Lệnh chủ liên tục di di mũi chân, suýt khoét một cái lỗ ở trên đất luôn, “Quả thật cũng có phần vì nguyên nhân đó… Nhưng chủ yếu vẫn là… là vì ta thích nàng.” Cuối cùng cũng nói ra được một câu, lệnh chủ thở phào nhẹ nhõm, bụng chắc mẩm rằng mình trả lời không tệ.
Ly Khoan đã nói rồi đấy thôi, mấy lời nam giới càng thấy ngượng miệng không dám nói thì phái nữ lại càng thích nghe. Người máu lạnh cả đời chưa bao giờ nói thích ai như chàng, hễ nói thì sẽ như đinh đóng cột, làm gì có chuyện nàng không thẹn thùng cảm động chứ?
Vô Phương không ngờ chàng lại trả lời như thế nên nhất thời lạnh buốt sống lưng. Nghi ngờ mình nghe nhầm, nàng hãi hùng hỏi lại: “Gì cơ?”
Khuôn mặt lệnh chủ dưới mũ trùm lại đỏ lên, song chàng vẫn thản nhiên đáp: “Bổn đại… Ý ta là, ta đã lớn tuổi, cũng nên lập gia đình rồi. Ở đời lập gia đình là chuyện quan trọng nhất mà, sau lại thuận tiện nặn vài tượng nữ cho đám con trẻ lấy làm vợ, chẳng phải là một công đôi việc sao?”
Tính ra cũng khá thành thật đấy, không hề giấu giếm mục đích. Vô Phương ngồi xuống, không tiếp lời mà mở hộp lấy kim ra, luồn chỉ tơ rồi chỉ vào mặt bàn bảo: “Đặt cánh tay lên đây, ta là thầy thuốc, không cho phép mình để mặc vết thương chảy máu.”
Lệnh chủ ngoan ngoãn vén ống tay áo lên, gác tay ngang trước mặt nàng, đầu kim nhỏ xíu đâm vào da thịt chàng cũng không thấy đau, vì đã sớm tê liệt rồi.
Nhìn cô vợ nhà mình trong khoảng cách gần như thế, đúng là càng nhìn càng thích. Chàng dè dặt nói: “Nương tử, trước kia ta nghe nói nàng có y thuật cao siêu, vốn đã rất ngưỡng mộ nàng. Lúc được Quán Thương Hải gửi chim báo tin, ta vui chết đi được. Ta thật sự rất thích nàng, nàng có thể cũng thích ta chứ?”
Vô Phương chuyên tâm khâu lại vết thương, không để lời chàng lọt tai mà chỉ nói: “Ta không phải nương tử của ngài, ta cũng không định lập gia đình. Ta xin nhận ý tốt của lệnh chủ, băng bó xong vết thương thì ngài có thể về.”
Nhiệt tình của lệnh chủ lập tức trôi theo dòng nước, nàng nói thế làm chàng bỗng có cảm giác bi ai, cúi đầu bảo: “Ta cũng không định ép nàng, nhưng nàng cầm sính lễ của ta rồi, giờ không chịu gả thì hôn lễ này của ta biết làm sao đây? Chưa kể sính lễ chỉ là chuyện nhỏ, danh tiếng của bổn đại vương mới là chuyện lớn…” Nói tới đây chàng không đành lòng nói nữa, lận đận hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ chàng thật sự phải cô độc cả đời sao?
Sính lễ chính là chỗ khó của Vô Phương, trong thoáng chốc nàng chợt mất sạch dũng khí lý luận thêm, cây kim nằm trên tay cũng như tình cảnh bây giờ, tiến không được mà lùi chẳng xong.
Lệnh chủ thấy nàng không nói gì thì đoán chừng mình vẫn còn có đất thuyết phục, thế là phấn chấn trở lại, chỉ vào hộp quà nói: “Trong đó là váy cưới ta nhờ Minh hậu làm cho nàng, nàng có muốn xem thử không? Để ta lấy ra cho nàng.”
Vô Phương còn chưa kịp thu kim về thì chàng đã đứng dậy mở hộp, lấy váy cưới ra giũ nhẹ. Làn lụa mỏng tựa sương khói lồng trong một màu đỏ rực như lửa cháy, tơ vàng khảm trên váy trở nên lấp lánh dưới ánh đuốc, các chuỗi ngọc đong đưa theo bước chân chàng, va vào nhau phát ra âm thanh *ting tang*.
“Nhìn này, có đẹp không nào?” Lệnh chủ hớn hở xoay vòng, cho rằng trên đời này không có ai là nữ giới mà có thể từ chối cám dỗ của phục sức xa xỉ cả.
