Đây là một gian thạch thất đơn sơ trang nhã, rộng chừng tám trượng vuông, góc phải có một chiếc giường gỗ, trên giường là nệm gấm chăn bông ngào ngạt hương thơm, chứng tỏ không phải là nơi cư trú của một người thường.
Bên cạnh giường có một chiếc bàn đá bóng loáng cao hơn ba thước, lúc này một thiếu nữ tóc tai rũ rượi, toàn thân áo trắng đang nằm mọp trên bàn. Qua tiếng thở đều đặn, chứng tỏ nàng đã ngủ say.
Trên giường nhẹ động đậy. Nhạc Nhạn Linh từ từ mở mắt, thờ thẫn đưa tay sờ má, lẩm bẩm:
- Chả lẽ mình chưa chết ư?
Đoạn đảo mắt nhìn, trông thấy Thái Phụng Tiên Tử đang ngủ say mới khẳng định là mình quả thật còn sống trên nhân thế.
Chàng thò tay vào lòng sờ tìm, thấy chiếc lọ ngọc đựng Xích Long Châu đã biến mất, lại thử vận khí, cảm thấy huyết mạch thông suốt, công lực dường như còn tăng hơn trước một chút.
Chàng bất giác đưa mắt cảm kích nhìn Thái Phụng Tiên Tử, lẩm bẩm:
- Hẳn là nàng mỏi mệt quá rồi!
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn trong thất, thấy ngoài Thái Phụng Tiên Tử không còn ai khác, biết là trong mấy ngày qua hẳn là đích thân nàng đã chăm sóc cho mình.
Nhạc Nhạn Linh khẽ khàng xuống giường, sửa lại y phục ngay ngắn, cầm lấy chăn bông đến đắp bên mình Thái Phụng Tiên Tử.
Thái Phụng Tiên Tử tuy mệt lả người nhưng nàng có võ công thượng thừa, có người đắp chăn lên mình lẽ nào không hay biết, song nàng không phản ứng vì nàng đã biết đó là ai.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy ngỡ là nàng quá ư mỏi mệt, bèn bồng nàng đặt lên giường.
Thái Phụng Tiên Tử vẫn không động đậy, nàng chỉ nghe lòng ngọt lịm.
Nhạc Nhạn Linh nhẹ nhàng kéo nàng nằm thẳng, rồi cởi hài nàng ra, đắp chăn lại cho nàng. Sau đó nhẹ thở phào, ánh mắt dừng lại trên gương mặt mê hồn của nàng.
Chỉ thấy sắc mặt hồng hào của nàng lúc này đã có phần nhợt nhạt, với võ công của nàng, mấy đêm không ngủ cũng chẳng đến nỗi có hiện tượng thế này. Hiển nhiên là do nàng quá lo âu mà nên.
Nhạc Nhạn Linh càng nhìn càng xót thương, không cầm lòng được, cúi xuống nhẹ hôn lên môi nàng.
Ngay khi ấy, Thái Phụng Tiên Tử không còn dằn được nữa, với tay ôm chặt lấy Nhạc Nhạn Linh cuồng nhiệt đáp ứng nụ hôn của chàng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người đều cơ hồ nghe rõ tiếng tim đập của nhau, bao thương nhớ trong những ngày qua cũng đã thầm lặng bày tỏ cho nhau qua nụ hôn dài thắm thiết này.
Một hồi thật lâu, Nhạc Nhạn Linh mới rời môi nàng ra, dịu dàng nói:
- Sương muội mấy ngày nay vất vả lắm phải không?
Thái Phụng Tiên Tử nhẹ vỗ bên cạnh cười nói:
- Nằm xuống đây, tiểu muội có rất nhiều điều muốn nói với Linh ca!
Nhạc Nhạn Linh do dự:
- Thế này…
- Không ai vào đây đâu, tiểu muội đã căn dặn rồi, nếu không cho gọi, bất kỳ ai cũng không được vào!
Nhạc Nhạn Linh vẫn ái ngại:
- Sương muội…
Thái Phụng Tiên Tử thoáng biến sắc mặt:
- Chúng ta đã là vợ chồng với nhau mà Linh ca còn e ngại thế này, hay là…
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy biết là nàng đã hiểu lầm, vội cởi giày nằm xuống nói:
- Sương muội không nên nghĩ bậy!
Thái Phụng Tiên Tử vậy mới cười hài lòng, với tay đắp chăn cho Nhạc Nhạn Linh, nép vào lòng chàng, thỏ thẻ nói:
- Linh ca, từ lúc nghe sư phụ bảo Linh ca chết tại Viên Sầu Nhai, tiểu muội rất là đau khổ. Lúc đầu định chết theo Linh ca, sau đó lại thấy khó hả niềm căm hận, cho nên…
Nhạc Nhạn Linh nhẹ vuốt má nàng:
- Cho nên Sương muội định báo thù cả võ lâm Trung Nguyên chứ gì?
