Nhìn đám thôn dân không chịu rời đi, mặc dù Lý Dật biết lí do tại sao lại như vậy nhưng là ra vẻ nói: “Các ngươi nhiều người như vậy đứng ở trước cửa làm gì vậy? Ta đã nói rồi, ta không có nhiều thời gian như vậy để hầu hạ các người!”
Này…
Nghe được lời của hắn, La Tạp cùng Mã Lí Áo không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau đó… La Tạp với vẻ mặt nghiêm túc bước lên vài bước, cung kinh khom mình thi lễ nói: “Thiên… Thiên thần các hạ, ta đại biểu cho toàn thể thôn dân, khẩn cầu ngài lưu lại, cứu toàn bộ Huyễn Thạch thôn một mạng, ta van xin ngài…”
Cái gì!
Mặc dù tất cả Lý Dật đều đã đoán được rồi nhưng là hắn vẫn cảm thật sự kinh ngạc nhảy dựng lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn La Tạp nói: “Lưu… Lưu lại? Ngươi là nói, vì sinh mạng không đáng một đồng của các ngươi, muốn ta đường đường một thiên thần ở lại cái sơn thôn “chó ăn đá, gà ăn sỏi” này sao? Các ngươi bị điên rồi!”
Nghe xong lời của Lý Dật, nét mặt vốn đã già nua của La Tạp ửng đỏ lên. Nhưng là lão vẫn rất rõ ràng này tuyệt đối là lời nói rất chân thật. Trên cả đông đại lục cùng loại với Huyễn Thạch thôn, với hai trăm hộ nhân khẩu sợ rằng phải có đến mấy trăm vạn cái. Chưa thấy ai muốn ở chỗ này cả, mà ngay cả những người trẻ tuổi của Huyễn Thạch thôn đều là muốn rời khỏi Huyễn Thạch thôn, đi ra ngoài phát triển, càng huống chi là Lý Dật cao thâm khó lường này!
Mặc dù biết rõ là như thế nhưng La Tạp cùng toàn thể thôn dân không thể không khẩn cầu. Chuyện này rất rõ ràng, chỉ có người trẻ tuổi trước mặt này mới có thể cứu được tính mạng bọn họ. Một khi hắn rời đi, như vậy cả Huyễn Thạch thôn chắc chắn sẽ bị huỷ diệt, đây chính là chuyện rõ ràng như ban ngày!
Hơn nữa, mới vừa rồi lúc Lý Dật rời đi, tất cả thôn dân theo lời nói của hắn mà suy nghĩ khảo đề tiếp theo đối với hai vị ứng cử thôn trưởng – như thế nào có thể bảo vệ an toàn cho Huyễn Thạch thôn. Nếu như ngay cả an toàn còn không được đảm bảo thì vô luận nhiều tiền như thế nào đều chẳng qua là phục vụ cho đạo tặc mà thôi! Không giàu có thì không sao nhưng một khi trở nên giàu có, sợ rằng chỉ là làm cho đạo tặc ghé thăm Huyễn Thạch thôn càng nhiều thêm. Dưới tình huống này, phương hướng phát triển của hai vị ứng cử trưởng thôn bất quá chỉ là trò đùa mà thôi.
Đối mặt với vấn đề an toàn mà đám thôn dân đưa ra, hai người ứng cử trưởng thôn cũng là La Tạp và Mã Lí Áo đều ngậm miệng không nói được điều gì. Đây căn bản là một nan đề khó giải quyết, nếu có biện pháp giải quyết thì lão trưởng thôn sớm đã giải quyết rồi, còn chần chờ tới bây giờ sao?
Mọi người cũng là suy nghĩ lo lắng, thuê dong bình đoàn (lính đánh thuê) đến đóng quân ở đây, nhưng là… Muốn phòng ngừa nhiều như vậy đạo tặc sợ rằng ít nhất phải thuê một trăm người của dong binh đoàn mới có thể. Cả Huyễn Thạch thôn dân cư mới có chưa tới bốn trăm năm mươi nhân khẩu, căn bản là không thể nuôi nổi bất cứ một dong binh đoàn nào!
