Nghe thanh âm ồn ào đang ngày càng tới gần, ta không khỏi nhíu mày, dường như trong những âm thanh đó không hề có tiếng nói của Á Sâm đại ca, hơn nữa, ta còn cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc đang lan theo gió tới đây!
Ta suy tư một chút rồi khẽ liếc sang cây đại thụ khổng lồ bên cạnh, thấp giọng ra lệnh cho Tiểu Cường leo lên trên đó. Hàng ngày phải sinh sống trong rừng rậm khiến ta có khả năng cảm giác được nguy hiểm trong thời khắc cần thiết, nên biết rằng trong rừng rậm, chỉ cần có một chút khinh thường sơ suất thì bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, cho nên làm việc cẩn thận từng chút một đã trở thành thói quen của ta.
“Hạt tử làm sao trèo cây được?”
Đây đúng là một câu hỏi ngu xuẩn nhất mà ta từng nghe thấy, hạt tử tuyệt đối chẳng khó khăn gì trong việc này, cứ cho rằng có những hạt tử không làm được, nhưng hạt tử sống trên mặt đất lại khác. Mặc dù sau khi xảy ra biến dị Tiểu Cường có chút quá to lớn, nhưng điều đó không thể thay đổi một sự thật rằng hắn thừa khả năng để lên cây! Chỉ cần cho hắn niềm tin, dẫu trên lưng có cõng thêm ta, hắn vẫn dễ dàng lên được tận ngọn của cây cổ thụ!
Rất nhanh, ta cùng Tiểu Cường tới núp ở một tán cây, cùng quan sát bên dưới qua lớp cành lá um tùm rậm rạp, lặng lẽ chờ đợi đám người kia tới.
Rạo rạo!
Tiếng bước chân vừa gấp gáp vừa hỗn loạn vang lên cùng với mùi máu tươi càng lúc càng nồng, chỉ lát sau, một đám đại hán mặc song ngạnh bì khải giáp mang theo hai vật thể mà theo hình dáng có lẽ là hai người đi tới bên dưới tàng cây, hơn nữa lúc này bọn họ có vẻ muốn dừng lại nghỉ chân.
Sở dĩ bọn họ chọn nơi này để nghỉ bởi lẽ cây cổ thụ mà ta cùng Tiểu Cường ẩn nấp quả thật rất lớn, hơn nữa bên cạnh gốc cây là một khoảng đất trống trải tương đối rộng rãi, vừa thông thoáng vừa tránh được gió. Không nghi ngờ gì, đối với những người thường xuyên phải băng qua rừng mà nói đây chính là nơi tốt nhất dùng để nghỉ chân.
- Á Sâm! Á Sâm! Ngươi thế nào rồi? Ngươi nhất định phải kiên trì, Lợi Tạp Á vẫn đang chờ đợi ngươi ở nhà nên ngươi không thể gặp chuyện không may đấy!
Nghe thấy cái tên Á Sâm vang lên, thân hình ta run lên mãnh liệt, rốt cục ta cũng hiểu ra tại sao lúc nãy không nghe được thanh âm của đại ca, thì ra là hắn đã bị thương, hơn nữa xem ra vết thương hoàn toàn không hề nhẹ.
Vỗ nhẹ lên Tiểu Cường ý muốn bảo hắn cứ tiếp tục ở trên này, ta thuận theo thân cổ thụ nhanh chóng xuống bên dưới.
- Ai? Ai đó? Mau báo danh!
Những tiếng quát hỏi vang lên liên tục cùng với tiếng binh khí loảng xoảng rút ra khỏi vỏ, vừa đặt chân xuống mặt đất ta đã lập tức bị hãm vào vòng vây, mười mấy mũi tên cứng nhọn của thợ săn đồng thời nhằm vào các vị trí yếu hại trên thân thể của ta.
- Là ta! Ta là Lý Dật đây!
