Nhìn bộ dáng đầy kinh ngạc của hắn, Du Du mỉm cười đem rương nhỏ trước mặt để lên bàn rồi nói: “Hiện tại, ngươi đã là trưởng thôn, như vậy cái này tựu giao cho ngươi giữ cùng sử dụng đi!”
Cảm khái nhìn Du Du, Lý Dật biết… Kì thật nàng không cần phải lấy ra thứ này, lão thôn trưởng đã chết như vậy tất cả đều trở thành tài sản riêng của nàng, hoàn toàn không cần phải giao cho bất cứ kẻ nào.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Lý Dật, Du Du không khỏi cười nói: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy, ta ngay cả mạng cũng đã giao cho ngươi huống chi đây là vật ngoài thân? Lúc đầu nếu ngươi không cứu ta, mặc dù có nhiều tiền thì cũng có tác dụng gì chứ?”
Nói tới đây, Du Du hơi dừng lại một chút, sâu kín nói: “Tiền này đối với Du Du mà nói cũng không có tác dụng quá lớn. Du Du không dùng tới, chỉ cần một chỗ an thân, có cơm no để ăn, có người mình thích chiếu cố bản thân, như vậy là đủ rồi!”
Ngẩng đầu si mê nhìn Lý Dật nói: “Tiền tài cũng không thể làm cho Du Du hạnh phúc nhưng ngươi lại khác, ngươi có thể mang lại cho Du Du hết thảy. Từ khi Du Du đem thân này trao hoàn toàn cho ngươi đã không còn để ý đến chút tiền bạc này nữa!”
Ngây ngốc, Lý Dật còn muốn nói chút gì đó nhưng là bàn tay của Du Du đã giơ lên, êm ái chặn miệng hắn, thành khẩn nói: “Không nên cự tuyệt Du Du, tiền này vốn là của ngươi, Du Du chỉ giữ hộ mà thôi, huống chi… Tiền này không phải đưa cho ngươi mà là cấp cho tất cả thôn dân của Huyễn Thạch thôn, ngươi như thế nào lại có thể cự tuyệt chứ?”
Khó xử nhìn Du Du, rốt cuộc… Lý Dật cắn răng, quả quyết gật đầu nói: “Được rồi, nếu như ta tiếp tục không nhận Du Du sẽ tiếp tục nói lời khó nghe. Số tiền này coi như ta mượn, vô luận lúc nào, một khi ngươi muốn dùng cũng có thể từ chỗ ta lấy lại!”
Ta…
Du Du mở miệng muốn nói nhưng là… Không đợi nàng mở miệng, Lý Dật liền lãnh khốc nói: “Không nên khuyên bảo ta nữa, này đã là giới hạn của ta rồi!”
Thấy vẻ mặt đầy kiên quyết của hắn, Du Du lắc đầu thở dài một tiếng nói: “Được rồi, như vậy thì tuỳ ngươi, chỉ cần ngươi cao hứng thì thế nào cũng có thể!”
Cười khổ lắc đầu, Lý Dật cầm chiếc rương lên rồi nói: “Ngươi có thế vào lúc này cho ta mượn tiền cũng là rất có ý tứ. Nếu như ta là kẻ lòng tham không đáy thì sẽ nhận hết, đây là hành động khinh rẻ chính bản thân mình.”
Đang khi nói chuyện, Lý Dật nhẹ nhàng mở chiếc mộc rương ra, nhất thời… Bốn khối bảo thạch màu tím to bằng nắm tay loè loè sáng xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn bốn khối bảo thạch này, Lý Dật không khỏi cảm thấy nó thật hấp dẫn!
Dưới ánh đèn, mỗi một khối bảo thạch đều toả ra quang mang lóng lánh, ánh sáng ngọc chói mắt, thật là tuyệt đẹp, làm cho người ta vừa thấy liền không muốn dời mắt. Này không phải trân bảo thuộc về thế giới phàm tục!
Thấy Lý Dật nhìn chằm chằm bốn khối bảo thạch, Du Du mỉm cười, giải thích nói: “Đây là sản phẩm đặc biệt của Huyễn Thạch thôn - huyễn thạch. Tứ khối huyễn thạch này là ảo thạch bao năm qua tích luỹ được, cũng là huyễn thạch hảo hạng. Đây chính là nhất phẩm huyễn thạch.
Dừng một chút, Du Du tiếp tục nói: “Này bốn khối huyễn thạch là một trong sáu mươi sáu khối nhất phẩm huyễn thạch trên toàn đại lục. Đây là trấn thôn chi bảo của Huyễn Thạch thôn, này bốn khối nhất phẩm huyễn thạch tối thiểu trị giá bốn nghìn vạn đồng tệ!”
