Kinh thiên động địa, khí thế ngút trời, dù đã dự liệu từ trước, nhưng khi thật sự đối mặt vẫn không khỏi khiến người ta bỡ ngỡ.
Ly Khoan Trà bồn chồn hỏi: “Làm gì bây giờ? E là chúa thượng không thể về ngay được.”
Nghiệp hỏa ngưng tụ thành một vòng tròn trong mắt Vô Phương, nàng không trả lời mà rút kiếm ra, tung mình đạp nhẹ lên lan can lấy đà rồi lao thẳng đến thành trì hỗn loạn giữa người và yêu quỷ kia.
Giết, hễ thấy yêu ma liền giết. Suốt đời này nàng chưa hề giết một ai, nay tình thế cấp bách đã không cho phép nàng trốn tránh nữa.
Lưỡi kiếm như gió giật, sau những tiếng rạch da xé thịt chính sự sảng khoái chưa từng có. Nàng hướng Phật, nhưng vẫn không thoát nổi bản tính của sát hung. Trước kia nàng luôn kiềm chế, giờ buộc phải thừa nhận rằng mình thật ra là kẻ khát máu, hễ ngửi thấy mùi máu tươi là lập tức trở nên điên cuồng, không khống chế được.
Vòng kim cương trên cổ tay rung lên, nàng tuột ra ném nó lên cao, chiếc vòng vàng tỏa sáng rực rỡ trên đỉnh đầu nàng. Chủ nhân chiến đấu, pháp khí cũng sẵn sàng gia nhập. Dưới ánh lửa hừng hực trong đêm, nó càn quét một đường, mặt đất nhanh chóng đầy rạp thi thể. Những đám yêu quỷ tiểu tốt kia không chịu nổi một kích.
Dù thế vẫn giết không xuể, bởi số lượng chúng quá đông. Vô Phương siết chặt kiếm, sau một vòng chém giết, cả đất trời đều đã bị nghiệp hỏa nối liền lại với nhau, những căn nhà đằng kia chao đảo vặn vẹo, có căn thậm chí còn lộn ngược. Xa xa có người kêu gào, một con La Sát mặt xanh nanh vàng túm lấy cánh tay của người đó, xé toạc dễ dàng như xé giấy, sau đó ném vào miệng nhai ngồm ngoàm. Máu tươi rỉ ra khỏi khóe miệng nó, bọt máu và thịt vụn văng tung tóe. Nàng tung mình lên đâm thủng cơ thể của con La Sát đó, lúc rút kiếm về lại gắng vung lên lần nữa, cái đầu quỷ đang há to miệng rơi xuống đất, lăn ào đến cạnh đống lửa rồi bốc cháy.
Ly Khoan Trà đang giao chiến ở nơi cách nàng chừng mười trượng, mái tóc bạch kim bay phần phật, trước ngực giàn giụa máu tươi nhưng mắt cậu vẫn như sắt thép, chém giết không ngừng. Mấy ngày nay đã nín nhịn khổ lắm rồi, hiếm khi có được cơ hội tốt như lúc này, không phát tiết thì sẽ điên mất. Lầu Phi Lai bị hộ pháp áp chế, đám bọn họ đều biến thành công cụ của y. Không thể phản kháng vì sợ bị trời phạt, nhưng nếu không phản kháng thì dưới sự tính toán kỹ càng từng bước của y, bọn họ vẫn sẽ rơi vào kết cục bị hủy diệt.
Vô Phương ngẩng đầu lên nhìn, vòng kim cương đã quay về, đang quay tròn trước mặt nàng. Nàng giơ tay đeo nó về lại cổ tay, chiếc vòng đã nhuộm đỏ máu, có lau mạnh tới mấy vẫn không cách gì tẩy sạch. Trong gió truyền đến tiếng kêu khóc thê lương, nàng chẳng kịp ngẫm nghĩ, cầm kiếm phóng nhanh đến. Yêu quỷ trên phố đang tàn sát bừa bãi, móng nhọn hoắt, nanh chi chít… Kinh đô đã mất đi vẻ yên bình của những ngày qua, chỉ còn lại máu tươi đầy đường và tứ chi rời rạc khắp nơi.
Bạch Chuẩn một lòng muốn giữ gìn vạn nhà luôn sáng đèn, vậy mà tối nay đã mất đi tất cả. Xảy ra chuyện lớn như thế, e sẽ tạo nên đả kích lớn chưa từng có trong đời chàng!
Vô Phương nóng lòng muốn bảo vệ chồng, dự định khống chế tình thế trong phạm vi cho phép. Nhưng nàng lại không áp chế được sát khí của mình, quanh thân bốc lên luồng khí màu đỏ, vòng kim cương bị nhuộm máu đục ngầu nên không hề đối chọi với sát khí, trái lại còn tự tuột ra, xoay tròn xung quanh bảo vệ nàng, không để kẻ địch tấn công bất ngờ. Nàng đại khai sát giới, khi giết sạch tà ma ở đầu đường thì cũng dùng hết mọi sức lực. Tay chân nặng trĩu, mỏi tới mức không nhấc lên nổi, nàng chống kiếm xuống đất há miệng thở dốc. Mồ hôi chảy vào mắt, qua ánh lửa mơ hồ nàng trông thấy một luồng sương mù dày đặc màu xanh đi về phía mình, nheo mắt cố nhìn kỹ thì nhận ra là một bóng dáng cầm song đao. Lại đến gần thêm mới nhìn rõ mặt mũi của đối phương, ngũ quan khéo léo, vành tai nhọn hoắt, chính là Cù Như.
Nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tiến lên mấy bước, “Cù Như, em trở lại rồi…”
Cô bé chẳng nói chẳng rằng, chỉ nghiêng đầu đi, ánh mắt vô hồn, chẳng rõ có trông thấy nàng hay không.
Nàng lại gọi cô bé hai tiếng, song cô bé vẫn hệt như đã mất khả năng cảm giác với bên ngoài.
Ly Khoan Trà chạy đến, nhìn thấy người yêu tự nhận thì khóc sướt mướt, ôm tim thê thiết gọi: “Tiểu điểu, nàng sao rồi? Nhìn ta đi, ta là ca ca A Trà của nàng đây.”
Đương nhiên Cù Như chưa từng gọi Ky Khoan là ca ca bao giờ, cậu ta chỉ muốn đục nước béo cò, nhân lúc cô bé mơ màng để xây dựng quan hệ, khi hồn phách quay về cơ thể thì sẽ không còn hết đánh lại mắng với cậu nữa. Nhưng có bóp méo sự thật đến đâu cậu cũng không thể đổi lại được bất kỳ phản kháng hay biện bạch nào của Cù Như. Cô bé vẫn mang dáng vẻ ngơ ngác, mặt không cảm xúc, ánh mắt thất thần, như một bù nhìn không có suy nghĩ.