Thấy bộ dáng khẩn trương của những người này, ta sợ bọn họ không cẩn thận lại nhỡ tay một cái thì nguy, ở khoảng cách gần như vậy ta cũng không có khả năng tránh khỏi nộ tiễn bắn ra từ những cây cung này.
Nghe ta báo danh, tất cả bọn họ không khỏi có chút sững sờ, rất hiển nhiên với một quãng thời gian dài như vậy, trong tâm trí của bọn họ đã sớm quên đi từng có người như ta, có điều cũng khó trách bọn họ, trong thời gian nửa năm trú ở trong thôn ta cơ bản cũng không giao hảo nói chuyện nhiều nên chẳng ai nhận ra ta cũng là điều bình thường.
Trong khi còn không biết giải thích thế nào cho đúng, bỗng một tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên: “ Là…. là Tiểu Dật sao? Thật sự đúng là Tiểu Dật sao? Mau… mau tới đây để đại ca nhìn một chút nào…”
Nghe được mấy câu của Á Sâm, những người thợ săn chất phác đều hạ vũ khí trong tay xuống, hơn nữa bọn họ còn tự động đứng tách ra mở lối, sau một khắc, ta lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi Á Sâm đại ca đang nằm.
Nếu chỉ nhìn từ phía ngoài mà nói, Á Sâm chẳng có vấn đề gì đáng kể, chỉ có điều sắc mặt không được tốt cho lắm. Á Sâm đại ca thân mình yếu ớt dựa vào rễ cây nhưng đôi mắt nhìn ta tựa như đang toả sáng, so với một năm về trước, đại ca lúc này càng trở lên tráng kiện và chắc chắn hơn rất nhiều.
- “Tên tiểu tử thúi nhà ngươi được lắm, cả một đoạn thời gian dài như vậy ngươi đã biến đi đâu hả? Ngay cả một lời hỏi han nhắn nhủ cũng không có nốt, ngươi có biết ta cùng chị dâu đã phải lo lắng thế nào không?” Á Sâm hổn hển trách mắng.
Nhìn bộ dáng kích đông của đại ca, trong lòng ta không nhịn được bỗng nổi lên một trận uỷ khuất, đôi mắt đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt to tướng cứ thế tuôn rơi, cổ họng như nghẹn lại: “Đệ cũng muốn làm như vậy lắm, nhưng ngày đó khi vào rừng đệ đã bị lạc đường, dù một mực muốn trở về nhưng lại không thể nào tìm được đường ra”.
A!
Nghe ta nói, Á Sâm kêu lên một tiếng, đôi mắt nhìn ta tràn ngập vẻ khó tin: “Thì ra là ngươi thực sự bị lạc đường giống như chị dâu ngươi đã nói sao? Trời ạ! Suốt một năm đó ngươi đã làm cách nào để vượt qua vậy? Chẳng lẽ ngươi chưa từng phải đụng đầu với dã thú sao? Thật là khó tin!”
Đại ca hỏi han liên hồi như vậy khiến ta bỗng nhớ lại cuộc sống một năm qua, trong lòng càng thêm uỷ khuất. Đúng vậy, nếu không phải ý chí cầu sinh của ta quá mạnh mẽ, thì không biết ta đã sớm mất mạng từ lúc nào rồi.
Bộp…
Thấy bộ dạng nghẹn ngào của ta, Á Sâm đại ca liền đưa tay vỗ vỗ lên vai ta rồi ngửa cổ lên trời hét lớn một tiếng, vẻ mặt cực kì thống khổ, từng giọt nước mắt lớn không kìm được cứ thế lăn dài trên má.
Nhìn đại ca thương tâm như vậy, ta không khỏi kinh hãi kêu lên: “Đại ca! Huynh… huynh làm sao vậy? Huynh bị thương ở đâu? Huynh đừng quá lo lắng như vậy!”
