30.
Tám trăm tệ mua một đống bùa và hương lộn xà lộn xộn, tôi thấy không đáng chút nào, nếu đến chỗ khác mua, tôi ước chừng không quá mười tệ, bà lão đó chẳng khác gì cướp tiền. Nhưng Lâm Phàm lại cho rằng số tiền này rất đáng, ôm chặt nó vào lòng, nâng niu như là tính mạng mình vậy. Anh nói bất luận thế nào, ít nhất cũng phải để anh nhìn thấy Cao Mẫn một lần, còn nói sẽ cố gắng nhanh chóng hoàn trả lại số tiền cho chúng tôi. Lãnh Mộng Phàm nói: “Nói gì thế, Cao Mẫn cũng là bạn tốt của bọn mình mà, chúng mình cũng đều không muốn thấy cậu ấy phải chịu đau khổ… Số tiền này, coi như là bọn mình cùng đóng góp, các cậu thấy sao?”
Đương nhiên chúng tôi không có ý kiến gì, tất cả đều đồng ý.
Lâm Phàm vô cùng cảm động, luôn miệng nói cảm ơn, sau đó lại nói vẻ đau buồn: “Tôi thực sự hối hận vì không đi gặp bà đồng sớm, nếu không, tôi cũng đã có thể giải cứu Mẫn Mẫn khỏi địa ngục sớm hơn.”
Tôi không kìm được, lên tiếng hỏi: “Cậu thực sự tin vừa rồi người nói chuyện với cậu là Cao Mẫn sao?”
Nghe tôi hỏi vậy, mấy cô gái đều thi nhau hỏi, rõ ràng bọn họ cũng không thể xác định chắc chắn.
Lâm Phàm cúi đầu, nhìn túi đồ trong tay mình, ôm chặt hơn nữa, cười nhạt: “Có quan trọng không?”
Nhất thời, bọn tôi đều không nói gì, tôi có thể nhận ra trong lòng mọi người đều không dễ chịu chút nào. Tôi chăm chú nhìn Lâm Phàm, khuôn mặt gầy guộc của anh vô cùng trầm tĩnh, hình như còn mang theo chút cảm giác hạnh phúc. Tôi không thể không cảm khái, đúng vậy, bà đồng đó có gọi được hồn Cao Mẫn lên hay không không quan trọng, quan trọng là bà ta đã đem lại niềm an ủi cho Lâm Phàm.
Sau khi về trường, chúng tôi hẹn nhau 12 giờ đêm cùng đi đến đầm hoa sen siêu độ cho Cao Mẫn, bởi vì mọi người đều đồng loạt cho rằng đầm hoa sen là nơi âm khí nặng nhất trong trường. Khi đi đến cổng khu ký túc xá, Lâm Phàm gọi tôi lại, nói lời cảm ơn với tôi. Tôi tưởng ảnh cảm ơn chuyện bức ảnh, tôi bèn nói: “Không cần khách sáo, chỉ là lấy tấm ảnh thôi mà, có phải là việc gì phiền hà đâu.”
“Không phải… Nếu không có cô, có lẽ tôi vẫn ngồi mãi ở đình, ngồi cho đến tận lúc chết.”
Trời đã tối, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào người anh, ánh mắt anh sáng lấp lánh trong màn đêm, tôi chợt thấy anh rất điển trai.
Tôi khẽ cười: “Tôi tin, đó chắc chắn không phải là những gì Cao Mẫn muốn nhìn thấy, nghĩ thoáng ra một chút, Lâm Phàm, cậu không phải vẫn luôn mong Cao Mẫn sống tốt sao? Tôi nghĩ, Cao Mẫn cũng hy vọng cậu sống thật tốt, có được tình cảm chân thành này của cậu, cũng đã đủ rồi.”
“Ừm, vậy tôi đi trước đây, lát nữa gặp!”
11 rưỡi đêm, khi chúng tôi bước ra khỏi ký túc xá, bên ngoài bầu trời chợt thay đổi, từng đám mây đen ùn ùn kéo tới, che khuất cả bầu trời, những cơn gió to thổi ập tới, kêu vù vù trong không trung. Đang định đi siêu độ cho Cao Mẫn thì trời lại thay đổi, liệu có phải là sự báo điềm không lành? Trong lòng tôi bỗng trào lên nỗi bất an.
Khi đi đên khu rừng nhỏ, tiếng gió rít ầm ầm, cành cây nghiêng ngả theo cơn gió, như thể một đám âm hồn đang điên cuồng nhảy múa, khiến cho người ta run rẩy sợ hãi. Cả cơ thể Liên Thành gần như dính sát vào người tôi, từ khi bước vào khu rừng nhỏ đã luôn miệng lẩm bẩm: “Các người đừng đến tìm tôi, tôi đến để siêu độ cho Cao Mẫn… Tiểu Huệ, cậu phải phù hộ mình đấy…” Cứ nói đi nói lại mãi.
Quan Vũ Phi đi phía sau nói: “Đừng… đừng… đừng khấn nữa, cậu còn e chưa đủ đáng… đáng… đáng sợ sao?”
Khi chúng tôi đến đầm hoa sen, phát hiện ra Lâm Phàm đã đợi sẵn ở đó, đứng ngay dưới gốc cây hòe, chúng tôi lao đến đó. Lâm Phàm giơ điện thoại di động lên xem, nói còn 15 phút nữa, nên chúng tôi đều ngồi xuống đất, mỗi người nói vài câu, toàn chuyện tầm phào để xoa dịu nỗi sợ hãi.
Tôi đột nhiên nhớ đến cái đêm Lưu Tiểu Huệ chết, tôi và La Thiên phát hiện ra tro tiền vàng ai đó đã đốt, tôi bèn quay sang hỏi Liên Thành: “Lưu Tiểu Huệ có người họ hàng nào ở trong trường không?”
Liên Thành nghĩ một lát, nói: “Chắc là không, em chưa từng nghe cậu ấy nói, bình thường cậu ấy còn có rất ít bạn, bởi vì cậu ấy hơi khôn lỏi tham vặt, cho nên các bạn trong lớp đều không thích cậu ấy. Sao đột nhiên đại ca lại hỏi điều này?”
Tôi lắc đầu, nói là tiện miệng hỏi thôi, tôi không dám kể chuyện tối hôm đó, đặc biệt là lúc này, tôi sợ sẽ làm mọi người sợ hãi. Nếu như theo lời Liên Thành nói, Lưu Tiểu Huệ có rất ít bạn bè, vậy thì ai lại đốt tiền vàng cho cô ấy vào đêm cô ấy mất chứ? Chắc chắn không phải là Liên Thành, vì Liên Thành nhát gan như thế, quyết không dám đi một mình đến đầm hoa sen, lẽ nào đám tiền vàng bị đốt đó thực sự là hồn ma của Lưu Tiểu Huệ? Còn nữa, La Thiên rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì ở vị trí mà Lưu Tiểu Huệ treo cổ? Tại sao lại nói cô ấy không hề tự sát? Nghĩ đến đây, tôi chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn cây hòe.
Hành động của tôi khiến Liên Thành giật mình hoảng sợ, cô vội vàng ôm chặt cánh tay tôi, hỏi đầy kinh hãi: “Sao vậy, đại ca? Đại ca đừng dọa em, em lạnh lắm…”
Lãnh Mộng Phàm nói: “Mình cũng lạnh, các cậu có cảm thấy thời tiết buổi đêm rất kỳ quái không? Gió thổi to quá!”
Liên Thành vội phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, lúc đầu vẫn rất bình thường, khi chúng ta vừa bước ra khỏi ký túc xá thì bắt đầu nổi gió, mình nhớ bà lão thần tiên đó…”
Diệp Hàn cải chính: “Là bà đồng!”
Liên Thành “à” một tiếng, nói tiếp: “Bà đồng đó nói, 12 giờ đêm là lúc cánh cửa u minh mở ra, cho nên, những thứ đó… thứ đó… liệu có phải 12 giờ là…”
Lâm Phàm hạ giọng ngắt lời cô: “Đừng nói nữa, sắp đến giờ rồi!”
Đúng lúc đó, Quan Vũ Phi đột nhiên nói một câu lãng xẹt: “Có lẽ… chết là một kiểu giải thoát!”
Giọng của cô rất khẽ, như thể từ xa vọng tới, tôi bất giác rùng mình, nhìn cô với vẻ kinh ngạc, cô đang thất thần nhìn lên cây hòe, sắc mặt bình tĩnh một cách lạ thường.
Câu nói đó của cô là có ý gì?
31.
Thời gian trên chiếc di động nhanh chóng dừng lại lúc 12 giờ đúng, nhưng Lâm Phàm lại không đốt được những lá bùa đó. Gió thổi quá to, chiếc bật lửa cứ bật lên rồi lại bị tắt, hết lần này đến lần khác. Thấy 12 giờ sắp sửa trôi qua, Lâm Phàm cuống lên suýt nữa đập nát chiếc bật lửa, miệng tuôn ra đầy câu chửi thề. Cuối cùng, chúng tôi đành phải vây kín lại thành một vòng tròn nhỏ, nhưng vẫn mất một lúc mới đốt được số bùa đó, đáng tiếc là đã 12 giờ 2 phút rồi. Lâm Phàm vừa đốt bùa, vừa nói với vẻ bi thương: “Xin lỗi nhé, Mẫn Mẫn, bởi vì gió to quá, cho nên mới siêu độ chậm 2 phút, xin lỗi em…”
Khi Lâm Phàm ném tấm ảnh chân dung của Cao Mẫn vào đám lửa, đột nhiên có cơn gió to thổi tới, đám lửa đó chợt bay tản ra, chúng tôi vội vàng lùi lại, kêu thất thanh, Liên Thành thậm chí còn sợ hãi đến độ ngã nhào xuống đất, chỉ thấy đám lửa đó bay về phía Diệp Hàn. Giữa tiếng kêu thét, chiếc váy của Diệp Hàn chợt bốc cháy, cô kinh hoàng lấy tay dập mạnh đám lửa đó, thế nhưng lửa lại càng cháy rực hơn. Cô chạy nhảy, đập loạn xạ, tiếng kêu thê thảm như xé tan bầu trời đêm: “Cứu mình với! Cứu mình với! Cứu mình với…”
Cả bọn chúng tôi đều ngẩn người trước tình thế quá bất ngờ, cứ thế đờ đẫn đứng yên ở đó như khúc gỗ, mồm miệng há hốc.
Đúng lúc đó, một bóng đem lao đến bên Diệp Hàn, ôm Diệp Hàn, rồi lao mình nhảy xuống đầm hoa sen.
Lúc này tôi mới như chợt bừng tỉnh ra khỏi giấc mộng, lao đến bên đầm, hét gọi: “Diệp Hàn! Diệp Hàn!”
Một lát sau, Diệp Hàn được người đó cứu lên, tôi vừa nhìn đã giật nẩy mình, đó không phải là ai khác, mà chính là La Thiên. Trái tim tôi như rơi xuống vực, thế là tiêu đời rồi, việc siêu độ cho Cao Mẫn chắc chắn đã bị La Thiên biết rồi.
Diệp Hàn bởi vì quá sợ hãi, đã uống mấy ngụm nước của đầm hoa sen, lúc này đang ho sặc sụa, mặt trắng như tờ giấy, vội nắm chặt lấy áo của La Thiên không chịu nhả ra, cuộn người lại trong lòng anh, run lẩy bẩy.
La Thiên không nói gì, ôm chặt Diệp Hàn chạy thẳng đến phòng y tế. May mà Diệp Hàn không sao, cũng không bị thương, sau khi lấy thuốc, La Thiên bèn đưa chúng tôi về ký túc xá, Lâm Phàm cũng đi theo, khuôn mặt buồn rầu ân hận.
Chờ Diệp Hàn thay đồ xong, La Thiên và Lâm Phàm mới bước vào phòng ký túc xá. Tôi ngồi trên giường, sợ sệt nhìn La Thiên một cái, toàn thân anh ướt sũng, sắc mặt sa sầm âm u một cách đáng sợ.
Cả phòng im phăng phắc, không ai lên tiếng.
Hồi lâu, tôi đứng dậy lấy khăn lau mặt đưa cho La Thiên, không ngờ anh không thèm bận tâm, thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái. Tôi cũng thấy hơi bực, hậm hực đặt chiếc khăn lại vị trí cũ. Tôi biết anh đang giận thôi, nhưng cũng không nên tỏ thái độ dửng dưng với tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy chứ, thật không nể mặt tôi chút nào cả, hơn nữa, việc siêu độ cho Cao Mẫn có phải do tôi khởi xướng đâu.
Một lúc sau, La Thiên nhìn từng người chúng tôi một lượt, lạnh lùng nói: “Ai có thể nói cho tôi biết chuyện này là thế nào không?”
Lâm Phàm cúi đầu, khẽ nói: “Thầy La, không liên quan đến các cô ấy, là em bảo họ đi cùng, thầy muốn phạt thì cứ phạt em đi!”
Lâm Phàm vừa dứt lời, La Thiên đã nổi nóng, nghiêm giọng nói: “Cậu tưởng cậu có thể gánh vác một mình được sao? Vừa rồi nếu không có tôi, Diệp Hàn rất có thể đã bị… Còn nữa, buổi đêm gió thổi to như vậy, xung quanh đầm hoa sen toàn là cây cối, hơn nữa bên ngoài lại là một khu rừng nhỏ, các anh các chị có nghĩ xem, nếu như đám lửa đó không bay vào người Diệp Hàn, mà là những cây cối đó sẽ tạo nên hậu quả đáng sợ như thế nào không?! Ai chịu trách nhiệm? Và ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm?”
Thấy chúng tôi không dám ho he, giọng của La Thiên cũng đã dịu đôi phần: “Tại sao lại đi đến đầm hoa sen đốt tiền vàng?”
Lâm Phàm nói: “Không phải tiền vàng, là một ít… bùa.”
La Thiên chau mày: “Bùa? Đốt bùa làm gì?”
