Nhạc Nhạn Linh biết mình đã bị phát giác nhưng chẳng hiểu sao thiếu nữ áo trắng lại phát giác ra. Bởi từ khi nàng vào đây đến giờ, chàng không hề phát ra một tiếng động khẽ.
Nhạc Nhạn Linh đẩy mở hai cánh cửa, ánh mắt thiếu nữ áo trắng vừa chạm vào khuôn mặt anh tuấn của chàng, cõi lòng vốn bình lặng lập tức xao động mãnh liệt. Song mặt nàng vẫn đanh lạnh như không hề trông thấy nhưng thật ra trong lòng nàng không khỏi thầm reo lên :
- Thật là anh tuấn!
Tất cả những người trong đại điện cũng chẳng khác hơn, thảy đều thầm khen vẻ anh tuấn của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh thản nhiên tung mình xuống đất, hướng về thiếu nữ áo trắng ôm quyền thi lễ nói :
- Tại hạ bởi đuổi người đến đây, không hề biết quý bang khai đàn tại nơi này, có điều kinh nhiễu mong Bang chủ lượng thứ cho!
Bởi không muốn bị lôi cuốn vào ân oán giang hồ nên lời lẽ chàng hết sức hòa nhã cung kính.
Nào ngờ thiếu nữ áo trắng lại buông tiếng cười khảy, không đáp mà lại hỏi :
- Các hạ mặc áo đen và tuổi lại chừng mười sáu, mười bảy hẳn chính là Nhạc Nhạn Linh, kẻ đã khiến giang hồ bất an trong những ngày gần đây phải không?
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy không khỏi tức giận, song vẫn có nén, nhếch môi cười nói :
- Tại hạ chính là Nhạc Nhạn Linh!
Những người trong Thiên Phụng bang nghe chàng chính là Nhạc Nhạn Linh, thảy đều phấn chấn tinh thần, cùng tiến tới một bước hăm hở chực động thủ.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy, không còn nén được lửa giận trong lòng, mắt rực hàn quang, cười nói :
- Nhạc mỗ không hề có hiềm khích gì với Thiên Phụng bang, các vị có cử chỉ thế này là vì sao?
Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng hỏi :
- Phải chăng chính các hạ đã sát hại Trường Giang tam kiệt?
Nhắc đến Trường Giang tam kiệt, ánh mắt Nhạc Nhạn Linh liền ngập đầy sát cơ, tiến tới một bước dài nói :
- Chả lẽ Trường Giang tam kiệt là người của quý bang?
Tiếng nói lạnh như âm phong từ trong cổ mộ ngàn năm thổi ra khiến người nghe lập tức rùng mình nổi gai ốc.
Thiếu nữ áo trắng bất giác rúng động cõi lòng, vội ngoảnh lại nhìn đi nơi khác. Lần đầu tiên trong đời nàng mới có cảm giác như vậy, chính bản thân nàng cũng lấy làm lạ, chẳng hiểu vì sao lại không dám nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Thiếu nữ áo trắng nói :
- Trường Giang tam kiệt tuy không phải là người của bổn bang, nhưng trong vùng quản hạt của bổn bang, không cho bất kỳ ai có hành động nhiễu loạn giang hồ!
Nhạc Nhạn Linh sát cơ trong mắt dần tan biến, chàng định giải thích nguyên nhân giết người của mình, nhưng lại nhận thấy không cần thiết, bèn sâu lắng nhìn thiếu nữ áo trắng nói :
- Việc gì cũng phải có nguyên nhân, nhưng Bang chủ chỉ thấy quả mà chưa biết nhân. Có lẽ một ngày gần đây Bang chủ sẽ rõ!
Thiếu nữ áo trắng bỗng dưng rúng động cõi lòng, buột miệng nói :
- Ngày gần đây là bao giờ?
Nhạc Nhạn Linh cất bước đi tới, thản nhiên nói :
- Không qua một năm rưỡi!
Đường chủ Hình đường lạnh lùng xen lời :
- Một năm rưỡi đó e rằng sẽ không bao giờ qua hết, vì sao các hạ không cho biết thời gian chính xác, chả lẽ.....
Nhạc Nhạn Linh chững bước, bình thản nói :
- Tại hạ chỉ có thời gian là một năm rưỡi thôi!
Đoạn cất bước đi ra cửa. Nhữn người hiện diện nhất thời không một ai hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Nhạc Nhạn Linh, thảy đều ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ áo trắng như thể Bang chủ của họ biết hết mọi sự vậy.
Thiếu nữ áo trắng mắt ánh lên vẻ kỳ lạ. Không sai, nàng đã nghe hiểu, lạnh lùng quát :
- Nhạc Nhạn Linh! Đứng lại!
Nhạc Nhạn Linh chững bước hỏi :
- Bang chủ còn gì chỉ giáo nữa?
Đường chủ Hình đường giọng ngập sát khí tiếp lời :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ còn định rời khỏi đây ư?
Nhạc Nhạn Linh sỡ dĩ nhẫn nhịn từ nãy giờ chẳng qua là không muốn gây thù kết oán với Thiên Phụng bang chứ chẳng phải là sợ họ.
Nay nghe vậy không còn nhẫn nhịn được nữa, quay phắt người, giọng sắc lạnh nói :
- Chả lẽ tôn giá tự tin giữ tại hạ lại được sao?
Đường chủ Hình đường môi mấp máy, song lại nén lại, quay sang nhìn thiếu nữ áo trăng, như muốn hỏi ý kiến Bang chủ.
Thiếu nữ áo trắng thoáng ngẫm nghĩ, lạnh lùng nói :
- Nếu các hạ tiếp được tám chiêu của bổn Bang chủ, việc đêm nay bỏ qua từ đây!
Đoạn nhẹ bước đi đến gần Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày nói :
- Nếu Bang chủ trong năm chiêu mà không bại, Nhạc Nhạn Linh này sẽ tự tuyệt tại đây ngay!