- Bây giờ thì không còn ý định đó nữa!
Nhạc Nhạn Linh ôm nàng vào lòng:
- Sương muội vâng lời lắm!
- Tiểu muội chỉ vâng lời Linh ca thôi, bởi vì Linh ca là… là…
- Là gì nào?
Thái Phụng Tiên Tử đỏ mặt phụng phịu nói:
- Linh ca hư lắm, thôi đi!
Nhạc Nhạn Linh khẽ cười:
- À, ngu huynh biết rồi, Sương muội là vợ của ngu huynh, đúng không nào?
Thái Phụng Tiên Tử cười khúc khích, rúc đầu vào lòng Nhạc Nhạn Linh không nói gì nữa.
Thế là, nàng cảm nhận thấy Nhạc Nhạn Linh bắt đầu cởi áo mình, nàng không phản kháng, chỉ lặng lẳng đón nhận chờ đợi…
Từ yên lặng đến điên cuồng, rồi từ điên cuồng trở lại yên lặng, khoảng thời gian ấy chẳng phải ngắn ngủi.
Sau đó, hai người ôm lấy nhau đi vào cõi mộng, đó hẳn là một giấc mơ tuyệt đẹp.
Một hồi tiếng động khẽ bên ngoài đã khiến hai người giật mình tỉnh giấc.
Thái Phụng Tiên Tử sửa lại mái tóc vừa định ngồi dậy, song đã bị Nhạc Nhạn Linh vòng tay qua lưng kéo nằm trở xuống.
Thái Phụng Tiên Tử đỏ mặt nói:
- Sao không cho muội dậy hả?
Nhạc Nhạn Linh nhẹ hôn lên môi nàng, khẽ nói:
- Sương muội còn mặc y phục này ư?
Thái Phụng Tiên Tử giờ mới nhớ ra là mình hãy còn mặc tang phục, vội cười nói:
- Linh ca thích tiểu muội mặc y phục nào?
- Đương nhiên là y phục màu đỏ rồi!
Thái Phụng Tiên Tử khẽ cười, ngồi bật dậy bước xuống giường, từ trong chiếc tủ gỗ lấy ra một bộ y phục màu đỏ, nhìn Nhạc Nhạn Linh nũng nịu nói:
- Quay qua chỗ khác đi!
Nhạc Nhạn Linh mỉm cười, quay mặt vào trong.
Lát sau, Thái Phụng Tiên Tử đi đến khẽ nói:
- Dậy mau, để cho muội sắp xếp lại!
Nhạc Nhạn Linh ngồi dậy, sửa lại y phục rồi bước xuống giường.
Thái Phụng Tiên Tử sắp xếp lại chăn gối, sau đó vỗ vỗ mép giường, bảo Nhạc Nhạn Linh ngồi xuống, hỏi:
- Linh ca, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?
Nhạc Nhạn Linh không đáp lại mà hỏi:
- Sương muội định thu xếp những người này ra sao?
- Cho họ trở về Nam Hải được không?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Không được, chúng ta còn phải tiêu diệt bọn Mật Tông Tây Tạng. Họ đông người thế kia, chúng ta người ít cũng chẳng được!
- Linh ca không báo thù nữa sao?
Nhạc Nhạn Linh vẻ mặt bỗng biến đổi, vẻ vui tươi biến mất hẳn, trầm giọng nói:
- Thù cha không báo đâu phải là người, nhưng những kẻ thù ấy giờ đây đều đã đầu phục phái Mật Tông, vì vậy chíng ta phải hạ thủ bọn Mật Tông trước!
Thái Phụng Tiên Tử vừa nói ra đã biết mình lỡ lời, thấy Nhạc Nhạn Linh ra chiều ưu uất lại càng thêm hối hận, lòng bối rối liền chẳng chút suy nghĩ nói:
- Đi, Linh ca! Chúng ta đi triệu hồi những người dưới núi, thả Thiên Phụng bang chủ ra đi thôi!
Đoạn không chờ Nhạc Nhạn Linh trả lời, nắm tay chàng kéo đi.
Hai người ra khỏi thạch thất thì gặp ngay bốn thị tỳ, họ vừa trông thấy Thái Phụng Tiên Tử, liền vội khom mình thi lễ:
- Bang chủ định đi đâu vậy?
Thái Phụng Tiên Tử khoát tay:
- Các ngươi khỏi đi theo, ta sẽ trở về ngay!
