Vừa đến khu rừng thưa, Bội Ngọc kéo giật chàng trai lại và nàng cười ré lên:
- Hắc Diêm Vương lại hẹn đi hỏi tội chính mình, ngộ thiệt.
Lục Siêu Quang nhăn mặt:
- Huynh đang bực tức vô cùng, vậy mà muội còn cười được.
Trên gương mặt xấu xí của Bội Ngọc, đôi mắt nàng vẫn đẹp, sáng long lanh, tinh nghịch:
- Huynh giận làm gì, mà chỉ cần tìm ra kẻ giả danh.
Chàng trai kéo Bội Ngọc ngồi xuống bên một gốc cây.
Rồi nhìn vào mắt nàng:
- Muội nói đã ra đi vì huynh là sao?
Bội Ngọc nắm lấy bàn tay Siêu Quang, trong bóng tối Siêu Quang vẫn thấy được mắt nàng ngời ánh sáng long lanh:
- Lục huynh, muội ở Đào Hoa Trang mà có bao giờ quên được huynh đâu. Muội biết huynh đang bôn ba đi tìm thân phụ, tìm sư thúc Phiêu Bồng Khách và truy tầm Tứ Độc Lão Quái cùng tên ma đầu Bá Giả. Muội rất muốn theo bên cạnh huynh để chia sẻ những hiểm nguy. Nhưng muội ngại ... vì gương mặt mình xấu xí. Muội đành ép mình trong trại Đào Hoa với muôn ngàn thương nhớ. Nhưng mấy tháng nay, muội nghe quá nhiều tin tức về Hắc Diêm Vương lộng hành, đột nhập các môn phái, ra tay tàn độc với ngón võ công Huyết Chỉ Điểm Tinh ... muội biết ngay là có kẻ giả danh huynh để trút tội cho huynh đưa huynh vào tuyệt địa.
Muội vội lên đường theo dõi hành tung của kẻ bí mật. Đã từng chạm mặt với hắn một lần ở tổng đàn Nga Mi, muội không thể nhận diện được hắn bởi bao giờ hắn cũng có mảnh lụa che mặt. Lần này muội theo dõi hắn tới chỗ Bạch Hạc ẩn cư, vẫn chẳng ngăn được bàn tay tàn độc của hắn, còn bị hắn hạ bằng một chiêu tuyệt độc, tưởng đã mạng vong.
Lục Siêu Quang xúc động bởi những lời chân tình của Bội Ngọc. Đối với nàng, tình yêu trong lòng chàng vẫn còn nồng thắm, mặc dù mặt mũi nàng xấu xí sần sùi. Nàng bị tàn phá dung nhan cũng chính vì muốn cứu chàng. Gương mặt nàng chỉ khiến Lục Siêu Quang thêm căm thù Bá Giả Vạn Độc công tử, quyết sẽ có ngày ăn gan, uống máu hắn.
Song tình yêu chàng dành cho Bội Ngọc với hôn ước ngày xưa đã bị xáo trộn trong tim.
Chàng là chồng chưa cưới của Bội Ngọc, nhưng lại giao phối với Tuyết Vân trong Động Ảo Tình, và gắn bó ái ân với Mã Giáng kiều vô cùng rắc rối. Ôi, tình trường đa đoan phức tạp làm sao ...
Thấy Lục Siêu Quang ngẩn mặt ra, Bội Ngọc cấu nhẹ vào lưng chàng một cái:
- Lục huynh đang suy tư gì mà như mất hồn vậy?
Siêu Quang vội mỉm cười, nói trớ:
- Có gì đâu, huynh đang nghĩ cách lột mặt nạ tên giả danh khốn kiếp. Nó còn dám giả ngón võ công của huynh nữa.
Bội Ngọc gật đầu:
- Rồi đây sẽ có ngày ta lột được mảnh lụa cho mọi người nhìn rõ mặt thật của hắn thôi.
Tuy nhiên, thắng được tên này chẳng phải chuyện đùa bởi võ công của hắn thật đáng nể.