Bốn! Bốn nghìn vạn!
Nghe Du Du nói mà Lý Dật không khỏi cảm thấy kinh ngạc kêu lên. Nói đùa gì vậy, bốn nghìn vạn, nói cách khác, đổi thành tiền thì mỗi khối huyễn thạch trị giá ít nhất một nghìn vạn, thật sự là rất khoa trương. Chỉ cần đem bốn khối này bán đi lấy tiền thì có thể lập tức làm cho Huyễn Thạch thôn phát triển trở thành quy mô trấn cấp!
Chỉ tiếc…
Không để ý đến bộ dáng của Lý Dật, Du Du tiếp tục nói: “Bốn khối huyễn thạch này là không thể bán, nó là trấn thôn chi bảo tự nhiên quý giá không thể đem bán được. Bốn khối huyễn thạch đã có mấy trăm năm lích sử, cho dù chúng ta rất nghèo cũng không thể đem bán chúng được!”
Nghe xong Du Du nói, Lý Dật không khỏi lắc đầu cuời khổ, quả thật… Huyễn Thạch sở dĩ đáng giá như vậy chính là bởi vì giá trị thực dụng của nó. Bán đi như vậy tuyệt đối là lỗ vốn, nếu như Lý Dật đoán không sai, cho dù giá cả là một nghìn vạn một khối cũng chỉ là tượng trưng mà thôi. Ai có huyễn thạch mà lại đem bán đi đây?
Lý Dật nhẹ nhàng lấy từ trong chiếc rương nhỏ ra một khối huyễn thạch, nhất thời… Một trận năng lượng mãnh liệt từ huyễn thạch truyền ra. Cảm thụ được lực lượng mênh mông đang phát ra, bàn tay Lý Dật đều bị bao phủ giữa tầng tầng năng lượng!
Lý Dật ngơ ngác nhìn huyễn thạch trong tay loè loè sáng, đột nhiên… Trong cơ thể bốn đạo năng lượng mãnh liệt lưu động, lập tức… Không đợi hắn có phản ứng, bốn đạo năng lượng nhanh chóng hướng huyễn thạch trong tay hắn chạy tới!
Giây lát sau... Huyễn thạch trong tay Lý Dật phát ra những tia sáng lấp lánh rất mạnh mẽ, xung quanh bàn tay nắm khối huyễn thạch màu tím xuất hiện bốn đạo năng lượng màu sắc khác nhau, quấn chặt lấy khối huyễn thạch, khiến cho nó biến thành khối đá đầy màu sắc vừa kỳ lạ vừa đặc biệt!
Này!
Nhìn thấy biến hoá của khối bảo thạch trong tay Lý Dật , Du Du mở to hai mắt đầy khó hiểu, nghi hoặc nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy? Huyễn thạch chỉ phát ra tử quang mới đúng chứ!”
Nhìn huyễn thạch trong tay, Lý Dật chỉ hơi sửng sốt sau đó nhanh chóng hiểu được, mỏm cười giải thích: “Không cần lo lắng, đây là huyễn thú của ta, chúng đang hấp thu năng lượng của huyễn thạch đó!”
Huyễn thú?
Nghi hoặc nhìn huyễn thạch trong tay, Du Du khó hiểu nói: “Huyễn thú của ngươi thuộc tính là gì, như thế nào có thể kì quái như vậy chứ? Lại còn là ngũ thải tân phân nữa!”
Nghe xong Du Du nói, Lý Dật không khỏi cười khổ một tiếng, giải thích: “Là như thế này, ta tổng cộng có bốn loại huyễn thú, mỗi thuộc tính một con cho nên thoạt nhìn mới có sắc thái rực rỡ như vậy!”
Nga? Tứ loại thuộc tính, mỗi loại một con sao?
Lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại vài câu, sau một khắc… Du Du mở to hai mắt, kinh hãi nói: “Nhanh! Lập tức để bọn chúng dừng lại, lập tức dừng lại!”
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Du Du, mặc dù Lý Dật không hiểu nhưng vẫn ra lệnh cho bốn đầu huyễn thú trở về trong cơ thể, rất nhanh… Khối huyễn thạch lại khôi phục lại bộ dáng ban đầu của nó.
Nhìn thấy rốt cuộc khối huyễn thạch cũng khôi phục lại như bình thường, Du Du không khỏi thở ra một hơi, một bên vỗ ngực, một bên nói: “Nguy hiểm thật, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Huyễn thạch chỉ phát ra một thuộc tính duy nhất, nếu như bị một thuộc tính khác đồng thời hút vào, khối huyễn thạch này không cách nào còn khả năng khôi phục năng lượng như ban đầu, thật sự là tiêu hao hết!”