Thật chẳng may, Vô Phương lại không hứng thú mấy với những thứ này, nàng chỉ thuận miệng đáp đẹp, tay vẫn thoăn thoắt thắt nút mũi khâu, bôi một lớp thuốc dày lên vết thương rồi lấy băng vải băng bó kỹ cho chàng.
Thực ra lệnh chủ vẫn luôn lẻ bỏng một mình, xưa nay chưa có ai từng dịu dàng với chàng thế cả. Trước kia chàng bị thương thì tự mình liếm vết thương, có đau cũng không nói ra được. Bây giờ đã khác, chàng có nương tử rồi, như khi phiêu bạt trên biển cả mênh mông rồi cuối cùng cũng tìm thấy ngọn hải đăng vậy, chàng càng quyết tâm muốn lấy nàng hơn.
“Ta giúp nàng thử nhé?” Chàng ngọt ngào nói: “Mặc vào nhất định đẹp lắm.”
Vô Phương tái mặt, lão yêu này nhất định đang nuôi ý đồ nhìn trộm nàng. Muốn nổi giận nhưng lại ngại pháp lực cao cường của đối phương, nàng quay đầu đi, hờ hững bảo: “Để xuống đi, lát nữa ta thử.”
Lệnh chủ hơi thất vọng song cũng không nằn nì nữa, gấp váy cho vào hộp, rồi lại rút mấy cành xanh trong hũ sành trên bàn ra, cắm đóa tuyết liên thiếu cánh kia vào.
Vô Phương hoảng hốt nhìn tấm chồng đến cửa đang cần mẫn tay chân kia. Có điều lai lịch ông chồng này lớn quá, lại còn bí hiểm, nàng thật sự chẳng muốn gả tí nào. Nhưng bây giờ không thoái thác được, nom đối phương có vẻ cứng đầu, e là loại đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dao động.
Nàng lại nghĩ đến cánh tay vừa nhìn thấy khi nãy, đã hơn mười nghìn tuổi nhưng da dẻ vẫn hồng hào, không khỏi khiến người ta tò mò với dung mạo ẩn dưới áo choàng đen. Nàng do dự một thoáng rồi thử thăm dò: “Trước giờ lệnh chủ chưa từng gỡ mũ trùm xuống sao?”
Lệnh chủ nhất thời đỏ mặt, “Xem ra nương tử cũng có hứng thú với ta, muốn biết ta trông thế nào… Thật ra bây giờ nàng không nhìn thấy mặt ta vì nàng chưa thật lòng với ta. Tộc của bọn ta từ khi tồn tại đã thế rồi, đợi đến lúc nàng thật lòng với ta thì dù có bình phong chắn cũng không che được tầm mắt nàng.”
Vô Phương cảm thấy kinh ngạc, “Lệnh chủ có đồng tộc à?”
Nhắc đến đồng tộc, lời lẽ của chàng trở nên khá nhanh nhẹn, “Đương nhiên là có rồi, có điều họ ở cách nơi đây rất xa, với cả mỗi lần nhập thế chỉ được một người thôi, sau khi lớn lên thì rất ít có dịp gặp lại nhau, nên bổn đại vương rất cô độc… Nhưng sau này thì ổn rồi, ta có nương tử bầu bạn rồi. Chúng ta có thể luôn ở bên nhau, ta sẽ làm thuyền sen cho nương tử, trong lúc ta nuôi thai bùn, nương tử có thể ngồi thuyền dạo chơi trên Kính Hải…” Chàng tự tưởng tượng rồi cười rung cả người. Rồi bỗng ý thức được mình đã thất thố, chàng vội tằng hắng một cái, chắp tay thong thả đi qua đi lại.
Vô Phương không nhịn được thầm cảm thán, thì ra lệnh chủ Yểm Đô là thế này, cái gì mà tiếng xấu vang dội, cái gì mà nắm trong tay toàn bộ Phạn Hành Sát Thổ, đúng là gặp mặt mới biết đâu là thật. Có điều như vậy cũng tốt, trước đó nàng rất lo lắng để Chấn Y gả thay mình, sợ y sẽ gặp chuyện chẳng hay, bây giờ xem ra nàng lo thừa rồi.
Nàng thoáng yên tâm, đáp qua loa đôi câu: “Lệnh chủ là anh hùng cái thế trên Sát Thổ, nơi đây thiếu gì nữ yêu, thế mà không ai lọt vào được mắt xanh của ngài sao?”
Lệnh chủ nghe hỏi thì cười bảo: “Ta không thích yêu quái, ta chỉ thích sát hung.”