Giọng điệu quả là cuồng ngạo, những người trong Thiên Phụng bang đều biết Bang chủ võ công cao cường, nghe vậy đều tức giận.
Đường chủ Hình đường phi thân cản trước mặt thiếu nữ áo trắng, khom mình cung kính nói :
- Đối phó với hạng cuồng đồ này đâu cần phải nhọc đến tấm thân ngàn vàng của Bang chủ! Để cho ti chức giáo huấn y cũng đủ rồi!
Đoạn không chờ thiếu nữ áo trắng trả lời, quay sang Nhạc Nhạn Linh khinh miệt nói :
- Nhạc Nhạn Linh, chỉ cần ngươi tiếp được năm chiêu của Thiết Diện bà bà Lưu Vân Phương này, việc đêm nay từ đây bỏ qua!
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liền với giọng kính trọng hỏi :
- Tôn giá chính là Thiết Diện bà bà đã độc chiến với Tam Đại Khấu trên Quân Sơn khi xưa ư?
Thiết Diện bà bà cười khảy :
- Sao? Ngươi sợ rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh cười vang :
- Tại hạ chỉ thấy giết tôn giá đáng tiếc mà thôi!
Thiết Diện bà bà bị khinh khi trước nhiều đệ tử trong bang thế này, đâu thể nào chịu nổi, giận đến mái tóc bạc rung động, mắt ngập sát cơ, giận dữ quát :
- Nằm xuống ngay!
Dứt lời đã lao nhanh tới, với chiêu “Bác Lãng Đào Sa” tấn công Nhạc Nhạn Linh, chỉ thấy chưởng kình như vũ bão, hung mãnh tuyệt luân.
Thiết Diện bà bà vừa xuất chiêu đã công vào các tử huyệt khắp người Nhạc Nhạn Linh, như định tâm một chiêu hạ sát chàng ngay tại chỗ.
Nhạc Nhạn Linh thấy đối phương vừa xuất thủ đã sử dụng tuyệt chiêu, hết sức tức giận. Với thế “Lục Địa Hành Châu” xoay người sang trái, tay phải xuất chưởng bổ chéo ra.
“Bốp” một tiếng, chưởng phong của Thiết Diện bà bà đã bị đẩy chếch sang bên. Bất giác giật mình kinh hãi, vội trở bước xoay người, liên tiếp công ra ba chiêu, ứng biến nhanh khôn tả.
Thiếu nữ áo trắng thấy vậy kinh hãi thầm nhủ :
- “Thật không ngờ Nhạc Nhạn Linh võ công đã đạt đến mức cao siêu thế này, e rằng Đường chủ sẽ bại dưới tay y thôi!”
Thì ra Thiết Diện bà bà tuy nhanh chóng quay người công ra ba chiêu, song chiêu nào cũng rơi vào khoảng không, trong khi Nhạc Nhạn Linh không hề có dấu hiệu thất bại.
Bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh quát to :
- Nằm xuống!
Ngay khi Thiết Diện bà bà chiêu thứ tư vừa dứt, Nhạc Nhạn Linh bỗng vọt người lên không, hai tay vung động, một làn huyết quang đã phủ chụp xuống đỉnh đầu Thiết Diện bà bà.
Thiếu nữ áo trắng kinh hoàng kêu lên :
- Ồ! Huyết chưởng!
Trong khi ấy, Thiết Diện bà bà cũng nhận thấy nguy cơ ập xuống đầu, kinh hãi thầm kêu lên :
- Ta chết mất!
Song bản năng sinh tồn đã khiến bà vận hết công lực bình sanh vung chưởng đẩy lên. Kể ra thật là nực cười, ngay cả bóng của Nhạc Nhạn Linh bà cũng chẳng trông thấy.
Mắt thấy Thiết Diện bà bà đã sắp táng mạng dưới Huyết chưởng của Nhạc Nhạn Linh, bỗng nghe chàng buông tiếng cười rồi phi thân lướt lùi ra sau, hạ xuống ngay trên chân ngồi xếp bằng của Phật Như Lai. Thật ra chàng không hề có ý định sát hại Thiết Diện bà bà.
Thiếu nữ áo trắng lập tức thở phào một hơi dài, đưa mắt nhìn về phía Nhạc Nhạn Linh hạ xuống. Và ngay khi ấy Nhạc Nhạn Linh cũng vừa chạm chân trên đùi Phật Như Lai.
Bỗng, Nhạc Nhạn Linh hự lên một tiếng, từ trên đùi Phật Như Lai ngã xuống. Một giòng máu tươi từ khóe miệng chàng từ từ chảy ra.
Thiếu nữ áo trắng cùng bà lão đứng bên thấy vậy đều bất giác tiến tới một bước, mặt thoáng có vẻ bất an.
Lập tức, trong đại điện nổ ra tiếng hô vang :
- Ô, Đường chủ đã thắng, Đường chủ đã thắng!
Thiết Diện bà bà nghe vậy liền kinh ngạc mở mắt ra nhìn, bất giác sững sờ. Bà là người trong cuộc, dĩ nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Bất giác đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ áo trắng, bởi những người hiện diện chỉ có nàng mới đủ khả năng cứu bà thôi.
Thế nhưng, khi bà nhìn thấy vẻ mặt Bang chủ liền bỏ ngay ý nghĩ ấy.
Nhạc Nhạn Linh gượng đứng dậy, gương mặt hồng hào của chàng lúc này đã trở nên trắng bệch đến ghê rợn, nhưng trong ánh mắt không hề có chút vẻ oán hận.
Chàng ơ hờ quét mắt nhìn quanh, đưa tay áo lên lau đi vết máu trên khóe môi, lạnh lùng nhìn Thiết Diện bà bà nói :
- Đường chủ đã thắng rồi, các vị đi đi!
Bỗng một hán tử trẻ bước ra nói :
- Nhạc Nhạn Linh, khi nãy ngươi đã nói gì?
Thiết Diện bà bà lạnh lùng quát :
- Ai bảo ngươi lắm mồm?