A!
Ngạc nhiên há to miệng, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật, may mắn là có Du Du ở bên cạnh nếu không thì đã lãng phí một viên huyễn thạch giá trị nghìn vạn rồi. Lý Dật sẽ đau lòng đến chết mất, hơn nữa… Bốn khối huyễn thạch này kì thật là Du Du đưa cho, hắn không thể phá huỷ nó được.
Xoa xoa những giọt mồ hôi trên trán, Lý Dật cẩn thận hỏi: “Du Du, huyễn thạch này đến cùng là dùng như thế nào? Có kiêng kị điều gì không? Bị người doạ một lần, ta ngay cả cầm nó cũng thấy sợ hãi rồi!”
Mỉm cười, Du Du lắc đầu nói: “Kì thật cũng không có cái gì, vô luận là ngươi thuộc tính gì, chỉ cần cầm vào huyễn thạch thì có thể từ đó lấy ra năng lượng. Nhưng là ngươi phải chú ý, lúc huyễn thạch trở thành màu lam thì không thể tiếp tục lấy nữa. Nếu như là màu vàng thì thời gian khôi phục sẽ thong thả, nếu như tới màu xanh biếc rồi thì thời gian khôi phục sẽ chậm lại, hơn nữa sau khi khôi phục phẩm chất cũng sẽ giảm xuống!”
Dừng một chút, Du Du thận trọng nói: “Nhất là tới màu đỏ thì đã không còn cách nào khôi phục nữa rồi, chẳng những không thể khôi phục chỉ cần tái sử dụng tuỳ thời đều có thể vỡ vụn thành bột phấn cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận!”
Suy nghĩ một chút, Du Du bổ sung nói: “Cũng không có cái gì, trừ bỏ vẻ ngoài có chút biến hoá còn lại không thể đồng thời cùng một lúc lấy hai loại nguyên tố khác nhau. Nói cách khác, nó sẽ làm cho khối huyễn thạch thu nhỏ lại và giảm phẩm chất của huyễn thạch. May mắn là vừa xong thời gian ngươi lấy ra cũng ngắn, không có ảnh hưởng gì, không thì…”
Nghe Du Du nói mà Lý Dật cảm thấy toát mồ hôi lạnh, may mắn… Không gây ra sai lầm gì lớn, hắn cần phải hướng Du Du hỏi thêm mới được!
Cảm khái nhìn Du Du, Lý Dật biết… Kì thật nàng không cần phải lấy ra thứ này, lão thôn trưởng đã chết như vậy tất cả đều trở thành tài sản riêng của nàng, hoàn toàn không cần phải giao cho bất cứ kẻ nào.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Lý Dật, Du Du không khỏi cười nói: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy, ta ngay cả mạng cũng đã giao cho ngươi huống chi đây là vật ngoài thân? Lúc đầu nếu ngươi không cứu ta, mặc dù có nhiều tiền thì cũng có tác dụng gì chứ?”
Nói tới đây, Du Du hơi dừng lại một chút, sâu kín nói: “Tiền này đối với Du Du mà nói cũng không có tác dụng quá lớn. Du Du không dùng tới, chỉ cần một chỗ an thân, có cơm no để ăn, có người mình thích chiếu cố bản thân, như vậy là đủ rồi!”
Ngẩng đầu si mê nhìn Lý Dật nói: “Tiền tài cũng không thể làm cho Du Du hạnh phúc nhưng ngươi lại khác, ngươi có thể mang lại cho Du Du hết thảy. Từ khi Du Du đem thân này trao hoàn toàn cho ngươi đã không còn để ý đến chút tiền bạc này nữa!”
Ngây ngốc, Lý Dật còn muốn nói chút gì đó nhưng là bàn tay của Du Du đã giơ lên, êm ái chặn miệng hắn, thành khẩn nói: “Không nên cự tuyệt Du Du, tiền này vốn là của ngươi, Du Du chỉ giữ hộ mà thôi, huống chi… Tiền này không phải đưa cho ngươi mà là cấp cho tất cả thôn dân của Huyễn Thạch thôn, ngươi như thế nào lại có thể cự tuyệt chứ?”
Khó xử nhìn Du Du, rốt cuộc… Lý Dật cắn răng, quả quyết gật đầu nói: “Được rồi, nếu như ta tiếp tục không nhận Du Du sẽ tiếp tục nói lời khó nghe. Số tiền này coi như ta mượn, vô luận lúc nào, một khi ngươi muốn dùng cũng có thể từ chỗ ta lấy lại!”