Lâm Phàm cúi đầu thấp hơn nữa, hồi lâu cũng không ấp úng được câu nào rõ ràng. Lãnh Mộng Phàm thấy vậy, bèn khai hết việc chiều nay đi đến gặp bà đồng gọi hồn, sau đó lại nói: “Thầy La, thầy cũng đừng trách Lâm Phàm, cậu ấy chỉ vì quá mong muốn biết được Cao Mẫn đã chết như thế nào nên mới đi tìm bà đồng.”
La Thiên nói: “Cảnh sát sẽ điều tra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Cao Mẫn, đi tìm bà đồng có tác dụng gì…”
Lãnh Mộng Phàm vội ngắt lời La Thiên: “Lẽ nào cảnh sát có tác dụng sao? Nếu cảnh sát có tác dụng sao đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ?”
La Thiên nhất thời cứng họng, tôi thấy diễn biến tâm trạng anh vô cùng phức tạp, chắc là lời nói của Lãnh Mộng Phàm đã chạm đến chỗ đau trong lòng anh. Thực ra cũng không thể trách Lãnh Mộng Phàm được, bởi vì cô ấy hoàn toàn không biết La Thiên là cảnh sát, hơn nữa còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Tôi đang nghĩ xem có nên chen lời hay không, Lãnh Mộng Phàm hình như cũng nhận ra mình có hơi nặng lời, cúi đầu nói một câu: “Em xin lỗi, thầy La!”
La Thiên hờ hững mỉm cười: “Không sao! Yên tâm đi, tôi tin cảnh sát chắc chắn sẽ bắt được hung thủ. Còn nữa, sau này đừng có đi tìm bà đồng gì nữa, tôi hiểu được tâm trạng của các bạn, nhưng các bạn đều là sinh viên đại học rồi, sao lại còn mê tín như vậy? Trên thế giới này vốn không có ma quỷ, càng không có thứ gọi là gọi hồn, những thứ đó đều là giả, đánh lừa thị giác mà thôi.” Khi nói những lời này, tôi chú ý thấy hình như La Thiên liếc nhìn tôi một cái, trong ánh mắt đó tràn ngập nỗi thất vọng và trách móc, như thể việc đi mời bà đồng là chủ ý của tôi vậy.
Liên Thành chu cái miệng nhỏ, làu bàu: “Nhưng, bà lão thần tiên đúng là đã mời được Cao Mẫn lên, còn nói chuyện với Lâm Phàm nữa mà!”
La Thiên nói: “Vậy các bạn có tận mắt chứng kiến đúng thật là thân xác Cao Mẫn đứng trước mặt các bạn không?”
Liên Thành vẫn không cam tâm làu bàu: “Mặc dù không nhìn thấy, nhưng dáng vẻ… em cũng không biết nói thế nào nữa, có cơn gió âm u thổi ầm ầm, ngay cả bàn ghế cũng run rẩy nữa.”
La Thiên bất lực nhún vai, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ muộn quá rồi, mọi người đi ngủ đi, ngày mai tôi sẽ dẫn các bạn đi đến đó, xem bà lão thần tiên gọi hồn như thế nào.” Nói xong, anh bèn cùng Lâm Phàm bước ra khỏi phòng ký túc xá.
32.
Sau khi La Thiên và Lâm Phàm rời khỏi đó, chúng tôi bèn an ủi Diệp Hàn, bởi vì bộ dạng của cô ấy vô cùng tồi tệ, co rúm người, run lẩy bẩy trong chăn, chắc là cô ấy vẫn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi bị lửa thiêu đốt. Tôi thầm lấy làm mừng, may mà La Thiên kịp thời lao đến cứu cô ấy, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Sau khi an ủi xong Diệp Hàn, tôi chuẩn bị đưa Liên Thành về ký túc xá, tòa lầu ký túc xá cô ở không cùng tòa lầu chúng tôi, cô ấy không dám về một mình.
Đúng lúc tôi và Liên Thành chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Diệp Hàn đột ngột nói một câu: “Mình nhìn thấy Cao Mẫn rồi…”
Lời nói vừa phát ra, lập tức nổ vang như quả lựu đạn xé toạc bầu trời. Liên Thành cuống cuồng chạy ra sau lưng tôi, run lẩy bẩy nói: “Cao Mẫn? Ở… ở đâu?”
Lãnh Mộng Phàm cũng kinh hãi nhìn xung quanh: “Cái… cái gì? Cao Mẫn? Diệp Hàn, cậu đừng có dọa bọn mình!”
Diệp Hàn từ tốn nói: “Thật đấy, vừa rồi khi đám lửa đó bay về phía mình, mình rõ ràng nhìn thấy Cao Mẫn ở trong đám lửa đó, cậu ấy bảo mình cứu cậu ấy, còn trách mình sao lại không cứu cậu ấy… Khi đám lửa đó cháy vào mình, mình nghe thấy tiếng cậu ấy cười, tiếng cười rất kỳ lạ, cậu ấy nói… cậu ấy nói…” Diệp Hàn ngừng lại, co tròn người, sắc mặt lộ ra nỗi sợ hãi khiến ai nấy đều nghẹt thở.
Mấy đứa con gái nhìn nhau truy hỏi: “Cậu ấy nói gì?”
Tôi thấy một chất lỏng trong suốt chảy ra khỏi khóe mắt Diệp Hàn, rơi xuống. Cô chuyển động con ngươi mắt, nhìn từng người một, sau đó nói: “Cao Mẫn nói… Chúng ta… đều phải chết…”
Lãnh Mộng Phàm kêu lên thất thanh: “Vì sao chứ? Chúng ta có bao giờ đắc tội với Cao Mẫn đâu, sao cậu ấy lại nói như vậy chứ?”
Sắc mặt Diệp Hàn trở nên vô cùng đau khổ, còn mang theo chút tuyệt vọng, khẽ nói lẩm bẩm: “Mình cũng không biết, mình thực sự không biết!”
Liên Thành suýt chút nữa thì khóc, chui ra khỏi phía sau lưng tôi, lo lắng nói: “Liệu có phải vì lúc siêu độ chúng ta đã bị lỡ mất hai phút hay không…”
Lãnh Mộng Phàm ngắt lời cô: “Việc này cũng không thể trách chúng ta được, gió to quá, vốn không thể châm lửa được mà. Diệp Hàn, có phải là cậu nhìn nhầm không? Bởi vì cậu quá sợ hãi, cho nên nảy sinh ảo giác?”
Diệp Hàn cứ khăng khăng nói mình không nhìn nhầm, sau đó cô chợt quay người, hướng mặt vào tường, khẽ nói một câu: “Cậu ấy đang đứng ngay ở cửa, các cậu không nhìn thấy sao?”
Lời Diệp Hàn vừa dứt, Liên Thành vội kêu lên: “Ối, mẹ ơi!” Rồi lao như tên bắn đến giường Lãnh Mộng Phàm, vội vàng trèo lên, co rúm người phía sau lưng Lãnh Mộng Phàm.
Tôi ngẩn người đứng yên không nhúc nhích, lời của Diệp Hàn giống như một con dao găm sắc nhọn, cắm phập vào trái tim tôi, bời vì lúc này đây tôi đang đứng ở ngay cửa, lưng hướng ra ngoài cửa. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận thấy Cao Mẫn đang đứng ở phía sau lưng tôi, lạnh lùng nhìn tôi, nhìn chăm chú đến độ toàn thân tôi đau đớn, không thể nào cử động được.
Cuối cùng, Quan Vũ Phi chạy đến kéo tôi ra.
Xảy ra chuyện như vậy, Liên Thành không dám về phòng nữa, tôi vốn định để cô ấy ngủ cùng tôi, nhưng cô thấy tôi ngủ ở giường của Cao Mẫn, lắc đầu nguầy nguậy. Bởi vì đêm nay Diệp Hàn đầu óc không bình thường, Quan Vũ Phi lại quá béo, nên Liên Thành ngủ cùng giường với Lãnh Mộng Phàm.
Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, Diệp Hàn thực sự nhìn thấy Cao Mẫn sao? Tại sao lại chỉ có mình cô ấy nhìn thấy, còn những người khác lại không? Liệu có phải cô ấy nói dối? Thực ra cô ấy không hề nhìn thấy gì cả, tất cả những gì cô ấy nói chỉ là lừa dối? Nhưng cô ấy tại sao lại phải lừa dối chúng tôi? Lẽ nào dùng một người chết để đùa cợt, cô ấy không sợ sao?
Tôi nhớ Quan Vũ Phi nói, trong trường học trước đây cũng từng có người bị ma nhập, thế nên tôi khẽ gọi: “Quan Vũ Phi, cậu đã ngủ chưa?”
Quan Vũ Phi không có phản ứng gì, nhưng Diệp Hàn lại trở người, trả lời tôi: “Cậu cũng không ngủ được sao, Cố Tiểu Yên?”
Sau những sự việc xảy ra đêm nay, tôi cảm thấy hơi sợ, vội nói: “Không phải, mình… mình buồn ngủ rồi.”
Cô lại thở dài: “Chắc chắn cậu nghi ngờ những gì mình nói không phải là sự thật, đúng không? Thực ra, chính mình cũng không dám tin, bởi vì…” Cô ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Có lẽ, đợi Cao Mẫn thực sự tìm cậu, cậu sẽ hiểu, cậu hãy dùng con tim cảm nhận, chắc chắn có thể cảm nhận được cậu ấy…”
Tôi bị những lời cô nói dọa cho sợ hãi đến độ dựng tóc gáy, hoảng hốt ngắt lời cô: “Đừng nói nữa, ngủ đi!”
Một lúc lâu sau, tôi vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ, trong đầu toàn là câu nói đó của Diệp Hàn: “Có lẽ, đợi Cao Mẫn thực sự tìm cậu, cậu sẽ hiểu, cậu hãy dùng con tim cảm nhận, chắc chắn có thể cảm nhận được cậu ấy…”
Bất giác, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nín thở, tập trung tinh thần chú ý lắng nghe, quả nhiên, có một âm thanh thấp thoáng ẩn hiện khẽ luồn vào tai tôi, tôi rùng mình một cái, thật không ngờ âm thanh đó là: cứu… mình… cứu… mình…
Tôi chợt mở choàng mắt, hy vọng những gì mình nghe thấy chỉ là ảo giác, nhưng âm thanh đó vẫn cứ thấp thoáng vang lên, hình như… chính là từ ngoài cửa…
Lẽ nào, thực sự là Cao Mẫn?
Dần dần, có một thứ sức mạnh thần kỳ không thể nào kháng cự được vây chặt lấy tôi, tôi bước xuống giường, cứ thế đi về phía phát ra âm thanh đó như người bị mộng du, đầu óc kêu ong ong, sắp bị thứ âm thanh đó làm cho nổ tung rồi. Đúng trong khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn tin tưởng tất cả những gì Diệp Hàn nói, cô ấy đã từng nói Cao Mẫn đang gọi cô ấy, dẫn cô ấy đến một nơi nào đó. Và giờ đây, tôi đang trải qua những gì cô ấy đã trải qua, thứ âm thanh đó ngay trước mặt tôi, nó đang mê hoặc tôi bước đi theo nó.
Tôi không biết nó muốn đưa tôi đi đâu, tôi chỉ biết cứ đi thẳng về phía trước, như thể có một đôi tay vô hình đang đẩy tôi về phía trước.
Đợi đến khi tôi tỉnh giấc, tôi đã đứng ngay bên cạnh đầm hoa sen rồi, ngay dưới gốc cây hòe đại thụ đó. Cơn gió đêm lạnh giá đang thổi vù vù bên tai tôi, dưới chân tôi là số bùa và hương bọn tôi đốt khi nãy, đã bị gió thổi bay khắp nơi, trong đám bùa đã bị đốt, tôi nhìn thấy thứ gì đó trăng trắng, tôi cúi người xuống nhặt, phát hiện ra đó là bức ảnh của Cao Mẫn, đã bị đốt gần hết, chỉ còn lại cái đầu, đang nhìn tôi nở nụ cười ngọt ngào.
Thần người nhìn, trong não tôi đột nhiên như vang lên một tiếng nổ lớn – tấm ảnh này không phải là tấm chúng tôi đốt lúc 12 giờ đêm!
Tấm chúng tôi đốt, Cao Mẫn buông xõa tóc, còn bức ảnh này, Cao Mẫn đã buộc tóc đuôi ngựa…
Tôi ném tấm ảnh xuống, quay người bỏ chạy, khi vừa chạy ra khỏi đầm hoa sen đã đâm sầm vào một người. Tôi không thể kiềm chế được, kêu thét lên, sợ hãi giật lùi lại phía sau, ngã ngồi xuống đất. Tiếp đến, một luồng ánh sáng đèn pin chiếu vào người tôi, người đó lên tiếng: “Sao lại là cô?”
Ngay từ khi ông ta vừa lên tiếng, tôi cũng đã nhận ra ông ta, ông ta chính là công nhân của trường Đại học Giang Xuyên, tên Bồ Bằng. Tôi và Quan Vũ Phi vào cái đêm phát hiện ra thi thể của Châu Tử Dương trong phòng nước, chính là ông ta lấy đèn pin soi chúng tôi. Tôi nhanh chóng nhận ra ông ta không phải vì lý do này. Về sau tôi cũng gặp ông ta vài lần, phát hiện ra ông ta trông hao hao giống thầy giáo Trần dạy môn Kỹ năng nghe của lớp tôi, tuổi tác, thân hình cũng gần giống nhau, hơn nữa họ có chung một đặc điểm – lưng hơi gù.
Tôi hồn bay phách lạc lồm cồm bò dậy, há miệng thở dốc.
Bồ Bằng soi đèn pin ra phía sau lưng tôi, hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, cô đến đây làm gì vậy?”
Tôi ngẩn người nhìn ông ta, không biết nên trả lời ra sao, nhưng trong khoảnh khắc, trong lòng tôi lại trào dâng sự nghi vấn, cảnh giác lùi lại mấy bước, hỏi ngược lại: “Vậy chú ở đây làm gì?”
