Thiên Thiên men theo lối mòn đi qua khu rừng gần đó, không ngờ lại tới một phố hội sầm uất. Cũng may người của Tam giới có thể hiểu mọi loại ngôn ngữ của sinh vật thông minh nên cho dù tới đâu nàng cũng không sợ. Thiên Thiên đem đổi vài viên đá quý trong túi lấy một bọc tiền lớn, đủ để nàng ăn chơi ở đây một thời gian. Với hiểu biết của mình về năng lực của Hàn Dương, hắn sẽ không khó khăn để nhận ra nàng bị hút vào một đường hầm thời gian, không chừng đến chiều nay Thiên Thiên sẽ được đưa trở lại chỗ cũ. Vậy thì nàng phải tranh thủ thời gian mà tận hưởng cuộc sống ở cổ đại này rồi.
Thiên Thiên hào hứng vào một quán ăn nhìn sang trọng nhất ở khu vực, sau đó gọi toàn những món thượng hạng, gần hai tuần rồi nàng mới lại được ăn một bàn đầy thức ăn như vậy đấy. Ăn uống xong xuôi, thấy trời vẫn còn sớm, Thiên Thiên xuống phố đi dạo, tiện thể ngắm những món đồ sặc sỡ được bày bán khắp nơi.
Tuy là Tiểu công chúa nhưng đời sống vật chất (trừ ăn uống) của Thiên Thiên rất giản dị, chỉ những dịp quan trọng mới phục sức xa hoa. Lần này đến cổ đại, sẵn tiền trong tay, Thiên Thiên quyết định phải vung tay thật phóng khoáng, mua hết đồ đẹp về mới được. Lúc ngang qua một tiệm trang sức, nàng chợt thấy trên bàn có bày vài chiếc hộp gỗ tinh xảo, nhìn qua đường nét rất giống cái mà nàng lấy được từ nhà Diệp Phương. Thiên Thiên vào cửa tiệm, giả bộ quan sát rồi chọn bừa một cây trâm, cốt để kiếm cái hộp đựng kia. Nàng ngắm nghía một lúc rồi mới hỏi chưởng quầy:
- Ông chủ, loại hộp cao cấp này do chỗ ông làm phải không?
- Cô nương đúng là có mắt nhìn, hộp này giá cũng không rẻ đâu. Nhưng không phải chỗ chúng tôi làm.
- Vậy tôi có thể hỏi nơi chế tác ra chúng được chứ? Tôi muốn mua thêm vài mặt hàng khác tương tự.
- Cô nương, cái này…
Ông chủ vốn ban đầu không muốn nói nhưng sau một hồi gặng hỏi, Thiên Thiên cũng biết được nơi chuyên cung cấp loại hộp này cho những cửa hàng trang sức. Là ở một Mộc xưởng nằm khá tách biệt.
Đón tiếp Thiên Thiên là một thiếu niên trẻ tuổi ngũ quan sáng sủa, phong thái đường hoàng, đến cả y phục cũng cho thấy xuất thân không thuộc dạng tầm thường. Vị thiếu niên thấy Thiên Thiên đến nhìn quanh quất khắp cửa hàng thì lên tiếng:
- Công tử, muốn đặt mẫu hàng nào sao? Nếu chỉ tham quan thì chúng tôi không hoan nghênh lắm đâu.
Để tiện cho việc thăm dò, Thiên Thiên đã đổi sang nam trang, một cô nương đàng hoàng ở thời này dường như không mấy ai chạy loạn khắp nơi giống nàng. Thiên Thiên đặt chiếc hộp gỗ trên bàn, ướm hỏi:
- Loại này còn sản xuất không?
Thiếu niên hơi nhíu mày, có lẽ là vì ngạc nhiên khi thấy Thiên Thiên biết loại hộp này do mộc phường của mình sản xuất, không phải đã dặn mấy ông chủ kia đừng nói rồi sao.
- Công tử, có chuyện gì sao?
Thiên Thiên nở nụ cười thân thiện:
- Chủ tiệm, thực ra ta có một bằng hữu, nhưng không may đã mất tích. Mấy hôm trước ta nghe nói có người trước đây từng gặp huynh ấy cầm chiếc hộp giống thế này. Có điều người kia không nhớ rõ thời gian và địa điểm nên ta mới mạo muội muốn nhờ huynh giúp đỡ.
