Ngón tay của nàng, mang theo đao mang dài đến ngàn trượng, thật giống như người khổng lồ trước mặt chim nhỏ, là không đỡ nổi một đòn như vậy.
Nhưng mặc cho Ngạo Thiên Vũ Đế làm sao dốc hết toàn lực, sắc mặt đỏ lên, đao phong như núi kia, vẫn thủy chung không nhúc nhích, làm sao cũng không cách nào đánh xuống.
- Ngạo Thiên Vũ Đế, đây chính là ngươi liều mạng công kích sao? Trăm năm trôi qua, tu vi của ngươi thực sự là một chút tiến bộ cũng không có!
Thanh âm lành lạnh, phảng phất như đến từ Cửu Thiên vang lên, sắc mặt của Dao Nguyệt Vũ Đế bình thản, ngón tay nhẹ nhàng khép lại, răng rắc một tiếng, Ngạo Thiên Vũ Đế bổ xuống ánh đao trong nháy mắt phá nát, hoá thành bụi phấn.
Sau đó Dao Nguyệt Vũ Đế nhẹ giương tay vỗ một cái.
Ầm!
Ngạo Thiên Vũ Đế phun máu bay ngược ra, xương cốt toàn thân bị cắt đứt không biết bao nhiêu cái, Cửu Tinh đao hình Võ Hồn trên đỉnh đầu lay động, trong nháy mắt tan vỡ.
Toàn bộ quá trình nói đến dài lâu, kì thực chỉ ở trong chớp mắt.
Vẻn vẹn một đòn!
Cường giả số một của Thiên Hải Thành, Ngạo Thiên Vũ Đế cửu giai tam trọng liền trọng thương rơi xuống, sống chết không rõ.
- Không tốt.
Hư Không Pháp Vương sợ đến hồn phi phách tán, trăm năm không gặp, không ngờ tu vi của Dao Nguyệt Vũ Đế khủng bố đến mức độ này.
Trăm năm trước, Dao Nguyệt Vũ Đế thân là người sáng lập Nguyệt Thần cung, tu vi đã vượt lên bọn hắn, không ngờ trăm năm qua đi, đối phương trở nên càng thêm đáng sợ.
Gần ngàn năm qua nữ đế nổi danh nhất Huyền Vực, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ là vào lúc này Hư Không Pháp Vương đã không lo được trong lòng thán phục, ánh mắt của hắn dữ tợn, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái la bàn, vô số ánh sáng tỏ khắp mà ra, hóa thành sợi tơ lít nha lít nhít bao phủ Dao Nguyệt Vũ Đế, đồng thời bàn tay lớn điên cuồng vồ bắt về phía Diệp Huyền.
Không Gian Võ Hồn trên đỉnh đầu hắn, ở trong chớp mắt bị thôi thúc đến mức tận cùng, dung nhập vào trong bàn tay, khiến cho uy lực một trảo này của hắn tăng lên gấp đôi trở lên.
Hư Không Pháp Vương rất rõ ràng, thiên la địa võng của mình chỉ có thể ngăn cản Dao Nguyệt Vũ Đế chớp mắt thời gian, hắn nhất định phải ở trong chớp mắt này bắt Diệp Huyền, mới có thể tìm về một chút hi vọng sống.
- Tiêu Dao.
Trong lồng ánh sáng, truyền ra tiếng quát lành lạnh của Dao Nguyệt Vũ Đế, oanh, một bàn tay trắng vỡ ra tia sáng đầy trời, từ bên trong dò ra, muốn cứu viện Diệp Huyền.
- Doanh Thai, không cần sốt ruột, chỉ bằng Hư Không Pháp Vương này còn không làm gì được ta.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, đối mặt Hư Không Pháp Vương công kích cuồng mãnh, hắn thôi thúc Ngưng Chân Bí Thuật, tương tự đánh ra một quyền.
- Tiểu tử này, cũng thật là muốn chết.
Trong lòng Hư Không Pháp Vương nhất thời đại hỉ, hắn biết rõ thực lực của Diệp Huyền, toàn lực công kích, tuyệt đối có uy lực sánh ngang Vũ Đế tam trọng, không hẳn không thể ngăn được hắn, thế nhưng giờ khắc này Hư Không Pháp Vương, là ở dưới quyền uy gia trì lên toàn bộ lực lượng của Không Gian Võ Hồn.
Nói cách khác, uy lực của một quyền này, so với hắn ở tình huống bình thường tăng lên chí ít gấp đôi, đủ để trong nháy mắt trọng thương một tên Vũ Đế tam trọng phổ thông, chỉ bằng Diệp Huyền cũng muốn ngăn trở, chuyện này quả là nói chuyện viển vông.