Ông ta hình như thở dài, nói: “Dạo này trong trường xảy ra nhiều việc quá, cho nên lãnh đạo yêu cầu chúng tôi tăng cường tuần tra đêm, đi nào, tôi đưa cô ra khỏi đây, đêm hôm không được đi lại lung tung một mình, nguy hiểm lắm, đặc biệt là… ở đây.”
Tôi rùng mình một cái, bước nhanh về phía trước, nhưng vẫn không dám đến gần ông ta quá, đột nhiên ông ta xuất hiện ở đây, thực sự chỉ đơn giản là tuần tra thôi sao?
Tôi nhanh chóng được ông ta tiễn đến tận tầng trệt khu ký túc xá, còn soi đèn pin cho tôi đi lên lầu.
Trong phòng ký túc xá tối đen như mực, tôi lần mò lên giường, vùi mặt vào trong chăn, cứ nghĩ đến việc vừa rồi vô duyên vô cớ đi đến đầm hoa sen là khiến tôi toàn thân lạnh toát, thực sự là hồn ma Cao Mẫn đang dẫn dắt tôi sao? Sao cô ấy lại dẫn dắt tôi đến đầm hoa sen? Chính là để tôi nhìn thấy tấm ảnh đó sao? Tại sao tấm ảnh đó lại không giống tấm ảnh chúng tôi đốt lúc đêm? Lẽ nào sau khi chúng tôi rời khỏi đó, lại có người đến đó đốt tấm ảnh của Cao Mẫn? Sao lại có thể như vậy được chứ?
Vậy thì, tất cả những chuyện này là như thế nào đây?
33.
Lại có người chết!
Khi tôi đang còn nằm trên giường đã nghe thấy thông tin này.
Địa điểm vụ án lần này chính là phòng đánh bóng bàn ở tầng 3 của tòa lầu thể dục thể thao.
Thế nên, lại giống như lần trước phát hiện ra xác của Lưu Tiểu Huệ ở đầm hoa sen, gần như tất cả mọi người đều chạy về phía lầu thể dục thể thao. Chỉ một lát sau, phòng đánh bóng bàn đã bị vây chật kín đến độ giọt nước cũng không lọt ra ngoài được.
Qua điều tra, nạn nhân tên là Tống Tịnh Như, 22 tuổi, người Hạ Môn, Phúc Kiến, sinh viên năm thứ 3 khoa Lịch sử trường Đại học Giang Xuyên. Nguyên nhân dẫn đến cái chết là do não bộ bị tổn thương. Thi thể bị đặt lên trên bàn bóng bàn, tay chân dang ra thành hình chữ đại, cổ nạn nhân bị kê dưới tấm lưới bàn bóng. Bước đầu nghi ngờ, hung thủ tháo tấm lưới bóng bàn ra trước, sau đó mới đặt xác nạn nhân vào; Phần sọ nạn nhân bị giập, trên đầu đặt ngang một chiếc búa to, trên chiếc búa dính đầy vết máu, qua kiểm nghiệm, xác định là của nạn nhân Tống Tịnh Như, nhưng trên cái búa không có bất cứ dấu vân tay nào. Ngoài phần đầu nạn nhân máu me đầm đìa ra, ở hiện trường không thấy bất cứ vết máu nào, cũng không có dấu vết giằng co. Qua bước đầu kiểm tra khám nghiệm, phòng đánh bóng bàn không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án mạng, nạn nhân sau khi bị giết hại ở chỗ khác mới di chuyển đến.
Giống như Châu Tử Dương, trong tay Tống Tịnh Như cũng có một lá bài ma quỷ dính đầy máu.
Trên lá bài giấy đó lại là hình ảnh của một con ác quỷ! Chỉ nhìn thấy con ác quỷ này mặc một bộ giáp sắt màu xanh lục, trên đầu hắn có một chiếc sừng lớn to bằng hai con ruồi, phía sau cũng có một đôi cánh mỏng màu đen. Trong hình, hắn đang ngẩng đầu, giơ hai tay lên, như thể đang chuẩn bị vẫy cánh, bay lên bầu trời…
Nhưng điều kỳ lạ là, nơi miệng hắn bị bút đỏ vạch một đường ngoằn ngoèo, nhìn thật kĩ, trông giống như miệng một người bị khâu hai môi dính lại với nhau. Không chỉ như vậy, ở nơi mười ngón tay của hắn cũng bị gạch bút mực đỏ.
Phía dưới lá bài, có một từ tiếng Anh rất nhỏ, nhưng lần này lại là: Beelzubub.
Có kinh nghiệm “Satan” từ lần trước, cho nên lần này nhanh chóng biết được tên ác quỷ trên lá bài ma quỷ đó là ai, chính là “Vua của loài nhặng” Beelzubub, trong “Bảy tông tội”, hắn đại diện cho “tham ăn”.
Trong tay Châu Tử Dương, cầm lá bài ma quỷ “Satan” đúng là ám chỉ thông tin về nạn nhân tiếp theo – phẫn nộ. Qua điều tra, Tống Tịnh Như đúng là một người có tính cách vô cùng nóng nảy, hơi một chút là giằng co, tranh cãi với người khác…
Cũng có nghĩa là, lá bài ma quỷ trong tay Tống Tịnh Như đang ám chỉ nạn nhân tiếp theo sẽ chết vì “tham ăn”.
Ngoài ra, phát hiện được một tờ giấy trong túi quần bò của Tống Tịnh Như, trên đó viết:
Thử thời vô thanh thắng hữu thanh
(Tiếng tơ lặng ngắt bây giờ càng hay)
“Thủ bả phù dung triều Ngọc Kinh”
(Phù dung, mang đến Ngọc – Kinh để chầu)
“Hương thôn tứ tuyệt nhàn nhân thiểu”
(Tháng tư làng xóm nào ai rỗi)
“Một trang thơ cổ”
“Thập trường diệc bất túy”
(Mười chén cũng không say)
“Cuồng ca ngũ liễu tiền”
(Trước liễu quay cuồng hát với ca)
Cảnh sát điều tra, nét chữ trên giấy không phải là của Tống Tịnh Như.
Vậy thì, tại sao lại ở trong túi quần bò của cô?
Tôi nghĩ mãi về việc này nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi, nếu như tờ giấy này là do hung thủ để lại, tại sao không đặt cùng với lá bài ma quỷ? Nếu như không liên quan gì với hung thủ, vậy thì là ai viết cho Tống Tịnh Như? Đây không phải là một bài thơ cổ hoàn chỉnh, mà là lắp ghét từ những bài thơ khác nhau. Bởi vì tờ giấy này được phát hiện nằm trong túi của nạn nhân, nên La Thiên đã đặc biệt tra cứu về ý nghĩa của mấy câu thơ này.
Thử thời vô thanh thắng hữu thanh, câu này được lấy ra từ bài thơ “Tì bà hành” của Bạch Cư Dị, là chỉ trong tiếng đàn tì bà của cô gái lúc này rất khẽ gần như vô thanh, nhưng tác giả lại vẫn có thể cảm nhận được tâm tình ẩn giấu trong tiếng nhạc.
“Thủ bả phù dung triều Ngọc Kinh” (Phù dung, mang đến Ngọc Kinh đểu chầu) được trích từ bài “Lư Sơn dao ký Lư thị ngự Hư Chu” (Bài ca Lư Sơn gửi Quan thị ngự Hư Châu của Lý Bạch, Ngọc Kinh là nơi sinh sống của bị thiên tôn nguyên thủy của đạo giáo. Trước câu thơ này còn có một câu: Dao kiến tiên nhân thái vân lý (Thấy tiên rực rỡ mây xanh), ý là nói thi nhân dường như từ xa đã nhìn thấy thần tiên trong đám mây rực rỡ, tay cầm sen bay đến Ngọc Kinh; Hương thôn tứ tuyệt nhân nhân thiểu (Tháng tư làng xóm nào ai rỗi) trích từ bài thơ “Hương thôn tháng tư” (Làng quê tháng tư), bài hát ngợi ca công việc nhà nông bận rộn đầu hè của vùng Giang Nam, chỉ tháng tư là tháng bận rộn, nhà nhà đều tất bật công việc không được nhàn rỗi; Một trang thơ cổ tạm thời không giải thích, bởi vì vốn chẳng biết giải thích như thế nào; Thập trường diệc bất túy (Mười chén cũng không say) được trích từ bài thơ “Tặng Vệ bát xử sĩ” (Tặng chàng xử sĩ họ Vệ thứ tám) của Đỗ Phủ, ý chỉ cố nhân trùng trùng hàn huyên chuyện cũ, không phải uống dè dặt từng chút một, mà là uống liền mười chén rượu, đây là biểu hiện không được bình tĩnh trong nội tâm của chủ nhân. Cuồng ca ngũ liễu tiền (Trước liễu quay cuồng hát với ca) trích từ bài thơ “Võng Xuyên nhàn cư tặng Bùi Địch tú tài (Nhàn cư ở Võng Xuyên tặng tú tài Bùi Địch), chỉ có ở giữa cảnh sắc đẹp đẽ và bầu trời không khí mang đậm hương vị điền viên bày tỏ tâm trạng nhàn tản của mình.
Những câu thơ được chắp ghép lộn xộn như vậy, thực sự khó có thể nhận ra hàm nghĩa bên trong.
Tôi nhíu chặt đôi lông mày, nhìn La Thiên: “Đây là ý gì nhỉ?”
La Thiên rõ ràng cũng không hiểu nổi, khuôn mặt mơ hồ và mỏi mệt: “Anh cũng không biết, nhưng anh cảm thấy bên trong chắc chắn có ám thị gì đó.”
Tôi không đồng tình, so so vai: “Lại là cảm giác? Anh có biết rằng cái thứ gọi là cảm giác…”
Anh lắc đầu, nghiêm túc cắt ngang lời tôi: “Không, cảm giác của anh chưa bao giờ sai!”
Tôi hơi bất lực nhìn anh một cái, chẳng buồn tranh luận với anh, anh luôn như vậy, cứ nói đến “cảm giác” của mình là lại ngoan cố như một con trâu vậy. Tôi lại nhìn tờ giấy đó thêm một lần nữa, nói: “Nhưng em chẳng nhìn thấy được ở trong đây có ám thị gì cả, có lẽ chỉ là do anh suy nghĩ quá phức tạp thì sao? Thực ra đây là do bạn của Tống Tịnh Như tặng cho cô ấy, hoặc là người yêu thầm nhớ trộm cô ấy viết, nằm mơ gặp Tống Tịnh Như giống như tiên nữ tay cầm hoa sen bay đến Ngọc Kinh, hai người uống rượu liền một lúc mười chén cũng không say, sau đó lại cùng ca hát, lúc này thực đúng là vô thanh thắng hữu thanh…”
La Thiên lườm tôi một cái: “Vậy cái câu Hương thôn tứ tuyệt nhàn nhân thiểu thì là có ý gì?”
Tôi xua xua tay: “Điều này thật quá đơn giản! Ý là nơi xảy ra giấc mộng là ở nông thôn, đúng vào tháng tư ngày mùa bận rộn mà.”
“Vậy còn Một trang thơ cổ thì sao?”
“Càng đơn giản hơn, cảm xúc bắt nguồn từ giấc mơ, thi hứng dâng trào, thế nên ghép lại thành một trang thơ cổ…”
Tôi còn chưa kịp nói xong, La Thiên đã cốc vào đầu tôi một cái: “Ghép cái đầu em đấy!”
Tôi xoa xoa đầu, chu môi làu bàu vẻ oan ức: “Em cảm thấy đúng như vậy mà, nếu không, anh nói xem là có ý nghĩa gì?”
La Thiên nghĩ một lát, nói: “Nếu như đây thực sự là một loại ám thị, vậy thì chắc chắn không đơn giản như trên bề mặt thể hiện ra, hung thủ để tách trang thơ và lá bài ma quỷ ra, chắc chắn là có huyền cơ[1] khác…”
[1] Chân lý huyền diệu, theo quan niệm đạo gia.
Nói đến đây, La Thiên đột nhiên dừng lại, nét mặt trở nên nặng nề khác thường, như thể phát hiện ra manh mối gì vô cùng trọng đại vậy, lẩm nhẩm: “Huyền cơ?”
Tôi vội hỏi ngay: “Sao vậy, anh phát hiện ra điều gì à?”
Gương mặt anh vẫn rất nghiêm túc, giây lát sau, mới từ tốn nói: “Không phải, chỉ là đột nhiên anh cảm thấy, nếu như viết tiểu thuyết kinh dị, lấy tiêu đề “Huyền cơ” rất có khí thế, chắc chắn sẽ bán chạy.”
Tôi hậm hực nguýt dài anh một cái: “Đáng ghét! Em còn cứ tưởng anh phát hiện ra điều gì cơ.” Nói xong, tôi lại không kìm nổi bật cười một cái: “Anh đấy, cứ luôn như vậy, phức tạp hóa vấn đề, một bài thơ ngớ ngẩn được lắp ghép lại, ý nghĩa vô cùng đơn giản, chứng tỏ bài thơ vớ vẩn này vốn không phải do hung thủ để lại. Có đôi khi, thứ quan trọng nhất luôn thể hiện ngay ra ở bề nổi, nhưng chúng ta lại cho rằng nó phải được ẩn giấu ở một nơi rất sâu kín, cứ nhất định kiên trì đến cùng, làm cho chúng càng phức tạp hơn. Giống như lá bài ma quỷ vậy, chẳng phải là ý nghĩa thể hiện ngay trên bề nổi sao? Nó cho anh biết một cách vô cùng rõ ràng về đặc trưng tính cách của nạn nhân tiếp theo… Ôi, phải rồi, sao miệng cái tên Beelzubub này trông giống như kiểu bị khâu chặt lại vậy? Còn cả mười ngón tay của hắn nữa, tất cả đều bị gạch vết mực đỏ, bức tranh ban đầu chắc chắn không như vậy, hung thủ vẽ như vậy là để làm gì nhỉ? Có ý gì đây?”
La Thiên châm một điếu thuốc, nhả ra một đám khói dày đặc, chậm rãi nói: “Có lẽ hung thủ chỉ vẽ chơi, có lẽ… đây là một sự ám thị trong sự ám thị.”
