Tất cả lại trở về với sự yên lặng, từng cơn gió trong mát thổi tạt, làm bốc lên mùi máu tanh tưởi, khiến mọi người cơ hồ nôn tháo ra.
Nhạc Nhạn Linh đứng thừ ra như phỗng đá, cứ mỗi lần chàng giết người, trong lòng đều có cảm giác ngơ ngẩn và xót xa, chàng chẳng phải sợ có người báo phục, mà là sự lương thiện trong đáy lòng đã khiến chàng cảm thấy mình đã làm một điều lẽ ra không nên làm.
Bốn nàng chậm bước đi đến gần, Dao Trì Long Nữ lặng băng bó vết thương cho chàng, cử chỉ hết sức dịu dàng và ngập đầy đau xót.
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn bốn nàng, giọng chua xót nói:
- Bốn vị lẽ ra không nên gần gũi với Nhạc Nhạn Linh này mới phải!
Bốn nàng cùng rúng động cõi lòng, dường như họ đã cảm nhận đuợc điều gì, Vân Phụng Ảnh dịu giọng nói:
- Chúng tiểu muội rất hiểu lòng của Linh ca, Linh ca không nên nghĩ vớ vẩn nữa.
Nhạc Nhạn Linh cười chua chát:
- Ngọc muội! Để tự ngu ca làm đuợc rồi!
Dao Trì Long Nữ lắc đầu:
- Không đuợc đâu! Linh ca một tay đâu băng chắc đuợc!
Hành động và lời nói của họ như hoàn toàn không có kẻ khác.
Không sai, họ đã quên mất sự hiện diện của quần hùng rồi.
Bỗng, Lãnh Vân bảo chủ cười to lên tiếng nói:
- Nhạc Nhạn Linh, mục đích ngươi đến đây là chỉ để lấy mạng Diệp Thiên Lân phải không?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Phải, có lẽ khiến bảo chủ thất vọng.
Lãnh Vân bảo chủ lắc đầu:
- Không, lão phu không hề thất vọng, bởi lẽ tính mạng của lão phu vốn đã được nhặt lại từ Đoạn Hồn cốc, chỉ các vị võ lâm đồng đạo hiện diện tại đây là thất vọng thôi.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng quét mắt nhìn quần hùng nói:
- Ngưòi mang thuốc giải sắp đến đây, các vị bất tất lo lắng.
Lãnh Vân bảo chủ cười to:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi cũng xem thường Lăng Tiêu này quá, Lãnh Vân Bảo tuy không phải danh môn chính phái gì trên giang hồ, nhưng chưa từng cúi đầu với bất kỳ ai bao giờ.
Nhạc Nhạn Linh giọng buông thõng
- Sinh mạng quan trọng hơn danh dự nhiều!
- Giá mà lão phu sớm nhận thức được câu nói ấy, thì đâu phải giam trong Đoạn Hồn cốc hai mươi năm trời.
Ngay khi ấy, trong sảnh bỗng có một thiếu nữ dung mạo đoan trang đi ra, vừa nhìn thấy thi thể tàn khuyết của Ngũ Nhạc thần quân, nàng liền kinh hãi biến sắc, há miệng ra nhưng không thốt nên lời.
Lãnh Vân bảo chủ trầm giọng nói:
- Tú nhi, con ra đây làm gì?
Thiếu nữ vội mắt khỏi thi thể, run giọng nói:
- Mẫu thân bảo nhi nữ ra hỏi phụ thân đã mang thức ăn lên đuợc chưa?
Lãnh Vân bảo chủ chỉ mặt thoáng lướt vẻ đau khổ, lắc đầu nói:
- Thôi khỏi mang lên nữa, các vị thúc thúc đây có lẽ chẳng có lòng dạ nào mà ăn cả.
Thiếu nữ ngạc nhiên:
- Đã xảy ra rắc rối gì phải không phụ thân?
- Ngươi đừng bận tâm, vào nói với mẫu thân hãy lập tức thu xếp dẫn các đệ đệ và tỷ muội ngươi theo hậu sơn rời khỏi bảo ngay.
Thiếu nữ nghe vậy liền biến sắc mặt:
- Còn phụ thân thì sao?
- Đừng lo cho ta, đi mau.
- Mẫu thân không bao giờ bỏ đi đâu!
Lãnh Vân bảo chủ tức giận vung tay, bốp một tiếng, giáng cho thiếu nữ một tát tai quát:
- Ai dám không nghe lời lão phu, đi mau!
Thiếu nữ lùi sau hai bước, đưa tay sờ má, ánh mắt lộ vẻ kiên định nói:
- Phụ thân, chúng ta nguyên có một gia đình yên ấm, từ khi phụ thân bị giam, mọi người đã phải nếm trải biết bao đau khổ, trời cao thương xót, khiến phụ thân lại trở về, những ngỡ không bao giờ rời xa nhau nữa, chẳng ngờ thời gian sum họp thật là ngắn ngủi.
Lãnh Vân bảo chủ giận dữ quát:
- Ngươi… muốn chết hả?
