, giống như một thỏi son đỏ rực từ từ tỏa nhiệt ra toàn thân. Bàn tay của Tiểu Lục Tử nhẹ án tại tiểu phúc của nàng, cảm thụ được năng lượng càng lúc càng ồ ạt tiến vào thân thể của nàng. Sở Sở đã học qua công pháp gia truyền, nhưng chưa từng tu luyện. Nhưng trong tình huống vô ý thức, nàng đã từ từ sơ tán thứ năng lượng cường đại đó, tránh khỏi bị nó làm hại đến thân thể.
“Tướng công, sao lại dừng, Sở Sở yêu chàng, mau giúp người ta đi mà!” Dường như tất cả nước mắt trong người nàng đều ứa ra, không biết vì chuyện gì. Cặp đùi trắng như tuyết kẹp chặt eo cọp của gã, kéo gã tiến nhập vào chỗ đang ướt ngứa khó chịu của mình.
Tiểu Lục Tử nhíu mày nhớ tới những tri thức đã học qua, đột nhiên lấy tay đang đặt trên hạt huyền châu của nàng ra, cười tà ác: “Con cừu non, mau mang công pháp ngươi học kể cho tướng công nghe nào.”
Sở Sở run bắn người, y y a a liên hồi, vừa bực vừa bất lực nói như muốn khóc: “Ngươi khi phụ tỷ tỷ, hu hu, ngươi đưa vào trước đi rồi nói, lần nào cũng đối với tỷ tỷ như vậy, người ta giận ngươi cho coi!”
Tiểu Lục Tử cảm thấy hiện giờ giao hợp đối với nàng không ảnh hưởng gì, nên không để nàng bực thêm nữa, liền trầm mình vào ché quỳnh tương, mang thân tiến vào ngõ hoa vừa nóng vừa ẩm ướt. Sở Sở kêu rên sung sướng. Cùng lúc đó, Tiểu Lục Tử cảm giác được năng lượng ở tiểu phúc của mình càng lúc càng khuyếch tán thật nhanh, nhanh chóng tiến vào toàn thân kinh mạch và huyết quản của nàng. Tiểu Lục Tử rợn người, nỗi sung sướng khiến gã run bần bật, cùng lúc đó năng lượng tiết ra như xoáy lốc, nhanh chóng cuốn theo vòng thịt hút chặt tiến sâu vào nội thể của nàng.
Tầng công pháp thứ nhất của Huyền Nữ Kinh tự động vận chuyển. Tàn bạo chi khí tràn trề khắp toàn thân Tiểu Lục Tử. Mắt gã thoáng lóe lên chút lệ khí màu hồng phấn, ai ngờ khi đến eo lưng thì không có cách gì dâng lên, giống như lâm phải đại địch, gian khổ đề ngự lực hút từ nội thể của Sở Sở.
Trong không gian của Huyền Nữ Kinh, Huyền tử thất thần, tim đập thình thịch, đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha, đúng là mị noãn rồi, là mị noãn! Ha ha ha, không biết có phải nữ nhân ngốc nào tu luyện Huyền Nữ kinh bị thất bại, đem toàn thân mị công ngưng thành mị noãn, truyền cho con gái lớn của thị như thế này… Nhưng mà, do không truyền cho nàng ấy công pháp, nên trừ phi gặp nam nhân có thứ công pháp tương tự, bằng không thì nàng này sẽ biến thành dâm oa đãng phụ, chẳng những đi câu dẫn nam nhân, mà còn đau đớn quên đi chính mình!’
“Chủ nhân, cố lên… cố lên…. cố … “chơi” nàng… hấp thu tinh nguyên của nàng, đoạt lấy năng lượng từ mị noãn của nàng, biến nàng thành tính nô của người, ha ha ha!” Huyền tử điên cuồng bạo lộ mặt trái của mình, quên đi việc giữ kẻ như lúc bình thường.
“Ha ha ha ha, đây nhất định là mị noãn được truyền nhiều đời. Ôi, để ta nghĩ xem, lần đầu quả trứng đó bị vỡ, cũng chính là lần giao hợp thứ nhất giữa chủ nhân và nàng. Lúc ấy tầng thứ nhất của mị lực cực yếu, do đó chủ nhân chưa từng tu tập Huyền nữ kinh còn có thể chịu được. Tầng thứ nhì của quả trứng vỡ, chính là lúc này, chủ nhân dĩ kinh đã cảm thấy rất cật lực. Nếu chủ nhân không nổ lực tu luyện, đợi đến khi nàng phá trứng lần nữa, không biến sẽ biến thành dâm đãng như thế nào.”
“Hãy chờ cho tầng cuối cùng bên ngoài của nàng phá liệt, tiếp đó sẽ là đại mị noạn, chủ nhân cần quan tâm cho kỹ. Năng lượng mị lực trong đó nếu có thể tiếp thu được, thì chủ nhân có thể trở thành kẻ có thể làm mê đắm cả xử nữ trinh khiết nhất trên đời. Ha ha, hi vọng chủ nhân biết được thời khắc cần giữ kịp thời, đừng bị nữ nhân đó hút cho khô cạn!”
“Chỉ có điều, Huyền Nữ Kinh là pháp môn tu luyện vô cùng an toàn, vì sao lại thất bại cho được? Dù cho người đó có bộ óc như đầu heo nái, chỉ cần cho ả ấy nhiều heo nọc và thời gian, thì ả có thể tu luyện thành…. thành Trư tiên dễ như bởn mà. Rất lâu, rất lâu trước đây trên Thiên giới, có một người đã tu luyện Huyền Nữ Kinh mà thành Trư tiên đó thôi [1] . Nghe nói khi lên đó còn được làm nguyên soái gì gì đó nữa…” Huyền tử hảm nhập vào trong suy nghĩ đến mụ mị đầu. Nàng đang nghĩ đến vấn đề thành bại trong việc tu luyện sau này của Tiểu Lục Tử.
Trán của Tiểu Lục Tử toát ra từng giọt mồ hôi như hạt đậu, toàn thân biến thành màu hồng. Gã trầm giọng rên lên mấy hồi, đột nhiên chộp thẳng hai gò tuyết phong của Sở Sở, điên cuồng ôm chặt lấy nàng, xốc tới tiến vào nơi thâm sâu nhất trong thân thể nàng. Trong sát na ấy, trong tiếng nữ nhân kêu rú điên cuồng, Tiểu Lục Tử gầm lên một tiếng đau đớn, đem toàn bộ nguyên âm hấp thu được của nữ nhân trong hai ngày trước phún suất ào ạt vào người Sở Sở. Trung tâm tử phủ đầy uân khí của nàng lúc này chợt biến thành không không đãng đãng, an an tĩnh tĩnh.
Huyền Tử ở trong không gian trong Huyền Nữ Kinh kêu lên một tiếng thống hận và cả kinh. Bao nhiêu công sức bấy lâu hiện giờ coi như tan tành mây khói, khiến nàng tức giận đến chửi không thành lời: “Chủ nhân đáng chết, người rõ ràng đã tiến nhập vào tầng thứ nhất đạt được cảnh giới tàn bạo, vì sao lại đem năng lượng cực khổ lắm mới hút được phún xuất ra hết chứ? Chỉ cần đưa ra động tác ngự nữ tàn bạo, ả ấy sao vượt qua không bị người tiêu diệt, tại sao người lại bỏ qua?”
Huyền Tử đột nhiên trầm mặc trở lại, rơi nhẹ xuống từ không trung, rung rẫy thất thần. Nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện vì sao mà có nữ nhân gặp thất bại khi tu luyện Huyền Nữ Kinh. Đó là vì khi nữ nhân ấy gặp được người mà mình thực sự yêu, không còn muốn cặp ba cặp bốn nữa, sợ nam nhân trong lòng mình thương tâm, nên tuyển lựa con đường tán công, đem tu vi và mị lực ngưng kết thành trứng, chuyển vào trong thể nội.
Không biết tên Tiểu Lục Tử tham dâm háo sắc này có vì người yêu chân chính của mình mà bỏ luôn việc tu luyện không? Huyền Tử hiển nhiên không tin, nhưng nàng không thể tưởng tượng vì cớ gì mà chủ nhân lại tán công, cho dù đó chỉ là công lực vừa mới tu luyện được có hai ngày. Huyền Tử muốn tĩnh tâm tìm hiểu suy nghĩ của Tiểu Lục Tử. Tuy nhiên nàng không làm sao mà tĩnh tâm lại được, nên không thể cảm thụ hoạt động tâm lý của Tiểu Lục Tử là như thế nào.
Tiểu Lục Tử chủ động phóng ra hết nguyên âm đã luyện chế, cổ hấp lực từ trong nội thể của Sở Sở đột nhiên tiêu thất. Hắn tựa hồ đã sớm dự liệu đến chuyện như vậy sẽ xảy ra, lập tức vận chuyển tàn bạo công pháp, tung hoành trên cơ thể của Sở Sở, tựa như con ngựa đứ cương. Mỗi lần tấn công đều khiến chiến lũy của nữ nhân rung động thành những đợt sóng dồn, không thể nào khống chế được cổ năng lượng đó, khiến hắn tha hồ tham tiến mọi chỗ trên thân thể của Sở Sở.
“A a a!” Sở Sở bị cổ nguyên âm thuần tĩnh đã được chế luyện đó phóng vào khiến cho rên rĩ quên mình, không còn biết ất giáp gì, chỉ ôm chầm lấy cổ của nam nhân. Nàng không biết phải làm gì, không biết mình muốn gì. Nàng chỉ muốn gần hắn thêm chút nửa, thậm chí muốn tiến vào thân thể của hắn, muốn bị hắn nuốt chửng luôn.
Tiểu Lục Tử không hề nhúc nhích, từ từ nhắm mắt lại, không lý gì đến Sở Sở dâm mị nhập cốt nữa. Hắn cẩn thận thôi động cổ thuần âm năng lượng vừa mới phún xuất ra. Nó không ngừng dung hợp và lan truyền vào mọi ngóc ngách trong cơ thể của Sở Sở, và không ngừng bành trướng. Rồi nó đột nhiên như một cái phao, bao nhiêu năng lượng trong thân thể ấy chợt quay ngược bắn trở lại, thuận theo kinh mạch vừa rồi tụ lại ở đan điền.
Tiểu Lục Tử đột nhiên dấn sâu vào, vận dụng Tàn bạo quyết điên cuồng hút ra, sản sinh hấp lực tương đồng với Sở Sở. Chỉ có điều, hắn khai thác lộ tuyến vận công rất khác với sự điều động của Sở Sở, khiến cho toàn bộ số âm nguyên bàng đại trong cở thể nàng được thu hút vào thể nội của mình theo một thông đạo mới khai.
Huyền tử đang ảo não cảm thương chợt trợn to mắt. Nàng có thể cảm giác được âm nguyên nặng lượng của Tiểu Lục Tử lại quay trở về thân thể, thậm chí còn dẫn đầu cho một cổ năng lượng cực lớn tiến vào trung tâm, hình thành một năng lượng cầu màu đỏ chót lớn bằng nắm tay. Cổ năng lượng này tuy còn pha tạp không thuần, chỉ mới vừa kinh qua sự luyện hóa rất giản đơn, nhưng so với năng lượng hiện tại của hắn còn lớn hơn gấp mấy chục lần.
Tiểu Lục Tử tiếp tục động công, tiếp tục tham tác kinh mạch thông đạo của Sở Sở, rồi phong tỏa lộ tuyến vận công vốn có của nàng lại. Thứ lộ tuyến hành công này chính là công pháp tiêu chuẩn của Huyền nữ kinh, nguyên là pháp môn tu luyện dành cho nữ nhân.
Vận hành vài vòng, hắn lại đem năng lượng nhu yếu của nữ nhân quay về thân thể của Sở Sở, rồi đánh thức Sở Sở đang vùi mê trong tiếng rên la dâm đãng. Sở Sở ư ư gật đầu, mắt môi đều đầy nước. Hiện tại Tiểu Lục Tử có bảo nàng làm chó hay nô lệ, chỉ sợ nàng cũng đáp ứng không chối từ.
“Fuck!!! Thái dương thượng đế lão đầu gỗ! Đây rõ ràng là song tu công pháp, sao lại chỉ cho một phía hưởng thụ thôi! Chính là cần nam nữ cùng luyện, thì mới có thể đạt đến chí thiện chí mĩ, hỗ tương bổ ích, cùng đạt đến thiên nhân chi cảnh. Người sáng tạo ra Huyền Nữ Kinh nhất định là kẻ cừu hận nam nhân rất cực đoan, nên mới chế thành thứ kinh thư này lưu truyền trong nhân gian. A ha hah a, ý nghĩ thiên tài này cuối cùng cũng bị bổn thiếu gia tìm ra!” Tiểu Lục Tử điên cuồng cười lớn, giống như ta đây là thiên tài vậy.
Hai ngày vừa qua hắn nhất mực thí nghiệm ngự nữ chi thuật trên thân thể các bà vợ của Cao Cầu, lại dùng công pháp tàn bạo hấp thụ tinh hoa của họ, không cho họ một chút gì gọi là tốt đẹp. Cùng hoan hảo với bọn họ xong, Tiểu Lục Tử thì tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, trong khi nữ nhân thì mệt mỏi bất kham, thậm chí không còn sức mà lết xuống giường nữa. Nếu mà cứ để tình trạng như thế lâu dài, nữ nhân cứ một mực biến thành lô đỉnh luyện công, thì nhất định sẽ bị hương tiêu ngọc nát!
