Cho dù vừa mới lên nắm quyền, Lý Dật liền muốn đưa ra một quyết định trọng đại như vậy. Nói thật ra, Lý Dật thật sự có ý nghĩ từ từ hoàn thành từng điểm một nhưng là hắn rất rõ ràng, nếu như việc này làm không được sẽ không có vọng tưởng cái gì mà phát triển!
Hiện tại nghĩ lại trước kia cũng chính là tại Thượng Hải, hắn đã chứng kiến chính phủ táo bạo dứt khoát cải biến toàn bộ quy hoạch. Quyết định như vậy thật sự sẽ chịu không biết bao nhiêu là áp lực cùng nguy hiểm, sẽ có bao nhiêu tiếng nói phản đối, đối lập đây chứ? Ai... Thân là người lãnh đạo, cũng thật là bất hảo!
Lắc đầu, Lý Dật khép lại phần tài liệu của La Tạp, lấy ra phần điều tra báo cáo của Mã Lí Áo. Phần báo cáo này đối với Lý Dật mà nói tương đối trọng yếu, nếu như Huyễn Thạch thôn không thể có tài nguyên ổn định, thì còn nói cái gì mà phát triển, một câu nói -- không có tiền thì chuyện gì cũng đều làm không được!
Ngay trang đầu của báo cáo, một hàng chữ thật to đã đập ngay vào mắt của Lý Dật. Nội dung của hàng chữ này chính là như sau:“Huyễn Thạch thôn sở dĩ được gọi là Huyễn Thạch thôn bởi vì trong thôn có được một Huyễn Thạch quặng mỏ duy nhất ở Đông đại lục. Huyễn Thạch thôn cũng chính là nhờ vào Huyễn Thạch quặng mỏ này mà nổi danh.”
Mấy trăm năm trước, Huyễn Thạch thôn đã từng rất nổi tiếng, chỉ là... Sau đó Huyễn Thạch sản lượng của thôn từ từ hạ thấp, cho tới bây giờ gần như cơ hồ cạn kiệt, cho nên Huyễn Thạch thôn dần dần biến mất trong mắt mọi người. Việc này cứ như thế tiếp diễn, đến mấy trăm năm này bọn đạo tặc lại lấy đánh cướp Huyễn Thạch thôn làm sinh ý. Rồi kinh tế trong thôn cũng lụi bại mất, thậm chí còn không thuê nổi dong binh đến để bảo vệ chính mình. Đây chính là thời điểm tai nạn giáng xuống Huyễn Thạch thôn!”
Hiện tại đạo tặc chung quanh Huyễn Thạch thôn phần nhiều đều là do truyền thừa ít nhiều từ những đoàn đội đạo tặc có đã từ lâu. Tổ tiên bọn họ chính là dựa vào đánh cướp thương nhân qua lại buôn bán với Huyễn Thạch thôn mà sống. Hiện tại mặc dù Huyễn Thạch thôn cơ bản đã cạn kiệt nhưng là bọn họ vẫn tiếp theo di chí của tổ tiên, tiếp tục ở lại khu vực này mà hoạt động!
Điều tra báo cáo của Mã Lí Áo kể lại vô cùng rõ ràng và chi tiết. Đối với Huyễn Thạch quặng mỏ, Mã Lí Áo thủy chung vẫn giữ kỳ vọng rất lớn. Cá nhân hắn cho rằng, nhất định còn có Huyễn Thạch chôn giấu dưới mặt đất, chỉ là không có tìm ra mà thôi. Chỉ cần tiếp tục đào đi xuống, nhất định còn có thể đào ra Huyễn Thạch, bởi vì Huyễn Thạch thật sự có giá trị quá lớn. Được Mã Lí Áo liệt vào vị trí thứ nhất, đã chứng tỏ rằng hắn đối chuyện này coi trọng như thế nào!
Nhìn vào nội dung của bản báo cáo, trái tim của Lý Dật không khỏi đập mạnh lên. Lý Dật rất rõ ràng cái này đối hắn có ý nghĩa như thế nào. Dựa theo phán đoán thông thường, mỗi quặng mỏ đều bắt nguồn từ một mạch quặng gốc. Có lẽ bởi vì địa chất thay đổi tạo nên sự gãy đoạn, nhưng là chỉ cần tiếp tục đào xuống phía dưới, sau đó hướng hai bên tìm kiếm, tất nhiên sẽ có cơ hội lớn phát hiện quặng mạch một lần nữa. Khi đó... Huyễn Thạch sẽ lại tái hiện nhân gian!