Bốn thị tỳ khom mình lui ra, hai người bước nhanh ra khỏi cửa động.
Thốt nhiên, một tiếng nói như sấm vang rền:
- Ô, tiểu chủ nhân đâu rồi!
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng biết người, ngoảnh lại thấy Huyết Diện Kim Cang đang phóng đến như bay.
Thái Phụng Tiên Tử cười nói:
- Kim Cang, hai ta định xuống núi, ngươi có đi cùng không?
Lúc này, Huyết Diện Kim Cang đã phóng đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh, nắm tay chàng nói:
- Mẹ kiếp, hôm ở trong cái động quái quỷ kia, thật mỗ tức chết đi được!
Thái Phụng Tiên Tử cười:
- Thôi chúng ta vừa đi vừa nói!
Thế là ba người liền thi triển khinh công phóng xuống núi.
Trên đường, Huyết Diện Kim Cang lần lượt kể lại mọi việc đã xảy ra trong hang động tại Phi Vân trại, niềm phẫn hận biểu lộ rõ trong lời nói.
Lúc này ba người đã xuống đến chân Thúy Vi phong, bỗng Huyết Diện Kim Cang ngạc nhiên kêu lên:
- Ủa, hòaà thượng kia với ba người dường như đâu phải người của Thiên Phụng bang!
Thái Phụng Tiên Tử với Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liền quay người, nhưng bị một ngọn cây to cản trước mặt, không trông thấy gì cả. Thái Phụng Tiên Tử bèn hỏi:
- Họ đi về hướng nào?
- Trông họ thậm thà thậm thụt dường như tiến về phía Bích Thảo cốc!
Thái Phụng Tiên Tử thầm cười khảy, vội nói:
- Kim Cang, ngồi xuống mau, để xem họ làm gì!
Huyết Diện Kim Cang rất vâng lời, liền ngồi xuống ngay.
Ba người nấp vào một lùm cây bên đường chờ đợi.
Lát sau, trên đường quả nhiên xuất hiện bốn người, một hòa thượng và ba người mặc hồng bào, chỉ thấy họ ngẩng cao đầu ngang nhiên bước đi, vẻ như tiến vào chốn không người.
Huyết Diện Kim Cang ngạc nhiên thầm nhủ:
- Mới vừa rồi thậm thà thậm thụt như kẻ trộm, sao bây giờ lại ra vẻ quang minh chính đại thế này?
Nhạc Nhạn Linh vừa trông thấy hòa thượng ấy, lòng liền phừng phừng lửa giận, hai tay cũng thoáng run rẩy.
Thái Phụng Tiên Tử tự nãy giờ vẫn nắm tay chàng, liền quay qua quan tâm hỏi:
- Linh ca sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh nghiến răng:
- Hòa thượng ấy chính là Cổ Phật!
- Linh ca có cần xuống bắt lấy họ không?
Nhạc Nhạn Linh cố nén lửa giận lắc đầu:
- Không, để xem họ định làm gì!
Ngay khi ấy, chân núi phía đối diện bỗng phóng xuống năm đệ tử phái Nam Hải, cản đường bốn người nói:
- Bốn vị đứng lại!
Cổ Phật thản nhiên cười:
- Năm vị vất vả quá!
Người đứng giữa trong số năm người nói:
- Các hạ từ đâu đến và định đi đâu?
Cổ Phật từ trong lòng lấy ra một chiếc kim bài nói:
- Phụng mệnh tiên tử vào Bích Thảo cốc thăm dò hư thật!
Người đứng giữa đón lấy kim bài, xem kỹ một hồi nói:
- Bốn vị đi đi!
Đoạn trao trả kim bài rồi cùng bốn người kia trở về chỗ cũ.
Thái Phụng Tiên Tử cười nói:
- Tốt lắm, vậy là các ngươi đã tự chui vào lưới rồi!
Huyết Diện Kim Cang thắc mắc hỏi:
- Tiên tử, bọn họ đâu mà có kim bài lệnh vậy?
Thái Phụng Tiên Tử hậm hực:
- Có một đệ tử truyền lệnh của bổn phái đã táng mạng dưới tay họ!
Đoạn nắm tay Nhạc Nhạn Linh nói:
- Chúng ta đuổi theo mau!
Thế là ba người men theo vách núi ven đường đuổi theo.
Cổ Phật nằm mơ cũng chẳng ngờ lại gặp Thái Phụng Tiên Tử và Nhạc Nhạn Linh tại đây. Vừa vào đến cốc đạo liền thở phào một hơi dài, đắc ý nói:
- Lão nạp thật lo ả nha đầu ấy đã thay đổi kim bài lệnh, không ngờ ả ta lại ngu xuẩn thế này!