Ly Khoan Trà hoang mang lo sợ, “Không đúng, đám tượng nhỏ mới hái về từ Kính Hải cũng không như nàng ấy. E ba hồn bảy vía không đủ, thiếu đi vài chỗ nên nàng ấy mới như vậy.”
Bất kể là gì, có thể cướp về được bao nhiêu thì cứ cướp bấy nhiêu. Vô Phương thu kiếm lại, đang định hút hồn Cù Như thì thấy cô bé vung tay lên, chém một đao ngang thân một người dân vừa chạy qua, người nọ ngã xuống dưới cái nhìn đầy khiếp sợ của bọn họ, co giật hai cái rồi đứt hơi. Trên mặt Cù Như rốt cuộc lộ ra một nụ cười dữ tợn, cô bé giơ cao hai tay, ngẩng mặt lên trời thét dài một tiếng, khiến mặt đất rung động kịch liệt.
Đất dưới chân như lòng sông bị khô cạn, bắt đầu tách ra, trong mỗi khe hỡ lấp đầy nham thạch sôi ùng ục. Đất đai rung chuyển, Vô Phương và Ly Khoan miễn cưỡng đứng vững, không biết phải đối phó thế nào khi đứng trước một Cù Như như vậy. Hồn phách này không phải do cô bé làm chủ, sau lưng ắt có kẻ khác điều khiển.
Ly Khoan hô to: “Tiểu điểu, mi mau hồi hồn cho ông! Khốn kiếp, đến cả sư phụ mi mà mi cũng dám đánh…”
Có lẽ tiếng quát kia đã thu hút sự chú ý của cô bé, Cù Như nhe răng, mắt sáng lòa, hợp song đao trong tay lại thành một, điên cuồng lao đến tấn công bọn họ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức Vô Phương và Ly Khoan không kịp chống đỡ. Ngay khi mũi đao sắp chạm phải mi tâm Vô Phương thì bỗng một bóng đen xuất hiện chặn ngang trước mặt bọn họ. Bóng đen dùng hai tay đẩy ra chân khí, một tiếng nổ lớn vang lên, hất văng Cù Như ra xa năm trượng.
Liệt hỏa chiếu rọi trên mặt lệnh chủ, hoa văn hình sen trên trán nở rộ, kéo dài xuống nối liền với ấn Phật trên tay. Thân trên để trần, không ăn mặc diêm dúa như bình thường, chàng bây giờ như một chiến thần hiển hách, ngay cả cặp sừng trên trán cũng trông vô cùng uy nghiêm.
Chàng nói với Vô Phương rằng tiểu điểu hết cứu rồi, sau đó kéo căng Tàng Thần tiễn. Dây cung vụt qua lớp bảo vệ tay màu bạc, hàng ngàn điểm sáng tập trung ở đầu mũi tên rồi bắn vụt về phía Cù Như… Thật sự không còn cách cứu vãn nữa, thành Trường An đã ra nông nổi này, nếu không ngăn cản, thì cả thành bị tiêu diệt chỉ là vết thương bề nổi, mục tiêu cuối cùng chính là Vô Phương.
Lúc này chàng mới bừng tỉnh hiểu ra, không ngờ hộ pháp lại có tính toán ác độc đến thế. Y lợi dụng quan hệ giữa Cù Như và Vô Phương, dẫn chiến hỏa đến trên người Vô Phương. Động tĩnh lớn như thế, nhất định sẽ chấn động đến Thần Phật khắp nơi, đến lúc đó trời cao giáng tội, chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục. Bản thân không có được thì thà hủy diệt chứ không để kẻ khác được hời, tu hành vạn vạn năm lại luyện thành tính nhỏ nhen như thế, thật đáng tiếc.
Sau đó thế nào lệnh chủ không buồn quan tâm, chàng chỉ biết con rối nát bấy thì kẻ thao túng liền khó tránh khỏi bị thương tổn gân cốt. Tàng Thần là thần khí có lực sát thương lớn nhất trên đài vũ khí ở núi Bất Chu, hễ dùng đến thì sẽ thắng cả thiên quân vạn mã.
Mũi tên lao đi như tia sáng, chỉ phút chốc đã xuyên qua hồn phách Cù Như, vậy mà vẻ mặt cô bé vẫn chẳng mảy may biến đổi. Gió lạnh ào ào thổi vào cơ thể, cô bé cúi đầu nhìn lỗ hổng trước ngực, còn chưa kịp nghĩ ra thì ngay lập tức bốc cháy, bị một ngọn lửa màu xanh nuốt sống.
Linh hồn không có bản chất, chẳng mấy chốc đã bị lửa đốt sạch không còn chút dấu vết nào. Trên mặt Vô Phương giàn giụa nước mắt, trái tim như bị dao cắt. Cù Như đã đi theo nàng mấy trăm năm, cuối cùng lại có kết cục như vậy. Còn chưa ăn hết sơn hào hải vị, cũng không có phúc hưởng thụ mỹ nam Yểm Đô, chỉ vì yêu sai một người mà bị hủy diệt cả thần hồn.
Ly Khoan Trà sững sờ ngồi phịch xuống đất, chẳng còn sức để khóc than cho mối chân tình lần đầu của mình nữa. Cậu cúi đầu nhìn, mặt đất dưới thân đang dần dần khôi phục nguyên trạng, đáng tiếc tiểu điểu không còn, nơi cô bé biến mất chỉ để lại ít dấu vết mờ mờ, nếu không nhìn kỹ thì cũng nhìn không ra.
Lệnh chủ nắm chặt tay Vô Phương, sợ nàng trách nên ngập ngừng nói: “Vì bất đắc dĩ nên ta mới làm thế.” Chàng nhìn về phía cung Đại Minh, giờ vị trong cung Quang Minh kia ắt cũng hết chịu nổi rồi!
Vô Phương lắc đầu, “Ta hiểu mà.”
Một con quỷ mặt xanh nanh vàng bất thình lình xông đến từ sau lưng chàng, nàng hoảng hốt, giơ năm ngón tay đâm xuyên qua buồng tim nó…
Lại nhìn kỹ lần nữa, rõ ràng kẻ nàng giết là tà ma, nhưng tại sao xác ngã xuống lại là của người thường thế này? Nàng đẩy lệnh chủ ra ngồi xổm xuống kiểm tra, trái tim dần buốt giá, lại quay đầu nhìn quanh, không có quái điểu, không có La Sát, không có yêu quỷ… Chỉ có thi thể dân chúng nằm lê lết đầy đường, xác của họ rất hoàn hảo, trừ vết chém từ đao kiếm ra thì không hề có cảnh tượng tay chân rời rạc như ban nãy.
“Đã xảy ra chuyện gì thế này?” Nàng quẳng kiếm đi, luống cuống lùa tay vào tóc kéo giật.
Không trung sáng lên, biến màn trời u ám thành ban ngày. Lệnh chủ đã hiểu nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng đẩy Vô Phương ra sau lưng bảo vệ.