Chợt nhớ ra điều gì, Bội Ngọc kéo cái bọc trên vai xuống. Nàng nói nhanh:
- Trước khi bị ngất trên bãi cỏ, muội còn vớ được cái túi rơi bên mình ...
Liếc nhìn cái túi, Lục Siêu Quang nhận ra ngay:
- Túi của tên ma đầu đấy ...
Bội Ngọc mở lớn mắt:
- Sao huynh biết?
Lục Siêu Quang nói liền:
- Chính lúc huynh đẩy song chiêu khiến hắn bật tung, tên ma đầu đã làm rơi chiếc túi ...
Cô gái cười khúc khích:
- Hay quá, để ta xem bên trong có những gì.
Chàng trai cũng bị tánh hiếu kỳ thúc giục:
- Phải đấy, mở ra xem.
Mở nhanh miệng túi, Bội Ngọc lôi ra được mấy cái mặt nạ chế tạo tinh vi.
Nàng bật cười:
- Tưởng gì, mấy món này đối với ta thật vô dụng. Dù gương mặt muội xấu xí cũng chẳng bao giờ muội muốn che giấu mặt thật của mình.
Tay nàng lần xuống đáy túi, và lôi ra một vật lạ.
Bội Ngọc kêu lên:
- Ôi, vật quái quỷ gì thế này?
Nàng trao cho Lục Siêu Quang:
- Một món ám khí của hắn chăng?
Lục Siêu Quang cầm xem. Đây là một mũi giùi thép, có chuôi và sợi dây lòng thòng.
Nơi mũi giùi còn dấu máu.
Xoay vật lạ trong bàn tay, Lục Siêu Quang bỗng kêu lên, giọng mừng rỡ khác thường:
- Trời, huynh hiểu ra rồi muội ơi.
Bội Ngọc nhỏm mình tới:
- Huynh hiểu chuyện gì?
Lục Siêu Quang nói nhanh:
- Đây là món ám khí mà gã ma đầu dùng để giả ngón võ công Huyết Chỉ Điểm Tinh của huynh.
Cô gái chụp lấy chiếc dùi thép có dây lòng thòng ấy:
- Thật vậy à?
Lục Siêu Quang vui vẻ:
- Muội xem, Huyết Chỉ Điểm Tinh là chỉ lực của huynh, điểm bằng ngón tay. Gã ma đầu lại dùng kình lực phóng dùi thép xuyên óc các nạn nhân của gã, cứ phóng ra lại giật về, cốt tạo được một lỗ tròn phọt máu lẫn óc ở giữa trán người bị hại, trông chẳng khác gì dấu vết của Huyết Chỉ Điểm Tinh ...
Bội Ngọc nhìn Siêu Quang:
- Không nhận ra sự khác biệt sao huynh?
Gật đầu mấy cái, Siêu Quang bảo:
- Tất nhiên dấu chỉ lực và dùi thép có khác. Nhưng phải tiếp cận nạn nhân mới phân tích được.
Giọng Bội Ngọc vẫn vui:
- Dù sao ta cũng nắm được một bằng chứng quan trọng, huynh nhỉ?
Lục Siêu Quang trầm giọng:
- Đưa ra bằng cớ chưa chắc đã ai tin. Nhưng mất món ám khí này thì tên hung phạm bí mật phải chùn tay, không dám hành động tiếp nữa.
Bội Ngọc dựa mình vào ngực Lục Siêu Quang, hơi thở của hai người đều dồn dập.
Chàng đẩy nhẹ cô gái:
- Trời sáng rồi, huynh phải lên đường thôi.
- Huynh đi đâu?
- Đến Bãi Sinh Tử chạm mặt với quần hùng, và nhắc lại nghiêm lệnh của huynh ngày trước.
- Quần hùng các đại phái đến Bãi Sinh Tử là để chọc giận huynh, muốn dụ huynh tới đó để họ phanh thây, xé xác.
- Huynh chẳng sợ gì cả. Đây là dịp cho huynh thăm dò tin tức thân phụ và tìm tung tích kẻ thù.
Bội Ngọc ôm vai chàng trai:
- Huynh cho muội theo nhé, muội tiếp tay với huynh.