Chuyện đã đi vào ngõ cụt, biện pháp cuối cùng cũng nghĩ ra cũng không thực hiện được. Cuối cùng có người nghĩ tới Lý Dật, chỉ cần hắn đồng ý lưu lại, chỉ cần lựu lượng của một mình hắn, liền có thể chấn nhiếp được đám đạo tặc chung quanh. Cứ như vậy, phương pháp phát triển của hai vị trưởng thôn mới có thể áp dụng được, cho nên… Dưới sự dẫn đầu của hai vị trưởng thôn, cả đám đi tới trước của phòng Lý Dật, vì thế nên mới có một màn lúc nãy.
Nhìn vẻ mặt già nua biến thành màu gan heo của La Tạp, Lý Dật không khỏi thở dài một tiếng, chậm rãi ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói: “Ta biết các ngươi thực sự rất khó xử, nhưng là… Muốn ta vì các ngươi, bản thân lại muốn vây khốn ở cái tiểu sơn thôn này, ta thật sự làm không được, cho nên… Các ngươi làm ơn đừng làm khó ta! Tất cả mọi người hãy đi đi, đối với chuyện của các ngươi, xin thứ cho ta bất lực!”
Dứt lời, hai mắt hắn chầm chậm nhắm lại, hắn biết… Bọn họ sẽ không lùi bước, bởi vì lùi bước chính là tử địa, sự lựa chọn duy nhất của bọn họ chính là không tiếc hết thảy lưu hắn ở lại!
Bụp… Bụp… Bụp…
Quả nhiên, một loạt âm thanh trầm thấp vang lên, qua đôi mắt nhắm hờ hắn nhìn thấy tất cả thôn dân lẫn hai vị ứng cử trưởng thôn đang ở trước mặt hắn qùy xuống, vô cùng thành kính quỳ trên mặt đất.
Lúc này đây, Mã Lí Áo mở miệng nói: “Thiên thần các hạ tôn quý! Thỉnh ngài tiếp nhận sự thành kính của các con dân, cầu khẩn ngài che chở cho con dân của mình. Chúng ta sẽ trở thành những con dân trung thành nhất của người, vĩnh viễn không phản bội người!”
Chậm rãi mở mắt, khoé miệng không khỏi lộ ra nụ cười, chuyện chính là như vậy mới ổn thoả, nếu muốn dành được, trước hết phải cho đi. Hắn nghĩ mình sẽ trở thành trưởng thôn nhưng là hết lần này đến lần khác tổ chức cho mọi người tuyển chọn trưởng thôn. Cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ không hoài nghi hắn có ý định trở thành trưởng thôn.
Về phương diện khác, mặc dù hắn rất muốn ngồi vào chiếc ghế trưởng thôn kia, nhưng là… Hết lần này đến lần khác hắn không hề có mở miệng, mặc dù hắn có thể cường hoàng để trở thành trưởng thôn nhưng là hiệu quả so với bây giờ là hoàn toàn trái ngược. Bức bách mặc dù cũng có thể trở thành trưởng thôn nhưng là khiến cho mọi người mâu thuẫn cũng như phản kháng hắn, chính là tương lai hắn quản lí cũng như kiến thiết gặp bất lợi.
Mặc dù Lý Dật rất muốn trở thành trưởng thôn nhưng là hắn hết lần này đến lần khác muốn mọi người yêu cầu mình, hơn nữa… Cho dù cầu hắn, hắn cũng sẽ không đáp ứng, rất dễ dàng có được thứ gì đó thì sẽ không biết coi trọng nó.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lắc đầu, khinh thường nói: “Các ngươi thật sự cho rằng, thuần phục ta một cách vô điều kiện là có thể lưu ta lại đây sao? Vậy sao các ngươi không thử đi mời một dong binh đoàn đến đây, có lẽ các ngươi làm như thế sẽ có một dong binh đoàn tình nguyện đóng quân ở đây bảo hộ các ngươi đó!