May mà vừa rồi chỉ là ảo cảnh, nếu không cả chàng cũng không thể chống đỡ nổi. Thì ra Cù Như làm điều ác chỉ mới là bước đầu, thứ tàn nhẫn hơn còn đang chờ bọn họ. Hộ pháp quả thật đã phí hết tâm tư, chịu hao tổn nghìn vạn năm tu vi chỉ vì để đưa bọn họ vào tròng.
Những kẻ Vô Phương giết đều là dân chúng tay không tấc sắt, lỗi lầm quá lớn, chàng biết không thể cứu vãn được nữa. Dấu hiệu của Thần Phật từ tám phương xuất hiện trên bầu trời, dẫu gương mặt hiền hòa đến đâu thì khi họ đồng loạt đưa mắt nhìn xuống cũng khiến kẻ bị nhìn thấy mình như đang ở trên Sâm La điện, khủng hoảng một cách tuyệt vọng.
Ở phía đầu kia đường chân trời, có bóng người mặc cổn miện*, tay cầm hốt bảng**, từng bước đi đến, ánh mắt bình tĩnh như nước hờ hững quan sát bọn họ.
(*Cổn miện: Cổn miện là loại trang phục của vua chúa ngày xưa.)
“Kỳ lân, trước kia ngươi cưới nữ sát hung này, giờ lại quản thúc nàng ta không nghiêm, khiến sinh linh đồ thán…” Hoàng đế giơ hốt bảng chỉ thẳng vào lệnh chủ, “Ngươi đã biết tội chưa?”
Lệnh chủ nhếch môi cười nhạt, đứng thẳng lưng không chút khất phục, “Hộ pháp Khu Mật, sự việc hôm nay đều do ngươi sắp xếp cả. Ngươi vì tình mà sinh đố kị, gây ra tình cảnh lớn đến mức này, cứ đợi bên trên xét xử đi. Bọn họ không mù thì nhất định sẽ bóp chết ngươi, ngươi có tin không?”
Hoàng đế chỉ cười khẽ, “Ngươi thân là kỳ lân hộ quốc, dây dưa với nữ sát hung là đã phạm vào thiên quy, không nhìn bản thân mà còn nói kẻ khác.”
Quả thật chỉ riêng điều này thôi đã đủ giáng tội rồi, song lệnh chủ lại chắp tay hướng lên trời, “Thần Phật ở trên cao, ta sinh ra đã mang màu đen, lúc trước bị biếm đến Phạn Hành Sát Thổ, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phải nhập thế. Trong thời gian làm bá chủ ở Phạn Hành, ta hút thuốc ăn thịt, bắt nạt kẻ yếu, làm không ít chuyện xấu, nhưng vì sao ta vẫn được giao phó nhiệm vụ, ta thật sự hoài nghi công tác điều động nhân sự ở trên có vấn đề. Dù gì lúc ta làm mưa làm gió cũng đâu có ai bảo ta không được thành thân, chưa kể mối đầu tiên của ta lại còn do hộ pháp Khu Mật làm mai. Sau đó hôn thê bỏ trốn với kẻ khác, tự ta tìm kiếm một nương tử khác. Chuyện của ta và Diễm Vô Phương cả Liên sư cũng biết, nếu ông ta không ra mặt ngăn cản thì tại sao ta lại chẳng thể cưới nương tử nhà mình?”
Liên sư trốn sau lưng các Thần Phật khác bỗng bị điểm tên thì giật nảy mình, không ngờ Bạch Chuẩn vào đường cùng rồi mà vẫn không quên kéo mình xuống nước theo. Chẳng qua, nếu đã chấp nhận xuất quan trước thời hạn để tham gia lần công thẩm này thì cũng nên nói hộ họ mấy câu.
Ông hắng giọng, vì quả vị rất cao nên có quyền lên tiếng, ông chắp tay chỉ xuống dưới, “Chúng sinh đều có nhân duyên, kỳ lân và sát hung vốn tương khắc, nhưng kỳ lân có thể hóa giải sát khí, đưa nữ sát hung về lại chính đạo… Chư vị nhìn xem, duyên sinh duyên diệt chính là kỳ diệu như vậy đấy. Bổn tọa không ngăn vì đấy là tôn chỉ của Phật Tổ. Lúc ấy Tì-kheo* mới tới Phạn Hành, thanh tịnh không màng dục niệm, nhưng sau khi gặp gỡ một nữ tử thì lại quyến luyến không thôi, Phật Tổ bèn toại lòng mong muốn, cho phép hắn thành hôn. Duyên phận đã tới thì muốn chạy cũng không thoát, điều này hẳn Khu Mật tôn giả lĩnh hội rất rõ. Phật Tổ nói: động lòng trắc ẩn vì một người nữ trong lúc nhĩ thời** hơn cả việc phải vượt qua mười nghìn thiên kiếp khổ sinh tử. Kỳ lân và sát hung thì không thể lấy nhau à? Mọi chúng sinh đều ngang hàng, chúng ta không thể kỳ thị chủng tộc được, chư Phật nói xem có đúng không nào?”
(*Trong tiếng Phạn, tì-kheo chỉ hoà thượng của Phật giáo.)
(**‘Nhĩ thời’ (Lúc bấy giờ) dùng để chỉ lúc Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đang ngồi dưới cây bồ đề và lần đầu tiên đạt được Phật quả. Nhóm chữ này xuất hiện nhiều lần trong kinh văn, chỉ lúc Phật đang tu hành.)
Tôn chỉ và lý lẽ đời thường đều được lôi ra để nói, khiến các chư Phật đầu óc mơ hồ.
Hoàng đế lạnh giọng hỏi: “Nữ sát hung này từng bái Bồ Tát làm thầy nên Bồ Tát đang nói giúp cho nàng ta đấy à?”
Liên sư cụp mắt liếc y, “Bổn tọa chỉ bênh lẽ phải không bênh người thân, cả trời đất rõ như ban ngày.”
“Vậy mời Bồ Tát tránh xa hiềm nghi.” Hoàng đế quát lên ngắt lời, dù sinh ra làm người, nhưng khí thế kia vẫn là khí thế của hộ pháp, không một ai có thể nghi ngờ.
Liên sư bị y bắt thóp, bất lực xòe tay với Bạch Chuẩn rồi lại nhìn sang Vô Phương, nàng vẫn chưa hồi phục tinh thần, lã chã rơi lệ trước cảnh thi hài khắp thành.
Nàng đã phá sát giới, đây là sự thật, có nói thế nào cũng không thể thay đổi được. Là bị ai xúi giục hay bị ai mê muội, dù truy cứu đến cùng thì cũng là nhiều người đền tội hơn thôi, không thể bào chữa giúp bản thân thoát tội được. Thái bình thịnh thế là cảnh mà trên trời dưới đất đều kỳ vọng, kết quả lại ầm ĩ tới mức tàn sát cả thành, động tĩnh quá lớn, muốn giấu đi cũng không được.