Trong đại hỉ, nắm đấm của Hư Không Pháp Vương đã cùng nắm đấm của Diệp Huyền va chạm.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng thiên địa, quyền uy của Hư Không Pháp Vương cùng Ngưng Chân Bí Thuật của Diệp Huyền trung hoà, nhưng Hư Không Pháp Vương gia trì lực lượng Không Gian Võ Hồn, vẫn trong chớp mắt trắng trợn không kiêng dè tràn vào trong cơ thể Diệp Huyền.
- Ha ha.
Trong lòng Hư Không Pháp Vương mừng như điên, chỉ dựa vào lực lượng Không Gian Võ Hồn của hắn, liền đủ để bắt Diệp Huyền.
Nhưng không chờ hắn thôi thúc lực lượng Võ Hồn tiến vào trong cơ thể Diệp Huyền, Diệp Huyền nhiếp tới, Hư Không Pháp Vương liền khiếp sợ phát hiện, lực lượng Không Gian Võ Hồn của mình đánh vào trong cơ thể Diệp Huyền, dĩ nhiên trong nháy mắt biến mất, phảng phất như bị cự thú khủng bố gì đó thôn phệ.
- Sao có thể có chuyện đó?
Trong lòng Hư Không Pháp Vương hoảng hốt, lực lượng Không Gian Võ Hồn của hắn cao tới Cửu Tinh, hơn nữa thuộc tính đặc biệt, coi như Diệp Huyền là Luyện Hồn Sư cửu giai, cũng căn bản không thể ngăn trở đòn đánh này của hắn, nhưng vì sao...
Mà càng làm cho Hư Không Pháp Vương kinh hãi chính là, sau khi lực lượng Không Gian Võ Hồn của hắn đánh vào trong cơ thể Diệp Huyền biến mất, từ trong thân thể Diệp Huyền, đột nhiên truyền tới một luồng lực cắn nuốt khủng bố.
Lực cắn nuốt này giống như cá voi hút nước, điên cuồng hấp thu lực lượng Không Gian Võ Hồn trên người hắn, vẻn vẹn chớp mắt, lực lượng Không Gian Võ Hồn Cửu Tinh trên người hắn đã bị thôn phệ một phần ba.
- Đây là món đồ quỷ quái gì.
Lúc này Hư Không Pháp Vương hoàn toàn không có ý nghĩ đi bắt Diệp Huyền, dưới kinh hãi vội vã muốn lùi về sau, nhưng Diệp Huyền sao sẽ cho hắn dễ dàng lui lại như thế.
- Băng Hỏa Song Bạo!
Một luồng hồn lực xung kích đáng sợ, như một mũi tên nhọn, bỗng dưng đâm vào đầu óc của Hư Không Pháp Vương.
Nếu như là trạng thái toàn thịnh, Hư Không Pháp Vương căn bản sẽ không bị Diệp Huyền đánh trúng.
Thế nhưng lúc này hắn vốn lo lắng Dao Nguyệt Vũ Đế ra tay, lại bị Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền dọa sợ hết hồn, hơn nữa Không Gian Võ Hồn bị hao tổn, tâm tư hỗn loạn, trong đầu lập tức đau xót, ý thức trong nháy mắt cứng lại.
- Cơ hội tốt.
Diệp Huyền không nghĩ tới Băng Hỏa Song Bạo của mình sẽ đạt được thành quả lớn như vậy, dưới đại hỉ, hắn ở trong bóng tối thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn, nuốt vào toàn bộ Cửu Tinh Không Gian Võ Hồn của Hư Không Pháp Vương.
Ầm!
Một luồng lực lượng Võ Hồn nồng nặc, trong nháy mắt tràn ngập Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được Thôn Phệ Võ Hồn của mình bành trướng một vòng, truyền đến một trận cảm giác thoải mái, có thể thấy được Hư Không Pháp Vương Cửu Tinh Võ Hồn xác thực là vật đại bổ.
- A!
Diệp Huyền thoải mái, Hư Không Pháp Vương liền không thoải mái như vậy rồi, linh hồn hắn cùng Võ Hồn song trọng bị hao tổn, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, sau đó hắn liền sợ hãi phát hiện, mình dĩ nhiên không cảm giác được Không Gian Võ Hồn tồn tại.
Không Gian Võ Hồn, là căn bản để Hư Không Pháp Vương lập thân, cũng là lực lượng khởi nguồn để Hư Không Pháp Vương hắn danh chấn đại lục, Không Gian Võ Hồn biến mất, lực chiến đấu của hắn trực tiếp tổn thất một nửa không nói, cũng làm hắn triệt để mất đi cơ hội thoát thân.