Tôi suy ngẫm câu nói của anh, đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra điều gì đó, kinh hãi kêu lên: “Ý anh là…”
La Thiên nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, nạn nhân tiếp theo không chỉ chết vì “tham ăn”, hơn nữa còn rất có khả năng bị khâu miệng lại và chặt đứt mười ngón tay.”
Tôi chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, không biết tại sao, tôi liền nghĩ ngay đến Quan Vũ Phi. Tôi thậm chí còn nhìn thấy hình dáng cô ấy bị khâu chặt miệng, bị chặt mười ngón tay, trái tim tôi bỗng chốc như rơi vào trong kho đông lạnh, lạnh đến tê dại.
34.
La Thiên nhận ra được phản ứng khác thường của tôi, lên tiếng hỏi: “Em sao thế? Sắc mặt lại trở nên khó coi đến thế?”
Tôi ấp úng: “À… Quan Vũ Phi… cậu ấy dạo này đang cố gắng giảm béo, cô ấy lo sợ mình… Nạn nhân tiếp theo chết vì “tham ăn”, em nhìn thấy cô ấy ngày ngày ăn mướp đắng sống, em…” Tôi không nói tiếp được nữa, trong lòng hoang mang cực độ.
La Thiên vỗ vỗ tay tôi, trịnh trọng nói: “Hãy tin anh, Tiểu Yên, anh nhất định sẽ bắt được hung thủ.”
Tôi mơ màng nhìn anh, thực sự có thể bắt được hung thủ sao? Chỉ còn chín ngày nữa. Nếu hung thủ dễ dàng bị bắt như vậy, thì mười năm, hai mươi năm trước đã phải bị bắt rồi, lại còn để đến tận hôm nay hắn vẫn tiếp tục gây án được sao? Tôi thở dài, đột nhiên nhớ đến việc chạm trán Bồ Bằng ở đầm hoa sen đêm hôm đó, bèn hỏi La Thiên: “Nghe nói thi thể của Tống Tịnh Như là do Bồ Bằng phát hiện ra phải không?”
“Đúng vậy!”
“La Thiên,” tôi ngừng một lát, hỏi anh vẻ rất nghiêm túc, “Anh có tin em không?”
“Em đang nghi ngờ Bồ Bằng, đúng không?”
“Không phải là em đang nghi ngờ ông ta, mà là ông ta thực sự rất khả nghi.”
Sau đó, tôi bèn kể lại cho anh nghe việc đêm đó. “Lúc đó vào khoảng 3 giờ đêm, ông ta đi đến đầm hoa sen lúc khuya khoắt thế thực sự chỉ đơn giản là để tuần tra thôi sao? Kết quả là sáng ra ông ta phát hiện ra thi thể của Tống Tịnh Như. Còn nữa, lần phát hiện ra thi thể của Châu Tử Dương, cũng là…”
“Khuya như thế, em lại đi đến đầm hoa sen làm gì?” La Thiên cắt ngang lời tôi, vẻ mặt không vui, như thể không hề nghe thấy việc tôi đang nói với anh việc Bồ Bằng rất khả nghi vậy.
“Không làm gì cả, dù sao có nói ra anh cũng không tin, chỉ có trách mắng em thôi.”
“Phải rồi, vậy em có bao giờ nghĩ xem tại sao anh lại phải trách mắng em không? Em đã không còn nhỏ nữa, sao lại còn mê tín như vậy chứ? Thật không ngờ còn cùng với bọn họ đi gọi hồn, còn chạy đến đầm hoa sen đốt bùa. Anh thực sự không biết nên nói em thế nào đây!” Anh nhìn tôi, nét mặt lộ ra vẻ thất vọng vì không bảo ban được tôi.
Tôi giải thích: “Mê tín thì có liên quan gì đến lớn nhỏ chứ? Anh cứ luôn nói, trên thế giới này vốn không hề có ma quỷ, đó là vì anh chưa gặp!”
Anh bật cười: “Nói thế, em gặp rồi sao? Trông nó như thế nào? Không có đầu hay là không có chân?”
Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh: “Anh không cần chế nhạo em, nếu không phải là ma quỷ giết người, hung thủ thực sự có thể lợi hại đến thế sao? Từ năm 1988 đến tận bây giờ, đã hai mươi năm rồi…”
La Thiên ngắt lời tôi, dày mặt nói: “Đó là bởi vì hung thủ chưa gặp phải anh, năm nay thì khác, chắc chắc anh sẽ bắt được hắn. Anh nói cho em biết, Tiểu Yên, nếu ma quỷ thực sự có thể giết người, vậy thì còn cần cảnh sát bọn anh làm gì chứ? Còn cần đến pháp luật làm gì? Tất cả những vụ án bó tay cứ đổ cho ma quỷ là được!”
Tôi hơi tức giận, xua xua tay: “Thôi đi thôi đi, em không nói với anh điều này. Vậy em hỏi anh, anh nói vết mực đỏ trên lá bài ma quỷ lần này là ám thị cách thức chết của nạn nhân tiếp theo, vậy tại sao trên lá bài ma quỷ đầu tiên lại không có ám thị?”
Anh lập tức trả lời: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, tâm lý của hung thủ đang thay đổi.”
Tôi chợt cảm thấy vô cùng buồn bực, lầm bầm vẻ không vui: “Thay đổi cái lông mao ấy[2]!”
[2] Chữ lông và con mèo trong tiếng Trung âm đọc gần giống nhau, nên dễ bị nghe nhầm.
Anh ngẩn người: “Mèo khoang? Cái gì mèo khoang?”
Đúng lúc đó, chiếc di động của tôi đổ chuông, là Liên Thành gọi đến, cô hỏi tôi có nhìn thấy La Thiên không. Tôi không dám nói với cô là tôi đang ở cùng La Thiên, bèn nói không gặp. Tôi thấy hơi lạ, cô nha đầu này tìm La Thiên làm gì nhỉ? Hỏi ra mới biết, thì ra đêm hôm đó La Thiên nói sẽ dẫn mọi người cùng đi xem thực hư việc gọi hồn của bà đồng. Tôi liền đồng ý ngay, còn nói sẽ giúp cô ấy tìm La Thiên.
Sau khi tắt máy, tôi nhìn La Thiên vẻ vui mừng trước tai họa của người khác, cười tít mắt nói: “Thần thám La Thiên, mọi người đang đợi để anh dẫn họ đi vạch trần phương pháp che mắt thiên hạ của bà đồng gọi hồn đấy, thế nào? Hay là để em nói với các bạn ấy là em không tìm thấy anh?”
La Thiên ấn ấn mũi tôi, đứng dậy nói: “Chuyện nhỏ, có phải em muốn nhìn thấy anh bẽ mặt chứ gì? Đi nào, anh cũng thực sự muốn kiểm chứng một chút việc gọi hồn vẫn được mọi người nhắc đến, để bà ta nói xem hung thủ là ai, để anh đỡ phải điều tra.
35.
Một giờ đồng hồ sau, mấy người bọn tôi cùng đến được nơi ở của bà đồng. La Thiên tiện miệng nói ra tên tuổi và ngày tháng năm sinh của một người, bảo bà đồng gọi hồn. Ban đầu bà đồng không đồng ý, nói không đặt tiền trước, hơn nữa cũng không có ảnh, nhưng sau khi nhìn thấy La Thiên cầm một tệp tiền, bèn giả vờ do dự một lát, rồi đồng ý. Thật đúng là “có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ”, chiêu này hình như đi đến đâu cũng có tác dụng.
Sau đó, lại giống như lần trước, sau khi tất cả chuẩn bị xong xuôi, hai tay bà đồng đặt lên bàn vỗ đập lung tung, miệng lẩm nhẩm mấy câu, tiếp đến bèn có gió âm u thổi tới, trong không trung bay đầy mẩu giấy nhỏ, chiếc bàn để dưới tay bà đồng cũng bắt đầu rung lắc. Mặc dù đã được trải nghiệm một lần, nhưng mấy đứa con gái vẫn sợ hãi thất sắc.
Đúng lúc đó, La Thiên giơ chân đạp vào bức tường bên trái, thật không ngờ bức tường đó kêu rầm một tiếng rồi mở ra. Thì ra đó chỉ là một cánh cửa có màu giấy dán giống như y như màu bức tường. Trong phòng, vị trí trên tường treo mấy cái quạt gió cỡ lớn, một ông già đang đứng trên ghế với khuôn mặt sững sờ kinh ngạc, trong tay ông ta vẫn còn cầm những mảnh giấy bùa bị xé vụn. Sau khi cửa bị đá mở tung, ông ta bị hoảng sợ ngã từ trên ghế xuống… Mọi người cuối cùng cũng đã định thần lại, hiểu được tất cả mọi chuyện, phía trên bức tường ngăn cách căn phòng này và phòng khách hoàn toàn trống rỗng, cơn gió âm u và cả những mảnh giấy vụn bay trong không trung hoàn toàn là do quạt gió “tác oai tác quái”. Ánh đèn trong phòng khách cứ chập chờn lúc sáng lúc tối cũng là do ông lão ở trong phòng này thao túng, còn về chiếc bàn của bà đồng sao lại có thể rung lắc được là do dưới bàn có để máy tạo rung, hơn nữa, công tắc của máy lại ở ngay dưới chân của bà đồng…
Lâm Phàm tức giận như muốn phát điên, suýt nữa đã đánh cho bà đồng và ông lão kia một trận. Đương nhiên, tiền Lâm Phàm gọi hồn và tiền mua bùa để siêu độ cho Cao Mẫn, bà đồng phải hoàn trả không thiếu một xu.
Trên đường quay về trường, La Thiên nói: “Bây giờ thì tin rồi chứ? Tất cả mọi điều mê tín thực ra đều bắt nguồn từ chính tâm lý của con người, trên thế giới này vốn không hề có ma.” Khi nói câu này, anh liếc nhìn tôi một cái, tôi vội quay mặt đi, né tránh ánh mắt anh. Nếu như trên đời này không có ma, đêm đó tôi nghe thấy tiếng gọi của Cao Mẫn, tiếng nói của cô ấy đã dẫn tôi đến đầm hoa sen, vậy phải giải thích như thế nào? Còn cả tấm ảnh đó nữa, sao lại không giống với tấm ảnh chúng tôi đốt lúc trước?
Tôi đang nghĩ, Diệp Hàn đột nhiên lên tiếng: “Ôi! Bà lão đáng chết đó sao lại đưa cho mình tờ tiền rách chứ?”
Tôi quay đầu sang nhìn, thấy trên tay cô cầm tờ tiền mệnh giá 20 tệ cũ, ở giữa bị rách gần tách ra làm đôi. Có thể là lúc bà đồng trả tiền cho Lâm Phàm kẹp vào trong, Lâm Phàm cũng không xem kỹ, khi ra ngoài bèn chia tiền cho chúng tôi. Lúc này nhìn thấy tờ tiền của Diệp Hàn bị rách, Lâm Phàm vội nói: “Để tôi đổi cho cô!”
Diệp Hàn cười rất thoải mái: “Không cần đâu, lúc về mình lấy keo dán dán một chút là được mà.” Sau đó lại quay sang, mắt sáng long lanh hỏi La Thiên, “Thầy La, chỗ thầy có keo dán không ạ?”
La Thiên còn chưa kịp trả lời, Quan Vũ Phi liền cướp lời hỏi: “Chẳng phải cậu có keo dán sao, còn hỏi mượn thầy La?”
Diệp Hàn làu bàu: “Vốn dĩ là có, nhưng sau đó không biết sao lại không thấy nữa.”
Quan Vũ Phi chớp chớp mắt: “Không thấy nữa? Chẳng phải vẫn luôn để trên bàn sao?”
Lãnh Mộng Phàm cũng chen vào: “Phải rồi, mình cũng từng nhìn thấy mà, đặt ngay trên bàn ấy. Hồi trước mình còn lấy để dán poster của Lưu Diệc Phi nữa mà.”
Diệp Hàn nói: “Thực sự không thấy nữa, đợt nghỉ lễ mồng 1 tháng 5 vẫn còn, sau khi mình từ nhà lên là không tìm thấy nữa.”
Lãnh Mộng Phàm cười ha hả, trêu chọc: “Chắc không phải là hung thủ lấy mất chứ?” Tiếp đến, cô lại hạ giọng, đảo đảo con ngươi mắt, nói giọng thê lương: “Hồn ma cũng muốn lấy keo dán để dính 20 tệ…”
Diệp Hàn kêu lên vẻ sợ hãi, vội vàng nấp sau lưng La Thiên, miệng kêu Lãnh Mộng Phàm bắt nạt cô.
Không hiểu sau, hành động của Diệp Hàn khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn nổ tung.
Mấy người bọn tôi trêu đùa nhau cho đến khi về tận trường học. Khi tôi vừa bước vào cổng ký túc xá, đã nhận được tin nhắn của La Thiên, anh dặn tôi mấy hôm tới nhất định phải ở bên cạnh Quan Vũ Phi, đừng để cô ấy ở một mình. Còn nói lần này nhất định bắt được hung thủ, bởi vì đặc trưng “tham ăn” dễ tìm hơn hẳn so với đặc trưng “phẫn nộ” hay “ngạo mạn”. Mười năm, hai mươi năm trước, người chết vì “tham ăn” đều là những người béo, chắc lần này cũng không ngoại lệ, cho nên, dù trường Đại học Giang Xuyên có hàng nghìn sinh viên, nhưng để tìm ra những sinh viên béo mập cũng không mấy khó khăn.
Tôi vô cùng lo lắng, dựa người vào lan can, thất thần nhìn lên bầu trời, nếu như hung thủ không có kế hoạch giết người vô cùng cẩn mật và hoàn mỹ, sao hắn dám huênh hoang như vậy chứ? Nói thẳng ra, chính là ma quỷ tác oai tác quái, những nạn nhân mà tử thần muốn tìm kiếm, chẳng ai có thể tránh được.
Đúng vậy, chẳng ai có thể tránh được.