Huyền Tử bên trong sách lại hung hãn chửi rủa: “Chủ nhân ngu ngốc! Chỉ có cách hút đoạt cho nhanh, bằng không thì sẽ khiến cho ngươi chết già trên mình một nữ nhân duy nhất. Hừ, nếu ngươi mỗi lần đều dạt cho nữ nhân biết Huyền nữ kinh công pháp, thì ngươi còn lấy được cái gì tốt nào? Dù cho có tu luyện hàng vạn năm đi chăng nữa cũng không thể phi thăng! Hơn nữa, hiện giờ ở trên không lại có một tên giới thần ngu ngốc. Một khi có lượng lượng cường đại xuất hiện, y sẽ không lưu tình tìm đến hạ sát. Muốn phi thăng, phải lén lừa hắn mà tu luyện, chờ khi thật lực vượt qua giới thần, mới có thể trùng phá giới này, tiêu diêu tự tại ở cõi thiên ngoại thiên.”
Tiểu Lục Tử cùng Sở Sở lúc này đã chuyển chiến trường sang màn trướng. Có một không gian êm ái như vậy, hai người lại tiếp tục chiến đấu một phen. Thân thể Sở Sở lưu chuyển một thứ năng lượng không hề yếu kém, nên hôm này nàng kiên trì rất dài lâu, nhất mực bồi tiếp hắn vui vầy hưởng tận mọi hứng thú.
“Tướng công, mang Sở Sở cùng li khai Trung Châu được không? Người ta hiện giờ không thể li khai huynh được! Huynh nói xem nào, nói xem!” Sở Sở cuộn trong lòng Tiểu Lục Tử nủng nịu vòi vĩnh. Nàng cố làm vẻ bà chị hai năm, hôm nay mới chủ động ra vẻ yếu ớt nủng nịu, hiển nhiên là bị khuất phục dưới thần uy của nam nhân.
“Ha ha, có thật nàng nghĩ như vậy khôgn?” Tiểu Lục Tử niết vào bờ mông tròn lẳn và phì nộn của nàng, ngắm nhìn gò má hây hây ửng hồng, cất tiếng hỏi.
“Hừ! Biết là huynh sẽ hỏi lại như thế mà! Ta biết huynh đang chạy nạn, Sở Sở mà đeo theo huynh, chính là gây khó cho huynh, ta đâu có ngu! Bất quá, người ta muốn cùng huynh vĩnh viễn ở chung một chỗ!’ Cánh tay phấn nộn của Sở Sở véo mạnh vào eo lưng hắn. Nàng bíêt càng dụng lực, thì nam nhân càng cảm thấy nhột, rõ ràng là nàng cũng không từ thủ đoạn nào.
Trời đã bắt đầu hửng sáng, trên không trung chợt truyền đến tiếng gầm lớn uy nghiêm, giống như lôi thần đang trừng phạt yêu ma đang tác loạn. Toàn bộ Trung Châu thành bị chấn động. Vòm cầu huyền lực ma pháp bảo vệ trung Châu thành bị lôi điện đánh trúng. Hỏa diễm hồng quang loạn chiến, trông giống như lửa của ngày tận thế đang cuồn cuộn bốc lên.
“Giới thần? Oa ha ha kha kha, cái lão dâm tăng khốn kiếp Tạp Khâu đó đã dẫn dụ Giới Thần xuất hiện rồi, ta cuối cùng cũng có khả năng rời khỏi Trung Châu thành rồi!” Tiểu Lục Tử phóng xuống giường, nhanh chóng rút ra một bộ y phục mới từ trong giới chỉ, nhanh nhẹn phóng lên. Chợt thấy nét mặt không vui của Sở Sở, hắn bèn cất tiếng an ủi: “Sở Sở, nàng yên tâm đi, chờ ta đến địa phương khác tạo lập thế lực mới rồi, sẽ tự thân đến Trung Châu rước nàng. Hừm, nếu Trung Châu có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nàng có thể đến Tam Tinh thành tìm Hoa Vương gia giúp cho, hãy dùng giới chỉ ta tặng nàng ấy.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Lục Tử lại nói tiếp: “Nếu ở Trung Châu thành không sống nổi, hoặc là nhớ ta, thì có thể đến Tế Bần Bang tìm A Tinh hoặc Ngô Dụng. Ta và họ có phương pháp bí mật để liên hệ. Từ chỗ bọn họ có thể biết được nơi ta ở. Ta sẽ nhớ đến nàng, mỗi ngày đều nhớ nàng!”
Sở Sở cố gắng gượng cười, ôn nhu nói: “Lên đường cẩn thận, mọi chuyện đều phải lấy an toàn làm trọng. Ta sẽ nhớ chàng, sẽ chờ chàng về cưới ta!”
Thiên không lại truyền tới âm thanh giận dữ của giới thần Một đạo điện quan lạc đến ma pháp giới hộ thành. Luồng hào quang màu đỏ hồng xuất hiện các vết chằn chịt, trông giống như lưới nhện.
Chu vi mười dặm trong Trung Châu thành đều bị sự giận dữ của Giới thần làm cho kinh nhiễu. Từng đạo điện quang chằng chịt như mưa rơi, mỗi lần kích trúng ma pháp hộ tráo trên không trung của thành, đều khiến cho đất đá hàng trăm dặm quanh đó chấn động, oành oành đùng đùng, giống như tạc đạn nổ dồn.
Ở phía tây thành, Tạp Khâu khổ không cách gì tả xiết. Lão phóng ra sáu hạt phật châu vốn liên thông với trời đất. Do đó mỗi lần Giới thần kích trúng thành trì, lão đều gián tiếp nhận lãnh. Chờ đến khi ma pháp hộ tráo của tường thành bị đánh rách, thì đó cũng là thời khắc tiêu vong của lão. Năng lực của lão trong giới tu chân chỉ có thể xem là hạng mạt lưu, nào phải là đối thủ của Giới thần. Cho nên dù cho lão muốn tìm cơ hội để thu hồi phật châu, thì thời gian lại không cho phép mất rồi.
“Phành! Hoa hoa hoa!” Bầu trời màu đỏ thẫm bị xé rách. Ma pháp tráo trên Trung châu thành đã trải qua hàng nghìn năm chưa ai đánh rách, cuối cùng cũng bị vỡ vụn bỡi Giới thần điên cuồng. Hàng chục đạo điện quang tự nhiên đánh trúng các chân ngôn màu vàng trên kết giới, Dâm tăng Tạp Khâu liề há miệng phun từng ngụm máu tươi. Lão cố sức những vẫn không thể thu lại hạt niệm châu cuối cùng, bèn sử dụng độn thuật chạy trốn vị Giới thần điên cuồng.
Hư ảnh của Giới thần thiểm hiện từ trên trời, như ngọn núi chính của Ngọc Sơ sơn vật, cao lớn phi thường, toàn thân kim khôi kiêm giáp, mặt mày đầy râu, hai tay không ngừng phóng ra thiểm điện, đánh thẳng vào chỗ có năng lượng di động mạnh nhất của Trung châu, miệng còn gầm gừ: “Tên tu chân chó chết, lại gây phiền nhiễu cho bổn thần. Ta phải đem các ngươi tiêu diệt hết trọi mới được.” Y phất tay, hàng trăm đạo điện quang bắn xuống, đánh trúng viên niệm châu vô chủ.
“Oành oành! Phanh!” Niệm châu không thể tránh, kêu phanh một cái, biến thành đám bột vụn.
Lúc ấy, Tạp Khâu đang dùng thuật độn thổ chạy ngoài trăm dặm chợt phun ra từng ngụm máu tươi. Một mỹ nữ tóc vàng cạnh người lão chợt kêu thảm một tiếng, toàn thân nát vụn. Niệm châu bị hủy. Môi giới cũng bị hủy. Chỉ còn lại hai nữ lang mắt xanh đang run rẫy thất thần đi theo cạnh lão.
“Lương Sơn tứ thập đại đạo, ta và các ngươi không đội trời chung! Lão nạp tổn thất thảm trọng, tổn thất thảm trọng a! Mất mồi ngon không tiếc, lại vuột mất đạo khấu, lại hận cho tên Giới thần kia, tự nhiên lại hủy mất của bần tăng Chân ngôn châu đã qua luyện chế hàng nghìn năm, đó chính là vật do sư tổ truyền lại nữa.” Dâm tăng Tạp Khâu chửi bới um sùm, không còn mệnh để tiếp tục đào độn nữa.
Giới thần đánh xong một cú, đột nhiên phát hiện năng lượng đều tiêu thất. Lại thấy có mấy cái xác rùa đen có năng lượng cực yếu đang phát ra ánh sáng xanh lục.
Giới Thần bực bực bội bội, hiển nhiên là không vừa ý chút nào. Y đột nhiên phát hiện trên mặt đất đa số là bọn binh sĩ nhân loại bị đánh chết vô cớ. Y lập tức đầu to như cái đấu, chửi: “Mẹ, lão đây đánh trời, lần sau thu thập các ngươi tiếp vậy!”
Chửi xong, y biến thành một trận cuồng phong bay thẳng vào tầng mây, ẩn mình trong tầng cấm chế của tinh cầu.
Mấy cái xác ô quy của Lương Sơn được người thu hồi. Có người lại thét to: “Các huynh đệ, tên dâm tăng đó trốn rồi, chúng ta cũng nhanh chạy đi thôi, mấy tên này không ngăn được chúng ta đâu. Tất cả mọi người, chia ra mà trốn!”
Binh sĩ của Trung Châu thành vô cùng lo lắng. Ma pháp tráo che thân để sinh tồn giờ đã bị Giới thần hủy rồi, vật khống chế trận pháp nhất định cũng đã bị hủy. Trung châu thành này không còn thái bình nữa rồi. Thế lực nào cũng có thể đến công thành, do không còn phải lo đối phó với khả năng phòng ngự tuyệt đối của Ma pháp tráo.
Trong sát na ma pháp tráo bị hủy, có người nghe được một tiếng khóc bị thương thàm thiết từ trong thành chủ phủ truyền ra. Sau đó có người nói đó là tiếng của Thành chủ Triệu Cao, lại có người cho rằng đó là âm thanh của quyền thần Thái Kinh. Dù sao đi nữa, cư dân trong thành đời đời nay giờ đều biết những ngày thái binh của Trung châu đã không còn nữa.
“Giết, giết hết Lương Sơn tứ thập đại đạo!” Mắt bọn binh sĩ đều đỏ ngầu, huyết khí phi đằng. Bọn chúng cần lấy máu của địch nhân để an ủi cho nội tâm kinh hải và khủng khiếp. Nếu xét cho cùng, thì Trung Châu không còn là đất lành chim đậu vui sướng nhất của Thiên Vũ đại lục nữa rồi.
Tiểu Lục Tử vừa vọt đi được vài chục trượng, thì phòng ốc quanh đó đều bị bắn bay rào rào. Hắn lợi dụng lúc ma pháp tráo bị phá, chạy khỏi Trung Châu thành. Có điều hắn không hề ngờ đến uy lực thiểm điện của Giới thần. Hàng nghìn năm nay không ai có thể phá hỏng ma pháp tráo, thể mà lão chỉ trong vòng thời gian tàn một phần ba nén hương đã tiêu hủy nó hoàn toàn.
Tiểu Lục Tử mừng lúc đó, nhưng lại đau sau đó. Nghĩ đến kế sách mình sẽ từ nội bộ mà công phá Trung châu thành, giờ đã thành sôi bỏng hỏng sôi. Gả bèn ngẩng đầu lên trời chửi Giới thần: “cái tên Giới thần con mẹ nó khốn kiếp, ngươi ôn nhu một chút không được sao, lại đem ma pháp tráo phá thành bình địa. Cứ khiến cho nó không còn hoạt động được, để sau này ta dùng bí pháp tu bổ lại. Sao người đánh vụn nó ra như vậy!?”
Chửi thì chửi, tốc độ chạy trốn của Tiểu Lục Tử không hề giảm, tiếp tục chạy về hướng Tây Nam. Giới thần căn bản không hề chú ý đến một tên nhân loại nhỏ nhoi như thế này. Lực lượng của hắn còn quá kém, chưa đủ đế Giới thần đưa vào pháp nhãn.
“Con mẹ nó!!!” Khi Tiểu Lục Tử nhìn thấy bọn binh sĩ đầy máu điên cuồng, hắn giật bắn mình, phát hiện trên thủ quân tường thành đều đỏ ngầu hai mắt, giữ chặt trên tay cung nõ thượng huyền, hễ thấy người phi thân lên tường là bắn, tên bay như mưa, kêu lên chi chít.
Bọn Lương sơn tứ thập đại đạo tự thị là nghệ cao lớn mật mà nối đuôi nhau chết nhăn răng, còn lại mấy tên bảo hộ Lam y tặc lùi lại phía sau cũng bị truy binh đuổi theo tiễu trừ.
“Sưu!” Một mũi tên lạnh ngắt bắn đến, Tiểu lục tử vội xoay người, chuyển về sau, vận dụng một góc 270 độ, đáp xuống một xưởng mộc cạnh đó.
“Hừ hừ, Thân thủ của Lục gia quả là hay, nhưng mà hôm nay có chạy cũng không thoát đâu!” Một tên hán tử trẻ tuổi thuộc Kim Tiền bang đứng cách đó không xa. Hắn cầm cung tiễn hờm sẳn. Phía sau lưng nhô lên một cây trảm mã đao dài thòng, uy phong lẫm lẫm cất tiếng cười lạnh.