Hà…
Cố nén tâm trạng đang đau đớn kịch liệt, Á Sâm khổ sở nói: “Tiểu Dật, Á Sâm đại ca lần này thật sự không xong rồi, chắc là vĩnh viễn không trở về được nữa, nhưng có điều trước khi chết thấy ngươi vẫn còn khoẻ mạnh như vậy thì ta cũng yên tâm rồi!”
A!
Nghe xong mấy lời đó, ta kêu lên kinh hãi, ánh mắt gắt gao nhìn từ trên xuống dưới trên thân thể đại ca, nhưng ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt cùng đôi môi đã tím tái thì không hề phát hiện ra vết thương nào cả!
Nhìn ánh mắt tìm tòi của ta, đại ca cười khổ nói: “Không cần nhìn nữa, thương thế của ta là nội thương, hôm nay ta bị một con thuỷ tê đụng phải ở bên mặt nước, gân cốt trong người căn bản đã hoàn toàn gãy nát hết cả, ôi...”
Ngây ngốc nhìn vào Á Sâm, ta lắc lắc đầu không tin được: “Điều này… điều này làm sao xảy ra được? Mặc dù lực xung phá của thuỷ tê rất lớn, nhưng với trọng lượng như vậy thì làm sao nó đụng trúng Á Sâm đại ca được?”
Ô…
Ta còn chưa dứt lời thì một tiếng khóc non nớt bỗng vang lên. Ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, ta chỉ thấy một thân ảnh cực kì gầy nhỏ đang khóc lóc, bả vai hắn không ngừng run lên.
Thấy ta nhìn hắn, một vị đại thúc đứng bên cạnh hướng về phía ta nói giọng trầm thấp: “Lần này đi ra ngoài chúng ta dẫn theo một đứa bé năm nay sẽ tham gia lễ thành nhân, giữa trưa hôm nay, ở bên bờ nước do đứa nhỏ này không có kinh nghiệm cho nên….”
Mặc dù vị đại thúc nọ còn chưa dứt lời nhưng ta đã có thể tưởng tưởng được câu chuyện xảy ra lúc đó. Một đám thợ săn sau năm sáu ngày chịu khát bỗng nhiên nhìn thấy nước thì sẽ làm gì đây? Khẳng định sẽ đều điên cuồng chạy tới mặt nước chẳng khác gì nhau.
Trong đầu ta như hiện ra tràng cảnh một tiểu gia hoả gầy nhỏ chăm chú cúi đầu xuống uống nước mà chẳng thèm để ý gì đến xung quanh, chẳng hề biết đang có một con thuỷ tê đang ẩn thân dưới mặt nước gần đó. Thuỷ tê cực kì thích trốn ở trong nước để tránh nóng, chỉ chừa ra cái mũi nhô lên mặt nước để hít thở, nếu thấy có người đến quấy rầy mình khẳng định nó sẽ chẳng chút chần chừ vọt ra mà quyết một phen sống chết với kẻ đáng ghét đó.
Đối mặt với cú công kích của thuỷ tê, đứa ngốc không có chút kinh nghiệm này ngoài việc ngây người kinh ngạc ra có lẽ cũng chẳng có phản ứng gì khác. Chính vì vậy, Á Sâm muốn cứu đứa bé này nhất định là đã phi thân đánh bay nó ra, sau đó vì không kịp tránh né liền bị thuỷ tê đụng trúng!
Năng lực công kích của thuỷ tê không hề nhỏ, dù là Á Sâm cũng chẳng có cách nào tiếp nhận nổi, cho nên chắc chắn gân cột liền bị đứt đoạn ngay lập tức. Đừng nói huynh ấy, ngay cả tên tiểu tử bị Á Sâm toàn lực đánh bay ra kia sợ rằng xương cốt cũng gãy không ít cái, cú đánh toàn lực của Á Sâm đâu phải là chuyện đùa?