Tám trăm tệ mua một đống bùa và hương lộn xà lộn xộn, tôi thấy không đáng chút nào, nếu đến chỗ khác mua, tôi ước chừng không quá mười tệ, bà lão đó chẳng khác gì cướp tiền. Nhưng Lâm Phàm lại cho rằng số tiền này rất đáng, ôm chặt nó vào lòng, nâng niu như là tính mạng mình vậy. Anh nói bất luận thế nào, ít nhất cũng phải để anh nhìn thấy Cao Mẫn một lần, còn nói sẽ cố gắng nhanh chóng hoàn trả lại số tiền cho chúng tôi. Lãnh Mộng Phàm nói: “Nói gì thế, Cao Mẫn cũng là bạn tốt của bọn mình mà, chúng mình cũng đều không muốn thấy cậu ấy phải chịu đau khổ… Số tiền này, coi như là bọn mình cùng đóng góp, các cậu thấy sao?”
Đương nhiên chúng tôi không có ý kiến gì, tất cả đều đồng ý.
Lâm Phàm vô cùng cảm động, luôn miệng nói cảm ơn, sau đó lại nói vẻ đau buồn: “Tôi thực sự hối hận vì không đi gặp bà đồng sớm, nếu không, tôi cũng đã có thể giải cứu Mẫn Mẫn khỏi địa ngục sớm hơn.”
Tôi không kìm được, lên tiếng hỏi: “Cậu thực sự tin vừa rồi người nói chuyện với cậu là Cao Mẫn sao?”
Nghe tôi hỏi vậy, mấy cô gái đều thi nhau hỏi, rõ ràng bọn họ cũng không thể xác định chắc chắn.
Lâm Phàm cúi đầu, nhìn túi đồ trong tay mình, ôm chặt hơn nữa, cười nhạt: “Có quan trọng không?”
Nhất thời, bọn tôi đều không nói gì, tôi có thể nhận ra trong lòng mọi người đều không dễ chịu chút nào. Tôi chăm chú nhìn Lâm Phàm, khuôn mặt gầy guộc của anh vô cùng trầm tĩnh, hình như còn mang theo chút cảm giác hạnh phúc. Tôi không thể không cảm khái, đúng vậy, bà đồng đó có gọi được hồn Cao Mẫn lên hay không không quan trọng, quan trọng là bà ta đã đem lại niềm an ủi cho Lâm Phàm.
Sau khi về trường, chúng tôi hẹn nhau 12 giờ đêm cùng đi đến đầm hoa sen siêu độ cho Cao Mẫn, bởi vì mọi người đều đồng loạt cho rằng đầm hoa sen là nơi âm khí nặng nhất trong trường. Khi đi đến cổng khu ký túc xá, Lâm Phàm gọi tôi lại, nói lời cảm ơn với tôi. Tôi tưởng ảnh cảm ơn chuyện bức ảnh, tôi bèn nói: “Không cần khách sáo, chỉ là lấy tấm ảnh thôi mà, có phải là việc gì phiền hà đâu.”
“Không phải… Nếu không có cô, có lẽ tôi vẫn ngồi mãi ở đình, ngồi cho đến tận lúc chết.”
Trời đã tối, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào người anh, ánh mắt anh sáng lấp lánh trong màn đêm, tôi chợt thấy anh rất điển trai.
Tôi khẽ cười: “Tôi tin, đó chắc chắn không phải là những gì Cao Mẫn muốn nhìn thấy, nghĩ thoáng ra một chút, Lâm Phàm, cậu không phải vẫn luôn mong Cao Mẫn sống tốt sao? Tôi nghĩ, Cao Mẫn cũng hy vọng cậu sống thật tốt, có được tình cảm chân thành này của cậu, cũng đã đủ rồi.”
“Ừm, vậy tôi đi trước đây, lát nữa gặp!”
11 rưỡi đêm, khi chúng tôi bước ra khỏi ký túc xá, bên ngoài bầu trời chợt thay đổi, từng đám mây đen ùn ùn kéo tới, che khuất cả bầu trời, những cơn gió to thổi ập tới, kêu vù vù trong không trung. Đang định đi siêu độ cho Cao Mẫn thì trời lại thay đổi, liệu có phải là sự báo điềm không lành? Trong lòng tôi bỗng trào lên nỗi bất an.
Khi đi đên khu rừng nhỏ, tiếng gió rít ầm ầm, cành cây nghiêng ngả theo cơn gió, như thể một đám âm hồn đang điên cuồng nhảy múa, khiến cho người ta run rẩy sợ hãi. Cả cơ thể Liên Thành gần như dính sát vào người tôi, từ khi bước vào khu rừng nhỏ đã luôn miệng lẩm bẩm: “Các người đừng đến tìm tôi, tôi đến để siêu độ cho Cao Mẫn… Tiểu Huệ, cậu phải phù hộ mình đấy…” Cứ nói đi nói lại mãi.
Quan Vũ Phi đi phía sau nói: “Đừng… đừng… đừng khấn nữa, cậu còn e chưa đủ đáng… đáng… đáng sợ sao?”
Khi chúng tôi đến đầm hoa sen, phát hiện ra Lâm Phàm đã đợi sẵn ở đó, đứng ngay dưới gốc cây hòe, chúng tôi lao đến đó. Lâm Phàm giơ điện thoại di động lên xem, nói còn 15 phút nữa, nên chúng tôi đều ngồi xuống đất, mỗi người nói vài câu, toàn chuyện tầm phào để xoa dịu nỗi sợ hãi.
Tôi đột nhiên nhớ đến cái đêm Lưu Tiểu Huệ chết, tôi và La Thiên phát hiện ra tro tiền vàng ai đó đã đốt, tôi bèn quay sang hỏi Liên Thành: “Lưu Tiểu Huệ có người họ hàng nào ở trong trường không?”
Liên Thành nghĩ một lát, nói: “Chắc là không, em chưa từng nghe cậu ấy nói, bình thường cậu ấy còn có rất ít bạn, bởi vì cậu ấy hơi khôn lỏi tham vặt, cho nên các bạn trong lớp đều không thích cậu ấy. Sao đột nhiên đại ca lại hỏi điều này?”
Tôi lắc đầu, nói là tiện miệng hỏi thôi, tôi không dám kể chuyện tối hôm đó, đặc biệt là lúc này, tôi sợ sẽ làm mọi người sợ hãi. Nếu như theo lời Liên Thành nói, Lưu Tiểu Huệ có rất ít bạn bè, vậy thì ai lại đốt tiền vàng cho cô ấy vào đêm cô ấy mất chứ? Chắc chắn không phải là Liên Thành, vì Liên Thành nhát gan như thế, quyết không dám đi một mình đến đầm hoa sen, lẽ nào đám tiền vàng bị đốt đó thực sự là hồn ma của Lưu Tiểu Huệ? Còn nữa, La Thiên rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì ở vị trí mà Lưu Tiểu Huệ treo cổ? Tại sao lại nói cô ấy không hề tự sát? Nghĩ đến đây, tôi chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn cây hòe.
Hành động của tôi khiến Liên Thành giật mình hoảng sợ, cô vội vàng ôm chặt cánh tay tôi, hỏi đầy kinh hãi: “Sao vậy, đại ca? Đại ca đừng dọa em, em lạnh lắm…”
Lãnh Mộng Phàm nói: “Mình cũng lạnh, các cậu có cảm thấy thời tiết buổi đêm rất kỳ quái không? Gió thổi to quá!”
Liên Thành vội phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, lúc đầu vẫn rất bình thường, khi chúng ta vừa bước ra khỏi ký túc xá thì bắt đầu nổi gió, mình nhớ bà lão thần tiên đó…”
Diệp Hàn cải chính: “Là bà đồng!”
Liên Thành “à” một tiếng, nói tiếp: “Bà đồng đó nói, 12 giờ đêm là lúc cánh cửa u minh mở ra, cho nên, những thứ đó… thứ đó… liệu có phải 12 giờ là…”
Lâm Phàm hạ giọng ngắt lời cô: “Đừng nói nữa, sắp đến giờ rồi!”
Đúng lúc đó, Quan Vũ Phi đột nhiên nói một câu lãng xẹt: “Có lẽ… chết là một kiểu giải thoát!”
Giọng của cô rất khẽ, như thể từ xa vọng tới, tôi bất giác rùng mình, nhìn cô với vẻ kinh ngạc, cô đang thất thần nhìn lên cây hòe, sắc mặt bình tĩnh một cách lạ thường.
Câu nói đó của cô là có ý gì?
31.
Thời gian trên chiếc di động nhanh chóng dừng lại lúc 12 giờ đúng, nhưng Lâm Phàm lại không đốt được những lá bùa đó. Gió thổi quá to, chiếc bật lửa cứ bật lên rồi lại bị tắt, hết lần này đến lần khác. Thấy 12 giờ sắp sửa trôi qua, Lâm Phàm cuống lên suýt nữa đập nát chiếc bật lửa, miệng tuôn ra đầy câu chửi thề. Cuối cùng, chúng tôi đành phải vây kín lại thành một vòng tròn nhỏ, nhưng vẫn mất một lúc mới đốt được số bùa đó, đáng tiếc là đã 12 giờ 2 phút rồi. Lâm Phàm vừa đốt bùa, vừa nói với vẻ bi thương: “Xin lỗi nhé, Mẫn Mẫn, bởi vì gió to quá, cho nên mới siêu độ chậm 2 phút, xin lỗi em…”
Khi Lâm Phàm ném tấm ảnh chân dung của Cao Mẫn vào đám lửa, đột nhiên có cơn gió to thổi tới, đám lửa đó chợt bay tản ra, chúng tôi vội vàng lùi lại, kêu thất thanh, Liên Thành thậm chí còn sợ hãi đến độ ngã nhào xuống đất, chỉ thấy đám lửa đó bay về phía Diệp Hàn. Giữa tiếng kêu thét, chiếc váy của Diệp Hàn chợt bốc cháy, cô kinh hoàng lấy tay dập mạnh đám lửa đó, thế nhưng lửa lại càng cháy rực hơn. Cô chạy nhảy, đập loạn xạ, tiếng kêu thê thảm như xé tan bầu trời đêm: “Cứu mình với! Cứu mình với! Cứu mình với…”
Cả bọn chúng tôi đều ngẩn người trước tình thế quá bất ngờ, cứ thế đờ đẫn đứng yên ở đó như khúc gỗ, mồm miệng há hốc.
Đúng lúc đó, một bóng đem lao đến bên Diệp Hàn, ôm Diệp Hàn, rồi lao mình nhảy xuống đầm hoa sen.
Lúc này tôi mới như chợt bừng tỉnh ra khỏi giấc mộng, lao đến bên đầm, hét gọi: “Diệp Hàn! Diệp Hàn!”
Một lát sau, Diệp Hàn được người đó cứu lên, tôi vừa nhìn đã giật nẩy mình, đó không phải là ai khác, mà chính là La Thiên. Trái tim tôi như rơi xuống vực, thế là tiêu đời rồi, việc siêu độ cho Cao Mẫn chắc chắn đã bị La Thiên biết rồi.
Diệp Hàn bởi vì quá sợ hãi, đã uống mấy ngụm nước của đầm hoa sen, lúc này đang ho sặc sụa, mặt trắng như tờ giấy, vội nắm chặt lấy áo của La Thiên không chịu nhả ra, cuộn người lại trong lòng anh, run lẩy bẩy.
La Thiên không nói gì, ôm chặt Diệp Hàn chạy thẳng đến phòng y tế. May mà Diệp Hàn không sao, cũng không bị thương, sau khi lấy thuốc, La Thiên bèn đưa chúng tôi về ký túc xá, Lâm Phàm cũng đi theo, khuôn mặt buồn rầu ân hận.
Chờ Diệp Hàn thay đồ xong, La Thiên và Lâm Phàm mới bước vào phòng ký túc xá. Tôi ngồi trên giường, sợ sệt nhìn La Thiên một cái, toàn thân anh ướt sũng, sắc mặt sa sầm âm u một cách đáng sợ.
Cả phòng im phăng phắc, không ai lên tiếng.
Hồi lâu, tôi đứng dậy lấy khăn lau mặt đưa cho La Thiên, không ngờ anh không thèm bận tâm, thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái. Tôi cũng thấy hơi bực, hậm hực đặt chiếc khăn lại vị trí cũ. Tôi biết anh đang giận thôi, nhưng cũng không nên tỏ thái độ dửng dưng với tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy chứ, thật không nể mặt tôi chút nào cả, hơn nữa, việc siêu độ cho Cao Mẫn có phải do tôi khởi xướng đâu.
Một lúc sau, La Thiên nhìn từng người chúng tôi một lượt, lạnh lùng nói: “Ai có thể nói cho tôi biết chuyện này là thế nào không?”
Lâm Phàm cúi đầu, khẽ nói: “Thầy La, không liên quan đến các cô ấy, là em bảo họ đi cùng, thầy muốn phạt thì cứ phạt em đi!”
Lâm Phàm vừa dứt lời, La Thiên đã nổi nóng, nghiêm giọng nói: “Cậu tưởng cậu có thể gánh vác một mình được sao? Vừa rồi nếu không có tôi, Diệp Hàn rất có thể đã bị… Còn nữa, buổi đêm gió thổi to như vậy, xung quanh đầm hoa sen toàn là cây cối, hơn nữa bên ngoài lại là một khu rừng nhỏ, các anh các chị có nghĩ xem, nếu như đám lửa đó không bay vào người Diệp Hàn, mà là những cây cối đó sẽ tạo nên hậu quả đáng sợ như thế nào không?! Ai chịu trách nhiệm? Và ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm?”
Thấy chúng tôi không dám ho he, giọng của La Thiên cũng đã dịu đôi phần: “Tại sao lại đi đến đầm hoa sen đốt tiền vàng?”
Lâm Phàm nói: “Không phải tiền vàng, là một ít… bùa.”
La Thiên chau mày: “Bùa? Đốt bùa làm gì?”