Đoạn đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, giọng thương cảm nói :
- Nhạc Nhạn Linh, danh dự là sinh mạng thứ hai của con người, các hạ không thấy mình thiệt thòi sao?
Nhạc Nhạn Linh cười ảo não :
- Đối với Đường chủ quả đúng là như vậy, nhưng đối với tại hạ thì...
Chàng lắc lấy lắc để cái đầu, bỏ dở câu nói, lát sau mới nói tiếp :
- Các vị đi đi thôi!
Thiếu nữ áo trắng bỗng cất bước đi về phía Nhạc Nhạn Linh, chẳng rõ từ lúc nào trong tay nàng đã có thêm một hoàn thuốc màu đỏ, dừng lại trước mặt Nhạc Nhạn Linh, đưa tay trao ra nói :
- Hãy uống thuốc này vào!
Tuy giọng nói có vẻ ra lệnh nhưng đầy quan tâm.
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt nàng phảng phất một vẻ u sầu, vẻ lạnh lùng khi nãy đã tan biến, chẳng rõ nàng sầu buồn điều gì.
Nhạc Nhạn Linh nhanh chóng đưa mắt nhìn đi nơi khác, lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh không muốn nhận chịu ân huệ này! Nếu Bang chủ có việc cần ở đây thì Nhạc mỗ đi trước một bước!
Đoạn nghiêng người tránh qua thiếu nữ áo trắng, cất bước chệnh choạng đi ra cửa.
Thiếu nữ áo trắng mặt co giật một cái đau khổ, vụt quay người, lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, trên giang hồ chưa từng có ai dám cự tuyệt ý muốn của bổn Bang chủ... Nếu các hạ không sợ chết thì cứ bỏ đi!
Những người trong Thiên Phụng bang vừa thấy Bang chủ nổi giận, thảy liền vận tụ công lực sẵn sàng, ngăn cản lối đi của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy dừng bước, quay người nói :
- Nhạc mỗ đâu có ngăn cản Bang chủ động thủ!
Đoạn quét mắt nhìn tượng Phật Như Lai, mắt bỗng ngập đầy sát cơ, quay người sải bước đi ra.
Mọi người chỉ cảm thấy trên mình Nhạc Nhạn Linh như toát ra một uy lực vô hình, thảy đều không tự chủ được lui sang hai bên.
Thiếu nữ áo trắng tiến tới một bước, bỗng nghe Thiết Diện bà bà đau khổ nói :
- Bang chủ hay giết ti chức trước đi!
Dứt lời nước mắt đã rân rấn.
Thiếu nữ áo trắng buông tiếng thở dài nặng trĩu, uể oải nói :
- Chẳng trách Đường chủ được! Chiêu “Huyết Vũ Tinh Phong” tuy chỉ là chiêu thứ nhất... Ôi, chúng ta đi thôi!
Lúc này Nhạc Nhạn Linh đã khuất dạng ngoài cửa miếu.
Những người trong Thiên Phụng bang chỉ có vài người biết rõ nội tình, ngoài ra đều hết sức thắc mắc về sự việc vừa qua nhưng không dám hỏi, lẳng lặng nối tiếp nhau đi ra.
Thiếu nữ áo trắng ra khỏi ngôi cổ miếu, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy bốn bề hoang vắng, bất giác thầm buông tiếng thở dài, bước lên một chiếc xe ngựa sang trọng tung bụi lao vút đi.
Phương Đông vừa hửng sáng, chim rừng cũng cất tiếng hót vang, đêm đen đã qua đi, bình minh lại đến với vạn vật.
Những ngọn nến to trong cổ miếu dần tàn rồi tắt hẳn. Đại Hùng bửu điện tạm thời trở về với sự yên lặng.
Bỗng, trên nóc đại điện nhẹ nhàng phóng xuống hai lão nhân ngực thêu chim phung lam, họ quét mắt nhìn vào trong điện, sau đó phi thân ra khỏi cổ miếu.
Đó là lề lối của Thiên Phụng bang. Trước khi nến tắt, người của họ không bao giờ hoàn toàn rời khỏi nơi khai đàn.
Hai lão nhân lam phụng rời khỏi không lâu, trong điện bỗng lại phóng ra một người mặt tăng bào nhưng lại che mặt bằng khăng đỏ. Y nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, sau đó phi thân lên bờ tường, phóng đi về phía một khu rừng nằm bên phải ngôi cổ miếu.
Ngay khi người bịt mặt ấy vừa phóng xuống bờ tường bên phải, một thiếu nữ tuyệt sắc toàn thân y phục trắng và ngực thêu chim phụng đỏ hệt như u linh xuất hiện trên bờ tường bên trái.
Nàng đưa mắt nhìn bóng sau lưng người bịt mặt rồi lướt vào Đại Hùng bửu điện, thân pháp nhanh như sao băng.
Vào đến điện, nàng nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, đoạn lẩm bẩm :
- Chả lẽ y không quay lại đây?
Nàng lại đưa mắt nhìn bức tượng Phật Như Lai, hậm hực nói :
- Nếu biết y không quay lại, lẽ ra mình không nên buông tha cho y!
Rồi đột nhiên vung chưởng, chỉ nghe ầm một tiếng, bụng tượng Phật Như Lai đã bị thủng một lỗ to, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Bỗng một ý nghĩ lóe lên, sát cơ vút qua trong ánh mắt, nàng lẩm bẩm :
- Hay chính là người mới đi khỏi khi nãy... Ồ, nguy rồi!
Dứt lời đã phi thân ra ngoài, vội vã đuổi theo về hướng mất dạng của người bịt mặt khăn đỏ.
Hãy nói về Nhạc Nhạn Linh. Chàng ra khỏi cổ miếu, chỉ cảm thấy nơi lồng ngực huyết khí không ngớt sôi sục. Biết một chưởng ám toán của kẻ ẩn nấp trong bụng tượng Phật Như Lai rất trầm trọng, lòng thầm căm hận nói :
- Cổ Phật, lẽ ra Nhạc mỗ không nên buông tha cho ngươi!