Phật Tổ hỏi: “Chim Cù Như là đồ đệ của nữ sát hung đúng không?”
Lệnh chủ toan giải thích nguyên do thì bị Vô Phương ngăn lại. Nàng biết có nói gì cũng vô dụng, bảo vệ Bạch Chuẩn mới là điều nàng muốn.
Nàng bước lên, phủ váy quỳ xuống, chắp tay thành chữ thập bái lạy lên trên, “Thưa vâng, sáu trăm năm trước đệ tử thu nhận Cù Như làm đồ đệ. Mấy hôm trước Cù Như bị tàn dư ác phách của La Sát Thiên chiếm đoạt thân xác, thần hồn lưu lạc bên ngoài, không có nơi trú ngụ.”
“Sát khí trong thành Trường An xông thẳng đến tận Cửu Thiên, ngươi có biết không?”
Tối hôm qua lúc bầu trời rợp sát hỏa, nàng đoán rốt cuộc rồi cũng sẽ có màn này. Sát hung dẫn sát khí, sự tồn tại của nàng chính là căn nguyên của tội, nàng cũng biết. Vô Phương khấu đầu sát đất, “Tội đều ở đệ tử, xin Phật Tổ giáng tội.”
Nương tử muốn một mình chịu trách nhiệm, lệnh chủ tất nhiên không chịu, đẩy nàng ra sau bẩm với bên trên: “Chuyện hôm nay có ẩn tình, ta không tin các Thần Phật lại không nhìn thấu. Hộ pháp dùng đinh trấn hồn khống chế La Sát vương, chẳng lẽ không ai giải được đinh trấn hồn này sao? Chỉ cần La Sát vương chịu ra mặt nói chuyện, bày rõ phải trái thì mọi thứ ắt sẽ rõ ràng.”
Thần Phật không đáp, bất kể quá trình có nhiều gút mắc tới đâu thì kết quả xấu cũng đã thành, là tội nghiệt của ai thì người nấy phải gánh chịu.
Thật ra tâm địa bọn họ cũng không sắt đá đến vậy, mấy trăm nghìn năm mới có được một hắc kỳ lân, lúc trước khi núi Minh Vương công bố tin tức ra ngoài, phần lớn Thần Phật cũng tò mò đến xem. Bạch Chuẩn lúc đó đen như hòn than, mắt to ơi là to, lông mi dài ơi là dài, hai chiếc răng nanh nhe ra, dễ ghét biết mấy. Sinh mạng của Thần Phật dài đằng đẵng lại quá khô khan, thế là tình thương lan tràn khắp chốn, chỉ rầu không có chỗ phát tiết thôi. Hắc kỳ lân lớn lên dưới cái nhìn của bọn họ, dù chàng có thể không nhớ không hay, nhưng trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, để chàng nhập thế là vì muốn gầy dựng công đức cho chàng, tương lai có thể tu thành màu vàng. Như Liên sư nói đấy, đôi khi duyên phận thật kỳ diệu, vòng này tiếp nối vòng kia, chẳng rõ là ai làm nên ai, ai giúp đỡ ai. Có duyên thì sẽ có kiếp, lịch kiếp rồi mới có thể trưởng thành. Đáng sợ nhất là không có kiếp để lịch cơ, muốn nâng đỡ cũng không có lý do để ra tay.
Thần Phật nhắm hai mắt, sấm rền chớp giật từ đằng xa ùn ùn kéo đến kín trời. Gió lốc nổi dậy, cuốn bay y phục, cắt khứa da thịt, chẳng khác gì lăng trì.
Vô Phương đâu chịu nổi những đòn này của Phật giới, chỉ một trận gió mà trên làn da láng mịn đã chi chít vết cắt, máu túa ra nhuộm đỏ y phục. Hoàng đế mím môi, siết chặt nắm đấm trong tay áo, ác độc nhìn Bạch Chuẩn đăm đăm. Trong lòng tràn ngập nỗi căm hận, không phải hắn yêu Vô Phương lắm sao, vì sao trong giây phút nàng sinh tử tồn vong hắn lại không chịu xả thân?
Trên không truyền xuống chỉ dẫn, “Kỳ lân, ngươi là kẻ bảo vệ Trung Thổ, tẩy rửa càn khôn là trách nhiệm của ngươi.”
Nhưng lệnh chủ chẳng hề cảm kích, chàng quát to: “Tẩy rửa cái đầu nhà ngươi!”
Tu vi mười nghìn năm cũng chẳng thể chịu nổi một kích của Thần Phật, nhưng chàng vẫn dốc toàn lực che chở Vô Phương dưới thân mình. Minh Huyền lên ngôi, chàng lên Dạ Ma Thiên lấy Hà đồ Lạc thư, đã lãnh giáo qua thụy khí và gió mạnh trên núi Tu Di cao chín vạn dặm rồi, cả chàng còn không chịu nổi thì huống hồ là Vô Phương. Chàng chỉ có một chấp niệm, đó là bản thân có chết cũng không thể để nương tử chịu tổn thương. Hình người quá yếu, chỉ sợ không bảo vệ chu toàn được cho nàng, vậy là chàng rống lớn một tiếng, biến trở về chân thân, dùng thân thể to lớn bảo vệ nàng, như tượng đá trong mưa gió, sừng sững bất động đối mặt với mọi vùi dập.
Gió mạnh như đao chẳng mấy chốc đã khiến chàng thương thế đầy mình. Vô Phương ra sức giãy giụa, kêu khóc: “A Chuẩn, chàng tránh ra! Đi, đi ra xa đi!”
Trong mũi trong miệng chàng có máu chảy ra, từng giọt nước mắt thật to cũng rơi xuống, nở thành đóa hoa trên vai nàng. Chàng nói: “Ta chưa làm gì cho nàng cả, ta có tài đức gì… mà cưới được nương tử tốt đến thế.”
Đây có lẽ đã là tận cùng của quên mình vì yêu rồi, hắc kỳ lân có sức chịu đựng tốt, da thô thịt dày vảy cứng, điên lên thì chưa chắc gió mạnh đã làm gì được chàng. Kẻ nhập ma vì bảo vệ thê tử rất khó lòng đối phó, Thần Phật chắp tay kết ấn Đại Nhật Luân*, phật quang bắn ra, thấm sâu xuống đất hơn mười trượng. Vách đá ùn ùn trỗi dậy cách đó ba bước, dưới vách là biển lửa cuồn cuộn, hễ rơi xuống thì sẽ không thể siêu sinh.
(*Kết ấn Đại Nhật Luân.)
Đừng trách thế đạo vô tình, đại kiếp đã đến, cuối cũng cũng phải chọn lựa giữa lấy hay bỏ. Mọi tiền duyên đều được trời định, có lẽ so với hộ pháp của bảy đời trước, cảnh ngộ của bọn họ đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Ly Khoan Trà bồn chồn hỏi: “Làm gì bây giờ? E là chúa thượng không thể về ngay được.”
