Những tiếng nổ vang trong rừng, những thây người bắn tung lên giữa trận kình phong khủng khiếp.
Lục Siêu Quang thấy rõ nhóm áo xanh và nhóm áo đỏ đang giao đấu dữ dội.
Đôi bên đều có người chết, máu đổ thịt rơi. Cuối cùng còn ba người áo đỏ bỏ chạy. Nhưng bọn áo xanh đẩy kình lực theo giết hết, chẳng chút gớm tay.
Rừng hoang bỗng yên lặng, những tên áo xanh lao vút vào sâu trong góc rừng.
Lục Siêu Quang chuyền trên ngọn cây theo dõi những tên này và bên tai chàng bỗng nghe thấy một giọng nữ la hét dữ dội.
Chàng phóng mắt nhìn xuống và nhận ra sáu tên áo xanh vừa thắng đối thủ trở vào, chia nhau canh gác nơi những gốc cây, còn ở giữa lùm bụi có gã áo xanh đang lột y phục của một cô gái.
Thiếu nữ kia đã bị điểm huyệt, nên miệng la thét mà thân hình bất động, đành chịu để gã áo xanh bóc trần mình ra. Tên dâm ác nọ vừa hành thủ như chớp, vừa tuôn ra những tràng cười khoái trá.
Lục Siêu Quang nổi giận, chàng không thể làm ngơ trước hành động đồi bại của gã vô lại kia.
Từ trên ngọn cây, chàng lao vút xuống, với tiếng thét rợn người:
- Gã trâu chó kia, hãy buông nàng ra.
Tên nọ đang sắp sửa được thỏa mãn thú tính, bỗng có người cản trở thì giận dữ, đứng bật lên.
Hắn chợt nhận ra người mới đến là một chàng trai tuấn tú, liền bật cười khinh thị:
- Thằng kia, ngươi từ đâu đến mà dám ngăn cản việc vui thú của ta? Chắc ngươi chưa biết ta là ai hả?
Lục Siêu Quang gầm lên:
- Ngươi chỉ là một con heo nọc.
Tròn xoe cặp mắt, tên nọ thét:
- A, có lẽ là ngươi định giành giật người đẹp với ta chăng? Nếu vậy ngươi đã đến ngày tận số.
Gã vòng ống tay áo làm hiệu. Lập tức sáu tên thuộc hạ từ những gốc cây lao tới bao quanh Lục Siêu Quang.
Miệng gã quát lớn:
- Giết nó.
"Ào ào ...".
Sáu ngọn chưởng phong đồng loạt đẩy tới chàng trai tựa cơn giông bão, sấm sét ghê hồn.
Nhưng Lục Siêu Quang đã vận lực, một vòng ánh sáng đỏ hiện quanh mình, rồi chàng phóng vút lên, cưỡi trên sóng chưởng của các đối thủ. Tả chưởng và hữu chưởng của chàng cũng xỉa xuống những đạo chỉ phong như tia chớp giật.
"Rẹt ...".
"Bình Bình ...".
Sáu tử thi lập tức nằm sắp lớp trước cặp mắt kinh hãi của gã áo xanh dâm ác.
Gã vội giương song thủ đẩy chưởng lực về phía chàng trai ...
Kình khí ập vào Lục Siêu Quang, nhưng bật dội ngược xô văng gã nọ vào một gốc cây.
Cả thân cây bay đi, cùng kéo theo gã áo xanh khoảng vài chục trượng.
Gã nọ chao đảo như con thuyền trên sóng, còn Lục Siêu Quang vẫn trụ bộ vững như bàn thạch.
Quẹt dòng máu vừa ứa ra khóe miệng, gã áo xanh gầm lên:
- Ngươi phải chết.
" Bình Bình ...".
Kình khí mù trời.
Chưởng phong của gã áo xanh cuồn cuộn tựa con rồng uốn khúc quật như sấm sét vào Lục Siêu Quang.
Bóng Lục Siêu Quang đã bật lên như chiếc pháo thăng thiên, vượt qua luồng kình khí, rồi xỉa đạo chỉ phong vào đình trung của gã áo xanh.