Trên thân bọn họ mặc dù có mặc giáp cứng bằng da nhưng dùng để đối phó với đao kiếm còn tạm, chứ đối với cú đánh cực mạnh của thuỷ tê thì cơ hồ không mấy tác dụng. Mặc dù áo giáp đã đem lực đánh phân tán ra khắp bộ ngực, nhưng chừng đó lực lượng vẫn không phải là thứ mà Á Sâm tiếp nhận nổi.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của đại ca, ta biết tất cả những gì huynh ấy nói đều là sự thật, rất nhanh thôi huynh ấy sẽ rời bỏ chúng ta, rời bỏ thế giới này. Ta dù thế nào cũng không tưởng tượng nổi, lúc chúng ta được gặp lại nhau cũng là lúc chúng ta phải đối mặt với một kết cục như vậy!
Ta không cam lòng lắc lắc đầu, đau khổ nói: “Không… không thể như vậy! Không thể thế này! Á Sâm đại ca, huynh hãy mau nói cho đệ biết, thực sự là một chút hy vọng cũng không có sao?”
Ôi…
Á Sâm cười khổ: “Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy! Gân cốt ta đã bị hoàn toàn đứt đoạn, nội tạng cũng dập nát gần hết, trừ phi ta cứ nằm bất động ở chỗ này, sau đó trong sáu ngày tới có người trở lại trong trấn mời được mục sư tới trị liệu, nếu không ta không có cách nào sống nổi!”
Nghe xong, đôi mắt ta liền sáng rực lên, nói như vậy nghĩa là vẫn còn cơ hội. Vụt đứng lên, ta lớn giọng nói: “Mau lên! Ai đó mau dẫn đường, ta phải đi mời mục sư tới!”
- “Thôi bỏ đi!”
Á Sâm thở dài, nói vẻ khó khăn: “Hành trình từ nơi này trở về trấn ít nhất thời gian cũng mất chừng sáu ngày, khi ngươi tới được cái trấn nhỏ đó thì ta cũng đã chết rồi!”
A!
Ta tuyệt vọng kêu lên, gân cốt đứt hết thì không cách nào di động được, bất kì một va chạm nhỏ nào cũng đều là trí mạng, nhưng muốn đi mời mục sư lại không đủ thời gian, vậy…
--------------------------------------------------------------------------------------------
Mời đăng kí dịch tại đây http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=28889
Ta suy tư một chút rồi khẽ liếc sang cây đại thụ khổng lồ bên cạnh, thấp giọng ra lệnh cho Tiểu Cường leo lên trên đó. Hàng ngày phải sinh sống trong rừng rậm khiến ta có khả năng cảm giác được nguy hiểm trong thời khắc cần thiết, nên biết rằng trong rừng rậm, chỉ cần có một chút khinh thường sơ suất thì bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, cho nên làm việc cẩn thận từng chút một đã trở thành thói quen của ta.
“Hạt tử làm sao trèo cây được?”
Đây đúng là một câu hỏi ngu xuẩn nhất mà ta từng nghe thấy, hạt tử tuyệt đối chẳng khó khăn gì trong việc này, cứ cho rằng có những hạt tử không làm được, nhưng hạt tử sống trên mặt đất lại khác. Mặc dù sau khi xảy ra biến dị Tiểu Cường có chút quá to lớn, nhưng điều đó không thể thay đổi một sự thật rằng hắn thừa khả năng để lên cây! Chỉ cần cho hắn niềm tin, dẫu trên lưng có cõng thêm ta, hắn vẫn dễ dàng lên được tận ngọn của cây cổ thụ!
Rất nhanh, ta cùng Tiểu Cường tới núp ở một tán cây, cùng quan sát bên dưới qua lớp cành lá um tùm rậm rạp, lặng lẽ chờ đợi đám người kia tới.
Rạo rạo!
Tiếng bước chân vừa gấp gáp vừa hỗn loạn vang lên cùng với mùi máu tươi càng lúc càng nồng, chỉ lát sau, một đám đại hán mặc song ngạnh bì khải giáp mang theo hai vật thể mà theo hình dáng có lẽ là hai người đi tới bên dưới tàng cây, hơn nữa lúc này bọn họ có vẻ muốn dừng lại nghỉ chân.