Lục Siêu Quang ve vuốt bàn tay búp măng:
- Theo huynh nguy hiểm vô cùng, muội nên trở về Đào Hoa Trang với thân mẫu tốt hơn.
Bội Ngọc ngúng nguẩy:
- Muội là hôn thê của huynh. Dù ta chưa cưới nhau, nhưng muội cũng có quyền chia sẻ hiểm nguy với huynh chứ. Hay là huynh ngại gương mặt xấu xí của muội, chẳng muốn có muội kề bên?
Thật là khó xử. Câu nói hàm ý hờn giận của Bội Ngọc khiến Siêu Quang vội vã gật đầu:
- Thôi được, muội và huynh cùng đi.
Đôi mắt Bội Ngọc sáng lên:
- Ôi, thú vị quá, muội sẽ có dịp thi triển Lôi Phong Chưởng của Linh Sơn Phái.
Lục Siêu Quang nắm tay Bội Ngọc, hai người phóng vút ra khỏi khu rừng, vượt qua trấn Thanh Lâm để đến Bãi Sinh Tử.
Dừng chân giữa bãi đất hoang, Lục Siêu Quang nhìn thấy những đống xương người trắng hếu. Từng bầy kên kên, diều hâu, quạ đói đang rúc rỉa tủy tanh còn đọng trong những khúc xương khô.
Cách đó không xa, vực Ma Phong vẫn bốc xương khói lên ngùn ngụt.
Nhìn quang cảnh chàng biết những môn phái Hắc Bạch đều cử người lần mò đến đây, tìm cách lên xuống động Linh Quân tìm bí kíp. Chúng tranh giành tàn sát lẫn nhau, làm cho vùng này luôn bốc mùi tanh máu.
Bọn khốn kiếp đã chống lại nghiêm lệnh của chàng.
Lục Siêu Quang căm tức gầm lên:
- Giết, ta giết hết ...
Tiếng thét của chàng làm Bội Ngọc giật nảy mình. Bầy kên kên, diều hâu, quạ đói hoảng hồn bay vụt lên, buông tiếng kêu quang quác.
- Hắc Diêm Vương lại hẹn đi hỏi tội chính mình, ngộ thiệt.
Lục Siêu Quang nhăn mặt:
- Huynh đang bực tức vô cùng, vậy mà muội còn cười được.
Trên gương mặt xấu xí của Bội Ngọc, đôi mắt nàng vẫn đẹp, sáng long lanh, tinh nghịch:
- Huynh giận làm gì, mà chỉ cần tìm ra kẻ giả danh.
Chàng trai kéo Bội Ngọc ngồi xuống bên một gốc cây.
Rồi nhìn vào mắt nàng:
- Muội nói đã ra đi vì huynh là sao?
Bội Ngọc nắm lấy bàn tay Siêu Quang, trong bóng tối Siêu Quang vẫn thấy được mắt nàng ngời ánh sáng long lanh:
- Lục huynh, muội ở Đào Hoa Trang mà có bao giờ quên được huynh đâu. Muội biết huynh đang bôn ba đi tìm thân phụ, tìm sư thúc Phiêu Bồng Khách và truy tầm Tứ Độc Lão Quái cùng tên ma đầu Bá Giả. Muội rất muốn theo bên cạnh huynh để chia sẻ những hiểm nguy. Nhưng muội ngại ... vì gương mặt mình xấu xí. Muội đành ép mình trong trại Đào Hoa với muôn ngàn thương nhớ. Nhưng mấy tháng nay, muội nghe quá nhiều tin tức về Hắc Diêm Vương lộng hành, đột nhập các môn phái, ra tay tàn độc với ngón võ công Huyết Chỉ Điểm Tinh ... muội biết ngay là có kẻ giả danh huynh để trút tội cho huynh đưa huynh vào tuyệt địa.
Muội vội lên đường theo dõi hành tung của kẻ bí mật. Đã từng chạm mặt với hắn một lần ở tổng đàn Nga Mi, muội không thể nhận diện được hắn bởi bao giờ hắn cũng có mảnh lụa che mặt. Lần này muội theo dõi hắn tới chỗ Bạch Hạc ẩn cư, vẫn chẳng ngăn được bàn tay tàn độc của hắn, còn bị hắn hạ bằng một chiêu tuyệt độc, tưởng đã mạng vong.