Kẻ mới đến chính là thủ lĩnh thân vệ quân của Cao Cầu, tên là Cao Mãnh. Nghe nói hắn là bạn tốt cùng thôn trước khi Cao Cầu phát nghiệp, là bạn nối khố sinh tử có nhau, nên được Cao cầu cất nhắc đến vị trí rất quan trọng. Cao Mãnh hành sự không có gì nổi bật trong Kim Tiền Bang, khiến không ai biết võ công hắn cao thấp thế nào. Tiểu Lục Tử từng hỏi qua Sở Lôi về hắn, nhưng Sở Lôi chỉ lắc đầu, trả lời có một câu: “Không dưới ta!”
“Sao ngươi tìm được ta?” Tiểu Lục Tử không vội không vàng, ngược lại lại có hứng thú đánh giá tình hình chiến đấu của những người bên dưới. Lam Y đạo tặc lại chết thêm vài tên. Công pháp của bọn chúng tuy có cao, nhưng bất quá là một thứ tinh binh mà thôi. Lời tục có nói, nghĩ nhiều thì chết sớm! Tiểu Lục Tử tặc lữơi thành tiếng, lắc đầu kinh hoảng, không biết là lo cho người khác, hay là lo cho chính mình.
“Ha ha ha ha, Cao bang chủ thần cơ diệu toán, biết ngươi trước khi li khai sẽ đến gặp tình nhân Sở Sở, liền phái hai tên mắc dịch đến đó phá hôi. Sau khi người của chúng ta biết hai tên đó chết rồi, liền đoán ngươi nhất định ở đó. Có điều, lúc đó chúng ta đều đang xem pháp thuật huyền ảo của Tạp Khâu đại sư, không hề chú ý đến việc nó dẫn tới tình trạng hỗn độn…. Hừ, chờ khi ta nhận ra, đến nhà Sở Sở, chỉ còn kịp nhìn thấy thân ảnh của ngươi.” Cao Mãnh vô cùng đắc ý, rút cây Trảm mã đao ra, từ từ bước đến gần Tiểu lục Tử.
“Ngươi bắt không được ta đâu. Hôm nay ta trốn không được, thì sẽ tiếp tục ẩn mình trong Trung châu thành. Chờ vài ngày nữa đại quân của người khác đến đánh Trung châu, thì lúc đó còn sợ gì các ngươi nữa. A, để ta nghĩ coi, phía tây có Đường quốc đang bành trướng thế lực rất nhanh. Thái tử vừa soán vị Lý Hoằng có dã tâm rất lớn, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Ở phía nam, Thượng quan thế gia cũng không phải là trung thần lương đống gì. Phía đông nam lại có Tống gia quân…. Fuck!!! Ông trời đánh nhà ngươi! Ngươi làm răng mà cười thâm hiểm vậy?” Tiểu Lục Tử đột nhiên cảm thấy không ổn, nhìn theo ánh mắt của Cao Mãnh, lập tức giận điên người!
Cao Mãnh đắc ý cười ha hả: “Nghe nói ngươi khoái nhất ả Sở đui này, ta đem nó đến đây, không biết ngươi còn muốn chạy nữa không? Lục gia?”
Tiểu Lục Tử vừa nhìn thấy bóng người vận đồ trắng như tuyết bị trói chặt ấy, tâm hồn đang phẳng lặng như đáy hồ chợt nổi cơn sóng dữ. Hắn chỉ thẳng vào Cao Mãnh, mắng: “Nàng ấy là muội tử của Sở Lôi, ngươi dám làm vậy ư? Đường đường là tên giặc đầu sỏ nha trảo của Kim Tiền bang, thế mà lại đi uy hiếp một nữ tử mù lòa, chuyện này truyền ra ngoài, không khỏi khiến thiên hạ cười chết hay sao?”
“Chỉ cần giết chết ngươi, có bị thiên hạ chê cười thì đã làm sao? Cao bang chủ cũng đã nói vậy rồi, xem ra chúng ta rất coi trọng ngươi đấy!” Cao Mãnh nhân cơ hội hắn phân thần, đề đao chém tới, một luồng đao quang cường đại veo véo rít lên.
Tiểu Lục Tử không có lòng nào ham chiến, liền vận hộ thể trong suốt lên, vung quyền đánh lên đao. Kình lực phản kích, hắn tà thân nhảy phốc đến Sở Sở. Hắn thiên toán vạn toán, lại không hề tính đến chuyện của Sở Sở. Hắn cứ nghĩ Kim Tiền bang còn xem trọng thân phận của Sở Sở, nên không dám làm khó dễ gì nàng. Hiện giờ, nàng chạy cũng khó, mà không chạy cũng không xong. Còn chưa hạ thân xuống, hắn đã nghe tiếng Sở Lôi quát tháo: “Minh Cơ, bỏ muội muội ta ra! Con mẹ nó, ai dám bắt nó vậy?!”
Tiếng quát của Sở Lôi còn âm âm, thì Trượng nhị trường thương trong tay hán đã chỉ thẳng Minh Cơ, không thèm lý gì đến bọn binh sĩ thông thường quanh đó. Sự giận dữ toát ra từ người gã, thậm chí người mù còn cảm nhận được, tự nhiên gây kinh sợ cho không ít người. Cái danh Thiểm điện thương Sở Lôi đã chấn động Trung châu địa giới, ai không biết hắn là đệ nhất hộ vệ của Kim Tiền bang? Ngay cả võ tướng của quân đội Trung châu thành còn do chính một tay hắn đào tạo ra mà.
Trong mắt Minh cơ thoáng vẻ bất an và kinh hoảng, vội nói: “Sở hộ vệ, ta chính là phụng mệnh hành sự, chuyện này là do Cao bang chủ….”
“Cao Cầu ở đâu?” Tiểu Lục Tử cùng Sở Lôi đồng thời quát lớn.
Tiểu Lục Tử nhẹ đáp xuống trước mặt Minh Cơ, không xem bọn binh sĩ vũ trang cạnh bên ra gì, chỉ lạnh lùng nhìn ả. Hắn và Minh Cơ tính ra thì cũng chẳng có giao tình, mà cũng chẳng có oán cừu. Nhưng hắn tuyệt không rõ, vì sao từ trước đến giờ ả cứ hay chống lại mình. Những chuyện nhỏ trước kia coi như bỏ qua, nhưng hiện tại ả lại mặc nhiên uy hiếp Sở Sở, bức bách chính mình. Điều này không thể không tính tới.
“Ha ha ha ha, bổn bang chủ ở đây!” Cao Cầu và Thượng Quan Trác Việt đồng thời bước ra từ trong loạn quân. Đi sau họ còn có Lư Báo và Kiều Chí trong trang phục cao quý nhưng lại bừng bừng sát khí.
Thượng Quan Trác Việt vận bạch y phiêu phất, nghi biểu phi phàm, gương mặt cao ngạo như cười như không. Khi nhìn về phía Tiểu Lục Tử, ánh mắt lão lóe lên sự giận dữ và hận ý. Lão cứ một mực xem mình là bất phàm, thế mà chỉ có một tên tiểu tặc thế này lại giết mãi không xong, còn khiến cho huynh đệ trong nhà trở mặt tương tàn, thuật pháp bị đả đoạn, thụ thương. Chuyện này đã sớm truyền ra ngoài. Hiện giờ lão không còn mặt mũi gì nữa, chỉ muốn giết quách Tiểu Lục Tử, rửa sạch mối nhục.
Sở Lôi không thèm lý đến Tiểu Lục Tử, nổi giận nhìn Cao Cầu lớn tiếng hỏi: “Cao bang chủ, bản thân ta tự nhận thấy mình lòng trung như nhất, vì Kim Tiền Bang mà lập biết bao công lao hãn mã, chưa có làm điều gì đắc tội với ông, vì cớ gì mà ngược đãi muội muội của ta?”
Sắc diện của Cao Cầu bất biến, cười hắc hắc đáp: “Sở hộ vệ, cái này là do ngươi sai rồi. Muội muội của ngươi và Tiểu Lục Tử có mối tư giao rất tốt. Ngươi không quản chế được người nhà của ngươi. Bây giờ vì để bắt hắn, làm cách này chỉ là hạ sách. Ngươi đừng có gấp, nếu lần này giết được Tiểu Lục Tử rồi, ta thưởng cho người mười đứa mỹ nữ, coi như bồi tội, thế nào? Ha ha, đừng nghĩ ngợi gì nữa, mất đi một muội muội đui mù, bù lại được mười mụ vợ xinh đẹp, còn tính toán gì nữa!”
Sắc mặt của Sở Lôi biến đổi không ngừng, dường như đây là lần đầu tiên hắn hiểu rõ Cao Cầu. Hắn từ từ hạ trường thương trong tay xuống, đưa mắt nhìn Tiểu Lục Tử.
Cao Cầu cho là Sở Lôi đồng ý rồi, liền cao hứng cười lớn, nói với Tiểu Lục Tử: “Tiểu lục tử, hiện giờ phải coi thái độ của ngươi. Nếu muốn Sở Sở cô nương còn sống, thì ngươi tự vẫn ngay tại đây. Yên tâm đi, Cao Cầu ta tuy chẳng là gì cả, nhưng đã nói ra rồi thì kể như xong!”
“Không được! Tiểu Lục Tử, không cần quan tâm đến muội, huynh mau chạy đi!” Sở Sở đột nhiên thét lớn, vụt giãy dụa muốn tránh khỏi làn dây bằng gân dị thú buộc trên người. Ngấn cổ tuyết bạch dưới chủy thủ trong tay Minh Cơ của nàng đã hằn lên một đạo huyết ngân.
Minh Cơ bị sự chống trả kịch liệt của nàng, nhất thời không dám giết hay làm bị thương Sở Sở. Khi ả nhìn thấy ánh mắt sát nhân của Tiểu Lục Tử, trong lòng không khỏi ớn lạnh. Tuy nhiên, ả tịnh không bỏ trủy thủ xuống, lại còn bóp cổ Sở Sở chặt hơn, mục quang phức tạp nhìn trừng trừng Tiểu Lục Tử.
“Bỏ Sở Sở ra!” Tiểu Lục Tử trừng trừng nhìn Minh Cơ, đột nhiên dồn nét chân khí kinh người hét lên một tiếng như sấm vỡ: “Ta bảo ngươi bỏ ra, có nghe không!”
Minh Cơ bị dọa chết điếng toàn thân, chủy thủ lỏng ra. Tiểu Lục Tử nhân cơ hội đó phóng lên không trung, bắn thẳng về phía ả. Chân khí trong suốt trong tay hắn hóa thành một đạo trường mâu bén nhọn, thân người đang ở không trung, thì trường mâu đã đánh tới đầu của Minh Cơ.
Tiểu Lục Tử muốn giết người rồi, bất quản người đó là ai, chỉ cần dám uy hiếp Sở Sở, uy hiếp gã, thì gã nhất định phải giết sạch!
Mắt môi Minh Cơ chợt thoáng qua một chút thê lương. Chủy thủ trong tay vội biến thành một đạo hồng quang, chặn lại thanh trường mâu ảo hóa từ chân khí đang bay tới.
Ánh mắt mọi người đều bị Tiểu Lục Tử hấp dẫn, ngay cả tiếng chém giết ở bên ngoài cũng nhỏ hẳn lại, khắp đất trời chỉ còn lại thân ảnh cứu người đó.
Có người tin chắc hắn sẽ thành công. Có người hy vọng hắn thành công. Có người cản trở hắn thành công. Và cũng có người….
Thượng Quan Trác Việt chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn và oán độc. Hắn thầm vận dụng hai tay, thông qua Tăng phúc giới chỉ thuộc Hỏa hệ, bắt thành ấn quyết, miệng lầm rầm, nhanh chóng niệm động chú ngữ, gương mặt anh tuấn hiện vẻ tà ác tranh nanh.
Thanh chủy thủ do Minh Cơ xuất ra trong lúc vội vàng đã bị Trường mâu đánh văng đi. Ả đã sớm dự liệu được sẽ có kết quả này, bèn xòe tay bún một chỉ, một đoàn dược phấn màu đen bắn vào giữa thanh trường mâu. Hai vật vừa tiếp xúc, đã tạo ra một tiếng “tư” trong không trung. Luồng chân khí bị dược phấn dung hóa, sản sinh ra một đám độc vụ, lan tỏa ra chung quanh, khiến mọi người đua nhau tránh né.
Tiểu lục Tử tăng cường thêm chân khí hộ thể, không biến cải phương hướng, phóng tới Sở Sở đang nằm trong lòng Minh Cơ. Hắn đã có thể chạm nhẹ vào đầu của Sở Sở.
Đột nhiên, trong não hắn hiện lênh một dấu hiệu khẩn cấp, khiến hắn chỉ kịp phản ứng gì theo bản năng, thân người rung lên, bắn ra ngoài luồng độc khí, lăn thêm vài trượng nữa.
“Hô hô!” Luồng hỏa diễm màu đỏ chạch vừa dâng lên đã được người chỉ huy, theo đó phóng xuống mặt đất, che phủ chu vi ba trượng chung quanh Minh Cơ và Sở Sở, nuốt gọn hai nữ nhân này.
Liệt diễm cháy phừng phừng. Hai nữ nhân đang trong biển lửa. Thượng Quan Trác Việt cười nhăn nhở. Cao Cầu kinh hãi. Bọn binh sĩ ngây ngốc đứng nhìn…
Sở Lôi thống khổ nhắm mắt lại. Hai giọt nước mắt từ từ ứa ra. Thanh cương thương đang được năm ngón tay xù xì đầy vết chai của hắn nắm chặt, nhưng không hề cử động gì. Hắn hiểu rõ, Sở Sở không có chút công phu gì, không thể nào thoát khỏi bị thiêu trong biển lửa. Hơn nữa, hắn còn sợ nàng còn bị hóa thành tro bụi vì pháp thuật cáo cấp thuộc hỏa hệ đó nữa.