Người áo đỏ bên phải tiếp lời:
- Tuy đã qua được chặng này, nhưng chặng sau chưa biết rõ thế nào đây?
Cổ Phật cười tự tin:
- Yên tâm, con người chẳng ai lại không sợ chết! Cho dù Thiên Phụng bang chủ không chịu cúi đầu tuân phục, nhưng bọn thủ hạ chưa chắc cam tâm chịu chết cùng ả ta tại đây!
- Nghe nói Thiên Phụng bang chủ đối xử với người rất tốt, e rằng bọn thuộc hạ không phản bội ả ta!
Cổ Phật cười khảy:
- Hừ, bọn thuộc hạ trung thành của ả ta thảy đều ở lại tổng đàn, phen này dẫn theo toàn là những kẻ hai lòng ba ý, có lẽ ả nha đầu ấy tưởng là mình thủ đoạn cao, có thể cảm hóa được họ, chứ đâu biết là bọn họ đã trở thành người của chúng ta từ lâu rồi!
- Cho dù toàn bộ họ bội phản, e rằng chúng ta cũng chẳng phải địch thủ của ả nha đầu ấy!
Cổ Phật cười tự tin:
- Yên tâm, ả nha đầu ấy gần đâu đã bị tên tiểu tử Nhạc Nhạn Linh mê hoặc đến điên đảo tâm thần, lý trí không còn sáng suốt nữa. Chúng ta đông người thế này đấu với một mình ả ta, sợ gì nữa chứ?
- Vậy là chắc chắn thành công ư?
Cổ Phật cười đắc ý:
- Đây gọi là từng bước công phá, diệt xong ả ta rồi sau đó tìm cách khiến cho ả nha đầu Thái Phụng Tiên Tử xung đột với Dao Trì Long Nữ, vậy chẳng phải cả giang hồ sẽ thuộc về tông chủ là gì?
Lúc này họ đã ta khỏi cốc đạo, tiến vào trong cốc, bốn người liền không nói nữa, sải bước đi vào.
Thái Phụng Tiên Tử kề tai Nhạc Nhạn Linh nói:
- Linh ca đã nghe thấy chưa?
Nhạc Nhạn Linh nói:
- Rõ là chuyện hoang đường!
- Bọn họ đã có người tiềm phục trong ấy, sao lại là chuyện hoang đường? Nhất định đó là sự thật. Ôi, Linh ca tiểu muội là phụ nữ nên hiểu rõ tâm lý phụ nữ, Thiên Phụng bang chủ thương nhớ Linh ca, tiểu muội nghĩ hẳn đó là sự thật!
Nhạc Nhạn Linh thở dài trĩu nặng:
- Vậy ngu huynh không đi nữa. Sương muội đừng giết chết Cổ Phật, hãy thả cho lão ta ra đây!
Thiên Phụng bang chủ nghiêm túc:
- Linh ca, tiểu muội tuy không muốn những người con gái khác kề cận bên Linh ca, nhưng chẳng phải là người không biết chuyện. Hiện nay trong chốn giang hồ nếu muốn được bình yên, có lẽ phải diệt trừ chúng tiểu muội ba người rồi mới đến lượt phái Mật Tông, nhưng ngoài Linh ca, chúng tiểu muội ba người chẳng thể nào gắn liền với nhau được, đi nào!
Nhạc Nhạn Linh mắt bỗng ánh lên vẻ kỳ lạ:
- Thôi được, đi!
Thái Phụng Tiên Tử ngạc nhiên hỏi:
- Linh ca vừa nghĩ gì vậy?
- Đâu có gì!
- Nếu Linh ca mà rời xa tiểu muội, tiểu muội sẽ không bao giờ hưng sư náo loạn Trung Nguyên nữa, bởi vì tiểu muội chẳng thể nào không có Linh ca, trừ phi tiểu muội chết đi!
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng:
- Sương muội…
- Linh ca hãy tin ở tiểu muội, chỉ cần họ bằng lòng chấp nhận tiểu muội, tiểu muội cũng sẽ chấp nhận họ!
Nhạc Nhạn Linh càng thêm áy náy, bất giác dừng bước lại.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng nhoẻn cười nói:
- Linh ca đừng chần chừ nữa, kẻ mỹ nhân kia gặp bất trắc thật đấy! Linh ca hãy nhìn kìa, rất nhiều người thảy đều tiến vào trong cốc!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, quả thấy có rất nhiều người đang đổ xô tiến về phía trung tâm, liền hoảng kinh nói:
- Chúng ta hãy đi mau!