Đoạn cất bước loạng choạng đi về phía khu rừng bên phải.
Lẽ ra chàng có thể vạch trần sự thật trong cổ miếu, nhưng chàng không muốn nhờ tay kẻ khác giải quyết việc của mình. Hơn nữa, Thiết Diện bà bà khi xưa là người trong giới hiệp nghĩa, giờ tuổi đã cao, chàng cũng không đành lòng hủy hoại thanh danh của bà trước mặt công chúng. Do đó chàng mới im lặng bỏ đi.
Vào đến trong rừng, Nhạc Nhạn Linh chọn một gốc cây to, đấu lưng ngồi xuống xếp bằng vận công điều thương.
Khi tiếng chim hót vang lên trên cây thì Nhạc Nhạn Linh đã đi vào cảnh giói vật ngã lưỡng vong. Đây là một hành động mạo hiểm, Nhạc Nhạn Linh chẳng phải không biết nhưng chàng không còn sự lựa chọn nào khác.
Bỗng một người bịt mặt khăn đỏ xuất hiện cách chàng chừng hai mươi trượng. Y lấm lét quét mắt nhìn quanh, bỗng phát hiện Nhạc Nhạn Linh đang ngồi dưới gốc cây, ánh mắt y liền ngập đầy sát cơ.
Chỉ nghe y cười sắc lạnh lẩm bẩm :
- Nhạc Nhạn Linh, đây là số mệnh của ngươi phải như vậy!
Đoạn đưa tay cởi bỏ khăn che mặt, thì ra là Cổ Phật.
Cổ Phật lẹ làng cất chiếc khăn đỏ vào lòng, nhẹ nhàng đi về phía Nhạc Nhạn Linh, đồng thời vận công lực vào hai tay, chuẩn bị một chưởng quyết lấy mạng Nhạc Nhạn Linh.
Thọ mạng của Nhạc Nhạn Linh tựa hồ rút ngắn dần. Cổ Phật đã đi đến nơi chỉ còn cách chàng chừng một trượng. Nếu lão ra tay lúc này, Nhạc Nhạn Linh khó thể thoát chết.
Nhưng lão chưa vội ra tay, bởi lão muốn một chưởng là phải thành công, đằng nào lão cũng quá thừa thời gian.
Thế là, trên mặt Cổ Phật lướt qua một vẻ cười hung ác, thật không đối xứng với gương mặt hiền từ của lão.
Cổ Phật tiến tới mỗi lúc một gần hơn. Trong khi ấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh cũng dần hồng hào, chứng tỏ thương thế trong nội phủ đã dần hồi phục. Thế nhưng, chàng nào hay biết tử thần đang tiến đến rất gần chàng.
Sau cùng, Cổ Phật dừng lại trước mặt Nhạc Nhạn Linh cách chừng năm thước, từ từ đưa tay lên trước ngực, lòng thầm cười nói :
- Tiểu tử, lẽ ra ngươi không nên gây rắc rối cho Cổ Phật này, và càng không nên có võ công kinh người đến vậy, hắc hắc!
Đồng thời song chưởng từ từ đẩy ra về phía Nhạc Nhạn Linh.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên bóng trắng nhấp nhoáng, bên cạnh Nhạc Nhạn Linh đã xuất hiện một thiếu nữ tuyệt sắc toàn thân y phục trắng và ngực thêu chim phụng đỏ. Nàng đáp nhẹ nhàng đến mức không hề gây ra một tiếng động khẽ.
Cổ Phật thấy vậy bất giác giật mình, vội hướng song chưởng về phía thiếu nữ áo trắng, ngước mắt nhìn, vờ kinh ngạc nói :
- A Di Đà Phật! Thì ra là Thiên Phụng bang chủ, lão nạp suýt chút nữa đã động thủ lầm rồi!
Lão ứng biến nhanh và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là vẻ mặt lão hết sức bình thản ung dung.
Thiên Phụng bang chủ đưa mắt nhìn Cổ Phật, vòng tay thi lễ nói :
- Ra là đại sư, đại sư đang hộ vệ cho người ư?
Nhạc Nhạn Linh mặt bỗng co giật liên hồi...
Cổ Phật thấp giọng :
- Chẳng rõ người này là ai, lão nạp thấy y một mình ở đây vận công điều tức, sợ y bị dã thú khinh động nên đã ở đây canh giữ khá lâu rồi!
Thiên Phụng bang chủ thầm khen :
- Quả là một vị cao tăng đắc đạo giàu lòng từ bi!
Lẽ ra Thiên Phụng bang chủ chẳng dễ gì bị người lừa dối, song vì Cổ Phật có tiếng nhân từ trên chốn giang hồ từ nhiều năm qua, rất được mọi người kính trọng.
Thiên Phụng bang chủ quét mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói :
- Y chính là Nhạc Nhạn Linh, kẻ đã khiến cả giới giang hồ điêu đứng trong những ngày qua!
Cổ Phật chợt động tâm, giả vờ hỏi :
- Tính người vốn lương thiện, theo lão nạp nghĩ, nếu cố gắng khuyên răn, y ắt sẽ tỉnh ngộ, ăn năn hối cải!
Thiên Phụng bang chủ lắc đầu :
- E rằng không thể được!
Cổ Phật thầm mừng rỡ, bỗng nói :
- Lão nạp hãy còn chút việc phải đến Tần Hoài, xin phiền nữ thí chủ ở đây chờ một lát. Mong thí chủ hãy cho y một cơ hội ăn năn hối cải!
Đoạn quét mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Nhạc Nhạn Linh, giờ ngươi gặp phải Thiên Phụng bang chủ rất căm thù kẻ ác mà không cần biết nguyên nhân này, dù lão nạp không động thủ thì ngươi cũng đừng mong sống còn!”
Đoạn quay người nhanh bước bỏ đi.
Thiên Phụng bang chủ trông theo Cổ Phật khuất dạng ngoài rừng, bỗng lẩm bẩm :
- Ông ấy tuy có lòng dạ bồ tát nhưng rất tiếc người này không bao giờ biết ăn năn hối cải!
