Trong điều tra có ghi, tướng quân La Chiến của kim sư quân đoàn năm đó bởi vì bị thương, bị ép phải xuất ngũ, lúc ấy trong vương thành có rất nhiều luyện dược sư và luyện hồn sư đều bó tay chịu thua, còn bệnh của gã cũng là được Diệp Huyền trị khỏi, lúc này mới trở lại quân đội.
Càng khoa trương hơn chính là một thống lĩnh thành vệ quân ở Lam Nguyệt thành, năm ngoái lúc đang lịch luyện thì võ hồn bị vỡ nát, bị phán định là chắc chắn phải chết, kết quả Diệp Huyền thi triển thủ đoạn thần bí nào đó, khiến cho võ hồn của gã chết mà sống lại.
Tuy rằng Hoa La Huyên đã từng nói với Triệu Kính, trấn linh đan kia là do Diệp Huyền nghiên cứu ra được.
Bất quá khi ở trong đại lao thiết huyết vệ, Triệu Kính nhìn thấy bộ dạng của Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng vẫn một mực còn chút hoài nghi.
Hôm nay nhìn thấy những tin tức điều tra ra được, trong lòng của gã đột nhiên sinh ra lòng tin cực lớn đối với Diệp Huyền.
Gã quanh năm bị bệnh tật tra tấn, điều gã nghĩ tới trước tiên chính là muốn Diệp Huyền tới điều trị cho mình.
Cho nên gã mới tổ chức lần gặp mặt này.
Mà lúc nãy, sau khi nhìn thấy Diệp Huyền cũng có tạo nghệ cường đại ở phương diện luyện khí thì niềm tin của Triệu Kính dành cho Diệp Huyền bất giác càng thêm nồng đậm.
Gã vốn còn chuẩn bị, qua vài ngày nữa từ từ dò xét ý của Diệp Huyền, lại không ngờ, Diệp Huyền cư nhiên quang minh chính đại hỏi gã, gã thật sự nhịn không được, lúc này mới nói rõ ra.
Dù sao đi nữa, tin tức gã bị bệnh tật tra tấn, ngoại trừ luyện dược sư cung đình trong vương cung ra thì chỉ có vài người Sở Vân Phi biết được, ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì hết.
Nói ra bí mật này, đối với gã mà nói, cũng là một khảo nghiệm gian nan đối với bản thân.
Trong lúc nhất thời, vài đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền.
- Nếu bệ hạ đã nói như vậy, tại hạ tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn rồi.
Diệp Huyền thản nhiên mỉm cười.
Kỳ thật, hắn sớm đã biết mục đích của Triệu Kính là gì, bất quá, hắn vốn cũng rất có hảo cảm đối với Triệu Kính này, lại thêm những lễ vật mà gã tặng lên, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao thì trong kế hoạch của hắn, tuy rằng hắn sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Lưu Vân Quốc, đi tới trung tâm đại lục, nhưng trong thời gian ngắn, gia tộc vẫn sẽ tiếp tục lưu lại Lưu Vân Quốc, cho nên làm thân với Triệu Kính thì cũng có thể tiện bề nhờ vả gã chiếu cố gia tộc của mình một chút.
- Thật tốt quá.
Trên mặt Triệu Kính tràn ngập vẻ vui mừng, đột nhiên đứng lên, đi vài bước tới trước mặt Diệp Huyền.
- Xin bệ hạ bình tĩnh chớ nóng vội.
Diệp Huyền phất tay nói:
- Nếu như ta đoán không lầm thì bệ hạ hẳn là bị một cường giả đả thương trong lúc chiến đấu, khiến cho dị lực xâm nhập cơ thể đúng không.
Triệu Kính giật mình nói:
- Sao ngươi lại biết?
- Việc này rất đơn giản, công hiệu của trấn linh đan chỉ dùng để áp chế huyền lực đặc thù trong cơ thể, bao gồm các loại như võ hồn chi lực, nói chung là chỉ có cường giả tu luyện sai đường, hoặc là người bị dị lực xâm nhập cơ thể thì mới có thể dùng tới, xem bộ dạng của bệ hạ, không giống như bị tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện, như vậy thì cũng chỉ có một khả năng đó chính là bị dị lực xâm nhập mà thôi.