Sở dĩ bọn họ chọn nơi này để nghỉ bởi lẽ cây cổ thụ mà ta cùng Tiểu Cường ẩn nấp quả thật rất lớn, hơn nữa bên cạnh gốc cây là một khoảng đất trống trải tương đối rộng rãi, vừa thông thoáng vừa tránh được gió. Không nghi ngờ gì, đối với những người thường xuyên phải băng qua rừng mà nói đây chính là nơi tốt nhất dùng để nghỉ chân.
- Á Sâm! Á Sâm! Ngươi thế nào rồi? Ngươi nhất định phải kiên trì, Lợi Tạp Á vẫn đang chờ đợi ngươi ở nhà nên ngươi không thể gặp chuyện không may đấy!
Nghe thấy cái tên Á Sâm vang lên, thân hình ta run lên mãnh liệt, rốt cục ta cũng hiểu ra tại sao lúc nãy không nghe được thanh âm của đại ca, thì ra là hắn đã bị thương, hơn nữa xem ra vết thương hoàn toàn không hề nhẹ.
Vỗ nhẹ lên Tiểu Cường ý muốn bảo hắn cứ tiếp tục ở trên này, ta thuận theo thân cổ thụ nhanh chóng xuống bên dưới.
- Ai? Ai đó? Mau báo danh!
Những tiếng quát hỏi vang lên liên tục cùng với tiếng binh khí loảng xoảng rút ra khỏi vỏ, vừa đặt chân xuống mặt đất ta đã lập tức bị hãm vào vòng vây, mười mấy mũi tên cứng nhọn của thợ săn đồng thời nhằm vào các vị trí yếu hại trên thân thể của ta.
- Là ta! Ta là Lý Dật đây!
Thấy bộ dáng khẩn trương của những người này, ta sợ bọn họ không cẩn thận lại nhỡ tay một cái thì nguy, ở khoảng cách gần như vậy ta cũng không có khả năng tránh khỏi nộ tiễn bắn ra từ những cây cung này.
Nghe ta báo danh, tất cả bọn họ không khỏi có chút sững sờ, rất hiển nhiên với một quãng thời gian dài như vậy, trong tâm trí của bọn họ đã sớm quên đi từng có người như ta, có điều cũng khó trách bọn họ, trong thời gian nửa năm trú ở trong thôn ta cơ bản cũng không giao hảo nói chuyện nhiều nên chẳng ai nhận ra ta cũng là điều bình thường.
Trong khi còn không biết giải thích thế nào cho đúng, bỗng một tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên: “ Là…. là Tiểu Dật sao? Thật sự đúng là Tiểu Dật sao? Mau… mau tới đây để đại ca nhìn một chút nào…”
Nghe được mấy câu của Á Sâm, những người thợ săn chất phác đều hạ vũ khí trong tay xuống, hơn nữa bọn họ còn tự động đứng tách ra mở lối, sau một khắc, ta lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi Á Sâm đại ca đang nằm.
Nếu chỉ nhìn từ phía ngoài mà nói, Á Sâm chẳng có vấn đề gì đáng kể, chỉ có điều sắc mặt không được tốt cho lắm. Á Sâm đại ca thân mình yếu ớt dựa vào rễ cây nhưng đôi mắt nhìn ta tựa như đang toả sáng, so với một năm về trước, đại ca lúc này càng trở lên tráng kiện và chắc chắn hơn rất nhiều.
- “Tên tiểu tử thúi nhà ngươi được lắm, cả một đoạn thời gian dài như vậy ngươi đã biến đi đâu hả? Ngay cả một lời hỏi han nhắn nhủ cũng không có nốt, ngươi có biết ta cùng chị dâu đã phải lo lắng thế nào không?” Á Sâm hổn hển trách mắng.