Nghiệp hỏa ngưng tụ thành một vòng tròn trong mắt Vô Phương, nàng không trả lời mà rút kiếm ra, tung mình đạp nhẹ lên lan can lấy đà rồi lao thẳng đến thành trì hỗn loạn giữa người và yêu quỷ kia.
Giết, hễ thấy yêu ma liền giết. Suốt đời này nàng chưa hề giết một ai, nay tình thế cấp bách đã không cho phép nàng trốn tránh nữa.
Lưỡi kiếm như gió giật, sau những tiếng rạch da xé thịt chính sự sảng khoái chưa từng có. Nàng hướng Phật, nhưng vẫn không thoát nổi bản tính của sát hung. Trước kia nàng luôn kiềm chế, giờ buộc phải thừa nhận rằng mình thật ra là kẻ khát máu, hễ ngửi thấy mùi máu tươi là lập tức trở nên điên cuồng, không khống chế được.
Vòng kim cương trên cổ tay rung lên, nàng tuột ra ném nó lên cao, chiếc vòng vàng tỏa sáng rực rỡ trên đỉnh đầu nàng. Chủ nhân chiến đấu, pháp khí cũng sẵn sàng gia nhập. Dưới ánh lửa hừng hực trong đêm, nó càn quét một đường, mặt đất nhanh chóng đầy rạp thi thể. Những đám yêu quỷ tiểu tốt kia không chịu nổi một kích.
Dù thế vẫn giết không xuể, bởi số lượng chúng quá đông. Vô Phương siết chặt kiếm, sau một vòng chém giết, cả đất trời đều đã bị nghiệp hỏa nối liền lại với nhau, những căn nhà đằng kia chao đảo vặn vẹo, có căn thậm chí còn lộn ngược. Xa xa có người kêu gào, một con La Sát mặt xanh nanh vàng túm lấy cánh tay của người đó, xé toạc dễ dàng như xé giấy, sau đó ném vào miệng nhai ngồm ngoàm. Máu tươi rỉ ra khỏi khóe miệng nó, bọt máu và thịt vụn văng tung tóe. Nàng tung mình lên đâm thủng cơ thể của con La Sát đó, lúc rút kiếm về lại gắng vung lên lần nữa, cái đầu quỷ đang há to miệng rơi xuống đất, lăn ào đến cạnh đống lửa rồi bốc cháy.
Ly Khoan Trà đang giao chiến ở nơi cách nàng chừng mười trượng, mái tóc bạch kim bay phần phật, trước ngực giàn giụa máu tươi nhưng mắt cậu vẫn như sắt thép, chém giết không ngừng. Mấy ngày nay đã nín nhịn khổ lắm rồi, hiếm khi có được cơ hội tốt như lúc này, không phát tiết thì sẽ điên mất. Lầu Phi Lai bị hộ pháp áp chế, đám bọn họ đều biến thành công cụ của y. Không thể phản kháng vì sợ bị trời phạt, nhưng nếu không phản kháng thì dưới sự tính toán kỹ càng từng bước của y, bọn họ vẫn sẽ rơi vào kết cục bị hủy diệt.
Vô Phương ngẩng đầu lên nhìn, vòng kim cương đã quay về, đang quay tròn trước mặt nàng. Nàng giơ tay đeo nó về lại cổ tay, chiếc vòng đã nhuộm đỏ máu, có lau mạnh tới mấy vẫn không cách gì tẩy sạch. Trong gió truyền đến tiếng kêu khóc thê lương, nàng chẳng kịp ngẫm nghĩ, cầm kiếm phóng nhanh đến. Yêu quỷ trên phố đang tàn sát bừa bãi, móng nhọn hoắt, nanh chi chít… Kinh đô đã mất đi vẻ yên bình của những ngày qua, chỉ còn lại máu tươi đầy đường và tứ chi rời rạc khắp nơi.
Bạch Chuẩn một lòng muốn giữ gìn vạn nhà luôn sáng đèn, vậy mà tối nay đã mất đi tất cả. Xảy ra chuyện lớn như thế, e sẽ tạo nên đả kích lớn chưa từng có trong đời chàng!
Vô Phương nóng lòng muốn bảo vệ chồng, dự định khống chế tình thế trong phạm vi cho phép. Nhưng nàng lại không áp chế được sát khí của mình, quanh thân bốc lên luồng khí màu đỏ, vòng kim cương bị nhuộm máu đục ngầu nên không hề đối chọi với sát khí, trái lại còn tự tuột ra, xoay tròn xung quanh bảo vệ nàng, không để kẻ địch tấn công bất ngờ. Nàng đại khai sát giới, khi giết sạch tà ma ở đầu đường thì cũng dùng hết mọi sức lực. Tay chân nặng trĩu, mỏi tới mức không nhấc lên nổi, nàng chống kiếm xuống đất há miệng thở dốc. Mồ hôi chảy vào mắt, qua ánh lửa mơ hồ nàng trông thấy một luồng sương mù dày đặc màu xanh đi về phía mình, nheo mắt cố nhìn kỹ thì nhận ra là một bóng dáng cầm song đao. Lại đến gần thêm mới nhìn rõ mặt mũi của đối phương, ngũ quan khéo léo, vành tai nhọn hoắt, chính là Cù Như.
Nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tiến lên mấy bước, “Cù Như, em trở lại rồi…”
Cô bé chẳng nói chẳng rằng, chỉ nghiêng đầu đi, ánh mắt vô hồn, chẳng rõ có trông thấy nàng hay không.
Nàng lại gọi cô bé hai tiếng, song cô bé vẫn hệt như đã mất khả năng cảm giác với bên ngoài.
Ly Khoan Trà chạy đến, nhìn thấy người yêu tự nhận thì khóc sướt mướt, ôm tim thê thiết gọi: “Tiểu điểu, nàng sao rồi? Nhìn ta đi, ta là ca ca A Trà của nàng đây.”
Đương nhiên Cù Như chưa từng gọi Ky Khoan là ca ca bao giờ, cậu ta chỉ muốn đục nước béo cò, nhân lúc cô bé mơ màng để xây dựng quan hệ, khi hồn phách quay về cơ thể thì sẽ không còn hết đánh lại mắng với cậu nữa. Nhưng có bóp méo sự thật đến đâu cậu cũng không thể đổi lại được bất kỳ phản kháng hay biện bạch nào của Cù Như. Cô bé vẫn mang dáng vẻ ngơ ngác, mặt không cảm xúc, ánh mắt thất thần, như một bù nhìn không có suy nghĩ.
Ly Khoan Trà hoang mang lo sợ, “Không đúng, đám tượng nhỏ mới hái về từ Kính Hải cũng không như nàng ấy. E ba hồn bảy vía không đủ, thiếu đi vài chỗ nên nàng ấy mới như vậy.”