Lục Siêu Quang xúc động bởi những lời chân tình của Bội Ngọc. Đối với nàng, tình yêu trong lòng chàng vẫn còn nồng thắm, mặc dù mặt mũi nàng xấu xí sần sùi. Nàng bị tàn phá dung nhan cũng chính vì muốn cứu chàng. Gương mặt nàng chỉ khiến Lục Siêu Quang thêm căm thù Bá Giả Vạn Độc công tử, quyết sẽ có ngày ăn gan, uống máu hắn.
Song tình yêu chàng dành cho Bội Ngọc với hôn ước ngày xưa đã bị xáo trộn trong tim.
Chàng là chồng chưa cưới của Bội Ngọc, nhưng lại giao phối với Tuyết Vân trong Động Ảo Tình, và gắn bó ái ân với Mã Giáng kiều vô cùng rắc rối. Ôi, tình trường đa đoan phức tạp làm sao ...
Thấy Lục Siêu Quang ngẩn mặt ra, Bội Ngọc cấu nhẹ vào lưng chàng một cái:
- Lục huynh đang suy tư gì mà như mất hồn vậy?
Siêu Quang vội mỉm cười, nói trớ:
- Có gì đâu, huynh đang nghĩ cách lột mặt nạ tên giả danh khốn kiếp. Nó còn dám giả ngón võ công của huynh nữa.
Bội Ngọc gật đầu:
- Rồi đây sẽ có ngày ta lột được mảnh lụa cho mọi người nhìn rõ mặt thật của hắn thôi.
Tuy nhiên, thắng được tên này chẳng phải chuyện đùa bởi võ công của hắn thật đáng nể.
Chợt nhớ ra điều gì, Bội Ngọc kéo cái bọc trên vai xuống. Nàng nói nhanh:
- Trước khi bị ngất trên bãi cỏ, muội còn vớ được cái túi rơi bên mình ...
Liếc nhìn cái túi, Lục Siêu Quang nhận ra ngay:
- Túi của tên ma đầu đấy ...
Bội Ngọc mở lớn mắt:
- Sao huynh biết?
Lục Siêu Quang nói liền:
- Chính lúc huynh đẩy song chiêu khiến hắn bật tung, tên ma đầu đã làm rơi chiếc túi ...
Cô gái cười khúc khích:
- Hay quá, để ta xem bên trong có những gì.
Chàng trai cũng bị tánh hiếu kỳ thúc giục:
- Phải đấy, mở ra xem.
Mở nhanh miệng túi, Bội Ngọc lôi ra được mấy cái mặt nạ chế tạo tinh vi.
Nàng bật cười:
- Tưởng gì, mấy món này đối với ta thật vô dụng. Dù gương mặt muội xấu xí cũng chẳng bao giờ muội muốn che giấu mặt thật của mình.
Tay nàng lần xuống đáy túi, và lôi ra một vật lạ.
Bội Ngọc kêu lên:
- Ôi, vật quái quỷ gì thế này?
Nàng trao cho Lục Siêu Quang:
- Một món ám khí của hắn chăng?
Lục Siêu Quang cầm xem. Đây là một mũi giùi thép, có chuôi và sợi dây lòng thòng.
Nơi mũi giùi còn dấu máu.
Xoay vật lạ trong bàn tay, Lục Siêu Quang bỗng kêu lên, giọng mừng rỡ khác thường:
- Trời, huynh hiểu ra rồi muội ơi.
Bội Ngọc nhỏm mình tới:
- Huynh hiểu chuyện gì?
Lục Siêu Quang nói nhanh:
- Đây là món ám khí mà gã ma đầu dùng để giả ngón võ công Huyết Chỉ Điểm Tinh của huynh.
Cô gái chụp lấy chiếc dùi thép có dây lòng thòng ấy:
- Thật vậy à?