Nhìn bộ dáng kích đông của đại ca, trong lòng ta không nhịn được bỗng nổi lên một trận uỷ khuất, đôi mắt đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt to tướng cứ thế tuôn rơi, cổ họng như nghẹn lại: “Đệ cũng muốn làm như vậy lắm, nhưng ngày đó khi vào rừng đệ đã bị lạc đường, dù một mực muốn trở về nhưng lại không thể nào tìm được đường ra”.
A!
Nghe ta nói, Á Sâm kêu lên một tiếng, đôi mắt nhìn ta tràn ngập vẻ khó tin: “Thì ra là ngươi thực sự bị lạc đường giống như chị dâu ngươi đã nói sao? Trời ạ! Suốt một năm đó ngươi đã làm cách nào để vượt qua vậy? Chẳng lẽ ngươi chưa từng phải đụng đầu với dã thú sao? Thật là khó tin!”
Đại ca hỏi han liên hồi như vậy khiến ta bỗng nhớ lại cuộc sống một năm qua, trong lòng càng thêm uỷ khuất. Đúng vậy, nếu không phải ý chí cầu sinh của ta quá mạnh mẽ, thì không biết ta đã sớm mất mạng từ lúc nào rồi.
Bộp…
Thấy bộ dạng nghẹn ngào của ta, Á Sâm đại ca liền đưa tay vỗ vỗ lên vai ta rồi ngửa cổ lên trời hét lớn một tiếng, vẻ mặt cực kì thống khổ, từng giọt nước mắt lớn không kìm được cứ thế lăn dài trên má.
Nhìn đại ca thương tâm như vậy, ta không khỏi kinh hãi kêu lên: “Đại ca! Huynh… huynh làm sao vậy? Huynh bị thương ở đâu? Huynh đừng quá lo lắng như vậy!”
Hà…
Cố nén tâm trạng đang đau đớn kịch liệt, Á Sâm khổ sở nói: “Tiểu Dật, Á Sâm đại ca lần này thật sự không xong rồi, chắc là vĩnh viễn không trở về được nữa, nhưng có điều trước khi chết thấy ngươi vẫn còn khoẻ mạnh như vậy thì ta cũng yên tâm rồi!”
A!
Nghe xong mấy lời đó, ta kêu lên kinh hãi, ánh mắt gắt gao nhìn từ trên xuống dưới trên thân thể đại ca, nhưng ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt cùng đôi môi đã tím tái thì không hề phát hiện ra vết thương nào cả!
Nhìn ánh mắt tìm tòi của ta, đại ca cười khổ nói: “Không cần nhìn nữa, thương thế của ta là nội thương, hôm nay ta bị một con thuỷ tê đụng phải ở bên mặt nước, gân cốt trong người căn bản đã hoàn toàn gãy nát hết cả, ôi...”
Ngây ngốc nhìn vào Á Sâm, ta lắc lắc đầu không tin được: “Điều này… điều này làm sao xảy ra được? Mặc dù lực xung phá của thuỷ tê rất lớn, nhưng với trọng lượng như vậy thì làm sao nó đụng trúng Á Sâm đại ca được?”
Ô…
Ta còn chưa dứt lời thì một tiếng khóc non nớt bỗng vang lên. Ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, ta chỉ thấy một thân ảnh cực kì gầy nhỏ đang khóc lóc, bả vai hắn không ngừng run lên.
Thấy ta nhìn hắn, một vị đại thúc đứng bên cạnh hướng về phía ta nói giọng trầm thấp: “Lần này đi ra ngoài chúng ta dẫn theo một đứa bé năm nay sẽ tham gia lễ thành nhân, giữa trưa hôm nay, ở bên bờ nước do đứa nhỏ này không có kinh nghiệm cho nên….”
Mặc dù vị đại thúc nọ còn chưa dứt lời nhưng ta đã có thể tưởng tưởng được câu chuyện xảy ra lúc đó. Một đám thợ săn sau năm sáu ngày chịu khát bỗng nhiên nhìn thấy nước thì sẽ làm gì đây? Khẳng định sẽ đều điên cuồng chạy tới mặt nước chẳng khác gì nhau.