Bất kể là gì, có thể cướp về được bao nhiêu thì cứ cướp bấy nhiêu. Vô Phương thu kiếm lại, đang định hút hồn Cù Như thì thấy cô bé vung tay lên, chém một đao ngang thân một người dân vừa chạy qua, người nọ ngã xuống dưới cái nhìn đầy khiếp sợ của bọn họ, co giật hai cái rồi đứt hơi. Trên mặt Cù Như rốt cuộc lộ ra một nụ cười dữ tợn, cô bé giơ cao hai tay, ngẩng mặt lên trời thét dài một tiếng, khiến mặt đất rung động kịch liệt.
Đất dưới chân như lòng sông bị khô cạn, bắt đầu tách ra, trong mỗi khe hỡ lấp đầy nham thạch sôi ùng ục. Đất đai rung chuyển, Vô Phương và Ly Khoan miễn cưỡng đứng vững, không biết phải đối phó thế nào khi đứng trước một Cù Như như vậy. Hồn phách này không phải do cô bé làm chủ, sau lưng ắt có kẻ khác điều khiển.
Ly Khoan hô to: “Tiểu điểu, mi mau hồi hồn cho ông! Khốn kiếp, đến cả sư phụ mi mà mi cũng dám đánh…”
Có lẽ tiếng quát kia đã thu hút sự chú ý của cô bé, Cù Như nhe răng, mắt sáng lòa, hợp song đao trong tay lại thành một, điên cuồng lao đến tấn công bọn họ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức Vô Phương và Ly Khoan không kịp chống đỡ. Ngay khi mũi đao sắp chạm phải mi tâm Vô Phương thì bỗng một bóng đen xuất hiện chặn ngang trước mặt bọn họ. Bóng đen dùng hai tay đẩy ra chân khí, một tiếng nổ lớn vang lên, hất văng Cù Như ra xa năm trượng.
Liệt hỏa chiếu rọi trên mặt lệnh chủ, hoa văn hình sen trên trán nở rộ, kéo dài xuống nối liền với ấn Phật trên tay. Thân trên để trần, không ăn mặc diêm dúa như bình thường, chàng bây giờ như một chiến thần hiển hách, ngay cả cặp sừng trên trán cũng trông vô cùng uy nghiêm.
Chàng nói với Vô Phương rằng tiểu điểu hết cứu rồi, sau đó kéo căng Tàng Thần tiễn. Dây cung vụt qua lớp bảo vệ tay màu bạc, hàng ngàn điểm sáng tập trung ở đầu mũi tên rồi bắn vụt về phía Cù Như… Thật sự không còn cách cứu vãn nữa, thành Trường An đã ra nông nổi này, nếu không ngăn cản, thì cả thành bị tiêu diệt chỉ là vết thương bề nổi, mục tiêu cuối cùng chính là Vô Phương.
Lúc này chàng mới bừng tỉnh hiểu ra, không ngờ hộ pháp lại có tính toán ác độc đến thế. Y lợi dụng quan hệ giữa Cù Như và Vô Phương, dẫn chiến hỏa đến trên người Vô Phương. Động tĩnh lớn như thế, nhất định sẽ chấn động đến Thần Phật khắp nơi, đến lúc đó trời cao giáng tội, chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục. Bản thân không có được thì thà hủy diệt chứ không để kẻ khác được hời, tu hành vạn vạn năm lại luyện thành tính nhỏ nhen như thế, thật đáng tiếc.
Sau đó thế nào lệnh chủ không buồn quan tâm, chàng chỉ biết con rối nát bấy thì kẻ thao túng liền khó tránh khỏi bị thương tổn gân cốt. Tàng Thần là thần khí có lực sát thương lớn nhất trên đài vũ khí ở núi Bất Chu, hễ dùng đến thì sẽ thắng cả thiên quân vạn mã.
Mũi tên lao đi như tia sáng, chỉ phút chốc đã xuyên qua hồn phách Cù Như, vậy mà vẻ mặt cô bé vẫn chẳng mảy may biến đổi. Gió lạnh ào ào thổi vào cơ thể, cô bé cúi đầu nhìn lỗ hổng trước ngực, còn chưa kịp nghĩ ra thì ngay lập tức bốc cháy, bị một ngọn lửa màu xanh nuốt sống.
Linh hồn không có bản chất, chẳng mấy chốc đã bị lửa đốt sạch không còn chút dấu vết nào. Trên mặt Vô Phương giàn giụa nước mắt, trái tim như bị dao cắt. Cù Như đã đi theo nàng mấy trăm năm, cuối cùng lại có kết cục như vậy. Còn chưa ăn hết sơn hào hải vị, cũng không có phúc hưởng thụ mỹ nam Yểm Đô, chỉ vì yêu sai một người mà bị hủy diệt cả thần hồn.
Ly Khoan Trà sững sờ ngồi phịch xuống đất, chẳng còn sức để khóc than cho mối chân tình lần đầu của mình nữa. Cậu cúi đầu nhìn, mặt đất dưới thân đang dần dần khôi phục nguyên trạng, đáng tiếc tiểu điểu không còn, nơi cô bé biến mất chỉ để lại ít dấu vết mờ mờ, nếu không nhìn kỹ thì cũng nhìn không ra.
Lệnh chủ nắm chặt tay Vô Phương, sợ nàng trách nên ngập ngừng nói: “Vì bất đắc dĩ nên ta mới làm thế.” Chàng nhìn về phía cung Đại Minh, giờ vị trong cung Quang Minh kia ắt cũng hết chịu nổi rồi!
Vô Phương lắc đầu, “Ta hiểu mà.”
Một con quỷ mặt xanh nanh vàng bất thình lình xông đến từ sau lưng chàng, nàng hoảng hốt, giơ năm ngón tay đâm xuyên qua buồng tim nó…
Lại nhìn kỹ lần nữa, rõ ràng kẻ nàng giết là tà ma, nhưng tại sao xác ngã xuống lại là của người thường thế này? Nàng đẩy lệnh chủ ra ngồi xổm xuống kiểm tra, trái tim dần buốt giá, lại quay đầu nhìn quanh, không có quái điểu, không có La Sát, không có yêu quỷ… Chỉ có thi thể dân chúng nằm lê lết đầy đường, xác của họ rất hoàn hảo, trừ vết chém từ đao kiếm ra thì không hề có cảnh tượng tay chân rời rạc như ban nãy.
“Đã xảy ra chuyện gì thế này?” Nàng quẳng kiếm đi, luống cuống lùa tay vào tóc kéo giật.
Không trung sáng lên, biến màn trời u ám thành ban ngày. Lệnh chủ đã hiểu nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng đẩy Vô Phương ra sau lưng bảo vệ.