Lục Siêu Quang vui vẻ:
- Muội xem, Huyết Chỉ Điểm Tinh là chỉ lực của huynh, điểm bằng ngón tay. Gã ma đầu lại dùng kình lực phóng dùi thép xuyên óc các nạn nhân của gã, cứ phóng ra lại giật về, cốt tạo được một lỗ tròn phọt máu lẫn óc ở giữa trán người bị hại, trông chẳng khác gì dấu vết của Huyết Chỉ Điểm Tinh ...
Bội Ngọc nhìn Siêu Quang:
- Không nhận ra sự khác biệt sao huynh?
Gật đầu mấy cái, Siêu Quang bảo:
- Tất nhiên dấu chỉ lực và dùi thép có khác. Nhưng phải tiếp cận nạn nhân mới phân tích được.
Giọng Bội Ngọc vẫn vui:
- Dù sao ta cũng nắm được một bằng chứng quan trọng, huynh nhỉ?
Lục Siêu Quang trầm giọng:
- Đưa ra bằng cớ chưa chắc đã ai tin. Nhưng mất món ám khí này thì tên hung phạm bí mật phải chùn tay, không dám hành động tiếp nữa.
Bội Ngọc dựa mình vào ngực Lục Siêu Quang, hơi thở của hai người đều dồn dập.
Chàng đẩy nhẹ cô gái:
- Trời sáng rồi, huynh phải lên đường thôi.
- Huynh đi đâu?
- Đến Bãi Sinh Tử chạm mặt với quần hùng, và nhắc lại nghiêm lệnh của huynh ngày trước.
- Quần hùng các đại phái đến Bãi Sinh Tử là để chọc giận huynh, muốn dụ huynh tới đó để họ phanh thây, xé xác.
- Huynh chẳng sợ gì cả. Đây là dịp cho huynh thăm dò tin tức thân phụ và tìm tung tích kẻ thù.
Bội Ngọc ôm vai chàng trai:
- Huynh cho muội theo nhé, muội tiếp tay với huynh.
Lục Siêu Quang ve vuốt bàn tay búp măng:
- Theo huynh nguy hiểm vô cùng, muội nên trở về Đào Hoa Trang với thân mẫu tốt hơn.
Bội Ngọc ngúng nguẩy:
- Muội là hôn thê của huynh. Dù ta chưa cưới nhau, nhưng muội cũng có quyền chia sẻ hiểm nguy với huynh chứ. Hay là huynh ngại gương mặt xấu xí của muội, chẳng muốn có muội kề bên?
Thật là khó xử. Câu nói hàm ý hờn giận của Bội Ngọc khiến Siêu Quang vội vã gật đầu:
- Thôi được, muội và huynh cùng đi.
Đôi mắt Bội Ngọc sáng lên:
- Ôi, thú vị quá, muội sẽ có dịp thi triển Lôi Phong Chưởng của Linh Sơn Phái.
Lục Siêu Quang nắm tay Bội Ngọc, hai người phóng vút ra khỏi khu rừng, vượt qua trấn Thanh Lâm để đến Bãi Sinh Tử.
Dừng chân giữa bãi đất hoang, Lục Siêu Quang nhìn thấy những đống xương người trắng hếu. Từng bầy kên kên, diều hâu, quạ đói đang rúc rỉa tủy tanh còn đọng trong những khúc xương khô.
Cách đó không xa, vực Ma Phong vẫn bốc xương khói lên ngùn ngụt.
Nhìn quang cảnh chàng biết những môn phái Hắc Bạch đều cử người lần mò đến đây, tìm cách lên xuống động Linh Quân tìm bí kíp. Chúng tranh giành tàn sát lẫn nhau, làm cho vùng này luôn bốc mùi tanh máu.
Bọn khốn kiếp đã chống lại nghiêm lệnh của chàng.
Lục Siêu Quang căm tức gầm lên:
- Giết, ta giết hết ...
Tiếng thét của chàng làm Bội Ngọc giật nảy mình. Bầy kên kên, diều hâu, quạ đói hoảng hồn bay vụt lên, buông tiếng kêu quang quác.
/74
|