Tiểu Lục Tử si ngốc đứng nhìn biển lửa, cười lớn điên cuồng, nước mắt ướt đầm khuôn mặt. Hắn từ từ bước gần đến lửa, từng bước từng bước một.
Huyền Tử trong không gian tại tiên thư cố gọi hắn dừng bước, nhưng không có tác dụng gì, chỉ cảm thấy hắn đang bi thương vô hạn.
“Thừa cơ giết hắn!’ Cao Cầu hạ lệnh. Là kẻ mạnh nhất trong số chỉ huy thân vệ quân, Cao Mãnh nhào đến Tiểu Lục Tử trước tiên.
Tiểu Lục Tử không màng được mất, tựa hồ không nghe lời Cao cầu nói, tiếp tục bước vào biển lửa.
“Phác xích! Phác xích!” Biển lửa đột nhiên bị diệt, không khí tản ra một hương vị của dược phấn. Hai đạo thân ảnh vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng một người đã gục xuống đất, không biết sống chết thế nào.
“Sở Sở!” Ánh mắt u ám của Tiểu Lục Tử chớp lên một đạo hào quang. Gã muốn đến tra xét thương thế của nữ nhân yêu dấu, nhưng lại bị Cao Mãnh ngăn lại. Đao quang đó lại bắn đến trước ngực hắn.
“Hưu! Đinh!” Sở Lôi vung thương bắn tới, ngăn một đao tất sát của Cao Mãnh lại.
Cao Mãnh cả kinh, vừa định chất vấn Sở Lôi, đã thấy Sở Lôi thét lên một tiếng, phản thủ đánh một thương vào Tiểu Lục Tử, miệng gầm lên: “Tất cả là do ngươi hại chết Sở Sở, đem mạng đền đây!” Một thương phóng ra, lại tiếp một thương như rắn chồm phóng tới: “Tiểu tặc, nếm một thương của ta!”
Tiểu Lục Tử hơi ngờ vực, lấy làm lạ liếc nhìn Sở Lôi. Thấy một thương của y nhắm đến chỗ nhược ở mệnh căn của mình, lập tức hội ý. Gã từ từ cất lên, hai chân bình tức, đồng thời mượn sức đạp thương, dùng một thế rất đẹp phóng lên cao sáu bảy trượng. Sở Lôi cũng không buông tha, phóng vụt theo hắn lên thiên không, cử thương đâm tới. Tiểu lục Tử lại mượn sức ở đầu thương, bắn thêm lên cao ba trượng nữa.
Động tác này hai người đã luyện hơn mấy trăm lần rồi, hai người ở trong không trung từ từ bay lên, ngươi đến ta lui, tinh kỳ vô cùng. Sau đó chợt thấy hai chân của Tiểu Lục Tử cuốn đến như gió, tống thẳng vào ngực Sở Lôi. Sở Lôi phản thủ giữ lấy gốc thương, dùng cán thương đính vào bàn chân hắn.
“Chi!” một tiếng, gót chân của Tiểu Lục Tử đứng vững trên cán thương. Cương thương lập tức biến thành hình cung. Rồi bật nghe “sưu” một tiếng, biến hắn thành quả đạn bay vút về phía tường thành.
Tiểu lục Tử giống như mũi tên rời khỏi cung, hóa thành một đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đã bay đến tường thành.
Lúc này, một đạo lam ảnh xấu xí đang bị hai mũi tên bức lui lại, chặn ngang đường tiến của gã.
Không còn cách nào, Tiểu Lục Tử bèn thuận tay tiếp lấy y, tùy thời có thể dùng y giúp mình ngán tên.
“Sưu sưu sưu! Sưu sưu sưu!” Vạn mũi tên bắn tới, toàn bộ đều ngắm chuẩn lên người của Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử đem toàn bộ chân khí ảo hóa thành phòng hộ tráo, đồng thời đem tên Lương Sơn đạo tặc xấu xí ngán trước người.
“Ái da, ti bỉ!” Người đó kêu lên một tiếng quái dị, lấy từ trong giới chỉ ra một đạo quang mang màu xanh thẫm, đó chính là một cái ô quy xác, ngăn cản trước mặt hai người.
“Phanh phanh phanh!” Đầu tên đều cấm trên ô quy xác, giống như tiếng trống dập dồn.
Động tác này nói thì lâu, nhưng phát sinh thì chỉ trong cái chớp mắt. Họ chỉ cho bọn binh sĩ trên tường thành một cơ hội phát tên. Chờ đến khi chúng tra tên vào lần nữa, thì phát hiện hai người đã bay đến trên hào hộ thành, rồi ùm một cái, biến mất vào trong làn nước, không còn nhận được tung ảnh.
“Đuổi, đuổi theo nhanh cho ta!” Cao Cầu điên cuồng hết lớn, nét mặt xuất hiện vài phần sợ sệch: “Người nào biết được hành tung của Tiểu Lục Tử, thưởng ngàn lượng vàng. Ai lấy được đầu hắn, thưởng mười vạn lượng vàng.
Dịch: Vmvm
Sở Sở đứng thẫn thờ trên lầu, ánh mắt mơ hồ nhìn trời đêm thâm thẫm. Không thể nhìn ra trong mắt nàng chất chứa điều gì, nàng cũng cứ giữ chặt trong lòng mọi tâm sự. Tuy nhiên, hiện giờ nàng lại muốn ra ngoài xem coi đã xảy ra chuyện gì, muốn coi xem thương thế của Tiểu Lục Tử như thế nào, gã đã an toàn rời khỏi Trung Châu hay chưa…..
Những nguyên tố trong không khí xao động dị thường, linh khí trong thiên địa vô cùng sống động, nhất trực tụ về phía tây thành. Trong thân thể Sở Sở ẩn tàng một luồng năng lượng cực lớn, tuy không thể vận dụng, nhưng có thể khiến ngũ quan lục giác của nàng linh mẫn vô cùng. Nàng có thể dễ dàng biết rõ những tiếng động lạ phát sinh xung quanh. Hơn nữa, sau thời gian dài bị mù mắt, các giác quan khác của nàng rất mẫn cảm, so với cao thủ huyền thuật chỉ hơn chứ không kém.
Hôm trước Ca Ca báo cho ta biết Tiểu Lục Tử đã thụ thương, lại chính do tên A Tinh vong ân phụ nghĩa đó làm. Sau này gặp lại hắn, ta nhất định sẽ cho hắn biết tay. Ài, ta phải ra ngoài xem sao mới được, không thể đợi nỗi nữa rồi.” Sở Sở u uất thở dài, nhẹ giữ gấu váy dài trắng muốt, lần bước xuống lầu.
“Sở Sở tiểu tỷ, Sở hộ vệ phân phó bọn tiểu tử rồi, vì an toàn cho cô nương, không thể để cô rời khỏi lầu này, xin thỉnh tiểu tỷ lượng thứ.” Hai hán tử Kim Tiền bang đang gác cửa ngăn bước của nàng lại, tuy miệng nói những lời rất tốt, âm thanh lại không hề tỏ ý cung kính chút nào.
“Xê ra! Ca ca của ta không hề can thiệp vào tự do của ta, các ngươi nhất định là do Cao Cầu phái tới, ta không làm khó các ngươi, các ngươi cũng đừng làm khó ta!” Sở Sở lắc nhẹ Linh Lung tụ kiếm trong tay, tỏ ý nàng không phải là thứ dễ chọc vào, tốt nhất là chúng nên tránh đường.
Năng lượng cực lớn trong nội thể của Sở Sở bài xích hết mọi khí tức dị chủng, do đó không thể tu luyện được huyền lực của thuật sĩ hay chân nguyên của võ sĩ. Vì vậy, nàng tuy có kiếm thuật phòng thân, nhưng lực công kích lại rất yếu.
Hai hán tử cười hắc hắc quái dị, chẳng những ngăn trở nàng ngay tại cửa cổng, mà ngữ khí lại còn biến thành không nể nang gì: “Thân hình của Sở cô nương thế này đi nấu cơm nấu nước còn hợp, chứ còn đánh nhau ấy à, một cánh tay trần của ca ca đây cũng có thể đánh ngã cô đến tám lần.”
“Thật không? Cái này là do ngươi nói đó nghe, vậy dùng một cánh tay không thử xem!” Sở Sở đem Linh Lung Tụ kiếm hoàng ngang ngực, sắc mặt bình tĩnh nói với đại hán: “Thiên vạn mạc để là cái này!”
“Ái yêu! Ngươi lại còn làm dữ với bổn đại gia nữa. Nếu không phải nể mặt Sở hộ vệ, huynh đệ chúng ta đã sớm đè con nhỏ mù ngươi ra thịt rồi, hà ha, ngoại trừ gã Tiểu Lục Tử đó coi ngươi như là bảo bối, chứ ai thèm…..”
Thần sắc của Sở Sở rất ảm đạm, tụ kiếm màu hồng trong tay lung lay muốn rớt, thân người nàng nếu không dựa vào cánh cổng đã sớm ngã ra đất rồi.
“Bạch! bạch!” hai tiếng chói tay vang lên, tên hán tử vừa nhục mạ Sở Sỡ nằm lăn ra đất, miệng mũi thổ đầy huyết và răng.
Tên hán tử kia xoay người lại nhìn, lập tức khắp người nổi gai ốc, lẫy bẫy quỳ xuống đất, cất tiếng không ra câu cú gì; “Lục, lục gia… tiểu đích…. chỉ phụng mệnh…”
Mặt Tiểu Lục Tử tràn đầy sát khí, hai mắt lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh: “Không cần biết các ngươi phụng mệnh ai, dám nhục mạ nữ nhân của ta thì chỉ có chết! Đúng rồi, chỉ có chết!”
“Tha mạng a! Tiểu đích còn mẹ già bảy chục tuổi, mười đứa con thơ đói oa oa…” Hai người bò dậy từ dưới đất, liên miên xin tha mạng, đồng thời chạy trốn ra ngoài.
Câu danh ngôn xin tha mạng kinh điển chưa kịp nói xong, thì chúng đã bị một đám chân khí trong suốt kềm chế chặt, hình thành một vòng chân không tuyệt đối. Áp lực cực lớn hút ra ngoài khiến nhãn châu của hai người lồi ra, rồi “phanh! Phanh!” hai tiếng, bắn vụt ra không trung và nổ tung, luồng máu đỏ bầy nhầy vấy đầy cả vòng khí tráo.
Thủ pháp công kích này rất hao phí chân nguyên và thể lực, nhưng lại không hữu dụng đối với cao thủ đồng cấp hoặc lợi hại hơn. Nhưng ở đây, võ công của hai tên lính gác quá hèn kém, Tiểu Lục Tử lại không muốn nữ nhân lương thiện của mình ngửi thấy mùi huyết tanh, nên mới phí công phu như thế này.
Luồng khí tráo đầy máu đỏ bao phủ thân hình hai người, cuốn bay ra khỏi gia viên rồi vỡ ra, một đám máu thịt vụn vặt rơi lã tã lên những chiếc lá mục cạnh bờ hào hoang phế.
“Tiểu lục tử, có phải là huynh không?” Sở Sở quăng tụ kiếm, nhào vào lòng gã, ngửi mùi hương vừa quen vừa lạ, khiến nàng hoài nghi đưa tay sờ nắn khắp khuôn mặt, ngực, cánh tay, bụng… của gã. Đột nhiên, Sở Sở xô Tiểu Lục Tử ra, kinh khủng lùi lại thật xa, giận dữ quát: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Tiểu Lục Tử rõ ràng không phải dạng ấy, hơn nữa bụng dưới của huynh ấy còn bị thương… còn ngươi thì….!”
Tim nàng đập thình thịch, rơi vào nỗi mê hoặc cực kỳ. Người trước mặt rõ ràng là rất thân quen, nhưng lại có rất nhiều biến hóa… thân thể thì rắn chắn, cao lớn, gương mặt rất thành thục, khí vị thoảng mùi nam nhân khiến nàng ngây ngất tâm thần, nhưng tiểu phúc của y không hề có vết thương hay cái thẹo nào.
“Ôi ôi, bảo bối, quá đau lòng ta nha, ta thất vọng quá hà! Vừa mới xa nhau có hai ngày, nàng đã không nhận ra được tướng công của mình rồi! Có phải là nhân cơ hội ta bị người truy sát, nàng thừa dịp tìm một tiếu lang quân khác rồi phải không?” Tiểu Lục Tử cười cười khép cửa lại, từ từ đi vào.
“Chết bầm!” Thân người đang căng thẳng của Sở Sở chợt giản ra, lập tức vui mừng. Đây chính là Tiểu Lục Tử suốt ngày xạo sự mà nàng rất quen thuộc đây mà! “Dám nói bậy nữa thì tỷ tỷ sẽ cất lưỡi ngươi ra đấy! Lại đây, để tỷ tỷ xem lại chút nào?”
“Sở Sở tỷ. Tỷ có nói là ta dù có biến thành tro tỷ cũng nhận ra mà. Cái này không đúng rồi. Công lực mới vừa đột phá, hình dáng sắc mặt vừa biến hóa chút là tỷ chẳng thèm nhận ra. Ôi, đau lòng ơi là đau lòng, tỷ nghĩ coi, làm thế nào để đền bù hết nổi đau này đây?” Tiểu Lục Tử miết miết cái cằm chẻ nhỏ xinh của Sở Sở, ra ý nếu ngươi mà không đền đáp cho đại gia cho tốt, đại gia sẽ khiến ngươi khó coi đến cở nào.