Mã Lí Áo đã ghi chú rõ ràng tác dụng của Huyễn Thạch trong bản báo cáo. Huyễn Thạch là năng lượng tinh thể. Chỉ cần tay cầm Huyễn Thạch, liền có thể trong thời gian rất ngắn bổ cứu ma lực hao tổn. Có thể nói, chỉ cần có Huyễn Thạch trong tay, có thể phóng tay phát xuất ra vô hạn ma pháp, công kích đấu khí!
Huyễn Thạch cùng ma tinh thật ra tương tự nhau. Điểm không giống nhau chính là: Ma tinh là một loại hữu cơ năng lượng, sinh ra từ trong cơ thể sinh vật, có thể trực tiếp bị tiêu hóa hấp thu bởi sinh vật nhằm gia tăng ma lực hoặc là đấu khí cho người sử dụng.
Mà Huyễn Thạch thì bất đồng, Huyễn Thạch năng lượng không thể tiêu hóa hấp thu được mà chỉ có thể làm năng lượng bổ sung khi cần. Bất quá nó lại có được một đặc tính mà ma tinh của sinh vật không có, đó chính là khả năng tự khôi phục!
Huyễn Thạch là một nguồn sinh lực rất ổn định. Một khi năng lượng bên trong của Huyễn Thạch bị hút đi, nó sẽ tự động tìm kiếm lại trạng thái thăng bằng thông qua việc hấp thu năng lượng của ngoại giới, chỉ trừ phi bị tiêu hao quá lớn, vượt quá mức năng lượng tối đa của Huyễn Thạch. Nói cách khác, chỉ cần cho Huyễn Thạch thời gian khôi phục phù hợp, liền có thể sử dụng vô hạn.
Huyễn Thạch chia làm rất nhiều cấp bậc, dựa theo lớn nhỏ cùng nhan sắc bất đồng. Từ cao xuống thấp phân biệt thành thánh cấp Huyễn Thạch, thần cấp Huyễn Thạch, nhất phẩm Huyễn Thạch, nhị phẩm Huyễn Thạch... Mãi cho đến thấp nhất là cửu phẩm Huyễn Thạch!
Ứng dụng lớn nhất của Huyễn Thạch chính là tương khảm. Nếu lấy nó khảm quanh phần trên của áo giáp, áo giáp liền có thể thông qua Huyễn Thạch hấp thụ năng lượng, mở ra hộ thuẫn. Nếu lây nó khảm quanh tại đầu vũ khí người sử dụng liền có thể trực tiếp từ Huyễn Thạch hấp thụ năng lượng, tiến hành liên tục công kích, nhưng là... Một khi vượt qua mức năng lượng tối đa của Huyễn Thạch thì nó sẽ hỏng mất, hóa thành một đống tro bụi, hoàn toàn mất đi tác dụng.
Huyễn Thạch vũ khí cùng áo giáp, mỗi một kiện đều rất có giá trị. Có thể sử dụng chúng ắt phải là người vô cùng sang quý. Cho dù như thế, trải qua mấy trăm năm thời gian, Huyễn Thạch trang bị lưu lại được tới ngày nay đã không còn nhiều lắm, dù sao... Một vũ giả, tránh không được sẽ gặp phải những tình huống nguy hiểm. Mà nếu như liên tục gặp phải nguy hiểm tất sẽ có khả năng sử dụng quá mức năng lượng cho phép từ Huyễn Thạch mà làm cho Huyễn Thạch bị tan rã. Dù là biết rõ như thế, trước việc bị uy hiếp đến tính mạng, còn có sự chọn lựa nào sao?
Có thể nói như vậy, có Huyễn Thạch trang bị cũng tương đương với việc tăng cường vài lần thực lực, có nhiều hơn mấy cái tính mạng. Nếu như tên thủ lĩnh đấu với Lý Dật ngày ấy có một kiện Huyễn Thạch vũ khí. Thì chỉ cần lặp vài lần đấu khí bộc phát, Lý Dật nhất định đã không thoát chết, cũng may là hắn không có.