Này…
Những lời hắn vừa nói ra tất cả mọi người đều không nói được gì. Sự thật chính là như vậy, cho dù bọn họ nguyện ý làm như vậy nhưng là khẳng định không có bất cứ dong binh đoàn nào nguyện ý tới nơi này, một tia hi vọng cũng không có! Có dong binh đoàn nào lại nguyện ý đến đóng quân ở một cái sơn thôn hẻo lánh như này chứ? Nơi này có gì đáng để người ta chú ý sao?
Nhìn cả đám thôn dân lặng yên quỳ ở dưới mặt đất, hắn thở dài một tiếng nói: “Các ngươi hẳn là hiểu được, chỉ cần ta nguyện ý, ta có thể trở thành một trưởng thôn hoặc là chủ nhân của một trấn bất kì, bọn họ đối với ta cũng là thuần phục vô điều kiện, nhưng là… Ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, các ngươi phải biết rằng, một khi đem chính mình cột tại nơi nào đó, như vậy…Tiền đồ của ta coi như là kết thúc! Ở cái sơn thôn vừa nghèo lại vừa hẻo lánh như này, có cái gì đáng để hi vọng chứ?”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, đối với lời nói của hắn, tất cả mọi người đều là không có bất cứ lí do nào để đưa ra. Sự thật chính là như vậy, có cái gì để bọn họ phản bác chứ? Trong nhất thời… Tâm tư tất cả thôn dân đều trầm xuống, bóng ma tử vong chậm rãi bao phủ ở trong lòng mỗi người.
Chậm rãi đứng dậy, hắn trầm giọng nói: “Tốt lắm, tất cả mọi người trở về đi thôi, mặc dù ta rất đồng tình với tình cảnh của các ngươi nhưng vẫn là câu nói trước kia của ta, về chuyện này, xin thứ cho ta bất lực!”
Ô…
Chuyện tới mức này, tất cả mọi người đều biết, hi vọng cuối cùng của bọn họ đều đã tan biến. Trong nhất thời, hiện trường mọi người khóc ồ lên, ngay cả La Tạp cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn hướng lên trời, hai mắt biến thành màu đỏ. Đối với bi kịch sắp xảy ra, lão cảm thấy tức giận rồi sau đó là cảm giác bất lực.
Mã Lí Áo run rẩy quỳ gối ở đó, ngẫm lại một giờ trước chính mình đối với chức vị trưởng thôn còn đầy dục niệm. Nhưng là hiện tại rốt cuộc hắn cũng biết, chức vị trưởng thôn này hắn không thể nào ngồi được. Một khi hắn ngồi lên chức vị này, đạo tặc một lần nữa sẽ quay trở lại đây, người thứ nhất gặp nạn chính là gã!
Nhớ tới tràng diện lão trưởng thôn bị một kiếm đoạn đầu, cảnh tượng máu tươi phun ra, Mã Lí Áo cảm thấy sợ hãi. Đấy là cực hạn của bản thân gã, đối diện với tử vong, ai có thể bình tĩnh được chứ?
Nhìn một đám thôn dân bắt đầu khóc, Lý Dật không khỏi lãnh huyết cười cười, xoay người đi về phía phòng trong, kế tiếp… Đây là lúc để Du Du xuất hiện, hắn phải để cho nàng xác lập địa vị bản thân. Không ai có thể không tôn kính nàng, nếu nói cả thôn còn một đường sống, như vậy… Tuyệt đối là Du Du nắm trong tay con đường duy nhất này, tất cả mọi người đều hiểu được điểm này!
Dật…
Nhìn thấy hắn tiến vào, Du Du ôn nhu chào đón, lo lắng nhìn hắn nói: “Cho tới bây giờ, ta mới rốt cuộc hiểu được, ý nghĩa của ngươi đối với Huyễn Thạch thôn. Du Du cầu xin ngươi, nhanh nhanh đi đáp ứng mọi người, đừng làm cho bọn họ khổ sở hơn nữa!”