Vừa dứt lời ngay đến chính chàng cũng ngạc nhiên, trời ạ, lưu loát thật đấy, chàng biết nói mấy lời ngọt ngào kìa! Ly Khoan không đáng tin nhưng tiên đoán khá chuẩn đấy, quả nhiên gặp trúng đối tượng thì có thể mở miệng nói ẩu được ngay. Vị hôn thê của chàng nom có phần mất tự nhiên, điều này cũng bình thường thôi. Một cô nương không quen nghe lời ngon tiếng ngọt lại lần đầu đối mặt với nam nhân anh tuấn phóng khoáng, phong độ phi phàm, lại còn dịu dàng đa tình, tâm hồn thiếu nữ tất nhiên sẽ bị khuấy động thôi.
“Nương tử…” Chàng vui vẻ gọi: “Ta chờ mong ngày này từ lâu lắm rồi.”
Vô Phương nghe thấy hai chữ ‘nương tử’ thì lập tức run bắn, nhưng lại không dám phản ứng quá rõ vì sợ sẽ khiến chàng nghi ngờ, chỉ mím môi cười khẽ, “Lệnh chủ nên về đi, gặp mặt trước khi bái đường là điềm xấu, thà tin kiêng cữ vẫn hơn.”
Lệnh chủ gật đầu lia lịa, phát hiện bất kể nàng nói gì chàng cũng sẽ phụ họa vô điều kiện. Thành thân đúng là thích thật, nhất là khi cưới được một cô vợ thông minh, cứ như được gắn thêm một cột sống nữa vào người vậy. Lệnh chủ cảm thấy sống lưng mình thẳng hơn hẳn, đi lại nhẹ nhõm như gió ấy.
Nhìn thái độ của nàng thì hẳn đã ngầm chấp thuận rồi, nhắc tới chuyện bái đường tự nhiên đến thế cơ mà. Lệnh chủ cảm động tới mức muốn khóc, lại di di mũi chân, “Chớ khách sáo vậy, sau này gọi ta là A Chuẩn đi! Thế ta về trước nhé nương tử, đến tối sẽ tới đón nàng.”
Vô Phương cố nhịn mà đáp: “Ngài đi thong thả, ta cũng không tiễn.”
Lệnh chủ vội nói không cần, “Nàng cứ nghỉ ngơi đi.” Sợ mình có vẻ lề mề nên chàng không dám ngoái đầu lần nào.
Ra tới bên ngoài thì chàng mới như được sống lại, bước chân thong thả trở lại. Lúc đi qua người Chấn Y chàng bỗng dừng chân, “Phạn Hành Sát Thổ này không phải là nơi ngươi nên đến, sau khi ta và sư phụ ngươi thành hôn, ta sẽ lập tức phái người đưa ngươi về Trung Thổ. Quên nơi này đi, đừng trở lại nữa.”
Giọng lệnh chủ hơi lạnh lùng nhưng không hề có vẻ già nua, âm sắc trơn nhuận như viên ngọc đang lăn. Chàng rất ít khi nói chuyện với yêu ma ngoại giới, ngay đến Lộc Cơ cũng chưa từng được tới gần chàng. Mấy câu chàng nói với Chấn Y rất rõ ràng, không phải là khuyên bảo mà là ra lệnh.
Lộc Cơ bất an nhìn Chấn Y, lo vị người phàm này bị dọa sợ mà vừa lâm trận đã chạy trốn, nào ngờ không hề có chuyện đó. Y đáp lại với phong độ của một đại tướng, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, “Đa tạ lệnh chủ, sau khi gặp mặt chia tay sư phụ, ta tất nhiên sẽ rời khỏi Sát Thổ, không nhọc công ngài đưa tiễn.”
Cái đầu dưới áo choàng đen khẽ gật, lệnh chủ ngồi vào kiệu với phong thái tao nhã. Đợi một chốc chàng lại dùng quạt xếp vén rèm lên, “Đằng yêu, từ đây đến tối ta giao Yểm hậu cho ngươi chăm sóc. Ngươi phải bảo vệ nàng, không được để nàng xảy ra chuyện gì, nếu có bất trắc thì ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Lộc Cơ sợ hãi quỳ sụp xuống, nằm sát rạt trên đất vâng dạ luôn miệng.
Ly Khoan ngoác mồm cười toe toét, bước nhanh đi theo đội ngũ, trong lòng khen ngợi liên hồi khả năng đa nhân cách của chúa thượng nhà mình, tác phong bá chủ và dịu ngọt luân phiên thay đổi, cũng không biết vừa rồi có lộ tẩy gì trước mặt Yểm hậu không.
Ly Khoan biến về nguyên hình rồi leo lên kiệu, bám lấy khung cửa thò đầu vào trong nhìn. Lệnh chủ đang nghiêng người ngồi dựa vào ghế, từ tư thế có thể đọc được tâm trạng của ngài đang rất tốt.