Nhưng mặc cho Ngạo Thiên Vũ Đế làm sao dốc hết toàn lực, sắc mặt đỏ lên, đao phong như núi kia, vẫn thủy chung không nhúc nhích, làm sao cũng không cách nào đánh xuống.
- Ngạo Thiên Vũ Đế, đây chính là ngươi liều mạng công kích sao? Trăm năm trôi qua, tu vi của ngươi thực sự là một chút tiến bộ cũng không có!
Thanh âm lành lạnh, phảng phất như đến từ Cửu Thiên vang lên, sắc mặt của Dao Nguyệt Vũ Đế bình thản, ngón tay nhẹ nhàng khép lại, răng rắc một tiếng, Ngạo Thiên Vũ Đế bổ xuống ánh đao trong nháy mắt phá nát, hoá thành bụi phấn.
Sau đó Dao Nguyệt Vũ Đế nhẹ giương tay vỗ một cái.
Ầm!
Ngạo Thiên Vũ Đế phun máu bay ngược ra, xương cốt toàn thân bị cắt đứt không biết bao nhiêu cái, Cửu Tinh đao hình Võ Hồn trên đỉnh đầu lay động, trong nháy mắt tan vỡ.
Toàn bộ quá trình nói đến dài lâu, kì thực chỉ ở trong chớp mắt.
Vẻn vẹn một đòn!
Cường giả số một của Thiên Hải Thành, Ngạo Thiên Vũ Đế cửu giai tam trọng liền trọng thương rơi xuống, sống chết không rõ.
- Không tốt.
Hư Không Pháp Vương sợ đến hồn phi phách tán, trăm năm không gặp, không ngờ tu vi của Dao Nguyệt Vũ Đế khủng bố đến mức độ này.
Trăm năm trước, Dao Nguyệt Vũ Đế thân là người sáng lập Nguyệt Thần cung, tu vi đã vượt lên bọn hắn, không ngờ trăm năm qua đi, đối phương trở nên càng thêm đáng sợ.
Gần ngàn năm qua nữ đế nổi danh nhất Huyền Vực, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ là vào lúc này Hư Không Pháp Vương đã không lo được trong lòng thán phục, ánh mắt của hắn dữ tợn, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái la bàn, vô số ánh sáng tỏ khắp mà ra, hóa thành sợi tơ lít nha lít nhít bao phủ Dao Nguyệt Vũ Đế, đồng thời bàn tay lớn điên cuồng vồ bắt về phía Diệp Huyền.
Không Gian Võ Hồn trên đỉnh đầu hắn, ở trong chớp mắt bị thôi thúc đến mức tận cùng, dung nhập vào trong bàn tay, khiến cho uy lực một trảo này của hắn tăng lên gấp đôi trở lên.
Hư Không Pháp Vương rất rõ ràng, thiên la địa võng của mình chỉ có thể ngăn cản Dao Nguyệt Vũ Đế chớp mắt thời gian, hắn nhất định phải ở trong chớp mắt này bắt Diệp Huyền, mới có thể tìm về một chút hi vọng sống.
- Tiêu Dao.
Trong lồng ánh sáng, truyền ra tiếng quát lành lạnh của Dao Nguyệt Vũ Đế, oanh, một bàn tay trắng vỡ ra tia sáng đầy trời, từ bên trong dò ra, muốn cứu viện Diệp Huyền.
- Doanh Thai, không cần sốt ruột, chỉ bằng Hư Không Pháp Vương này còn không làm gì được ta.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, đối mặt Hư Không Pháp Vương công kích cuồng mãnh, hắn thôi thúc Ngưng Chân Bí Thuật, tương tự đánh ra một quyền.
- Tiểu tử này, cũng thật là muốn chết.
Trong lòng Hư Không Pháp Vương nhất thời đại hỉ, hắn biết rõ thực lực của Diệp Huyền, toàn lực công kích, tuyệt đối có uy lực sánh ngang Vũ Đế tam trọng, không hẳn không thể ngăn được hắn, thế nhưng giờ khắc này Hư Không Pháp Vương, là ở dưới quyền uy gia trì lên toàn bộ lực lượng của Không Gian Võ Hồn.
Nói cách khác, uy lực của một quyền này, so với hắn ở tình huống bình thường tăng lên chí ít gấp đôi, đủ để trong nháy mắt trọng thương một tên Vũ Đế tam trọng phổ thông, chỉ bằng Diệp Huyền cũng muốn ngăn trở, chuyện này quả là nói chuyện viển vông.