Đoạn liền nắm tay Thái Phụng Tiên Tử phóng nhanh vào cốc.
Bên cạnh giường có một chiếc bàn đá bóng loáng cao hơn ba thước, lúc này một thiếu nữ tóc tai rũ rượi, toàn thân áo trắng đang nằm mọp trên bàn. Qua tiếng thở đều đặn, chứng tỏ nàng đã ngủ say.
Trên giường nhẹ động đậy. Nhạc Nhạn Linh từ từ mở mắt, thờ thẫn đưa tay sờ má, lẩm bẩm:
- Chả lẽ mình chưa chết ư?
Đoạn đảo mắt nhìn, trông thấy Thái Phụng Tiên Tử đang ngủ say mới khẳng định là mình quả thật còn sống trên nhân thế.
Chàng thò tay vào lòng sờ tìm, thấy chiếc lọ ngọc đựng Xích Long Châu đã biến mất, lại thử vận khí, cảm thấy huyết mạch thông suốt, công lực dường như còn tăng hơn trước một chút.
Chàng bất giác đưa mắt cảm kích nhìn Thái Phụng Tiên Tử, lẩm bẩm:
- Hẳn là nàng mỏi mệt quá rồi!
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn trong thất, thấy ngoài Thái Phụng Tiên Tử không còn ai khác, biết là trong mấy ngày qua hẳn là đích thân nàng đã chăm sóc cho mình.
Nhạc Nhạn Linh khẽ khàng xuống giường, sửa lại y phục ngay ngắn, cầm lấy chăn bông đến đắp bên mình Thái Phụng Tiên Tử.
Thái Phụng Tiên Tử tuy mệt lả người nhưng nàng có võ công thượng thừa, có người đắp chăn lên mình lẽ nào không hay biết, song nàng không phản ứng vì nàng đã biết đó là ai.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy ngỡ là nàng quá ư mỏi mệt, bèn bồng nàng đặt lên giường.
Thái Phụng Tiên Tử vẫn không động đậy, nàng chỉ nghe lòng ngọt lịm.
Nhạc Nhạn Linh nhẹ nhàng kéo nàng nằm thẳng, rồi cởi hài nàng ra, đắp chăn lại cho nàng. Sau đó nhẹ thở phào, ánh mắt dừng lại trên gương mặt mê hồn của nàng.
Chỉ thấy sắc mặt hồng hào của nàng lúc này đã có phần nhợt nhạt, với võ công của nàng, mấy đêm không ngủ cũng chẳng đến nỗi có hiện tượng thế này. Hiển nhiên là do nàng quá lo âu mà nên.
Nhạc Nhạn Linh càng nhìn càng xót thương, không cầm lòng được, cúi xuống nhẹ hôn lên môi nàng.
Ngay khi ấy, Thái Phụng Tiên Tử không còn dằn được nữa, với tay ôm chặt lấy Nhạc Nhạn Linh cuồng nhiệt đáp ứng nụ hôn của chàng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người đều cơ hồ nghe rõ tiếng tim đập của nhau, bao thương nhớ trong những ngày qua cũng đã thầm lặng bày tỏ cho nhau qua nụ hôn dài thắm thiết này.
Một hồi thật lâu, Nhạc Nhạn Linh mới rời môi nàng ra, dịu dàng nói:
- Sương muội mấy ngày nay vất vả lắm phải không?
Thái Phụng Tiên Tử nhẹ vỗ bên cạnh cười nói:
- Nằm xuống đây, tiểu muội có rất nhiều điều muốn nói với Linh ca!
Nhạc Nhạn Linh do dự:
- Thế này…
- Không ai vào đây đâu, tiểu muội đã căn dặn rồi, nếu không cho gọi, bất kỳ ai cũng không được vào!
Nhạc Nhạn Linh vẫn ái ngại:
- Sương muội…
Thái Phụng Tiên Tử thoáng biến sắc mặt:
- Chúng ta đã là vợ chồng với nhau mà Linh ca còn e ngại thế này, hay là…
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy biết là nàng đã hiểu lầm, vội cởi giày nằm xuống nói:
- Sương muội không nên nghĩ bậy!
Thái Phụng Tiên Tử vậy mới cười hài lòng, với tay đắp chăn cho Nhạc Nhạn Linh, nép vào lòng chàng, thỏ thẻ nói:
- Linh ca, từ lúc nghe sư phụ bảo Linh ca chết tại Viên Sầu Nhai, tiểu muội rất là đau khổ. Lúc đầu định chết theo Linh ca, sau đó lại thấy khó hả niềm căm hận, cho nên…
Nhạc Nhạn Linh nhẹ vuốt má nàng:
- Cho nên Sương muội định báo thù cả võ lâm Trung Nguyên chứ gì?