Thiếu niên kia nghe vậy lại có phần sốt sắng, bèn cầm chiếc hộp lên kiểm tra kĩ lưỡng, sau đó nói:
- Lô hàng này chất lượng gỗ rất tốt nhưng khó kiếm, trước đây có làm hơn hai chục hộp nhưng đều đã bán hết. Thời gian xuất xưởng là vào khoảng cuối thu năm ngoái còn địa điểm, huynh có cần ta tìm danh sách những nơi mua hàng không?
‘‘Kẻ này không phải làm kinh doanh ư, sao lại có thể không cảnh giác vậy chứ?’’ - Thiên Thiên còn đang thắc mắc thì bóng dáng thiếu niên đã biến mất sau tấm mành cửa. Mãi một lúc sau, hắn ta mới quay lại, gương mặt thiểu não:
- Công tử, thật xin lỗi, ta cũng không biết tờ danh sách đó đâu rồi nữa. Hay huynh đưa địa chỉ của huynh cho ta, khi nào tìm được ta sẽ mang tới.
Thiên Thiên nghe xong khẽ cười thầm trong lòng. Quả nhiên, bọn người buôn bán này toàn là gian thương, xem như ngươi cũng có chút tiền đồ. Nàng lắc đầu:
- Thôi, ta đã làm phiền huynh nhiều quá rồi. Ta xin cáo từ.
- Vậy… huynh đi thong thả.
Trước khi rời khỏi, Thiên Thiên quay lại, với tay lấy con thỏ gỗ trên giá, cười hỏi:
- Chủ tiệm, ta mua con thỏ này được chứ? Bao nhiêu vậy?
Chàng trai kia hơi ngẩn ra, sau đó liền xua tay:
- Huynh không cần khách sáo, xem như quà gặp mặt của chúng ta đi.
Thiên Thiên xoay người ra khỏi cửa, nói vọng lại:
- Huynh đài, có duyên sau này gặp lại.
Chủ tiệm đang vui mừng vì tống được con thỏ quái quỷ kia đi, nghe vậy lúng túng đáp lại:
- Có… Có duyên ngày sau gặp lại.
Thiên Thiên nghe giọng điệu của hắn ta thì cười khẽ một tiếng, ra khỏi cửa hàng liền vươn vai xoay người, nàng nhìn con thỏ gỗ có chứa một luồng linh khí bên trong, nhìn rất chăm chú. Bởi vì, đó là luồng linh khí đã gián tiếp khiến nàng đến đây. Chuyện này…là sao chứ? Hơn nữa, sao trong nhà Diệp Phương lại có đồ từ mấy trăm năm trước? Lúc ở tiệm sản xuất kia, thứ nàng đưa ra là hộp ở nhà Diệp Phương, không lẽ có phải đồ do mình làm hay không chủ tiệm cũng không biết?
Dạ Phong sau khi chia tay Thiên Thiên cũng tình cờ đến phố hội nọ, tình cờ thấy nàng chén sạch một bàn ăn lớn, tình cờ theo chân nàng tới cửa tiệm nọ, tình cờ cùng nàng dạo khắp phố xá. Tình cờ, cứ xem là vậy đi. Hắn vốn muốn đi theo nàng thêm lúc nữa nhưng còn việc quan trọng bên người, hắn đành từ biệt nàng để tìm hiểu chuyện của mình. Tuy gần đây có mùi yêu khí nhưng dù sao hắn không thể can thiệp vào việc ở đây được, để người khác tự giải quyết vẫn tốt hơn.
Đêm xuống, Thiên Thiên loay hoay cả buổi vẫn không mở được chiếc hộp gỗ ban đầu của mình mà đến bí mật của con thỏ gỗ kia cũng không phá nổi. Sao Hàn Dương đến giờ cũng chưa xuất hiện cơ chứ, nàng sắp tiêu hết túi tiền của mình rồi. Thiên Thiên chợt nhớ ra trong sách dường như có nhắc đến một loại trận pháp đơn giản dùng để hấp thụ ma khí. Nếu chiếc hộp gỗ kia hấp thụ được ma khí thì quá tốt, nàng có thể dùng thần lực phá vỡ nó, xem bên trong rốt cuộc có cái gì. Còn nếu không được, thôi vậy, xem như dụ đám yêu quái đến, thư giãn gân cốt chút cũng không tệ.