--------------------------------------------------------------------------------------------
Này…
Nghe được lời của hắn, La Tạp cùng Mã Lí Áo không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau đó… La Tạp với vẻ mặt nghiêm túc bước lên vài bước, cung kinh khom mình thi lễ nói: “Thiên… Thiên thần các hạ, ta đại biểu cho toàn thể thôn dân, khẩn cầu ngài lưu lại, cứu toàn bộ Huyễn Thạch thôn một mạng, ta van xin ngài…”
Cái gì!
Mặc dù tất cả Lý Dật đều đã đoán được rồi nhưng là hắn vẫn cảm thật sự kinh ngạc nhảy dựng lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn La Tạp nói: “Lưu… Lưu lại? Ngươi là nói, vì sinh mạng không đáng một đồng của các ngươi, muốn ta đường đường một thiên thần ở lại cái sơn thôn “chó ăn đá, gà ăn sỏi” này sao? Các ngươi bị điên rồi!”
Nghe xong lời của Lý Dật, nét mặt vốn đã già nua của La Tạp ửng đỏ lên. Nhưng là lão vẫn rất rõ ràng này tuyệt đối là lời nói rất chân thật. Trên cả đông đại lục cùng loại với Huyễn Thạch thôn, với hai trăm hộ nhân khẩu sợ rằng phải có đến mấy trăm vạn cái. Chưa thấy ai muốn ở chỗ này cả, mà ngay cả những người trẻ tuổi của Huyễn Thạch thôn đều là muốn rời khỏi Huyễn Thạch thôn, đi ra ngoài phát triển, càng huống chi là Lý Dật cao thâm khó lường này!
Mặc dù biết rõ là như thế nhưng La Tạp cùng toàn thể thôn dân không thể không khẩn cầu. Chuyện này rất rõ ràng, chỉ có người trẻ tuổi trước mặt này mới có thể cứu được tính mạng bọn họ. Một khi hắn rời đi, như vậy cả Huyễn Thạch thôn chắc chắn sẽ bị huỷ diệt, đây chính là chuyện rõ ràng như ban ngày!
Hơn nữa, mới vừa rồi lúc Lý Dật rời đi, tất cả thôn dân theo lời nói của hắn mà suy nghĩ khảo đề tiếp theo đối với hai vị ứng cử thôn trưởng – như thế nào có thể bảo vệ an toàn cho Huyễn Thạch thôn. Nếu như ngay cả an toàn còn không được đảm bảo thì vô luận nhiều tiền như thế nào đều chẳng qua là phục vụ cho đạo tặc mà thôi! Không giàu có thì không sao nhưng một khi trở nên giàu có, sợ rằng chỉ là làm cho đạo tặc ghé thăm Huyễn Thạch thôn càng nhiều thêm. Dưới tình huống này, phương hướng phát triển của hai vị ứng cử trưởng thôn bất quá chỉ là trò đùa mà thôi.
Đối mặt với vấn đề an toàn mà đám thôn dân đưa ra, hai người ứng cử trưởng thôn cũng là La Tạp và Mã Lí Áo đều ngậm miệng không nói được điều gì. Đây căn bản là một nan đề khó giải quyết, nếu có biện pháp giải quyết thì lão trưởng thôn sớm đã giải quyết rồi, còn chần chờ tới bây giờ sao?
Mọi người cũng là suy nghĩ lo lắng, thuê dong bình đoàn (lính đánh thuê) đến đóng quân ở đây, nhưng là… Muốn phòng ngừa nhiều như vậy đạo tặc sợ rằng ít nhất phải thuê một trăm người của dong binh đoàn mới có thể. Cả Huyễn Thạch thôn dân cư mới có chưa tới bốn trăm năm mươi nhân khẩu, căn bản là không thể nuôi nổi bất cứ một dong binh đoàn nào!
