Sáng sớm hôm sau, Tuyết Vân tỉnh lại, toàn thân đau nhức chứng tỏ đêm qua trải qua ngần nào điên cuồng. Nàng ngó thấy Thiên Hà đang thủ bên người thì mỉm cười mãn nguyện.
- Phu quân…
- Vân nhi, nàng đã tỉnh. Ta đã sớm sắc thuốc, mau uống đi cho nóng.
Tuyết Vân vui vẻ bưng chén thuốc từ tay Thiên Hà:
- Tay chàng, sao lại bị thương?
Thiên Hà cười nhẹ:
- Ta làm vỡ cái chén, lúc thu dọn không để ý nên mới bị thương. Nàng đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ, nhanh uống thuốc đi.
- Này hai người, mới sáng sớm đã ân ân ái ái, làm cho ai xem hả?
Trương Thiếu Vũ vẻ mặt còn ngái ngủ ló đầu vào nói.
Tuyết Vân ngượng ngùng cúi mặt. Thiếu Vũ liếc thấy một mảnh hỗn độn trên giường, lạc hồng đỏ chói tố cáo chuyện tốt của họ đã thành. Màu đỏ lóa mắt ấy khiến tim hắn như rỉ máu. Hắn trấn định lại vẻ thản nhiên, nói:
- Tiểu Vân, để ta xem mạch của muội…
Tuyết Vân đỏ mặt nói nhỏ:
- Ừm... Huynh ra ngoài trước, ta cần sửa sang lại y phục…
Trương Thiếu Vũ gật đầu thối lui ra ngoài khép cửa lại.
Thiên Hà nhanh chóng mang cho Tuyết Vân một bộ y phục của chàng, hỷ phục nàng mặc đêm qua sớm đã rách nát không chịu nổi.
- Ta ra ngoài trước, nàng mặc tạm y phục này, trên đường đi sẽ thuận tiện hơn.
Sau khi Thiên Hà ra khỏi, nụ cười trên môi Tuyết Vân vụt tắt, thay vào đó là sát khí ẩn hiện. Nàng khó nhọc rời giường bước tới sau bình phong, ở đó Thiên Hà đã chuẩn bị sẵn nước ấm.
Trút bỏ trung y trên người, Tuyết Vân không khỏi nuốt một ngụm trọc khí. Toàn thân nàng không còn chỗ nào nguyên vẹn. Từng mảng xanh, tím trải dài khắp châu thân, có những chỗ vết cắn sâu tới bật máu. Ngọc phong non mịn đã bị vày vò tới nhàu nát, đặc biệt vùng hạ thân sưng đỏ khiến mỗi bước đi đều đau đớn vô cùng.
Tiêu Thiên Hà không phải là người mà, Dương Tuyết Vân là người chàng yêu tới chết đi sống lại vậy mà chàng chẳng có chút thương hương tiếc ngọc. Một đêm này tuy trúng xuân dược thần trí có chút mơ hồ nhưng nàng nhớ rõ chàng hết lần này tới lần khác muốn nàng. Khi mị dược tiêu tan, toàn thân nàng vốn không còn chút lực, khản cổ van cầu chàng buông tha nhưng đều vô dụng. Nàng ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần đều chỉ thấy Tiêu Thiên Hà đang ở trên cơ thể nàng ra sức luật động. Cho đến tảng sáng khi nàng hoàn toàn ngất xỉu thì chàng mới dừng lại.
Tuyết Vân tắm rửa, chà xát tới toàn thân ửng đỏ nhưng không thể tẩy đi mùi vị khó chịu trên thân thể. Vốn trên thân Tiêu Thiên Hà có mùi trúc nhàn nhạt vô cùng dễ ngửi, sao lúc này trên người nàng lại có mùi hôi thối như vậy. Lẽ nào đó là mùi vị hoan ái để lại?