Yêu ở Tam giới có hai loại, một là yêu tinh, hai là yêu quái. Yêu tinh là sinh vật sống giữa lằn ranh của các giới, ngoại hình chúng tương đối nhỏ bé, tuy có thể sử dụng đồng thời cả thần lực và ma lực nhưng sức mạnh không lớn, trước đây chủ yếu làm tay sai cho ma thần nhưng về sau, dưới tác động của Thiên giới và Linh giới, yêu tinh được công nhận là một tộc bình quyền, được sống ở linh giới cùng các tộc khác. Yêu quái thực chất là do những ý niệm xấu xa của con người ngưng tụ mà thành, không có chân thân, chúng càng mạnh thì càng có vẻ ngoài xinh đẹp. Chúng vốn chỉ tồn tại ở Trái Đất nhưng mấy trăm năm trước, đám yêu quái đột nhiên mạnh lên, hoành hành khắp nhân gian, do hiệp ước hai nơi, Thần tộc và Ma tộc của đã tới thu phục chúng, chỉ có một số quá mạnh, nếu hủy diệt sẽ gây hại nên đành đưa về Tam giới, được canh giữ nghiêm ngặt. Thời gian đó không ít người của Tam giới bị niêm phong kí ức rồi gửi đến đây, tiện việc trà trộn vào nhân thế.
Quả đúng như suy nghĩ của Thiên Thiên, phong ấn của nàng được gỡ bỏ là do ở thời điểm hiện tại là lúc Hàn Dương đến Trái Đất thăm dò, tức là yêu quái còn đang tồn tại nhưng cũng chưa đến thời hoàng kim. Bằng chứng là Thiên Thiên đã để lộ một nguồn ma lực dồi dào nhưng chỉ có vài tên yêu quái kéo đến, vẻ ngoài vừa xấu xí vừa dị dạng, nàng chỉ quét Băng Kiếm một lượt đã diệt gọn. Đúng lúc Thiên Thiên ngán ngẩm nhìn pháp trận hấp thụ ma khí của mình còn chưa thành, nàng đột nhiên thấy dường như phía sau mình có người. Vừa quay đầu đã sửng sốt trong thoáng chốc, người đàn ông trước mặt này thật… quá được đi. Thiên Thiên vừa kịp cảm thán một câu liền biết đó là yêu quái, nhờ một viên đá từ đâu bay tới xuyên qua người hắn ta. Yêu quái không có chân thân, đao thương bất nhập, đồng nghĩa với chuyện mọi thứ đều có thể xuyên qua. Thực ra, yêu quái đủ mạnh có thể tạo một vỏ bọc như thật nhưng tên này có lẽ đã xem thường nàng, dám chủ quan không dùng để trông tuấn tú hơn ư?
Thiên Thiên sử dụng một chút tiểu xảo, để gương mặt càng mĩ lệ, giọng nói cũng trở nên vô cùng quyến rũ, nàng đánh mắt về phía tên yêu quái:
- Công tử, có thể lấy giúp tiểu nữ cái hộp trên tảng đá kia không ?
Thiên Thiên hào hứng vào một quán ăn nhìn sang trọng nhất ở khu vực, sau đó gọi toàn những món thượng hạng, gần hai tuần rồi nàng mới lại được ăn một bàn đầy thức ăn như vậy đấy. Ăn uống xong xuôi, thấy trời vẫn còn sớm, Thiên Thiên xuống phố đi dạo, tiện thể ngắm những món đồ sặc sỡ được bày bán khắp nơi.
Tuy là Tiểu công chúa nhưng đời sống vật chất (trừ ăn uống) của Thiên Thiên rất giản dị, chỉ những dịp quan trọng mới phục sức xa hoa. Lần này đến cổ đại, sẵn tiền trong tay, Thiên Thiên quyết định phải vung tay thật phóng khoáng, mua hết đồ đẹp về mới được. Lúc ngang qua một tiệm trang sức, nàng chợt thấy trên bàn có bày vài chiếc hộp gỗ tinh xảo, nhìn qua đường nét rất giống cái mà nàng lấy được từ nhà Diệp Phương. Thiên Thiên vào cửa tiệm, giả bộ quan sát rồi chọn bừa một cây trâm, cốt để kiếm cái hộp đựng kia. Nàng ngắm nghía một lúc rồi mới hỏi chưởng quầy:
- Ông chủ, loại hộp cao cấp này do chỗ ông làm phải không?
- Cô nương đúng là có mắt nhìn, hộp này giá cũng không rẻ đâu. Nhưng không phải chỗ chúng tôi làm.
- Vậy tôi có thể hỏi nơi chế tác ra chúng được chứ? Tôi muốn mua thêm vài mặt hàng khác tương tự.
- Cô nương, cái này…
Ông chủ vốn ban đầu không muốn nói nhưng sau một hồi gặng hỏi, Thiên Thiên cũng biết được nơi chuyên cung cấp loại hộp này cho những cửa hàng trang sức. Là ở một Mộc xưởng nằm khá tách biệt.