Triệu Kính giật mình, ngồi xuống đối diện với Diệp Huyền.
- Không ngờ, bệ hạ cư nhiên còn là cường giả võ tông ngũ giai.
- Sao ngươi lại biết.
Triệu Kính trừng to mắt, lần này là thật sự bị giật mình.
Thân là nhất quốc chi quân, thiên phú của Triệu Kính kỳ thật cũng hết sức kinh người, chính là cường giả cấp bậc võ tông, chỉ là trên người của gã có mang theo một loại bảo vật che đậy huyền khí, cho nên rất ít người biết được chuyện này.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nếu như ngay cả tu vi của Triệu Kính cũng không nhìn ra thì kiếp trước thân là hồn hoàng như hắn có thể đi thắt cổ chết đi cho rồi.
Chỉ là hắn cũng không giải thích, thản nhiên nói:
- Kính xin bệ hạ buông lỏng huyền khí phòng ngự, để cho ta thăm dò một phen.
Ánh mắt của mấy người Sở Vân Phi đều ngưng tụ lại.
Buông lỏng huyền khí phòng ngự, nếu như Diệp Huyền đột nhiên xuất thủ thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng Triệu Kính là cường giả võ tông, nhưng bởi vì bệnh tật quấn thân, cường độ thân thể cũng không cường đại, một khi không có huyền khí phòng ngự, Diệp Huyền chỉ cần ở trong quá trình thăm dò đột nhiên xuất thủ thì Triệu Kính nháy mắt sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Ở khoảng cách ngắn như vậy, mấy người Sở Vân Phi căn bản không thể cứu viện kịp thời được.
Triệu Kính nhìn Diệp Huyền, cũng chỉ mỉm cười, liền buông lỏng huyền khí phòng ngự.
Hồn thức của Diệp Huyền nháy mắt liền tiến nhập vào trong thân thể của Triệu Kính, thăm dò thân thể gã.
Trong lúc nhất thời, không khí liền trở nên căng thẳng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Huyền không chuyển mắt.
Ngay từ đầu, vẻ mặt Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà một lát sau, hắn đột nhiên nhíu mày lại, trên mặt toát ra vẻ trầm tư.
- Diệp Huyền đại sư, sao rồi?
Triệu Kính dò hỏi.
- Bệ hạ, ta còn cần quan sát thêm một chút nữa.
Diệp Huyền trầm giọng nói, một đôi đồng tử đột nhiên biến thành màu xanh, hai đạo thanh quang đột nhiên bắn ra, bao trùm trên người Triệu Kính.
Một cỗ uy áp nhàn nhạt đột nhiên tản ra.
Một màn bất ngờ khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.
Đây là đồng thuật gì vậy?
Tất cả mọi người đều biến sắc.
- Bệ hạ!
Sở Vân Phi khẽ động, càng muốn tiến lên.
- Bình tĩnh chớ nóng vội, Diệp Huyền đại sư đây là đang chẩn đoán.
Triệu Kính quát khẽ một tiếng, gã có thể cảm nhận được, bên trong đồng quang của Diệp Huyền không hề có ác ý gì.
Sau một lát, Diệp Huyền thu hồi mục quang, đang lúc mọi người đều kinh ngạc, đồng tử lại biến thành màu đen như cũ.
- Diệp Huyền đại sư…
Thấy Diệp Huyền hồi lâu không nói lời nào, Triệu Kính nhịn không được liền trở nên khẩn trương, bèn lên tiếng hỏi, không biết tại sao, lần này trong lòng gã vô cùng khẩn trương.
- Nếu như không gặp được ta, bệ hạ, ngươi trong vòng hai năm nữa sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Diệp Huyền đột nhiên nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.
- Không thể nào!
Dương An bật thốt.
Ánh mắt của lão sáng ngời nhìn Diệp Huyền, nhíu mày nói:
- Tuy rằng bệnh tình của bệ hạ rất nghiêm trọng, nhưng có trấn linh đan trị liệu, đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, bệnh tinh của bệ hạ tuy rằng đã kéo dài không ít năm, nhưng vẫn bị khống chế, tại sao trong vòng hai năm lại có thể chết bất đắc kỳ tử được chứ?