Một canh giờ trôi qua, Trương Thiếu Vũ đã có chút sốt ruột, còn vẻ mặt Thiên Hà vẫn âm trầm không nhìn ra tư vị gì. Trương Thiếu Vũ âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Thiên Hà, biểu hiện của chàng hôm nay khiến y cảm giác khác thường, nhưng cũng không tìm ra được manh mối gì, Tiêu Thiên Hà hôm nay tâm tư quá sâu, không thể đọc được gì trên mặt chàng.
Tiếng kẹt cửa vang lên, cuối cùng Tuyết Vân cũng bước ra ngoài, vẻ mặt ửng hồng, thân thể trải qua hoan ái trở nên lung linh kiều diễm. Thiên Hà mỉm cười, bước tới đỡ nàng, vẻ mặt quan hoài, sủng nịnh:
- Vân nhi, cẩn thận một chút…
Trái tim Trương Thiếu Vũ bởi vẻ mặt âm trầm của Thiên Hà mà treo cao nay thấy chàng đối Tuyết Vân đầy thầm tình, yêu thương mà thoáng chốc hạ xuống. Cười lấy lòng nói:
- Xem ra tình cảm của phu thê hai người không tệ. Tiêu phu nhân, bây giờ ta co thể xem mạch cho muội rồi chứ?
Tuyết Vân ngượng nghịu gật đầu, Thiên Hà đỡ nàng tới ngồi trên ghế, Trương Thiếu Vũ nhanh chóng kiểm tra cho nàng:
- Tốt rồi, muội không sao nữa rồi. Nhưng mạch đập lạ lắm, dường như…
Thiên Hà vờ lo lắng hỏi:
- Có gì không ổn sao?
Thiếu Vũ nghiêm trang đáp:
- Nếu ta đoán không lầm thì có kẻ đã thả cổ trùng vào người của Tiêu phu nhân. Loại cổ trùng này vô cùng đặc biệt. Chúng sẽ ngủ yên trong cơ thể vĩnh viễn không gây hại gì, trừ khi người thả chúng ra lệnh, chúng sẽ thức giấc…
Tuyết Vân bình thản hỏi:
- Nếu chúng thức giấc thì sẽ như thế nào?
Thiếu Vũ thở dài, thanh âm hắn nhỏ dần:
- Thì muội sẽ chết, chết rất thê thảm, cạn sạch máu huyết mà chết…
Thiên Hà làm bộ giật mình, thân hình chàng lảo đảo, cơ hồ không đứng vững. “Lại còn có cổ độc, ngươi cũng đủ độc với bản thân”
Tuyết Vân thản nhiên nhìn chàng nói:
- Chàng đừng lo, thiếp không sao đâu. Trên thế gian này còn có chuyện gì mà Dương Tuyết Vân ta chưa nếm trải đâu. Cái chết đối với ta không còn đáng sợ nữa, chết sớm hay chết muộn một chút cũng đâu có ý nghĩa gì. Được ở cạnh chàng những ngày cuối đời là ta mãn nguyện lắm rồi.
-
Rồi nàng mỉm cười nói tiếp:
- Mà chưa chắc ta đã chết đâu, Vũ huynh nói nếu như chủ nhân của cổ trùng chưa ra lệnh thì ta sẽ bình an vô sự mà. Chỉ cần chúng ta tìm ra tên đã hạ độc ta, bắt hắn giao thuốc giải là được.
Trong đầu Thiên Hà lúc này lời nói của hắc y nhân vẫn còn hiện rõ “Đường Chủ không thể giở trò với ta đâu”. Chàng gầm lên:
- Chắc chắn là hắn rồi, ta hận là đã không bẻ gãy cổ hắn…
- Huynh mau bình tĩnh lại. Hắn là ai vậy?
Sắc mặt Thiên Hà dần dịu lại, chàng ôm Tuyết Vân vào lòng nói khẽ:
- Nàng yên tâm, ta sẽ không để hắn hại nàng đâu.