Nhạc Nhạn Linh mặt thoáng lướt qua vẻ đau khổ, giọng trĩu nặng nói:
- Bảo chủ, có lẽ tại hạ phải tận chút sức lực vì bảo chủ!
Lãnh Vân bảo chủ nghe vậy thoáng ngẩn người, đoạn buông tiếng cười vang:
- Ha ha… Nhạc Nhạn Linh, ngươi tưởng lão phu bằng lòng chấp nhận sự thương hại của ngươi hay sao?
Nhạc Nhạn Linh không chút tức giận, bình thản nói:
- Bảo chủ, bây giờ không phải lúc bảo chủ xưng hùng, mà là muốn bảo chủ nghĩ đến chính Nhạc mỗ khi xưa cũng có một mái ấm gia đình.
Lãnh Vân bảo chủ cười:
- Nhưng hiện tại đã không còn nữa chứ?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Đúng vậy!
- Vậy lẽ ra ngươi phải ganh ghét người khác có một gia đình yên ấm mới đúng.
Nhạc Nhạn Linh chua xót:
- Không, Nhạc mỗ không muốn bất kỳ ai giống như Nhạc mỗ, trôi giạt giang hồ, không chốn nương thân.
Vẻ mặt chàng hết sức thiểu não, như đang hồi ức gì đó, và cũng như đang thực hiện ý tưởng của mình.
Lãnh Vân bảo chủ vẻ cao ngạo trên mặt tan biến, qua vẻ mặt của Nhạc Nhạn Linh, lão đã nhận thức được địa vị quan trọng của mình ở trong lòng vợ con, nếu lão muốn xưng hùng thì trẻ kia đừng cưới vợ sinh con, đừng gánh lấy trách nhiệm thiên phú này.
Lão ngơ ngẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Nhạc Nhạn Linh, kẻ khác nói là ngươi có một trái tim thánh thiện.
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cười:
- Thi thể trên mặt đất kia đã chứng minh tất cả!
- Có lẽ lão phu không xứng đáng để hỏi.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Không, Nhạc Nhạn Linh không muốn nhắc lại quá khứ nữa.
Đoạn chàng quay sang Hoa Diễm Phương nói:
- Phương muội có thể giúp họ giải trừ chất độc trong người không?
Hoa Diễm Phương tấm tức gật đầu.
Nhạc Nhạn Linh dịu giong nói tiếp:
- Phương muội hãy lượng thứ cho họ, có lẽ ở nhà họ cũng có những người yêu thương họ như các vị muội muội thương yêu ngu ca vậy, đang chờ đợi họ.
Bốn nàng trong ánh mắt lên vẻ kỳ lạ, Hoa Diễm Phương ngoan ngoãn gật đầu, từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc mầu hồng phấn, đến trao cho thiếu nữ kia và nói:
- Cô nương hãy tìm một thùng nước, đổ một phần ba vào đó và khuấy đều lên mang đến đây, mỗi người chỉ cần một ly là độc được giải trừ ngay.
Thiếu nữ hết sức cảm tạ, vội định quỳ xuống cảm ơn, Hoa Diễm Phương vội đỡ dậy nói:
- Đừng cảm tạ tôi!
Lãnh Vân bảo chủ thấy vậy bèn cười nói:
- Phải cảm tạ vị Nhạc công tử kia mới đúng!
Thiếu nữ thoáng ngẩn người, quay sang định cảm tạ Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cười nói:
- Cô nương khỏi phải cảm tạ, số mệnh cô nương tốt hơn tại hạ nên mới gặp chúng tôi, cô nương nên cảm tạ số mệnh mới phải!
Thiếu nữ định quỳ xuống, nhưng bị khí kình của Nhạc Nhạn Linh đỡ lại không sao quỳ xuống đuợc, đành chắp tay xá dài, quay người trở vào trong sảnh.
Lát sau thiếu nữ đã xách một thùng nước trở ra, quần hùng tranh nhau uống.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu, lòng khinh bỉ thầm nhủ:
“Có lẽ đó chính là nhân tính.”
Bốn nàng cũng đều tập trung ánh mắt vào quần hùng.
Ngay khi ấy, Nhạc Nhạn Linh bỗng cảm thấy có một bàn tay đặt lên huyệt Bối Tâm của mình, chàng không động đậy lạnh lùng nói:
- Vị bằng hữu nào vậy?
Chỉ nghe tiếng Độc Thánh Công Tôn Đào cười khảy:
- Nhạc Nhạn Linh lão phu không hề dùng độc!
Bốn nàng nghe tiếng kinh hãi quay lại, Độc Thánh lạnh lùng nói:
- Các người mau lui ra, nếu không thì… hừ!
Bốn nàng thấy Nhạc Nhạn Linh đã lọt vào tay Độc Thánh, lòng đều mất hết chủ ý, đồng thanh nói:
- Không đuợc làm hại y!
Đoạn y lời cùng lui ra xa.