Đón tiếp Thiên Thiên là một thiếu niên trẻ tuổi ngũ quan sáng sủa, phong thái đường hoàng, đến cả y phục cũng cho thấy xuất thân không thuộc dạng tầm thường. Vị thiếu niên thấy Thiên Thiên đến nhìn quanh quất khắp cửa hàng thì lên tiếng:
- Công tử, muốn đặt mẫu hàng nào sao? Nếu chỉ tham quan thì chúng tôi không hoan nghênh lắm đâu.
Để tiện cho việc thăm dò, Thiên Thiên đã đổi sang nam trang, một cô nương đàng hoàng ở thời này dường như không mấy ai chạy loạn khắp nơi giống nàng. Thiên Thiên đặt chiếc hộp gỗ trên bàn, ướm hỏi:
- Loại này còn sản xuất không?
Thiếu niên hơi nhíu mày, có lẽ là vì ngạc nhiên khi thấy Thiên Thiên biết loại hộp này do mộc phường của mình sản xuất, không phải đã dặn mấy ông chủ kia đừng nói rồi sao.
- Công tử, có chuyện gì sao?
Thiên Thiên nở nụ cười thân thiện:
- Chủ tiệm, thực ra ta có một bằng hữu, nhưng không may đã mất tích. Mấy hôm trước ta nghe nói có người trước đây từng gặp huynh ấy cầm chiếc hộp giống thế này. Có điều người kia không nhớ rõ thời gian và địa điểm nên ta mới mạo muội muốn nhờ huynh giúp đỡ.
Thiếu niên kia nghe vậy lại có phần sốt sắng, bèn cầm chiếc hộp lên kiểm tra kĩ lưỡng, sau đó nói:
- Lô hàng này chất lượng gỗ rất tốt nhưng khó kiếm, trước đây có làm hơn hai chục hộp nhưng đều đã bán hết. Thời gian xuất xưởng là vào khoảng cuối thu năm ngoái còn địa điểm, huynh có cần ta tìm danh sách những nơi mua hàng không?
‘‘Kẻ này không phải làm kinh doanh ư, sao lại có thể không cảnh giác vậy chứ?’’ - Thiên Thiên còn đang thắc mắc thì bóng dáng thiếu niên đã biến mất sau tấm mành cửa. Mãi một lúc sau, hắn ta mới quay lại, gương mặt thiểu não:
- Công tử, thật xin lỗi, ta cũng không biết tờ danh sách đó đâu rồi nữa. Hay huynh đưa địa chỉ của huynh cho ta, khi nào tìm được ta sẽ mang tới.
Thiên Thiên nghe xong khẽ cười thầm trong lòng. Quả nhiên, bọn người buôn bán này toàn là gian thương, xem như ngươi cũng có chút tiền đồ. Nàng lắc đầu:
- Thôi, ta đã làm phiền huynh nhiều quá rồi. Ta xin cáo từ.
- Vậy… huynh đi thong thả.
Trước khi rời khỏi, Thiên Thiên quay lại, với tay lấy con thỏ gỗ trên giá, cười hỏi:
- Chủ tiệm, ta mua con thỏ này được chứ? Bao nhiêu vậy?
Chàng trai kia hơi ngẩn ra, sau đó liền xua tay:
- Huynh không cần khách sáo, xem như quà gặp mặt của chúng ta đi.
Thiên Thiên xoay người ra khỏi cửa, nói vọng lại:
- Huynh đài, có duyên sau này gặp lại.
Chủ tiệm đang vui mừng vì tống được con thỏ quái quỷ kia đi, nghe vậy lúng túng đáp lại:
- Có… Có duyên ngày sau gặp lại.
Thiên Thiên nghe giọng điệu của hắn ta thì cười khẽ một tiếng, ra khỏi cửa hàng liền vươn vai xoay người, nàng nhìn con thỏ gỗ có chứa một luồng linh khí bên trong, nhìn rất chăm chú. Bởi vì, đó là luồng linh khí đã gián tiếp khiến nàng đến đây. Chuyện này…là sao chứ? Hơn nữa, sao trong nhà Diệp Phương lại có đồ từ mấy trăm năm trước? Lúc ở tiệm sản xuất kia, thứ nàng đưa ra là hộp ở nhà Diệp Phương, không lẽ có phải đồ do mình làm hay không chủ tiệm cũng không biết?