Tuyết Vân mỉm cười:
- Thiếp tin chàng.
Thiếu Vũ hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Thiên Hà trầm ngâm nói:
- Chúng ta phải nhanh chóng quay về Hắc Long hội. Thiếu Vũ huynh, sức khỏe của Tuyết Vân vẫn chưa hoàn toàn bình phục, ta muốn nhờ huynh…
- Huynh muốn ta đi cùng hai người chứ gì?
Thiên Hà gật đầu.
- Thôi được dù sao bây giờ ta cũng chẳng có việc gì làm. Hơn nữa vì hai người mà nhà của ta đã bị đốt rồi, ta không thể trở về nữa, tốt nhất là đi theo hai người cho an toàn, dù gì thì hai người cũng biết võ công.
Tuyết Vân mỉa mai:
- Thiếu Vũ, huynh vẫn sợ chết y như ngày nào.
- Hà hà, chỉ có những kẻ như Tiêu phu nhân mới không coi sống chết vào đâu chứ tại hạ thì tính mạng là trọng mà.
Tuyết Vân lườm Thiếu Vũ rồi bỏ đi:
- Ta không thèm cãi nhau với huynh nữa…
- Ha ha ha, xem ra Tiêu phu nhân xấu hổ rồi.
- Thiếu Vũ, huynh cứ một Tiêu phu nhân, hai Tiêu phu nhân. Coi chừng ta cắt lưỡi huynh đó.
- A, ta sợ quá đi. Nhưng cô nương đã thành thân với Tiêu huynh đệ, ta không gọi cô nương là Tiêu phu nhân thì gọi là gì đây?
- Huynh… huynh thật là đáng ghét…
- Thôi nào, ta không chọc ghẹo phu nhân nữa đâu, kẻo phu nhân lại không vui, ta lại mau tổn thọ. Ha ha ha!
Ba người nói cười vui vẻ rồi đi vào trong trấn mua ba con tuấn mã, nhanh chóng lên đường quay về Hắc Long hội. Không biết còn những gì đang đợi họ ở đó? Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
- Phu quân…
- Vân nhi, nàng đã tỉnh. Ta đã sớm sắc thuốc, mau uống đi cho nóng.
Tuyết Vân vui vẻ bưng chén thuốc từ tay Thiên Hà:
- Tay chàng, sao lại bị thương?
Thiên Hà cười nhẹ:
- Ta làm vỡ cái chén, lúc thu dọn không để ý nên mới bị thương. Nàng đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ, nhanh uống thuốc đi.
- Này hai người, mới sáng sớm đã ân ân ái ái, làm cho ai xem hả?
Trương Thiếu Vũ vẻ mặt còn ngái ngủ ló đầu vào nói.
Tuyết Vân ngượng ngùng cúi mặt. Thiếu Vũ liếc thấy một mảnh hỗn độn trên giường, lạc hồng đỏ chói tố cáo chuyện tốt của họ đã thành. Màu đỏ lóa mắt ấy khiến tim hắn như rỉ máu. Hắn trấn định lại vẻ thản nhiên, nói:
- Tiểu Vân, để ta xem mạch của muội…
Tuyết Vân đỏ mặt nói nhỏ:
- Ừm... Huynh ra ngoài trước, ta cần sửa sang lại y phục…
Trương Thiếu Vũ gật đầu thối lui ra ngoài khép cửa lại.
Thiên Hà nhanh chóng mang cho Tuyết Vân một bộ y phục của chàng, hỷ phục nàng mặc đêm qua sớm đã rách nát không chịu nổi.
- Ta ra ngoài trước, nàng mặc tạm y phục này, trên đường đi sẽ thuận tiện hơn.
Sau khi Thiên Hà ra khỏi, nụ cười trên môi Tuyết Vân vụt tắt, thay vào đó là sát khí ẩn hiện. Nàng khó nhọc rời giường bước tới sau bình phong, ở đó Thiên Hà đã chuẩn bị sẵn nước ấm.