Trong đại hỉ, nắm đấm của Hư Không Pháp Vương đã cùng nắm đấm của Diệp Huyền va chạm.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng thiên địa, quyền uy của Hư Không Pháp Vương cùng Ngưng Chân Bí Thuật của Diệp Huyền trung hoà, nhưng Hư Không Pháp Vương gia trì lực lượng Không Gian Võ Hồn, vẫn trong chớp mắt trắng trợn không kiêng dè tràn vào trong cơ thể Diệp Huyền.
- Ha ha.
Trong lòng Hư Không Pháp Vương mừng như điên, chỉ dựa vào lực lượng Không Gian Võ Hồn của hắn, liền đủ để bắt Diệp Huyền.
Nhưng không chờ hắn thôi thúc lực lượng Võ Hồn tiến vào trong cơ thể Diệp Huyền, Diệp Huyền nhiếp tới, Hư Không Pháp Vương liền khiếp sợ phát hiện, lực lượng Không Gian Võ Hồn của mình đánh vào trong cơ thể Diệp Huyền, dĩ nhiên trong nháy mắt biến mất, phảng phất như bị cự thú khủng bố gì đó thôn phệ.
- Sao có thể có chuyện đó?
Trong lòng Hư Không Pháp Vương hoảng hốt, lực lượng Không Gian Võ Hồn của hắn cao tới Cửu Tinh, hơn nữa thuộc tính đặc biệt, coi như Diệp Huyền là Luyện Hồn Sư cửu giai, cũng căn bản không thể ngăn trở đòn đánh này của hắn, nhưng vì sao...
Mà càng làm cho Hư Không Pháp Vương kinh hãi chính là, sau khi lực lượng Không Gian Võ Hồn của hắn đánh vào trong cơ thể Diệp Huyền biến mất, từ trong thân thể Diệp Huyền, đột nhiên truyền tới một luồng lực cắn nuốt khủng bố.
Lực cắn nuốt này giống như cá voi hút nước, điên cuồng hấp thu lực lượng Không Gian Võ Hồn trên người hắn, vẻn vẹn chớp mắt, lực lượng Không Gian Võ Hồn Cửu Tinh trên người hắn đã bị thôn phệ một phần ba.
- Đây là món đồ quỷ quái gì.
Lúc này Hư Không Pháp Vương hoàn toàn không có ý nghĩ đi bắt Diệp Huyền, dưới kinh hãi vội vã muốn lùi về sau, nhưng Diệp Huyền sao sẽ cho hắn dễ dàng lui lại như thế.
- Băng Hỏa Song Bạo!
Một luồng hồn lực xung kích đáng sợ, như một mũi tên nhọn, bỗng dưng đâm vào đầu óc của Hư Không Pháp Vương.
Nếu như là trạng thái toàn thịnh, Hư Không Pháp Vương căn bản sẽ không bị Diệp Huyền đánh trúng.
Thế nhưng lúc này hắn vốn lo lắng Dao Nguyệt Vũ Đế ra tay, lại bị Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền dọa sợ hết hồn, hơn nữa Không Gian Võ Hồn bị hao tổn, tâm tư hỗn loạn, trong đầu lập tức đau xót, ý thức trong nháy mắt cứng lại.
- Cơ hội tốt.
Diệp Huyền không nghĩ tới Băng Hỏa Song Bạo của mình sẽ đạt được thành quả lớn như vậy, dưới đại hỉ, hắn ở trong bóng tối thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn, nuốt vào toàn bộ Cửu Tinh Không Gian Võ Hồn của Hư Không Pháp Vương.
Ầm!
Một luồng lực lượng Võ Hồn nồng nặc, trong nháy mắt tràn ngập Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được Thôn Phệ Võ Hồn của mình bành trướng một vòng, truyền đến một trận cảm giác thoải mái, có thể thấy được Hư Không Pháp Vương Cửu Tinh Võ Hồn xác thực là vật đại bổ.
- A!
Diệp Huyền thoải mái, Hư Không Pháp Vương liền không thoải mái như vậy rồi, linh hồn hắn cùng Võ Hồn song trọng bị hao tổn, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, sau đó hắn liền sợ hãi phát hiện, mình dĩ nhiên không cảm giác được Không Gian Võ Hồn tồn tại.
Không Gian Võ Hồn, là căn bản để Hư Không Pháp Vương lập thân, cũng là lực lượng khởi nguồn để Hư Không Pháp Vương hắn danh chấn đại lục, Không Gian Võ Hồn biến mất, lực chiến đấu của hắn trực tiếp tổn thất một nửa không nói, cũng làm hắn triệt để mất đi cơ hội thoát thân.
/1924
|