Lúc này Lãnh Vân bảo chủ đã uống thuốc giải xong, quay lại chợt thấy Độc Thánh đang đứng sau lưng Nhạc Nhạn Linh thoáng suy nghĩ liền vỡ lẽ, bèn lạnh lùng cười nói:
- Công Tôn huynh bao lâu nay vẫn khỏe chứ?
Độc Thánh cười u ám:
- Nhờ phúc đức của Lăng huynh.
Lãnh Vân bảo chủ chậm bước tiến tới.
Hôm nay, Công Tôn huynh quan tâm Lãnh Vân bảo, thật không quý hóa. Lăng mỗ là địa chủ đâu thể chểnh mảng với khách, xin mời Công Tôn huynh vào trong dùng trà.
Độc Thánh gằn giọng:
- Lăng Tiêu, đứng lại!
Lãnh Vân bảo chủ vờ sửng sốt:
- Công Tôn huynh?
Độc Thánh cười khảy:
- Lăng Tiêu, ngươi hãy đứng yên đó, đừng giả vờ ngốc ngếch nữa, lão phu không dễ bị mắc lừa đâu.
Lãnh Vân bảo chủ biết khó có thể tiếp cận lão ta, đành đứng lại nói:
- Công Tôn huynh là như đối mặt với đại địch thế này, thật ra đã xảy ra việc gì vậy?
Độc Thánh cười khảy:
Lăng huynh đừng vờ vĩnh nữa, lúc này lão phu chỉ cần mạnh tay một chút là tiểu tử này táng mạng ngay.
Lãnh Vân bảo chủ vờ như vỡ lẽ:
- À ra vậy, nếu Công Tôn huynh nói sớm là Lăng mỗ đã dừng lại rồi.
Độc Thánh cười khảy:
- Lăng huynh đừng khéo vờ vĩnh nữa, ai chả biết tiểu tử này đã hai lần cứu mạng Lăng huynh.
Lãnh Vân bảo chủ cười phá lên:
- Công Tôn huynh đã xem Lăng mỗ là người quá xem trọng nhân nghĩa rồi.
Độc Thánh cười u ám:
- Vậy có lẽ lão phu đã lầm người. Tuy nhiên lão phu chỉ tin ở chính mình, nếu Lăng huynh thật sự không có ý định báo ân tiểu tử này, vậy thì lão phu hạ thủ đây.
Thái Phụng Tiên Tử hoảng kinh gằn giọng quát:
- Công Tôn Đào, lão mà dám hạ sát y, bổn cô nương sẽ lột da lão.
Độc Thánh cười nham hiểm:
- Lão phu bình sinh không sợ người hung dữ, nếu các vị tự tin có thể chống nổi độc của lão phu thì cứ phóng tay tấn công, chúng ta cùng thi thố hết sở trường.
Lãnh Vân bảo chủ cười khảy:
- Công Tôn Đào, nếu lão phu nhớ không lầm, dường như người này đã từng cứu mạng ngươi thì phải!
- Đúng vậy, đó là trong Đoạn Hồn cốc, nhưng đã trao đổi bằng ba điều kiện.
- Công Tôn huynh với y đâu có thâm thù đại hận gì?
- Tiểu tử này là đại địch lớn nhất đã làm hỏng đại kế của lão phu, một ngày hắn còn sống là một ngày lão phu ăn ngủ không yên, đó chính là nguyên nhân lão phu nhất quyết phải trừ khử hắn.
Lãnh Vân bảo chủ mắt ánh lên vẻ kỳ lạ:
- Cầu cho Công Tôn huynh sẽ đuợc toại nguyện.
Hiện hắn đang ở trong tay lão phu, chả lẽ Lăng huynh ngăn cản đuợc ư?
Lãnh Vân bảo chủ cười:
- Đây là Lãnh Vân bảo, Công Tôn huynh chớ nên quên.
Độc Thánh thản nhiên cười:
- Vậy thì để lão phu kết liễu tên tiểu tử này xong, chúng ta…
Độc Thánh chưa dứt lời, bỗng cảm thấy trên huyệt Bối Tâm mình cũng có một bàn tay đặt lên, liền giật mình kinh hãi, không nói tiếp đuợc.
Lãnh Vân bảo chủ cười mỉa mai:
- Công Tôn huynh sao không nói nữa vậy?
Độc Thánh cười gằn:
- Vị bằng hữu nào mà lại xem trọng lão phu mà lại truyền công lực từ sau lưng thế này?
Chỉ nghe một giọng nặng nề nói:
- Lão nạp Cổ Phật Thiên Si đây!
Độc Thánh cười phá lên:
- Ha ha, chúng ta cùng bị giam một nơi, suốt hai mươi năm trời, lão phu tưởng là một khi chia tay, ba chúng ta kiếp này khó thể gặp lại nhau, thật không ngờ hôm nay chúng ta lại tái ngộ trong Lãnh Vân bảo này.
Cổ Phật Thiên Si mỉm cười:
- Lão nạp cũng có cùng mục đích như Công Tôn thí chủ, chỉ vì một người…
- Nhưng kết quả không giống nhau chứ?