Trút bỏ trung y trên người, Tuyết Vân không khỏi nuốt một ngụm trọc khí. Toàn thân nàng không còn chỗ nào nguyên vẹn. Từng mảng xanh, tím trải dài khắp châu thân, có những chỗ vết cắn sâu tới bật máu. Ngọc phong non mịn đã bị vày vò tới nhàu nát, đặc biệt vùng hạ thân sưng đỏ khiến mỗi bước đi đều đau đớn vô cùng.
Tiêu Thiên Hà không phải là người mà, Dương Tuyết Vân là người chàng yêu tới chết đi sống lại vậy mà chàng chẳng có chút thương hương tiếc ngọc. Một đêm này tuy trúng xuân dược thần trí có chút mơ hồ nhưng nàng nhớ rõ chàng hết lần này tới lần khác muốn nàng. Khi mị dược tiêu tan, toàn thân nàng vốn không còn chút lực, khản cổ van cầu chàng buông tha nhưng đều vô dụng. Nàng ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần đều chỉ thấy Tiêu Thiên Hà đang ở trên cơ thể nàng ra sức luật động. Cho đến tảng sáng khi nàng hoàn toàn ngất xỉu thì chàng mới dừng lại.
Tuyết Vân tắm rửa, chà xát tới toàn thân ửng đỏ nhưng không thể tẩy đi mùi vị khó chịu trên thân thể. Vốn trên thân Tiêu Thiên Hà có mùi trúc nhàn nhạt vô cùng dễ ngửi, sao lúc này trên người nàng lại có mùi hôi thối như vậy. Lẽ nào đó là mùi vị hoan ái để lại?
Một canh giờ trôi qua, Trương Thiếu Vũ đã có chút sốt ruột, còn vẻ mặt Thiên Hà vẫn âm trầm không nhìn ra tư vị gì. Trương Thiếu Vũ âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Thiên Hà, biểu hiện của chàng hôm nay khiến y cảm giác khác thường, nhưng cũng không tìm ra được manh mối gì, Tiêu Thiên Hà hôm nay tâm tư quá sâu, không thể đọc được gì trên mặt chàng.
Tiếng kẹt cửa vang lên, cuối cùng Tuyết Vân cũng bước ra ngoài, vẻ mặt ửng hồng, thân thể trải qua hoan ái trở nên lung linh kiều diễm. Thiên Hà mỉm cười, bước tới đỡ nàng, vẻ mặt quan hoài, sủng nịnh:
- Vân nhi, cẩn thận một chút…
Trái tim Trương Thiếu Vũ bởi vẻ mặt âm trầm của Thiên Hà mà treo cao nay thấy chàng đối Tuyết Vân đầy thầm tình, yêu thương mà thoáng chốc hạ xuống. Cười lấy lòng nói:
- Xem ra tình cảm của phu thê hai người không tệ. Tiêu phu nhân, bây giờ ta co thể xem mạch cho muội rồi chứ?
Tuyết Vân ngượng nghịu gật đầu, Thiên Hà đỡ nàng tới ngồi trên ghế, Trương Thiếu Vũ nhanh chóng kiểm tra cho nàng:
- Tốt rồi, muội không sao nữa rồi. Nhưng mạch đập lạ lắm, dường như…
Thiên Hà vờ lo lắng hỏi:
- Có gì không ổn sao?
Thiếu Vũ nghiêm trang đáp:
- Nếu ta đoán không lầm thì có kẻ đã thả cổ trùng vào người của Tiêu phu nhân. Loại cổ trùng này vô cùng đặc biệt. Chúng sẽ ngủ yên trong cơ thể vĩnh viễn không gây hại gì, trừ khi người thả chúng ra lệnh, chúng sẽ thức giấc…
Tuyết Vân bình thản hỏi:
- Nếu chúng thức giấc thì sẽ như thế nào?