Dạ Phong sau khi chia tay Thiên Thiên cũng tình cờ đến phố hội nọ, tình cờ thấy nàng chén sạch một bàn ăn lớn, tình cờ theo chân nàng tới cửa tiệm nọ, tình cờ cùng nàng dạo khắp phố xá. Tình cờ, cứ xem là vậy đi. Hắn vốn muốn đi theo nàng thêm lúc nữa nhưng còn việc quan trọng bên người, hắn đành từ biệt nàng để tìm hiểu chuyện của mình. Tuy gần đây có mùi yêu khí nhưng dù sao hắn không thể can thiệp vào việc ở đây được, để người khác tự giải quyết vẫn tốt hơn.
Đêm xuống, Thiên Thiên loay hoay cả buổi vẫn không mở được chiếc hộp gỗ ban đầu của mình mà đến bí mật của con thỏ gỗ kia cũng không phá nổi. Sao Hàn Dương đến giờ cũng chưa xuất hiện cơ chứ, nàng sắp tiêu hết túi tiền của mình rồi. Thiên Thiên chợt nhớ ra trong sách dường như có nhắc đến một loại trận pháp đơn giản dùng để hấp thụ ma khí. Nếu chiếc hộp gỗ kia hấp thụ được ma khí thì quá tốt, nàng có thể dùng thần lực phá vỡ nó, xem bên trong rốt cuộc có cái gì. Còn nếu không được, thôi vậy, xem như dụ đám yêu quái đến, thư giãn gân cốt chút cũng không tệ.
Yêu ở Tam giới có hai loại, một là yêu tinh, hai là yêu quái. Yêu tinh là sinh vật sống giữa lằn ranh của các giới, ngoại hình chúng tương đối nhỏ bé, tuy có thể sử dụng đồng thời cả thần lực và ma lực nhưng sức mạnh không lớn, trước đây chủ yếu làm tay sai cho ma thần nhưng về sau, dưới tác động của Thiên giới và Linh giới, yêu tinh được công nhận là một tộc bình quyền, được sống ở linh giới cùng các tộc khác. Yêu quái thực chất là do những ý niệm xấu xa của con người ngưng tụ mà thành, không có chân thân, chúng càng mạnh thì càng có vẻ ngoài xinh đẹp. Chúng vốn chỉ tồn tại ở Trái Đất nhưng mấy trăm năm trước, đám yêu quái đột nhiên mạnh lên, hoành hành khắp nhân gian, do hiệp ước hai nơi, Thần tộc và Ma tộc của đã tới thu phục chúng, chỉ có một số quá mạnh, nếu hủy diệt sẽ gây hại nên đành đưa về Tam giới, được canh giữ nghiêm ngặt. Thời gian đó không ít người của Tam giới bị niêm phong kí ức rồi gửi đến đây, tiện việc trà trộn vào nhân thế.
Quả đúng như suy nghĩ của Thiên Thiên, phong ấn của nàng được gỡ bỏ là do ở thời điểm hiện tại là lúc Hàn Dương đến Trái Đất thăm dò, tức là yêu quái còn đang tồn tại nhưng cũng chưa đến thời hoàng kim. Bằng chứng là Thiên Thiên đã để lộ một nguồn ma lực dồi dào nhưng chỉ có vài tên yêu quái kéo đến, vẻ ngoài vừa xấu xí vừa dị dạng, nàng chỉ quét Băng Kiếm một lượt đã diệt gọn. Đúng lúc Thiên Thiên ngán ngẩm nhìn pháp trận hấp thụ ma khí của mình còn chưa thành, nàng đột nhiên thấy dường như phía sau mình có người. Vừa quay đầu đã sửng sốt trong thoáng chốc, người đàn ông trước mặt này thật… quá được đi. Thiên Thiên vừa kịp cảm thán một câu liền biết đó là yêu quái, nhờ một viên đá từ đâu bay tới xuyên qua người hắn ta. Yêu quái không có chân thân, đao thương bất nhập, đồng nghĩa với chuyện mọi thứ đều có thể xuyên qua. Thực ra, yêu quái đủ mạnh có thể tạo một vỏ bọc như thật nhưng tên này có lẽ đã xem thường nàng, dám chủ quan không dùng để trông tuấn tú hơn ư?
Thiên Thiên sử dụng một chút tiểu xảo, để gương mặt càng mĩ lệ, giọng nói cũng trở nên vô cùng quyến rũ, nàng đánh mắt về phía tên yêu quái:
- Công tử, có thể lấy giúp tiểu nữ cái hộp trên tảng đá kia không ?
/9
|