Cậu chàng thè lưỡi hỏi: “Chúa thượng, Yểm hậu đã đồng ý thành hôn với ngài rồi sao?”
Lệnh chủ đáp đương nhiên, “Nàng còn lo gặp mặt trước lúc bái đường thì sau này sẽ gặp xui xẻo nữa đấy.”
Ly Khoan *à* một tiếng, trong bụng lại thầm nhủ: nói vậy có khác nào lấy cớ không muốn gặp đâu. Nhưng lệnh chủ đã vui đến vậy thì thôi đi, cậu không nên nói mấy lời thọc gậy bánh xe. Dù sao từ giờ đến tối cũng chỉ còn ba canh giờ, cả Sát Thổ mênh mông này đều nằm trong lòng bàn tay của Yểm Đô. Trong đám tượng của lệnh chủ thì chỉ có một số muốn vợ đến phát điên, còn lại phần lớn vẫn tận tụy canh gác, không cần sợ thầy trò linh y gây ra biến cố gì.
Ly Khoan gõ gõ móng vuốt vào nhau, ton hót nịnh nọt: “Chúc mừng chúa thượng, mười nghìn năm mới nở được một đóa hoa, so với tuyết liên trên núi Quả Ngân thì đúng là khó khăn hơn nhiều.”
Lệnh chủ khẽ *hừ*, “Muốn nở hoa thì phải nở một đóa thật lớn, bổn đại vương không giống ngươi.”
Quả nhiên có nơi có chốn liền lên mặt ngay. Ly Khoan quay đầu sang hướng khác, lè lưỡi với trưởng hộ vệ.
“Tối nay nhất định phải say một trận.” Cậu ta giơ móng lên, “Ngày lành của Yểm Đô chúng ta đã ở trước mắt rồi, sau khi lệnh chủ cưới được Yểm hậu, Ly Khoan Trà ta cũng sẽ lấy Lộc Cơ.” Nhớ đến vòng eo thon cùng bờ vai mềm kia, Ly Khoan thấy phấn chấn hơn hẳn, từ trên xuống dưới lập tức tràn đầy năng lượng.
Gặp ai là liền muốn cưới người đó, thế giới tình cảm của con thằn lằn này quá phong phú, không trong phạm vi người bình thường có thể hiểu được. Bây giờ chuyện canh cánh trong lòng lệnh chủ là làm thế nào để qua đêm động phòng hoa chúc, mười nghìn năm chưa từng hẹn hò yêu đương, hết sức mù mờ về phương diện này, chàng sợ mình vụng về rồi bị nàng dâu mới xem thường.
Cũng may đây là thế giới mà không gì là không thể, lệnh chủ có thần thông, có pháp bảo, từ hôm qua chàng đã bắt đầu nghiên cứu các động tác đó rồi, tỉ mẩn ghi chép lại các phương pháp hành sự của yêu ma. Đến lúc đó thì trông bầu vẽ gáo thôi, ứng phó với một tiểu cô nương ấy mà, tuyệt đối không thành vấn đề.
Không chỉ có thể nặn trẻ con mà còn có thể sinh nữa, lệnh chủ nghĩ đến điểm này liền nở ruột nở gan. Chàng lấy kính Càn Khôn ra cố gắng học hỏi, ôn xong thì giấu kính vào trong ngực, lòng đương nhộn nhạo thì nghe thấy Ly Khoan bên ngoài cứ lải nhãi mỗi một câu: “Ta muốn lấy Lộc Cơ, muốn lấy Lộc Cơ…”
Lệnh chủ mắng cậu ta là đồ không biết xấu hổ, “Người ta chịu gả thì ngươi đi mà lấy, gào cái gì đấy? Đừng trách bổn đại vương không nhắc nhở ngươi, tiêu chuẩn của ả đằng yêu kia khá cao, trước đó còn qua lại với tượng đất, bằng vào vẻ ngoài của ngươi hả, có thể lọt vào mắt xanh nàng ta mới lạ.”
Ly Khoan bất mãn cãi lại: “Thuộc hạ cũng là thiếu niên tuấn tú, có kém đám tượng chỗ nào đâu! Chúa thượng yên tâm, trước giải quyết xong chuyện của ngài đã rồi thuộc hạ sẽ tự mình lo liệu. Nàng mà không chịu thì thuộc hạ sẽ ngủ với nàng, để nàng biết thuộc hạ lợi hại thế nào, sau đó còn sợ nàng không khóc lóc cầu được gả cho thuộc hạ sao?”
Mèo có lý của mèo, chó có lẽ của chó, Ly Khoan dựng chuyện thất đức mà thuận miệng như hít thở vậy, lệnh chủ không hơi đâu mà bận tâm tới cậu ta. Tối nay chàng sắp thành thân rồi, nhớ đến gương mặt thẹn thùng của tân nương… Lệnh chủ nắm tay đè lên háng, tiểu đệ đúng là không biết xấu hổ gì cả.