May mà vừa rồi chỉ là ảo cảnh, nếu không cả chàng cũng không thể chống đỡ nổi. Thì ra Cù Như làm điều ác chỉ mới là bước đầu, thứ tàn nhẫn hơn còn đang chờ bọn họ. Hộ pháp quả thật đã phí hết tâm tư, chịu hao tổn nghìn vạn năm tu vi chỉ vì để đưa bọn họ vào tròng.
Những kẻ Vô Phương giết đều là dân chúng tay không tấc sắt, lỗi lầm quá lớn, chàng biết không thể cứu vãn được nữa. Dấu hiệu của Thần Phật từ tám phương xuất hiện trên bầu trời, dẫu gương mặt hiền hòa đến đâu thì khi họ đồng loạt đưa mắt nhìn xuống cũng khiến kẻ bị nhìn thấy mình như đang ở trên Sâm La điện, khủng hoảng một cách tuyệt vọng.
Ở phía đầu kia đường chân trời, có bóng người mặc cổn miện*, tay cầm hốt bảng**, từng bước đi đến, ánh mắt bình tĩnh như nước hờ hững quan sát bọn họ.
(*Cổn miện: Cổn miện là loại trang phục của vua chúa ngày xưa.)
“Kỳ lân, trước kia ngươi cưới nữ sát hung này, giờ lại quản thúc nàng ta không nghiêm, khiến sinh linh đồ thán…” Hoàng đế giơ hốt bảng chỉ thẳng vào lệnh chủ, “Ngươi đã biết tội chưa?”
Lệnh chủ nhếch môi cười nhạt, đứng thẳng lưng không chút khất phục, “Hộ pháp Khu Mật, sự việc hôm nay đều do ngươi sắp xếp cả. Ngươi vì tình mà sinh đố kị, gây ra tình cảnh lớn đến mức này, cứ đợi bên trên xét xử đi. Bọn họ không mù thì nhất định sẽ bóp chết ngươi, ngươi có tin không?”
Hoàng đế chỉ cười khẽ, “Ngươi thân là kỳ lân hộ quốc, dây dưa với nữ sát hung là đã phạm vào thiên quy, không nhìn bản thân mà còn nói kẻ khác.”
Quả thật chỉ riêng điều này thôi đã đủ giáng tội rồi, song lệnh chủ lại chắp tay hướng lên trời, “Thần Phật ở trên cao, ta sinh ra đã mang màu đen, lúc trước bị biếm đến Phạn Hành Sát Thổ, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phải nhập thế. Trong thời gian làm bá chủ ở Phạn Hành, ta hút thuốc ăn thịt, bắt nạt kẻ yếu, làm không ít chuyện xấu, nhưng vì sao ta vẫn được giao phó nhiệm vụ, ta thật sự hoài nghi công tác điều động nhân sự ở trên có vấn đề. Dù gì lúc ta làm mưa làm gió cũng đâu có ai bảo ta không được thành thân, chưa kể mối đầu tiên của ta lại còn do hộ pháp Khu Mật làm mai. Sau đó hôn thê bỏ trốn với kẻ khác, tự ta tìm kiếm một nương tử khác. Chuyện của ta và Diễm Vô Phương cả Liên sư cũng biết, nếu ông ta không ra mặt ngăn cản thì tại sao ta lại chẳng thể cưới nương tử nhà mình?”
Liên sư trốn sau lưng các Thần Phật khác bỗng bị điểm tên thì giật nảy mình, không ngờ Bạch Chuẩn vào đường cùng rồi mà vẫn không quên kéo mình xuống nước theo. Chẳng qua, nếu đã chấp nhận xuất quan trước thời hạn để tham gia lần công thẩm này thì cũng nên nói hộ họ mấy câu.
Ông hắng giọng, vì quả vị rất cao nên có quyền lên tiếng, ông chắp tay chỉ xuống dưới, “Chúng sinh đều có nhân duyên, kỳ lân và sát hung vốn tương khắc, nhưng kỳ lân có thể hóa giải sát khí, đưa nữ sát hung về lại chính đạo… Chư vị nhìn xem, duyên sinh duyên diệt chính là kỳ diệu như vậy đấy. Bổn tọa không ngăn vì đấy là tôn chỉ của Phật Tổ. Lúc ấy Tì-kheo* mới tới Phạn Hành, thanh tịnh không màng dục niệm, nhưng sau khi gặp gỡ một nữ tử thì lại quyến luyến không thôi, Phật Tổ bèn toại lòng mong muốn, cho phép hắn thành hôn. Duyên phận đã tới thì muốn chạy cũng không thoát, điều này hẳn Khu Mật tôn giả lĩnh hội rất rõ. Phật Tổ nói: động lòng trắc ẩn vì một người nữ trong lúc nhĩ thời** hơn cả việc phải vượt qua mười nghìn thiên kiếp khổ sinh tử. Kỳ lân và sát hung thì không thể lấy nhau à? Mọi chúng sinh đều ngang hàng, chúng ta không thể kỳ thị chủng tộc được, chư Phật nói xem có đúng không nào?”
(*Trong tiếng Phạn, tì-kheo chỉ hoà thượng của Phật giáo.)
(**‘Nhĩ thời’ (Lúc bấy giờ) dùng để chỉ lúc Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đang ngồi dưới cây bồ đề và lần đầu tiên đạt được Phật quả. Nhóm chữ này xuất hiện nhiều lần trong kinh văn, chỉ lúc Phật đang tu hành.)
Tôn chỉ và lý lẽ đời thường đều được lôi ra để nói, khiến các chư Phật đầu óc mơ hồ.
Hoàng đế lạnh giọng hỏi: “Nữ sát hung này từng bái Bồ Tát làm thầy nên Bồ Tát đang nói giúp cho nàng ta đấy à?”
Liên sư cụp mắt liếc y, “Bổn tọa chỉ bênh lẽ phải không bênh người thân, cả trời đất rõ như ban ngày.”
“Vậy mời Bồ Tát tránh xa hiềm nghi.” Hoàng đế quát lên ngắt lời, dù sinh ra làm người, nhưng khí thế kia vẫn là khí thế của hộ pháp, không một ai có thể nghi ngờ.
Liên sư bị y bắt thóp, bất lực xòe tay với Bạch Chuẩn rồi lại nhìn sang Vô Phương, nàng vẫn chưa hồi phục tinh thần, lã chã rơi lệ trước cảnh thi hài khắp thành.
Nàng đã phá sát giới, đây là sự thật, có nói thế nào cũng không thể thay đổi được. Là bị ai xúi giục hay bị ai mê muội, dù truy cứu đến cùng thì cũng là nhiều người đền tội hơn thôi, không thể bào chữa giúp bản thân thoát tội được. Thái bình thịnh thế là cảnh mà trên trời dưới đất đều kỳ vọng, kết quả lại ầm ĩ tới mức tàn sát cả thành, động tĩnh quá lớn, muốn giấu đi cũng không được.