- Phải, thí chủ là giết, lão nạp là tha…
- Nhưng hiện nay hắn đang ở trong tay lão phu.
Cổ Phật Thiên Si cười:
- Thí chủ có biết vì sao Nhạc Nhạn Linh chẳng thể thoát khỏi tay thí chủ trong lúc thí chủ nói chuyện không?
- Vì hắn mà hành công thì lão phu…
Bỗng lão ngưng lời không nói tiếp nữa.
Cổ Phật Thiên Si cười:
- Vì y mà vận công là thí chủ biết ngay chứ gì? Thí chủ tin là lão nạp có khả năng ấy không?
Độc Thánh biết hôm nay đã lọt vào tay Cổ Phật, bèn tuân theo lời đối phương, bèn lạnh lùng nói:
- Thiên Si, ngươi muốn gì?
- Lão nạp đã nói rồi, mục đích lão nạp đến đây là để tha người.
- Nếu lão phu thả hắn thì sao?
- Lão nạp cũng sẽ thả thí chủ.
- Thật chăng?
Lãnh Vân bảo chủ bỗng cười khảy nói:
- Thật không ngờ Công Tôn huynh cũng quý mạng sống thế này!
Độc Thánh đỏ mặt, cười khảy:
- Lăng huynh, chúng ta cũng tương tự nhau thôi.
Cổ Phật Thiên Si trầm giọng:
- Thả người đi!
- Ngươi chưa trả lời thật hay giả?
- Phật môn không bao giờ nói dối.
Độc Thánh liền thu tay về, cười khảy nói:
- Nhạc Nhạn Linh vậy là cục diện giữa chúng ta hôm nay lại kết thúc nữa rồi.
Nhạc Nhạn Linh tiến tới hai bước, quay lại nói:
- Công Tôn Đào, Nhạc mỗ trước giờ không hề muốn giết kẻ không có thù oán, nhưng đối với tôn giá, Nhạc mỗ phải phá lệ.
Độc Thánh thản nhiên cười:
- Chúng ta chẳng thể cùng tồn tại rồi! Cổ Phật, buông tay đi.
Cổ Phật Thiên Si bỗng lùi sau năm bước, chắp tay trước ngực nói:
- Lão nạp đã đắc tội.
Hoa Diễm Phương tay phải chầm chậm đưa lên, đưa mắt nhìn Độc Thánh nói:
- Công Tôn Đào, tôn giá có danh hiệu là Độc Thánh, hôm nay bổn cô nương không tự lượng sức mình muốn tỷ thí về độc với tôn giá, tôn giá hãy chuẩn bị đi.
Độc Thánh sửng sốt:
- Cô nương là ai?
Dứt lời, tay cũng giơ lên, một luồng gió nhẹ đã bay về phía Hoa Diễm Phương, khó thể phát giác đuợc.
Hoa Diễm Phương điềm nhiên cười:
- Tôn giá đã chuẩn bị xong chưa?
Độc Thánh đắc ý cười to:
- Không cần tỷ thí nữa, cô nương hãy lo liệu tang phục đi thôi!
Mọi người nghe vậy liền bàng hoàng kinh hãi, không một ai đã trông thấy Độc Thánh hạ độc từ lúc nào.
Hoa Diễm Phương điềm nhiên cười:
- Chất độc thiêu tâm của Độc Thánh chẳng có gì đáng kể, tôn giá nên chuẩn bị hậu sự là tốt hơn.
Độc Thánh cả kinh buột miệng hỏi:
- Quỷ Diện Bà Bà là gì của cô nương?
- Là thị bộc của bổn cô nương.
- Vậy cô nương là…
- Tông chủ Mật Tông.
Độc Thánh tái mặt, thừ ra nhìn Hoa Diễm Phương thiểu não nói:
- Sao lần gặp trước không chịu cho biết thân phận?
Hoa Diễm Phương cười khảy:
- Nể mặt Quỷ Diện Bà Bà, bổn cô nương đã tha cho tôn giá một lần, nhưng tôn giá chẳng biết tiến thoái, cứ bám theo quấy nhiễu, Hoa Diễm Phương hôm trước vì lòng nhân từ suýt nữa đã khiến Linh ca táng mạng trong tay tôn giá bổn cô nương rất là hối hận là không giết tôn giá rồi.
Quần hùng nghe vậy chỉ biết Độc Thánh đã bị Hoa Diễm Phương chế ngự, không một ai biết vì sao Hoa Diễm Phương lại có thể khắc chế kịch độc của Độc Thánh.
Độc Thánh van vỉ:
- Tông chủ có thể cho lão phu gặp mặt bà bà lần cuối không?
Hoa Diễm Phương lạnh lùng lắc đầu:
- Bổn tông chủ không bao giờ buông tha cho bất kỳ kẻ nào dám trái mạng cả.
Lạ thay, Độc Thánh Công Tôn Đào tàn ác là thế, nghe vậy không dám nói gì thêm nữa.
Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng nặng nề nói:
- Tiểu chủ nhân!
Nhạc Nhạn Linh đứng thừ ra như phỗng đá, cứ mỗi lần chàng giết người, trong lòng đều có cảm giác ngơ ngẩn và xót xa, chàng chẳng phải sợ có người báo phục, mà là sự lương thiện trong đáy lòng đã khiến chàng cảm thấy mình đã làm một điều lẽ ra không nên làm.
Bốn nàng chậm bước đi đến gần, Dao Trì Long Nữ lặng băng bó vết thương cho chàng, cử chỉ hết sức dịu dàng và ngập đầy đau xót.
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn bốn nàng, giọng chua xót nói:
- Bốn vị lẽ ra không nên gần gũi với Nhạc Nhạn Linh này mới phải!
Bốn nàng cùng rúng động cõi lòng, dường như họ đã cảm nhận đuợc điều gì, Vân Phụng Ảnh dịu giọng nói:
- Chúng tiểu muội rất hiểu lòng của Linh ca, Linh ca không nên nghĩ vớ vẩn nữa.
Nhạc Nhạn Linh cười chua chát:
- Ngọc muội! Để tự ngu ca làm đuợc rồi!
Dao Trì Long Nữ lắc đầu:
- Không đuợc đâu! Linh ca một tay đâu băng chắc đuợc!
Hành động và lời nói của họ như hoàn toàn không có kẻ khác.
Không sai, họ đã quên mất sự hiện diện của quần hùng rồi.
Bỗng, Lãnh Vân bảo chủ cười to lên tiếng nói:
- Nhạc Nhạn Linh, mục đích ngươi đến đây là chỉ để lấy mạng Diệp Thiên Lân phải không?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Phải, có lẽ khiến bảo chủ thất vọng.
Lãnh Vân bảo chủ lắc đầu:
- Không, lão phu không hề thất vọng, bởi lẽ tính mạng của lão phu vốn đã được nhặt lại từ Đoạn Hồn cốc, chỉ các vị võ lâm đồng đạo hiện diện tại đây là thất vọng thôi.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng quét mắt nhìn quần hùng nói:
- Ngưòi mang thuốc giải sắp đến đây, các vị bất tất lo lắng.
Lãnh Vân bảo chủ cười to:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi cũng xem thường Lăng Tiêu này quá, Lãnh Vân Bảo tuy không phải danh môn chính phái gì trên giang hồ, nhưng chưa từng cúi đầu với bất kỳ ai bao giờ.
Nhạc Nhạn Linh giọng buông thõng
- Sinh mạng quan trọng hơn danh dự nhiều!
- Giá mà lão phu sớm nhận thức được câu nói ấy, thì đâu phải giam trong Đoạn Hồn cốc hai mươi năm trời.
Ngay khi ấy, trong sảnh bỗng có một thiếu nữ dung mạo đoan trang đi ra, vừa nhìn thấy thi thể tàn khuyết của Ngũ Nhạc thần quân, nàng liền kinh hãi biến sắc, há miệng ra nhưng không thốt nên lời.
Lãnh Vân bảo chủ trầm giọng nói:
- Tú nhi, con ra đây làm gì?
Thiếu nữ vội mắt khỏi thi thể, run giọng nói:
- Mẫu thân bảo nhi nữ ra hỏi phụ thân đã mang thức ăn lên đuợc chưa?
Lãnh Vân bảo chủ chỉ mặt thoáng lướt vẻ đau khổ, lắc đầu nói:
- Thôi khỏi mang lên nữa, các vị thúc thúc đây có lẽ chẳng có lòng dạ nào mà ăn cả.
Thiếu nữ ngạc nhiên:
- Đã xảy ra rắc rối gì phải không phụ thân?
- Ngươi đừng bận tâm, vào nói với mẫu thân hãy lập tức thu xếp dẫn các đệ đệ và tỷ muội ngươi theo hậu sơn rời khỏi bảo ngay.
Thiếu nữ nghe vậy liền biến sắc mặt:
- Còn phụ thân thì sao?
- Đừng lo cho ta, đi mau.
- Mẫu thân không bao giờ bỏ đi đâu!
Lãnh Vân bảo chủ tức giận vung tay, bốp một tiếng, giáng cho thiếu nữ một tát tai quát:
- Ai dám không nghe lời lão phu, đi mau!
Thiếu nữ lùi sau hai bước, đưa tay sờ má, ánh mắt lộ vẻ kiên định nói:
- Phụ thân, chúng ta nguyên có một gia đình yên ấm, từ khi phụ thân bị giam, mọi người đã phải nếm trải biết bao đau khổ, trời cao thương xót, khiến phụ thân lại trở về, những ngỡ không bao giờ rời xa nhau nữa, chẳng ngờ thời gian sum họp thật là ngắn ngủi.
Lãnh Vân bảo chủ giận dữ quát:
- Ngươi… muốn chết hả?