Ly Khoan đã nói rồi đấy thôi, mấy lời nam giới càng thấy ngượng miệng không dám nói thì phái nữ lại càng thích nghe. Người máu lạnh cả đời chưa bao giờ nói thích ai như chàng, hễ nói thì sẽ như đinh đóng cột, làm gì có chuyện nàng không thẹn thùng cảm động chứ?
Vô Phương không ngờ chàng lại trả lời như thế nên nhất thời lạnh buốt sống lưng. Nghi ngờ mình nghe nhầm, nàng hãi hùng hỏi lại: “Gì cơ?”
Khuôn mặt lệnh chủ dưới mũ trùm lại đỏ lên, song chàng vẫn thản nhiên đáp: “Bổn đại… Ý ta là, ta đã lớn tuổi, cũng nên lập gia đình rồi. Ở đời lập gia đình là chuyện quan trọng nhất mà, sau lại thuận tiện nặn vài tượng nữ cho đám con trẻ lấy làm vợ, chẳng phải là một công đôi việc sao?”
Tính ra cũng khá thành thật đấy, không hề giấu giếm mục đích. Vô Phương ngồi xuống, không tiếp lời mà mở hộp lấy kim ra, luồn chỉ tơ rồi chỉ vào mặt bàn bảo: “Đặt cánh tay lên đây, ta là thầy thuốc, không cho phép mình để mặc vết thương chảy máu.”
Lệnh chủ ngoan ngoãn vén ống tay áo lên, gác tay ngang trước mặt nàng, đầu kim nhỏ xíu đâm vào da thịt chàng cũng không thấy đau, vì đã sớm tê liệt rồi.
Nhìn cô vợ nhà mình trong khoảng cách gần như thế, đúng là càng nhìn càng thích. Chàng dè dặt nói: “Nương tử, trước kia ta nghe nói nàng có y thuật cao siêu, vốn đã rất ngưỡng mộ nàng. Lúc được Quán Thương Hải gửi chim báo tin, ta vui chết đi được. Ta thật sự rất thích nàng, nàng có thể cũng thích ta chứ?”
Vô Phương chuyên tâm khâu lại vết thương, không để lời chàng lọt tai mà chỉ nói: “Ta không phải nương tử của ngài, ta cũng không định lập gia đình. Ta xin nhận ý tốt của lệnh chủ, băng bó xong vết thương thì ngài có thể về.”
Nhiệt tình của lệnh chủ lập tức trôi theo dòng nước, nàng nói thế làm chàng bỗng có cảm giác bi ai, cúi đầu bảo: “Ta cũng không định ép nàng, nhưng nàng cầm sính lễ của ta rồi, giờ không chịu gả thì hôn lễ này của ta biết làm sao đây? Chưa kể sính lễ chỉ là chuyện nhỏ, danh tiếng của bổn đại vương mới là chuyện lớn…” Nói tới đây chàng không đành lòng nói nữa, lận đận hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ chàng thật sự phải cô độc cả đời sao?
Sính lễ chính là chỗ khó của Vô Phương, trong thoáng chốc nàng chợt mất sạch dũng khí lý luận thêm, cây kim nằm trên tay cũng như tình cảnh bây giờ, tiến không được mà lùi chẳng xong.
Lệnh chủ thấy nàng không nói gì thì đoán chừng mình vẫn còn có đất thuyết phục, thế là phấn chấn trở lại, chỉ vào hộp quà nói: “Trong đó là váy cưới ta nhờ Minh hậu làm cho nàng, nàng có muốn xem thử không? Để ta lấy ra cho nàng.”
Vô Phương còn chưa kịp thu kim về thì chàng đã đứng dậy mở hộp, lấy váy cưới ra giũ nhẹ. Làn lụa mỏng tựa sương khói lồng trong một màu đỏ rực như lửa cháy, tơ vàng khảm trên váy trở nên lấp lánh dưới ánh đuốc, các chuỗi ngọc đong đưa theo bước chân chàng, va vào nhau phát ra âm thanh *ting tang*.
“Nhìn này, có đẹp không nào?” Lệnh chủ hớn hở xoay vòng, cho rằng trên đời này không có ai là nữ giới mà có thể từ chối cám dỗ của phục sức xa xỉ cả.
Thật chẳng may, Vô Phương lại không hứng thú mấy với những thứ này, nàng chỉ thuận miệng đáp đẹp, tay vẫn thoăn thoắt thắt nút mũi khâu, bôi một lớp thuốc dày lên vết thương rồi lấy băng vải băng bó kỹ cho chàng.