Phật Tổ hỏi: “Chim Cù Như là đồ đệ của nữ sát hung đúng không?”
Lệnh chủ toan giải thích nguyên do thì bị Vô Phương ngăn lại. Nàng biết có nói gì cũng vô dụng, bảo vệ Bạch Chuẩn mới là điều nàng muốn.
Nàng bước lên, phủ váy quỳ xuống, chắp tay thành chữ thập bái lạy lên trên, “Thưa vâng, sáu trăm năm trước đệ tử thu nhận Cù Như làm đồ đệ. Mấy hôm trước Cù Như bị tàn dư ác phách của La Sát Thiên chiếm đoạt thân xác, thần hồn lưu lạc bên ngoài, không có nơi trú ngụ.”
“Sát khí trong thành Trường An xông thẳng đến tận Cửu Thiên, ngươi có biết không?”
Tối hôm qua lúc bầu trời rợp sát hỏa, nàng đoán rốt cuộc rồi cũng sẽ có màn này. Sát hung dẫn sát khí, sự tồn tại của nàng chính là căn nguyên của tội, nàng cũng biết. Vô Phương khấu đầu sát đất, “Tội đều ở đệ tử, xin Phật Tổ giáng tội.”
Nương tử muốn một mình chịu trách nhiệm, lệnh chủ tất nhiên không chịu, đẩy nàng ra sau bẩm với bên trên: “Chuyện hôm nay có ẩn tình, ta không tin các Thần Phật lại không nhìn thấu. Hộ pháp dùng đinh trấn hồn khống chế La Sát vương, chẳng lẽ không ai giải được đinh trấn hồn này sao? Chỉ cần La Sát vương chịu ra mặt nói chuyện, bày rõ phải trái thì mọi thứ ắt sẽ rõ ràng.”
Thần Phật không đáp, bất kể quá trình có nhiều gút mắc tới đâu thì kết quả xấu cũng đã thành, là tội nghiệt của ai thì người nấy phải gánh chịu.
Thật ra tâm địa bọn họ cũng không sắt đá đến vậy, mấy trăm nghìn năm mới có được một hắc kỳ lân, lúc trước khi núi Minh Vương công bố tin tức ra ngoài, phần lớn Thần Phật cũng tò mò đến xem. Bạch Chuẩn lúc đó đen như hòn than, mắt to ơi là to, lông mi dài ơi là dài, hai chiếc răng nanh nhe ra, dễ ghét biết mấy. Sinh mạng của Thần Phật dài đằng đẵng lại quá khô khan, thế là tình thương lan tràn khắp chốn, chỉ rầu không có chỗ phát tiết thôi. Hắc kỳ lân lớn lên dưới cái nhìn của bọn họ, dù chàng có thể không nhớ không hay, nhưng trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, để chàng nhập thế là vì muốn gầy dựng công đức cho chàng, tương lai có thể tu thành màu vàng. Như Liên sư nói đấy, đôi khi duyên phận thật kỳ diệu, vòng này tiếp nối vòng kia, chẳng rõ là ai làm nên ai, ai giúp đỡ ai. Có duyên thì sẽ có kiếp, lịch kiếp rồi mới có thể trưởng thành. Đáng sợ nhất là không có kiếp để lịch cơ, muốn nâng đỡ cũng không có lý do để ra tay.
Thần Phật nhắm hai mắt, sấm rền chớp giật từ đằng xa ùn ùn kéo đến kín trời. Gió lốc nổi dậy, cuốn bay y phục, cắt khứa da thịt, chẳng khác gì lăng trì.
Vô Phương đâu chịu nổi những đòn này của Phật giới, chỉ một trận gió mà trên làn da láng mịn đã chi chít vết cắt, máu túa ra nhuộm đỏ y phục. Hoàng đế mím môi, siết chặt nắm đấm trong tay áo, ác độc nhìn Bạch Chuẩn đăm đăm. Trong lòng tràn ngập nỗi căm hận, không phải hắn yêu Vô Phương lắm sao, vì sao trong giây phút nàng sinh tử tồn vong hắn lại không chịu xả thân?
Trên không truyền xuống chỉ dẫn, “Kỳ lân, ngươi là kẻ bảo vệ Trung Thổ, tẩy rửa càn khôn là trách nhiệm của ngươi.”
Nhưng lệnh chủ chẳng hề cảm kích, chàng quát to: “Tẩy rửa cái đầu nhà ngươi!”
Tu vi mười nghìn năm cũng chẳng thể chịu nổi một kích của Thần Phật, nhưng chàng vẫn dốc toàn lực che chở Vô Phương dưới thân mình. Minh Huyền lên ngôi, chàng lên Dạ Ma Thiên lấy Hà đồ Lạc thư, đã lãnh giáo qua thụy khí và gió mạnh trên núi Tu Di cao chín vạn dặm rồi, cả chàng còn không chịu nổi thì huống hồ là Vô Phương. Chàng chỉ có một chấp niệm, đó là bản thân có chết cũng không thể để nương tử chịu tổn thương. Hình người quá yếu, chỉ sợ không bảo vệ chu toàn được cho nàng, vậy là chàng rống lớn một tiếng, biến trở về chân thân, dùng thân thể to lớn bảo vệ nàng, như tượng đá trong mưa gió, sừng sững bất động đối mặt với mọi vùi dập.
Gió mạnh như đao chẳng mấy chốc đã khiến chàng thương thế đầy mình. Vô Phương ra sức giãy giụa, kêu khóc: “A Chuẩn, chàng tránh ra! Đi, đi ra xa đi!”
Trong mũi trong miệng chàng có máu chảy ra, từng giọt nước mắt thật to cũng rơi xuống, nở thành đóa hoa trên vai nàng. Chàng nói: “Ta chưa làm gì cho nàng cả, ta có tài đức gì… mà cưới được nương tử tốt đến thế.”
Đây có lẽ đã là tận cùng của quên mình vì yêu rồi, hắc kỳ lân có sức chịu đựng tốt, da thô thịt dày vảy cứng, điên lên thì chưa chắc gió mạnh đã làm gì được chàng. Kẻ nhập ma vì bảo vệ thê tử rất khó lòng đối phó, Thần Phật chắp tay kết ấn Đại Nhật Luân*, phật quang bắn ra, thấm sâu xuống đất hơn mười trượng. Vách đá ùn ùn trỗi dậy cách đó ba bước, dưới vách là biển lửa cuồn cuộn, hễ rơi xuống thì sẽ không thể siêu sinh.
(*Kết ấn Đại Nhật Luân.)
Đừng trách thế đạo vô tình, đại kiếp đã đến, cuối cũng cũng phải chọn lựa giữa lấy hay bỏ. Mọi tiền duyên đều được trời định, có lẽ so với hộ pháp của bảy đời trước, cảnh ngộ của bọn họ đã tốt hơn rất nhiều rồi.
/90
|