Trong đầu ta như hiện ra tràng cảnh một tiểu gia hoả gầy nhỏ chăm chú cúi đầu xuống uống nước mà chẳng thèm để ý gì đến xung quanh, chẳng hề biết đang có một con thuỷ tê đang ẩn thân dưới mặt nước gần đó. Thuỷ tê cực kì thích trốn ở trong nước để tránh nóng, chỉ chừa ra cái mũi nhô lên mặt nước để hít thở, nếu thấy có người đến quấy rầy mình khẳng định nó sẽ chẳng chút chần chừ vọt ra mà quyết một phen sống chết với kẻ đáng ghét đó.
Đối mặt với cú công kích của thuỷ tê, đứa ngốc không có chút kinh nghiệm này ngoài việc ngây người kinh ngạc ra có lẽ cũng chẳng có phản ứng gì khác. Chính vì vậy, Á Sâm muốn cứu đứa bé này nhất định là đã phi thân đánh bay nó ra, sau đó vì không kịp tránh né liền bị thuỷ tê đụng trúng!
Năng lực công kích của thuỷ tê không hề nhỏ, dù là Á Sâm cũng chẳng có cách nào tiếp nhận nổi, cho nên chắc chắn gân cột liền bị đứt đoạn ngay lập tức. Đừng nói huynh ấy, ngay cả tên tiểu tử bị Á Sâm toàn lực đánh bay ra kia sợ rằng xương cốt cũng gãy không ít cái, cú đánh toàn lực của Á Sâm đâu phải là chuyện đùa?
Trên thân bọn họ mặc dù có mặc giáp cứng bằng da nhưng dùng để đối phó với đao kiếm còn tạm, chứ đối với cú đánh cực mạnh của thuỷ tê thì cơ hồ không mấy tác dụng. Mặc dù áo giáp đã đem lực đánh phân tán ra khắp bộ ngực, nhưng chừng đó lực lượng vẫn không phải là thứ mà Á Sâm tiếp nhận nổi.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của đại ca, ta biết tất cả những gì huynh ấy nói đều là sự thật, rất nhanh thôi huynh ấy sẽ rời bỏ chúng ta, rời bỏ thế giới này. Ta dù thế nào cũng không tưởng tượng nổi, lúc chúng ta được gặp lại nhau cũng là lúc chúng ta phải đối mặt với một kết cục như vậy!
Ta không cam lòng lắc lắc đầu, đau khổ nói: “Không… không thể như vậy! Không thể thế này! Á Sâm đại ca, huynh hãy mau nói cho đệ biết, thực sự là một chút hy vọng cũng không có sao?”
Ôi…
Á Sâm cười khổ: “Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy! Gân cốt ta đã bị hoàn toàn đứt đoạn, nội tạng cũng dập nát gần hết, trừ phi ta cứ nằm bất động ở chỗ này, sau đó trong sáu ngày tới có người trở lại trong trấn mời được mục sư tới trị liệu, nếu không ta không có cách nào sống nổi!”
Nghe xong, đôi mắt ta liền sáng rực lên, nói như vậy nghĩa là vẫn còn cơ hội. Vụt đứng lên, ta lớn giọng nói: “Mau lên! Ai đó mau dẫn đường, ta phải đi mời mục sư tới!”
- “Thôi bỏ đi!”
Á Sâm thở dài, nói vẻ khó khăn: “Hành trình từ nơi này trở về trấn ít nhất thời gian cũng mất chừng sáu ngày, khi ngươi tới được cái trấn nhỏ đó thì ta cũng đã chết rồi!”
A!
Ta tuyệt vọng kêu lên, gân cốt đứt hết thì không cách nào di động được, bất kì một va chạm nhỏ nào cũng đều là trí mạng, nhưng muốn đi mời mục sư lại không đủ thời gian, vậy…
--------------------------------------------------------------------------------------------
Mời đăng kí dịch tại đây http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=28889
/131
|