Thực ra lệnh chủ vẫn luôn lẻ bỏng một mình, xưa nay chưa có ai từng dịu dàng với chàng thế cả. Trước kia chàng bị thương thì tự mình liếm vết thương, có đau cũng không nói ra được. Bây giờ đã khác, chàng có nương tử rồi, như khi phiêu bạt trên biển cả mênh mông rồi cuối cùng cũng tìm thấy ngọn hải đăng vậy, chàng càng quyết tâm muốn lấy nàng hơn.
“Ta giúp nàng thử nhé?” Chàng ngọt ngào nói: “Mặc vào nhất định đẹp lắm.”
Vô Phương tái mặt, lão yêu này nhất định đang nuôi ý đồ nhìn trộm nàng. Muốn nổi giận nhưng lại ngại pháp lực cao cường của đối phương, nàng quay đầu đi, hờ hững bảo: “Để xuống đi, lát nữa ta thử.”
Lệnh chủ hơi thất vọng song cũng không nằn nì nữa, gấp váy cho vào hộp, rồi lại rút mấy cành xanh trong hũ sành trên bàn ra, cắm đóa tuyết liên thiếu cánh kia vào.
Vô Phương hoảng hốt nhìn tấm chồng đến cửa đang cần mẫn tay chân kia. Có điều lai lịch ông chồng này lớn quá, lại còn bí hiểm, nàng thật sự chẳng muốn gả tí nào. Nhưng bây giờ không thoái thác được, nom đối phương có vẻ cứng đầu, e là loại đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dao động.
Nàng lại nghĩ đến cánh tay vừa nhìn thấy khi nãy, đã hơn mười nghìn tuổi nhưng da dẻ vẫn hồng hào, không khỏi khiến người ta tò mò với dung mạo ẩn dưới áo choàng đen. Nàng do dự một thoáng rồi thử thăm dò: “Trước giờ lệnh chủ chưa từng gỡ mũ trùm xuống sao?”
Lệnh chủ nhất thời đỏ mặt, “Xem ra nương tử cũng có hứng thú với ta, muốn biết ta trông thế nào… Thật ra bây giờ nàng không nhìn thấy mặt ta vì nàng chưa thật lòng với ta. Tộc của bọn ta từ khi tồn tại đã thế rồi, đợi đến lúc nàng thật lòng với ta thì dù có bình phong chắn cũng không che được tầm mắt nàng.”
Vô Phương cảm thấy kinh ngạc, “Lệnh chủ có đồng tộc à?”
Nhắc đến đồng tộc, lời lẽ của chàng trở nên khá nhanh nhẹn, “Đương nhiên là có rồi, có điều họ ở cách nơi đây rất xa, với cả mỗi lần nhập thế chỉ được một người thôi, sau khi lớn lên thì rất ít có dịp gặp lại nhau, nên bổn đại vương rất cô độc… Nhưng sau này thì ổn rồi, ta có nương tử bầu bạn rồi. Chúng ta có thể luôn ở bên nhau, ta sẽ làm thuyền sen cho nương tử, trong lúc ta nuôi thai bùn, nương tử có thể ngồi thuyền dạo chơi trên Kính Hải…” Chàng tự tưởng tượng rồi cười rung cả người. Rồi bỗng ý thức được mình đã thất thố, chàng vội tằng hắng một cái, chắp tay thong thả đi qua đi lại.
Vô Phương không nhịn được thầm cảm thán, thì ra lệnh chủ Yểm Đô là thế này, cái gì mà tiếng xấu vang dội, cái gì mà nắm trong tay toàn bộ Phạn Hành Sát Thổ, đúng là gặp mặt mới biết đâu là thật. Có điều như vậy cũng tốt, trước đó nàng rất lo lắng để Chấn Y gả thay mình, sợ y sẽ gặp chuyện chẳng hay, bây giờ xem ra nàng lo thừa rồi.
Nàng thoáng yên tâm, đáp qua loa đôi câu: “Lệnh chủ là anh hùng cái thế trên Sát Thổ, nơi đây thiếu gì nữ yêu, thế mà không ai lọt vào được mắt xanh của ngài sao?”
Lệnh chủ nghe hỏi thì cười bảo: “Ta không thích yêu quái, ta chỉ thích sát hung.”
Vừa dứt lời ngay đến chính chàng cũng ngạc nhiên, trời ạ, lưu loát thật đấy, chàng biết nói mấy lời ngọt ngào kìa! Ly Khoan không đáng tin nhưng tiên đoán khá chuẩn đấy, quả nhiên gặp trúng đối tượng thì có thể mở miệng nói ẩu được ngay. Vị hôn thê của chàng nom có phần mất tự nhiên, điều này cũng bình thường thôi. Một cô nương không quen nghe lời ngon tiếng ngọt lại lần đầu đối mặt với nam nhân anh tuấn phóng khoáng, phong độ phi phàm, lại còn dịu dàng đa tình, tâm hồn thiếu nữ tất nhiên sẽ bị khuấy động thôi.