“Thối hoắc! Công phu gì có thể khiến con người biến hóa chứ?” Sở Sở xô bàn tay nhám nhúa của gã ra, lại tử tế dò xét từ đầu đến chân, từng đường gân thớ thịt của gã. Nàng vừa làm vừa nói: “Hai ngày không gặp mà đã biến thành người lớn rồi, sao không khiến tỷ tỷ hoài nghi cho được! Hơn nữa, nếu ta cứ tùy tiện tìm bất cứ nam nhan nào mà ôm ôm ấp ấp, ngươi còn tin vào tỷ tỷ này nữa không!”
“Ta không cần biết! Tỷ phải đền bù cho đệ!” Tiểu Lục Tử mặt dày cứ vòng tay ôm eo Sở Sở, rồi nhẹ nhàng giật một cái đã kéo tuột dây lưng. Chuyện cởi thắt lưng này gã đã làm mấy trăm lần rồi. Có điều lần này Sở Sở không còn kêu như lần trứơc. Những lần trước chỉ cần kéo dây lưng, Sở Sở la lên, ca ca Sở Lôi của nàng bên ngoài ra lập tức xông vào với cây thương dài ngoẳng. Kết quả duy nhất của Tiểu Lục Tử chính là trốn khỏi Sở gia, không còn có cơ hội quai lại.
“Ái ôi, mặt dày chưa kìa! Cao hơn ta rồi, mà vẫn như là con nít ấy, biết chừng nào mới trưởng thành đây!” Gương mặt ngọc của Sở Sở ửng hồng, bàn tay tiến vào lòng Tiểu Lục Tử, nhẹ thốt: “Tỷ tỷ vừa già vừa xấu, vừa mù vừa không thể chiều nam nhân, cũng không có võ công để giúp đệ khai thác sự nghiệp, lại không có một gia tộc cường đại để chi trì, thật không biết đệ thích tỷ tỷ ở điểm nào!”
“Mấy điểm đó đều thích!” Bàn tay háo sắc của Tiểu Lục Tử đã dò dẫm leo được đến hai gò Ngọc Nữ phong, nhẹ nhàng táy máy hai điểm hồng mẫn cảm. Gã vừa cười vừa nói như đọc thần chú, có điều thần chú này là một câu nói bậy còn sót lại trong mớ kiến thức ở địa cầu: “Hì hì, ta thích cái bên phải này, ta thích cái bên trái này, hơn nữa…”
Gã hôn nữ nhân đang thẹn đến chín người, lần mò thò tay tìm kiếm tiểu phúc phẳng lì trơn bóng của Sở Sở. Bàn tay ấy nhẹ lướt qua, dò tìm, rồi chui vào trong váy lụa đầy hương, lão luyện tìm về ngôi thành cổ đầy hoa giữa thảo nguyên đầy cỏ.
“… Hơn nữa, ta cũng thích cái này, lại còn có cái giếng sâu long lanh ánh nước này nữa!”
Thân hình Sở Sở nhẹ run, từng làn da thớ thịt trắng muốt bị tình lang khơi lên từng đám lửa, chẳng mấy chốc đã ửng hồng, đượm hương thơm ngát.
Yêu là chiếm hữu, yêu cũng là dâng hiến.
Phương thức biểu đạt ái tình của Tiểu Lục Tử là chiếm hữu Sở Sở. Sở Sở lại yêu hắn phát cuồng, nên quên hết mọi giáo điều đạo đức, cắn răng đem thân thể khiết bạch dâng hiến cho nam nhân yêu quý nhất của mình.
Đai buộc bụng màu vàng của nàng được nhẹ nhàng cởi ra, gò tuyết nhũ đầy đặn nhảy ra trước mặt Tiểu Lục Tử, thiếu điều muốn che mất gương mặt gã. Hạt châu màu hồng nhô hẳn lên, trên đầu được điểm xuyết bằng những nốt sần đầy cảm tính. Gã hít sâu một hơi dài như muốn hút hết khí vị đó vào bụng, giữ lại mãi mãi.
Trong lần đầu Sở Sở có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng lần này nàng biết rất rõ ràng, lại vô cùng hưng phấn. Bắt đầu từ cái câu nói “Vũ nhục nữ nhân của ta thì chỉ có chết!” của gã, Sở Sở đã hưng phấn phát điên rồi. Nếu mấy hôm trước còn đổ tội cho gã nam nhân này chưa thành hôn đã lén “thịt” nàng, nhưng hiện giờ nàng muốn gã nam nhân đổ đốn ấy mau mau cho vào, mong đến run bắn người lến. Nàng muốn cảm nhận sự sung mãn của gã, muốn tiến thật sâu, thật sát vào nơi thâm sâu hư không nhất của nàng.
Địa điểm chính là phòng khách của lâu các, địa điểm cụ thể chính là cái bàn gỗ trong phòng khách. Môi miệng của Tiểu Lục Tử còn dính đầy ngọc dịch đượm hương của Sở Sở, đã vội tấn công bên dưới, đôi môi lướt nhanh đến “hai điểm mà gã thích nhất lúc nãy”, rồi dừng lại càn quét một hồi. Đây chính là chỗ mà Tiểu Lục Tử rất thích chọc ghẹo nàng, bỡi vì vừa chạm vào chúng, Sở Sở đã kêu thét không ngừng.
Theo Huyền Nữ Kinh, muốn kích thích nữ nhân thì phải tùy chỗ tùy nơi. Nó cũng là yêu cầu tối cơ bản trong chuyện tính ái của nam nhân. Nắm được chỗ mẫn cảm nhất của nữ nhân là yêu cầu bắt buộc đối với mỗi nam nhân. Nam nhân còn phải thao túng sao cho “tới” những điểm chất chứa nhiều dục tính này, khiến cho nữ nhân chết lên chết xuống. Đây là yêu cầu nhập môn cần có của bất cứ nam nhân nào muốn tu luyện Huyền Nữ Kinh.
Lý giải của Tiểu Lục Tử chính là, muốn tiến nhập vào cảnh giới nhập môn của Huyền Nữ kinh, trước hết cần phải biết cách làm vui lòng nữ nhân. Huyền Tử khi nghe lời này của gã, nửa ngày cũng chưa hiểu ra. Trong đầu nàng còn nhớ như in phương cách tu luyện Huyền Nữ Kinh của nữ nhân, lòng không khỏi u oán: “Chủ nhân chế tạo ra ta có nói, muốn tiến nhập cảnh giới thứ sáu của Huyền Nữ Kinh, cần phải biết cách đùa cợt và thưởng thức nam nhân. Ai da, bọn họ ai cũng thích cái này!”
“Hảo đệ đệ, hảo tướng công, đệ không phải là muốn tỷ tỷ…. đền tội đó sao… Ôi a a, sao còn không…?” Sở Sở rên rĩ, không ngừng uốn éo bờ mông tròn lẳn, quả là không còn chịu nổi sự kích thích của gã. Hạ thể của nàng không ngừng dâng lên một cảm giác ngứa ngáy rất lạ lùng, không giống như cảm giác bất kham lần trước, từa tựa như một vỏ trứng muốn phá hủy chính mình. Nàng rít lên một hơi dài, toàn thân đỏ hồng giống như con tôm đã luộc nhừ.
“Chà? So với lần đầu thế nào?” Tiểu Lục Tử đang lột phăng chiếc khố cuối cùng trên người, chợt thấy thân người nàng co giật liên hồi, mảnh đất vàng xung quanh đóa hoa trắng nỏn như phấn kia chợt căng mộng hẳn lên, lộ ra một cửa động thâm sâu thần bí không ngừng ứa ra từng giọt dịch thể trong suốt, bao phủ lấy một diệu vật giống viên trân châu trân quý, nhưng lại quý hơn gấp nghìn vạn lần. “Lúc đó ta còn nghĩ là do hấp thu quá nhiều năng lượng từ Hỏa Phượng kiếm. Nhưng hiện giờ thì biết rồi, sao tuyệt vời quá vậy?”‘
Một cổ năng lượng yếu ớt từ tiểu phúc đỏ hồng của Sở Sở truyền đến, giống như một thỏi son đỏ rực từ từ tỏa nhiệt ra toàn thân. Bàn tay của Tiểu Lục Tử nhẹ án tại tiểu phúc của nàng, cảm thụ được năng lượng càng lúc càng ồ ạt tiến vào thân thể của nàng. Sở Sở đã học qua công pháp gia truyền, nhưng chưa từng tu luyện. Nhưng trong tình huống vô ý thức, nàng đã từ từ sơ tán thứ năng lượng cường đại đó, tránh khỏi bị nó làm hại đến thân thể.
“Tướng công, sao lại dừng, Sở Sở yêu chàng, mau giúp người ta đi mà!” Dường như tất cả nước mắt trong người nàng đều ứa ra, không biết vì chuyện gì. Cặp đùi trắng như tuyết kẹp chặt eo cọp của gã, kéo gã tiến nhập vào chỗ đang ướt ngứa khó chịu của mình.
Tiểu Lục Tử nhíu mày nhớ tới những tri thức đã học qua, đột nhiên lấy tay đang đặt trên hạt huyền châu của nàng ra, cười tà ác: “Con cừu non, mau mang công pháp ngươi học kể cho tướng công nghe nào.”
Sở Sở run bắn người, y y a a liên hồi, vừa bực vừa bất lực nói như muốn khóc: “Ngươi khi phụ tỷ tỷ, hu hu, ngươi đưa vào trước đi rồi nói, lần nào cũng đối với tỷ tỷ như vậy, người ta giận ngươi cho coi!”
Tiểu Lục Tử cảm thấy hiện giờ giao hợp đối với nàng không ảnh hưởng gì, nên không để nàng bực thêm nữa, liền trầm mình vào ché quỳnh tương, mang thân tiến vào ngõ hoa vừa nóng vừa ẩm ướt. Sở Sở kêu rên sung sướng. Cùng lúc đó, Tiểu Lục Tử cảm giác được năng lượng ở tiểu phúc của mình càng lúc càng khuyếch tán thật nhanh, nhanh chóng tiến vào toàn thân kinh mạch và huyết quản của nàng. Tiểu Lục Tử rợn người, nỗi sung sướng khiến gã run bần bật, cùng lúc đó năng lượng tiết ra như xoáy lốc, nhanh chóng cuốn theo vòng thịt hút chặt tiến sâu vào nội thể của nàng.
Tầng công pháp thứ nhất của Huyền Nữ Kinh tự động vận chuyển. Tàn bạo chi khí tràn trề khắp toàn thân Tiểu Lục Tử. Mắt gã thoáng lóe lên chút lệ khí màu hồng phấn, ai ngờ khi đến eo lưng thì không có cách gì dâng lên, giống như lâm phải đại địch, gian khổ đề ngự lực hút từ nội thể của Sở Sở.
Trong không gian của Huyền Nữ Kinh, Huyền tử thất thần, tim đập thình thịch, đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha, đúng là mị noãn rồi, là mị noãn! Ha ha ha, không biết có phải nữ nhân ngốc nào tu luyện Huyền Nữ kinh bị thất bại, đem toàn thân mị công ngưng thành mị noãn, truyền cho con gái lớn của thị như thế này… Nhưng mà, do không truyền cho nàng ấy công pháp, nên trừ phi gặp nam nhân có thứ công pháp tương tự, bằng không thì nàng này sẽ biến thành dâm oa đãng phụ, chẳng những đi câu dẫn nam nhân, mà còn đau đớn quên đi chính mình!’
“Chủ nhân, cố lên… cố lên…. cố … “chơi” nàng… hấp thu tinh nguyên của nàng, đoạt lấy năng lượng từ mị noãn của nàng, biến nàng thành tính nô của người, ha ha ha!” Huyền tử điên cuồng bạo lộ mặt trái của mình, quên đi việc giữ kẻ như lúc bình thường.
“Ha ha ha ha, đây nhất định là mị noãn được truyền nhiều đời. Ôi, để ta nghĩ xem, lần đầu quả trứng đó bị vỡ, cũng chính là lần giao hợp thứ nhất giữa chủ nhân và nàng. Lúc ấy tầng thứ nhất của mị lực cực yếu, do đó chủ nhân chưa từng tu tập Huyền nữ kinh còn có thể chịu được. Tầng thứ nhì của quả trứng vỡ, chính là lúc này, chủ nhân dĩ kinh đã cảm thấy rất cật lực. Nếu chủ nhân không nổ lực tu luyện, đợi đến khi nàng phá trứng lần nữa, không biến sẽ biến thành dâm đãng như thế nào.”
“Hãy chờ cho tầng cuối cùng bên ngoài của nàng phá liệt, tiếp đó sẽ là đại mị noạn, chủ nhân cần quan tâm cho kỹ. Năng lượng mị lực trong đó nếu có thể tiếp thu được, thì chủ nhân có thể trở thành kẻ có thể làm mê đắm cả xử nữ trinh khiết nhất trên đời. Ha ha, hi vọng chủ nhân biết được thời khắc cần giữ kịp thời, đừng bị nữ nhân đó hút cho khô cạn!”