Nhạc Nhạn Linh mặt thoáng lướt qua vẻ đau khổ, giọng trĩu nặng nói:
- Bảo chủ, có lẽ tại hạ phải tận chút sức lực vì bảo chủ!
Lãnh Vân bảo chủ nghe vậy thoáng ngẩn người, đoạn buông tiếng cười vang:
- Ha ha… Nhạc Nhạn Linh, ngươi tưởng lão phu bằng lòng chấp nhận sự thương hại của ngươi hay sao?
Nhạc Nhạn Linh không chút tức giận, bình thản nói:
- Bảo chủ, bây giờ không phải lúc bảo chủ xưng hùng, mà là muốn bảo chủ nghĩ đến chính Nhạc mỗ khi xưa cũng có một mái ấm gia đình.
Lãnh Vân bảo chủ cười:
- Nhưng hiện tại đã không còn nữa chứ?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Đúng vậy!
- Vậy lẽ ra ngươi phải ganh ghét người khác có một gia đình yên ấm mới đúng.
Nhạc Nhạn Linh chua xót:
- Không, Nhạc mỗ không muốn bất kỳ ai giống như Nhạc mỗ, trôi giạt giang hồ, không chốn nương thân.
Vẻ mặt chàng hết sức thiểu não, như đang hồi ức gì đó, và cũng như đang thực hiện ý tưởng của mình.
Lãnh Vân bảo chủ vẻ cao ngạo trên mặt tan biến, qua vẻ mặt của Nhạc Nhạn Linh, lão đã nhận thức được địa vị quan trọng của mình ở trong lòng vợ con, nếu lão muốn xưng hùng thì trẻ kia đừng cưới vợ sinh con, đừng gánh lấy trách nhiệm thiên phú này.
Lão ngơ ngẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Nhạc Nhạn Linh, kẻ khác nói là ngươi có một trái tim thánh thiện.
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cười:
- Thi thể trên mặt đất kia đã chứng minh tất cả!
- Có lẽ lão phu không xứng đáng để hỏi.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Không, Nhạc Nhạn Linh không muốn nhắc lại quá khứ nữa.
Đoạn chàng quay sang Hoa Diễm Phương nói:
- Phương muội có thể giúp họ giải trừ chất độc trong người không?
Hoa Diễm Phương tấm tức gật đầu.
Nhạc Nhạn Linh dịu giong nói tiếp:
- Phương muội hãy lượng thứ cho họ, có lẽ ở nhà họ cũng có những người yêu thương họ như các vị muội muội thương yêu ngu ca vậy, đang chờ đợi họ.
Bốn nàng trong ánh mắt lên vẻ kỳ lạ, Hoa Diễm Phương ngoan ngoãn gật đầu, từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc mầu hồng phấn, đến trao cho thiếu nữ kia và nói:
- Cô nương hãy tìm một thùng nước, đổ một phần ba vào đó và khuấy đều lên mang đến đây, mỗi người chỉ cần một ly là độc được giải trừ ngay.
Thiếu nữ hết sức cảm tạ, vội định quỳ xuống cảm ơn, Hoa Diễm Phương vội đỡ dậy nói:
- Đừng cảm tạ tôi!
Lãnh Vân bảo chủ thấy vậy bèn cười nói:
- Phải cảm tạ vị Nhạc công tử kia mới đúng!
Thiếu nữ thoáng ngẩn người, quay sang định cảm tạ Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cười nói:
- Cô nương khỏi phải cảm tạ, số mệnh cô nương tốt hơn tại hạ nên mới gặp chúng tôi, cô nương nên cảm tạ số mệnh mới phải!
Thiếu nữ định quỳ xuống, nhưng bị khí kình của Nhạc Nhạn Linh đỡ lại không sao quỳ xuống đuợc, đành chắp tay xá dài, quay người trở vào trong sảnh.
Lát sau thiếu nữ đã xách một thùng nước trở ra, quần hùng tranh nhau uống.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu, lòng khinh bỉ thầm nhủ:
“Có lẽ đó chính là nhân tính.”
Bốn nàng cũng đều tập trung ánh mắt vào quần hùng.
Ngay khi ấy, Nhạc Nhạn Linh bỗng cảm thấy có một bàn tay đặt lên huyệt Bối Tâm của mình, chàng không động đậy lạnh lùng nói:
- Vị bằng hữu nào vậy?
Chỉ nghe tiếng Độc Thánh Công Tôn Đào cười khảy:
- Nhạc Nhạn Linh lão phu không hề dùng độc!
Bốn nàng nghe tiếng kinh hãi quay lại, Độc Thánh lạnh lùng nói:
- Các người mau lui ra, nếu không thì… hừ!
Bốn nàng thấy Nhạc Nhạn Linh đã lọt vào tay Độc Thánh, lòng đều mất hết chủ ý, đồng thanh nói:
- Không đuợc làm hại y!
Đoạn y lời cùng lui ra xa.