“Nương tử…” Chàng vui vẻ gọi: “Ta chờ mong ngày này từ lâu lắm rồi.”
Vô Phương nghe thấy hai chữ ‘nương tử’ thì lập tức run bắn, nhưng lại không dám phản ứng quá rõ vì sợ sẽ khiến chàng nghi ngờ, chỉ mím môi cười khẽ, “Lệnh chủ nên về đi, gặp mặt trước khi bái đường là điềm xấu, thà tin kiêng cữ vẫn hơn.”
Lệnh chủ gật đầu lia lịa, phát hiện bất kể nàng nói gì chàng cũng sẽ phụ họa vô điều kiện. Thành thân đúng là thích thật, nhất là khi cưới được một cô vợ thông minh, cứ như được gắn thêm một cột sống nữa vào người vậy. Lệnh chủ cảm thấy sống lưng mình thẳng hơn hẳn, đi lại nhẹ nhõm như gió ấy.
Nhìn thái độ của nàng thì hẳn đã ngầm chấp thuận rồi, nhắc tới chuyện bái đường tự nhiên đến thế cơ mà. Lệnh chủ cảm động tới mức muốn khóc, lại di di mũi chân, “Chớ khách sáo vậy, sau này gọi ta là A Chuẩn đi! Thế ta về trước nhé nương tử, đến tối sẽ tới đón nàng.”
Vô Phương cố nhịn mà đáp: “Ngài đi thong thả, ta cũng không tiễn.”
Lệnh chủ vội nói không cần, “Nàng cứ nghỉ ngơi đi.” Sợ mình có vẻ lề mề nên chàng không dám ngoái đầu lần nào.
Ra tới bên ngoài thì chàng mới như được sống lại, bước chân thong thả trở lại. Lúc đi qua người Chấn Y chàng bỗng dừng chân, “Phạn Hành Sát Thổ này không phải là nơi ngươi nên đến, sau khi ta và sư phụ ngươi thành hôn, ta sẽ lập tức phái người đưa ngươi về Trung Thổ. Quên nơi này đi, đừng trở lại nữa.”
Giọng lệnh chủ hơi lạnh lùng nhưng không hề có vẻ già nua, âm sắc trơn nhuận như viên ngọc đang lăn. Chàng rất ít khi nói chuyện với yêu ma ngoại giới, ngay đến Lộc Cơ cũng chưa từng được tới gần chàng. Mấy câu chàng nói với Chấn Y rất rõ ràng, không phải là khuyên bảo mà là ra lệnh.
Lộc Cơ bất an nhìn Chấn Y, lo vị người phàm này bị dọa sợ mà vừa lâm trận đã chạy trốn, nào ngờ không hề có chuyện đó. Y đáp lại với phong độ của một đại tướng, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, “Đa tạ lệnh chủ, sau khi gặp mặt chia tay sư phụ, ta tất nhiên sẽ rời khỏi Sát Thổ, không nhọc công ngài đưa tiễn.”
Cái đầu dưới áo choàng đen khẽ gật, lệnh chủ ngồi vào kiệu với phong thái tao nhã. Đợi một chốc chàng lại dùng quạt xếp vén rèm lên, “Đằng yêu, từ đây đến tối ta giao Yểm hậu cho ngươi chăm sóc. Ngươi phải bảo vệ nàng, không được để nàng xảy ra chuyện gì, nếu có bất trắc thì ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Lộc Cơ sợ hãi quỳ sụp xuống, nằm sát rạt trên đất vâng dạ luôn miệng.
Ly Khoan ngoác mồm cười toe toét, bước nhanh đi theo đội ngũ, trong lòng khen ngợi liên hồi khả năng đa nhân cách của chúa thượng nhà mình, tác phong bá chủ và dịu ngọt luân phiên thay đổi, cũng không biết vừa rồi có lộ tẩy gì trước mặt Yểm hậu không.
Ly Khoan biến về nguyên hình rồi leo lên kiệu, bám lấy khung cửa thò đầu vào trong nhìn. Lệnh chủ đang nghiêng người ngồi dựa vào ghế, từ tư thế có thể đọc được tâm trạng của ngài đang rất tốt.
Cậu chàng thè lưỡi hỏi: “Chúa thượng, Yểm hậu đã đồng ý thành hôn với ngài rồi sao?”