“Chỉ có điều, Huyền Nữ Kinh là pháp môn tu luyện vô cùng an toàn, vì sao lại thất bại cho được? Dù cho người đó có bộ óc như đầu heo nái, chỉ cần cho ả ấy nhiều heo nọc và thời gian, thì ả có thể tu luyện thành…. thành Trư tiên dễ như bởn mà. Rất lâu, rất lâu trước đây trên Thiên giới, có một người đã tu luyện Huyền Nữ Kinh mà thành Trư tiên đó thôi [1] . Nghe nói khi lên đó còn được làm nguyên soái gì gì đó nữa…” Huyền tử hảm nhập vào trong suy nghĩ đến mụ mị đầu. Nàng đang nghĩ đến vấn đề thành bại trong việc tu luyện sau này của Tiểu Lục Tử.
Trán của Tiểu Lục Tử toát ra từng giọt mồ hôi như hạt đậu, toàn thân biến thành màu hồng. Gã trầm giọng rên lên mấy hồi, đột nhiên chộp thẳng hai gò tuyết phong của Sở Sở, điên cuồng ôm chặt lấy nàng, xốc tới tiến vào nơi thâm sâu nhất trong thân thể nàng. Trong sát na ấy, trong tiếng nữ nhân kêu rú điên cuồng, Tiểu Lục Tử gầm lên một tiếng đau đớn, đem toàn bộ nguyên âm hấp thu được của nữ nhân trong hai ngày trước phún suất ào ạt vào người Sở Sở. Trung tâm tử phủ đầy uân khí của nàng lúc này chợt biến thành không không đãng đãng, an an tĩnh tĩnh.
Huyền Tử ở trong không gian trong Huyền Nữ Kinh kêu lên một tiếng thống hận và cả kinh. Bao nhiêu công sức bấy lâu hiện giờ coi như tan tành mây khói, khiến nàng tức giận đến chửi không thành lời: “Chủ nhân đáng chết, người rõ ràng đã tiến nhập vào tầng thứ nhất đạt được cảnh giới tàn bạo, vì sao lại đem năng lượng cực khổ lắm mới hút được phún xuất ra hết chứ? Chỉ cần đưa ra động tác ngự nữ tàn bạo, ả ấy sao vượt qua không bị người tiêu diệt, tại sao người lại bỏ qua?”
Huyền Tử đột nhiên trầm mặc trở lại, rơi nhẹ xuống từ không trung, rung rẫy thất thần. Nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện vì sao mà có nữ nhân gặp thất bại khi tu luyện Huyền Nữ Kinh. Đó là vì khi nữ nhân ấy gặp được người mà mình thực sự yêu, không còn muốn cặp ba cặp bốn nữa, sợ nam nhân trong lòng mình thương tâm, nên tuyển lựa con đường tán công, đem tu vi và mị lực ngưng kết thành trứng, chuyển vào trong thể nội.
Không biết tên Tiểu Lục Tử tham dâm háo sắc này có vì người yêu chân chính của mình mà bỏ luôn việc tu luyện không? Huyền Tử hiển nhiên không tin, nhưng nàng không thể tưởng tượng vì cớ gì mà chủ nhân lại tán công, cho dù đó chỉ là công lực vừa mới tu luyện được có hai ngày. Huyền Tử muốn tĩnh tâm tìm hiểu suy nghĩ của Tiểu Lục Tử. Tuy nhiên nàng không làm sao mà tĩnh tâm lại được, nên không thể cảm thụ hoạt động tâm lý của Tiểu Lục Tử là như thế nào.
Tiểu Lục Tử chủ động phóng ra hết nguyên âm đã luyện chế, cổ hấp lực từ trong nội thể của Sở Sở đột nhiên tiêu thất. Hắn tựa hồ đã sớm dự liệu đến chuyện như vậy sẽ xảy ra, lập tức vận chuyển tàn bạo công pháp, tung hoành trên cơ thể của Sở Sở, tựa như con ngựa đứ cương. Mỗi lần tấn công đều khiến chiến lũy của nữ nhân rung động thành những đợt sóng dồn, không thể nào khống chế được cổ năng lượng đó, khiến hắn tha hồ tham tiến mọi chỗ trên thân thể của Sở Sở.
“A a a!” Sở Sở bị cổ nguyên âm thuần tĩnh đã được chế luyện đó phóng vào khiến cho rên rĩ quên mình, không còn biết ất giáp gì, chỉ ôm chầm lấy cổ của nam nhân. Nàng không biết phải làm gì, không biết mình muốn gì. Nàng chỉ muốn gần hắn thêm chút nửa, thậm chí muốn tiến vào thân thể của hắn, muốn bị hắn nuốt chửng luôn.
Tiểu Lục Tử không hề nhúc nhích, từ từ nhắm mắt lại, không lý gì đến Sở Sở dâm mị nhập cốt nữa. Hắn cẩn thận thôi động cổ thuần âm năng lượng vừa mới phún xuất ra. Nó không ngừng dung hợp và lan truyền vào mọi ngóc ngách trong cơ thể của Sở Sở, và không ngừng bành trướng. Rồi nó đột nhiên như một cái phao, bao nhiêu năng lượng trong thân thể ấy chợt quay ngược bắn trở lại, thuận theo kinh mạch vừa rồi tụ lại ở đan điền.
Tiểu Lục Tử đột nhiên dấn sâu vào, vận dụng Tàn bạo quyết điên cuồng hút ra, sản sinh hấp lực tương đồng với Sở Sở. Chỉ có điều, hắn khai thác lộ tuyến vận công rất khác với sự điều động của Sở Sở, khiến cho toàn bộ số âm nguyên bàng đại trong cở thể nàng được thu hút vào thể nội của mình theo một thông đạo mới khai.
Huyền tử đang ảo não cảm thương chợt trợn to mắt. Nàng có thể cảm giác được âm nguyên nặng lượng của Tiểu Lục Tử lại quay trở về thân thể, thậm chí còn dẫn đầu cho một cổ năng lượng cực lớn tiến vào trung tâm, hình thành một năng lượng cầu màu đỏ chót lớn bằng nắm tay. Cổ năng lượng này tuy còn pha tạp không thuần, chỉ mới vừa kinh qua sự luyện hóa rất giản đơn, nhưng so với năng lượng hiện tại của hắn còn lớn hơn gấp mấy chục lần.
Tiểu Lục Tử tiếp tục động công, tiếp tục tham tác kinh mạch thông đạo của Sở Sở, rồi phong tỏa lộ tuyến vận công vốn có của nàng lại. Thứ lộ tuyến hành công này chính là công pháp tiêu chuẩn của Huyền nữ kinh, nguyên là pháp môn tu luyện dành cho nữ nhân.
Vận hành vài vòng, hắn lại đem năng lượng nhu yếu của nữ nhân quay về thân thể của Sở Sở, rồi đánh thức Sở Sở đang vùi mê trong tiếng rên la dâm đãng. Sở Sở ư ư gật đầu, mắt môi đều đầy nước. Hiện tại Tiểu Lục Tử có bảo nàng làm chó hay nô lệ, chỉ sợ nàng cũng đáp ứng không chối từ.
“Fuck!!! Thái dương thượng đế lão đầu gỗ! Đây rõ ràng là song tu công pháp, sao lại chỉ cho một phía hưởng thụ thôi! Chính là cần nam nữ cùng luyện, thì mới có thể đạt đến chí thiện chí mĩ, hỗ tương bổ ích, cùng đạt đến thiên nhân chi cảnh. Người sáng tạo ra Huyền Nữ Kinh nhất định là kẻ cừu hận nam nhân rất cực đoan, nên mới chế thành thứ kinh thư này lưu truyền trong nhân gian. A ha hah a, ý nghĩ thiên tài này cuối cùng cũng bị bổn thiếu gia tìm ra!” Tiểu Lục Tử điên cuồng cười lớn, giống như ta đây là thiên tài vậy.
Hai ngày vừa qua hắn nhất mực thí nghiệm ngự nữ chi thuật trên thân thể các bà vợ của Cao Cầu, lại dùng công pháp tàn bạo hấp thụ tinh hoa của họ, không cho họ một chút gì gọi là tốt đẹp. Cùng hoan hảo với bọn họ xong, Tiểu Lục Tử thì tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, trong khi nữ nhân thì mệt mỏi bất kham, thậm chí không còn sức mà lết xuống giường nữa. Nếu mà cứ để tình trạng như thế lâu dài, nữ nhân cứ một mực biến thành lô đỉnh luyện công, thì nhất định sẽ bị hương tiêu ngọc nát!
Huyền Tử bên trong sách lại hung hãn chửi rủa: “Chủ nhân ngu ngốc! Chỉ có cách hút đoạt cho nhanh, bằng không thì sẽ khiến cho ngươi chết già trên mình một nữ nhân duy nhất. Hừ, nếu ngươi mỗi lần đều dạt cho nữ nhân biết Huyền nữ kinh công pháp, thì ngươi còn lấy được cái gì tốt nào? Dù cho có tu luyện hàng vạn năm đi chăng nữa cũng không thể phi thăng! Hơn nữa, hiện giờ ở trên không lại có một tên giới thần ngu ngốc. Một khi có lượng lượng cường đại xuất hiện, y sẽ không lưu tình tìm đến hạ sát. Muốn phi thăng, phải lén lừa hắn mà tu luyện, chờ khi thật lực vượt qua giới thần, mới có thể trùng phá giới này, tiêu diêu tự tại ở cõi thiên ngoại thiên.”
Tiểu Lục Tử cùng Sở Sở lúc này đã chuyển chiến trường sang màn trướng. Có một không gian êm ái như vậy, hai người lại tiếp tục chiến đấu một phen. Thân thể Sở Sở lưu chuyển một thứ năng lượng không hề yếu kém, nên hôm này nàng kiên trì rất dài lâu, nhất mực bồi tiếp hắn vui vầy hưởng tận mọi hứng thú.
“Tướng công, mang Sở Sở cùng li khai Trung Châu được không? Người ta hiện giờ không thể li khai huynh được! Huynh nói xem nào, nói xem!” Sở Sở cuộn trong lòng Tiểu Lục Tử nủng nịu vòi vĩnh. Nàng cố làm vẻ bà chị hai năm, hôm nay mới chủ động ra vẻ yếu ớt nủng nịu, hiển nhiên là bị khuất phục dưới thần uy của nam nhân.
“Ha ha, có thật nàng nghĩ như vậy khôgn?” Tiểu Lục Tử niết vào bờ mông tròn lẳn và phì nộn của nàng, ngắm nhìn gò má hây hây ửng hồng, cất tiếng hỏi.
“Hừ! Biết là huynh sẽ hỏi lại như thế mà! Ta biết huynh đang chạy nạn, Sở Sở mà đeo theo huynh, chính là gây khó cho huynh, ta đâu có ngu! Bất quá, người ta muốn cùng huynh vĩnh viễn ở chung một chỗ!’ Cánh tay phấn nộn của Sở Sở véo mạnh vào eo lưng hắn. Nàng bíêt càng dụng lực, thì nam nhân càng cảm thấy nhột, rõ ràng là nàng cũng không từ thủ đoạn nào.
Trời đã bắt đầu hửng sáng, trên không trung chợt truyền đến tiếng gầm lớn uy nghiêm, giống như lôi thần đang trừng phạt yêu ma đang tác loạn. Toàn bộ Trung Châu thành bị chấn động. Vòm cầu huyền lực ma pháp bảo vệ trung Châu thành bị lôi điện đánh trúng. Hỏa diễm hồng quang loạn chiến, trông giống như lửa của ngày tận thế đang cuồn cuộn bốc lên.
“Giới thần? Oa ha ha kha kha, cái lão dâm tăng khốn kiếp Tạp Khâu đó đã dẫn dụ Giới Thần xuất hiện rồi, ta cuối cùng cũng có khả năng rời khỏi Trung Châu thành rồi!” Tiểu Lục Tử phóng xuống giường, nhanh chóng rút ra một bộ y phục mới từ trong giới chỉ, nhanh nhẹn phóng lên. Chợt thấy nét mặt không vui của Sở Sở, hắn bèn cất tiếng an ủi: “Sở Sở, nàng yên tâm đi, chờ ta đến địa phương khác tạo lập thế lực mới rồi, sẽ tự thân đến Trung Châu rước nàng. Hừm, nếu Trung Châu có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nàng có thể đến Tam Tinh thành tìm Hoa Vương gia giúp cho, hãy dùng giới chỉ ta tặng nàng ấy.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Lục Tử lại nói tiếp: “Nếu ở Trung Châu thành không sống nổi, hoặc là nhớ ta, thì có thể đến Tế Bần Bang tìm A Tinh hoặc Ngô Dụng. Ta và họ có phương pháp bí mật để liên hệ. Từ chỗ bọn họ có thể biết được nơi ta ở. Ta sẽ nhớ đến nàng, mỗi ngày đều nhớ nàng!”
Sở Sở cố gắng gượng cười, ôn nhu nói: “Lên đường cẩn thận, mọi chuyện đều phải lấy an toàn làm trọng. Ta sẽ nhớ chàng, sẽ chờ chàng về cưới ta!”
Thiên không lại truyền tới âm thanh giận dữ của giới thần Một đạo điện quan lạc đến ma pháp giới hộ thành. Luồng hào quang màu đỏ hồng xuất hiện các vết chằn chịt, trông giống như lưới nhện.
Chu vi mười dặm trong Trung Châu thành đều bị sự giận dữ của Giới thần làm cho kinh nhiễu. Từng đạo điện quang chằng chịt như mưa rơi, mỗi lần kích trúng ma pháp hộ tráo trên không trung của thành, đều khiến cho đất đá hàng trăm dặm quanh đó chấn động, oành oành đùng đùng, giống như tạc đạn nổ dồn.