Cẩn thận xem lại cái này vài lần, Lý Dật lúc này mới đặt quyết tâm. Đây sẽ chính là mạch sống của Huyễn Thạch thôn. Vô luận như thế nào, Lý Dật cũng sẽ toàn lực khai phá một lần. Cho dù không đạt được kết quả, chỉ cần hắn cố gắng hết sức tất sẽ không hối hận!
Kế tiếp, Lý Dật lại nhìn xuống phần dưới trong báo cáo của Mã Lí Áo. Không thể không thừa nhận, sự hiểu biết của người này về tài nguyên của Huyễn Thạch thôn đã tới mức khoa trương. Bất kỳ một sinh ý nào, hắn đều tính toán tới nơi tới chốn. Đối với phương diện này hắn tuyệt đối xứng đáng với hai chữ thiên tài.
Bất quá, đưa Huyễn Thạch thôn phát triển lên thông qua các sinh ý khác tựu không gây được hứng thú đối với Lý Dật. Không có ý nghĩa, thật sự không có ý nghĩa. Chỉ cần hắn khai thác được nhiều Huyễn Thạch, vậy quả thực chẳng khác nào ở trên địa cầu có được một mỏ kim cương thượng phẩm! Ngày ngày tính toán buôn bán được mười phần lợi ích mà làm gì? Ta một ngày kiếm được trăm lần lợi ích cho ngươi xem!
Đem hai tài liệu cẩn thận nhìn lại mấy lần xong, Lý Dật không khỏi âm thầm cảm khái. Hết thảy tựa hồ đều là thiên ý, lạc tới thôn này đối với Lý Dật mà nói tuyệt đối là một cơ hội lớn trời cho! Chỉ cần hắn hảo hảo nắm chặt, vận khí chỉ cần tốt một chút, không thành công cũng khó có khả năng! Nghĩ tới đây, Lý Dật không khỏi hưng phấn lên, chạy vào thư phòng, dứt bỏ hết thảy, toàn lực bắt đầu công việc quy hoạch của mình!
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, hắn tiêu sái bước tới cửa. Vừa ra đã thấy bộ mặt lo sầu lo khổ của Mã Lí Áo đang đứng trước cửa.
Lý Dật rất nhanh liền hiểu được hắn tới làm gì, bèn mỉm cười cùng hắn tiến vào đại sảnh. Lý Dật quay lại với Mã Lí Áo nói:“Như thế nào? Có phải ngươi lên làm phó thành chủ hưng phấn mức không ngủ được?”
Nghe được lời của ta, Mã Lí Áo cười khổ một tiếng rồi nói: “Không phải vậy đâu thành chủ, ta thấy có thể không đảm đương nổi cái chức phó thành chủ này. Ta chỉ đối cảm thấy hứng thú đối với tiền bạc, thật ra muốn làm tài vụ tổng lý!”
Ân?
Giả làm ra bộ dáng và vẻ mặt nghi hoặc, Lý Dật một bên cười thầm, một bên mở miệng hỏi: “Ngươi là không phải hồ đồ chứ? Ngươi phải biết rằng, phó thành chủ làm sao có thể đem so sánh với cái gì tài vụ tổng lý đại quan? Ngươi chẳng lẽ...”
Thành chủ!
Không đợi Lý Dật nói hoàn lời, Mã Lí Áo không thể chờ đợi được vội cắt lời hắn, hấp tấp nói: “Ta ngày hôm qua nhất thời đầu óc không tỉnh táo, ta căn bản không thích hợp giữ vị trí phó thành chủ. Ta chỉ có thể làm ra tiền, căn bản sẽ không có thể toàn diện quản lý hết thảy công việc bên trong thành. Ta thật sự không thích hợp làm vị trí này!”
Bất đắc dĩ nhún vai, Lý Dật cười nói: “Ngươi đã yêu cầu như vậy, ta còn có thể nói cái gì đây. Dù sao vô luận tại vị trí nào, chúng ta mục tiêu vẫn là giống nhau. Nếu vậy cứ tùy theo ngươi đi, bất quá ngươi cũng đừng hối hận!”
Không hối hận! Tuyệt đối không hối hận!