Đoạn ánh mắt sát cơ hiện lên, nhẹ bước đi về phía Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh đẩy mở hai cánh cửa, ánh mắt thiếu nữ áo trắng vừa chạm vào khuôn mặt anh tuấn của chàng, cõi lòng vốn bình lặng lập tức xao động mãnh liệt. Song mặt nàng vẫn đanh lạnh như không hề trông thấy nhưng thật ra trong lòng nàng không khỏi thầm reo lên :
- Thật là anh tuấn!
Tất cả những người trong đại điện cũng chẳng khác hơn, thảy đều thầm khen vẻ anh tuấn của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh thản nhiên tung mình xuống đất, hướng về thiếu nữ áo trắng ôm quyền thi lễ nói :
- Tại hạ bởi đuổi người đến đây, không hề biết quý bang khai đàn tại nơi này, có điều kinh nhiễu mong Bang chủ lượng thứ cho!
Bởi không muốn bị lôi cuốn vào ân oán giang hồ nên lời lẽ chàng hết sức hòa nhã cung kính.
Nào ngờ thiếu nữ áo trắng lại buông tiếng cười khảy, không đáp mà lại hỏi :
- Các hạ mặc áo đen và tuổi lại chừng mười sáu, mười bảy hẳn chính là Nhạc Nhạn Linh, kẻ đã khiến giang hồ bất an trong những ngày gần đây phải không?
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy không khỏi tức giận, song vẫn có nén, nhếch môi cười nói :
- Tại hạ chính là Nhạc Nhạn Linh!
Những người trong Thiên Phụng bang nghe chàng chính là Nhạc Nhạn Linh, thảy đều phấn chấn tinh thần, cùng tiến tới một bước hăm hở chực động thủ.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy, không còn nén được lửa giận trong lòng, mắt rực hàn quang, cười nói :
- Nhạc mỗ không hề có hiềm khích gì với Thiên Phụng bang, các vị có cử chỉ thế này là vì sao?
Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng hỏi :
- Phải chăng chính các hạ đã sát hại Trường Giang tam kiệt?
Nhắc đến Trường Giang tam kiệt, ánh mắt Nhạc Nhạn Linh liền ngập đầy sát cơ, tiến tới một bước dài nói :
- Chả lẽ Trường Giang tam kiệt là người của quý bang?
Tiếng nói lạnh như âm phong từ trong cổ mộ ngàn năm thổi ra khiến người nghe lập tức rùng mình nổi gai ốc.
Thiếu nữ áo trắng bất giác rúng động cõi lòng, vội ngoảnh lại nhìn đi nơi khác. Lần đầu tiên trong đời nàng mới có cảm giác như vậy, chính bản thân nàng cũng lấy làm lạ, chẳng hiểu vì sao lại không dám nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Thiếu nữ áo trắng nói :
- Trường Giang tam kiệt tuy không phải là người của bổn bang, nhưng trong vùng quản hạt của bổn bang, không cho bất kỳ ai có hành động nhiễu loạn giang hồ!
Nhạc Nhạn Linh sát cơ trong mắt dần tan biến, chàng định giải thích nguyên nhân giết người của mình, nhưng lại nhận thấy không cần thiết, bèn sâu lắng nhìn thiếu nữ áo trắng nói :
- Việc gì cũng phải có nguyên nhân, nhưng Bang chủ chỉ thấy quả mà chưa biết nhân. Có lẽ một ngày gần đây Bang chủ sẽ rõ!
Thiếu nữ áo trắng bỗng dưng rúng động cõi lòng, buột miệng nói :
- Ngày gần đây là bao giờ?
Nhạc Nhạn Linh cất bước đi tới, thản nhiên nói :
- Không qua một năm rưỡi!
Đường chủ Hình đường lạnh lùng xen lời :
- Một năm rưỡi đó e rằng sẽ không bao giờ qua hết, vì sao các hạ không cho biết thời gian chính xác, chả lẽ.....
Nhạc Nhạn Linh chững bước, bình thản nói :
- Tại hạ chỉ có thời gian là một năm rưỡi thôi!
Đoạn cất bước đi ra cửa. Nhữn người hiện diện nhất thời không một ai hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Nhạc Nhạn Linh, thảy đều ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ áo trắng như thể Bang chủ của họ biết hết mọi sự vậy.
Thiếu nữ áo trắng mắt ánh lên vẻ kỳ lạ. Không sai, nàng đã nghe hiểu, lạnh lùng quát :
- Nhạc Nhạn Linh! Đứng lại!
Nhạc Nhạn Linh chững bước hỏi :
- Bang chủ còn gì chỉ giáo nữa?
Đường chủ Hình đường giọng ngập sát khí tiếp lời :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ còn định rời khỏi đây ư?
Nhạc Nhạn Linh sỡ dĩ nhẫn nhịn từ nãy giờ chẳng qua là không muốn gây thù kết oán với Thiên Phụng bang chứ chẳng phải là sợ họ.
Nay nghe vậy không còn nhẫn nhịn được nữa, quay phắt người, giọng sắc lạnh nói :
- Chả lẽ tôn giá tự tin giữ tại hạ lại được sao?
Đường chủ Hình đường môi mấp máy, song lại nén lại, quay sang nhìn thiếu nữ áo trăng, như muốn hỏi ý kiến Bang chủ.
Thiếu nữ áo trắng thoáng ngẫm nghĩ, lạnh lùng nói :
- Nếu các hạ tiếp được tám chiêu của bổn Bang chủ, việc đêm nay bỏ qua từ đây!
Đoạn nhẹ bước đi đến gần Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày nói :
- Nếu Bang chủ trong năm chiêu mà không bại, Nhạc Nhạn Linh này sẽ tự tuyệt tại đây ngay!
Giọng điệu quả là cuồng ngạo, những người trong Thiên Phụng bang đều biết Bang chủ võ công cao cường, nghe vậy đều tức giận.