Ở phía tây thành, Tạp Khâu khổ không cách gì tả xiết. Lão phóng ra sáu hạt phật châu vốn liên thông với trời đất. Do đó mỗi lần Giới thần kích trúng thành trì, lão đều gián tiếp nhận lãnh. Chờ đến khi ma pháp hộ tráo của tường thành bị đánh rách, thì đó cũng là thời khắc tiêu vong của lão. Năng lực của lão trong giới tu chân chỉ có thể xem là hạng mạt lưu, nào phải là đối thủ của Giới thần. Cho nên dù cho lão muốn tìm cơ hội để thu hồi phật châu, thì thời gian lại không cho phép mất rồi.
“Phành! Hoa hoa hoa!” Bầu trời màu đỏ thẫm bị xé rách. Ma pháp tráo trên Trung châu thành đã trải qua hàng nghìn năm chưa ai đánh rách, cuối cùng cũng bị vỡ vụn bỡi Giới thần điên cuồng. Hàng chục đạo điện quang tự nhiên đánh trúng các chân ngôn màu vàng trên kết giới, Dâm tăng Tạp Khâu liề há miệng phun từng ngụm máu tươi. Lão cố sức những vẫn không thể thu lại hạt niệm châu cuối cùng, bèn sử dụng độn thuật chạy trốn vị Giới thần điên cuồng.
Hư ảnh của Giới thần thiểm hiện từ trên trời, như ngọn núi chính của Ngọc Sơ sơn vật, cao lớn phi thường, toàn thân kim khôi kiêm giáp, mặt mày đầy râu, hai tay không ngừng phóng ra thiểm điện, đánh thẳng vào chỗ có năng lượng di động mạnh nhất của Trung châu, miệng còn gầm gừ: “Tên tu chân chó chết, lại gây phiền nhiễu cho bổn thần. Ta phải đem các ngươi tiêu diệt hết trọi mới được.” Y phất tay, hàng trăm đạo điện quang bắn xuống, đánh trúng viên niệm châu vô chủ.
“Oành oành! Phanh!” Niệm châu không thể tránh, kêu phanh một cái, biến thành đám bột vụn.
Lúc ấy, Tạp Khâu đang dùng thuật độn thổ chạy ngoài trăm dặm chợt phun ra từng ngụm máu tươi. Một mỹ nữ tóc vàng cạnh người lão chợt kêu thảm một tiếng, toàn thân nát vụn. Niệm châu bị hủy. Môi giới cũng bị hủy. Chỉ còn lại hai nữ lang mắt xanh đang run rẫy thất thần đi theo cạnh lão.
“Lương Sơn tứ thập đại đạo, ta và các ngươi không đội trời chung! Lão nạp tổn thất thảm trọng, tổn thất thảm trọng a! Mất mồi ngon không tiếc, lại vuột mất đạo khấu, lại hận cho tên Giới thần kia, tự nhiên lại hủy mất của bần tăng Chân ngôn châu đã qua luyện chế hàng nghìn năm, đó chính là vật do sư tổ truyền lại nữa.” Dâm tăng Tạp Khâu chửi bới um sùm, không còn mệnh để tiếp tục đào độn nữa.
Giới thần đánh xong một cú, đột nhiên phát hiện năng lượng đều tiêu thất. Lại thấy có mấy cái xác rùa đen có năng lượng cực yếu đang phát ra ánh sáng xanh lục.
Giới Thần bực bực bội bội, hiển nhiên là không vừa ý chút nào. Y đột nhiên phát hiện trên mặt đất đa số là bọn binh sĩ nhân loại bị đánh chết vô cớ. Y lập tức đầu to như cái đấu, chửi: “Mẹ, lão đây đánh trời, lần sau thu thập các ngươi tiếp vậy!”
Chửi xong, y biến thành một trận cuồng phong bay thẳng vào tầng mây, ẩn mình trong tầng cấm chế của tinh cầu.
Mấy cái xác ô quy của Lương Sơn được người thu hồi. Có người lại thét to: “Các huynh đệ, tên dâm tăng đó trốn rồi, chúng ta cũng nhanh chạy đi thôi, mấy tên này không ngăn được chúng ta đâu. Tất cả mọi người, chia ra mà trốn!”
Binh sĩ của Trung Châu thành vô cùng lo lắng. Ma pháp tráo che thân để sinh tồn giờ đã bị Giới thần hủy rồi, vật khống chế trận pháp nhất định cũng đã bị hủy. Trung châu thành này không còn thái bình nữa rồi. Thế lực nào cũng có thể đến công thành, do không còn phải lo đối phó với khả năng phòng ngự tuyệt đối của Ma pháp tráo.
Trong sát na ma pháp tráo bị hủy, có người nghe được một tiếng khóc bị thương thàm thiết từ trong thành chủ phủ truyền ra. Sau đó có người nói đó là tiếng của Thành chủ Triệu Cao, lại có người cho rằng đó là âm thanh của quyền thần Thái Kinh. Dù sao đi nữa, cư dân trong thành đời đời nay giờ đều biết những ngày thái binh của Trung châu đã không còn nữa.
“Giết, giết hết Lương Sơn tứ thập đại đạo!” Mắt bọn binh sĩ đều đỏ ngầu, huyết khí phi đằng. Bọn chúng cần lấy máu của địch nhân để an ủi cho nội tâm kinh hải và khủng khiếp. Nếu xét cho cùng, thì Trung Châu không còn là đất lành chim đậu vui sướng nhất của Thiên Vũ đại lục nữa rồi.
Tiểu Lục Tử vừa vọt đi được vài chục trượng, thì phòng ốc quanh đó đều bị bắn bay rào rào. Hắn lợi dụng lúc ma pháp tráo bị phá, chạy khỏi Trung Châu thành. Có điều hắn không hề ngờ đến uy lực thiểm điện của Giới thần. Hàng nghìn năm nay không ai có thể phá hỏng ma pháp tráo, thể mà lão chỉ trong vòng thời gian tàn một phần ba nén hương đã tiêu hủy nó hoàn toàn.
Tiểu Lục Tử mừng lúc đó, nhưng lại đau sau đó. Nghĩ đến kế sách mình sẽ từ nội bộ mà công phá Trung châu thành, giờ đã thành sôi bỏng hỏng sôi. Gả bèn ngẩng đầu lên trời chửi Giới thần: “cái tên Giới thần con mẹ nó khốn kiếp, ngươi ôn nhu một chút không được sao, lại đem ma pháp tráo phá thành bình địa. Cứ khiến cho nó không còn hoạt động được, để sau này ta dùng bí pháp tu bổ lại. Sao người đánh vụn nó ra như vậy!?”
Chửi thì chửi, tốc độ chạy trốn của Tiểu Lục Tử không hề giảm, tiếp tục chạy về hướng Tây Nam. Giới thần căn bản không hề chú ý đến một tên nhân loại nhỏ nhoi như thế này. Lực lượng của hắn còn quá kém, chưa đủ đế Giới thần đưa vào pháp nhãn.
“Con mẹ nó!!!” Khi Tiểu Lục Tử nhìn thấy bọn binh sĩ đầy máu điên cuồng, hắn giật bắn mình, phát hiện trên thủ quân tường thành đều đỏ ngầu hai mắt, giữ chặt trên tay cung nõ thượng huyền, hễ thấy người phi thân lên tường là bắn, tên bay như mưa, kêu lên chi chít.
Bọn Lương sơn tứ thập đại đạo tự thị là nghệ cao lớn mật mà nối đuôi nhau chết nhăn răng, còn lại mấy tên bảo hộ Lam y tặc lùi lại phía sau cũng bị truy binh đuổi theo tiễu trừ.
“Sưu!” Một mũi tên lạnh ngắt bắn đến, Tiểu lục tử vội xoay người, chuyển về sau, vận dụng một góc 270 độ, đáp xuống một xưởng mộc cạnh đó.
“Hừ hừ, Thân thủ của Lục gia quả là hay, nhưng mà hôm nay có chạy cũng không thoát đâu!” Một tên hán tử trẻ tuổi thuộc Kim Tiền bang đứng cách đó không xa. Hắn cầm cung tiễn hờm sẳn. Phía sau lưng nhô lên một cây trảm mã đao dài thòng, uy phong lẫm lẫm cất tiếng cười lạnh.
Kẻ mới đến chính là thủ lĩnh thân vệ quân của Cao Cầu, tên là Cao Mãnh. Nghe nói hắn là bạn tốt cùng thôn trước khi Cao Cầu phát nghiệp, là bạn nối khố sinh tử có nhau, nên được Cao cầu cất nhắc đến vị trí rất quan trọng. Cao Mãnh hành sự không có gì nổi bật trong Kim Tiền Bang, khiến không ai biết võ công hắn cao thấp thế nào. Tiểu Lục Tử từng hỏi qua Sở Lôi về hắn, nhưng Sở Lôi chỉ lắc đầu, trả lời có một câu: “Không dưới ta!”
“Sao ngươi tìm được ta?” Tiểu Lục Tử không vội không vàng, ngược lại lại có hứng thú đánh giá tình hình chiến đấu của những người bên dưới. Lam Y đạo tặc lại chết thêm vài tên. Công pháp của bọn chúng tuy có cao, nhưng bất quá là một thứ tinh binh mà thôi. Lời tục có nói, nghĩ nhiều thì chết sớm! Tiểu Lục Tử tặc lữơi thành tiếng, lắc đầu kinh hoảng, không biết là lo cho người khác, hay là lo cho chính mình.
“Ha ha ha ha, Cao bang chủ thần cơ diệu toán, biết ngươi trước khi li khai sẽ đến gặp tình nhân Sở Sở, liền phái hai tên mắc dịch đến đó phá hôi. Sau khi người của chúng ta biết hai tên đó chết rồi, liền đoán ngươi nhất định ở đó. Có điều, lúc đó chúng ta đều đang xem pháp thuật huyền ảo của Tạp Khâu đại sư, không hề chú ý đến việc nó dẫn tới tình trạng hỗn độn…. Hừ, chờ khi ta nhận ra, đến nhà Sở Sở, chỉ còn kịp nhìn thấy thân ảnh của ngươi.” Cao Mãnh vô cùng đắc ý, rút cây Trảm mã đao ra, từ từ bước đến gần Tiểu lục Tử.
“Ngươi bắt không được ta đâu. Hôm nay ta trốn không được, thì sẽ tiếp tục ẩn mình trong Trung châu thành. Chờ vài ngày nữa đại quân của người khác đến đánh Trung châu, thì lúc đó còn sợ gì các ngươi nữa. A, để ta nghĩ coi, phía tây có Đường quốc đang bành trướng thế lực rất nhanh. Thái tử vừa soán vị Lý Hoằng có dã tâm rất lớn, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Ở phía nam, Thượng quan thế gia cũng không phải là trung thần lương đống gì. Phía đông nam lại có Tống gia quân…. Fuck!!! Ông trời đánh nhà ngươi! Ngươi làm răng mà cười thâm hiểm vậy?” Tiểu Lục Tử đột nhiên cảm thấy không ổn, nhìn theo ánh mắt của Cao Mãnh, lập tức giận điên người!
Cao Mãnh đắc ý cười ha hả: “Nghe nói ngươi khoái nhất ả Sở đui này, ta đem nó đến đây, không biết ngươi còn muốn chạy nữa không? Lục gia?”
Tiểu Lục Tử vừa nhìn thấy bóng người vận đồ trắng như tuyết bị trói chặt ấy, tâm hồn đang phẳng lặng như đáy hồ chợt nổi cơn sóng dữ. Hắn chỉ thẳng vào Cao Mãnh, mắng: “Nàng ấy là muội tử của Sở Lôi, ngươi dám làm vậy ư? Đường đường là tên giặc đầu sỏ nha trảo của Kim Tiền bang, thế mà lại đi uy hiếp một nữ tử mù lòa, chuyện này truyền ra ngoài, không khỏi khiến thiên hạ cười chết hay sao?”
“Chỉ cần giết chết ngươi, có bị thiên hạ chê cười thì đã làm sao? Cao bang chủ cũng đã nói vậy rồi, xem ra chúng ta rất coi trọng ngươi đấy!” Cao Mãnh nhân cơ hội hắn phân thần, đề đao chém tới, một luồng đao quang cường đại veo véo rít lên.
Tiểu Lục Tử không có lòng nào ham chiến, liền vận hộ thể trong suốt lên, vung quyền đánh lên đao. Kình lực phản kích, hắn tà thân nhảy phốc đến Sở Sở. Hắn thiên toán vạn toán, lại không hề tính đến chuyện của Sở Sở. Hắn cứ nghĩ Kim Tiền bang còn xem trọng thân phận của Sở Sở, nên không dám làm khó dễ gì nàng. Hiện giờ, nàng chạy cũng khó, mà không chạy cũng không xong. Còn chưa hạ thân xuống, hắn đã nghe tiếng Sở Lôi quát tháo: “Minh Cơ, bỏ muội muội ta ra! Con mẹ nó, ai dám bắt nó vậy?!”
Tiếng quát của Sở Lôi còn âm âm, thì Trượng nhị trường thương trong tay hán đã chỉ thẳng Minh Cơ, không thèm lý gì đến bọn binh sĩ thông thường quanh đó. Sự giận dữ toát ra từ người gã, thậm chí người mù còn cảm nhận được, tự nhiên gây kinh sợ cho không ít người. Cái danh Thiểm điện thương Sở Lôi đã chấn động Trung châu địa giới, ai không biết hắn là đệ nhất hộ vệ của Kim Tiền bang? Ngay cả võ tướng của quân đội Trung châu thành còn do chính một tay hắn đào tạo ra mà.