Thấy Lý Dật đã đồng ý, Mã Lí Áo không khỏi mặt mày hớn hở đứng lên, đắc ý đích nói: “Ngày hôm qua ta thấy lão La Tạp đến còn tưởng lão đang ghen tị với ta chứ. Nhưng lão nói cái gì mà cho dù ta là phó thành chủ, cũng quản không tới được lão, bởi vì lão là cơ kiến tổng lý!”
Nói tới đây, Mã Lí Áo lộ ra bộ dáng nghĩ lại mà sợ, nhỏ giọng nói: “Vốn ta cũng không có nói gì, chỉ là bị lão gia hỏa này làm cho tức giận một chút. Nhưng là về đến nhà, ta càng nghĩ càng thấy không đúng. Có cơ kiến tổng lý, tự nhiên sẽ có tài vụ tổng lý, cứ như vậy, cái chức phó thành chủ của ta đây không phải chẳng có làm được gì sao? Hoàn toàn không cách nào tiếp xúc kinh tế, ta đây làm cái vị trí phó thành chủ còn có cái ý tứ gì!”
Ngẩng đầu lên nhìn hắn, Mã Lí Áo lộ ra bộ dạng ham muốn mãnh liệt nói: “Giấc mộng của ta chính là làm ra tiền, giành được vô số tiền tài. Đối với những chuyện khác, ta một điểm hứng thú cũng không có. Vị trí phó thành chủ mặc dù cao, nhưng lại không phải là cái mà ta mong muốn!”
Mỉm cười vỗ vỗ vào bả vai Mã Lí Áo, Lý Dật thản nhiên nói: “Tốt lắm, chỉ cần qua hôm nay, ngươi chính là tài vụ tổng lý của Huyễn Thạch thành. Đến lúc đó, lý tưởng cùng khát vọng của ngươi đều có thể nhất nhất thực hiện. Ngươi có đủ dũng khí để làm không?”
Ân!
Mã Lí Áo mạnh mẽ gật đầu. Cùng lúc đó, ngoài cửa lục tục vang lên tiếng bước chân, nhìn ra ngoài cửa sổ đã có một chút ánh sáng trời, Lý Dật biết... Đám thôn dân đã bắt đầu tập hợp rồi!
--------------------------------------------------------------------------------------------
Hiện tại nghĩ lại trước kia cũng chính là tại Thượng Hải, hắn đã chứng kiến chính phủ táo bạo dứt khoát cải biến toàn bộ quy hoạch. Quyết định như vậy thật sự sẽ chịu không biết bao nhiêu là áp lực cùng nguy hiểm, sẽ có bao nhiêu tiếng nói phản đối, đối lập đây chứ? Ai... Thân là người lãnh đạo, cũng thật là bất hảo!
Lắc đầu, Lý Dật khép lại phần tài liệu của La Tạp, lấy ra phần điều tra báo cáo của Mã Lí Áo. Phần báo cáo này đối với Lý Dật mà nói tương đối trọng yếu, nếu như Huyễn Thạch thôn không thể có tài nguyên ổn định, thì còn nói cái gì mà phát triển, một câu nói -- không có tiền thì chuyện gì cũng đều làm không được!
Ngay trang đầu của báo cáo, một hàng chữ thật to đã đập ngay vào mắt của Lý Dật. Nội dung của hàng chữ này chính là như sau:“Huyễn Thạch thôn sở dĩ được gọi là Huyễn Thạch thôn bởi vì trong thôn có được một Huyễn Thạch quặng mỏ duy nhất ở Đông đại lục. Huyễn Thạch thôn cũng chính là nhờ vào Huyễn Thạch quặng mỏ này mà nổi danh.”
Mấy trăm năm trước, Huyễn Thạch thôn đã từng rất nổi tiếng, chỉ là... Sau đó Huyễn Thạch sản lượng của thôn từ từ hạ thấp, cho tới bây giờ gần như cơ hồ cạn kiệt, cho nên Huyễn Thạch thôn dần dần biến mất trong mắt mọi người. Việc này cứ như thế tiếp diễn, đến mấy trăm năm này bọn đạo tặc lại lấy đánh cướp Huyễn Thạch thôn làm sinh ý. Rồi kinh tế trong thôn cũng lụi bại mất, thậm chí còn không thuê nổi dong binh đến để bảo vệ chính mình. Đây chính là thời điểm tai nạn giáng xuống Huyễn Thạch thôn!”