Đường chủ Hình đường phi thân cản trước mặt thiếu nữ áo trắng, khom mình cung kính nói :
- Đối phó với hạng cuồng đồ này đâu cần phải nhọc đến tấm thân ngàn vàng của Bang chủ! Để cho ti chức giáo huấn y cũng đủ rồi!
Đoạn không chờ thiếu nữ áo trắng trả lời, quay sang Nhạc Nhạn Linh khinh miệt nói :
- Nhạc Nhạn Linh, chỉ cần ngươi tiếp được năm chiêu của Thiết Diện bà bà Lưu Vân Phương này, việc đêm nay từ đây bỏ qua!
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liền với giọng kính trọng hỏi :
- Tôn giá chính là Thiết Diện bà bà đã độc chiến với Tam Đại Khấu trên Quân Sơn khi xưa ư?
Thiết Diện bà bà cười khảy :
- Sao? Ngươi sợ rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh cười vang :
- Tại hạ chỉ thấy giết tôn giá đáng tiếc mà thôi!
Thiết Diện bà bà bị khinh khi trước nhiều đệ tử trong bang thế này, đâu thể nào chịu nổi, giận đến mái tóc bạc rung động, mắt ngập sát cơ, giận dữ quát :
- Nằm xuống ngay!
Dứt lời đã lao nhanh tới, với chiêu “Bác Lãng Đào Sa” tấn công Nhạc Nhạn Linh, chỉ thấy chưởng kình như vũ bão, hung mãnh tuyệt luân.
Thiết Diện bà bà vừa xuất chiêu đã công vào các tử huyệt khắp người Nhạc Nhạn Linh, như định tâm một chiêu hạ sát chàng ngay tại chỗ.
Nhạc Nhạn Linh thấy đối phương vừa xuất thủ đã sử dụng tuyệt chiêu, hết sức tức giận. Với thế “Lục Địa Hành Châu” xoay người sang trái, tay phải xuất chưởng bổ chéo ra.
“Bốp” một tiếng, chưởng phong của Thiết Diện bà bà đã bị đẩy chếch sang bên. Bất giác giật mình kinh hãi, vội trở bước xoay người, liên tiếp công ra ba chiêu, ứng biến nhanh khôn tả.
Thiếu nữ áo trắng thấy vậy kinh hãi thầm nhủ :
- “Thật không ngờ Nhạc Nhạn Linh võ công đã đạt đến mức cao siêu thế này, e rằng Đường chủ sẽ bại dưới tay y thôi!”
Thì ra Thiết Diện bà bà tuy nhanh chóng quay người công ra ba chiêu, song chiêu nào cũng rơi vào khoảng không, trong khi Nhạc Nhạn Linh không hề có dấu hiệu thất bại.
Bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh quát to :
- Nằm xuống!
Ngay khi Thiết Diện bà bà chiêu thứ tư vừa dứt, Nhạc Nhạn Linh bỗng vọt người lên không, hai tay vung động, một làn huyết quang đã phủ chụp xuống đỉnh đầu Thiết Diện bà bà.
Thiếu nữ áo trắng kinh hoàng kêu lên :
- Ồ! Huyết chưởng!
Trong khi ấy, Thiết Diện bà bà cũng nhận thấy nguy cơ ập xuống đầu, kinh hãi thầm kêu lên :
- Ta chết mất!
Song bản năng sinh tồn đã khiến bà vận hết công lực bình sanh vung chưởng đẩy lên. Kể ra thật là nực cười, ngay cả bóng của Nhạc Nhạn Linh bà cũng chẳng trông thấy.
Mắt thấy Thiết Diện bà bà đã sắp táng mạng dưới Huyết chưởng của Nhạc Nhạn Linh, bỗng nghe chàng buông tiếng cười rồi phi thân lướt lùi ra sau, hạ xuống ngay trên chân ngồi xếp bằng của Phật Như Lai. Thật ra chàng không hề có ý định sát hại Thiết Diện bà bà.
Thiếu nữ áo trắng lập tức thở phào một hơi dài, đưa mắt nhìn về phía Nhạc Nhạn Linh hạ xuống. Và ngay khi ấy Nhạc Nhạn Linh cũng vừa chạm chân trên đùi Phật Như Lai.
Bỗng, Nhạc Nhạn Linh hự lên một tiếng, từ trên đùi Phật Như Lai ngã xuống. Một giòng máu tươi từ khóe miệng chàng từ từ chảy ra.
Thiếu nữ áo trắng cùng bà lão đứng bên thấy vậy đều bất giác tiến tới một bước, mặt thoáng có vẻ bất an.
Lập tức, trong đại điện nổ ra tiếng hô vang :
- Ô, Đường chủ đã thắng, Đường chủ đã thắng!
Thiết Diện bà bà nghe vậy liền kinh ngạc mở mắt ra nhìn, bất giác sững sờ. Bà là người trong cuộc, dĩ nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Bất giác đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ áo trắng, bởi những người hiện diện chỉ có nàng mới đủ khả năng cứu bà thôi.
Thế nhưng, khi bà nhìn thấy vẻ mặt Bang chủ liền bỏ ngay ý nghĩ ấy.
Nhạc Nhạn Linh gượng đứng dậy, gương mặt hồng hào của chàng lúc này đã trở nên trắng bệch đến ghê rợn, nhưng trong ánh mắt không hề có chút vẻ oán hận.
Chàng ơ hờ quét mắt nhìn quanh, đưa tay áo lên lau đi vết máu trên khóe môi, lạnh lùng nhìn Thiết Diện bà bà nói :
- Đường chủ đã thắng rồi, các vị đi đi!
Bỗng một hán tử trẻ bước ra nói :
- Nhạc Nhạn Linh, khi nãy ngươi đã nói gì?
Thiết Diện bà bà lạnh lùng quát :
- Ai bảo ngươi lắm mồm?
Đoạn đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, giọng thương cảm nói :
- Nhạc Nhạn Linh, danh dự là sinh mạng thứ hai của con người, các hạ không thấy mình thiệt thòi sao?