Lệnh chủ đáp đương nhiên, “Nàng còn lo gặp mặt trước lúc bái đường thì sau này sẽ gặp xui xẻo nữa đấy.”
Ly Khoan *à* một tiếng, trong bụng lại thầm nhủ: nói vậy có khác nào lấy cớ không muốn gặp đâu. Nhưng lệnh chủ đã vui đến vậy thì thôi đi, cậu không nên nói mấy lời thọc gậy bánh xe. Dù sao từ giờ đến tối cũng chỉ còn ba canh giờ, cả Sát Thổ mênh mông này đều nằm trong lòng bàn tay của Yểm Đô. Trong đám tượng của lệnh chủ thì chỉ có một số muốn vợ đến phát điên, còn lại phần lớn vẫn tận tụy canh gác, không cần sợ thầy trò linh y gây ra biến cố gì.
Ly Khoan gõ gõ móng vuốt vào nhau, ton hót nịnh nọt: “Chúc mừng chúa thượng, mười nghìn năm mới nở được một đóa hoa, so với tuyết liên trên núi Quả Ngân thì đúng là khó khăn hơn nhiều.”
Lệnh chủ khẽ *hừ*, “Muốn nở hoa thì phải nở một đóa thật lớn, bổn đại vương không giống ngươi.”
Quả nhiên có nơi có chốn liền lên mặt ngay. Ly Khoan quay đầu sang hướng khác, lè lưỡi với trưởng hộ vệ.
“Tối nay nhất định phải say một trận.” Cậu ta giơ móng lên, “Ngày lành của Yểm Đô chúng ta đã ở trước mắt rồi, sau khi lệnh chủ cưới được Yểm hậu, Ly Khoan Trà ta cũng sẽ lấy Lộc Cơ.” Nhớ đến vòng eo thon cùng bờ vai mềm kia, Ly Khoan thấy phấn chấn hơn hẳn, từ trên xuống dưới lập tức tràn đầy năng lượng.
Gặp ai là liền muốn cưới người đó, thế giới tình cảm của con thằn lằn này quá phong phú, không trong phạm vi người bình thường có thể hiểu được. Bây giờ chuyện canh cánh trong lòng lệnh chủ là làm thế nào để qua đêm động phòng hoa chúc, mười nghìn năm chưa từng hẹn hò yêu đương, hết sức mù mờ về phương diện này, chàng sợ mình vụng về rồi bị nàng dâu mới xem thường.
Cũng may đây là thế giới mà không gì là không thể, lệnh chủ có thần thông, có pháp bảo, từ hôm qua chàng đã bắt đầu nghiên cứu các động tác đó rồi, tỉ mẩn ghi chép lại các phương pháp hành sự của yêu ma. Đến lúc đó thì trông bầu vẽ gáo thôi, ứng phó với một tiểu cô nương ấy mà, tuyệt đối không thành vấn đề.
Không chỉ có thể nặn trẻ con mà còn có thể sinh nữa, lệnh chủ nghĩ đến điểm này liền nở ruột nở gan. Chàng lấy kính Càn Khôn ra cố gắng học hỏi, ôn xong thì giấu kính vào trong ngực, lòng đương nhộn nhạo thì nghe thấy Ly Khoan bên ngoài cứ lải nhãi mỗi một câu: “Ta muốn lấy Lộc Cơ, muốn lấy Lộc Cơ…”
Lệnh chủ mắng cậu ta là đồ không biết xấu hổ, “Người ta chịu gả thì ngươi đi mà lấy, gào cái gì đấy? Đừng trách bổn đại vương không nhắc nhở ngươi, tiêu chuẩn của ả đằng yêu kia khá cao, trước đó còn qua lại với tượng đất, bằng vào vẻ ngoài của ngươi hả, có thể lọt vào mắt xanh nàng ta mới lạ.”
Ly Khoan bất mãn cãi lại: “Thuộc hạ cũng là thiếu niên tuấn tú, có kém đám tượng chỗ nào đâu! Chúa thượng yên tâm, trước giải quyết xong chuyện của ngài đã rồi thuộc hạ sẽ tự mình lo liệu. Nàng mà không chịu thì thuộc hạ sẽ ngủ với nàng, để nàng biết thuộc hạ lợi hại thế nào, sau đó còn sợ nàng không khóc lóc cầu được gả cho thuộc hạ sao?”
Mèo có lý của mèo, chó có lẽ của chó, Ly Khoan dựng chuyện thất đức mà thuận miệng như hít thở vậy, lệnh chủ không hơi đâu mà bận tâm tới cậu ta. Tối nay chàng sắp thành thân rồi, nhớ đến gương mặt thẹn thùng của tân nương… Lệnh chủ nắm tay đè lên háng, tiểu đệ đúng là không biết xấu hổ gì cả.
/90
|