Lúc này Lãnh Vân bảo chủ đã uống thuốc giải xong, quay lại chợt thấy Độc Thánh đang đứng sau lưng Nhạc Nhạn Linh thoáng suy nghĩ liền vỡ lẽ, bèn lạnh lùng cười nói:
- Công Tôn huynh bao lâu nay vẫn khỏe chứ?
Độc Thánh cười u ám:
- Nhờ phúc đức của Lăng huynh.
Lãnh Vân bảo chủ chậm bước tiến tới.
Hôm nay, Công Tôn huynh quan tâm Lãnh Vân bảo, thật không quý hóa. Lăng mỗ là địa chủ đâu thể chểnh mảng với khách, xin mời Công Tôn huynh vào trong dùng trà.
Độc Thánh gằn giọng:
- Lăng Tiêu, đứng lại!
Lãnh Vân bảo chủ vờ sửng sốt:
- Công Tôn huynh?
Độc Thánh cười khảy:
- Lăng Tiêu, ngươi hãy đứng yên đó, đừng giả vờ ngốc ngếch nữa, lão phu không dễ bị mắc lừa đâu.
Lãnh Vân bảo chủ biết khó có thể tiếp cận lão ta, đành đứng lại nói:
- Công Tôn huynh là như đối mặt với đại địch thế này, thật ra đã xảy ra việc gì vậy?
Độc Thánh cười khảy:
Lăng huynh đừng vờ vĩnh nữa, lúc này lão phu chỉ cần mạnh tay một chút là tiểu tử này táng mạng ngay.
Lãnh Vân bảo chủ vờ như vỡ lẽ:
- À ra vậy, nếu Công Tôn huynh nói sớm là Lăng mỗ đã dừng lại rồi.
Độc Thánh cười khảy:
- Lăng huynh đừng khéo vờ vĩnh nữa, ai chả biết tiểu tử này đã hai lần cứu mạng Lăng huynh.
Lãnh Vân bảo chủ cười phá lên:
- Công Tôn huynh đã xem Lăng mỗ là người quá xem trọng nhân nghĩa rồi.
Độc Thánh cười u ám:
- Vậy có lẽ lão phu đã lầm người. Tuy nhiên lão phu chỉ tin ở chính mình, nếu Lăng huynh thật sự không có ý định báo ân tiểu tử này, vậy thì lão phu hạ thủ đây.
Thái Phụng Tiên Tử hoảng kinh gằn giọng quát:
- Công Tôn Đào, lão mà dám hạ sát y, bổn cô nương sẽ lột da lão.
Độc Thánh cười nham hiểm:
- Lão phu bình sinh không sợ người hung dữ, nếu các vị tự tin có thể chống nổi độc của lão phu thì cứ phóng tay tấn công, chúng ta cùng thi thố hết sở trường.
Lãnh Vân bảo chủ cười khảy:
- Công Tôn Đào, nếu lão phu nhớ không lầm, dường như người này đã từng cứu mạng ngươi thì phải!
- Đúng vậy, đó là trong Đoạn Hồn cốc, nhưng đã trao đổi bằng ba điều kiện.
- Công Tôn huynh với y đâu có thâm thù đại hận gì?
- Tiểu tử này là đại địch lớn nhất đã làm hỏng đại kế của lão phu, một ngày hắn còn sống là một ngày lão phu ăn ngủ không yên, đó chính là nguyên nhân lão phu nhất quyết phải trừ khử hắn.
Lãnh Vân bảo chủ mắt ánh lên vẻ kỳ lạ:
- Cầu cho Công Tôn huynh sẽ đuợc toại nguyện.
Hiện hắn đang ở trong tay lão phu, chả lẽ Lăng huynh ngăn cản đuợc ư?
Lãnh Vân bảo chủ cười:
- Đây là Lãnh Vân bảo, Công Tôn huynh chớ nên quên.
Độc Thánh thản nhiên cười:
- Vậy thì để lão phu kết liễu tên tiểu tử này xong, chúng ta…
Độc Thánh chưa dứt lời, bỗng cảm thấy trên huyệt Bối Tâm mình cũng có một bàn tay đặt lên, liền giật mình kinh hãi, không nói tiếp đuợc.
Lãnh Vân bảo chủ cười mỉa mai:
- Công Tôn huynh sao không nói nữa vậy?
Độc Thánh cười gằn:
- Vị bằng hữu nào mà lại xem trọng lão phu mà lại truyền công lực từ sau lưng thế này?
Chỉ nghe một giọng nặng nề nói:
- Lão nạp Cổ Phật Thiên Si đây!
Độc Thánh cười phá lên:
- Ha ha, chúng ta cùng bị giam một nơi, suốt hai mươi năm trời, lão phu tưởng là một khi chia tay, ba chúng ta kiếp này khó thể gặp lại nhau, thật không ngờ hôm nay chúng ta lại tái ngộ trong Lãnh Vân bảo này.
Cổ Phật Thiên Si mỉm cười:
- Lão nạp cũng có cùng mục đích như Công Tôn thí chủ, chỉ vì một người…
- Nhưng kết quả không giống nhau chứ?