Hiện tại đạo tặc chung quanh Huyễn Thạch thôn phần nhiều đều là do truyền thừa ít nhiều từ những đoàn đội đạo tặc có đã từ lâu. Tổ tiên bọn họ chính là dựa vào đánh cướp thương nhân qua lại buôn bán với Huyễn Thạch thôn mà sống. Hiện tại mặc dù Huyễn Thạch thôn cơ bản đã cạn kiệt nhưng là bọn họ vẫn tiếp theo di chí của tổ tiên, tiếp tục ở lại khu vực này mà hoạt động!
Điều tra báo cáo của Mã Lí Áo kể lại vô cùng rõ ràng và chi tiết. Đối với Huyễn Thạch quặng mỏ, Mã Lí Áo thủy chung vẫn giữ kỳ vọng rất lớn. Cá nhân hắn cho rằng, nhất định còn có Huyễn Thạch chôn giấu dưới mặt đất, chỉ là không có tìm ra mà thôi. Chỉ cần tiếp tục đào đi xuống, nhất định còn có thể đào ra Huyễn Thạch, bởi vì Huyễn Thạch thật sự có giá trị quá lớn. Được Mã Lí Áo liệt vào vị trí thứ nhất, đã chứng tỏ rằng hắn đối chuyện này coi trọng như thế nào!
Nhìn vào nội dung của bản báo cáo, trái tim của Lý Dật không khỏi đập mạnh lên. Lý Dật rất rõ ràng cái này đối hắn có ý nghĩa như thế nào. Dựa theo phán đoán thông thường, mỗi quặng mỏ đều bắt nguồn từ một mạch quặng gốc. Có lẽ bởi vì địa chất thay đổi tạo nên sự gãy đoạn, nhưng là chỉ cần tiếp tục đào xuống phía dưới, sau đó hướng hai bên tìm kiếm, tất nhiên sẽ có cơ hội lớn phát hiện quặng mạch một lần nữa. Khi đó... Huyễn Thạch sẽ lại tái hiện nhân gian!
Mã Lí Áo đã ghi chú rõ ràng tác dụng của Huyễn Thạch trong bản báo cáo. Huyễn Thạch là năng lượng tinh thể. Chỉ cần tay cầm Huyễn Thạch, liền có thể trong thời gian rất ngắn bổ cứu ma lực hao tổn. Có thể nói, chỉ cần có Huyễn Thạch trong tay, có thể phóng tay phát xuất ra vô hạn ma pháp, công kích đấu khí!
Huyễn Thạch cùng ma tinh thật ra tương tự nhau. Điểm không giống nhau chính là: Ma tinh là một loại hữu cơ năng lượng, sinh ra từ trong cơ thể sinh vật, có thể trực tiếp bị tiêu hóa hấp thu bởi sinh vật nhằm gia tăng ma lực hoặc là đấu khí cho người sử dụng.
Mà Huyễn Thạch thì bất đồng, Huyễn Thạch năng lượng không thể tiêu hóa hấp thu được mà chỉ có thể làm năng lượng bổ sung khi cần. Bất quá nó lại có được một đặc tính mà ma tinh của sinh vật không có, đó chính là khả năng tự khôi phục!
Huyễn Thạch là một nguồn sinh lực rất ổn định. Một khi năng lượng bên trong của Huyễn Thạch bị hút đi, nó sẽ tự động tìm kiếm lại trạng thái thăng bằng thông qua việc hấp thu năng lượng của ngoại giới, chỉ trừ phi bị tiêu hao quá lớn, vượt quá mức năng lượng tối đa của Huyễn Thạch. Nói cách khác, chỉ cần cho Huyễn Thạch thời gian khôi phục phù hợp, liền có thể sử dụng vô hạn.
Huyễn Thạch chia làm rất nhiều cấp bậc, dựa theo lớn nhỏ cùng nhan sắc bất đồng. Từ cao xuống thấp phân biệt thành thánh cấp Huyễn Thạch, thần cấp Huyễn Thạch, nhất phẩm Huyễn Thạch, nhị phẩm Huyễn Thạch... Mãi cho đến thấp nhất là cửu phẩm Huyễn Thạch!