- Bây giờ thì không còn ý định đó nữa!
Nhạc Nhạn Linh ôm nàng vào lòng:
- Sương muội vâng lời lắm!
- Tiểu muội chỉ vâng lời Linh ca thôi, bởi vì Linh ca là… là…
- Là gì nào?
Thái Phụng Tiên Tử đỏ mặt phụng phịu nói:
- Linh ca hư lắm, thôi đi!
Nhạc Nhạn Linh khẽ cười:
- À, ngu huynh biết rồi, Sương muội là vợ của ngu huynh, đúng không nào?
Thái Phụng Tiên Tử cười khúc khích, rúc đầu vào lòng Nhạc Nhạn Linh không nói gì nữa.
Thế là, nàng cảm nhận thấy Nhạc Nhạn Linh bắt đầu cởi áo mình, nàng không phản kháng, chỉ lặng lẳng đón nhận chờ đợi…
Từ yên lặng đến điên cuồng, rồi từ điên cuồng trở lại yên lặng, khoảng thời gian ấy chẳng phải ngắn ngủi.
Sau đó, hai người ôm lấy nhau đi vào cõi mộng, đó hẳn là một giấc mơ tuyệt đẹp.
Một hồi tiếng động khẽ bên ngoài đã khiến hai người giật mình tỉnh giấc.
Thái Phụng Tiên Tử sửa lại mái tóc vừa định ngồi dậy, song đã bị Nhạc Nhạn Linh vòng tay qua lưng kéo nằm trở xuống.
Thái Phụng Tiên Tử đỏ mặt nói:
- Sao không cho muội dậy hả?
Nhạc Nhạn Linh nhẹ hôn lên môi nàng, khẽ nói:
- Sương muội còn mặc y phục này ư?
Thái Phụng Tiên Tử giờ mới nhớ ra là mình hãy còn mặc tang phục, vội cười nói:
- Linh ca thích tiểu muội mặc y phục nào?
- Đương nhiên là y phục màu đỏ rồi!
Thái Phụng Tiên Tử khẽ cười, ngồi bật dậy bước xuống giường, từ trong chiếc tủ gỗ lấy ra một bộ y phục màu đỏ, nhìn Nhạc Nhạn Linh nũng nịu nói:
- Quay qua chỗ khác đi!
Nhạc Nhạn Linh mỉm cười, quay mặt vào trong.
Lát sau, Thái Phụng Tiên Tử đi đến khẽ nói:
- Dậy mau, để cho muội sắp xếp lại!
Nhạc Nhạn Linh ngồi dậy, sửa lại y phục rồi bước xuống giường.
Thái Phụng Tiên Tử sắp xếp lại chăn gối, sau đó vỗ vỗ mép giường, bảo Nhạc Nhạn Linh ngồi xuống, hỏi:
- Linh ca, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?
Nhạc Nhạn Linh không đáp lại mà hỏi:
- Sương muội định thu xếp những người này ra sao?
- Cho họ trở về Nam Hải được không?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Không được, chúng ta còn phải tiêu diệt bọn Mật Tông Tây Tạng. Họ đông người thế kia, chúng ta người ít cũng chẳng được!
- Linh ca không báo thù nữa sao?
Nhạc Nhạn Linh vẻ mặt bỗng biến đổi, vẻ vui tươi biến mất hẳn, trầm giọng nói:
- Thù cha không báo đâu phải là người, nhưng những kẻ thù ấy giờ đây đều đã đầu phục phái Mật Tông, vì vậy chíng ta phải hạ thủ bọn Mật Tông trước!
Thái Phụng Tiên Tử vừa nói ra đã biết mình lỡ lời, thấy Nhạc Nhạn Linh ra chiều ưu uất lại càng thêm hối hận, lòng bối rối liền chẳng chút suy nghĩ nói:
- Đi, Linh ca! Chúng ta đi triệu hồi những người dưới núi, thả Thiên Phụng bang chủ ra đi thôi!
Đoạn không chờ Nhạc Nhạn Linh trả lời, nắm tay chàng kéo đi.
Hai người ra khỏi thạch thất thì gặp ngay bốn thị tỳ, họ vừa trông thấy Thái Phụng Tiên Tử, liền vội khom mình thi lễ:
- Bang chủ định đi đâu vậy?
Thái Phụng Tiên Tử khoát tay:
- Các ngươi khỏi đi theo, ta sẽ trở về ngay!
Bốn thị tỳ khom mình lui ra, hai người bước nhanh ra khỏi cửa động.