Nhạc Nhạn Linh cười ảo não :
- Đối với Đường chủ quả đúng là như vậy, nhưng đối với tại hạ thì...
Chàng lắc lấy lắc để cái đầu, bỏ dở câu nói, lát sau mới nói tiếp :
- Các vị đi đi thôi!
Thiếu nữ áo trắng bỗng cất bước đi về phía Nhạc Nhạn Linh, chẳng rõ từ lúc nào trong tay nàng đã có thêm một hoàn thuốc màu đỏ, dừng lại trước mặt Nhạc Nhạn Linh, đưa tay trao ra nói :
- Hãy uống thuốc này vào!
Tuy giọng nói có vẻ ra lệnh nhưng đầy quan tâm.
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt nàng phảng phất một vẻ u sầu, vẻ lạnh lùng khi nãy đã tan biến, chẳng rõ nàng sầu buồn điều gì.
Nhạc Nhạn Linh nhanh chóng đưa mắt nhìn đi nơi khác, lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh không muốn nhận chịu ân huệ này! Nếu Bang chủ có việc cần ở đây thì Nhạc mỗ đi trước một bước!
Đoạn nghiêng người tránh qua thiếu nữ áo trắng, cất bước chệnh choạng đi ra cửa.
Thiếu nữ áo trắng mặt co giật một cái đau khổ, vụt quay người, lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, trên giang hồ chưa từng có ai dám cự tuyệt ý muốn của bổn Bang chủ... Nếu các hạ không sợ chết thì cứ bỏ đi!
Những người trong Thiên Phụng bang vừa thấy Bang chủ nổi giận, thảy liền vận tụ công lực sẵn sàng, ngăn cản lối đi của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy dừng bước, quay người nói :
- Nhạc mỗ đâu có ngăn cản Bang chủ động thủ!
Đoạn quét mắt nhìn tượng Phật Như Lai, mắt bỗng ngập đầy sát cơ, quay người sải bước đi ra.
Mọi người chỉ cảm thấy trên mình Nhạc Nhạn Linh như toát ra một uy lực vô hình, thảy đều không tự chủ được lui sang hai bên.
Thiếu nữ áo trắng tiến tới một bước, bỗng nghe Thiết Diện bà bà đau khổ nói :
- Bang chủ hay giết ti chức trước đi!
Dứt lời nước mắt đã rân rấn.
Thiếu nữ áo trắng buông tiếng thở dài nặng trĩu, uể oải nói :
- Chẳng trách Đường chủ được! Chiêu “Huyết Vũ Tinh Phong” tuy chỉ là chiêu thứ nhất... Ôi, chúng ta đi thôi!
Lúc này Nhạc Nhạn Linh đã khuất dạng ngoài cửa miếu.
Những người trong Thiên Phụng bang chỉ có vài người biết rõ nội tình, ngoài ra đều hết sức thắc mắc về sự việc vừa qua nhưng không dám hỏi, lẳng lặng nối tiếp nhau đi ra.
Thiếu nữ áo trắng ra khỏi ngôi cổ miếu, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy bốn bề hoang vắng, bất giác thầm buông tiếng thở dài, bước lên một chiếc xe ngựa sang trọng tung bụi lao vút đi.
Phương Đông vừa hửng sáng, chim rừng cũng cất tiếng hót vang, đêm đen đã qua đi, bình minh lại đến với vạn vật.
Những ngọn nến to trong cổ miếu dần tàn rồi tắt hẳn. Đại Hùng bửu điện tạm thời trở về với sự yên lặng.
Bỗng, trên nóc đại điện nhẹ nhàng phóng xuống hai lão nhân ngực thêu chim phung lam, họ quét mắt nhìn vào trong điện, sau đó phi thân ra khỏi cổ miếu.
Đó là lề lối của Thiên Phụng bang. Trước khi nến tắt, người của họ không bao giờ hoàn toàn rời khỏi nơi khai đàn.
Hai lão nhân lam phụng rời khỏi không lâu, trong điện bỗng lại phóng ra một người mặt tăng bào nhưng lại che mặt bằng khăng đỏ. Y nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, sau đó phi thân lên bờ tường, phóng đi về phía một khu rừng nằm bên phải ngôi cổ miếu.
Ngay khi người bịt mặt ấy vừa phóng xuống bờ tường bên phải, một thiếu nữ tuyệt sắc toàn thân y phục trắng và ngực thêu chim phụng đỏ hệt như u linh xuất hiện trên bờ tường bên trái.
Nàng đưa mắt nhìn bóng sau lưng người bịt mặt rồi lướt vào Đại Hùng bửu điện, thân pháp nhanh như sao băng.
Vào đến điện, nàng nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, đoạn lẩm bẩm :
- Chả lẽ y không quay lại đây?
Nàng lại đưa mắt nhìn bức tượng Phật Như Lai, hậm hực nói :
- Nếu biết y không quay lại, lẽ ra mình không nên buông tha cho y!
Rồi đột nhiên vung chưởng, chỉ nghe ầm một tiếng, bụng tượng Phật Như Lai đã bị thủng một lỗ to, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Bỗng một ý nghĩ lóe lên, sát cơ vút qua trong ánh mắt, nàng lẩm bẩm :
- Hay chính là người mới đi khỏi khi nãy... Ồ, nguy rồi!
Dứt lời đã phi thân ra ngoài, vội vã đuổi theo về hướng mất dạng của người bịt mặt khăn đỏ.
Hãy nói về Nhạc Nhạn Linh. Chàng ra khỏi cổ miếu, chỉ cảm thấy nơi lồng ngực huyết khí không ngớt sôi sục. Biết một chưởng ám toán của kẻ ẩn nấp trong bụng tượng Phật Như Lai rất trầm trọng, lòng thầm căm hận nói :
- Cổ Phật, lẽ ra Nhạc mỗ không nên buông tha cho ngươi!
Đoạn cất bước loạng choạng đi về phía khu rừng bên phải.