Ta…
Du Du mở miệng muốn nói nhưng là… Không đợi nàng mở miệng, Lý Dật liền lãnh khốc nói: “Không nên khuyên bảo ta nữa, này đã là giới hạn của ta rồi!”
Thấy vẻ mặt đầy kiên quyết của hắn, Du Du lắc đầu thở dài một tiếng nói: “Được rồi, như vậy thì tuỳ ngươi, chỉ cần ngươi cao hứng thì thế nào cũng có thể!”
Cười khổ lắc đầu, Lý Dật cầm chiếc rương lên rồi nói: “Ngươi có thế vào lúc này cho ta mượn tiền cũng là rất có ý tứ. Nếu như ta là kẻ lòng tham không đáy thì sẽ nhận hết, đây là hành động khinh rẻ chính bản thân mình.”
Đang khi nói chuyện, Lý Dật nhẹ nhàng mở chiếc mộc rương ra, nhất thời… Bốn khối bảo thạch màu tím to bằng nắm tay loè loè sáng xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn bốn khối bảo thạch này, Lý Dật không khỏi cảm thấy nó thật hấp dẫn!
Dưới ánh đèn, mỗi một khối bảo thạch đều toả ra quang mang lóng lánh, ánh sáng ngọc chói mắt, thật là tuyệt đẹp, làm cho người ta vừa thấy liền không muốn dời mắt. Này không phải trân bảo thuộc về thế giới phàm tục!
Thấy Lý Dật nhìn chằm chằm bốn khối bảo thạch, Du Du mỉm cười, giải thích nói: “Đây là sản phẩm đặc biệt của Huyễn Thạch thôn - huyễn thạch. Tứ khối huyễn thạch này là ảo thạch bao năm qua tích luỹ được, cũng là huyễn thạch hảo hạng. Đây chính là nhất phẩm huyễn thạch.
Dừng một chút, Du Du tiếp tục nói: “Này bốn khối huyễn thạch là một trong sáu mươi sáu khối nhất phẩm huyễn thạch trên toàn đại lục. Đây là trấn thôn chi bảo của Huyễn Thạch thôn, này bốn khối nhất phẩm huyễn thạch tối thiểu trị giá bốn nghìn vạn đồng tệ!”
Bốn! Bốn nghìn vạn!
Nghe Du Du nói mà Lý Dật không khỏi cảm thấy kinh ngạc kêu lên. Nói đùa gì vậy, bốn nghìn vạn, nói cách khác, đổi thành tiền thì mỗi khối huyễn thạch trị giá ít nhất một nghìn vạn, thật sự là rất khoa trương. Chỉ cần đem bốn khối này bán đi lấy tiền thì có thể lập tức làm cho Huyễn Thạch thôn phát triển trở thành quy mô trấn cấp!
Chỉ tiếc…
Không để ý đến bộ dáng của Lý Dật, Du Du tiếp tục nói: “Bốn khối huyễn thạch này là không thể bán, nó là trấn thôn chi bảo tự nhiên quý giá không thể đem bán được. Bốn khối huyễn thạch đã có mấy trăm năm lích sử, cho dù chúng ta rất nghèo cũng không thể đem bán chúng được!”
Nghe xong Du Du nói, Lý Dật không khỏi lắc đầu cuời khổ, quả thật… Huyễn Thạch sở dĩ đáng giá như vậy chính là bởi vì giá trị thực dụng của nó. Bán đi như vậy tuyệt đối là lỗ vốn, nếu như Lý Dật đoán không sai, cho dù giá cả là một nghìn vạn một khối cũng chỉ là tượng trưng mà thôi. Ai có huyễn thạch mà lại đem bán đi đây?
Lý Dật nhẹ nhàng lấy từ trong chiếc rương nhỏ ra một khối huyễn thạch, nhất thời… Một trận năng lượng mãnh liệt từ huyễn thạch truyền ra. Cảm thụ được lực lượng mênh mông đang phát ra, bàn tay Lý Dật đều bị bao phủ giữa tầng tầng năng lượng!
Lý Dật ngơ ngác nhìn huyễn thạch trong tay loè loè sáng, đột nhiên… Trong cơ thể bốn đạo năng lượng mãnh liệt lưu động, lập tức… Không đợi hắn có phản ứng, bốn đạo năng lượng nhanh chóng hướng huyễn thạch trong tay hắn chạy tới!
Giây lát sau... Huyễn thạch trong tay Lý Dật phát ra những tia sáng lấp lánh rất mạnh mẽ, xung quanh bàn tay nắm khối huyễn thạch màu tím xuất hiện bốn đạo năng lượng màu sắc khác nhau, quấn chặt lấy khối huyễn thạch, khiến cho nó biến thành khối đá đầy màu sắc vừa kỳ lạ vừa đặc biệt!