Chuyện đã đi vào ngõ cụt, biện pháp cuối cùng cũng nghĩ ra cũng không thực hiện được. Cuối cùng có người nghĩ tới Lý Dật, chỉ cần hắn đồng ý lưu lại, chỉ cần lựu lượng của một mình hắn, liền có thể chấn nhiếp được đám đạo tặc chung quanh. Cứ như vậy, phương pháp phát triển của hai vị trưởng thôn mới có thể áp dụng được, cho nên… Dưới sự dẫn đầu của hai vị trưởng thôn, cả đám đi tới trước của phòng Lý Dật, vì thế nên mới có một màn lúc nãy.
Nhìn vẻ mặt già nua biến thành màu gan heo của La Tạp, Lý Dật không khỏi thở dài một tiếng, chậm rãi ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói: “Ta biết các ngươi thực sự rất khó xử, nhưng là… Muốn ta vì các ngươi, bản thân lại muốn vây khốn ở cái tiểu sơn thôn này, ta thật sự làm không được, cho nên… Các ngươi làm ơn đừng làm khó ta! Tất cả mọi người hãy đi đi, đối với chuyện của các ngươi, xin thứ cho ta bất lực!”
Dứt lời, hai mắt hắn chầm chậm nhắm lại, hắn biết… Bọn họ sẽ không lùi bước, bởi vì lùi bước chính là tử địa, sự lựa chọn duy nhất của bọn họ chính là không tiếc hết thảy lưu hắn ở lại!
Bụp… Bụp… Bụp…
Quả nhiên, một loạt âm thanh trầm thấp vang lên, qua đôi mắt nhắm hờ hắn nhìn thấy tất cả thôn dân lẫn hai vị ứng cử trưởng thôn đang ở trước mặt hắn qùy xuống, vô cùng thành kính quỳ trên mặt đất.
Lúc này đây, Mã Lí Áo mở miệng nói: “Thiên thần các hạ tôn quý! Thỉnh ngài tiếp nhận sự thành kính của các con dân, cầu khẩn ngài che chở cho con dân của mình. Chúng ta sẽ trở thành những con dân trung thành nhất của người, vĩnh viễn không phản bội người!”
Chậm rãi mở mắt, khoé miệng không khỏi lộ ra nụ cười, chuyện chính là như vậy mới ổn thoả, nếu muốn dành được, trước hết phải cho đi. Hắn nghĩ mình sẽ trở thành trưởng thôn nhưng là hết lần này đến lần khác tổ chức cho mọi người tuyển chọn trưởng thôn. Cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ không hoài nghi hắn có ý định trở thành trưởng thôn.
Về phương diện khác, mặc dù hắn rất muốn ngồi vào chiếc ghế trưởng thôn kia, nhưng là… Hết lần này đến lần khác hắn không hề có mở miệng, mặc dù hắn có thể cường hoàng để trở thành trưởng thôn nhưng là hiệu quả so với bây giờ là hoàn toàn trái ngược. Bức bách mặc dù cũng có thể trở thành trưởng thôn nhưng là khiến cho mọi người mâu thuẫn cũng như phản kháng hắn, chính là tương lai hắn quản lí cũng như kiến thiết gặp bất lợi.
Mặc dù Lý Dật rất muốn trở thành trưởng thôn nhưng là hắn hết lần này đến lần khác muốn mọi người yêu cầu mình, hơn nữa… Cho dù cầu hắn, hắn cũng sẽ không đáp ứng, rất dễ dàng có được thứ gì đó thì sẽ không biết coi trọng nó.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lắc đầu, khinh thường nói: “Các ngươi thật sự cho rằng, thuần phục ta một cách vô điều kiện là có thể lưu ta lại đây sao? Vậy sao các ngươi không thử đi mời một dong binh đoàn đến đây, có lẽ các ngươi làm như thế sẽ có một dong binh đoàn tình nguyện đóng quân ở đây bảo hộ các ngươi đó!