Càng khoa trương hơn chính là một thống lĩnh thành vệ quân ở Lam Nguyệt thành, năm ngoái lúc đang lịch luyện thì võ hồn bị vỡ nát, bị phán định là chắc chắn phải chết, kết quả Diệp Huyền thi triển thủ đoạn thần bí nào đó, khiến cho võ hồn của gã chết mà sống lại.
Tuy rằng Hoa La Huyên đã từng nói với Triệu Kính, trấn linh đan kia là do Diệp Huyền nghiên cứu ra được.
Bất quá khi ở trong đại lao thiết huyết vệ, Triệu Kính nhìn thấy bộ dạng của Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng vẫn một mực còn chút hoài nghi.
Hôm nay nhìn thấy những tin tức điều tra ra được, trong lòng của gã đột nhiên sinh ra lòng tin cực lớn đối với Diệp Huyền.
Gã quanh năm bị bệnh tật tra tấn, điều gã nghĩ tới trước tiên chính là muốn Diệp Huyền tới điều trị cho mình.
Cho nên gã mới tổ chức lần gặp mặt này.
Mà lúc nãy, sau khi nhìn thấy Diệp Huyền cũng có tạo nghệ cường đại ở phương diện luyện khí thì niềm tin của Triệu Kính dành cho Diệp Huyền bất giác càng thêm nồng đậm.
Gã vốn còn chuẩn bị, qua vài ngày nữa từ từ dò xét ý của Diệp Huyền, lại không ngờ, Diệp Huyền cư nhiên quang minh chính đại hỏi gã, gã thật sự nhịn không được, lúc này mới nói rõ ra.
Dù sao đi nữa, tin tức gã bị bệnh tật tra tấn, ngoại trừ luyện dược sư cung đình trong vương cung ra thì chỉ có vài người Sở Vân Phi biết được, ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì hết.
Nói ra bí mật này, đối với gã mà nói, cũng là một khảo nghiệm gian nan đối với bản thân.
Trong lúc nhất thời, vài đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền.
- Nếu bệ hạ đã nói như vậy, tại hạ tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn rồi.
Diệp Huyền thản nhiên mỉm cười.
Kỳ thật, hắn sớm đã biết mục đích của Triệu Kính là gì, bất quá, hắn vốn cũng rất có hảo cảm đối với Triệu Kính này, lại thêm những lễ vật mà gã tặng lên, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao thì trong kế hoạch của hắn, tuy rằng hắn sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Lưu Vân Quốc, đi tới trung tâm đại lục, nhưng trong thời gian ngắn, gia tộc vẫn sẽ tiếp tục lưu lại Lưu Vân Quốc, cho nên làm thân với Triệu Kính thì cũng có thể tiện bề nhờ vả gã chiếu cố gia tộc của mình một chút.
- Thật tốt quá.
Trên mặt Triệu Kính tràn ngập vẻ vui mừng, đột nhiên đứng lên, đi vài bước tới trước mặt Diệp Huyền.
- Xin bệ hạ bình tĩnh chớ nóng vội.
Diệp Huyền phất tay nói:
- Nếu như ta đoán không lầm thì bệ hạ hẳn là bị một cường giả đả thương trong lúc chiến đấu, khiến cho dị lực xâm nhập cơ thể đúng không.
Triệu Kính giật mình nói:
- Sao ngươi lại biết?
- Việc này rất đơn giản, công hiệu của trấn linh đan chỉ dùng để áp chế huyền lực đặc thù trong cơ thể, bao gồm các loại như võ hồn chi lực, nói chung là chỉ có cường giả tu luyện sai đường, hoặc là người bị dị lực xâm nhập cơ thể thì mới có thể dùng tới, xem bộ dạng của bệ hạ, không giống như bị tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện, như vậy thì cũng chỉ có một khả năng đó chính là bị dị lực xâm nhập mà thôi.
Triệu Kính giật mình, ngồi xuống đối diện với Diệp Huyền.