Lẽ ra chàng có thể vạch trần sự thật trong cổ miếu, nhưng chàng không muốn nhờ tay kẻ khác giải quyết việc của mình. Hơn nữa, Thiết Diện bà bà khi xưa là người trong giới hiệp nghĩa, giờ tuổi đã cao, chàng cũng không đành lòng hủy hoại thanh danh của bà trước mặt công chúng. Do đó chàng mới im lặng bỏ đi.
Vào đến trong rừng, Nhạc Nhạn Linh chọn một gốc cây to, đấu lưng ngồi xuống xếp bằng vận công điều thương.
Khi tiếng chim hót vang lên trên cây thì Nhạc Nhạn Linh đã đi vào cảnh giói vật ngã lưỡng vong. Đây là một hành động mạo hiểm, Nhạc Nhạn Linh chẳng phải không biết nhưng chàng không còn sự lựa chọn nào khác.
Bỗng một người bịt mặt khăn đỏ xuất hiện cách chàng chừng hai mươi trượng. Y lấm lét quét mắt nhìn quanh, bỗng phát hiện Nhạc Nhạn Linh đang ngồi dưới gốc cây, ánh mắt y liền ngập đầy sát cơ.
Chỉ nghe y cười sắc lạnh lẩm bẩm :
- Nhạc Nhạn Linh, đây là số mệnh của ngươi phải như vậy!
Đoạn đưa tay cởi bỏ khăn che mặt, thì ra là Cổ Phật.
Cổ Phật lẹ làng cất chiếc khăn đỏ vào lòng, nhẹ nhàng đi về phía Nhạc Nhạn Linh, đồng thời vận công lực vào hai tay, chuẩn bị một chưởng quyết lấy mạng Nhạc Nhạn Linh.
Thọ mạng của Nhạc Nhạn Linh tựa hồ rút ngắn dần. Cổ Phật đã đi đến nơi chỉ còn cách chàng chừng một trượng. Nếu lão ra tay lúc này, Nhạc Nhạn Linh khó thể thoát chết.
Nhưng lão chưa vội ra tay, bởi lão muốn một chưởng là phải thành công, đằng nào lão cũng quá thừa thời gian.
Thế là, trên mặt Cổ Phật lướt qua một vẻ cười hung ác, thật không đối xứng với gương mặt hiền từ của lão.
Cổ Phật tiến tới mỗi lúc một gần hơn. Trong khi ấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh cũng dần hồng hào, chứng tỏ thương thế trong nội phủ đã dần hồi phục. Thế nhưng, chàng nào hay biết tử thần đang tiến đến rất gần chàng.
Sau cùng, Cổ Phật dừng lại trước mặt Nhạc Nhạn Linh cách chừng năm thước, từ từ đưa tay lên trước ngực, lòng thầm cười nói :
- Tiểu tử, lẽ ra ngươi không nên gây rắc rối cho Cổ Phật này, và càng không nên có võ công kinh người đến vậy, hắc hắc!
Đồng thời song chưởng từ từ đẩy ra về phía Nhạc Nhạn Linh.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên bóng trắng nhấp nhoáng, bên cạnh Nhạc Nhạn Linh đã xuất hiện một thiếu nữ tuyệt sắc toàn thân y phục trắng và ngực thêu chim phụng đỏ. Nàng đáp nhẹ nhàng đến mức không hề gây ra một tiếng động khẽ.
Cổ Phật thấy vậy bất giác giật mình, vội hướng song chưởng về phía thiếu nữ áo trắng, ngước mắt nhìn, vờ kinh ngạc nói :
- A Di Đà Phật! Thì ra là Thiên Phụng bang chủ, lão nạp suýt chút nữa đã động thủ lầm rồi!
Lão ứng biến nhanh và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là vẻ mặt lão hết sức bình thản ung dung.
Thiên Phụng bang chủ đưa mắt nhìn Cổ Phật, vòng tay thi lễ nói :
- Ra là đại sư, đại sư đang hộ vệ cho người ư?
Nhạc Nhạn Linh mặt bỗng co giật liên hồi...
Cổ Phật thấp giọng :
- Chẳng rõ người này là ai, lão nạp thấy y một mình ở đây vận công điều tức, sợ y bị dã thú khinh động nên đã ở đây canh giữ khá lâu rồi!
Thiên Phụng bang chủ thầm khen :
- Quả là một vị cao tăng đắc đạo giàu lòng từ bi!
Lẽ ra Thiên Phụng bang chủ chẳng dễ gì bị người lừa dối, song vì Cổ Phật có tiếng nhân từ trên chốn giang hồ từ nhiều năm qua, rất được mọi người kính trọng.
Thiên Phụng bang chủ quét mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói :
- Y chính là Nhạc Nhạn Linh, kẻ đã khiến cả giới giang hồ điêu đứng trong những ngày qua!
Cổ Phật chợt động tâm, giả vờ hỏi :
- Tính người vốn lương thiện, theo lão nạp nghĩ, nếu cố gắng khuyên răn, y ắt sẽ tỉnh ngộ, ăn năn hối cải!
Thiên Phụng bang chủ lắc đầu :
- E rằng không thể được!
Cổ Phật thầm mừng rỡ, bỗng nói :
- Lão nạp hãy còn chút việc phải đến Tần Hoài, xin phiền nữ thí chủ ở đây chờ một lát. Mong thí chủ hãy cho y một cơ hội ăn năn hối cải!
Đoạn quét mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Nhạc Nhạn Linh, giờ ngươi gặp phải Thiên Phụng bang chủ rất căm thù kẻ ác mà không cần biết nguyên nhân này, dù lão nạp không động thủ thì ngươi cũng đừng mong sống còn!”
Đoạn quay người nhanh bước bỏ đi.
Thiên Phụng bang chủ trông theo Cổ Phật khuất dạng ngoài rừng, bỗng lẩm bẩm :
- Ông ấy tuy có lòng dạ bồ tát nhưng rất tiếc người này không bao giờ biết ăn năn hối cải!
Đoạn ánh mắt sát cơ hiện lên, nhẹ bước đi về phía Nhạc Nhạn Linh.
/71
|