Lâm Phàm cúi đầu thấp hơn nữa, hồi lâu cũng không ấp úng được câu nào rõ ràng. Lãnh Mộng Phàm thấy vậy, bèn khai hết việc chiều nay đi đến gặp bà đồng gọi hồn, sau đó lại nói: “Thầy La, thầy cũng đừng trách Lâm Phàm, cậu ấy chỉ vì quá mong muốn biết được Cao Mẫn đã chết như thế nào nên mới đi tìm bà đồng.”
La Thiên nói: “Cảnh sát sẽ điều tra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Cao Mẫn, đi tìm bà đồng có tác dụng gì…”
Lãnh Mộng Phàm vội ngắt lời La Thiên: “Lẽ nào cảnh sát có tác dụng sao? Nếu cảnh sát có tác dụng sao đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ?”
La Thiên nhất thời cứng họng, tôi thấy diễn biến tâm trạng anh vô cùng phức tạp, chắc là lời nói của Lãnh Mộng Phàm đã chạm đến chỗ đau trong lòng anh. Thực ra cũng không thể trách Lãnh Mộng Phàm được, bởi vì cô ấy hoàn toàn không biết La Thiên là cảnh sát, hơn nữa còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Tôi đang nghĩ xem có nên chen lời hay không, Lãnh Mộng Phàm hình như cũng nhận ra mình có hơi nặng lời, cúi đầu nói một câu: “Em xin lỗi, thầy La!”
La Thiên hờ hững mỉm cười: “Không sao! Yên tâm đi, tôi tin cảnh sát chắc chắn sẽ bắt được hung thủ. Còn nữa, sau này đừng có đi tìm bà đồng gì nữa, tôi hiểu được tâm trạng của các bạn, nhưng các bạn đều là sinh viên đại học rồi, sao lại còn mê tín như vậy? Trên thế giới này vốn không có ma quỷ, càng không có thứ gọi là gọi hồn, những thứ đó đều là giả, đánh lừa thị giác mà thôi.” Khi nói những lời này, tôi chú ý thấy hình như La Thiên liếc nhìn tôi một cái, trong ánh mắt đó tràn ngập nỗi thất vọng và trách móc, như thể việc đi mời bà đồng là chủ ý của tôi vậy.
Liên Thành chu cái miệng nhỏ, làu bàu: “Nhưng, bà lão thần tiên đúng là đã mời được Cao Mẫn lên, còn nói chuyện với Lâm Phàm nữa mà!”
La Thiên nói: “Vậy các bạn có tận mắt chứng kiến đúng thật là thân xác Cao Mẫn đứng trước mặt các bạn không?”
Liên Thành vẫn không cam tâm làu bàu: “Mặc dù không nhìn thấy, nhưng dáng vẻ… em cũng không biết nói thế nào nữa, có cơn gió âm u thổi ầm ầm, ngay cả bàn ghế cũng run rẩy nữa.”
La Thiên bất lực nhún vai, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ muộn quá rồi, mọi người đi ngủ đi, ngày mai tôi sẽ dẫn các bạn đi đến đó, xem bà lão thần tiên gọi hồn như thế nào.” Nói xong, anh bèn cùng Lâm Phàm bước ra khỏi phòng ký túc xá.
32.
Sau khi La Thiên và Lâm Phàm rời khỏi đó, chúng tôi bèn an ủi Diệp Hàn, bởi vì bộ dạng của cô ấy vô cùng tồi tệ, co rúm người, run lẩy bẩy trong chăn, chắc là cô ấy vẫn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi bị lửa thiêu đốt. Tôi thầm lấy làm mừng, may mà La Thiên kịp thời lao đến cứu cô ấy, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Sau khi an ủi xong Diệp Hàn, tôi chuẩn bị đưa Liên Thành về ký túc xá, tòa lầu ký túc xá cô ở không cùng tòa lầu chúng tôi, cô ấy không dám về một mình.
Đúng lúc tôi và Liên Thành chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Diệp Hàn đột ngột nói một câu: “Mình nhìn thấy Cao Mẫn rồi…”
Lời nói vừa phát ra, lập tức nổ vang như quả lựu đạn xé toạc bầu trời. Liên Thành cuống cuồng chạy ra sau lưng tôi, run lẩy bẩy nói: “Cao Mẫn? Ở… ở đâu?”
Lãnh Mộng Phàm cũng kinh hãi nhìn xung quanh: “Cái… cái gì? Cao Mẫn? Diệp Hàn, cậu đừng có dọa bọn mình!”
Diệp Hàn từ tốn nói: “Thật đấy, vừa rồi khi đám lửa đó bay về phía mình, mình rõ ràng nhìn thấy Cao Mẫn ở trong đám lửa đó, cậu ấy bảo mình cứu cậu ấy, còn trách mình sao lại không cứu cậu ấy… Khi đám lửa đó cháy vào mình, mình nghe thấy tiếng cậu ấy cười, tiếng cười rất kỳ lạ, cậu ấy nói… cậu ấy nói…” Diệp Hàn ngừng lại, co tròn người, sắc mặt lộ ra nỗi sợ hãi khiến ai nấy đều nghẹt thở.
Mấy đứa con gái nhìn nhau truy hỏi: “Cậu ấy nói gì?”
Tôi thấy một chất lỏng trong suốt chảy ra khỏi khóe mắt Diệp Hàn, rơi xuống. Cô chuyển động con ngươi mắt, nhìn từng người một, sau đó nói: “Cao Mẫn nói… Chúng ta… đều phải chết…”
Lãnh Mộng Phàm kêu lên thất thanh: “Vì sao chứ? Chúng ta có bao giờ đắc tội với Cao Mẫn đâu, sao cậu ấy lại nói như vậy chứ?”
Sắc mặt Diệp Hàn trở nên vô cùng đau khổ, còn mang theo chút tuyệt vọng, khẽ nói lẩm bẩm: “Mình cũng không biết, mình thực sự không biết!”
Liên Thành suýt chút nữa thì khóc, chui ra khỏi phía sau lưng tôi, lo lắng nói: “Liệu có phải vì lúc siêu độ chúng ta đã bị lỡ mất hai phút hay không…”
Lãnh Mộng Phàm ngắt lời cô: “Việc này cũng không thể trách chúng ta được, gió to quá, vốn không thể châm lửa được mà. Diệp Hàn, có phải là cậu nhìn nhầm không? Bởi vì cậu quá sợ hãi, cho nên nảy sinh ảo giác?”
Diệp Hàn cứ khăng khăng nói mình không nhìn nhầm, sau đó cô chợt quay người, hướng mặt vào tường, khẽ nói một câu: “Cậu ấy đang đứng ngay ở cửa, các cậu không nhìn thấy sao?”
Lời Diệp Hàn vừa dứt, Liên Thành vội kêu lên: “Ối, mẹ ơi!” Rồi lao như tên bắn đến giường Lãnh Mộng Phàm, vội vàng trèo lên, co rúm người phía sau lưng Lãnh Mộng Phàm.
Tôi ngẩn người đứng yên không nhúc nhích, lời của Diệp Hàn giống như một con dao găm sắc nhọn, cắm phập vào trái tim tôi, bời vì lúc này đây tôi đang đứng ở ngay cửa, lưng hướng ra ngoài cửa. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận thấy Cao Mẫn đang đứng ở phía sau lưng tôi, lạnh lùng nhìn tôi, nhìn chăm chú đến độ toàn thân tôi đau đớn, không thể nào cử động được.
Cuối cùng, Quan Vũ Phi chạy đến kéo tôi ra.
Xảy ra chuyện như vậy, Liên Thành không dám về phòng nữa, tôi vốn định để cô ấy ngủ cùng tôi, nhưng cô thấy tôi ngủ ở giường của Cao Mẫn, lắc đầu nguầy nguậy. Bởi vì đêm nay Diệp Hàn đầu óc không bình thường, Quan Vũ Phi lại quá béo, nên Liên Thành ngủ cùng giường với Lãnh Mộng Phàm.
Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, Diệp Hàn thực sự nhìn thấy Cao Mẫn sao? Tại sao lại chỉ có mình cô ấy nhìn thấy, còn những người khác lại không? Liệu có phải cô ấy nói dối? Thực ra cô ấy không hề nhìn thấy gì cả, tất cả những gì cô ấy nói chỉ là lừa dối? Nhưng cô ấy tại sao lại phải lừa dối chúng tôi? Lẽ nào dùng một người chết để đùa cợt, cô ấy không sợ sao?
Tôi nhớ Quan Vũ Phi nói, trong trường học trước đây cũng từng có người bị ma nhập, thế nên tôi khẽ gọi: “Quan Vũ Phi, cậu đã ngủ chưa?”
Quan Vũ Phi không có phản ứng gì, nhưng Diệp Hàn lại trở người, trả lời tôi: “Cậu cũng không ngủ được sao, Cố Tiểu Yên?”
Sau những sự việc xảy ra đêm nay, tôi cảm thấy hơi sợ, vội nói: “Không phải, mình… mình buồn ngủ rồi.”
Cô lại thở dài: “Chắc chắn cậu nghi ngờ những gì mình nói không phải là sự thật, đúng không? Thực ra, chính mình cũng không dám tin, bởi vì…” Cô ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Có lẽ, đợi Cao Mẫn thực sự tìm cậu, cậu sẽ hiểu, cậu hãy dùng con tim cảm nhận, chắc chắn có thể cảm nhận được cậu ấy…”
Tôi bị những lời cô nói dọa cho sợ hãi đến độ dựng tóc gáy, hoảng hốt ngắt lời cô: “Đừng nói nữa, ngủ đi!”
Một lúc lâu sau, tôi vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ, trong đầu toàn là câu nói đó của Diệp Hàn: “Có lẽ, đợi Cao Mẫn thực sự tìm cậu, cậu sẽ hiểu, cậu hãy dùng con tim cảm nhận, chắc chắn có thể cảm nhận được cậu ấy…”
Bất giác, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nín thở, tập trung tinh thần chú ý lắng nghe, quả nhiên, có một âm thanh thấp thoáng ẩn hiện khẽ luồn vào tai tôi, tôi rùng mình một cái, thật không ngờ âm thanh đó là: cứu… mình… cứu… mình…
Tôi chợt mở choàng mắt, hy vọng những gì mình nghe thấy chỉ là ảo giác, nhưng âm thanh đó vẫn cứ thấp thoáng vang lên, hình như… chính là từ ngoài cửa…
Lẽ nào, thực sự là Cao Mẫn?
Dần dần, có một thứ sức mạnh thần kỳ không thể nào kháng cự được vây chặt lấy tôi, tôi bước xuống giường, cứ thế đi về phía phát ra âm thanh đó như người bị mộng du, đầu óc kêu ong ong, sắp bị thứ âm thanh đó làm cho nổ tung rồi. Đúng trong khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn tin tưởng tất cả những gì Diệp Hàn nói, cô ấy đã từng nói Cao Mẫn đang gọi cô ấy, dẫn cô ấy đến một nơi nào đó. Và giờ đây, tôi đang trải qua những gì cô ấy đã trải qua, thứ âm thanh đó ngay trước mặt tôi, nó đang mê hoặc tôi bước đi theo nó.
Tôi không biết nó muốn đưa tôi đi đâu, tôi chỉ biết cứ đi thẳng về phía trước, như thể có một đôi tay vô hình đang đẩy tôi về phía trước.
Đợi đến khi tôi tỉnh giấc, tôi đã đứng ngay bên cạnh đầm hoa sen rồi, ngay dưới gốc cây hòe đại thụ đó. Cơn gió đêm lạnh giá đang thổi vù vù bên tai tôi, dưới chân tôi là số bùa và hương bọn tôi đốt khi nãy, đã bị gió thổi bay khắp nơi, trong đám bùa đã bị đốt, tôi nhìn thấy thứ gì đó trăng trắng, tôi cúi người xuống nhặt, phát hiện ra đó là bức ảnh của Cao Mẫn, đã bị đốt gần hết, chỉ còn lại cái đầu, đang nhìn tôi nở nụ cười ngọt ngào.
Thần người nhìn, trong não tôi đột nhiên như vang lên một tiếng nổ lớn – tấm ảnh này không phải là tấm chúng tôi đốt lúc 12 giờ đêm!
Tấm chúng tôi đốt, Cao Mẫn buông xõa tóc, còn bức ảnh này, Cao Mẫn đã buộc tóc đuôi ngựa…
Tôi ném tấm ảnh xuống, quay người bỏ chạy, khi vừa chạy ra khỏi đầm hoa sen đã đâm sầm vào một người. Tôi không thể kiềm chế được, kêu thét lên, sợ hãi giật lùi lại phía sau, ngã ngồi xuống đất. Tiếp đến, một luồng ánh sáng đèn pin chiếu vào người tôi, người đó lên tiếng: “Sao lại là cô?”
Ngay từ khi ông ta vừa lên tiếng, tôi cũng đã nhận ra ông ta, ông ta chính là công nhân của trường Đại học Giang Xuyên, tên Bồ Bằng. Tôi và Quan Vũ Phi vào cái đêm phát hiện ra thi thể của Châu Tử Dương trong phòng nước, chính là ông ta lấy đèn pin soi chúng tôi. Tôi nhanh chóng nhận ra ông ta không phải vì lý do này. Về sau tôi cũng gặp ông ta vài lần, phát hiện ra ông ta trông hao hao giống thầy giáo Trần dạy môn Kỹ năng nghe của lớp tôi, tuổi tác, thân hình cũng gần giống nhau, hơn nữa họ có chung một đặc điểm – lưng hơi gù.
Tôi hồn bay phách lạc lồm cồm bò dậy, há miệng thở dốc.
Bồ Bằng soi đèn pin ra phía sau lưng tôi, hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, cô đến đây làm gì vậy?”
Tôi ngẩn người nhìn ông ta, không biết nên trả lời ra sao, nhưng trong khoảnh khắc, trong lòng tôi lại trào dâng sự nghi vấn, cảnh giác lùi lại mấy bước, hỏi ngược lại: “Vậy chú ở đây làm gì?”