Trong mắt Minh cơ thoáng vẻ bất an và kinh hoảng, vội nói: “Sở hộ vệ, ta chính là phụng mệnh hành sự, chuyện này là do Cao bang chủ….”
“Cao Cầu ở đâu?” Tiểu Lục Tử cùng Sở Lôi đồng thời quát lớn.
Tiểu Lục Tử nhẹ đáp xuống trước mặt Minh Cơ, không xem bọn binh sĩ vũ trang cạnh bên ra gì, chỉ lạnh lùng nhìn ả. Hắn và Minh Cơ tính ra thì cũng chẳng có giao tình, mà cũng chẳng có oán cừu. Nhưng hắn tuyệt không rõ, vì sao từ trước đến giờ ả cứ hay chống lại mình. Những chuyện nhỏ trước kia coi như bỏ qua, nhưng hiện tại ả lại mặc nhiên uy hiếp Sở Sở, bức bách chính mình. Điều này không thể không tính tới.
“Ha ha ha ha, bổn bang chủ ở đây!” Cao Cầu và Thượng Quan Trác Việt đồng thời bước ra từ trong loạn quân. Đi sau họ còn có Lư Báo và Kiều Chí trong trang phục cao quý nhưng lại bừng bừng sát khí.
Thượng Quan Trác Việt vận bạch y phiêu phất, nghi biểu phi phàm, gương mặt cao ngạo như cười như không. Khi nhìn về phía Tiểu Lục Tử, ánh mắt lão lóe lên sự giận dữ và hận ý. Lão cứ một mực xem mình là bất phàm, thế mà chỉ có một tên tiểu tặc thế này lại giết mãi không xong, còn khiến cho huynh đệ trong nhà trở mặt tương tàn, thuật pháp bị đả đoạn, thụ thương. Chuyện này đã sớm truyền ra ngoài. Hiện giờ lão không còn mặt mũi gì nữa, chỉ muốn giết quách Tiểu Lục Tử, rửa sạch mối nhục.
Sở Lôi không thèm lý đến Tiểu Lục Tử, nổi giận nhìn Cao Cầu lớn tiếng hỏi: “Cao bang chủ, bản thân ta tự nhận thấy mình lòng trung như nhất, vì Kim Tiền Bang mà lập biết bao công lao hãn mã, chưa có làm điều gì đắc tội với ông, vì cớ gì mà ngược đãi muội muội của ta?”
Sắc diện của Cao Cầu bất biến, cười hắc hắc đáp: “Sở hộ vệ, cái này là do ngươi sai rồi. Muội muội của ngươi và Tiểu Lục Tử có mối tư giao rất tốt. Ngươi không quản chế được người nhà của ngươi. Bây giờ vì để bắt hắn, làm cách này chỉ là hạ sách. Ngươi đừng có gấp, nếu lần này giết được Tiểu Lục Tử rồi, ta thưởng cho người mười đứa mỹ nữ, coi như bồi tội, thế nào? Ha ha, đừng nghĩ ngợi gì nữa, mất đi một muội muội đui mù, bù lại được mười mụ vợ xinh đẹp, còn tính toán gì nữa!”
Sắc mặt của Sở Lôi biến đổi không ngừng, dường như đây là lần đầu tiên hắn hiểu rõ Cao Cầu. Hắn từ từ hạ trường thương trong tay xuống, đưa mắt nhìn Tiểu Lục Tử.
Cao Cầu cho là Sở Lôi đồng ý rồi, liền cao hứng cười lớn, nói với Tiểu Lục Tử: “Tiểu lục tử, hiện giờ phải coi thái độ của ngươi. Nếu muốn Sở Sở cô nương còn sống, thì ngươi tự vẫn ngay tại đây. Yên tâm đi, Cao Cầu ta tuy chẳng là gì cả, nhưng đã nói ra rồi thì kể như xong!”
“Không được! Tiểu Lục Tử, không cần quan tâm đến muội, huynh mau chạy đi!” Sở Sở đột nhiên thét lớn, vụt giãy dụa muốn tránh khỏi làn dây bằng gân dị thú buộc trên người. Ngấn cổ tuyết bạch dưới chủy thủ trong tay Minh Cơ của nàng đã hằn lên một đạo huyết ngân.
Minh Cơ bị sự chống trả kịch liệt của nàng, nhất thời không dám giết hay làm bị thương Sở Sở. Khi ả nhìn thấy ánh mắt sát nhân của Tiểu Lục Tử, trong lòng không khỏi ớn lạnh. Tuy nhiên, ả tịnh không bỏ trủy thủ xuống, lại còn bóp cổ Sở Sở chặt hơn, mục quang phức tạp nhìn trừng trừng Tiểu Lục Tử.
“Bỏ Sở Sở ra!” Tiểu Lục Tử trừng trừng nhìn Minh Cơ, đột nhiên dồn nét chân khí kinh người hét lên một tiếng như sấm vỡ: “Ta bảo ngươi bỏ ra, có nghe không!”
Minh Cơ bị dọa chết điếng toàn thân, chủy thủ lỏng ra. Tiểu Lục Tử nhân cơ hội đó phóng lên không trung, bắn thẳng về phía ả. Chân khí trong suốt trong tay hắn hóa thành một đạo trường mâu bén nhọn, thân người đang ở không trung, thì trường mâu đã đánh tới đầu của Minh Cơ.
Tiểu Lục Tử muốn giết người rồi, bất quản người đó là ai, chỉ cần dám uy hiếp Sở Sở, uy hiếp gã, thì gã nhất định phải giết sạch!
Mắt môi Minh Cơ chợt thoáng qua một chút thê lương. Chủy thủ trong tay vội biến thành một đạo hồng quang, chặn lại thanh trường mâu ảo hóa từ chân khí đang bay tới.
Ánh mắt mọi người đều bị Tiểu Lục Tử hấp dẫn, ngay cả tiếng chém giết ở bên ngoài cũng nhỏ hẳn lại, khắp đất trời chỉ còn lại thân ảnh cứu người đó.
Có người tin chắc hắn sẽ thành công. Có người hy vọng hắn thành công. Có người cản trở hắn thành công. Và cũng có người….
Thượng Quan Trác Việt chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn và oán độc. Hắn thầm vận dụng hai tay, thông qua Tăng phúc giới chỉ thuộc Hỏa hệ, bắt thành ấn quyết, miệng lầm rầm, nhanh chóng niệm động chú ngữ, gương mặt anh tuấn hiện vẻ tà ác tranh nanh.
Thanh chủy thủ do Minh Cơ xuất ra trong lúc vội vàng đã bị Trường mâu đánh văng đi. Ả đã sớm dự liệu được sẽ có kết quả này, bèn xòe tay bún một chỉ, một đoàn dược phấn màu đen bắn vào giữa thanh trường mâu. Hai vật vừa tiếp xúc, đã tạo ra một tiếng “tư” trong không trung. Luồng chân khí bị dược phấn dung hóa, sản sinh ra một đám độc vụ, lan tỏa ra chung quanh, khiến mọi người đua nhau tránh né.
Tiểu lục Tử tăng cường thêm chân khí hộ thể, không biến cải phương hướng, phóng tới Sở Sở đang nằm trong lòng Minh Cơ. Hắn đã có thể chạm nhẹ vào đầu của Sở Sở.
Đột nhiên, trong não hắn hiện lênh một dấu hiệu khẩn cấp, khiến hắn chỉ kịp phản ứng gì theo bản năng, thân người rung lên, bắn ra ngoài luồng độc khí, lăn thêm vài trượng nữa.
“Hô hô!” Luồng hỏa diễm màu đỏ chạch vừa dâng lên đã được người chỉ huy, theo đó phóng xuống mặt đất, che phủ chu vi ba trượng chung quanh Minh Cơ và Sở Sở, nuốt gọn hai nữ nhân này.
Liệt diễm cháy phừng phừng. Hai nữ nhân đang trong biển lửa. Thượng Quan Trác Việt cười nhăn nhở. Cao Cầu kinh hãi. Bọn binh sĩ ngây ngốc đứng nhìn…
Sở Lôi thống khổ nhắm mắt lại. Hai giọt nước mắt từ từ ứa ra. Thanh cương thương đang được năm ngón tay xù xì đầy vết chai của hắn nắm chặt, nhưng không hề cử động gì. Hắn hiểu rõ, Sở Sở không có chút công phu gì, không thể nào thoát khỏi bị thiêu trong biển lửa. Hơn nữa, hắn còn sợ nàng còn bị hóa thành tro bụi vì pháp thuật cáo cấp thuộc hỏa hệ đó nữa.
Tiểu Lục Tử si ngốc đứng nhìn biển lửa, cười lớn điên cuồng, nước mắt ướt đầm khuôn mặt. Hắn từ từ bước gần đến lửa, từng bước từng bước một.
Huyền Tử trong không gian tại tiên thư cố gọi hắn dừng bước, nhưng không có tác dụng gì, chỉ cảm thấy hắn đang bi thương vô hạn.
“Thừa cơ giết hắn!’ Cao Cầu hạ lệnh. Là kẻ mạnh nhất trong số chỉ huy thân vệ quân, Cao Mãnh nhào đến Tiểu Lục Tử trước tiên.
Tiểu Lục Tử không màng được mất, tựa hồ không nghe lời Cao cầu nói, tiếp tục bước vào biển lửa.
“Phác xích! Phác xích!” Biển lửa đột nhiên bị diệt, không khí tản ra một hương vị của dược phấn. Hai đạo thân ảnh vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng một người đã gục xuống đất, không biết sống chết thế nào.
“Sở Sở!” Ánh mắt u ám của Tiểu Lục Tử chớp lên một đạo hào quang. Gã muốn đến tra xét thương thế của nữ nhân yêu dấu, nhưng lại bị Cao Mãnh ngăn lại. Đao quang đó lại bắn đến trước ngực hắn.
“Hưu! Đinh!” Sở Lôi vung thương bắn tới, ngăn một đao tất sát của Cao Mãnh lại.
Cao Mãnh cả kinh, vừa định chất vấn Sở Lôi, đã thấy Sở Lôi thét lên một tiếng, phản thủ đánh một thương vào Tiểu Lục Tử, miệng gầm lên: “Tất cả là do ngươi hại chết Sở Sở, đem mạng đền đây!” Một thương phóng ra, lại tiếp một thương như rắn chồm phóng tới: “Tiểu tặc, nếm một thương của ta!”
Tiểu Lục Tử hơi ngờ vực, lấy làm lạ liếc nhìn Sở Lôi. Thấy một thương của y nhắm đến chỗ nhược ở mệnh căn của mình, lập tức hội ý. Gã từ từ cất lên, hai chân bình tức, đồng thời mượn sức đạp thương, dùng một thế rất đẹp phóng lên cao sáu bảy trượng. Sở Lôi cũng không buông tha, phóng vụt theo hắn lên thiên không, cử thương đâm tới. Tiểu lục Tử lại mượn sức ở đầu thương, bắn thêm lên cao ba trượng nữa.
Động tác này hai người đã luyện hơn mấy trăm lần rồi, hai người ở trong không trung từ từ bay lên, ngươi đến ta lui, tinh kỳ vô cùng. Sau đó chợt thấy hai chân của Tiểu Lục Tử cuốn đến như gió, tống thẳng vào ngực Sở Lôi. Sở Lôi phản thủ giữ lấy gốc thương, dùng cán thương đính vào bàn chân hắn.
“Chi!” một tiếng, gót chân của Tiểu Lục Tử đứng vững trên cán thương. Cương thương lập tức biến thành hình cung. Rồi bật nghe “sưu” một tiếng, biến hắn thành quả đạn bay vút về phía tường thành.
Tiểu lục Tử giống như mũi tên rời khỏi cung, hóa thành một đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đã bay đến tường thành.
Lúc này, một đạo lam ảnh xấu xí đang bị hai mũi tên bức lui lại, chặn ngang đường tiến của gã.
Không còn cách nào, Tiểu Lục Tử bèn thuận tay tiếp lấy y, tùy thời có thể dùng y giúp mình ngán tên.
“Sưu sưu sưu! Sưu sưu sưu!” Vạn mũi tên bắn tới, toàn bộ đều ngắm chuẩn lên người của Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử đem toàn bộ chân khí ảo hóa thành phòng hộ tráo, đồng thời đem tên Lương Sơn đạo tặc xấu xí ngán trước người.
“Ái da, ti bỉ!” Người đó kêu lên một tiếng quái dị, lấy từ trong giới chỉ ra một đạo quang mang màu xanh thẫm, đó chính là một cái ô quy xác, ngăn cản trước mặt hai người.
“Phanh phanh phanh!” Đầu tên đều cấm trên ô quy xác, giống như tiếng trống dập dồn.
Động tác này nói thì lâu, nhưng phát sinh thì chỉ trong cái chớp mắt. Họ chỉ cho bọn binh sĩ trên tường thành một cơ hội phát tên. Chờ đến khi chúng tra tên vào lần nữa, thì phát hiện hai người đã bay đến trên hào hộ thành, rồi ùm một cái, biến mất vào trong làn nước, không còn nhận được tung ảnh.
“Đuổi, đuổi theo nhanh cho ta!” Cao Cầu điên cuồng hết lớn, nét mặt xuất hiện vài phần sợ sệch: “Người nào biết được hành tung của Tiểu Lục Tử, thưởng ngàn lượng vàng. Ai lấy được đầu hắn, thưởng mười vạn lượng vàng.
/44
|