- Phải, thí chủ là giết, lão nạp là tha…
- Nhưng hiện nay hắn đang ở trong tay lão phu.
Cổ Phật Thiên Si cười:
- Thí chủ có biết vì sao Nhạc Nhạn Linh chẳng thể thoát khỏi tay thí chủ trong lúc thí chủ nói chuyện không?
- Vì hắn mà hành công thì lão phu…
Bỗng lão ngưng lời không nói tiếp nữa.
Cổ Phật Thiên Si cười:
- Vì y mà vận công là thí chủ biết ngay chứ gì? Thí chủ tin là lão nạp có khả năng ấy không?
Độc Thánh biết hôm nay đã lọt vào tay Cổ Phật, bèn tuân theo lời đối phương, bèn lạnh lùng nói:
- Thiên Si, ngươi muốn gì?
- Lão nạp đã nói rồi, mục đích lão nạp đến đây là để tha người.
- Nếu lão phu thả hắn thì sao?
- Lão nạp cũng sẽ thả thí chủ.
- Thật chăng?
Lãnh Vân bảo chủ bỗng cười khảy nói:
- Thật không ngờ Công Tôn huynh cũng quý mạng sống thế này!
Độc Thánh đỏ mặt, cười khảy:
- Lăng huynh, chúng ta cũng tương tự nhau thôi.
Cổ Phật Thiên Si trầm giọng:
- Thả người đi!
- Ngươi chưa trả lời thật hay giả?
- Phật môn không bao giờ nói dối.
Độc Thánh liền thu tay về, cười khảy nói:
- Nhạc Nhạn Linh vậy là cục diện giữa chúng ta hôm nay lại kết thúc nữa rồi.
Nhạc Nhạn Linh tiến tới hai bước, quay lại nói:
- Công Tôn Đào, Nhạc mỗ trước giờ không hề muốn giết kẻ không có thù oán, nhưng đối với tôn giá, Nhạc mỗ phải phá lệ.
Độc Thánh thản nhiên cười:
- Chúng ta chẳng thể cùng tồn tại rồi! Cổ Phật, buông tay đi.
Cổ Phật Thiên Si bỗng lùi sau năm bước, chắp tay trước ngực nói:
- Lão nạp đã đắc tội.
Hoa Diễm Phương tay phải chầm chậm đưa lên, đưa mắt nhìn Độc Thánh nói:
- Công Tôn Đào, tôn giá có danh hiệu là Độc Thánh, hôm nay bổn cô nương không tự lượng sức mình muốn tỷ thí về độc với tôn giá, tôn giá hãy chuẩn bị đi.
Độc Thánh sửng sốt:
- Cô nương là ai?
Dứt lời, tay cũng giơ lên, một luồng gió nhẹ đã bay về phía Hoa Diễm Phương, khó thể phát giác đuợc.
Hoa Diễm Phương điềm nhiên cười:
- Tôn giá đã chuẩn bị xong chưa?
Độc Thánh đắc ý cười to:
- Không cần tỷ thí nữa, cô nương hãy lo liệu tang phục đi thôi!
Mọi người nghe vậy liền bàng hoàng kinh hãi, không một ai đã trông thấy Độc Thánh hạ độc từ lúc nào.
Hoa Diễm Phương điềm nhiên cười:
- Chất độc thiêu tâm của Độc Thánh chẳng có gì đáng kể, tôn giá nên chuẩn bị hậu sự là tốt hơn.
Độc Thánh cả kinh buột miệng hỏi:
- Quỷ Diện Bà Bà là gì của cô nương?
- Là thị bộc của bổn cô nương.
- Vậy cô nương là…
- Tông chủ Mật Tông.
Độc Thánh tái mặt, thừ ra nhìn Hoa Diễm Phương thiểu não nói:
- Sao lần gặp trước không chịu cho biết thân phận?
Hoa Diễm Phương cười khảy:
- Nể mặt Quỷ Diện Bà Bà, bổn cô nương đã tha cho tôn giá một lần, nhưng tôn giá chẳng biết tiến thoái, cứ bám theo quấy nhiễu, Hoa Diễm Phương hôm trước vì lòng nhân từ suýt nữa đã khiến Linh ca táng mạng trong tay tôn giá bổn cô nương rất là hối hận là không giết tôn giá rồi.
Quần hùng nghe vậy chỉ biết Độc Thánh đã bị Hoa Diễm Phương chế ngự, không một ai biết vì sao Hoa Diễm Phương lại có thể khắc chế kịch độc của Độc Thánh.
Độc Thánh van vỉ:
- Tông chủ có thể cho lão phu gặp mặt bà bà lần cuối không?
Hoa Diễm Phương lạnh lùng lắc đầu:
- Bổn tông chủ không bao giờ buông tha cho bất kỳ kẻ nào dám trái mạng cả.
Lạ thay, Độc Thánh Công Tôn Đào tàn ác là thế, nghe vậy không dám nói gì thêm nữa.
Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng nặng nề nói:
- Tiểu chủ nhân!
/71
|