Ông ta hình như thở dài, nói: “Dạo này trong trường xảy ra nhiều việc quá, cho nên lãnh đạo yêu cầu chúng tôi tăng cường tuần tra đêm, đi nào, tôi đưa cô ra khỏi đây, đêm hôm không được đi lại lung tung một mình, nguy hiểm lắm, đặc biệt là… ở đây.”
Tôi rùng mình một cái, bước nhanh về phía trước, nhưng vẫn không dám đến gần ông ta quá, đột nhiên ông ta xuất hiện ở đây, thực sự chỉ đơn giản là tuần tra thôi sao?
Tôi nhanh chóng được ông ta tiễn đến tận tầng trệt khu ký túc xá, còn soi đèn pin cho tôi đi lên lầu.
Trong phòng ký túc xá tối đen như mực, tôi lần mò lên giường, vùi mặt vào trong chăn, cứ nghĩ đến việc vừa rồi vô duyên vô cớ đi đến đầm hoa sen là khiến tôi toàn thân lạnh toát, thực sự là hồn ma Cao Mẫn đang dẫn dắt tôi sao? Sao cô ấy lại dẫn dắt tôi đến đầm hoa sen? Chính là để tôi nhìn thấy tấm ảnh đó sao? Tại sao tấm ảnh đó lại không giống tấm ảnh chúng tôi đốt lúc đêm? Lẽ nào sau khi chúng tôi rời khỏi đó, lại có người đến đó đốt tấm ảnh của Cao Mẫn? Sao lại có thể như vậy được chứ?
Vậy thì, tất cả những chuyện này là như thế nào đây?
33.
Lại có người chết!
Khi tôi đang còn nằm trên giường đã nghe thấy thông tin này.
Địa điểm vụ án lần này chính là phòng đánh bóng bàn ở tầng 3 của tòa lầu thể dục thể thao.
Thế nên, lại giống như lần trước phát hiện ra xác của Lưu Tiểu Huệ ở đầm hoa sen, gần như tất cả mọi người đều chạy về phía lầu thể dục thể thao. Chỉ một lát sau, phòng đánh bóng bàn đã bị vây chật kín đến độ giọt nước cũng không lọt ra ngoài được.
Qua điều tra, nạn nhân tên là Tống Tịnh Như, 22 tuổi, người Hạ Môn, Phúc Kiến, sinh viên năm thứ 3 khoa Lịch sử trường Đại học Giang Xuyên. Nguyên nhân dẫn đến cái chết là do não bộ bị tổn thương. Thi thể bị đặt lên trên bàn bóng bàn, tay chân dang ra thành hình chữ đại, cổ nạn nhân bị kê dưới tấm lưới bàn bóng. Bước đầu nghi ngờ, hung thủ tháo tấm lưới bóng bàn ra trước, sau đó mới đặt xác nạn nhân vào; Phần sọ nạn nhân bị giập, trên đầu đặt ngang một chiếc búa to, trên chiếc búa dính đầy vết máu, qua kiểm nghiệm, xác định là của nạn nhân Tống Tịnh Như, nhưng trên cái búa không có bất cứ dấu vân tay nào. Ngoài phần đầu nạn nhân máu me đầm đìa ra, ở hiện trường không thấy bất cứ vết máu nào, cũng không có dấu vết giằng co. Qua bước đầu kiểm tra khám nghiệm, phòng đánh bóng bàn không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án mạng, nạn nhân sau khi bị giết hại ở chỗ khác mới di chuyển đến.
Giống như Châu Tử Dương, trong tay Tống Tịnh Như cũng có một lá bài ma quỷ dính đầy máu.
Trên lá bài giấy đó lại là hình ảnh của một con ác quỷ! Chỉ nhìn thấy con ác quỷ này mặc một bộ giáp sắt màu xanh lục, trên đầu hắn có một chiếc sừng lớn to bằng hai con ruồi, phía sau cũng có một đôi cánh mỏng màu đen. Trong hình, hắn đang ngẩng đầu, giơ hai tay lên, như thể đang chuẩn bị vẫy cánh, bay lên bầu trời…
Nhưng điều kỳ lạ là, nơi miệng hắn bị bút đỏ vạch một đường ngoằn ngoèo, nhìn thật kĩ, trông giống như miệng một người bị khâu hai môi dính lại với nhau. Không chỉ như vậy, ở nơi mười ngón tay của hắn cũng bị gạch bút mực đỏ.
Phía dưới lá bài, có một từ tiếng Anh rất nhỏ, nhưng lần này lại là: Beelzubub.
Có kinh nghiệm “Satan” từ lần trước, cho nên lần này nhanh chóng biết được tên ác quỷ trên lá bài ma quỷ đó là ai, chính là “Vua của loài nhặng” Beelzubub, trong “Bảy tông tội”, hắn đại diện cho “tham ăn”.
Trong tay Châu Tử Dương, cầm lá bài ma quỷ “Satan” đúng là ám chỉ thông tin về nạn nhân tiếp theo – phẫn nộ. Qua điều tra, Tống Tịnh Như đúng là một người có tính cách vô cùng nóng nảy, hơi một chút là giằng co, tranh cãi với người khác…
Cũng có nghĩa là, lá bài ma quỷ trong tay Tống Tịnh Như đang ám chỉ nạn nhân tiếp theo sẽ chết vì “tham ăn”.
Ngoài ra, phát hiện được một tờ giấy trong túi quần bò của Tống Tịnh Như, trên đó viết:
Thử thời vô thanh thắng hữu thanh
(Tiếng tơ lặng ngắt bây giờ càng hay)
“Thủ bả phù dung triều Ngọc Kinh”
(Phù dung, mang đến Ngọc – Kinh để chầu)
“Hương thôn tứ tuyệt nhàn nhân thiểu”
(Tháng tư làng xóm nào ai rỗi)
“Một trang thơ cổ”
“Thập trường diệc bất túy”
(Mười chén cũng không say)
“Cuồng ca ngũ liễu tiền”
(Trước liễu quay cuồng hát với ca)
Cảnh sát điều tra, nét chữ trên giấy không phải là của Tống Tịnh Như.
Vậy thì, tại sao lại ở trong túi quần bò của cô?
Tôi nghĩ mãi về việc này nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi, nếu như tờ giấy này là do hung thủ để lại, tại sao không đặt cùng với lá bài ma quỷ? Nếu như không liên quan gì với hung thủ, vậy thì là ai viết cho Tống Tịnh Như? Đây không phải là một bài thơ cổ hoàn chỉnh, mà là lắp ghét từ những bài thơ khác nhau. Bởi vì tờ giấy này được phát hiện nằm trong túi của nạn nhân, nên La Thiên đã đặc biệt tra cứu về ý nghĩa của mấy câu thơ này.
Thử thời vô thanh thắng hữu thanh, câu này được lấy ra từ bài thơ “Tì bà hành” của Bạch Cư Dị, là chỉ trong tiếng đàn tì bà của cô gái lúc này rất khẽ gần như vô thanh, nhưng tác giả lại vẫn có thể cảm nhận được tâm tình ẩn giấu trong tiếng nhạc.
“Thủ bả phù dung triều Ngọc Kinh” (Phù dung, mang đến Ngọc Kinh đểu chầu) được trích từ bài “Lư Sơn dao ký Lư thị ngự Hư Chu” (Bài ca Lư Sơn gửi Quan thị ngự Hư Châu của Lý Bạch, Ngọc Kinh là nơi sinh sống của bị thiên tôn nguyên thủy của đạo giáo. Trước câu thơ này còn có một câu: Dao kiến tiên nhân thái vân lý (Thấy tiên rực rỡ mây xanh), ý là nói thi nhân dường như từ xa đã nhìn thấy thần tiên trong đám mây rực rỡ, tay cầm sen bay đến Ngọc Kinh; Hương thôn tứ tuyệt nhân nhân thiểu (Tháng tư làng xóm nào ai rỗi) trích từ bài thơ “Hương thôn tháng tư” (Làng quê tháng tư), bài hát ngợi ca công việc nhà nông bận rộn đầu hè của vùng Giang Nam, chỉ tháng tư là tháng bận rộn, nhà nhà đều tất bật công việc không được nhàn rỗi; Một trang thơ cổ tạm thời không giải thích, bởi vì vốn chẳng biết giải thích như thế nào; Thập trường diệc bất túy (Mười chén cũng không say) được trích từ bài thơ “Tặng Vệ bát xử sĩ” (Tặng chàng xử sĩ họ Vệ thứ tám) của Đỗ Phủ, ý chỉ cố nhân trùng trùng hàn huyên chuyện cũ, không phải uống dè dặt từng chút một, mà là uống liền mười chén rượu, đây là biểu hiện không được bình tĩnh trong nội tâm của chủ nhân. Cuồng ca ngũ liễu tiền (Trước liễu quay cuồng hát với ca) trích từ bài thơ “Võng Xuyên nhàn cư tặng Bùi Địch tú tài (Nhàn cư ở Võng Xuyên tặng tú tài Bùi Địch), chỉ có ở giữa cảnh sắc đẹp đẽ và bầu trời không khí mang đậm hương vị điền viên bày tỏ tâm trạng nhàn tản của mình.
Những câu thơ được chắp ghép lộn xộn như vậy, thực sự khó có thể nhận ra hàm nghĩa bên trong.
Tôi nhíu chặt đôi lông mày, nhìn La Thiên: “Đây là ý gì nhỉ?”
La Thiên rõ ràng cũng không hiểu nổi, khuôn mặt mơ hồ và mỏi mệt: “Anh cũng không biết, nhưng anh cảm thấy bên trong chắc chắn có ám thị gì đó.”
Tôi không đồng tình, so so vai: “Lại là cảm giác? Anh có biết rằng cái thứ gọi là cảm giác…”
Anh lắc đầu, nghiêm túc cắt ngang lời tôi: “Không, cảm giác của anh chưa bao giờ sai!”
Tôi hơi bất lực nhìn anh một cái, chẳng buồn tranh luận với anh, anh luôn như vậy, cứ nói đến “cảm giác” của mình là lại ngoan cố như một con trâu vậy. Tôi lại nhìn tờ giấy đó thêm một lần nữa, nói: “Nhưng em chẳng nhìn thấy được ở trong đây có ám thị gì cả, có lẽ chỉ là do anh suy nghĩ quá phức tạp thì sao? Thực ra đây là do bạn của Tống Tịnh Như tặng cho cô ấy, hoặc là người yêu thầm nhớ trộm cô ấy viết, nằm mơ gặp Tống Tịnh Như giống như tiên nữ tay cầm hoa sen bay đến Ngọc Kinh, hai người uống rượu liền một lúc mười chén cũng không say, sau đó lại cùng ca hát, lúc này thực đúng là vô thanh thắng hữu thanh…”
La Thiên lườm tôi một cái: “Vậy cái câu Hương thôn tứ tuyệt nhàn nhân thiểu thì là có ý gì?”
Tôi xua xua tay: “Điều này thật quá đơn giản! Ý là nơi xảy ra giấc mộng là ở nông thôn, đúng vào tháng tư ngày mùa bận rộn mà.”
“Vậy còn Một trang thơ cổ thì sao?”
“Càng đơn giản hơn, cảm xúc bắt nguồn từ giấc mơ, thi hứng dâng trào, thế nên ghép lại thành một trang thơ cổ…”
Tôi còn chưa kịp nói xong, La Thiên đã cốc vào đầu tôi một cái: “Ghép cái đầu em đấy!”
Tôi xoa xoa đầu, chu môi làu bàu vẻ oan ức: “Em cảm thấy đúng như vậy mà, nếu không, anh nói xem là có ý nghĩa gì?”
La Thiên nghĩ một lát, nói: “Nếu như đây thực sự là một loại ám thị, vậy thì chắc chắn không đơn giản như trên bề mặt thể hiện ra, hung thủ để tách trang thơ và lá bài ma quỷ ra, chắc chắn là có huyền cơ[1] khác…”
[1] Chân lý huyền diệu, theo quan niệm đạo gia.
Nói đến đây, La Thiên đột nhiên dừng lại, nét mặt trở nên nặng nề khác thường, như thể phát hiện ra manh mối gì vô cùng trọng đại vậy, lẩm nhẩm: “Huyền cơ?”
Tôi vội hỏi ngay: “Sao vậy, anh phát hiện ra điều gì à?”
Gương mặt anh vẫn rất nghiêm túc, giây lát sau, mới từ tốn nói: “Không phải, chỉ là đột nhiên anh cảm thấy, nếu như viết tiểu thuyết kinh dị, lấy tiêu đề “Huyền cơ” rất có khí thế, chắc chắn sẽ bán chạy.”
Tôi hậm hực nguýt dài anh một cái: “Đáng ghét! Em còn cứ tưởng anh phát hiện ra điều gì cơ.” Nói xong, tôi lại không kìm nổi bật cười một cái: “Anh đấy, cứ luôn như vậy, phức tạp hóa vấn đề, một bài thơ ngớ ngẩn được lắp ghép lại, ý nghĩa vô cùng đơn giản, chứng tỏ bài thơ vớ vẩn này vốn không phải do hung thủ để lại. Có đôi khi, thứ quan trọng nhất luôn thể hiện ngay ra ở bề nổi, nhưng chúng ta lại cho rằng nó phải được ẩn giấu ở một nơi rất sâu kín, cứ nhất định kiên trì đến cùng, làm cho chúng càng phức tạp hơn. Giống như lá bài ma quỷ vậy, chẳng phải là ý nghĩa thể hiện ngay trên bề nổi sao? Nó cho anh biết một cách vô cùng rõ ràng về đặc trưng tính cách của nạn nhân tiếp theo… Ôi, phải rồi, sao miệng cái tên Beelzubub này trông giống như kiểu bị khâu chặt lại vậy? Còn cả mười ngón tay của hắn nữa, tất cả đều bị gạch vết mực đỏ, bức tranh ban đầu chắc chắn không như vậy, hung thủ vẽ như vậy là để làm gì nhỉ? Có ý gì đây?”
La Thiên châm một điếu thuốc, nhả ra một đám khói dày đặc, chậm rãi nói: “Có lẽ hung thủ chỉ vẽ chơi, có lẽ… đây là một sự ám thị trong sự ám thị.”