Thiếu Vũ thở dài, thanh âm hắn nhỏ dần:
- Thì muội sẽ chết, chết rất thê thảm, cạn sạch máu huyết mà chết…
Thiên Hà làm bộ giật mình, thân hình chàng lảo đảo, cơ hồ không đứng vững. “Lại còn có cổ độc, ngươi cũng đủ độc với bản thân”
Tuyết Vân thản nhiên nhìn chàng nói:
- Chàng đừng lo, thiếp không sao đâu. Trên thế gian này còn có chuyện gì mà Dương Tuyết Vân ta chưa nếm trải đâu. Cái chết đối với ta không còn đáng sợ nữa, chết sớm hay chết muộn một chút cũng đâu có ý nghĩa gì. Được ở cạnh chàng những ngày cuối đời là ta mãn nguyện lắm rồi.
-
Rồi nàng mỉm cười nói tiếp:
- Mà chưa chắc ta đã chết đâu, Vũ huynh nói nếu như chủ nhân của cổ trùng chưa ra lệnh thì ta sẽ bình an vô sự mà. Chỉ cần chúng ta tìm ra tên đã hạ độc ta, bắt hắn giao thuốc giải là được.
Trong đầu Thiên Hà lúc này lời nói của hắc y nhân vẫn còn hiện rõ “Đường Chủ không thể giở trò với ta đâu”. Chàng gầm lên:
- Chắc chắn là hắn rồi, ta hận là đã không bẻ gãy cổ hắn…
- Huynh mau bình tĩnh lại. Hắn là ai vậy?
Sắc mặt Thiên Hà dần dịu lại, chàng ôm Tuyết Vân vào lòng nói khẽ:
- Nàng yên tâm, ta sẽ không để hắn hại nàng đâu.
Tuyết Vân mỉm cười:
- Thiếp tin chàng.
Thiếu Vũ hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Thiên Hà trầm ngâm nói:
- Chúng ta phải nhanh chóng quay về Hắc Long hội. Thiếu Vũ huynh, sức khỏe của Tuyết Vân vẫn chưa hoàn toàn bình phục, ta muốn nhờ huynh…
- Huynh muốn ta đi cùng hai người chứ gì?
Thiên Hà gật đầu.
- Thôi được dù sao bây giờ ta cũng chẳng có việc gì làm. Hơn nữa vì hai người mà nhà của ta đã bị đốt rồi, ta không thể trở về nữa, tốt nhất là đi theo hai người cho an toàn, dù gì thì hai người cũng biết võ công.
Tuyết Vân mỉa mai:
- Thiếu Vũ, huynh vẫn sợ chết y như ngày nào.
- Hà hà, chỉ có những kẻ như Tiêu phu nhân mới không coi sống chết vào đâu chứ tại hạ thì tính mạng là trọng mà.
Tuyết Vân lườm Thiếu Vũ rồi bỏ đi:
- Ta không thèm cãi nhau với huynh nữa…
- Ha ha ha, xem ra Tiêu phu nhân xấu hổ rồi.
- Thiếu Vũ, huynh cứ một Tiêu phu nhân, hai Tiêu phu nhân. Coi chừng ta cắt lưỡi huynh đó.
- A, ta sợ quá đi. Nhưng cô nương đã thành thân với Tiêu huynh đệ, ta không gọi cô nương là Tiêu phu nhân thì gọi là gì đây?
- Huynh… huynh thật là đáng ghét…
- Thôi nào, ta không chọc ghẹo phu nhân nữa đâu, kẻo phu nhân lại không vui, ta lại mau tổn thọ. Ha ha ha!
Ba người nói cười vui vẻ rồi đi vào trong trấn mua ba con tuấn mã, nhanh chóng lên đường quay về Hắc Long hội. Không biết còn những gì đang đợi họ ở đó? Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
/92
|