Thốt nhiên, một tiếng nói như sấm vang rền:
- Ô, tiểu chủ nhân đâu rồi!
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng biết người, ngoảnh lại thấy Huyết Diện Kim Cang đang phóng đến như bay.
Thái Phụng Tiên Tử cười nói:
- Kim Cang, hai ta định xuống núi, ngươi có đi cùng không?
Lúc này, Huyết Diện Kim Cang đã phóng đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh, nắm tay chàng nói:
- Mẹ kiếp, hôm ở trong cái động quái quỷ kia, thật mỗ tức chết đi được!
Thái Phụng Tiên Tử cười:
- Thôi chúng ta vừa đi vừa nói!
Thế là ba người liền thi triển khinh công phóng xuống núi.
Trên đường, Huyết Diện Kim Cang lần lượt kể lại mọi việc đã xảy ra trong hang động tại Phi Vân trại, niềm phẫn hận biểu lộ rõ trong lời nói.
Lúc này ba người đã xuống đến chân Thúy Vi phong, bỗng Huyết Diện Kim Cang ngạc nhiên kêu lên:
- Ủa, hòaà thượng kia với ba người dường như đâu phải người của Thiên Phụng bang!
Thái Phụng Tiên Tử với Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liền quay người, nhưng bị một ngọn cây to cản trước mặt, không trông thấy gì cả. Thái Phụng Tiên Tử bèn hỏi:
- Họ đi về hướng nào?
- Trông họ thậm thà thậm thụt dường như tiến về phía Bích Thảo cốc!
Thái Phụng Tiên Tử thầm cười khảy, vội nói:
- Kim Cang, ngồi xuống mau, để xem họ làm gì!
Huyết Diện Kim Cang rất vâng lời, liền ngồi xuống ngay.
Ba người nấp vào một lùm cây bên đường chờ đợi.
Lát sau, trên đường quả nhiên xuất hiện bốn người, một hòa thượng và ba người mặc hồng bào, chỉ thấy họ ngẩng cao đầu ngang nhiên bước đi, vẻ như tiến vào chốn không người.
Huyết Diện Kim Cang ngạc nhiên thầm nhủ:
- Mới vừa rồi thậm thà thậm thụt như kẻ trộm, sao bây giờ lại ra vẻ quang minh chính đại thế này?
Nhạc Nhạn Linh vừa trông thấy hòa thượng ấy, lòng liền phừng phừng lửa giận, hai tay cũng thoáng run rẩy.
Thái Phụng Tiên Tử tự nãy giờ vẫn nắm tay chàng, liền quay qua quan tâm hỏi:
- Linh ca sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh nghiến răng:
- Hòa thượng ấy chính là Cổ Phật!
- Linh ca có cần xuống bắt lấy họ không?
Nhạc Nhạn Linh cố nén lửa giận lắc đầu:
- Không, để xem họ định làm gì!
Ngay khi ấy, chân núi phía đối diện bỗng phóng xuống năm đệ tử phái Nam Hải, cản đường bốn người nói:
- Bốn vị đứng lại!
Cổ Phật thản nhiên cười:
- Năm vị vất vả quá!
Người đứng giữa trong số năm người nói:
- Các hạ từ đâu đến và định đi đâu?
Cổ Phật từ trong lòng lấy ra một chiếc kim bài nói:
- Phụng mệnh tiên tử vào Bích Thảo cốc thăm dò hư thật!
Người đứng giữa đón lấy kim bài, xem kỹ một hồi nói:
- Bốn vị đi đi!
Đoạn trao trả kim bài rồi cùng bốn người kia trở về chỗ cũ.
Thái Phụng Tiên Tử cười nói:
- Tốt lắm, vậy là các ngươi đã tự chui vào lưới rồi!
Huyết Diện Kim Cang thắc mắc hỏi:
- Tiên tử, bọn họ đâu mà có kim bài lệnh vậy?
Thái Phụng Tiên Tử hậm hực:
- Có một đệ tử truyền lệnh của bổn phái đã táng mạng dưới tay họ!
Đoạn nắm tay Nhạc Nhạn Linh nói:
- Chúng ta đuổi theo mau!
Thế là ba người men theo vách núi ven đường đuổi theo.
Cổ Phật nằm mơ cũng chẳng ngờ lại gặp Thái Phụng Tiên Tử và Nhạc Nhạn Linh tại đây. Vừa vào đến cốc đạo liền thở phào một hơi dài, đắc ý nói:
- Lão nạp thật lo ả nha đầu ấy đã thay đổi kim bài lệnh, không ngờ ả ta lại ngu xuẩn thế này!