Này!
Nhìn thấy biến hoá của khối bảo thạch trong tay Lý Dật , Du Du mở to hai mắt đầy khó hiểu, nghi hoặc nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy? Huyễn thạch chỉ phát ra tử quang mới đúng chứ!”
Nhìn huyễn thạch trong tay, Lý Dật chỉ hơi sửng sốt sau đó nhanh chóng hiểu được, mỏm cười giải thích: “Không cần lo lắng, đây là huyễn thú của ta, chúng đang hấp thu năng lượng của huyễn thạch đó!”
Huyễn thú?
Nghi hoặc nhìn huyễn thạch trong tay, Du Du khó hiểu nói: “Huyễn thú của ngươi thuộc tính là gì, như thế nào có thể kì quái như vậy chứ? Lại còn là ngũ thải tân phân nữa!”
Nghe xong Du Du nói, Lý Dật không khỏi cười khổ một tiếng, giải thích: “Là như thế này, ta tổng cộng có bốn loại huyễn thú, mỗi thuộc tính một con cho nên thoạt nhìn mới có sắc thái rực rỡ như vậy!”
Nga? Tứ loại thuộc tính, mỗi loại một con sao?
Lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại vài câu, sau một khắc… Du Du mở to hai mắt, kinh hãi nói: “Nhanh! Lập tức để bọn chúng dừng lại, lập tức dừng lại!”
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Du Du, mặc dù Lý Dật không hiểu nhưng vẫn ra lệnh cho bốn đầu huyễn thú trở về trong cơ thể, rất nhanh… Khối huyễn thạch lại khôi phục lại bộ dáng ban đầu của nó.
Nhìn thấy rốt cuộc khối huyễn thạch cũng khôi phục lại như bình thường, Du Du không khỏi thở ra một hơi, một bên vỗ ngực, một bên nói: “Nguy hiểm thật, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Huyễn thạch chỉ phát ra một thuộc tính duy nhất, nếu như bị một thuộc tính khác đồng thời hút vào, khối huyễn thạch này không cách nào còn khả năng khôi phục năng lượng như ban đầu, thật sự là tiêu hao hết!”
A!
Ngạc nhiên há to miệng, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật, may mắn là có Du Du ở bên cạnh nếu không thì đã lãng phí một viên huyễn thạch giá trị nghìn vạn rồi. Lý Dật sẽ đau lòng đến chết mất, hơn nữa… Bốn khối huyễn thạch này kì thật là Du Du đưa cho, hắn không thể phá huỷ nó được.
Xoa xoa những giọt mồ hôi trên trán, Lý Dật cẩn thận hỏi: “Du Du, huyễn thạch này đến cùng là dùng như thế nào? Có kiêng kị điều gì không? Bị người doạ một lần, ta ngay cả cầm nó cũng thấy sợ hãi rồi!”
Mỉm cười, Du Du lắc đầu nói: “Kì thật cũng không có cái gì, vô luận là ngươi thuộc tính gì, chỉ cần cầm vào huyễn thạch thì có thể từ đó lấy ra năng lượng. Nhưng là ngươi phải chú ý, lúc huyễn thạch trở thành màu lam thì không thể tiếp tục lấy nữa. Nếu như là màu vàng thì thời gian khôi phục sẽ thong thả, nếu như tới màu xanh biếc rồi thì thời gian khôi phục sẽ chậm lại, hơn nữa sau khi khôi phục phẩm chất cũng sẽ giảm xuống!”
Dừng một chút, Du Du thận trọng nói: “Nhất là tới màu đỏ thì đã không còn cách nào khôi phục nữa rồi, chẳng những không thể khôi phục chỉ cần tái sử dụng tuỳ thời đều có thể vỡ vụn thành bột phấn cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận!”
Suy nghĩ một chút, Du Du bổ sung nói: “Cũng không có cái gì, trừ bỏ vẻ ngoài có chút biến hoá còn lại không thể đồng thời cùng một lúc lấy hai loại nguyên tố khác nhau. Nói cách khác, nó sẽ làm cho khối huyễn thạch thu nhỏ lại và giảm phẩm chất của huyễn thạch. May mắn là vừa xong thời gian ngươi lấy ra cũng ngắn, không có ảnh hưởng gì, không thì…”
Nghe Du Du nói mà Lý Dật cảm thấy toát mồ hôi lạnh, may mắn… Không gây ra sai lầm gì lớn, hắn cần phải hướng Du Du hỏi thêm mới được!
/131
|