"Ầm".
Tiến nổ làm gã nọ dội ngược, và một lớp da trên mặt gã văng đi, Lục Siêu Quang sững sờ kêu lên:
- Vạn Độc bá Giả!
Bị văng lớp mặt nạ, nhưng Bá Giả công tử đã không chết vì ngón Huyết Chỉ Điểm Tinh bách thắng của Lục Siêu Quang khiến chàng trai ngạc nhiên lùi lại một bước.
Thừa dịp ấy, gã ma đầu sừng sỏ phóng vút đi, chỉ trong chớp mắt gã biến mất dạng trong khu rừng thẳm.
Lục Siêu Quang bực tức giậm chân:
- Hừm, ta bỏ lỡ cơ hội giết kẻ đại thù rồi.
Lần đầu tiên, kể từ khi Lục Siêu Quang học được pho Hồng Huyết Kỳ Thư ở vực thẳm trở về, có một kẻ đã thoát chết với ngón Huyết Chỉ Điểm Tinh ... Chàng còn nhận ra chưởng lực như rồng uốn khúc của gã công tử ma đầu này ... dường như gã luyện được vài chiêu trong Hỏa Long Bí kíp của phụ thân chàng.
Có lẽ nào hắn đã đoạt được pho bí kíp của Hỏa Long Bang?
Câu hỏi quay cuồng trong óc, và càng khiến chàng bực tức vì chưa hạ sát được tên ma đầu nguy hiểm ấy.
Bây giờ hắn trốn mất rồi, biết hắn ẩn mình nơi đâu?
Chàng lại phải trở về với bước khởi thủy, tìm cho ra Tứ Độc Lão Quái để điều tra tung tích Vạn Độc Bá Giả.
Nhớ lại hành động vừa rồi của gã công tử ma đầu, Lục Siêu Quang kêu lên:
- Ôi, ta mải nghĩ đến kẻ đại thù mà quên nạn nhân của hắn. Phải xem tình trạng của cô gái tội nghiệp kia ra sao.
Chàng lao trở lại nơi lùm bụi có nàng thiếu nữ.
Lục Siêu Quang thấy rõ nhóm áo xanh và nhóm áo đỏ đang giao đấu dữ dội.
Đôi bên đều có người chết, máu đổ thịt rơi. Cuối cùng còn ba người áo đỏ bỏ chạy. Nhưng bọn áo xanh đẩy kình lực theo giết hết, chẳng chút gớm tay.
Rừng hoang bỗng yên lặng, những tên áo xanh lao vút vào sâu trong góc rừng.
Lục Siêu Quang chuyền trên ngọn cây theo dõi những tên này và bên tai chàng bỗng nghe thấy một giọng nữ la hét dữ dội.
Chàng phóng mắt nhìn xuống và nhận ra sáu tên áo xanh vừa thắng đối thủ trở vào, chia nhau canh gác nơi những gốc cây, còn ở giữa lùm bụi có gã áo xanh đang lột y phục của một cô gái.
Thiếu nữ kia đã bị điểm huyệt, nên miệng la thét mà thân hình bất động, đành chịu để gã áo xanh bóc trần mình ra. Tên dâm ác nọ vừa hành thủ như chớp, vừa tuôn ra những tràng cười khoái trá.
Lục Siêu Quang nổi giận, chàng không thể làm ngơ trước hành động đồi bại của gã vô lại kia.
Từ trên ngọn cây, chàng lao vút xuống, với tiếng thét rợn người:
- Gã trâu chó kia, hãy buông nàng ra.
Tên nọ đang sắp sửa được thỏa mãn thú tính, bỗng có người cản trở thì giận dữ, đứng bật lên.
Hắn chợt nhận ra người mới đến là một chàng trai tuấn tú, liền bật cười khinh thị:
- Thằng kia, ngươi từ đâu đến mà dám ngăn cản việc vui thú của ta? Chắc ngươi chưa biết ta là ai hả?
Lục Siêu Quang gầm lên:
- Ngươi chỉ là một con heo nọc.