Tôi suy ngẫm câu nói của anh, đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra điều gì đó, kinh hãi kêu lên: “Ý anh là…”
La Thiên nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, nạn nhân tiếp theo không chỉ chết vì “tham ăn”, hơn nữa còn rất có khả năng bị khâu miệng lại và chặt đứt mười ngón tay.”
Tôi chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, không biết tại sao, tôi liền nghĩ ngay đến Quan Vũ Phi. Tôi thậm chí còn nhìn thấy hình dáng cô ấy bị khâu chặt miệng, bị chặt mười ngón tay, trái tim tôi bỗng chốc như rơi vào trong kho đông lạnh, lạnh đến tê dại.
34.
La Thiên nhận ra được phản ứng khác thường của tôi, lên tiếng hỏi: “Em sao thế? Sắc mặt lại trở nên khó coi đến thế?”
Tôi ấp úng: “À… Quan Vũ Phi… cậu ấy dạo này đang cố gắng giảm béo, cô ấy lo sợ mình… Nạn nhân tiếp theo chết vì “tham ăn”, em nhìn thấy cô ấy ngày ngày ăn mướp đắng sống, em…” Tôi không nói tiếp được nữa, trong lòng hoang mang cực độ.
La Thiên vỗ vỗ tay tôi, trịnh trọng nói: “Hãy tin anh, Tiểu Yên, anh nhất định sẽ bắt được hung thủ.”
Tôi mơ màng nhìn anh, thực sự có thể bắt được hung thủ sao? Chỉ còn chín ngày nữa. Nếu hung thủ dễ dàng bị bắt như vậy, thì mười năm, hai mươi năm trước đã phải bị bắt rồi, lại còn để đến tận hôm nay hắn vẫn tiếp tục gây án được sao? Tôi thở dài, đột nhiên nhớ đến việc chạm trán Bồ Bằng ở đầm hoa sen đêm hôm đó, bèn hỏi La Thiên: “Nghe nói thi thể của Tống Tịnh Như là do Bồ Bằng phát hiện ra phải không?”
“Đúng vậy!”
“La Thiên,” tôi ngừng một lát, hỏi anh vẻ rất nghiêm túc, “Anh có tin em không?”
“Em đang nghi ngờ Bồ Bằng, đúng không?”
“Không phải là em đang nghi ngờ ông ta, mà là ông ta thực sự rất khả nghi.”
Sau đó, tôi bèn kể lại cho anh nghe việc đêm đó. “Lúc đó vào khoảng 3 giờ đêm, ông ta đi đến đầm hoa sen lúc khuya khoắt thế thực sự chỉ đơn giản là để tuần tra thôi sao? Kết quả là sáng ra ông ta phát hiện ra thi thể của Tống Tịnh Như. Còn nữa, lần phát hiện ra thi thể của Châu Tử Dương, cũng là…”
“Khuya như thế, em lại đi đến đầm hoa sen làm gì?” La Thiên cắt ngang lời tôi, vẻ mặt không vui, như thể không hề nghe thấy việc tôi đang nói với anh việc Bồ Bằng rất khả nghi vậy.
“Không làm gì cả, dù sao có nói ra anh cũng không tin, chỉ có trách mắng em thôi.”
“Phải rồi, vậy em có bao giờ nghĩ xem tại sao anh lại phải trách mắng em không? Em đã không còn nhỏ nữa, sao lại còn mê tín như vậy chứ? Thật không ngờ còn cùng với bọn họ đi gọi hồn, còn chạy đến đầm hoa sen đốt bùa. Anh thực sự không biết nên nói em thế nào đây!” Anh nhìn tôi, nét mặt lộ ra vẻ thất vọng vì không bảo ban được tôi.
Tôi giải thích: “Mê tín thì có liên quan gì đến lớn nhỏ chứ? Anh cứ luôn nói, trên thế giới này vốn không hề có ma quỷ, đó là vì anh chưa gặp!”
Anh bật cười: “Nói thế, em gặp rồi sao? Trông nó như thế nào? Không có đầu hay là không có chân?”
Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh: “Anh không cần chế nhạo em, nếu không phải là ma quỷ giết người, hung thủ thực sự có thể lợi hại đến thế sao? Từ năm 1988 đến tận bây giờ, đã hai mươi năm rồi…”
La Thiên ngắt lời tôi, dày mặt nói: “Đó là bởi vì hung thủ chưa gặp phải anh, năm nay thì khác, chắc chắc anh sẽ bắt được hắn. Anh nói cho em biết, Tiểu Yên, nếu ma quỷ thực sự có thể giết người, vậy thì còn cần cảnh sát bọn anh làm gì chứ? Còn cần đến pháp luật làm gì? Tất cả những vụ án bó tay cứ đổ cho ma quỷ là được!”
Tôi hơi tức giận, xua xua tay: “Thôi đi thôi đi, em không nói với anh điều này. Vậy em hỏi anh, anh nói vết mực đỏ trên lá bài ma quỷ lần này là ám thị cách thức chết của nạn nhân tiếp theo, vậy tại sao trên lá bài ma quỷ đầu tiên lại không có ám thị?”
Anh lập tức trả lời: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, tâm lý của hung thủ đang thay đổi.”
Tôi chợt cảm thấy vô cùng buồn bực, lầm bầm vẻ không vui: “Thay đổi cái lông mao ấy[2]!”
[2] Chữ lông và con mèo trong tiếng Trung âm đọc gần giống nhau, nên dễ bị nghe nhầm.
Anh ngẩn người: “Mèo khoang? Cái gì mèo khoang?”
Đúng lúc đó, chiếc di động của tôi đổ chuông, là Liên Thành gọi đến, cô hỏi tôi có nhìn thấy La Thiên không. Tôi không dám nói với cô là tôi đang ở cùng La Thiên, bèn nói không gặp. Tôi thấy hơi lạ, cô nha đầu này tìm La Thiên làm gì nhỉ? Hỏi ra mới biết, thì ra đêm hôm đó La Thiên nói sẽ dẫn mọi người cùng đi xem thực hư việc gọi hồn của bà đồng. Tôi liền đồng ý ngay, còn nói sẽ giúp cô ấy tìm La Thiên.
Sau khi tắt máy, tôi nhìn La Thiên vẻ vui mừng trước tai họa của người khác, cười tít mắt nói: “Thần thám La Thiên, mọi người đang đợi để anh dẫn họ đi vạch trần phương pháp che mắt thiên hạ của bà đồng gọi hồn đấy, thế nào? Hay là để em nói với các bạn ấy là em không tìm thấy anh?”
La Thiên ấn ấn mũi tôi, đứng dậy nói: “Chuyện nhỏ, có phải em muốn nhìn thấy anh bẽ mặt chứ gì? Đi nào, anh cũng thực sự muốn kiểm chứng một chút việc gọi hồn vẫn được mọi người nhắc đến, để bà ta nói xem hung thủ là ai, để anh đỡ phải điều tra.
35.
Một giờ đồng hồ sau, mấy người bọn tôi cùng đến được nơi ở của bà đồng. La Thiên tiện miệng nói ra tên tuổi và ngày tháng năm sinh của một người, bảo bà đồng gọi hồn. Ban đầu bà đồng không đồng ý, nói không đặt tiền trước, hơn nữa cũng không có ảnh, nhưng sau khi nhìn thấy La Thiên cầm một tệp tiền, bèn giả vờ do dự một lát, rồi đồng ý. Thật đúng là “có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ”, chiêu này hình như đi đến đâu cũng có tác dụng.
Sau đó, lại giống như lần trước, sau khi tất cả chuẩn bị xong xuôi, hai tay bà đồng đặt lên bàn vỗ đập lung tung, miệng lẩm nhẩm mấy câu, tiếp đến bèn có gió âm u thổi tới, trong không trung bay đầy mẩu giấy nhỏ, chiếc bàn để dưới tay bà đồng cũng bắt đầu rung lắc. Mặc dù đã được trải nghiệm một lần, nhưng mấy đứa con gái vẫn sợ hãi thất sắc.
Đúng lúc đó, La Thiên giơ chân đạp vào bức tường bên trái, thật không ngờ bức tường đó kêu rầm một tiếng rồi mở ra. Thì ra đó chỉ là một cánh cửa có màu giấy dán giống như y như màu bức tường. Trong phòng, vị trí trên tường treo mấy cái quạt gió cỡ lớn, một ông già đang đứng trên ghế với khuôn mặt sững sờ kinh ngạc, trong tay ông ta vẫn còn cầm những mảnh giấy bùa bị xé vụn. Sau khi cửa bị đá mở tung, ông ta bị hoảng sợ ngã từ trên ghế xuống… Mọi người cuối cùng cũng đã định thần lại, hiểu được tất cả mọi chuyện, phía trên bức tường ngăn cách căn phòng này và phòng khách hoàn toàn trống rỗng, cơn gió âm u và cả những mảnh giấy vụn bay trong không trung hoàn toàn là do quạt gió “tác oai tác quái”. Ánh đèn trong phòng khách cứ chập chờn lúc sáng lúc tối cũng là do ông lão ở trong phòng này thao túng, còn về chiếc bàn của bà đồng sao lại có thể rung lắc được là do dưới bàn có để máy tạo rung, hơn nữa, công tắc của máy lại ở ngay dưới chân của bà đồng…
Lâm Phàm tức giận như muốn phát điên, suýt nữa đã đánh cho bà đồng và ông lão kia một trận. Đương nhiên, tiền Lâm Phàm gọi hồn và tiền mua bùa để siêu độ cho Cao Mẫn, bà đồng phải hoàn trả không thiếu một xu.
Trên đường quay về trường, La Thiên nói: “Bây giờ thì tin rồi chứ? Tất cả mọi điều mê tín thực ra đều bắt nguồn từ chính tâm lý của con người, trên thế giới này vốn không hề có ma.” Khi nói câu này, anh liếc nhìn tôi một cái, tôi vội quay mặt đi, né tránh ánh mắt anh. Nếu như trên đời này không có ma, đêm đó tôi nghe thấy tiếng gọi của Cao Mẫn, tiếng nói của cô ấy đã dẫn tôi đến đầm hoa sen, vậy phải giải thích như thế nào? Còn cả tấm ảnh đó nữa, sao lại không giống với tấm ảnh chúng tôi đốt lúc trước?
Tôi đang nghĩ, Diệp Hàn đột nhiên lên tiếng: “Ôi! Bà lão đáng chết đó sao lại đưa cho mình tờ tiền rách chứ?”
Tôi quay đầu sang nhìn, thấy trên tay cô cầm tờ tiền mệnh giá 20 tệ cũ, ở giữa bị rách gần tách ra làm đôi. Có thể là lúc bà đồng trả tiền cho Lâm Phàm kẹp vào trong, Lâm Phàm cũng không xem kỹ, khi ra ngoài bèn chia tiền cho chúng tôi. Lúc này nhìn thấy tờ tiền của Diệp Hàn bị rách, Lâm Phàm vội nói: “Để tôi đổi cho cô!”
Diệp Hàn cười rất thoải mái: “Không cần đâu, lúc về mình lấy keo dán dán một chút là được mà.” Sau đó lại quay sang, mắt sáng long lanh hỏi La Thiên, “Thầy La, chỗ thầy có keo dán không ạ?”
La Thiên còn chưa kịp trả lời, Quan Vũ Phi liền cướp lời hỏi: “Chẳng phải cậu có keo dán sao, còn hỏi mượn thầy La?”
Diệp Hàn làu bàu: “Vốn dĩ là có, nhưng sau đó không biết sao lại không thấy nữa.”
Quan Vũ Phi chớp chớp mắt: “Không thấy nữa? Chẳng phải vẫn luôn để trên bàn sao?”
Lãnh Mộng Phàm cũng chen vào: “Phải rồi, mình cũng từng nhìn thấy mà, đặt ngay trên bàn ấy. Hồi trước mình còn lấy để dán poster của Lưu Diệc Phi nữa mà.”
Diệp Hàn nói: “Thực sự không thấy nữa, đợt nghỉ lễ mồng 1 tháng 5 vẫn còn, sau khi mình từ nhà lên là không tìm thấy nữa.”
Lãnh Mộng Phàm cười ha hả, trêu chọc: “Chắc không phải là hung thủ lấy mất chứ?” Tiếp đến, cô lại hạ giọng, đảo đảo con ngươi mắt, nói giọng thê lương: “Hồn ma cũng muốn lấy keo dán để dính 20 tệ…”
Diệp Hàn kêu lên vẻ sợ hãi, vội vàng nấp sau lưng La Thiên, miệng kêu Lãnh Mộng Phàm bắt nạt cô.
Không hiểu sau, hành động của Diệp Hàn khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn nổ tung.
Mấy người bọn tôi trêu đùa nhau cho đến khi về tận trường học. Khi tôi vừa bước vào cổng ký túc xá, đã nhận được tin nhắn của La Thiên, anh dặn tôi mấy hôm tới nhất định phải ở bên cạnh Quan Vũ Phi, đừng để cô ấy ở một mình. Còn nói lần này nhất định bắt được hung thủ, bởi vì đặc trưng “tham ăn” dễ tìm hơn hẳn so với đặc trưng “phẫn nộ” hay “ngạo mạn”. Mười năm, hai mươi năm trước, người chết vì “tham ăn” đều là những người béo, chắc lần này cũng không ngoại lệ, cho nên, dù trường Đại học Giang Xuyên có hàng nghìn sinh viên, nhưng để tìm ra những sinh viên béo mập cũng không mấy khó khăn.
Tôi vô cùng lo lắng, dựa người vào lan can, thất thần nhìn lên bầu trời, nếu như hung thủ không có kế hoạch giết người vô cùng cẩn mật và hoàn mỹ, sao hắn dám huênh hoang như vậy chứ? Nói thẳng ra, chính là ma quỷ tác oai tác quái, những nạn nhân mà tử thần muốn tìm kiếm, chẳng ai có thể tránh được.
Đúng vậy, chẳng ai có thể tránh được.
/12
|