Ứng dụng lớn nhất của Huyễn Thạch chính là tương khảm. Nếu lấy nó khảm quanh phần trên của áo giáp, áo giáp liền có thể thông qua Huyễn Thạch hấp thụ năng lượng, mở ra hộ thuẫn. Nếu lây nó khảm quanh tại đầu vũ khí người sử dụng liền có thể trực tiếp từ Huyễn Thạch hấp thụ năng lượng, tiến hành liên tục công kích, nhưng là... Một khi vượt qua mức năng lượng tối đa của Huyễn Thạch thì nó sẽ hỏng mất, hóa thành một đống tro bụi, hoàn toàn mất đi tác dụng.
Huyễn Thạch vũ khí cùng áo giáp, mỗi một kiện đều rất có giá trị. Có thể sử dụng chúng ắt phải là người vô cùng sang quý. Cho dù như thế, trải qua mấy trăm năm thời gian, Huyễn Thạch trang bị lưu lại được tới ngày nay đã không còn nhiều lắm, dù sao... Một vũ giả, tránh không được sẽ gặp phải những tình huống nguy hiểm. Mà nếu như liên tục gặp phải nguy hiểm tất sẽ có khả năng sử dụng quá mức năng lượng cho phép từ Huyễn Thạch mà làm cho Huyễn Thạch bị tan rã. Dù là biết rõ như thế, trước việc bị uy hiếp đến tính mạng, còn có sự chọn lựa nào sao?
Có thể nói như vậy, có Huyễn Thạch trang bị cũng tương đương với việc tăng cường vài lần thực lực, có nhiều hơn mấy cái tính mạng. Nếu như tên thủ lĩnh đấu với Lý Dật ngày ấy có một kiện Huyễn Thạch vũ khí. Thì chỉ cần lặp vài lần đấu khí bộc phát, Lý Dật nhất định đã không thoát chết, cũng may là hắn không có.
Cẩn thận xem lại cái này vài lần, Lý Dật lúc này mới đặt quyết tâm. Đây sẽ chính là mạch sống của Huyễn Thạch thôn. Vô luận như thế nào, Lý Dật cũng sẽ toàn lực khai phá một lần. Cho dù không đạt được kết quả, chỉ cần hắn cố gắng hết sức tất sẽ không hối hận!
Kế tiếp, Lý Dật lại nhìn xuống phần dưới trong báo cáo của Mã Lí Áo. Không thể không thừa nhận, sự hiểu biết của người này về tài nguyên của Huyễn Thạch thôn đã tới mức khoa trương. Bất kỳ một sinh ý nào, hắn đều tính toán tới nơi tới chốn. Đối với phương diện này hắn tuyệt đối xứng đáng với hai chữ thiên tài.
Bất quá, đưa Huyễn Thạch thôn phát triển lên thông qua các sinh ý khác tựu không gây được hứng thú đối với Lý Dật. Không có ý nghĩa, thật sự không có ý nghĩa. Chỉ cần hắn khai thác được nhiều Huyễn Thạch, vậy quả thực chẳng khác nào ở trên địa cầu có được một mỏ kim cương thượng phẩm! Ngày ngày tính toán buôn bán được mười phần lợi ích mà làm gì? Ta một ngày kiếm được trăm lần lợi ích cho ngươi xem!
Đem hai tài liệu cẩn thận nhìn lại mấy lần xong, Lý Dật không khỏi âm thầm cảm khái. Hết thảy tựa hồ đều là thiên ý, lạc tới thôn này đối với Lý Dật mà nói tuyệt đối là một cơ hội lớn trời cho! Chỉ cần hắn hảo hảo nắm chặt, vận khí chỉ cần tốt một chút, không thành công cũng khó có khả năng! Nghĩ tới đây, Lý Dật không khỏi hưng phấn lên, chạy vào thư phòng, dứt bỏ hết thảy, toàn lực bắt đầu công việc quy hoạch của mình!
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, hắn tiêu sái bước tới cửa. Vừa ra đã thấy bộ mặt lo sầu lo khổ của Mã Lí Áo đang đứng trước cửa.