Tròn xoe cặp mắt, tên nọ thét:
- A, có lẽ là ngươi định giành giật người đẹp với ta chăng? Nếu vậy ngươi đã đến ngày tận số.
Gã vòng ống tay áo làm hiệu. Lập tức sáu tên thuộc hạ từ những gốc cây lao tới bao quanh Lục Siêu Quang.
Miệng gã quát lớn:
- Giết nó.
"Ào ào ...".
Sáu ngọn chưởng phong đồng loạt đẩy tới chàng trai tựa cơn giông bão, sấm sét ghê hồn.
Nhưng Lục Siêu Quang đã vận lực, một vòng ánh sáng đỏ hiện quanh mình, rồi chàng phóng vút lên, cưỡi trên sóng chưởng của các đối thủ. Tả chưởng và hữu chưởng của chàng cũng xỉa xuống những đạo chỉ phong như tia chớp giật.
"Rẹt ...".
"Bình Bình ...".
Sáu tử thi lập tức nằm sắp lớp trước cặp mắt kinh hãi của gã áo xanh dâm ác.
Gã vội giương song thủ đẩy chưởng lực về phía chàng trai ...
Kình khí ập vào Lục Siêu Quang, nhưng bật dội ngược xô văng gã nọ vào một gốc cây.
Cả thân cây bay đi, cùng kéo theo gã áo xanh khoảng vài chục trượng.
Gã nọ chao đảo như con thuyền trên sóng, còn Lục Siêu Quang vẫn trụ bộ vững như bàn thạch.
Quẹt dòng máu vừa ứa ra khóe miệng, gã áo xanh gầm lên:
- Ngươi phải chết.
" Bình Bình ...".
Kình khí mù trời.
Chưởng phong của gã áo xanh cuồn cuộn tựa con rồng uốn khúc quật như sấm sét vào Lục Siêu Quang.
Bóng Lục Siêu Quang đã bật lên như chiếc pháo thăng thiên, vượt qua luồng kình khí, rồi xỉa đạo chỉ phong vào đình trung của gã áo xanh.
"Ầm".
Tiến nổ làm gã nọ dội ngược, và một lớp da trên mặt gã văng đi, Lục Siêu Quang sững sờ kêu lên:
- Vạn Độc bá Giả!
Bị văng lớp mặt nạ, nhưng Bá Giả công tử đã không chết vì ngón Huyết Chỉ Điểm Tinh bách thắng của Lục Siêu Quang khiến chàng trai ngạc nhiên lùi lại một bước.
Thừa dịp ấy, gã ma đầu sừng sỏ phóng vút đi, chỉ trong chớp mắt gã biến mất dạng trong khu rừng thẳm.
Lục Siêu Quang bực tức giậm chân:
- Hừm, ta bỏ lỡ cơ hội giết kẻ đại thù rồi.
Lần đầu tiên, kể từ khi Lục Siêu Quang học được pho Hồng Huyết Kỳ Thư ở vực thẳm trở về, có một kẻ đã thoát chết với ngón Huyết Chỉ Điểm Tinh ... Chàng còn nhận ra chưởng lực như rồng uốn khúc của gã công tử ma đầu này ... dường như gã luyện được vài chiêu trong Hỏa Long Bí kíp của phụ thân chàng.
Có lẽ nào hắn đã đoạt được pho bí kíp của Hỏa Long Bang?
Câu hỏi quay cuồng trong óc, và càng khiến chàng bực tức vì chưa hạ sát được tên ma đầu nguy hiểm ấy.
Bây giờ hắn trốn mất rồi, biết hắn ẩn mình nơi đâu?
Chàng lại phải trở về với bước khởi thủy, tìm cho ra Tứ Độc Lão Quái để điều tra tung tích Vạn Độc Bá Giả.
Nhớ lại hành động vừa rồi của gã công tử ma đầu, Lục Siêu Quang kêu lên:
- Ôi, ta mải nghĩ đến kẻ đại thù mà quên nạn nhân của hắn. Phải xem tình trạng của cô gái tội nghiệp kia ra sao.
Chàng lao trở lại nơi lùm bụi có nàng thiếu nữ.
/74
|