- Không ngờ, bệ hạ cư nhiên còn là cường giả võ tông ngũ giai.
- Sao ngươi lại biết.
Triệu Kính trừng to mắt, lần này là thật sự bị giật mình.
Thân là nhất quốc chi quân, thiên phú của Triệu Kính kỳ thật cũng hết sức kinh người, chính là cường giả cấp bậc võ tông, chỉ là trên người của gã có mang theo một loại bảo vật che đậy huyền khí, cho nên rất ít người biết được chuyện này.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nếu như ngay cả tu vi của Triệu Kính cũng không nhìn ra thì kiếp trước thân là hồn hoàng như hắn có thể đi thắt cổ chết đi cho rồi.
Chỉ là hắn cũng không giải thích, thản nhiên nói:
- Kính xin bệ hạ buông lỏng huyền khí phòng ngự, để cho ta thăm dò một phen.
Ánh mắt của mấy người Sở Vân Phi đều ngưng tụ lại.
Buông lỏng huyền khí phòng ngự, nếu như Diệp Huyền đột nhiên xuất thủ thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng Triệu Kính là cường giả võ tông, nhưng bởi vì bệnh tật quấn thân, cường độ thân thể cũng không cường đại, một khi không có huyền khí phòng ngự, Diệp Huyền chỉ cần ở trong quá trình thăm dò đột nhiên xuất thủ thì Triệu Kính nháy mắt sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Ở khoảng cách ngắn như vậy, mấy người Sở Vân Phi căn bản không thể cứu viện kịp thời được.
Triệu Kính nhìn Diệp Huyền, cũng chỉ mỉm cười, liền buông lỏng huyền khí phòng ngự.
Hồn thức của Diệp Huyền nháy mắt liền tiến nhập vào trong thân thể của Triệu Kính, thăm dò thân thể gã.
Trong lúc nhất thời, không khí liền trở nên căng thẳng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Huyền không chuyển mắt.
Ngay từ đầu, vẻ mặt Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà một lát sau, hắn đột nhiên nhíu mày lại, trên mặt toát ra vẻ trầm tư.
- Diệp Huyền đại sư, sao rồi?
Triệu Kính dò hỏi.
- Bệ hạ, ta còn cần quan sát thêm một chút nữa.
Diệp Huyền trầm giọng nói, một đôi đồng tử đột nhiên biến thành màu xanh, hai đạo thanh quang đột nhiên bắn ra, bao trùm trên người Triệu Kính.
Một cỗ uy áp nhàn nhạt đột nhiên tản ra.
Một màn bất ngờ khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.
Đây là đồng thuật gì vậy?
Tất cả mọi người đều biến sắc.
- Bệ hạ!
Sở Vân Phi khẽ động, càng muốn tiến lên.
- Bình tĩnh chớ nóng vội, Diệp Huyền đại sư đây là đang chẩn đoán.
Triệu Kính quát khẽ một tiếng, gã có thể cảm nhận được, bên trong đồng quang của Diệp Huyền không hề có ác ý gì.
Sau một lát, Diệp Huyền thu hồi mục quang, đang lúc mọi người đều kinh ngạc, đồng tử lại biến thành màu đen như cũ.
- Diệp Huyền đại sư…
Thấy Diệp Huyền hồi lâu không nói lời nào, Triệu Kính nhịn không được liền trở nên khẩn trương, bèn lên tiếng hỏi, không biết tại sao, lần này trong lòng gã vô cùng khẩn trương.
- Nếu như không gặp được ta, bệ hạ, ngươi trong vòng hai năm nữa sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Diệp Huyền đột nhiên nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.
- Không thể nào!
Dương An bật thốt.
Ánh mắt của lão sáng ngời nhìn Diệp Huyền, nhíu mày nói:
- Tuy rằng bệnh tình của bệ hạ rất nghiêm trọng, nhưng có trấn linh đan trị liệu, đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, bệnh tinh của bệ hạ tuy rằng đã kéo dài không ít năm, nhưng vẫn bị khống chế, tại sao trong vòng hai năm lại có thể chết bất đắc kỳ tử được chứ?
/1924
|