Này…
Những lời hắn vừa nói ra tất cả mọi người đều không nói được gì. Sự thật chính là như vậy, cho dù bọn họ nguyện ý làm như vậy nhưng là khẳng định không có bất cứ dong binh đoàn nào nguyện ý tới nơi này, một tia hi vọng cũng không có! Có dong binh đoàn nào lại nguyện ý đến đóng quân ở một cái sơn thôn hẻo lánh như này chứ? Nơi này có gì đáng để người ta chú ý sao?
Nhìn cả đám thôn dân lặng yên quỳ ở dưới mặt đất, hắn thở dài một tiếng nói: “Các ngươi hẳn là hiểu được, chỉ cần ta nguyện ý, ta có thể trở thành một trưởng thôn hoặc là chủ nhân của một trấn bất kì, bọn họ đối với ta cũng là thuần phục vô điều kiện, nhưng là… Ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, các ngươi phải biết rằng, một khi đem chính mình cột tại nơi nào đó, như vậy…Tiền đồ của ta coi như là kết thúc! Ở cái sơn thôn vừa nghèo lại vừa hẻo lánh như này, có cái gì đáng để hi vọng chứ?”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, đối với lời nói của hắn, tất cả mọi người đều là không có bất cứ lí do nào để đưa ra. Sự thật chính là như vậy, có cái gì để bọn họ phản bác chứ? Trong nhất thời… Tâm tư tất cả thôn dân đều trầm xuống, bóng ma tử vong chậm rãi bao phủ ở trong lòng mỗi người.
Chậm rãi đứng dậy, hắn trầm giọng nói: “Tốt lắm, tất cả mọi người trở về đi thôi, mặc dù ta rất đồng tình với tình cảnh của các ngươi nhưng vẫn là câu nói trước kia của ta, về chuyện này, xin thứ cho ta bất lực!”
Ô…
Chuyện tới mức này, tất cả mọi người đều biết, hi vọng cuối cùng của bọn họ đều đã tan biến. Trong nhất thời, hiện trường mọi người khóc ồ lên, ngay cả La Tạp cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn hướng lên trời, hai mắt biến thành màu đỏ. Đối với bi kịch sắp xảy ra, lão cảm thấy tức giận rồi sau đó là cảm giác bất lực.
Mã Lí Áo run rẩy quỳ gối ở đó, ngẫm lại một giờ trước chính mình đối với chức vị trưởng thôn còn đầy dục niệm. Nhưng là hiện tại rốt cuộc hắn cũng biết, chức vị trưởng thôn này hắn không thể nào ngồi được. Một khi hắn ngồi lên chức vị này, đạo tặc một lần nữa sẽ quay trở lại đây, người thứ nhất gặp nạn chính là gã!
Nhớ tới tràng diện lão trưởng thôn bị một kiếm đoạn đầu, cảnh tượng máu tươi phun ra, Mã Lí Áo cảm thấy sợ hãi. Đấy là cực hạn của bản thân gã, đối diện với tử vong, ai có thể bình tĩnh được chứ?
Nhìn một đám thôn dân bắt đầu khóc, Lý Dật không khỏi lãnh huyết cười cười, xoay người đi về phía phòng trong, kế tiếp… Đây là lúc để Du Du xuất hiện, hắn phải để cho nàng xác lập địa vị bản thân. Không ai có thể không tôn kính nàng, nếu nói cả thôn còn một đường sống, như vậy… Tuyệt đối là Du Du nắm trong tay con đường duy nhất này, tất cả mọi người đều hiểu được điểm này!
Dật…
Nhìn thấy hắn tiến vào, Du Du ôn nhu chào đón, lo lắng nhìn hắn nói: “Cho tới bây giờ, ta mới rốt cuộc hiểu được, ý nghĩa của ngươi đối với Huyễn Thạch thôn. Du Du cầu xin ngươi, nhanh nhanh đi đáp ứng mọi người, đừng làm cho bọn họ khổ sở hơn nữa!”
--------------------------------------------------------------------------------------------
/131
|