Người áo đỏ bên phải tiếp lời:
- Tuy đã qua được chặng này, nhưng chặng sau chưa biết rõ thế nào đây?
Cổ Phật cười tự tin:
- Yên tâm, con người chẳng ai lại không sợ chết! Cho dù Thiên Phụng bang chủ không chịu cúi đầu tuân phục, nhưng bọn thủ hạ chưa chắc cam tâm chịu chết cùng ả ta tại đây!
- Nghe nói Thiên Phụng bang chủ đối xử với người rất tốt, e rằng bọn thuộc hạ không phản bội ả ta!
Cổ Phật cười khảy:
- Hừ, bọn thuộc hạ trung thành của ả ta thảy đều ở lại tổng đàn, phen này dẫn theo toàn là những kẻ hai lòng ba ý, có lẽ ả nha đầu ấy tưởng là mình thủ đoạn cao, có thể cảm hóa được họ, chứ đâu biết là bọn họ đã trở thành người của chúng ta từ lâu rồi!
- Cho dù toàn bộ họ bội phản, e rằng chúng ta cũng chẳng phải địch thủ của ả nha đầu ấy!
Cổ Phật cười tự tin:
- Yên tâm, ả nha đầu ấy gần đâu đã bị tên tiểu tử Nhạc Nhạn Linh mê hoặc đến điên đảo tâm thần, lý trí không còn sáng suốt nữa. Chúng ta đông người thế này đấu với một mình ả ta, sợ gì nữa chứ?
- Vậy là chắc chắn thành công ư?
Cổ Phật cười đắc ý:
- Đây gọi là từng bước công phá, diệt xong ả ta rồi sau đó tìm cách khiến cho ả nha đầu Thái Phụng Tiên Tử xung đột với Dao Trì Long Nữ, vậy chẳng phải cả giang hồ sẽ thuộc về tông chủ là gì?
Lúc này họ đã ta khỏi cốc đạo, tiến vào trong cốc, bốn người liền không nói nữa, sải bước đi vào.
Thái Phụng Tiên Tử kề tai Nhạc Nhạn Linh nói:
- Linh ca đã nghe thấy chưa?
Nhạc Nhạn Linh nói:
- Rõ là chuyện hoang đường!
- Bọn họ đã có người tiềm phục trong ấy, sao lại là chuyện hoang đường? Nhất định đó là sự thật. Ôi, Linh ca tiểu muội là phụ nữ nên hiểu rõ tâm lý phụ nữ, Thiên Phụng bang chủ thương nhớ Linh ca, tiểu muội nghĩ hẳn đó là sự thật!
Nhạc Nhạn Linh thở dài trĩu nặng:
- Vậy ngu huynh không đi nữa. Sương muội đừng giết chết Cổ Phật, hãy thả cho lão ta ra đây!
Thiên Phụng bang chủ nghiêm túc:
- Linh ca, tiểu muội tuy không muốn những người con gái khác kề cận bên Linh ca, nhưng chẳng phải là người không biết chuyện. Hiện nay trong chốn giang hồ nếu muốn được bình yên, có lẽ phải diệt trừ chúng tiểu muội ba người rồi mới đến lượt phái Mật Tông, nhưng ngoài Linh ca, chúng tiểu muội ba người chẳng thể nào gắn liền với nhau được, đi nào!
Nhạc Nhạn Linh mắt bỗng ánh lên vẻ kỳ lạ:
- Thôi được, đi!
Thái Phụng Tiên Tử ngạc nhiên hỏi:
- Linh ca vừa nghĩ gì vậy?
- Đâu có gì!
- Nếu Linh ca mà rời xa tiểu muội, tiểu muội sẽ không bao giờ hưng sư náo loạn Trung Nguyên nữa, bởi vì tiểu muội chẳng thể nào không có Linh ca, trừ phi tiểu muội chết đi!
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng:
- Sương muội…
- Linh ca hãy tin ở tiểu muội, chỉ cần họ bằng lòng chấp nhận tiểu muội, tiểu muội cũng sẽ chấp nhận họ!
Nhạc Nhạn Linh càng thêm áy náy, bất giác dừng bước lại.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng nhoẻn cười nói:
- Linh ca đừng chần chừ nữa, kẻ mỹ nhân kia gặp bất trắc thật đấy! Linh ca hãy nhìn kìa, rất nhiều người thảy đều tiến vào trong cốc!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, quả thấy có rất nhiều người đang đổ xô tiến về phía trung tâm, liền hoảng kinh nói:
- Chúng ta hãy đi mau!
Đoạn liền nắm tay Thái Phụng Tiên Tử phóng nhanh vào cốc.
/71
|