Lý Dật rất nhanh liền hiểu được hắn tới làm gì, bèn mỉm cười cùng hắn tiến vào đại sảnh. Lý Dật quay lại với Mã Lí Áo nói:“Như thế nào? Có phải ngươi lên làm phó thành chủ hưng phấn mức không ngủ được?”
Nghe được lời của ta, Mã Lí Áo cười khổ một tiếng rồi nói: “Không phải vậy đâu thành chủ, ta thấy có thể không đảm đương nổi cái chức phó thành chủ này. Ta chỉ đối cảm thấy hứng thú đối với tiền bạc, thật ra muốn làm tài vụ tổng lý!”
Ân?
Giả làm ra bộ dáng và vẻ mặt nghi hoặc, Lý Dật một bên cười thầm, một bên mở miệng hỏi: “Ngươi là không phải hồ đồ chứ? Ngươi phải biết rằng, phó thành chủ làm sao có thể đem so sánh với cái gì tài vụ tổng lý đại quan? Ngươi chẳng lẽ...”
Thành chủ!
Không đợi Lý Dật nói hoàn lời, Mã Lí Áo không thể chờ đợi được vội cắt lời hắn, hấp tấp nói: “Ta ngày hôm qua nhất thời đầu óc không tỉnh táo, ta căn bản không thích hợp giữ vị trí phó thành chủ. Ta chỉ có thể làm ra tiền, căn bản sẽ không có thể toàn diện quản lý hết thảy công việc bên trong thành. Ta thật sự không thích hợp làm vị trí này!”
Bất đắc dĩ nhún vai, Lý Dật cười nói: “Ngươi đã yêu cầu như vậy, ta còn có thể nói cái gì đây. Dù sao vô luận tại vị trí nào, chúng ta mục tiêu vẫn là giống nhau. Nếu vậy cứ tùy theo ngươi đi, bất quá ngươi cũng đừng hối hận!”
Không hối hận! Tuyệt đối không hối hận!
Thấy Lý Dật đã đồng ý, Mã Lí Áo không khỏi mặt mày hớn hở đứng lên, đắc ý đích nói: “Ngày hôm qua ta thấy lão La Tạp đến còn tưởng lão đang ghen tị với ta chứ. Nhưng lão nói cái gì mà cho dù ta là phó thành chủ, cũng quản không tới được lão, bởi vì lão là cơ kiến tổng lý!”
Nói tới đây, Mã Lí Áo lộ ra bộ dáng nghĩ lại mà sợ, nhỏ giọng nói: “Vốn ta cũng không có nói gì, chỉ là bị lão gia hỏa này làm cho tức giận một chút. Nhưng là về đến nhà, ta càng nghĩ càng thấy không đúng. Có cơ kiến tổng lý, tự nhiên sẽ có tài vụ tổng lý, cứ như vậy, cái chức phó thành chủ của ta đây không phải chẳng có làm được gì sao? Hoàn toàn không cách nào tiếp xúc kinh tế, ta đây làm cái vị trí phó thành chủ còn có cái ý tứ gì!”
Ngẩng đầu lên nhìn hắn, Mã Lí Áo lộ ra bộ dạng ham muốn mãnh liệt nói: “Giấc mộng của ta chính là làm ra tiền, giành được vô số tiền tài. Đối với những chuyện khác, ta một điểm hứng thú cũng không có. Vị trí phó thành chủ mặc dù cao, nhưng lại không phải là cái mà ta mong muốn!”
Mỉm cười vỗ vỗ vào bả vai Mã Lí Áo, Lý Dật thản nhiên nói: “Tốt lắm, chỉ cần qua hôm nay, ngươi chính là tài vụ tổng lý của Huyễn Thạch thành. Đến lúc đó, lý tưởng cùng khát vọng của ngươi đều có thể nhất nhất thực hiện. Ngươi có đủ dũng khí để làm không?”
Ân!
Mã Lí Áo mạnh mẽ gật đầu. Cùng lúc đó, ngoài cửa lục tục vang lên tiếng bước chân, nhìn ra ngoài cửa sổ đã có một chút ánh sáng trời, Lý Dật biết... Đám thôn dân đã bắt đầu tập hợp rồi!
--------------------------------------------------------------------------------------------
/131
|